Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 572
Chương 572: Nhất pháo song hưởng
- Cái gì?
Mông hắn vừa ngồi xuống đã nảy lên như hỏa tiễn, miệng
há hốc:
- Thanh... Thanh Tuyền sắp sinh rồi à?
Ngọc Sương vội gật đầu:
- Trong phủ cho người báo, công chúa tỷ tỷ ăn xong
điểm tâm đã phát giác thân thể không thoải mái, đang hàn huyên với Tiên Nhi tỷ
tỷ, không đến một canh giờ, tự nhiên thấy bụng bắt đầu đau, bây giờ bà mụ đã
đưa vào phòng rồi! Công chúa tỷ tỷ vẫn chưa biết chàng trở lại!
Thanh Tuyền sắp sinh rồi? Lâm Vãn Vinh nhất thời vừa
hoảng vừa vui, tay chân lóng ngóng không biết bỏ ở đâu, run giọng nói:
- Đi, đi, chúng ta mau về nhà!
Hắn nóng lòng xông ra ngoài, Đại tiểu thư cũng luống
cuống, giữ chặt muội muội đang muốn đuổi theo, lại thấy hắn lao trở vào như một
ngọn gió:
- Nhị tiểu thư, nàng báo tin này sai bét! Làm sao có
thể nói “không tốt” được chứ? Nàng phải nói “thật tốt quá, thật tốt quá, công
chúa tỷ tỷ sắp sinh rồi!” mới đúng! Lần sau phải nhớ kĩ!
Ngọc Sương cười híc híc, xẵng giọng:
- Nhớ rồi, nhớ rồi! Ta thấy chàng còn chưa làm cha,
xem ra đã muốn làm thầy rồi!
Mấy người gấp gáp chạy ra ngoài, hắn cưỡi ngựa, Tiêu
gia hai vị tiểu thư ngồi xe! Lúc này trời đã sáng bạch rồi, trên đường đông đúc
lắm người, ngựa xe đi rất chậm, Cao Tù ở trước gào thét mở đường, rẽ ra một lối
cho họ đi.
- Thanh Tuyền, Thanh Tuyền…
Mới thấy cánh cửa có treo biển ‘Thiên hạ đệ nhất
đinh’, hắn đã lo lắng kêu ầm lên, nhảy vội xuống ngựa rồi lao vào, tâm tình
kích động, thân hình quá nhanh, vấp chân một cái, ngã chỏng gọng như chó ăn
phân.
- Ối chà!
Một tiếng kêu thanh tao vang lên, khi hắn ngã xuống đất
đã xô mạnh vào một thân thể nữ tử mềm mại.
- Đại ca!
Tiếng kêu đau đớn lại cất lên. Lòng hắn thầm cả kinh,
ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt nữ tử đó kiều mỵ vui mừng, gương mặt đầy nước
mắt, nhìn chăm chăm vào hắn, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Hắn nhấp nháy mắt, mừng rỡ kêu to:
- Ngưng nhi, sao là nàng? Dùng loại tư thế này hoan
nghênh ta thì quả thật là quá đặc biệt!
Lạc Ngưng kêu một tiếng, ngượng ngùng khóc nói:
- Nói bậy! Người ta là nghe thanh âm chàng, vội ra
ngoài nghênh đón chàng, sao chàng không hỏi cho rõ, lại nhảy lên đụng thiếp ngã
xuống đất như vậy! Bây giờ là ban ngày mà… Đại ca, chàng đi mấy tháng rồi, càng
ngày càng xấu thôi!
Lâm Vãn Vinh cười ha ha, hôn nhẹ vào đôi môi tươi tắn
như hoa anh đào của nàng, tay chầm chậm mò lên. Mấy tháng không gặp, Ngưng nhi
gầy đi nhiều, tuy nhiên vóc người vẫn yểu điệu đầy đặn, làm người ta nhìn hoa
cả mắt.
- Đại ca... chàng gầy quá!
Lạc tiểu thư ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt hạnh phúc
chảy dài.
- Không gầy không gầy, ta chỉ đem thịt luyện thành cơ
ngực thôi!
Hắn cười mấy tiếng, giữ chặt tay Ngưng Nhi, rồi sực
nhớ vội la lên:
- Thanh Tuyền đâu? Thanh Tuyền ở nơi nào?!
Lạc Ngưng cũng tỉnh ngộ, vội đáp:
- Đại ca, chàng trở về đúng lúc lắm, tỷ tỷ đau bụng,
lúc này đã vào phòng, chỉ sợ hôm nay sẽ sinh rồi! Tiên Nhi tỷ tỷ giúp nàng
thuận khí, đám bà mụ cũng đang ở trong hầu hạ, thiếp về phòng đem cho nàng vài
bộ quần áo sạch sẽ!
Lâm Vãn Vinh lúc này mới chú ý tới, trong tay nàng đem
theo một cái bao to đùng, lộ ra mấy món quần áo trắng tinh, đều là những thứ
Thanh Tuyền thích nhất.
- Được. Được!
Thanh âm hắn đã run lên:
- Ngưng Nhi... Thanh Tuyền ở đâu, mau dẫn ta đi!
Lạc tiểu thư nghe lời, nắm tay hắn đi vào hậu viện.
Nửa năm không về, nha hoàn đầy tớ trong nhà cũng có thêm không ít, đều là người
khéo léo lanh lợi, chắc là được hoàng đế lão trượng phái tới, lo chuẩn bị cho
Thanh Tuyền sinh con. Thấy hắn, ai nấy đều mừng rỡ thi lễ. Hắn khoát tay loạn
xạ, tâm tư sớm đã bay đến bên người Tiêu tiểu thư rồi.
Đi tới dưới tú lâu của Tiêu Thanh Tuyền, đám bà mụ và
nha hoàn đang bận tíu tít, lui tới như con thoi, không ai lưu ý tới hắn cả.
- Tránh ra, mau tránh ra!
Một nữ tử bưng nước nóng, vội vội vàng vàng đi tới.
Nàng bước gấp, chóp mũi chảy đầy mồ hôi, chạy vội lên lầu. Đi được vài bước,
bất giác thấy có người ngăn trước người nàng, nàng không ngẩng đầu lên, vẻ giận
dỗi nói:
- Mau tránh ra, đừng cản đường ta, ta đem nước nóng
cho tỷ tỷ!
- Xảo Xảo…
"Thụp!" Thùng gỗ trên tay rơi xuống đất, hơi
nước bay nghi ngút. Nàng run người, không dám ngước đầu lên, bàn tay nhỏ bé run
rẩy từng chặp sờ về phía trước ngực hắn, nước mắt chảy tràn xuống hai má.
- Đại ca, đại ca, là chàng sao?
Nàng thì thào tự hỏi.
- Tiểu bảo bối, là ta, đại ca trở về rồi!
Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay ngọc của nàng, cả người cũng
run lên.
Nha đầu này có lẽ không phải xinh đẹp nhất mà cũng
không phải thông minh nhất, nhưng khi hắn còn là Lâm Tam không tiền không danh,
nàng đã lặng lẽ ở bên người hắn, chưa bao giờ có một câu oán hận!
Xảo Xảo vuốt mặt hắn, ngơ ngác nhìn bộ quần áo hắn mặc
trên người, đột nhiên khẽ nấc lên:
- Đại ca, là Xảo Xảo may quá tệ, may cho chàng bộ xiêm
y không vừa người!
Mũi Lâm Vãn Vinh cay xè, nắm bàn tay nàng áp vào hai
gò má mình:
- Ai bảo tiểu bảo bối của ta vụng về? Xiêm y Xảo Xảo
may là đẹp nhất. Đại ca gần đây đang giảm béo, lần này trở về ăn vài món bánh
do nàng làm, vài ba ngày là béo trở lại, nàng chờ mà coi!
Tiểu ni tử còn chưa kịp mừng rỡ lên tiếng, đại ca lại
sầm mặt lại:
- Nhưng, có một việc, ta thập phần căm tức, cực kỳ căm
tức!
Nhìn hắn thần sắc giận dữ, Xảo Xảo sợ đến không dám
nói tiếp nữa. Lâm Vãn Vinh véo vào mũi nàng, lại duỗi thân đá vào thùng nước gỗ
kia:
- Những việc nặng này, sau này không cho nàng làm!
Nàng là tiểu bảo bối của đại ca, sao có thể đi hầu hạ người khác được? Không
phải muốn mạng ta sao? Nàng phải nhớ kĩ lời ta nói! Sau này nếu dám tái phạm,
ta sẽ phạt nàng nằm trên giường mười ngày, đại ca sẽ hầu hạ nàng ăn cơm mặc
quần áo!
- Đại ca!
Xảo Xảo kêu lên một tiếng ngả vào trong lòng hắn, mừng
rỡ đến mức lệ rơi đầy mặt, trong lòng như được ăn mật đường, nhìn đâu cũng thấy
ngọt ngào cả!
Lạc Ngưng và Xảo Xảo giao hảo tốt nhất, thấy hai người
như vậy, khẽ cười nói:
- Mau đừng nói chuyện nữa, tỷ tỷ vẫn còn trên lầu đó,
cũng không biết ra sao rồi!
- Ái chà!
Lâm Vãn Vinh như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng giữ chặt
tay Xảo Xảo, rảo chân chạy lên lầu. Đi được vài bậc thang, đã nghe thấy tiếng
rên đau đớn lọt vào tai.
- Lâm lang, Lâm lang…
Tiếng kêu thì thào, thanh âm thật nhỏ, giống như yếu
đến không còn thở được, tất cả đều là những tiếng gọi vô ý thức của Tiêu tiểu
thư!
Trong phòng truyền đến tiếng khóc và lời an ủi của
Tiên Nhi:
- Tỷ tỷ, đừng sợ, tướng công sẽ trở về, nhất định sẽ
trở về. Tên xấu xa ấy chẳng biết đang phong lưu khoái hoạt ở đâu, đến ngày sinh
đứa nhỏ mà vẫn còn chơi đùa. Để cho một người ở đây thụ tội!
- Thanh Tuyền. Thanh Tuyền!
Lâm Vãn Vinh kinh hãi, ba chân bốn cẳng chạy đến, gần
như lăn lên trên lầu:
- Lão bà, ta đến rồi, ta đến rồi!
Hắn gấp rút lao lên, soạt một tiếng vén rèm ra, muốn
xông vào. Nhưng không biết từ nơi nào chui ra hai bà mụ, kéo hắn đang luống
cuống tay chân ra ngoài:
- Ái chà. Lâm lão gia. Phò mã gia. Không thể vào được,
không thể vào được!
Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên mở mắt, căm tức bảo:
- Lão bà ta sinh nhi tử, sao ta không được vào?! Bỏ
ra. Bỏ ra!
Nhìn khí thế hắn cũng thật sự có vài phần dọa người,
vài bà mụ vội vàng cười xòa:
- Phò mã gia, nữ nhân sinh con vốn là việc dơ bẩn. Nam
nhân không thể đi vào. Dù ngài và công chúa là vợ chồng cũng không được! Đây là
quy củ của tổ tông truyền xuống. Không được làm loạn, nếu không sẽ làm xấu vận
mệnh của ngài đó!
Quy củ này quá con mẹ nó vô nhân đạo! Hắn gấp đến độ
mồ hôi đầy đầu, nhưng cũng không dám sấn vào, chỉ còn nước đứng bên ngoài ghé
miệng hô to:
- Thanh Tuyền, Thanh Tuyền, nàng đừng sợ. Lão công trở
lại rồi. Ta trở lại rồi!
- Lâm lang?
Tiêu tiểu thư đầu tiên sửng sốt, sau đó liền mừng rỡ
như điên, si ngốc kêu lên:
- Lâm lang, Lâm lang. Là chàng thật sao? Á…
Lâm Vãn Vinh sợ đến nhảy lên, vỗ mạnh cửa:
- Thanh Tuyền. Nàng ra sao rồi? Ta đây. Ta trở lại
rồi. Nàng đừng sợ. Lão công ở đây trông chừng nàng! Con bà nó, mấy bà mụ đó
không cho ta vào!
- Lâm lang ác ôn!
Tiêu tiểu thư khóc lên, vừa đau lòng vừa vui mừng.
Những cơn đau đẻ càng ngày càng mãnh liệt, nàng thở
dốc vài tiếng, rồi không nhịn được phải rên nhẹ.
Võ công Tiếu Thanh Toàn như thế nào chứ, có thể làm
nàng rên như vậy, nhất định phải đau đớn vô cùng! Lâm Vãn Vinh gấp rút gãi đầu
cào má, hé rèm một chút, một cô gái mỹ lệ bậc nhất thiên hạ vội vội vàng vàng
vén rèm đi ra, điên cuồng nhảy vào trong lòng hắn:
- Tướng công…
- Tiên Nhi?
Lâm Vãn Vinh vừa mừng vừa sợ, ôm chặt nàng vào lòng:
- Sao nàng tiều tụy thế!
Tần tiểu thư nhéo vào eo hắn:
- Mấy tháng vừa rồi chàng không viết thư về, sao thiếp
không tiều tụy được chứ?! Hừ, nếu không phải biết có sư phó đi theo chàng,
thiếp sớm đã đi biên quan tìm chàng tính sổ rồi! Xem chàng còn dám dây dưa với
đám Hồ nữ hay không?!
Nha đầu này tựa như có thiên lý nhãn ấy nhỉ. Lâm Vãn
Vinh cười mấy tiếng, giữ chặt tay nàng hỏi:
- Thanh Tuyền ra sao rồi? Khi nào thì sinh? Nàng ấy
vừa rên đau, làm ta đau lòng quá!
Tần Tiên Nhi than thở:
- Hôm nay mới biết, sinh đứa nhỏ nguyên lai là đau đớn
như thế! Bà mụ nói, lúc này mới đau lần đầu, sau còn có vài lần đau như vậy
nữa. Tỷ tỷ hôm nay chẳng biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau đớn nữa! Cũng là do
tên ác ôn này!
Lâm Vãn Vinh nghe ngữ khí nàng có vẻ bất bình vì Tiêu
Thanh Tuyền, xem ra quan hệ tỷ muội nàng có chuyển biến rất tốt rồi, hắn nhịn
không được kinh hỷ hỏi:
- Tiên Nhi, nàng không cùng Thanh Tuyền gây lộn nữa à?
Lời vừa ra khỏi miệng là biết không hay, Tần Tiên Nhi
lườm hắn, nói:
- Thiếp gây lộn khi nào! Chàng gây thì có!
- Không gây. Không gây!
Trong lòng hắn mừng rỡ vô cùng, cảm giác yên ổn không
ít.
Tần tiểu thư u uẩn nói:
- Nửa năm nay thiếp cùng tỷ tỷ nương tựa vào nhau, ban
ngày tỷ ấy nói chuyện, viết chữ luyện đàn với thiếp, rồi cùng tiến cung thăm
phụ hoàng. Buổi tối chúng ta đều nhớ tới tên ác ôn chàng! Tỷ ấy còn có mang
bụng lớn như vậy, bên trong là giống nòi của chàng. Chàng nói xem, thiếp có thể
gây được không?
Chỉ cần Tiên Nhi và Thanh Tuyền ở chung hòa hợp, vậy
là cả nhà sẽ an bình, tảng đá trong lòng hắn đã được dỡ ra.
- Á…
Trong phòng Tiếu Thanh Toàn đột nhiên đau đớn kêu lên,
răng đánh lập cập, đến cả cái giường cũng kêu cót két. Lâm Vãn Vinh nhất thời
hết hồn gào lên:
- Thanh Tuyền, lão bà. Nàng làm sao vậy? Nói mau đi,
đừng dọa ta chứ!
Tần Tiên Nhi vội vàng xoay người đi vào, một bà mụ kêu
lên:
- Phò mã gia đừng hoảng, đây lần đau thứ hai!
Nói với hắn đau lần mấy, thật sự là đàn gảy tai trâu.
Hắn hiểu rõ thế sự, kiến thức phong phú, duy độc có mỗi một việc làm cha là lần
đầu tiên, không bằng cả người thường.
Tiêu tiểu thư thở hổn hển, lớn tiếng nói:
- Lâm lang, thiếp không sao, thiếp nhất định sinh con
cho chàng! Chàng phải tin vào thiếp!
- Tin. Tin!
Hắn gật đầu lia lịa, còn cách một tấm rèm, thế mà hắn
giống như có thể thấy được Tiêu Thanh Tuyền mái tóc rũ rượi, mặt tái nhợt, thân
hình mồ hôi như mưa. Hắn nắm chặt bàn tay, nước mắt nhòa cả hai mắt.
Tiêu tiểu thư tuy rất tự tin, nhưng việc nữ nhân sinh
con đâu dễ như vậy, có khi đau vài ngày ấy chứ!
Nàng kiệt lực cắn răng, cố nén đau đớn không kêu rên,
chỉ một mạch gọi tên hắn, không hề ngưng giọng.
Từ ban ngày cho tới hoàng hôn, đám bà mụ không ngừng
ra ra vào vào, hắn cũng tới tới lui lui trong sảnh. Thỉnh thoảng lớn tiếng nói
chuyện với Thanh Tuyền, nghe phản ứng của nàng. Sợi dây lo lắng trong lòng căng
thẳng như muốn đứt!
Đại tiểu thư giữ chặt tay hắn, ôn nhu nói:
- Ngươi đã đi tới đi lui vài canh giờ rồi. Mau ngồi
xuống nghỉ một chút, ăn chút gì đi!
Ngọc Sương, Ngưng nhi, Xảo Xảo ngồi thành một đoàn,
vội vàng đưa bánh cho hắn. Hắn lắc đầu, bất lực nói:
- Lúc này ta sao ăn được! Đã canh ba rồi, từ lúc đau
bụng đến bây giờ cũng đã một canh giờ rồi. Thanh Tuyền đã đau quá hai ba lần
rồi! Sao mà vẫn chưa sinh chứ?! Ta lo chết di được!
Hắn chán nản ngồi bên cạnh bàn bát tiên, mắt chăm chăm
nhìn vào rèm, hận không được lao vào để giúp Tiêu tiểu thư sinh đứa nhỏ. Ngọc
Sương mở miệng:
- Sinh càng lâu, chứng tỏ rằng tiểu bảo bảo kình lực
càng lớn. Tương lai nhất định phi phàm! Mẹ muội nói, khi mẹ sinh muội, cũng từ
sáng đến tận đêm đó!
- Do đó muội bây giờ rất phi phàm!
Ngưng nhi nháy mắt nói, Xảo Xảo nhẹ giọng cười duyên.
Đại tiểu thư cũng vuốt ve mái tóc muội muội vẻ yêu thương, khẽ lắc đầu.
Nghe những lời ngọt ngào nũng nịu của Nhị tiểu thư,
trong lòng hắn nhẹ đi một chút, mắt nhìn mấy vị giai nhân, hắn đột nhiên nghiêm
túc lên tiếng:
- Các nàng cũng thấy rồi sinh con đau đớn như thế nào!
Ta phải nói rất nghiêm chỉnh, ta là người rất dân chủ, tương lai ai muốn đứa
nhỏ hay không thì đều do các nàng tự nguyện, ta chỉ tiến hành làm một vài hoạt
động có tính phụ trợ thôi!
Ngọc Sương nháy mắt duyên dáng:
- Người xấu, cái gì gọi là hoạt động có tính phụ trợ?
- Phì!
Các vị tiểu thư mặt đỏ tới mang tai, vội vàng quay đầu
đi.
Ngưng nhi đỏ mặt, mị nhãn nhìn như buộc chặt lấy hắn
- Đại ca, thiếp không sợ đau. Ta nhất định sẽ sinh con
cho chàng! Chừng nào thì chàng tới phụ trợ thiếp?
Ừm. Ừm. Hắn vội vàng ho khan vài tiếng. Xảo Xảo cười
híc híc:
- Đại ca nhất định là rất nguyện ý đó!
- Xảo Xảo tỷ, tỷ thì sao?
Nhị tiểu thư nhẹ giọng hỏi:
- Tỷ có nguyện ý sinh đứa nhỏ cho người xấu không?
- Ta hả?
Xảo Xảo ngượng ngùng đỏ mặt:
- Ta gả cho đại ca, chính là muốn sinh con giặt áo nấu
cơm cho hắn mà, thiếu một cái đều không được!
Ngưng nhi cười cười nhìn Đại tiểu thư:
- Ngọc Nhược tỷ, tỷ thì sao?
Tiêu Ngọc Nhược mặt đỏ như ráng chiều, trộm liếc mắt
nhìn hắn, vội vàng cúi đầu, thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn được:
- Mẫu thân nói, Tiêu gia chúng ta không người thừa kế,
muốn tìm một nam nhân!
Lâm Vãn Vinh vểnh tai nghe một lúc, đột nhiên cười ha
ha, xem ra lão tử chỉ còn có nước liều mạng thôi. Xem ra những khuê nữ thiếu
nhi tử sẽ chẳng ai tha cho ta cả!
- A…
Trong phòng một tiếng kêu kinh thiên động địa vang
lên, làm cho người bên ngoài hết hồn. Lâm Vãn Vinh đứng phắt lên, sắc mặt trắng
bệch:
- Thanh Tuyền, nàng ra sao rồi?
- Lâm lang. Lâm lang...
Tiếng nức nở đau đớn vang lên, tựa như dao cắt vào
lòng hắn.
Đám bà mụ lo lắng kêu gào:
- Mau. Mau. Dùng sức, dùng sức, sắp ra rồi!
Tiếng kêu của Tiêu tiểu thư mỗi lúc một thảm thiết,
Lâm Vãn Vinh nghe thế lạnh mình, tay run run không ngừng.
Lại một tiếng gào đau đớn thê thảm truyền đến, hai bà
mụ vội vàng chạy ra, quỳ xuống đất:
- Phò mã gia, vị trí của thai nhi không bình thường,
chỉ sợ sinh khó!
Sinh khó hả? Trong đầu Lâm Vãn Vinh nổ tung một tiếng,
ở thời kỳ này, đẻ khó cơ hồ mất mạng như chơi!
- Mau, mau tìm đại phu!
Hắn nắm lấy hai bà mụ, điên cuồng gầm lên.
Ngưng Nhi lặng lẽ rơi lệ, nói khẽ:
- Đại ca, những bà mụ này đều là do toàng thượng tự
thân tuyển tới, là người tốt nhất ở trong kinh đó! Các lang trung cho dù giỏi
đến đâu cũng không bằng các bà!
Mấy người Đại tiểu thư đều nấc lên, trong lòng Lâm Vãn
Vinh như vỡ tung ra, hai mắt đỏ ngầu, lao vào bà mụ gào lên giận dữ:
- Ta có thể không có con, nhưng ta không thể không có
Thanh Tuyền của ta! Các ngươi nhất định phải bảo trụ lão bà ta. Bằng không lão
tử giết chết các ngươi!
- Không, Lâm lang. Con ta! Chúng ta cần phải sinh con!
A…
Tiếu tiểu thư kêu lên một tiếng thê lương khôn xiết,
như xé tan nát cả cõi lòng mọi người.
- Oa…
Một tiếng trẻ con khóc trong trẻo vang lên, giống như
phúc âm trời phủ xuống, trong nháy mắt vang vọng khắp cả Lâm gia đại viện.
Lâm Vãn Vinh ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy như tim
mình bị kéo ra ngoài.
- Chúc mừng phò mã gia, con trai, con trai rồi!
Mấy bà mụ đưa bọc tã, vết máu trẻ con trên người còn
không kịp rửa sạch, đã đưa vào trong lòng hắn.
Hắn run rẩy nhận mớ tã lót, còn chưa kịp xem xét nhi
tử của mình, bỗng nghe trong phòng lại truyền đến tiếng kêu thê thảm của Thanh
Tuyền, đám bà mụ đồng thời kêu to:
- Không hay!
Một tiếng này làm gan ruột hắn như bị xé rách:
- Cái gì không hay, có phải là Thanh Tuyền của ta…
- Còn có một đứa nữa!
- Oa…
Tiếng khóc lại vang lên, so với lúc trước còn lớn hơn,
đến cả những bà mụ trong phòng cũng cả kinh ngây người. Một lát sau các bà lại
vui đến phát khóc, lớn tiếng kinh hô:
- Chúc mừng Lâm lão gia, con trai, lại con trai, nhất
pháo song hưởng (pháo nổ hai phát)!