Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 539

Chương 539: Người xa lạ cùng
Đại Khả Hãn

Trướng màu trắng, hình sói màu vàng, mười sáu thớt hãn huyết bảo mã thuần
chủng làm ngựa kéo, tung vo trên thảo nguyên mênh mông, có khả năng phô trương
đến mức này, ngoại trừ Khả Hãn của người Đột Quyết, thì có ai khác nữa?

Mấy vạn tinh binh Đột Quyết dừng lại giữa thảo nguyên, đứng yên không nhúc
nhích, tựa hồ như cùng đợi cái gì đó. Bốn phía yên lặng, có thể nghe thấy những
tiếng hô hấp của người Hồ lẫn tiếng chiến mã phì phò không ngừng. Tất cả mọi
ánh mắt của người Đột Quyết đều chăm chú nhìn vào cái kiệu trắng cao cao kia,
không dám bỏ qua bất kỳ phút giây nào, trong mắt tràn đầy vẻ sùng kính.

- Hồ đại ca, Đại Hoa chúng ta không ai từng thấy Đột Quyết Khả Hãn à?

Lâm Vãn Vinh trầm giọng hỏi.

Hồ Bất Quy ừm một tiếng, nhè nhẹ gật đầu:

- Đại Hoa và Đột Quyết giao binh nhiều năm, cũng từng có vài sứ giả người
Hồ sang Đại Hoa, họ ngạo mạn vô lễ, không coi ai ra gì, chỉ dựa vào ưu thế binh
lực, thường hay buộc triều đình ta phải cống nạp đất đai của cải, có thể nói
làm cả triều công phẫn, có vài lần bị chúng ta đuổi trở về. Sau khi Bì Già Khả
Hãn đăng cơ hai mươi năm qua, tình hình đó vẫn tái diễn như cũ, biên giới hai
nước giao tranh không ngừng, cũng gây hấn không ngừng. Hoàng thượng vô cùng
giận, sao lại phái sứ thần sang Đột Quyết đi gặp Đại Hãn chứ? Còn người Hồ ở
thành Khắc Tư Nhĩ, ở tận giữa thảo nguyên, cách xa Đại Hoa mấy ngàn dặm, ngoại
trừ thỉnh thoảng có một hai thương nhân lớn mật mạo hiểm sinh mạng đi tới mua
bán, những người khác chưa ai tới đó cả. Cho dù có thương nhân người Hoa đến,
bằng vào quan hệ giữa hai nước, họ cũng chỉ có thể lén mua bán để thu bạc, ai
có thể thấy được mặt của Bì Già Khả Hãn chứ!

Việc này cũng đúng, với Đại Hoa hoàng thất luôn luôn để ‎ý đến vấn đề thể
diện, có ai lại sau khi bị vũ nhục lại cử người đi bái phỏng một tên Khả Hãn
man di chứ.

Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ một lát, nghiêm mặt hỏi:

- Nói như vậy, Bì Già Khả Hãn ít nhất cũng phải hơn bốn năm mươi tuổi rồi?

- Quả thật là như thế. Lần đầu tiên ta ra chiến trường, từng chứng kiến hắn
thân chinh chiến đấu, nghe nói lúc đó hắn cũng hơn ba mươi tuổi thôi. Chỉ tiếc
là lần đó chúng ta bị thua, đến cả mặt của Đại Hãn người Hồ này như thế nào
cũng chưa từng thấy thì đã bị đánh chạy ra xa ngàn dặm rồi.

Hồ Bất Quy lắc đầu xấu hổ.

Lão Hồ tham gia quân đội cũng phải tới hai mươi năm rồi, còn người Đột
Quyết không sống thọ lắm. Như thế tính ra tên Bì Già Khả Hãn bây giờ đã già lắm
rồi. Trong mắt Lâm Vãn Vinh lóe lên vẻ lạnh lùng, đột nhiên nói:

- Hồ đại ca, huynh có thể xác định, đến lúc này Khả Hãn có còn là Bì Già
Khả Hãn nữa không?

- Hẳn là vẫn thế, trừ phi hắn đã chết…

Hồ Bất Quy nói rồi, đột nhiên kinh hãi:

- Tướng quân, chẳng lẽ ngài hoài nghi Đột Quyết Khả Hãn đã trở thành người
khác sao?

Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu:

- Ta cũng không rõ lắm. Nhưng ta vẫn nghĩ, vì sao Triệu Khang Ninh tới Khắc
Tư Nhĩ thời gian dài như vậy rồi, nhưng không hề gặp Đột Quyết Khả Hãn? Với dã
tâm của Bì Già Khả Hãn đối với Đại Hoa, hắn sẽ không tự dưng bỏ qua một con cờ
tốt như vậy. Xem ra việc ở chỗ này có chút kỳ quái.

Đích xác có chút kỳ quái. Hồ Bất Quy nhíu mày:

- Theo mạt tướng biết, mùa xuân năm ngoái Đột Quyết xâm nhập với quy mô
lớn, Bì Già Khả Hãn còn từng tới động viên những dũng sĩ bộ lạc người Hồ. Tới
mùa thu, chiến sự đang kịch liệt, họ chiếm thế thượng phong rõ ràng, lại đột
nhiên lui về, nghe nói là do lương thảo dự trữ không đủ. Lý nguyên soái cũng có
chút ngạc nhiên, còn lưu ý phái trinh sát đi xem xét. Nhưng vì người Hồ phòng
bị tầng tầng lớp lớp, trinh sát đi một vòng trên thảo nguyên chẳng có đột phá
gì, do đó đành phải lui về.

- Vấn đề ở chỗ này rồi.

Vừa nói về chuyện cũ, Lâm Vãn Vinh có thể nói đã có được trực giác. Hắn và
Tiêu Thanh Tuyền lúc mới gặp nhau ở hồ Huyền Vũ cũng chính vì chuyện này.

- Người Hồ và chúng ta chiến đấu đã bao nhiêu năm rồi? Có thể nói họ bất kỳ
thời khắc nào cũng chuẩn bị tiến vào Trung Nguyên, làm sao lại có sai lầm kiểu
như lương thảo dự trữ không đủ được? Đang trong tình huống chiếm hết ưu thế, họ
dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ thoái lui?

Hồ Bất Quy ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói:

- Chẳng lẽ thật như tướng quân suy nghĩ, là mùa đông năm ngoái Bì Già Khả
Hãn đã xảy ra biến cố, người Hồ không thể không lui binh? Vì phòng ngừa chúng
ta nhân cơ hội phản công, họ cố gắng che giấu tin tức này? Trời ơi, nếu thật sự
là như thế, Đại Hoa ta chẳng phải là lầm lẫn bỏ qua một cơ hội lớn ngàn năm
không gặp được?

- Đúng hay không thì lập tức biết ngay ấy mà.

Lâm Vãn Vinh khe khẽ thở dài, ánh mắt dán vào cờ sói ánh vàng đang tung bay
xa xa. Nơi đó, niện trướng màu kim sắc hơi phập phồng, kỵ binh Đột Quyết chậm
rãi chuyển động, theo xe ngựa của Khả Hãn Đột Quyết từ từ tiến đến, dần dần gần
lại.

Mãi đến lúc này mới thấy rõ, người đi trước chỉ huy kỵ binh Đột Quyết chính
là Hữu vương Đồ Tác Tá vừa rồi đột nhiên biến mất. Hắn cưỡi hãn huyết bảo mã,
toàn thân mặc nhung giáp, thần thái bay bổng, ngạo nghễ bốn phương.

- Bái kiến Đại Hãn!

Khả Hãn chẳng khác gì thần thánh trên thảo nguyên! Vô số người Đột Quyết
cùng tiến lên, còn cách xa đã sùng kính bái lạy trên mặt đất, lớn tiếng chúc
tụng. Mã đội Khả Hãn chuyển động về phía trước, hàng người quỳ xuống không ai
dám ngẩng đầu lên nhìn, họ không ngừng chuyển động cơ thể theo những phương
hướng khác nhau, quay về Khả Hãn thành kính quỳ lễ.

Sau khi Đột Quyết Hãn quốc thành lập, hợp nhất chỉnh đốn các bộ lạc, xây
dựng đô thành, đã dần dần hình thành một bộ lễ nghi đầy đủ, xem ra cũng có dáng
dấp quy mô đế quốc. Phô trương như vậy, so với Đại Hoa hoàng đế cũng chẳng kém
bao nhiêu.

Dường như việc Khả Hãn Đột Quyết đến đã thu hút ánh mắt mọi người, thiết kỵ
mà Lộc Đông Tán lưu lại cộng với cả quân phòng thủ ở Khắc Tư Nhĩ đều điều động,
toàn lực bảo vệ sự an toàn của hắn.

Trong đội ngũ khổng lồ, mặc cho mọi người cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn không
nhìn tới hình bóng Ngọc Già, đến cả những thiếu nữ kén chồng cũng không biết
trốn đi đâu cả.

Mã đội ở trung tâm thảo nguyên chậm rãi dừng lại, bày ra một thế trận to
lớn, toàn bộ xung quanh đều là cờ vàng, bốn phía kim sắc lang kỳ bay phần phật,
toàn bộ ngàn vạn kỵ binh Đột Quyết quay về hướng đông của thảo nguyên, bảo vệ
mười sáu thớt hãn huyết bảo mã thần tuấn ở chính giữa.

Đồ Tác Tá uy vũ giục ngựa hòa vào giữa đám người, đột nhiên giật mạnh cương
ngựa. Con ngựa thần tuấn hí lên một tràng, như lướt trên không, quay cả người
lại chạy thẳng tới đội Khả Hãn

Cách xa ước năm mươi trượng, Hữu vương xoay người xuống ngựa, tay trái cầm
đao, tay phải giữ ngựa, một tay chấm đất, thanh âm uy vũ hùng tráng vang vọng
cả thảo nguyên:

- Hữu vương Đồ Tác Tá khấu kiến Đại Hãn, nguyện thần trên thảo nguyên cùng
Khả Hãn tồn tại!

- Nguyện thần trên thảo nguyên cùng Khả Hãn tồn tại!

Bốn phía dân chúng Đột Quyết đều cung kính quỳ xuống, theo phía sau Đồ Tác
Tá, hành lễ với Đại Hãn.

Những câu này đương nhiên là do Hồ Bất Quy phiên dịch cho Lâm Vãn Vinh vốn
mù tịt về tiếng Đột Quyết.

Hữu vương và tất cả người Đột Quyết đều quỳ xuống đất, cả thảo nguyên yên
tĩnh như nước, đến cả tiếng kim rơi cũng của nghe thấy rõ ràng.

Đột Quyết Khả Hãn đã tới rồi, Nguyệt Nha Nhi thì sao, nàng lại ở nơi nào?
Trong lòng Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhảy rộn, có một sự căng thẳng khó có thể nói
thành lời. Quay đầu nhìn, thấy sắc mặt mọi người còn khẩn trương hơn cả hắn,
nghĩ đến lúc này, tâm tình mọi người chắc đều giống nhau.

- Hữu vương, chư vị vương công, chư vị dân chúng Đột Quyết, xin đứng lên
đi.

Đang im lặng, một giọng nói non nớt cất lên, trong trẻo dễ nghe, phá tan sự
yên lặng trên thảo nguyên, vang vọng quanh quẩn bên tai mỗi người.

“Đây là Đột Quyết Khả Hãn?” Lâm Vãn Vinh trợn to hai mắt kinh hãi, Cao Tù
và Hồ Bất Quy càng bị dọa tới không ngậm miệng lại được. Nghe cái giọng này, rõ
ràng là một đứa bé năm sáu tuổi, cái gì là Bì Già Khả Hãn chứ?

- Tướng quân, ngài nói đúng, Đột Quyết nhất định xảy ra biến cố. Con bà nó,
Bì Già Khả Hãn nhất định đã chết, người Hồ đã phong tỏa tin tức, giấu giếm
chúng ta.

Hồ Bất Quy giữ chặt ống tay áo của hắn, môi run run kích động.

Lâm Vãn Vinh im lặng không nói gì. Khắc Tư Nhĩ và Đại Hoa thành đô cách xa
nhau xa xôi, qua lại ít nhất cũng cần hai ba tháng. Hơn nữa người Hồ cố ý phong
tỏa tin tức, dân chúng Đột Quyết bình thường khó có thể biết được chân tướng.
Đại Hoa bị bịt mắt hết mấy tháng cũng không có gì bất ngờ.

Cái làm hắn bất ngờ là tâm cơ thâm trầm của người Hồ.

Nếu không có gì khác với dự đoán, mùa thu năm ngoái, Bì Già Khả Hãn bệnh
nặng băng hà, nên cuối cùng làm cho người Đột Quyết đang trong thế thượng phong
đành phải lui binh. Có lẽ Bì Già Khả Hãn bệnh nặng là sự kiện bột phát, nhưng
tất cả những việc phía sau đều là do người Đột Quyết bố trí một cách tinh vi.

Theo lý do triệt binh, khắp nơi đề phòng Đại Hoa tiến công cùng với việc
phong tỏa tin tức. Thêm vào đó mấy tháng trước, Lộc Đông Tán còn sang Đại Hoa
cầu thân cho Bì Già Khả Hãn, đây đều là những mưu kế được bày ra.

Biết rõ việc cầu thân chỉ là một việc căn bản không có khả năng, Lộc Đông
Tán lại vẫn không hề buông lỏng. Hắn tới nơi, hẳn là có hai mục đích, một là
cầu thân cho Bì Già Khả Hãn, thử xem Đại Hoa đã biết được tin Đột Quyết xảy ra
biến cố hay không, hai là tìm hiểu quân tình Đại Hoa, chuẩn bị đợt xuất binh
mùa xuân bây giờ.

Còn người Đột Quyết sở dĩ dám nửa năm sau tiếp tục tiến hành xâm nhập Hạ
Lan sơn theo quy mô lớn, chỉ có thể nói là nội bộ Đột Quyết đã hành động theo
một loại quan hệ nào đó. Cũng có thể là di mệnh của Bì Già Khả Hãn khi lâm
chung. Mặc kệ lý do gì, Đại Hoa quả thật là bỏ qua một cơ hội tốt nhất, còn
hiện nay người Đột Quyết đã vượt qua sự hỗn loạn hoàn toàn, mặc dù Đại Hoa biết
Bì Già Khả Hãn xảy ra biến cố, cũng không thể làm gì được nữa.

Người Hồ có thể nói là từng bước đều có tính toán cẩn thận. Phía sau họ
nhất định có một quân sư thông minh trí tuệ. Người quân sư này, rốt cuộc là ai?

Trước mắt bỗng nhiên vô thanh vô tức hiện lên khuôn mặt mỉm cười của Nguyệt
Nha Nhi, mỹ lệ mờ ảo, không thể tiếp xúc.

- Ở Đột Quyết chúng ta, ta không phải là người thông minh nhất.

Những lời của Lộc Đông Tán lại như vang lên bên tai, đến bây giờ, hắn mới
hiểu rõ ý nghĩa của những lời này. Ông trời quả là công bằng, không bênh vực
riêng cho bất cứ kẻ nào, mỗi một dân tộc đều có rất nhiều nhân vật kiệt xuất
trí tuệ, Đại Hoa như thế, Đột Quyết cũng vậy.

Tân Khả Hãn của Đột Quyết, thật ra là một đứa trẻ nhỏ! Chúng ta đang chiến
đấu với một tiểu hài tử! Quả thực việc này làm kẻ khác khó có thể tin. Xâm nhập
thảo nguyên trong khoảng thời gian này, tất cả mọi việc kết hợp lại cũng không
kích thích như hôm nay. Lão Cao liếm môi, hầm hừ, nắm chặt loan đao trong tay:

- Lâm huynh đệ, bây giờ làm sao?

- Cái gì bây giờ làm sao?

Lâm Vãn Vinh bình tĩnh bảo:

- Đợi xem kỳ biến là được.

- Nhưng Nguyệt Nha Nhi trở lại rồi, bằng vào trí thông minh của nàng, nàng
nhất định biết chúng ta ẩn ở nơi này…

Cao Tù còn chưa nói xong đã bị Lâm Vãn Vinh phất tay ngắt lời. Hắn trầm mặc
hồi lâu, khe khẽ thở dài:

- Yên tâm đi, hiện nay Ngọc Già không biết huynh, cũng không biết ta. Nàng
chỉ là một người hoàn toàn xa lạ với chúng ta mà thôi, Cao đại ca, huynh có sợ
một người xa lạ không?

“Người xa lạ?” Hai người Hồ Bất Quy kinh hãi ngẩn người: “Việc lạ hôm nay
quả là nhiều thật. Đầu tiên là Đột Quyết Khả Hãn biến thành một tiểu hài tử,
tiếp theo là Nguyệt Nha Nhi trở thành người xa lạ. Những chuyện cả đời họ gặp
được cũng không ly kỳ như hôm nay.”

- Tướng quân, việc này là chuyện gì thế?

Hồ Bất Quy gãi đầu, nhỏ giọng hỏi.

Lâm Vãn Vinh nhè nhẹ lắc đầu, ánh mắt dừng trên cái kiệu có cắm cờ màu
vàng, lặng lẽ không nói gì. Lão Cao trừng mắt nhìn Hồ Bất Quy, há mồm, dùng
miệng nói thầm hai chữ: “Ngu thế!”

Khả Hãn vừa mở miệng, Đồ Tác Tá lập tức đứng lên, những người Đột Quyết
chung quanh cũng nhanh chóng đứng dậy, cung kính đứng một bên.

Đồ Tác Tá đưa một tay lên ngực nói:

- Khả Hãn, hôm nay Điêu Dương đại hội sẽ thi bốn tràng, lấy ra bốn bộ lạc
anh dũng thắng cuộc, đều là những dân chúng trung thành của ngài… Lính đâu! Mau
báo hỷ cho Khả Hãn!

“Hu, hu…” Những dũng sĩ thủ thắng của các trận đấu, phất tay hưng phấn,
hướng về phía Khả Hãn tung hô, bọn người lão Hồ cũng bất đắc dĩ vẫy tay lia
lịa.

- Hay lắm!

Thanh âm non nớt truyền đến:

- Tất cả thưởng năm mươi con dê.

- Tạ Khả Hãn!

Đồ Tác Tá cung kính đáp:

- Xin Khả Hãn đăng đài.

Tấm vải màu vàng khẽ phất động, có mấy bóng người đi lên trên, mông lung
nhìn không rõ lắm. Hữu vương mỉm cười, nhìn chăm chú vẻ trìu mến, tâm tình khác
hẳn lúc vừa rồi.

Một mạch toàn là tiểu Khả Hãn nói chuyện, không hề nghe thấy tiếng của Ngọc
Già, không biết nàng đang ở nơi nào, càng không biết nàng có quan hệ gì với
tiểu Khả Hãn này. Mẫu tử? Nói đùa, nếu Ngọc Già là mẹ tiểu Khả Hãn, ta đây đã
là cha hắn rồi. Vú em? Người Đột Quyết chắc không dùng cái thứ này. Đoán tới
đoán lui, cuối cùng cũng chẳng ra được cái gì, hắn quyết định không màng nữa,
cứ bình tĩnh xem kỳ biến.

Đột Quyết Khả Hãn đã đăng đài. Vì an toàn, bốn phía đều dùng những miếng
vải vàng che lại, không thấy rõ những nhân vật bên trong.

Tiếng cười hì hì truyền đến, mới vừa rồi những thiếu nữ Đột Quyết vây lấy
Ngọc Già, bây giờ đã vòng ra phía sau màn. Thần thái ai ai cũng bay bổng, trên
mặt vài người còn được trang điểm thêm một chút, trông rất mỹ lệ.

Đồ Tác Tá trừng mắt, từng bước từng bước đánh giá, xem xét một lúc lâu,
nhưng vẫn không có hình bóng mà mình muốn tìm. Hắn có vài phần thất vọng, lại
liếc về phía chiếc màn kia vài lần, lớn tiếng hỏi:

- Đồ Tác Tá lớn mật xin hỏi Khả Hãn, hôm nay còn nữ tử nào khác muốn tham
gia tuyển thân nữa hay không?

Tiếng nói vừa cất lên, toàn trường đều tĩnh lặng. Những người Hồ đều nhìn
về phía trước, trong mắt lộ ra vẻ quan tâm vô cùng.

Sau tấm màn vẫn yên lặng. Thật lâu sau mà không có ai trả lời.

- Đồ Tác Tá lớn mật xin hỏi Khả Hãn, hôm nay có nữ tử nào khác muốn tham
gia tuyển thân không?

Đột Quyết Hữu Vương bước thêm hai bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, một lần nữa lớn
tiếng hỏi.

Hoá ra người Đột Quyết đều không phải toàn là những cục sắt, cũng khó trách
Triệu Khang Ninh mượn cơ hội xúc xiểm! Lâm Vãn Vinh cười lạnh không nói gì:
“Tên Đồ Tác Tá này rõ ràng đang ép người ta, mặc dù không biết Ngọc Già và tiểu
Khả Hãn rốt cuộc có quan hệ gì, cũng không biết tại sao Ngọc Già không ra tuyển
thân, nhưng nếu Ngọc Già buộc phải chọn giữa hắn và Đồ Tác Tá, ngu mấy cũng
biết nên tuyển người nào.”

Người Đột Quyết bốn phía há to miệng, mắt trợn tròn nhìn vào tấm màn màu
vàng, hiển nhiên cũng đang đợi một kết quả.

Đồ Tác Tá hỏi hai câu xong, không thấy có người đáp lời, đang muốn bước
thêm lên, bỗng nghe soạt một tiếng, tấm màn màu vàng hé ra một nửa, tiếng trẻ
con trong trẻo truyền đến:

- Hữu vương, ngươi hỏi bổn Hãn à?

Cuối cùng cũng thấy khuôn mặt chân thật của Đột Quyết tiểu Khả Hãn rồi. Đây
là một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi, mắt to, hai mắt lấp lánh có thần, thân
mặc một bộ hồ bào màu vàng kim, bên hông lộ ra một thanh loan đao. Hắn nhìn
thẳng vào Hữu vương mà hỏi.

- Tiểu tử này, rất cứng đầu cứng cổ, xem ra hơi có chút phong phạm của ta
năm đó.

Lão Cao tự nhủ.

Người Đột Quyết lập tức quỳ xuống, hành lễ với Khả Hãn. Đồ Tác Tá không hề
biến sắc, hắn lắc đầu lớn tiếng nói:

- Tiểu Khả Hãn, Đồ Tác Tá lớn mật xin hỏi, hôm nay có nữ tử khác tham gia
tuyển thân không?

“Tên Đồ Tác Tá đã quả là lớn gan. Dám đứng trước nhiều người đang quỳ như vậy
mà gọi tiểu tử kia đó là tiểu Khả Hãn, việc này không phải khi dễ người ta còn
nhỏ thì là cái gì? Đúng là gian thần điển hình!” Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng.

Lại nhìn tiểu Khả Hãn, tuy khuôn mặt trấn định, nói chuyện cũng rất chặt
chẽ, nhưng cuối cùng cũng vì tuổi quá nhỏ, dưới sự bức bách của Đồ Tác Tá, bất
giác lùi lại, trong mắt lộ ra vài phần khiếp đảm.

Một bàn tay nhỏ bé từ phía sau đưa ra, giữ chặt lấy tiểu Khả Hãn. Bàn tay
trắng muốt, khẽ lộ ra một góc áo màu hoàng kim, xiêm y rực rỡ, xem ra còn huy
hoàng hơn cả tiểu Khả Hãn vài phần.

- Đồ Tác Tá, ngươi nói chuyện với ai thế?

Một giọng nữ trong trẻo ngọt ngào, nhẹ nhàng không nhanh không chậm vọng
ra, thanh âm đó rõ ràng không lớn, nhưng lại có thể lọt vào tai của mọi người
trên thảo nguyên.

- Là Ngọc Già!

Lão Cao cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, rồi vội vàng bịt mồm, trộm
nhìn Lâm huynh đệ. Ánh mắt Lâm Vãn Vinh vẫn lạnh nhạt, sắc mặt bình tĩnh, giống
như hắn không nghe gì cả.

Trong đám người bộc phát tiếng hoan hô động trời. Tuy không phát hiện ra
mặt Ngọc Già, nhưng có vô số người đã quỳ xuống sùng bái, so với việc cúng bái
tiểu Khả Hãn vừa rồi còn nhiệt liệt hơn rất nhiều.

Đồ Tác Tá vội vội vàng vàng quỳ xuống hành lễ, so với vừa rồi còn cung kính
gấp trăm lần. Hắn vẫn bình tĩnh, nhưng không còn ngạo mạn như vừa rồi nữa, lại
pha chút kinh hỷ vô cùng.

Chẳng lẽ địa vị Ngọc Già còn cao hơn cả tiểu Khả Hãn? Lâm Vãn Vinh kinh
ngạc đến không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung, giật mình nhớ tới lúc hai
người làm bạn, khuôn mặt khi thì thâm trầm, khi thì vui vẻ, trong lòng hắn luôn
mơ hồ, có cảm giác khó có thể tin.

Nhớ tới một châm của An Bích Như, trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thán,
xem ra An tỷ tỷ quả thật tàn nhẫn vô cùng.

- Mau nhìn, Ngọc Già sắp ra rồi!

Cao Tù chỉ về phía trước, giật mình thốt lên.

Tấm màn chậm rãi vén ra, cả đài cao hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người.

Giữa có một tấm thảm màu đỏ thật lớn, trên thảm có một vương tọa Đột Quyết
cao lớn. Trên vương tọa được phủ một tấm da hổ màu vàng kim, rộng vô cùng, màu
sắc vàng chóe huy hoàng. Kỳ quái nhất là vương tọa chia làm hai tầng, tầng trên
cao hơn tầng dưới một bậc.

Tiểu Khả Hãn ngồi ở phía dưới, vương tọa phía trên là một nữ tử mỹ lệ.

Nàng lúc này phủ một lớp cái khăn che mặt, da thịt trong ngần như hoa sen
Tuyết Sơn, miếng vải che mặt hơi hé lộ, làm cho mặt nàng có một vẻ dịu dàng vô
cùng.

Từ chính diện nhìn lại, nàng có mái tóc bồng bềnh như mây, trên đầu đội một
chiếc mũ kim sắc rất cao, hai chiếc dây ở hai bên nhè nhẹ bay bay, cao quý
thanh nhã, nghi thái vạn phương. Chiếc mũi yêu kiều nhô cao, đôi môi đỏ mọng
khẽ cong lên, nửa như cười nửa không, giống như tính cách kiên cường bất khuất
của nàng. Hai mắt trong như thu thủy, đen tuyền lại pha chút màu xanh lam mờ
ảo, thấp thoáng ánh lên vẻ băng giá.

Trên mặt nàng bôi một lớp kim phấn nhàn nhạt, vừa hoang dã vừa kỳ lạ, dưới
ánh mặt trời ánh lên rực rỡ. Hai hàng lông mày thanh tú lẫn khóe mắt kẻ xếch
lên, giống như loan đao rút ra khỏi vỏ, mang vẻ tôn nghiêm lạnh lùng khó ai dám
chống lại.

Bộ váy người Hồ kim sắc phủ dài cả hai bên vương tọa, bay bay như mây, còn
rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Hồ Bất Quy thì thào than thở:

- Là Ngọc Già, đúng là Ngọc Già! Nàng ngồi cao hơn tiểu Khả Hãn!

Ngọc Già mặt mỉm cười, tay phải nắm kim đao, tay trái nắm tay tiểu Khả Hãn,
hai người chậm rãi đứng lên.

- Hô…

Người Đột Quyết chung quanh như phát điên tiến lên, rồi ai nấy đều quỳ sụp
xuống lớp cỏ thảo nguyên dưới chân hai người sùng bái hành lễ. Đám người bốn
phía điên cuồng kêu gào, cả thảo nguyên như một nồi nước sôi sùng sục.

- Điên rồi, đều điên rồi!

Lão Cao lắc đầu khó hiểu.

Thần sắc Hồ Bất Quy trở nên si ngốc, mắt mở còn lớn hơn quả trứng gà, miệng
há hốc, khọt khẹt định nói gì đó.

Bốn phía là những tiếng gọi ầm ĩ, ồn đến nỗi gần như điếc cả tai. Lâm Vãn
Vinh không hiểu lấy một câu nào từ những tiếng hô của người Hồ, nên dùng sức vỗ
vỗ lên người lão Hồ một chút, lớn tiếng hỏi:

- Hồ đại ca, họ gọi Ngọc Già là cái gì?

Sắc mặt Hồ Bất Quy trắng bệch, lắc đầu quầy quậy, lẩm bẩm:

- Kinh dị, khó tin. Họ gọi nàng là… đại Khả Hãn!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3