Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 563

Chương 563: Tương Kiến.

Cả đêm Lâm Tam không sao ngủ được, gương mặt Đại tiểu thư, Ngọc Sương, Xảo
Xảo, Tiên Nhi không ngừng hiện lên trước mắt, còn có cả Tiêu tiểu thư bụng nhô
cao nhìn hắn mỉm cười, vẻ từ mẫu nhu hòa rạng ngời như ánh nắng ngày xuân ấm áp
lòng người.

Rồi hắn lại nhớ tới Ngọc Già ở ngoài trăm dặm, ngọc nhan như hoa, tóc mai
trắng như tuyết, như một bức tượng ngọc làm người ta trọn đời khó quên.

Lăn qua lăn lại, thật sự khó có thể ngủ được, hắn đành đơn giản dậy sớm ra
khỏi giường cho xong. Quân doanh hoàn toàn yên lặng, những quân sĩ đang tuần
tra rải rác thấy hắn bước ra, vội vàng khom lưng thi lễ, trong mắt tràn ngập vẻ
sùng kính.

Phương đông ẩn hiện một vầng sáng đỏ, đã là canh năm rồi, cách đó không xa
là dấu vết của cuộc đại chiến Ngũ Nguyên. Vô số xương cốt người Hồ và anh linh
của tướng sĩ Đại Hoa đã bị cát bụi phủ dày, chỉ còn lại những đại đao cắm xuống
đất là dấu tích của trận chiến khốc liệt ngày xưa.

Hai mươi vạn đại quân đang trú đóng ở đây, đối diện là người Hồ đóng cách
mấy trăm dặm. Tất cả đều đang đợi, đợi kết quả đàm phán song phương, hòa hay
chiến cũng ở trong thời khắc này.

Nhìn về phía bắc, trong gió cát bàng bạc thảo nguyên tiếp giáp với đại mạc,
phân giới sớm đã rất mơ hồ rồi. Không nhìn thấy doanh trướng của người Hồ, càng
không biết Ngọc Già đang ở nơi nào, nàng đang làm gì.

- Sao mà nhiều người không ngủ được thế nhỉ?

Thanh âm quan thiết của Từ tiểu thư vang lên từ sau lưng, mùi thơm nhàn
nhạt phất qua, nàng đã đứng lặng lẽ bên cạnh Lâm Vãn Vinh.

- Ngủ không được!

Hắn thở dài, quay đầu liếc mắt nhìn lại, chợt lặng người. Từ tiểu thư thân
mặc váy màu phấn nhạt, những đường cong yểu điệu thon dài lả lướt, hiển hiện
vóc người đầy đặn của nàng. Mái tóc như tơ vấn lên, cắm chéo một cây trâm ngọc,
vô cùng thanh nhã. Đôi mắt lệ như những cơn sóng lưu chuyển, hàng lông mi dài
mượt khẽ di động, cái tai trắng muốt như ngọc, gương mặt thanh tú tươi tắn nhu
mì.

Nữ quân sư tận tâm nghiêm khắc bỏ quân phục thay đồ nữ tử, có thể nói vừa
mỹ mạo vừa trí tuệ, vừa ôn nhu vừa cương nghị, thật có một tư vị rất đặc biệt.
Hắn há to miệng nhìn chăm chú, mãi lâu sau mà vẫn nói không nên lời.

- Nhìn cái gì? Ngốc tử!

- Bộ xiêm y này do cô chủ ý mặc cho ta xem à?

Hắn đứng tròng, đánh giá từ trên xuống dưới, mừng rỡ gật đầu lia lịa:

- Đẹp... Thật đẹp! Từ tiểu thư, ta thích nhất là ngươi mặc váy, vóc người
ngươi vốn bốc lửa. Khôi giáp băng giá thì ngươi không nên mặc.

- Không phải mặc vì ngươi đâu!

Từ tiểu thư quay đầu đi, gương mặt nóng rần lên, rõ ràng nói không thực
lòng.

Chọn ngay ngày Ngọc Già và Lâm Tam đàm phán, mặc một bộ trang phục nữ tính
đã lâu không mặc, bộ trang phục còn mới, rõ ràng nàng có ý so bì với Kim đao
Khả Hãn. Cho dù cương nghị đến đâu thì Từ tiểu thư cũng vẫn đàn bà, đàn bà có
bao nhiêu đặc điểm thì nàng cũng có bấy nhiêu, không hề thiếu.

Lâm Vãn Vinh là người mù ăn thịt viên (ý nói hiểu rất rõ), giữ chặt tay
nàng cười hì hì:

- Không phải mặc cho ta xem, vậy phải là mặc cho người khác xem phải không?
Đáng tiếc, mỹ nữ số một số hai thiên hạ lại không nể mặt ta!

Từ tiểu thư phì một tiếng, giận dỗi quay đầu đi, bàn tay nhỏ bé thu lại,
nhưng có người nắm lấy tay nàng thật chặt, nàng cố làm sao cũng không rút ra
được.

Đang lúc vui vẻ chợt phía sau vang đến một tiếng cười sang sảng:

- Lâm Tam, Chỉ Nhi, các ngươi đã ở đây rồi à! Cũng vừa lúc!

Từ Chỉ Tình a một tiếng, hấp tấp rụt tay lại, tai nóng lên, mặt hồng như
bôi phấn, khom lưng nhẹ giọng thưa:

- Nguyên soái, người tìm chúng tôi à?

Thượng tướng quân cười gật đầu, không nhanh không chậm đi tới. Lão Hồ, Đỗ
Tu Nguyên và mọi người đi theo sau, nhìn Lâm Vãn Vinh nháy nhó, vẻ mặt mập mờ
nói không nên lời, trong bụng cười hắn ăn trộm bị bắt quả tang.

Lý Thái đứng trước mặt họ, lặng lẽ đánh giá Lâm Vãn Vinh, vẻ mặt rất trịnh
trọng. Không biết trải qua bao lâu, lão thở dài:

- Ta đánh nhau với người Đột Quyết bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên họ
cầu chúng ta đàm phán! Máu chảy đầy đất hay đao thương cất vào kho, Lâm Tam,
tất cả trông vào ngươi đó.

Kỳ vọng của Lý Thái không thể không cao, Lâm Vãn Vinh cảm giác trọng trách
trên người mình nặng thêm vài phần. Có lẽ tâm tình Ngọc Già cũng giống như ta
nhỉ!

Hắn cười khổ gật gật đầu:

- Nguyên soái yên tâm đi, đàm phán có tốt không thì ta không dám nói, nhưng
ta khẳng định làm được một việc, đó là cam đoan Đại Hoa ta sẽ không lỗ lã gì!

Tên Lâm Tam gian thương này nói sẽ không lỗ lã, vậy nhất định là có lời
rồi, người trong thiên hạ đều biết đạo lý này. Lý Thái cười ha ha:

- Nghe nói ngươi trước giờ làm ăn chưa lỗ bao giờ. Nghe ngươi trả lời thế
này, lão phu yên tâm lớn rồi!

Ngươi yên tâm, còn ta thì lo lắng! Hắn bi ai than thở, không nói gì chỉ lắc
đầu.

Đưa mắt nhìn Từ Chỉ Tình gương mặt đỏ như gấc, bồn chồn bất an, Lý Thái đột
nhiên mỉm cười:

- Chỉ Nhi, ngươi tới đây!

Trong lòng Từ tiểu thư rộn lên, vội vàng ứ một tiếng, chậm rãi bước tới.
Thượng tướng quân giữ chặt tay nàng thở dài:

- Một nữ tử yếu đuối phải bỏ bao nhiêu tinh lực, chinh chiến sa trường, lập
công vì nước, sắt son quên mình. Lý gia ta còn làm chậm trễ việc trăm năm của
ngươi, lão phu thật sự hơi thẹn trong lòng.

- Nguyên soái!

Từ Chỉ Tình kêu lên kinh hãi, òa khóc vái lão một vái.

Lý Thái lắc đầu, trầm giọng quát:

- Lâm Tam, ngươi tới đây!

- Ờ!

Lâm Vãn Vinh vội đáp ngay, chạy vội đến trước mặt lão.

- Trước khi xuất kinh, ta đã nói chuyện với Từ Vị, nhất định phải toại tâm
nguyện của Chỉ Nhi, tìm cho nàng một lang quân như ý.

Lý Thái liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi đặt ngọc thủ của Từ tiểu thư vào tay
hắn:

- Bây giờ, ta giao Chỉ Nhi cho ngươi! Nàng lớn hơn ngươi hai tuổi, ngươi
nhất định phải chiếu cố nàng chu đáo!

Lâm Vãn Vinh ngẩn người, Nguyên soái, ngươi làm việc này xem ra hơi ngược
đời đó?

Lý Thái trừng mắt:

- Giật mình cái gì? Ngươi dám nói không hả?

- Cái này... Cái này...

Hắn vội vàng nắm chặt tay nữ quân sư, cười hì hì đáp:

- Ta đang nghĩ, khi nào thì tới nhà Từ tiểu thư đưa sính lễ, cho nên mới
nhất thời thất thần, thứ tội, thứ tội!

Từ Chỉ Tình vừa ngượng vừa vui, nhè nhẹ bóp nhẹ tay hắn, cảm giác mềm mềm
ấm áp làm hắn như người mất hồn.

- Cũng khó trách ngươi có tâm tư này,

Lý Thái cười gật đầu:

- Việc này phải xem thành ý của ngươi rồi! Ngươi cứ yên tâm, Xuất Vân công
chúa bên kia do ta và Từ Vị nói chuyện. Công chúa hẳn sẽ không làm hai lão gia
hỏa chúng ta mất mặt đâu!

Thật ra Thanh Tuyền không phản đối nhân phẩm của Từ Chỉ Tình, chỉ lo lắng
tính tình nàng quá sức cao ngạo, sau này trong nhà sẽ gây huyên náo không thể
sắp xếp được. Lúc đó làm sao quản lý được nhà cửa chứ!

Thực cũng khó tránh khỏi những lo lắng trong lòng. Nhìn nữ quân sư ngượng
ngùng, hắn nhịn không được mở miệng hỏi:

- Từ tiểu thư, nếu nàng qua cửa nhà ta, lỡ ra đánh nhau với Thanh Tuyền nhà
ta thì sao?

Đây là ý gì? Từ Chỉ Tình giận bấm mạnh vào lòng bàn tay hắn, hừ hừ:

- Ta là đàn bà chanh chua à? Nàng không đánh ta, sao ta lại có thể đánh
nàng được chứ? Sau này ta không đánh nàng, mà chuyên đánh ngươi. Ai bảo ngươi
bên ngoài phong lưu khoái hoạt!

Ha ha, mọi người phá ra cười to. Vì Từ tiểu thư giận dữ nên hơi lớn tiếng
một chút, những lời giận dỗi trong khuê phòng này đều lọt vào tai mọi người
không sót một chữ, cái đó còn không đáng cười nghiêng trời sao? Đến cả Lý Thái
cũng nhịn không được, phải phì cười.

Từ Chỉ Tình xấu hổ, hai tay bưng lấy mặt, không dám ngẩng đầu lên.

Lâm Vãn Vinh cười ôm quyền ra bốn phía:

- Cảm ơn. Cảm ơn!

Thấy chân trời ẩn ẩn hiện dải mây đỏ, mặt trời sắp xuất hiện, Lý Thái giải
vây cho hai người:

- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa. Ngươi và Chỉ Nhi cũng sớm xuất
phát đi!

Quân sĩ sớm đã chuẩn bị ngựa, Lâm Vãn Vinh cùng Từ Chỉ Tình quăng người lên
yên, hướng về phía lão tướng quân ôm quyền, rồi xoay người đi luôn. Bọn Hồ Bất
Quy, Đỗ Tu Nguyên giục ngựa đi theo sau.

Tuy mới sáng sớm, nhưng bão cát vẫn không ngừng thổi. Cảm giác của mọi
người lại hoàn toàn bất đồng. Lần trước đi chiến đấu, vào sinh ra tử, còn lần
này thực sự thoải mái hơn rất nhiều.

Mọi người ăn chút lương khô, cưỡi ngựa ung dung đi vào đại mạc, nhìn mặt
trời đỏ lẫn vào trong cát bụi xa xa, trong phút chốc sáng tỏ vạn trượng, ánh
nắng vàng chiếu lên mặt mọi người, quả là khoái hoạt nói không nên lời. Bọn Hồ
Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên, Cao Tù cũng bắt đầu đùa giỡn, dưới ánh bình minh đỏ thắm
đuổi nhau hò hét, vui không tả được.

Thật ra tâm tư Từ tiểu thư rất kín đáo, thấy Lâm Vãn Vinh dọc đường vẫn
luôn trầm mặc, vội nhè nhẹ cầm tay hắn, xem ra rất tình ý, làm cho người ta vô
cùng cảm động.

Cũng không biết đi được bao lâu, cát vàng lui dần, xa xa xuất hiện những
mảng xanh rờn đập vào mắt. Rốt cục đã đến gần giao giới giữa sa mạc và thảo
nguyên rồi.

- Mau nhìn kìa!

Từ tiểu thư đột nhiên kinh hô.

Ở chỗ gần dãy lều bạt biên giới giữa hai nước, chẳng biết khi nào có một
dải lụa màu phấn hồng, trong bão cát mù mịt, những tấm lụa mỏng tung bay trong
gió, lúc như là Thường Nga tiên tử vung ống tay áo, lúc lại giống như giải mây
trôi lững lờ cuối chân trời.

Trong những tấm lụa đỏ, khắp nơi đều là những đóa hoa kiều diễm, hồng,
trắng, lam, đỏ, có hoa từng biết, có đóa chưa thấy bao giờ, tất cả đều là là
những đóa hoa dại mới hái, còn vương những hạt sương ban mai kiều diễm, từng bó
từng bó một, đều đang nở rộ. Xa xa nhìn lại, chỉ thấy một biển hoa, như một tấm
thảm ngũ sắc trên trời vậy.

Trung tâm của những bó hoa kia là y lị toa (mân côi) đỏ rực, giống như ráng
đỏ cuối chân trời. Một nữ tử đầu đội mũ lông thêu chỉ vàng, bộ váy người Hồ xòe
ra, nàng lẳng lặng ngồi giữa những đóa hoa, hai bên tóc mai khiết bạch, chính
là nhan sắc mỹ lệ nhất trong số vạn hoa này.

Cùng với trời xanh thảo nguyên, những đóa hoa bảy màu tràn ngập khắp nơi,
kết hợp ở một nơi vô cùng đặc biệt. Cảnh sắc mỹ lệ như vậy, không chỉ đám lão
Cao, mà đến cả Từ Chỉ Tình cũng không khỏi ngây người.

Cảnh sắc phô bày như thế, cũng chỉ có nữ tử người Hồ nhiệt liệt buông thả,
dám yêu dám hận mới có can đảm biểu đạt rành rành như vậy. Đổi thành nữ tử Đại
Hoa, ai dám làm như thế? Cũng không biết vì sao mà Từ Chỉ Tình đột nhiên cảm
thấy hơi hâm mộ nữ tử thảo nguyên này, yêu nhiệt tình, hận như lửa cháy, nhân
sinh của nàng rất đầy đủ, không có gì phải tiếc nuối!

- Thật đẹp!

Rốt cục Từ tiểu thư thở dài một tiếng. Thân là nữ tử, việc tán thưởng này
phát xuất từ nội tâm, nhưng chẳng biết nàng tán thưởng hoa, hay tán thưởng
người.

Cao Tù nhìn đến ngây người tắc lưỡi không thôi, giục ngựa vượt lên vài
bước, nhỏ giọng hỏi Lâm Vãn Vinh:

- Lâm huynh đệ, ngươi nhìn xem, Nguyệt Nha Nhi đang đợi ngươi đó!

Kim đao Khả Hãn mỹ lệ đang ngồi giữa những đóa hoa ngẩng đầu lên, ánh mắt
mềm nhẹ, nhìn xuyên qua bão cát.

Rõ ràng hoa hồng trải khắp mặt đất xanh rờn cỏ, như những tia lửa bùng
cháy, kết hợp với tóc mai trắng như tuyết của nàng, làm cho cảnh nóng bỏng ở
đây lại pha một chút ưu thương lạnh lùng.

Lâm Vãn Vinh mắt rơm rớm:

- Đúng vậy, nàng đang đợi ta!

Hắn xoay người xuống ngựa, môi mấp máy vài cái, muốn đi về phía trước,
nhưng không biết tại sao hai chân cứ cứng lại, cuối cùng không bước được bước
nào.

- Đi đi!

Một bàn tay nhỏ bé ôn nhuyễn nắm lấy tay hắn. Thanh âm Từ tiểu thư vang lên
bên tai:

- Nữ tử trên thế gian này, nếu nói về kiên trinh nhiệt liệt, nàng phải xếp
vào thứ nhất! Không ai hơn được nàng đâu!

Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật dài, cố nén hơi thở dồn dập, tiến lên vài
bước, rồi từ từ đi tiếp.

Bước chân của hắn đạp vào cát gần như không có tiếng động, nhưng mọi người
đều nín thở, không dám ho lấy một tiếng.

Trăm trượng, tám mươi trượng, năm mươi trượng, chấm đen trên mặt đất càng
ngày càng rõ ràng. Ngoại trừ thân thể nàng hơi gầy một chút, đến cả khóe miệng
vẫn không hề thay đổi. Ngọc Già nắm chặt một đóa y lị toa đỏ tươi, thân hình
run rẩy dữ dội, mặc cho những cái gai sắc bén đâm thủng ngón tay, máu tươi dính
vào từng nhánh hoa, nhiễm hồng cả đóa hoa xinh đẹp.

Vẻ mỹ lệ giống như một tiếng nói trẻ thơ. Những tiếng chân nhè nhẹ đến gần.
Những nụ hoa tràn đầy khắp nơi như đang ca hát, làm cho người ta có một cảm
giác như đang trong mơ.

Bầu trời trong xanh trên đầu, tràn đầy sắc thái mênh mông, giống như đang ở
trong một vương quốc các loài hoa. Cho dù di chuyển như thế nào, nhìn từ hướng
nào, khắp nơi đều toàn những màu sắc rực rỡ, kiều diễm vô cùng, giống như hoa
trên cả thế giới này đều được tụ tập về đây, xoay tròn, xoay tròn xung quanh nữ
tử kiều diễm đang ngồi đó.

Mái tóc mây đen huyền như một thác nước đen rũ xuống, da thịt trắng muốt,
tắm trong nắng ban mai, tựa như một viên ngọc trong hồ trên núi, tinh sạch
không tì vết. Nàng nhu mì như một bức tượng ngọc, vừa kiên cường vừa ôn nhu.

Nguyệt Nha Nhi! Người đó chính là Nguyệt Nha Nhi!

Nhưng lại có thêm hai đóa hoa mai trắng muốt, giống như bông tuyết không
bao giờ tan chảy, đọng lại trên tóc mai của nàng, làm cho người ta đời đời kiếp
kiếp không thể quên được.

Như không thở nổi, hắn ngây dại như một pho tượng gỗ, mãi sau mới rên lên
một tiếng, từng bước từng bước chậm rãi đi đến. Trong biển hoa khôn cùng, bước
chân hắn loạt soạt trên cát, phiêu đãng trong sắc màu hồng lục, trôi nổi trong
mùi hương phảng phất, nhưng hắn như không còn cảm giác gì nữa.

Thân thể Ngọc Già từ từ run lên, nàng câm lặng, nhìn hắn chằm chằm, trong
đôi mắt thâm thúy xuất hiện một màn nước mỏng như tơ, đôi môi đỏ tươi không
ngừng mấp máy, như muốn nói gì.

Nhìn ánh mắt Nguyệt Nha Nhi sắc bén như mũi tên, yết hầu Lâm Vãn Vinh giật
giật, rõ ràng khoảng cách chỉ có mấy trượng, thế mà mỗi bước nặng như ngàn cân,
khiến hắn chỉ muốn quay đầu chạy trốn. Hắn hít một hơi, gian nan tiếp tục bước
tới. Trong sự yên tĩnh tột cùng, hắn có thể nghe tiếng Ngọc Già hít thở dồn
dập, nghe thấy tim mình đập thình thịch. Rõ ràng hòa nhịp tim với nhau.

So với trèo núi còn gian nan hơn nhiều, hắn bước tới từng bước, đi vào vòng
hoa mân côi tươi tắn, mỗi một bước đều rất kiên định, giống như đập vào trong
lòng mình. Càng lúc càng gần, rõ ràng có thể thấy được cặp mắt trong suốt của
hắn, Nguyệt Nha Nhi thở gấp, nước mắt lăn dài.

- Ai-

Khẽ kêu như vút vào không trung, rốt cục Kim đao Khả Hãn trầm mặc cũng bộc
phát rồi. Hai tay nàng máu chảy đầm đìa, bóp nát đóa hoa hồng đỏ như lửa trong
tay, dùng hết toàn thân khí lực, chậm rãi đi về phía người nọ.

Từng đóa hoa, từng cành lá, mang theo những giọt sương mai và giọt máu tươi
thắm, như một cơn mưa hoa hồng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống mặt, trên
người hắn, rồi từ từ rơi xuống dần. Mùi hương phảng phất, làm cho hắn cảm thấy
chua xót vô cùng.

Màu đỏ đầy đất, những cánh hoa đầy đất, trong màn nước mắt mông lung, nàng
hoàn toàn không cảm giác được mình nữa, có cảm giác như muốn phát điên lên, hai
tay nắm chặt, từng đóa hoa đỏ mang theo kình phong vù vù, ném cả vào mặt hắn,
ngực hắn. Những cành hoa khắp nơi trở thành vũ khí tiến công của nàng.

Trong đám hoa đẹp tuyệt trần đó, những cánh hoa phiêu phiêu lãng lãng, như
một cơn mưa đỏ, bay bay rồi rơi xuống mặt đất, mềm nhẹ như bàn tay của Ngọc
Già.

Nguyệt Nha Nhi mặt đầy nước mắt, những đóa mân côi bị nàng ném khắp nơi,
thế mà nàng vẫn chưa hề có ý đình chỉ. Khi nhặt đến đóa cuối cùng, nàng vẫn như
không thấy, vẫn ném mạnh ra ngoài.

Phanh một tiếng, đóa hoa này không hề sai lệch, nện thẳng vào ngực hắn.

Nguyệt Nha Nhi cả người run lên, nàng không hề ngẩng đầu lên, trong nháy
mắt lệ rơi như mưa.

- Ta... Đánh... Ngươi…

Nàng thì thào tự nói. Bộ ngực hắn càng lúc càng gần.

Những cánh hoa bay tán loạn như mưa, Ngọc Già dùng hết khí lực toàn thân,
ra sức lao vào ngực hắn, tay vung lên như đánh trống đập mạnh vào ngực hắn.

- Òa…

Nàng òa lên khóc lớn, ủy khuất bi phẫn, giống như hoàng oanh nức nở, nước
mắt cuồn cuộn, từng dòng chảy xuống, đọng trước ngực hắn.

- Ông nội mười tám đời tổ tông, tại sao người Đột Quyết cứ phải chiến đấu
với chúng ta?

Lão Cao lau khóe mắt đỏ ửng, phẫn hận nguyền rủa:

- Bằng không, Lâm huynh đệ và Nguyệt Nha Nhi đã thành một đôi hoàn hảo biết
bao nhiêu!

Đỗ Tu Nguyên thở dài sườn sượt, lắc đầu nói:

- Nói thế nào thì nói, nếu không có đánh nhau, cả đời này Ngọc Già và Lâm
tướng quân cũng sẽ không gặp nhau! Ngươi nói chiến đấu là tốt hay không tốt?

Vấn đề này thật sự quá khó, Hồ Bất Quy cười nói:

- Ai thèm quan tâm, chúng ta chỉ nhìn kết quả là được rồi! Nhưng vấn đề lúc
này sẽ trở thành khó giải quyết rồi. Lâm tướng quân và Nguyệt Nha Nhi ôm nhau
thành một khối, cuộc đàm phán này thành cái gì đây?

Mọi người đưa mắt trộm liếc nhìn Từ Chỉ Tình đang ở bên cạnh. Người rơi vào
cảnh ngộ phức tạp nhất hẳn là Từ quân sư.

Từ tiểu thư lắc đầu, mặt không chút thay đổi:

- Cần đàm phán như thế nào thì sẽ làm như thế ấy. Lúc này chỉ mới là bắt
đầu thôi! Ngọc Già có thể trở thành Kim đao Khả Hãn khuất phục được tất cả
người Đột Quyết, đâu dễ dàng đầu hàng như vậy chứ?

Như chứng minh lời nàng vừa nói, một cung nữ Đột Quyết vội vàng xuyên qua
đám hoa, khom người quỳ gối bên người Ngọc Già nói nhỏ:

- Khải bẩm Đại Khả Hãn, quốc sư bảo tỳ nữ báo là Tả Vương đại nhân nhắc nhở
việc đàm phán với Đại Hoa sắp bắt đầu, xin Đại Khả Hãn di giá!

Ngọc Già ừm một tiếng, từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, vội vàng lau nước
mắt, liếc nhìn hắn.

Đúng vậy, cũng đến lúc đàm phán rồi! Lâm Vãn Vinh lau mắt, rồi mỉm cười với
Nguyệt Nha Nhi, nhếch miệng nhe răng, xem ra còn khó coi hơn cả con khỉ nữa.

Nhìn thấy trên mặt hắn cũng vương vài giọt lệ, ánh mắt Ngọc Già chợt ôn
nhu, không tự kìm hãm được dán mặt vào trước ngực hắn. Cung nữ quỳ trên mặt
đất, không dám ngẩng đầu lên.

Lại một thân ảnh tú lệ xuyên qua đám hoa, khom người quỳ gối bên cạnh Ngọc
Già:

- Khải bẩm Đại Khả Hãn, Tả Vương điện hạ nói rằng, đàm phán sắp bắt đầu.
Quốc sư mời Đại Khả Hãn di giá!

Liên tục hai đạo khẩn tấu, Ngọc Già than khẽ, chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn
hắn vô lực, rồi xoay người bước đi, hai cung nữ vội vàng đi theo phía sau nàng.

Nha đầu này, đi nhanh thế! Hắn lắc đầu bất lực, cười khổ một tiếng, rồi lại
nghe có tiếng chân loạt xoạt. Ngọc Già lại chạy trở về.

Hắn chưa kịp phản ứng gì, Nguyệt Nha Nhi đã tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Nàng lượm một đóa hoa còn sót lại, vạch vài cái thật mạnh vào lưng hắn, rồi hừ
khẽ một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Những cú vạch này rất mạnh, không lưu tình chút nào, Lâm Vãn Vinh đau quá
nhe răng ra. Nha đầu này, quả thật dám hạ thủ hả! Hắn hít một hơi, cũng cảm
thấy kỳ quái. Nguyệt Nha Nhi lúc giận, lúc vui, lúc nào cũng xinh đẹp cả. Trong
ý nghĩ hắn, khuôn mặt ấy vĩnh viễn không bao giờ xóa nhòa được.

- Ngọc Già đánh thật à?

Đỗ Tu Nguyên khó hiểu nói:

- Mới vừa rồi còn ôm Lâm tướng quân khóc đến chết đi sống lại, làm sao
trong nháy mắt đã biến đổi như thế?

- Việc này quá đơn giản, Lâm huynh đệ ôm người ta một lúc lâu mà không nói
một câu. Thời gian quý giá như vậy, đều bị hắn lãng phí cả. Sao người ta lại
không căm tức chứ?

Lão Cao lắc đầu phân tích:

- Hơn nữa, ngày đó Nguyệt Nha Nhi ngăn xe ngựa yêu cầu hắn hôn một cái, lại
bị hắn cự tuyệt bất lưu tình! Đối với một nữ tử yếu đuối mà nói, đây là sự sỉ
nhục đến thế nào chứ? Cộng các sự kiện này với nhau, hắc hắc, theo ta thấy, Đại
Khả Hãn chỉ vạch cho hắn vài nhát, xem ra yêu hắn nhiều lắm rồi đó!

Có đạo lý, nghe lão Cao phân tích, thật sự là không oan uổng!

- Lòng nữ nhân như mò kim đáy biển!

Hồ Bất Quy cảm thán. Mọi người nghe thế đều bật cười ha hả, duy có mỗi Từ
tiểu thư là hừ một tiếng bất mãn.

Lâm Vãn Vinh đi một vòng chậm rãi trở về, vẻ mặt cổ quái, không giống khóc
mà cũng không giống cười. Đỗ Tu Nguyên vội vàng báo:

- Tướng quân, sứ giả người Hồ đưa tin, cuộc đàm phán lập tức bắt đầu, chúng
ta đi chưa?

Lâm tướng quân trịnh trọng gật đầu, Từ tiểu thư giữ chặt ống tay áo hắn
nói:

- Từ từ, để ta xem vết thương của ngươi!

- Xem vết thương của ta?

Hắn cười hì hì nói:

- Hôm qua không phải vừa mới xem rồi sao? Còn sớm mà!

Từ Chỉ Tình căm tức đáp:

- Không phải là vết thương cũ, mà là hai vạch nha đầu Ngọc Già vừa đánh!

- Hai vết này mà cũng gọi là vết thương sao?

Lâm Vãn Vinh cười ha ha vài tiếng, Từ tiểu thư vừa nghe thế liền tự động
vạch áo hắn ra. Cái áo giáp tơ tằm bị tên bắn lủng, hắn không thèm mặc vào nữa.
Lúc này sau lưng hắn có hai vết rạch rất sâu.

Từ Chỉ Tình hậm hực cắn răng, vội vàng lấy trong túi ra dược cao xoa cho
hắn, não nề nói:

- Nữ tử người Hồ này, hạ thủ sao mà ác độc như thế! Ngươi cũng thật là...
Đến một tiếng cũng không nói để nàng đánh cho như thế?

Lâm Vãn Vinh vội đáp:

- Không sao cả, ăn hai cú cào, việc đàm phán sẽ tốt hơn gấp bội.

- Chẳng lẽ không có hai cú cào này thì việc đàm phán sẽ không bình ổn sao?

Từ tiểu thư trào nước mắt, không tự chủ nắm chặt tay:

- Nếu người khác đánh ngươi, ngươi cũng nhịn như vậy sao? Ta thấy ngươi rõ
ràng là yêu nàng!

Đàn bà ăn dấm thì không có đạo lý gì để nói cả, Lâm tướng quân đau đến nhe
răng há mồm, cũng không dám nói gì thêm.

- Lòng nữ nhân như mò kim đáy biển!

Nhìn thấy thảm trạng Lâm huynh đệ, lần này đến cả lão Cao cũng nhịn không
được lắc đầu cảm thán.

Những tấm lụa mỏng tung bay, căn lều bạt trên thảo nguyên đã có hơn mười
người Đột Quyết đứng yên chờ đợi. Lâm Vãn Vinh chậm rãi bước tới, Lộc Đông Tán
bước lên đón tiếp, ôm quyền chào:

- Lâm đại nhân, chúng ta lại gặp mặt!

- Đúng vậy, Lộc huynh,

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

- Hôm nay khí sắc ngươi tốt lắm, thoạt nhìn thì tốt hơn hai ngày trước
nhiều!

Hai ngày trước là ý gì đây? Lộc Đông Tán trầm mặc đưa mắt nhìn Đại Khả Hãn,
trong lòng vô cùng căm tức!

- Ngươi chính là Lâm Tam đã đánh bại Đồ Tác Tá hử? Đồ con nít hôi sữa, có
bổn sự gì chứ?

Một tên người Hồ tráng kiện đi tới, vẻ mặt như hung thần ác sát.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Không sai, ta chính là Lâm Tam! Chẳng lẽ các hạ là Tả Vương Ba Đức Lỗ?
Ừm, nhìn qua cũng khá đặc biệt, tựa như lúc ở Ngũ Nguyên bị pháo bắn thành ra
như vậy hả!

Bọn người Hồ Bất Quy cười ha ha, Ba Đức Lỗ gầm lên như sấm, đang lúc muốn
xông lên thì...

- Đủ rồi!

Một giọng nói thánh thót vang lên, Tả Vương hậm hực thu tay lại không dám
phóng túng nữa.

Lâm Vãn Vinh quay đầu, vô thanh vô tức nhìn gương mặt tuyệt mỹ của nàng.
Lọn tóc mai trắng như tuyết, giống như một cây cương châm đâm vào lòng hắn.

Ngọc Già êm dịu nhìn hắn, hai tay nắm chặt, đến cả thân thể cũng run lên.

Trầm mặc.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tựa hồ hai người đồng thời tỉnh mộng.

- Lâm tướng quân!

- Đại Khả Hãn!

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng như một mũi dao đâm vào người, Lâm Vãn Vinh thấy
mũi mình cay cay, Ngọc Già vô lực quay đầu đi, hai hàng lệ lăn dài.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3