Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 586

Chương 586: Cải trang

Quả nhiên, quan sai nha môn vốn chiếm giữ sơn lộ lên Miêu
trại nay đã đột nhiên lặng lẽ lùi đi rồi, đến cả các ngọn đuốc cũng đều tắt
hết, không biết là đang làm trò quỷ gì. Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng, trong mắt
lóe qua một tia lãnh mang, không đáp lời.

- Y Liên, Y Liên!

Một mễ đa trẻ tuổi đeo sài đao từ dưới trại đi tới,
kêu gọi khắp xung quanh.

Là tiểu tử Miêu tộc tên gọi Khôn Sơn đó, Y Liên đứng
dậy vẫy gọi:

- Khôn Sơn ca, chúng ta ở chỗ này!

Khôn Sơn vội vã đi tới, thấy Lâm Vãn Vinh cười híp mắt
đứng bên cạnh Y Liên, không nén nổi tức giận hừ một tiếng:

- Y Liên, người của quan nha đã rút đi rồi, Bố Y a
thúc bảo ta tới gọi muội!

- Rút đi rồi?!

Y Liên nhíu mày khó hiểu nói:

- A Lâm ca đánh chết tên họ Ngô kia, quan nha sao có
thể đi như vậy được?!

Khôn Sơn lắc lắc đầu:

- Tên họ Ngô đó không chết, chỉ là trên mặt bị đập cho
nở hoa, hôn mê đi thôi. A thúc đã cứu tỉnh hắn, đưa về cho quan sai rồi!

- Không chết?

Y Liên mặt mũi đỏ bừng, nàng và a tía đều là Miêu y,
người chết hay sống tự nhiên phải nhìn ra. Chỉ đáng tiếc lúc đó chuyện xảy ra
quá đột nhiên, tâm thần nàng hoảng loạn, chỉ nghĩ đến chuyện mang theo a Lâm ca
chạy trốn, quên mất xem xét kĩ càng. Nhìn bộ dạng cười hì hì của Lâm Vãn Vinh,
thiếu nữ giậm chân trừng mắt:

- Có phải là huynh cũng biết tên họ Ngô đó không chết?

- Không, tuyệt đối không!

Lâm Vãn Vinh vội vã xua tay. Hắn ở cùng với nữ hài
người Miêu này một lúc, đối với tính cách của nàng cũng hiểu được đôi chút, nha
đầu này tính tình rất hiếu thắng:

- Khi ta hạ thủ chỉ nghĩ đến chuyện đánh cho thống
khoái, nào có quan tâm hắn sống hay chết chứ!

Y Liên à một tiếng, cười duyên nói:

- Vậy thì tốt. A tía gọi chúng ta kìa, a Lâm ca, chúng
ta mau về nhà thôi!

Nàng kéo Lâm Vãn Vinh như muốn đi, Khôn Sơn vội vã cản
trước mặt nàng:

- Y Liên, a thúc chỉ bảo ta gọi muội chứ không nhắc
tới tên người Hoa này!

Tiểu tử này đối với Lâm Vãn Vinh luôn có khoảng cách,
mục quang nhìn chăm chăm vào hắn đầy vẻ bất thiện. Thiếu nữ không nén nổi nhíu
mày:

- Khôn Sơn ca, huynh đang nói cái gì thế, Miêu trại
chúng ta có quy củ đãi khách như thế này sao? Nếu để a tía huynh Đức Vượng thúc
biết được, người sẽ đánh huynh chạy khắp núi đó!

Khôn Sơn nghe mà không dám nói tiếp nữa, tựa hồ cực kỳ
sợ hãi. Thiếu nữ mỉm cười an ủi:

- Khôn Sơn ca, huynh yên tâm, muội sẽ không nói cho
Đức Vượng thúc biết đâu. Nhưng huynh cũng đừng làm khó a Lâm ca, huynh ấy là
người tốt, chưa từng làm hại Miêu trại chúng ta! Huynh nói có đúng không?

Rất hiển nhiên, thanh niên Miêu hoàn toàn không phải
là đối thủ của Y Liên, hoàn toàn khuất phục trước mấy lời của nàng, không còn
dám nói nhiều nữ. Lâm Vãn Vinh nhìn mà bật cười, thiếu nữ Miêu này nhìn thì có
vẻ nhu nhược, nhưng tại Ánh Nguyệt ổ cũng là một nhân vật đáo để a.

Nhà sàn của Bố Y lão tía nằm giữa sơn trại, dựa vào
sườn núi mà dựng lên một cây cột gỗ lớn nghiêng, trên cây cột gỗ lớn đó dựng
lên gian nhà gỗ hai tầng. Đỉnh nhà là hai mặt nghiêng. Tầng cao nhất dùng để
cất lương thực, tạp vật, dưới nhà sàn cũng chất đống tạp vật, quây lại để nuôi
gia súc.

Mấy năm nay quan phủ bắt đóng đủ mọi thứ thuế linh
tinh, gia súc nuôi trong chuồng của nhà người Miêu sớm đã bán sạch rồi. Lương
thực cất ở phòng tạp vật trên đỉnh nhà cũng sạch trơn chẳng còn chút nào.

Bố Y và mấy lão đầu Miêu tộc khác sớm đã đứng ngóng
ngoài cửa, thấy Lâm Vãn Vinh đi tới liền vội vã bước lên đón:

- Ánh Nguyệt ổ hoan nghênh quý khách từ phương xa tới!

Đây là tập tục của Miêu trại, phàm là có quý khách từ
phương xa tới thì đều phải do già trẻ lớn bé toàn trại ra đón, giết gà mổ dê,
do trưởng lão mời rượu hát mừng, biểu thị sự tôn kính. Chỉ là đêm nay tình hình
đặc thù, quan phủ tới quấy rầy, tính mạng là trọng, cho nên Bố Y mới dẫn theo a
Lâm ca trực tiếp xông vào sơn trại, tất cả hình thức cũng giản lược đi rồi.

Lâm Vãn Vinh vội ôm quyền đáp:

- Không dám, không dám, Bố Y lão tía và các vị đại
thúc khách khí quá rồi!

- Tam ca!

Tứ Đức đứng sau lưng cách vị trưởng lão Miêu trại,
đang hướng về phía hắn vẫy tay. Y Liên có chút xin lỗi nhìn hắn:

- A Lâm ca, hai vị bằng hữu của huynh, muội chỉ tìm
thấy một vị, vị còn lại không biết đã đi đâu rồi!

Lâm Vãn Vinh vội vã cười đùa:

- Không sao, vị Cao đại ca kia chắc là đi lên núi canh
gác rồi, qua mấy ngày nữa sẽ tới tìm chúng ta, muội đừng lo lắng!

Theo Bố Y lão tía tiến vào nhà sàn, trong nhà tuy bày
bố đơn giản nhưng lại được sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, một phụ nữ Miêu thanh
tú dùng chậu trúc bưng nước sạch tới, bên trong có cắm một cành cây, khom người
đặt trước mặt Lâm Vãn Vinh.

- A mẫu!

Y Liên vội đến đứng bên cạnh bà, chỉ tay về phía Lâm
Vãn Vinh nói vài câu. A mẫu đánh giá quý khách một chút rồi lại quay sang khẽ
thầm thì vào tai nữ nhi, chẳng biết đang nói cái gì. Y Liên thần sắc lo lắng,
vội chỉ về phía hắn, thì thầm mấy câu, thần sắc của a mẫu mới tốt hơn một chút.

Mẫu nữ hai người toàn dùng Miêu ngữ nói chuyện, Lâm
Vãn Vinh một câu cũng chẳng hiểu, chỉ là ánh mắt của bọn họ không ngừng dò xét
trên thân thể hắn, khiến hắn chẳng thể tự tại thoải mái được.

Quy củ của Miêu trại hắn chẳng hiểu chút gì, a mẫu của
Y Liên bưng nước sạch đặt trước mặt hắn cũng chẳng biết là có ý tứ làm sao, lẽ
nào là kêu ta rửa mặt? Cành cây này để làm gì nhỉ, dùng như khăn mặt sao? Hắn
do dự hồi lâu, cuối cùng bưng chậu nước lên, đang muốn nhúng mặt vào thì thấy Y
Liên cười khúc khích ngăn hắn lại:

- A Lâm ca, cái này là phong tục “tẩy trần” của Miêu
gia chúng ta, chuyên dùng để hoan nghênh quý khách tới, không phải để rửa mặt
đâu.

Nàng cầm cành cây lên, nhúng vào nước sạch rồi phất
lên người hắn, biểu thị ý “tẩy trần”. Lâm Vãn Vinh lúc này mới tỉnh ngộ, mặt
mũi đỏ bừng, vội vã học theo nàng, vẩy mấy giọt nước lên người mình.

Nhìn bộ dạng chân tay vụng về của tên người Hoa này,
người trong Miêu trại không nhịn nổi cười, Y Liên đứng bên cạnh hắn càng khúc
khích không ngừng. Lòng Lâm Vãn Vinh ngượng ngập không gì sánh nổi, khó khăn
lắm mới “tẩy trần” hoàn tất rồi ngồi xuống ghế. Bố Y lão tía cảm kích nói:

- Khách nhân, hôm nay ngươi trượng nghĩa xuất thủ, vì
Miêu trại chúng ta mà xen vào chuyện bất bình, toàn thể Ánh Nguyệt ổ đều cảm
kích bất tận!

- Đâu có đâu có, Lâm mỗ con người lỗ mãng, thiếu chút
nữa đã mang đến tai họa cho sơn trại rồi, thực là xấu hổ!

Lâm Vãn Vinh ôm quyền thở dài một tiếng.

Hắn xuất thủ không nhẹ, thiếu chút nữa đã đánh chết
tên họ Ngô đó rồi, chuyện mang tới tai họa quả thực không phải là giả. Y Liên
thấy thần sắc tự trách của hắn liền vội hỏi:

- A tía, đám quan sai đó vô duyên vô cớ sao lại lui đi
như vậy?

Con người Bố Y nhìn thì gầy gò khô héo, chẳng lộ vẻ
gì, nhưng có thể trở thành Hồng Miêu trại chủ của Ánh Nguyệt ổ, chuyện tinh
minh già dặn, từng trải sự đời tự nhiên chẳng cần phải nói rồi. Bố Y lão tía
liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, gật đầu đầy ý vị:

- Chắc là có quý nhân phù trợ! Khách nhân, người nói
có đúng không?!

- Vậy sao?! Tôi không rõ lắm a!

Lâm Vãn Vinh đành mặt dày đáp.

Bố Y cười nói:

- Mẹ của Y Liên nó còn sững sờ ở đó làm gì? Khách quý
từ xa rới, thanh tửu của chúng ta đâu, mau bưng lên đây!

A mẫu ừm một tiếng, liếc nhìn nhi nữ rồi lại quay sang
nhìn trượng phu, bước chân vẫn chần chừ không dịch chuyển. Bố Y trừng mắt nhìn
bà:

- Sao thế?!

Y Liên a một tiếng, nắm chặt ống trúc trong tay, mặt
đỏ quá tai, vội vã cúi đầu xuống:

- A tía. Con, con…

Lâm Vãn Vinh sững sờ. Nhìn thấy chiếc ống kia liền
hiểu ra rồi, thì ra thanh tửu mà Y Liên đưa lên núi là trộm của a tía nàng, sớm
đã bị hắn tu ừng ực mấy ngụm hết sạch rồi, còn đâu nữa chứ?!

Tiểu a muội này thực là! Trong lòng hắn càng thêm cảm
động vô cùng, vội vã đứng dậy, kéo Y Liên ra sau lưng:

- Lão tía không cần khách khí. Ta chẳng khát chút nào
đâu!

Nhìn thấy ống trúc trong tay nữ nhi và hai má đỏ bừng
của nàng khi trốn sau lưng tên Hoa gia nhân, Bố Y sững sờ hồi lâu, đột nhiên
lắc lắc đầu, thở dài một tiếng:

- Cái gì mà không khát, là ngươi sớm đã uống qua rồi!

Lão tía trầm mặc cả buổi, chẳng nói gì, chỉ đưa mắt
nhìn khắp người hắn dò xét, phảng phất như muốn nhìn thấu hắn vậy.

Lâm Vãn Vinh chịu không nổi ánh mắt cay độc đó, vội vã
nói:

- Đúng rồi. Bố Y lão tía, từ chỗ chúng ta đây tới Bích
Lạc ổ trên Ngũ Liên phong cần đi mất bao nhiêu thời gian?

- Đi đường núi thì cũng gần thôi, tuy có hơi nguy hiểm
một chút, cước trình chừng khoảng bốn năm ngày đường.

Bố Y lão tía liếc nhìn hắn:

- Khách nhân, ngươi cũng muốn lên Ngũ Liên phong, tham
gia Hoa Sơn tiết sao?

Lâm Vãn Vinh làm sao dám bảo là đi tương thân cùng
Thánh cô chứ, vội vã cười trừ nói:

- Đâu có, đâu có, ta chỉ đi xem xem thôi!

Trưởng giả của Miêu tộc gật đầu nói:

- Vừa khéo các mễ đa mễ sai trong trại ta đều muốn đi,
phải tới mấy chục người đó, không bằng các ngươi cùng đi với nhau! Mùng ba
tháng chín, tính ra cũng chẳng còn mấy ngày rồi, sớm mai nên xuất phát đi!

Lâm Vãn Vinh tại Tự Châu phủ vốn như con nhặng không
đầu, đang buồn bực vì không tìm thấy đường, nghe nói có nhiều người như vậy
cùng đi, vừa khéo trúng nỗi lòng, mừng rỡ gật đầu liên tục.

- Khách nhân ngươi hôm nay đã đánh nhi tử của huyện
thừa.

Bố Y nhíu mày nói:

- Mặc một thân Hoa phục đi đường cùng chúng ta, thực
sự là quá bắt mắt rồi. Nếu không tị hiềm thì không bằng hãy thay Miêu trang rồi
lên đường nhé.

Thay Miêu trang? Chủ ý này thực là hay! Lâm Vãn Vinh
vỗ tay một cái rồi cười nói:

- Vậy thì tốt, ta cũng làm mễ đa của Miêu gia một chút
xem sao! Lão tía, Khôn Sơn, mọi người phải chăm sóc cho ta nhiều đó a!

Tại thời đại này, người Miêu chịu áp bức đã lâu, địa
vị trong xã hội cực thấp, người Hoa bình thường sao có thể nguyện ý ăn mặc
trang phục của Miêu gia? Nhưng trong lòng Lâm Vãn Vinh thì không có cách nghĩ
này, Đại Hoa bách tộc đồng cư, hòa thuận chung sống với nhau, mọi người đều là
huynh đệ tỷ muội, sao có thể vì dân tộc khác biệt mà phân người ta thành nhiều
đẳng cấp khác nhau được?

Hắn đáp ứng sảng khoái như vậy thực nằm ngoài ý liệu
của mọi người. Y Liên mừng rỡ không thôi, Bố Y cười cười, Khôn Sơn thì lại trợn
trừng mắt hừ một tiếng.

Lão tía liếc nhìn nữ nhi một cái:

- Nha đầu, lần này có đi không?!

- Con, con không biết!

Y Liên cúi đầu, xoay người chạy đi luôn.

Bố Y hừ một tiếng, nhìn Lâm Vãn Vinh nói:

- Vậy cứ quyết định như thế, thời gian không còn sớm
nữa, mời khách nhân hãy nghỉ ngơi trước!

Án theo quy củ của Miêu trại, nghênh tiếp khách từ xa
rới vốn phải bày tiệc rượu lớn, chỉ vì một là Ánh Nguyệt ổ đã nghèo túng quá
mức, hai là Bố Y lão tía trong lòng tức giận, bước quan trọng nhất đó cũng dứt
khoát lược bỏ luôn, trực tiếp an bài cho quý khách đi ngủ.

Gian nhà có hai tầng, cả nhà Bố Y ở tầng dưới, tầng
trên dành cho khách nhân. Gian phòng quả thực cũng sạch sẽ ngăn nắp, trên đống
cỏ khô ấm áp có phủ một tấm đệm, thập phần thoải mái.

Nghĩ đến chuyện sáng sớm ngày mai xuất phát đi Ngũ
Liên phong, Lâm Vãn Vinh vừa hưng phấn lại vừa lo lắng, chẳng thể ngủ được, dứt
khoát mở cửa phòng bước ra.

Căn nhà sàn dựa vào núi mà dựng, trên đỉnh nhà cất
chân một cái là có thể bước lên sườn nói. Ánh trăng lạnh lẽo tỏa xuống khu rừng
và mặt đất, tạo lên một mảng thanh lương.

- A Lâm ca!

Sau lưng vang lên một tiếng gọi ôn nhu, hắn quay đầu
lại, trong tay Y Liên đã bưng một bộ áo quần của nam tử Miêu gia, miệng đầy
tiếu ý nhìn hắn.

- Là Y Liên à!

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Trời đã muộn như thế này rồi, sao muội còn chưa
ngủ?!

Thiếu nữ lắc lắc đầu:

Ngày mai phải xuất phát từ sớm, a mẫu muốn thu thập
xong hành lý cho muội! Đây là y phục của a tía, nếu huynh không tị hiềm thì hãy
mặc lên xem có hợp không?

Y phục này được cắt rất kĩ càng gọn ghẽ, còn có mùi
hương thoang thoảng của cỏ ngải, Lâm Vãn Vinh sững sờ, y phục của Bố Y lão tía?
Ông ta gầy như vậy, ta có thể mặc vừa sao? Chỉ là sự thực và tưởng tượng của
hắn cách nhau quá xa, y phục này tựa như mới toanh, mặc lên người không rộng
không chật, không dài không ngắn, hoàn toàn vừa khít.

Y Liên tựa hồ có thể nhìn thấu sự kinh ngạc của hắn,
không nén nổi cười nói:

- Đây là y phục của a tía thời trẻ! Nói cho huynh
biết, thời trẻ a tía của muội đẹp trai lắm, dáng người cũng cao như huynh, khi
cười lên cũng đẹp như huynh, các mễ sai trong Cửu hương thập bát ổ đều thích
người…

Không phải chứ, Lâm Vãn Vinh trợn mắt há mồm, nhìn cái
bộ dạng gầy còm khô héo của Bố Y hiện giờ, lẽ nào ông ta năm đó cũng phong lưu
hào phóng, tiêu sái bất phàm như ta bây giờ sao? Sự khác biệt này thực sự quá
lớn đó!

- Nói như vậy, Bố Y lão tía chính là một người vạn kẻ
mê rồi?

Hắn mỉm cười gật đầu, dương dương đắc ý quay đi quay
lại, đánh giá bộ dạng của mình khi mặc Miêu trang vào:

- Vậy a mẫu muội làm sao chinh phục được a tía thế?

Hắn dùng từ “chinh phục” này lập tức khiến cho thiếu
nữ phì cười. Lại nói bừa mà trúng rồi. Thì ra Miêu tộc đa phần đều là tiểu gia
đình một vợ một chồng, tài sản đa số do nam tử kế thừa, nhưng chủ phụ trong gia
đình lại có quyền lực và địa vị rất cao, cũng chẳng hiếm những điển hình về sư
tử Hà Đông.

Y Liên nhìn bộ dạng khi mặc Miêu phục của hắn, khúc
khích cười khẽ đáp:

- Năm đó a mẫu muội cũng là một mễ sai nổi tiếng xinh
đẹp, người hát sơn ca có thể khiến bách điểu bay tới! A tía vừa nghe thấy người
hát thì công việc gì cũng không muốn làm nữa, củi cũng không muốn chẻ nữa,
thuyền cũng không muốn chèo nữa, đến cả cơm cũng không muốn ăn nữa, trốn sau
nhà sàn của người nghe người hát, có lần còn sững sờ cả ba ngày ba đêm không
xuống núi. A mẫu muội phát hiện ra người, thấy người đáng thương liền cho một
bát cơm kê! Ai ngờ a tía ăn xong cơm vẫn cứ ở lì trên núi không đi, a mẫu muội
chẳng còn cách nào chỉ đành mỗi bữa lại đưa cơm đến. Sau đó thì…

Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả, tình yêu của người Miêu
thực là đặc sắc, chất phác nhất mà cũng lãng mạn nhất.

Hắn mặc Miêu phục vào, cảm giác mới lạ không thôi, sờ
mó loạn lên trên y phục, ánh mắt đi tới chỗ hông liền lập tức ngạc nhiên nói:

- Ý, chiếc dây lưng này thật độc đáo a!

Y Liên khẽ hứ một tiếng:

- Rất độc đáo, có điều huynh nên cẩn thận đó!

- Cẩn thận? Cẩn thận cái gì?

Lâm Vãn Vinh hai mắt tròn xoe hỏi.

Thiếu nữ ngượng ngùng mỉm cười:

- Chiếc dây lưng này gọi là ngọc đái, án theo tập tục
của Miêu gia bọn muội, nếu hai bên nam nữ nhìn trúng nhau sẽ tặng dây lưng cho
nhau làm tín vật định tình! Cho nên chiếc ngọc đái này huynh phải tặng cho mễ
sai mà mình thích mới được! Mễ sai khác tặng ngọc đái cho huynh, nếu huynh
không thích thì tuyệt đối đừng có nhận!

Thì ra là như vậy. Quy củ của Miêu gia thực nhiều a,
không cẩn thận một chút là toi ngay! Lâm Vãn Vinh quệt quệt những giọt mồ hôi
trên trán:

- Nói như vậy, trên y phục của muội cũng có một sợi
ngọc đái?

Y Liên gật đầu, trên mặt nổi lên một mảng đỏ hồng.
Nàng cẩn thận sửa lại Miêu trang cho hắn, lại lặng lẽ đánh giá một hồi rồi mới
mỉm cười bảo:

- Thảo nào a mẫu nói, a tía mặc bộ y phục này là đẹp
nhất, bây giờ muội mới hiểu ra! Bộ y phục này cũng chỉ khi a tía thành thân mới
mặc qua một lần!

- Không phải chứ?

Lâm Vãn Vinh bị dọa cho nhảy dựng lên, vội vã muốn cởi
y phục ra. Y Liên liền ngăn hắn lại:

- Huynh làm gì thế?

Lâm Vãn Vinh vội vã xua tay:

- Y Liên, cái này không được đâu, hại chết ta đó!

Thiếu nữ lắc lắc đầu:

- Đây là bộ y phục tốt nhất của sơn trại bọn muội,
muội cầu xin a mẫu rất lâu người mới nỡ lấy nó ra! Nếu huynh không mặc, muội
chẳng biết phải lấy y phục nào cho huynh nữa!

- Cái này, cái này…

A Lâm ca trợn mắt há mồm.

Y Liên cười xùy một tiếng:

- A Lâm ca, huynh biết lần đầu tiên a mẫu muội nhìn
thấy huynh đã nói gì không?!

Hai mẹ con họ lúc đó dùng Miêu ngữ thì thầm với nhau
cả nửa ngày trời, có quỷ mới biết đã nói cái gì. Thấy hắn lắc đầu, thiếu nữ
liền cười hì hì:

- Người nói, nhìn tướng huynh là biết huynh là một Hoa
gia lang rất là quỷ kế đa đoan rồi, những kẻ mồm miệng trơn như bôi mỡ, chân
tay vụng về chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, kêu muội đừng có trúng kế của huynh,
đừng để huynh lừa gạt!

Mồ hôi của a Lâm ca cứ chảy xuống ròng ròng! Vị a mẫu
giỏi hát sơn ca này quả thực là hỏa nhãn kim tinh a, nhìn người chỉ có thể nói
là chuẩn.

- Muội nói với a mẫu, không phải như vậy đâu, huynh là
người tốt, trong lòng muội biết rõ! Muội đem những chuyện của huynh nói với a
mẫu, a mẫu nói, như vậy thì càng chẳng ra gì rồi, tên Hoa gia lang như huynh có
thể ăn thịt người không nhả xương, có thể dọa chết người đó, hi hi…

Thiếu nữ cười đến gập cả người lại, Lâm Vãn Vinh vò
đầu bứt tai suy nghĩ, lão a mẫu sao có thể nghĩ về ta như thế chứ, cái gì mà ăn
thịt người không nhả xương, ta là người xấu như vậy sao? Ta và Y Liên cũng
chẳng có gì, quan hệ bằng hữu rất là thuần khiết mà!

Y Liên nhìn bộ dạng nhíu mày sầu khổ của hắn, khó khăn
lắm mới ngưng cười được:

- A Lâm ca, huynh cứ yên tâm đi, y phục này đã để dưới
đáy rương rất lâu năm rồi! Từ lần đầu tiên a tía mặc khi thành thân, a mẫu đã
không cho phép người mặc lại nữa!

- Tại sao?

Hắn ngẩn người hỏi.

- A mẫu nói, sợ a tía mặc y phục này lên sẽ lại dụ dỗ
mễ sai khác!

A?! Lâm Vãn Vinh sững sờ, Bố Y lão tía thực sự có mị
lực lớn như vậy sao?! Người tộc Miêu thật là thú vị. Hắn vui vẻ cười ha hả bảo:

Nếu thực sự là như vậy thì nói gì ta cũng phải mặc lên
một lần rồi!

Y Liên khẽ nói:

- Vậy huynh cũng chỉ có thể mặc một lần a!

Đeo sài đao lên, đi đi lại lại mấy lần, diễu võ dương
oai, hắn quả thực có khí thế của một mễ đa Miêu gia, thiếu nữ mỉm cười gật đầu.

Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ đến một chuyện:

- Đúng rồi, Y Liên, Bố Y a tía hỏi muội có đi Hoa Sơn
tiết không, sao muội lại nói là không biết? Không phải muội đã nói với ta là
muốn đi sao?

Y Liên hai má đỏ bừng:

- Thường ngày a tía bức muội gả cho người khác, bắt
muội đi Hoa Sơn tiết, muội trước nay chưa từng đi! Lần này vốn cũng không tính
đi, chỉ là a Lâm ca bọn huynh không có người dẫn đường, muội cũng đi một lần
xem xem!

Thì ra cũng giống như ta, đều chỉ là đi “xem xem”
thôi! Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, thần thần bí bí nói:

- Ta hiểu rồi. Nhất định là trong Miêu trại có người
muội thích cho nên mới không muốn đi Hoa Sơn tiết! Ừm, tên tiểu tử Khôn Sơn này
không tồi, rất hợp với muội đó!

- Khôn Sơn?

Thiếu nữ lắc đầu:

- Sao lại nói đến Khôn Sơn ca rồi? Muội từ nhỏ đã cùng
huynh ấy lớn lên, huynh ấy giống như anh ruột của muội vậy, chỉ có huynh là suy
nghĩ lằng nhằng thôi! A Lâm ca, nếu muội thích một người, người ấy phải giống
như a tía của muội vậy, khác hẳn người thường!

Bố Y lão tía quả thực đã thành thần tượng rồi a! Lâm
Vãn Vinh cười lên ha hả. Càng ở cùng người Miêu, hắn càng cảm thấy chỗ đáng yêu
của họ.

Sơn trại tịch mịch, ánh trăng như nước, những cơn gió
khẽ thổi qua, thật khiến cho tâm hồn thoải mái. Ở chốn này có thể cảm thấy sự
an tường và bình tĩnh của tâm linh, là thứ mà nơi khác chẳng thể nào mang lại
được.

Lâm Vãn Vinh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói:

- Y Liên, muội là con chim bách linh (chim sơn ca) của
Miêu trại, có thể dạy ta hát sơn ca được không?

Y Liên nháy nháy mắt:

- Huynh muốn học hát? Ồ, muội hiểu rồi, nói đi nói lại
huynh vẫn là muốn đi Hoa Sơn tiết đối ca! A Lâm ca, huynh ở Miêu hương của bọn
muội, thực sự là đã nhìn trúng mễ sai nào rồi sao?! Huynh vì cô ấy nên mới muốn
học hát sơn ca?!

- Một lần nữa ta rất nghiêm túc nói với muội, mễ sai
trong lòng ta là Thánh cô… ặc ặc, muội lại không tin sao?!

- Huynh thật là nghiêm túc đó!

Y Liên che miệng cười khúc khích không ngừng:

- Thế này cũng có thể tính là người trong lòng sao?
Các mễ đa trong toàn Miêu hương, có ai mà không thích Thánh cô? Được rồi, được
rồi, huynh muốn học thì muội sẽ dạy, đừng tìm nhiều lý do như vậy! Có điều
người khác đều học từ lúc sáu tuổi, huynh bây giờ đã lớn như vậy rồi, muội
không dám đảm bảo là sẽ dạy thành ra sao nữa!

Hắn cười hì hì nói:

- Tận tâm là được rồi, có lẽ Thánh cô cũng chẳng hi
vọng ta có thể hát như một chú chim bách linh đâu!

- Câu nào cũng không thoát khỏi Thánh cô, cứ như là
thật vậy!

Y Liên nhỏ giọng lẩm bẩm, hậm hực dậm chân nói:

- Muốn học hát thì chờ sáng mai! Muội đi đây!

Nàng nói đi là đi, bước đi rất nhanh, tiếng sàn gỗ
vang lên lộp bộp, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, có chút tức cười.

Sương trắng mù mịt, núi và nước sớm đã bị che khuất
trong màn đêm, chẳng nhìn rõ nữa. Sáng mai là phải khởi trình đi Ngũ Liên phong
rồi, đã gần trong gang tấc với An tỷ tỷ! Màn đêm đẹp đẽ như thế này, nàng đang
làm gì không biết?

Y Liên tiểu a muội, hừ hừ, hừ hừ, hừ hừ hừ hừ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3