Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 513
Chương 513: Thơ tình
- Tướng quân, người xem…
Hồ Bất Quy bới cát, cẩn thận xử lý di hài dưới cây gỗ, đột nhiên phát hiện
ra cái gì đó, lớn tiếng kêu lên.
Lâm Vãn Vinh nghe tiếng nhìn lại, dưới lớp cát dày đó ẩn ước lộ ra hai bộ
di cốt hoàn chỉnh. Hai bộ di cốt này ôm chặt lấy nhau, mười ngón tay nắm chặt
vào nhau, lặng lẽ nằm ngửa trên mặt đất. Qua bao nhiêu năm gió thổi mưa rơi,
nhục thân của bọn họ sớm đã tan biến, chỉ lưu lại hai bộ xương trắng hếu.
Ngọc Già nhìn chăm chăm vào hai di hài đang ôm nhau đó, sau hồi lâu mới khẽ
nói:
- Từ hình dáng mà nhìn, dường như là một nam một nữ!
- Không chừng còn là một đôi tình lữ, bọn họ sao lại chết trong sa mạc này nhỉ?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu thở dài. Thiếu nữ Đột Quyết lại khom người xuống, chậm
rãi vạch những đất cát bên cạnh thi hài ra, ẩn ước lộ ra những mảnh da dê rách.
Tấm da dê này đã phơi nắng phơi gió bao lâu, sớm đã kho cong và đen kịt, vỡ
thành rất nhiều mảnh vụn. Ngọc Già lại nổi lòng hiếu kỳ, nàng khẽ gạt cát bụi
ra, từng chút từng chút gắn tấm da dê đó lại.
Trên tấm da dê này có viết hai loại chữ Đại Hoa và Đột Quyết, vết chữ tuy
tàn khuyết không còn lành lặn, nhưng đại ý vẫn có thể nhìn rõ. Thiếu nữ Đột Quyết
đọc kỹ một hồi, sắc mặt dần trầm xuống, nàng đột nhiên buồn bã thở dài một hơi,
khẽ lắc đầu, trên mặt sinh ra mấy tia buồn vô cớ.
Thấy Ngọc Già không có ý ngăn cản mình, Lâm Vãn Vinh ghé sát mặt tới cười
nói:
- Đây là cái gì! Là tàng bảo đồ hay là võ công bí tịch? Một một lần kỳ ngộ
nhất định sẽ gặp được thứ tốt, trên tiểu thuyết đều viết như vậy.
Người này đúng là lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền, Ngọc Già tức giận trừng
mắt nhìn hắn:
- Vì sao chuyện tốt đẹp như thế, vào trong mắt ngươi là lại biến thành dung
tục vô cùng… Ngươi hãy tự xem đi.
Cũng không biết là đã động chạm đến nữ tử này ở chỗ nào, thần tình nàng dần
trở nên lạnh lùng, nhìn chăm chăm vào Lâm Vãn Vinh không nói một lời.
Lâm Vãn Vinh đi lên trên, nhìn chăm chăm vào tấm da dê đó đọc kỹ một hồi,
thần sắc đột nhiên biến thành cổ quái, hắn muốn cười, nhưng lại thấy xấu hổ.
Thấy Lâm huynh đệ vẻ mặt gian xảo, thần tình quái dị, Cao Tù không nén nổi
chen vào nói:
- Lâm huynh đệ, bên trên viết cái gì thế?
Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, lắc đầu nói:
- Cũng không có gì, một bức thư tình rất cổ xưa mà thôi.
- Thư tình cổ xưa?
Hồ Bất Quy cười nói:
- Cái này quái thật, đã là thư tình, sao lại dùng hai loại văn tự viết ra?
Lẽ nào là lúc sắp chết, bọn họ còn muốn thông dịch thư tình của mình thành
nhiều văn tự.
Cao Tù gật đầu ừm một tiếng, hiển nhiên cũng tán thành ý kiến của Hồ Bất
Quy.
Lâm Vãn Vinh nhìn những di hài đó, trầm giọng nói:
- Sở dĩ dùng hai loại văn tự viết thành là bởi vì đôi tình lữ này thuộc hai
dân tộc khác nhau. Nam này là người Đại Hoa chúng ta, còn nữ này là một nữ tử
Đột Quyết.
Nam nhân Đại Hoa và nữ nhân Đột Quyết? Hồ Bất Quy và Lão Cao đưa mắt nhìn
nhau. Mấy trăm năm nay, Đại Hoa và Đột Quyết vẫn luôn ở trạng thái đối địch,
thanh niên hai tộc yêu nhau, đây là việc mà hai bên đều cực kỳ kiêng kỵ. Không
ngờ ở nơi rất sâu trong Tử Vong chi hải này lại có chôn một đôi uyên ương như
thế.
- Thanh niên Đại Hoa này sinh ra trong một gia đình có học. Sau này nhà cửa
sa sút liền bỏ việc học hành mà đi buôn bán, qua lại giữa Đại Hoa và Đột Quyết.
Hắn ngẫu liên gặp gỡ nữ tử Đột Quyết này, hai người dần dần nảy sinh tình cảm,
lén định chuyện chung thân. Nhưng bởi lẽ hai nước chiến tranh nhiều năm, tích
oán cực sâu, tình yêu của bọn họ gặp phải sự phản đối của tất cả mọi người. Nữ
tử Đột Quyết này liền bị tộc nhân dùng năm mươi con tuấn mã để trao đổi, gả cho
một dũng sĩ đồng tộc.
Nói đến đây, Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Không phê bình các ngươi thì thực không được… Con người đâu phải là hàng
hóa, sao có thể đem đi trao đổi một con người sống sờ sờ như vậy được? Các
ngươi rốt cuộc đã coi đồng bào của mình là cái gì đây?
Ánh mắt hắn nhìn chăm chăm vào Ngọc Già, lời này là nói cho ai nghe, mọi
người đều hiểu rõ. Thiếu nữ Đột Quyết ngẩng đầu lên, quật cường nói:
- Tính cách của tộc nhân ta, đâu đến lượt đám người Đại Hoa các ngươi tới
quản?
- Không cần bọn ta quản, cho nên mới làm ra cái bi kịch như thế này? Không
phải tộc nhân của cô cưỡng ép, bọn họ có chết không?
Lâm Vãn Vinh chỉ vào di hài trên mặt đất, thanh âm lớn dần lên, tức giận
nói.
Ngọc Già liếc nhìn hắn mấy cái, nắm chặt bàn tay lạnh lùng nói:
- Tại sao chỉ nói Đột Quyết bọn ta? Sao không nói Đại Hoa các ngươi? Phản
đối chuyện thành thân, các ngươi cũng có một phần đó! Nếu nói đến chuyện bức tử
bọn họ thì cũng chẳng thể thiếu được tội lỗi của các ngươi đâu!
Nhìn hai người này cãi nhau ầm lên, lão Cao và lão Hồ đưa mắt nhìn nhau,
trong lòng đều có chút kỳ quái. Vốn hai người này đấu trí đấu dũng cũng là
chuyện bình thường. Nhưng giống như hôm nay, mỗi câu nói đều muốn đấu tới tận
cùng thì quả là ít thấy, xem ra Ngọc Già đúng là đã động chạm đến Lâm tướng
quân ở chỗ nào đó rồi.
Lão Cao cười khan hai tiếng nói:
- Lâm huynh đệ, chuyện còn chưa nói xong mà. Nữ nhân đó đã bị gả cho người
khác, sao lại cùng người yêu của nàng ta cùng đến La Bố Bạc này thế?
- Cùng nhau trốn đi ấy mà, còn có thể có cách gì khác chứ?
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Trước hôn lễ một đêm bọn họ liền trốn ra ngoài, lại bị tộc nhân của nữ tử
này phát hiện, bị đuổi theo đến không còn cách nào, hai người cắn chặt răng,
chui vào trong cái Tử Vong chi hải không một bóng người này. Bọn họ may mắn gặp
được một thương đội, mộng tưởng đi theo bọn họ trên Con Đường Tơ Lụa này, tìm
kiếm thế giới thuộc về riêng mình. Chuyện sau đó ta không nói chắc mọi người
cũng biết rồi, bọn họ đi vào Tử Vong chi hải, nhưng lại chẳng thể đi ra. Từ đó
hóa thành một đống xương khô trong sa mạc, đời đời kiếp kiếp không xa rời nữa…
Tố thủ thanh nhan quang hoa phát
bán thị trần duyên bán thị sa
Ngã hoán thanh thiên tĩnh khai nhãn
phong sương chẩm nại tịnh đế hoa!
Tay trắng nõn nà mặt thanh tao
Tình duyên trắc trở sóng ba đào
Cao xanh chống mắt nhìn cho thấu
Gió sương chia lứa có thể sao?
(Dịch nghĩa vovong, thơ chengsad)
- Ài, thơ hay thơ hay, vị nhân huynh đã khuất này không chỉ viết thơ tình
hay, tinh thần phong lưu này cũng khá có phong phạm của ta năm xưa đó.
Thì ra chuyện là như thế, Hồ Bất Quy hai người nghe mà cảm khái, vừa rồi
nghe Lâm huynh đệ kể đến cố sự “Bạch Phát Ngân Sa”, không ngờ sau nháy mắt đã
lại có một hiện thực diễn ra rồi.
Ngọc Già nghe hắn đọc thơ, sững sờ hồi lâu, sau đó mới lắc đầu thở dài:
- Thơ là thơ hay, người cũng si tình, thảo nào có thể khiến cho nữ tử Đột
Quyết chúng ta xiêu lòng. So với đám lưu manh bất học vô thuật, chỉ chuyên lừa
gạt thì tốt hơn gấp trăm lần.
Nha đầu này đang châm chích ta? Nếu luận đến làm thơ, luận đến si tình, ta
còn mạnh hơn vị nhân huynh đây gấp cả trăm lần. Lâm Vãn Vinh cười ha ha hai
tiếng, giả bộ không nghe thấy nàng nói gì, ghé sát đầu đến trước mặt Ngọc già
nói:
- Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội, thư trong thư tình của nữ tử Đột Quyết bọn
muội viết cái này thế, có thể cho ta xem xem không?
- Ngươi xem có hiểu được không?
Thiếu nữ Đột Quyết lườm hắn một cái, vô cùng cẩn thận nắm chặt miếng da dê
trong tay.
Luận đến tiếng Đột Quyết, Lâm Vãn Vinh quả thực đúng là chẳng biết tí gì.
Hắn bất đắc dĩ cười khan hai tiếng, hắc hắc nói:
- Có một số ngôn ngữ thiên hạ đều biết, ta không học cũng có thể hiểu được.
Ngọc Già tiểu thư, cô có thể đọc di thư đó lên không? Nữ tử Đột Quyết có thể
viết ra thư tình thế nào, ta thực sự rất muốn biết, ài…
Nhìn bộ mặt cười nham nhở đầy vẻ hiếu kỳ của hắn, Ngọc Già hai má hơi đỏ
ửng lên, nhìn chăm chăm vào tấm da dê trong tay, cúi thấp đầu xuống khẽ ngâm:
…Ngã thị sa mạc lý đích nhất điều ngư
Tư niệm nhĩ thì đản hạ đích lệ châu
Tương thị ngã sanh mệnh lý
Vĩnh bất kiền hạc đích khê lưu!
(... Em như cá, vẫy vùng trong sa mạc
Nhớ nhung chàng mà nhỏ lệ châu
Thành dòng sông mãi không khô cạn
Chảy suốt đời em
Dịch thơ, các cao thủ TTV.)
Lâm Vãn Vinh sững sờ, sau hồi lâu mới thở dài:
- Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội, đây thực sự là thơ tình mà nữ tử Đột Quyết
đó lưu lại sao?
Ngọc Già cũng không ngẩng đầu lên, khẽ ân một tiếng:
- Quả thực đúng là do nữ tử Đột Quyết chúng ta viết.
- Không tồi không tồi. Thì ra người Đột Quyết cũng có tài nữ.
Lâm Vãn Vinh vỗ tay nói:
- Vị nhi lang này của Đại Hoa ta thực là giỏi giang, cuỗm luôn tài nữ Đột
Quyết trốn đi. Đánh chết cũng không chịu đầu hàng. Khí thế hùng tráng thế này,
thực có thể so sánh được với ta.
Nhìn bộ dạng cười đểu cáng của người này, Ngọc Già không tự chủ được hừ một
tiếng, hơi có chút tức giận nói:
- Hùng tráng cái gì, đám nam nhân Đại Hoa đáng ghét các ngươi, dám câu dụ
nữ nhi Đột Quyết bọn ta!
Cái này có thể trách bọn ta sao? Lâm Vãn Vinh cười ha hả, giang hai tay ra
nói:
- Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội, lý luận của muội thực kỳ quái đó. Nếu theo
suy đoán của muội, có phải ta cũng có thể nói như muội… nữ nhân Đột Quyết đáng
ghét, thích nhất là câu dẫn nam nhân Đại Hoa chúng ta!
- Ngươi…
Ngọc Già làm gì mà chẳng nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, nàng tức giận
đến đó bừng mặt lên. Bực bội quay đầu đi, không để ý đến hắn nữa.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, thở dài cảm khái vô hạn:
- Có điều bài thơ tình này thực sự không tồi, ít nhất ta cũng rất thích!
- Không nghe!
Ngọc Già tức giận bịt chặt hai tai, có lẽ là do quá nóng, hai má nàng không
ngờ lại đỏ bừng cả lên.
Trừ một nam một nữ yêu nhau này ra, di cốt của những người khác đều đã lẫn
vào nhau, chẳng thể phân biệt được nữa.
Lâm Vãn Vinh trầm mặc nói:
- Những người đi trước trên Con Đường Tơ Lụa này, không cần biết là người
Đại Hoa hay Đột Quyết, bọn họ đều có tinh thần tìm tòi và dũng khí vô thượng,
là những bậc tiền bối đáng để chúng ta tôn kính. Hồ đại ca, thu di cốt của bọn
họ lại, chôn cất cho cẩn thận đi!
Thỏ chết mà cáo còn buồn, xương trắng xuất hiện trên Con Đường Tơ Lụa này,
thấy sự vô tình của Tử Vong chi hải, bọn họ và năm ngàn tướng sĩ quả thực đúng
là những người đi trên cùng một con đường.
Không khí nhất thời trở nên nặng nề, Hồ Bất Quy đáp lại một tiếng, tìm vài
binh sĩ, đào một cái hố lớn, chôn đống xương trắng hếu đã được chỉnh lý qua đó
xuống. Đôi tình nhân nam nữ sống chết bên nhau, khó mà tách rời, mọi người dùng
cát chảy, làm riêng một huyệt mộ khác cho hai người, đến cả những mảnh da dê
viết đầy thơ tình đó cũng cùng chôn cả xuống.
Nhìn những bộ xương trắng dần bị cát bụi vùi lấp, không cần biết bọn họ đã
từng vinh hoa phú quý thế nào, cuối cùng vẫn hóa thành một nắm đất vàng. Thời
khắc này, ai là người Đại Hoa, ai là người Đột Quyết, dường như đã chẳng có gì
là quan trọng nữa.
Lâm Vãn Vinh quỳ xuống trước tiên, khấu đầu trước những vong hồn tiên phong
trên Con Đường Tơ Lụa. Ngọc Già thấy hắn làm vậy thì hơi sững sờ, nàng do dự
hồi lâu, cuối cùng cũng cắn chặt răng, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh hắn.
Lâm Vãn Vinh hiếu kỳ nhìn nàng, cười nói:
- Muội thế này là bái ai thế?
- Không cần người quản.
Ngọc Già khẽ hừ một tiếng:
-…Thế còn ngươi bái ai?
- Bái những người tiên phong đã dùng đôi chân bước lên Con Đường Tơ Lụa
này.
Ngọc Già cắn chặt răng, khẽ nói:
- Vậy ta cũng bái bọn họ!
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh đột nhiên biến thành nghiêm túc, thản nhiên nói:
- Ngọc Già tiểu thư, cô phải nghĩ kỹ đó. Những người mở đường này không chỉ
có người Đột Quyết các cô, còn có người Đại Hoa chúng ta. Cô cũng bái bọn họ
sao?
Ngọc Già sắc mặt biến đổi, lẩm bẩm nói:
- Ta, ta…
- Thôi vậy, tín ngưỡng mỗi người khác nhau, ta cũng không bức bách cô.
Lâm Vãn Vinh khẽ xua xua tay, thở dài một hơi:
- Cô muốn bái ai thì hãy bái người đó đi.
Ngọc Già trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mỉm cười, chỉ tay về phía mộ huyệt của
đôi tình lữ, khẽ nói:
- Ta bái bọn họ là được rồi, một nam một nữ này trung trinh một dạ, khiến
ta cảm động!
Nha đầu này đúng là rất thông minh, có thể khiến thiếu nữ Đột Quyết cao
ngạo này làm thành thế này đã là rất khó khăn rồi. Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
- Ta cũng rất cảm động, vậy mọi người cùng bái đi, Đại Hoa chúng ta có
phong tục này!
Cái gì mà phong tục! Ngọc Già hừ một tiếng, khuôn mặt hơi ửng đỏ lên, cũng
lười chẳng muốn để ý đến hắn, nhìn về ngôi mộ hợp táng của đôi nam nữ kia, nàng
uyển chuyển bái lạy, trong miệng lẩm bẩm:
- Sống không rời, chết không bỏ, cùng người mình yêu đồng sinh cộng tử, há
chẳng phải là một loại hạnh phúc sao? Xin thần của thảo nguyên hãy bảo hộ họ,
Ngọc Già cũng muốn muốn nhìn thấy lại bi kịch như thế này nữa! Mong cho tất cả
các đôi tình nhân trên thiên hạ đều có thể mỹ mãn đoàn viên!
Nàng chắp hai tay lại, thành kính khẩu đầu bái lạy.
Không cần nhìn cũng biết nha đầu này sẽ nói ra nguyện vọng gì đó, Lâm Vãn
Vinh nấp một bên cười lén.
Khi Ngọc Già đứng dậy, sắc trời đã dần tối. Nàng nhìn về phía Lâm Vãn Vinh,
đột nhiên yêu kiều cười khẽ:
- Oa Lão Công, ta muốn uống nước, ngươi có còn không?
Thực đúng là bình nước nào không sôi chọn ngay bình đó a! Nàng đi lấy nước
sạch rửa mặt, còn dám tìm ta xin nước uống sao? Lâm Vãn Vinh sắc mặt biến đổi,
tức giận hầm hầm nói:
- Cô còn dám nhắc đến chữ nước, ta sẽ liều mạng với cô đó.
Nhìn đôi môi khô cong của hắn, Ngọc Già lắc lắc đầu, khẽ nói:
- Có lúc ta cảm thấy ngươi rất thông minh, có lúc, ta lại cảm thấy ngươi
ngốc như một con khỉ vậy!
- Ta xin, khỉ có thông minh được như thế không?
Lâm Vãn Vinh bất mãn nói.
Ngọc Già khẽ gật đầu, khúc khích cười nói:
- Vậy được, khỉ thông minh, ngươi uống nước không?
Lâm Vãn Vinh nuốt một ngụm nước bọt vào cái cổ họng khô cong:
- Cần cô đi quản chuyện người khác sao… Ta vừa uống một trăm ngụm nước,
căng bụng ra rồi đây này, hiện giờ chẳng có thời gian cãi nhau với cô đâu. Hồ
đại ca, sắc trời không còn sớm nữa, đội ngũ lên đường thôi!
Hồ Bất Quy ừm một tiếng, một ngựa đi đầu, năm ngàn tướng sĩ liền lặng lẽ
tiến về phía trước. Khi Lâm Vãn Vinh quay đầu lại, lại đã chẳng thấy bóng dáng
thiếu nữ Đột Quyết đâu.
Cao Tù giao một túi lụa cho hắn, nháy nháy mắt ám muội:
- Lâm huynh đệ, Nguyệt Nha Nhi bảo ta chuyển cái này cho ngươi!
Cho ta? Còn muốn lão Cao chuyển hộ? Lâm Vãn Vinh nhìn quanh bốn phía, lại
không biết Ngọc Già đã chui về phía nào rồi.
Túi lụa này vào tay là có cảm giác mềm mại, bóp thì thấy tiếng ùng ục, cũng
không biết là chứa cái gì.
Hắn nghi hoặc cởi túi ra, vừa liếc nhìn đã sững sờ ra đó.
Ngọc Già đưa tới không ngờ lại là một cái túi đựng đầy nước, chỗ miệng túi
nước có một dấu son môi mờ mờ như có như không, còn tỏa ra một hương thơm nhàn
nhạt…