Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 590

Chương 590: Ngươi đoán xem

Hát cả một buổi tối? Nhìn đôi môi đã có chút khô cứng
của Y Liên, hắn bị dọa cho giật nảy mình, vội vã nhét ống nước vào tay thiếu
nữ:

- Mau, mau uống chút nước!

Y Liên dạ một tiếng, nhấp vài ngụm nước trong, nhìn
hắn nở nụ cười ngọt ngào.

Lâm Vãn Vinh nặng nề nói:

- Y Liên, hát ca thì được, nhưng không thể cứ hát
chẳng dừng như vậy. Mệt rồi thì nhất định phải nghỉ ngơi!

- A Lâm ca. Muội không mệt đâu!

Thiếu nữ cúi đầu xuống, nhỏ nhẹ:

- Đêm nay người nhiều, nếu muội không hát lên, chỉ sợ
huynh không tìm được bọn muội!

Tìm thì khẳng định là tìm được, chỉ là phải phí chút
sức lực, a Lâm ca thở dài một tiếng, kéo tay nàng:

- Được rồi, hôm nay là ngoại lệ, lần sau không được
như vậy nữa!

- Vâng!

Y Liên gật đầu một cái thật mạnh, mỉm cười đưa tay ra
chỉ:

- A Lâm ca, huynh xem! Trại của chúng ta ở bên đó!

Thuận theo phương hướng ngón tay nàng chỉ, các chàng
trai cô gái của Ánh Nguyệt ổ đều đang hướng về phía hắn vẫy tay, gọi bọn họ mau
trở về.

Mới kéo tay Y Liên đi được hai bước, các mễ đa xung
quanh đã vây quanh họ, bô bô hét lớn, có người còn thẳng thắn hát tình ca ra
luôn, căn bản không nguyện ý để nàng đi. Lâm Vãn Vinh nhe răng trợn mắt, mỉm
cười nói:

- Y Liên, đây đều là những người sùng bái muội a! Thật
nhiều tiểu tử đẹp trai, thế nào, có nhìn trúng ai không? A Lâm ca giúp muội giữ
ải!

Thiếu nữ đỏ bừng mặt lên:

- Đâu có đâu! Huynh cứ giữ chặt ải của mình là được
rồi!

Người ta đều nói Miêu nữ đa tình, nha đầu này thì lại
rất hay thẹn thùng. Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả, kéo nàng liều mạng chen ra
khỏi đám người, nhếch nhác chạy đi.

Y Liên theo sau lưng hắn, nhấp nháy mắt nói:

- A Lâm ca, huynh giờ này mới trở về, có phải là đi
lên Ngũ Liên phong không?

Lâm Vãn Vinh trợn tròn hai mắt:

- Muội, sao muội biết?!

- Kẻ ngốc cũng có thể đoán ra mà!

Y Liên khẽ hứ một tiếng, đột nhiên lại cười lên khúc
khích:

- Thế nào, nhìn thấy Thánh cô mà huynh ngày nhớ đêm
mong chưa?

Nàng không biết rõ sự tình, coi lời nói thật của a Lâm
ca là giả, trong ngữ khí đa phần chứa vẻ trêu chọc, lòng Lâm Vãn Vinh lại sinh
cảm khái, lặng lẽ lắc đầu.

Y Liên cười hì hì bảo:

- Việc này cũng chẳng có gì kỳ quái, huynh nhìn các mễ
đa nơi này xem. Mười phần thì có chín muốn gặp Thánh cô, nếu đều có thể gặp thì
liệu có được không?!

Ta và bọn họ lại giống nhau ư? Lâm Vãn Vinh mở miệng
muốn giải thích, nhưng lại chẳng biết bắt đầu nói từ đâu.

Y Liên thấy sắc mặt hắn có chút khó coi, cũng không
nói nữa. Nàng cúi đầu khẽ hỏi:

- A Lâm ca, sơn ca mà mấy ngày nay muội dạy huynh,
huynh học được bao nhiêu rồi?

Lâm Vãn Vinh xấu hổ đưa ra năm ngón tay, thiếu nữ nhìn
mà vừa kinh ngạc vừa vui mừng:

- Năm mươi bài?! A Lâm ca, huynh thật giỏi a!

Hắn mồ hôi lạnh tuôn trào, gãi đầu gãi tai xoàn xoạt,
bứt rứt một lúc mới nhỏ giọng khẽ đáp:

- Năm, năm bài!

Năm bài? Y Liên lén lè lè lưỡi. A Lâm ca này cái gì
cũng thông minh, chỉ là học ca hát lại chậm một chút. Nàng cười khúc khích nói:

- Năm bài cũng không có gì, đây đều là tâm huyết của
huynh! Đến Hoa Sơn tiết, huynh nhất định phải hát ra đấy nhé. Nếu không, vị sư
phụ này thực quá mất mặt đó!

Lâm Vãn Vinh trời không sợ đất không sợ, da mặt dày
như tường thành, cái gì cũng đều dám nói dám làm, duy chỉ có hát tình ca là lại
không giỏi giang lắm, theo Y Liên học mấy ngày mà vẫn ngượng ngùng không dám
hát ra, tại phương diện này đúng là kém cỏi đến đặc biệt. Y Liên bắt trúng được
mạch của hắn nên mới nói ra lời này.

- Tận lực, sẽ tận lực!

Hắn cười đùa một câu cho qua chuyện, nhưng trong lòng
lại thấp thỏm bất an, sư phụ tỷ tỷ thật sự có thể cùng ta hát tình ca sao? Con
bà nó, thế này chẳng phải là muốn lấy mạng người ta ư?!

Trở về chỗ thanh niên nam nữ của Ánh Nguyệt ổ, mọi
người mừng rỡ cổ vũ rào rào. Tất cả vây quanh đống lửa nghe hắn kể chuyện, lần
này là chuyện đánh Đột Quyết. Đến cả Tứ Đức đã quen nghe hắn khoác lác mà cũng
nghe đến say mê. Nói đến phần gay cấn, các nam nữ Miêu trại đều không cả dám
thở mạnh, Y Liên thì càng nắm chặt cánh tay hắn mà bóp cho đỏ hồng lên mấy
mảng.

Đến đêm khuya, vạn vật trở nên tĩnh lặng, mọi người
đều nằm xuống đất và lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Phía ngoài thành trở nên tĩnh
lặng, duy chỉ có những tiếng lửa cháy lốp bốp từ mấy đống lửa đang cháy bừng
bừng khẽ khàng vang lên, phảng phất giống như những tiếng trống nhỏ ấm áp.

Một vầng trăng khuyết treo trên không trung, ánh trăng
nhàn nhạt chiếu xuống mặt đất, rọi lên những khuôn mặt người. Thật là một khung
cảnh lạnh lùng.

Hôm nay đã là mồng một tháng chín, cách thời gian
Nguyệt Nha Nhi bị độc phát càng ngày càng gần, đến bây giờ vẫn còn chưa biết
nàng đã trúng độc gì, rốt cuộc có giải được hay không. Trên người Lâm Vãn Vinh
tựa như có mấy nghìn mấy vạn con kiến đang bò, làm sao có thể ngủ được!

- A Lâm ca, sao vậy?

Y Liên đi đến bên cạnh hắn, hai mắt mở to, nhìn hắn vẻ
khó hiểu.

Y Liên là thủ lĩnh của đám thanh niên nam nữ này, quả
thật cũng có chút dáng vẻ của đầu lĩnh, mỗi đêm đều đi tuần khắp lượt, đắp chăn
đuổi côn trùng cho mọi người. Tinh tế tỉ mỉ, tận tụy cần cù. Uy tín tự nhiên là
rất cao.

Nhìn bộ dạng cần mẫn của nha đầu này, Lâm Vãn Vinh gật
đầu cười nói:

- Y Liên, nếu Thánh cô không làm đại đầu lĩnh, ta sẽ
đề cử muội! Miêu trại ở trong tay muội nhất định sẽ có thể phát dương quang
đại!

- A Lâm ca, huynh giễu cợt muội rồi!

Y Liên ngồi bên cạnh hắn, ngượng ngùng nói:

- Muội sao có thể so với Thánh cô? Người là cột trụ
tinh thần của Miêu gia bọn muội!

- Cột trụ tinh thần?

Lâm Vãn Vinh khó hiểu hỏi:

- Y Liên. Thánh cô đến khai xuân năm nay mới trở về
Miêu trại, trước đây muội chưa từng tiếp xúc qua với cô ấy, sao lại sùng bái
như vậy?

Thiếu nữ khẽ lắc đầu:

- A Lâm ca, huynh không phải người Miêu nên không rõ.
Thánh cô những năm nay tuy luôn phiêu bạt bên ngoài, hiếm khi về Miêu trại,
nhưng rất nhiều nhà sàn, học đường, cầu đường, công trình thủy lợi đều là dùng
tiền của người mà xây lên. Để đề phòng bọn tham ô, những ngân phiếu đó người đã
phó thác cho các trưởng lão đem từng tấm từng tấm từ bên ngoài vào, còn mời rất
nhiều nông dân tới dạy người Miêu bọn muội khẩn điền khai hoang, tu sửa thủy
lợi. Mỗi lần xuân về đều mua hạt giống cho bọn muội, lại mời người tới dạy bọn
muội đọc sách viết chữ… A Lâm ca, Thánh cô thực là một người phi thường. Huynh
nói xem, Miêu gia bọn muội có thể không biết ơn người sao?

Thì ra An tỷ tỷ còn có một mặt ôn tình như vậy. Không
phải Y Liên nói ra thì ta căn bản không biết được. Nhớ đến vẻ ngoài phóng đãng
ngỗ ngược của An tỷ tỷ, trong lòng Lâm Vãn Vinh càng thấy cảm động vô cùng, ta
và sư phụ tỷ tỷ thực là người đi chung một đường a!

- A Lâm ca. Cuộc đời này của muội sẽ học theo Thánh cô
mà sống!

Y Liên thẹn thùng nói.

- Vậy muội có biết không? Để giúp đỡ các hương thân
của Miêu trại, mấy năm nay Thánh cô một mình phiêu bạt ở bên ngoài, ăn uống rất
khổ sở đó!

- Muội không sợ ăn uống khổ sở!

Y Liên kiên định ngẩng đầu lên:

- Muội có thể giống như Thánh cô, vì tộc Miêu, chuyện
gì cũng đều không sợ! Huynh có tin muội không?

Nhìn ánh mắt chờ mong của nha đầu này, hắn phảng phất
như thấy An Bích Như thời thiếu nữ, mỹ lệ, thuần phác, giỏi giang, kiên cường.
Không biết tương lai của nàng sẽ thế nào? Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, nặng nề
gật đầu.

Y Liên mỉm cười ngọt ngào, lặng lẽ ôm lấy cánh tay
hắn:

- A Lâm ca, huynh thật tốt! Nếu huynh có thể vĩnh viễn
ở lại Miêu trại bọn muội, như vậy thì tốt biết bao a!

Ta tốt ư? So với An tỷ tỷ, hình như chẳng là gì rồi!
Có điều nếu ta đem An tỷ tỷ từ Thánh cô biến thành Thánh tẩu, ta trở thành nữ
tế (con rể) của Miêu trại, như vậy thì gần như có thể lưu lại Miêu trại rồi,
nguyện vọng của Y Liên cũng có thể thực hiện!

Hắn nghĩ đến chỗ đắc ý liền lập tức cười lớn. Đang
muốn nói chuyện tiếp với Y Liên thì thấy thiếu nữ Miêu gia này đã ngủ say mất
rồi.

Đêm đó hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện. Một lát nhớ An
tỷ tỷ, một lát lại tới Nguyệt Nha Nhi, ngủ chẳng được ngon. Khi mơ mơ hồ hồ mở
trừng hai mắt ra, trời đã sáng rõ rồi. Trên người đắp một tấm đệm dày, thoang
thoảng mùi thơm nước hoa. Y Liên sớm đã dậy rồi, đang cùng mấy tỷ muội bắc bếp
châm lửa, những ngọn khói bếp lượn lờ chậm rãi bay lên.

Tứ Đức đi tới gần, ghé sát vào tai hắn khẽ nói mấy
câu. Lâm Vãn Vinh thần sắc lạnh lùng, gật đầu, đứng dậy rồi đi luôn.

- A Lâm ca.

Thiếu nữ Miêu cầm hai chiếc bánh ngô nóng hổi mới lấy
ra khỏi bếp, vừa thổi vừa chạy đến đưa tới tay hắn:

- Cho huynh!

Trên tóc nàng còn đính mấy hạt sương thu đã ngưng kết
thành giọt nước, dưới ánh thái dương mới mọc, lấp lánh phản chiếu những ánh
sáng thanh khiết. Khuôn mặt nàng đỏ bừng tươi rói như ánh rạng đông. Lâm Vãn
Vinh nhận lấy chiếc bánh, lập tức kêu ầm lên, bỏng tới da miệng run lên bần
bật.

Y Liên cười khúc kha khúc khích. A Lâm Ca bất lực nhìn
nàng:

- Đêm nay ta có thể tìm được sơn trại của chúng ta,
muội đừng hát nữa! Đương nhiên, nếu có tên tiểu tử nào muội trúng ý hát đối với
muội, như thế thì sẽ là ngoại lệ, ha ha!

- Không có đâu!

Y Liên hai má đỏ bừng, khẽ nói:

- Huynh trở về sớm một chút. Muội… mọi người đều đợi
nghe huynh kể chuyện đó!

Ta trở thành đại vương kể chuyện rồi! Hắn mỉm cười gật
đầu, từ biệt mọi người rồi thẳng tiến vào trong thành.

Hoa Sơn tiết ngày mai đã bắt đầu rồi, đây là ngày lễ
lớn nhất của trăm dặm Miêu hương. Các hương thân xa gần lục tục đổ vào trong
thành. Trên đường lớn người đông đến mức giọt nước cũng không lọt qua được. Cả
Quân Liên đã trở thành lễ hội lớn của Miêu gia.

Đi xuyên qua đám người một hồi lâu, từ một ngã rẽ
khuất đột nhiên có một cái đầu chui ra, lén vẫy vẫy hắn, chính là Cao Tù, hắn
liền vội vã bước tới. Liền thấy Hưng Văn huyện thừa Ngô Nguyên đang mặc thường
phục, cái bụng béo phì ưỡn ra, nhìn thấy hắn liền vội vã quỳ xuống:

- Hạ quan Ngô Nguyên khấu kiến phò…

- Được rồi được rồi!

Lâm Vãn Vinh xua xua tay:

- Mấy nghi thức xã giao này khỏi cần đi!

- Vâng, vâng! Không biết phò mã gia đã ăn sáng chưa?
Hạ quan đã chuẩn bị một chút thức điểm tâm ở gần đây, mời phò mã nếm…

- Khỏi cần, ta thích ăn thứ này!

Hắn hừ một tiếng, đưa chiếc bánh ngô trong tay lên gặm
lấy một nửa.

Ngô Nguyên đại kinh, vội vã quỳ xuống liều mạng dập
đầu:

- Đại nhân thâm nhập hương lý, yêu dân như con, cùng
bách tính đồng cam cộng khổ, thực là tấm hương trong thế gian, mẫu mực của mọi
người! Hạ quan nhất định sẽ noi theo đại nhân, phát dương tinh thần chói lọi
của ngài. Cùng…

Mấy kiểu vỗ mông ngựa này lão tử không phải là đối thủ
của hắn. Lâm Vãn Vinh nghe mà chỉ đành nghiến răng chịu đựng, vội ngắt lời hắn:

- Đừng nói mấy lời khách sáo nữa! Ngô đại nhân, chuyện
mà Cao thống lĩnh kêu ngươi do thám, có manh mối gì chưa?

- Vâng vâng!

Ngô Nguyên hạ thấp thanh âm, khom người cung kính tâu:

- Hồi bẩm lão gia, hạ quan đã đi tìm hiểu rõ ràng rồi.
Trưa này, Miêu hương đại đầu lĩnh Trát Quả muốn ở tại Hương Vận lâu gần đây mở
tiệc mời phủ đài đại nhân!

Hương Vận lâu chính là tửu quán tốt nhất ở Quân Liên.
Hôm trước khi vào thành hắn cũng thấy qua, đích xác có chút khí phái. Lâm Vãn
Vinh ừm một tiếng, thong thả hỏi:

- Trát Quả mở tiệc đãi khách, Ngô đại nhân chắc cũng
thuộc nhóm được mời chứ?

- Chuyện này, chuyện này…

Ngô Nguyên bị dọa cho co rụt đầu lại, không cả dám thở
mạnh ra.

- Kỳ thực cũng chẳng có gì! Đã có người mời khách,
không đi thì cũng lãng phí!

Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai hắn, nửa đùa nửa nghiêm nói:

- Đi nghe xem đại đầu lĩnh và phủ đài đại nhân có lời
tri tâm gì muốn nói ra. Hai vị này, có thể sẽ là “tấm gương” cho Miêu gia đó!

Hai chữ “tấm gương” mà phò mã gia vừa nói ra, lão béo
Ngô lập tức tâm kinh đảm chiến, vội vã lau mồ hôi lạnh, gật đầu lia lịa thưa:

- Vâng, vâng, hạ quan hiểu rồi, hạ quan đi làm ngay
đây!

Đuổi Ngô Nguyên đi, Cao Tù hung hăng phì một tiếng:

- Cái đồ chơi gì thế này? Béo như một quả cầu thịt,
cái thân béo ú đó chỉ sợ là đã hút không ít máu của bách tính để to lên.

- Món nợ của hắn cứ để từ từ tính.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười lắc đầu, đưa mắt nhìn quanh bốn
phía, đột nhiên nói:

- Cao đại ca. Hương Vận lâu đã ở trước mặt, chúng ta
đi xem xem!

Cao Tù ở Quân Liên đã đi vài vòng, địa hình cũng có
thể tính là nắm rõ, nghe vậy liền dẫn hắn xuyên qua đám người mà đi. Sau thời
gian uống hết một chén trà liền nhìn thấy một tòa lầu các trông đẹp như tranh
vẽ, vị trí nằm ngay giữa phố xá sầm uất, người xung quanh đi lại không ngớt,
nhiệt náo phi thường.

Lâm Vãn Vinh tỉ mỉ dò xét một lúc, đang lúc chính ngọ,
Hương Vận lâu lại chẳng có khách nhân nào ra vào. Xung quanh có tới mấy trăm
tráng hán Hắc Miêu đang đi lại cả trong tối lẫn ngoài sáng, cảnh giác nhìn
quanh bốn phía. Xem ra Hương Vận lâu này đã bị Trát Quả bao trọn rồi, những
người bình thường căn bản chẳng thể tiến gần.

Thời gian vừa đến chính ngọ, đột nhiên xuất hiện một
chiếc kiệu lớn đỉnh vòm từ phía xa đi tới, hai đội binh lính tay cầm đao thương
ở phía trước huyên náo mở đường. Bách tính xung quanh bị dọa cho trốn chạy ào
ào, nhất thời gà bay chó sủa, trẻ con gào khóc, phố xá loạn hết cả lên.

Hôm qua đã được kiến thức sự bá đạo của tên Nhiếp Viễn
Thanh này, hôm nay còn thậm tệ hơn, tên họ Nhiếp này rõ ràng là thổ hoàng đế ở
Tự Châu mà! Lâm Vãn Vinh căm giận hừ một tiếng, trong mắt lóe lên từng trận sát
cơ.

Bên ngoài Hương Vận lâu trăm bước đều đã bị giải quyết
sạch sẽ. Trát Quả đại đầu lĩnh tay cầm sài đao, mau chóng bước mấy chục bước,
tới trước kiệu cung kinh hành lễ:

- Miêu gia Trát Quả bái kiến phủ đài đại nhân! Chúc
đại nhân phúc thọ an khang, phú quý lưu trường!

- Đại đầu lĩnh quá khách khí rồi.

Từ trong kiệu truyền ra một tiếng cười sang sảng. Rèm
được vén lên, Trát Quả vội vã đích thân giữ rèm kiệu, từ bên trong có một người
trung niên mặt trắng không râu chậm rãi đi ra. Người này thân mặc đại hồng quan
bào, từ mi thiện mục, mặt như trăng tròn, trên khuôn mặt trắng hồng lại kèm
theo một nụ cười rạng rỡ, nhất nhất hướng về bốn phía ôm quyền, dáng vẻ rất là
khách sáo.

Đây chính là tên Nhiếp Viễn Thanh đó? Lâm Vãn Vinh từ
xa liếc nhìn, trong lòng không nén nổi sinh ra cảm khái, cái gì gọi là người
không thể xem tướng mạo, nhìn vị Nhiếp đại nhân này là rõ ngay! Nếu không biết
rõ những việc hắn đã từng làm, không chừng còn có người coi hắn như Phật Di Lặc
luôn mất!

Trát Quả ở phía trước khom lưng dẫn đám người Nhiếp
đại nhân vào trong Hương Vận lâu, mấy trăm binh lính và Hắc Miêu thân vệ của
Trát Quả tầng tầng lớp lớp thủ ở ngoài cửa. Trừ phi ngẫu nhiên nghe thấy những
tiếng cười từ trong lâu truyền ra, còn lại mọi sự chẳng nhìn thấy được chút
nào.

- Lâm huynh đệ, bây giờ làm thế nào?

Cao Tù cẩn thận hỏi.

Còn có thể làm thế nào nữa? Đi lòng vòng quanh tòa lầu
một lúc lâu, đầu nghĩ đến muốn vỡ cả ra mà cũng chẳng tìm được cách nào để lẻn
vào, Lâm Vãn Vinh nghiến răng:

- Đợi!

Một chữ đợi này cũng chẳng phải nhẹ nhàng. Từ khi mặt
trời trên đỉnh tới lúc mặt trời lặn, hai người đi vòng quanh đó không dưới mấy
trăm vòng, từ xa xa có thể nghe thấy tiếng chạm cốc chạm chén, những tràng cười
rung trời từ trong Hương Vận lâu truyền ra, hắn và Cao Tù thì lại chỉ có thể
ngồi ở bên ngoài phơi nắng.

Đợi đến lúc đèn được kéo lên, cửa lớn của Hương Vận
lâu mới nặng nề mở ra. Nhiếp đại nhân với khuôn mặt hiền từ như bồ tát mang
theo nụ cười chậm rãi đi từ trong ra, theo sau hắn là đại đầu lĩnh Trát Quả mặt
cũng đã hơi đỏ hồng không ngừng ôm quyền thăm hỏi, trong mắt ánh lên những tia
quang mang vui mừng.

- Trông tình thế này, chỉ sợ là đã đàm phán thành công
rồi!

Cao Tù nhỏ giọng nói.

Ta cũng biết là đàm phán thành công rồi. Nhưng bọn
chúng rốt cuộc đã đàm phán về việc gì đây?! Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ đành cười
khổ.

Mắt thấy chiếc kiệu quan của Nhiếp Viễn Thanh đã đi
xa. Huynh đệ Trát Quả Trát Long trực tiếp rời đi luôn. Trên đường đã vắng vẻ,
hai người trở về căn nhà lụp sụp kia chỉ mất một lát. Vừa về tới đã thấy gã béo
Ngô Nguyên thở phì phò chui vào trong:

- Phò, phò mã…

Lâm Vãn Vinh cố nhịn sự lo âu trong lòng, mỉm cười
nói:

- Ngô đại nhân trở về rồi! Tiệc trưa ăn ngon không?

- Hạ quan đáng chết!

Ngô Nguyên phốc một tiếng quỳ xuống dưới đất, dùng sức
dập đầu, khóc lên nức nở:

- Hạ quan đã phụ sự phó thác của đại nhân! Tên Trát
Quả đó và Nhiếp Viễn Thanh vào phòng mật đàm, canh giữ rất cẩn thận. Hạ quan
mạo hiểm tới gần, cũng chỉ có thể nghe được một chút ít mà thôi! Hạ quan đáng
chết, hạ quan đáng chết a!

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, đưa tay ra đỡ hắn:

- Ngô đại nhân nặng lời rồi, Trát Quả và Nhiếp đại
nhân nói đến những gì ta sớm đã biết, kêu ngươi đi cũng chỉ là để lấy thêm bằng
chứng bên cạnh mà thôi!

Bên cạnh Nhiếp Viễn Thanh cũng có thám tử mà phò mã
cài vào? Lòng Ngô Nguyên run rẩy, phò mã đúng là cao thâm khó dò a!

- Ngô đại nhân, nói xem ngươi nghe được mấy câu gì!

Phò mã từ tốn vỗ vai hắn, mỉm cười:

- Đừng sợ, tùy tiện nói, nói sai cũng không việc gì.
Dù sao cũng chỉ là bằng chứng thôi!

Ngô huyện thừa dập đầu như giã tỏi:

- Đánh chết hạ quan hạ quan cũng không dám lừa gạt
người! Hạ quan chỉ nghe được mấy chữ, gì mà "Thánh cô", "động
thủ", "giết hết bất kể", còn những chuyện khác đều chẳng nghe
ra!

Động thủ? Giết hết bất kể? Mắt Lâm Vãn Vinh lóe hàn
quang. Cái tên tiếu diện phật Nhiếp Viễn Thanh này, lẽ nào muốn động thủ giết
người vào lúc Hoa Sơn tiết? Tên khốn khiếp này thủ đoạn thật tàn nhẫn!

Hắn không nói không rằng, trầm ngâm hồi lâu. Cao Tù
biết hắn đang suy nghĩ, không dám làm phiền, liền lặng lẽ dẫn Ngô Nguyên ra
ngoài.

Cũng chẳng biết đã đứng bao lâu, trong sân gió nhẹ dần
nổi lên, thổi trúng người khiến hắn rùng mình một cái. Ngẩng đầu nhìn lên thì
màn đêm đã dần hạ xuống rồi, cũng chẳng biết đã là giờ nào nữa.

Ngũ Liên phong phía xa sừng sững trong mây, hệt như
những cánh hoa thầm lặng nở trong màn đêm. Hắn nhìn ngắm hồi lâu, lặng lẽ lắc
đầu, nghiến răng nói:

- Hồ ly tỷ tỷ này. Đã bị người ta khi phụ đến nơi rồi
mà vẫn cứ trốn ở trên núi không nghe không hỏi. Muốn tu luyện thành hồ ly tinh
sao?!

Lời còn chưa dứt đã liền cảm thấy mông đít lạnh ngắt,
cảm giác đau nhức truyền đến. Hắn tựa như thú bị đạp trúng đuôi, nhảy dựng lên,
tức giận quát:

- Ai, ai đánh ta?

- Ngươi đoán xem?!

Một thanh âm vừa lạnh lùng lại vừa mang theo vẻ vũ mị
bỗng nhiên vang lên bên tai hắn!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3