Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 497 phần 2

Người Đột Quyết đang chờ đợi trong sự lo lắng sợ hãi, đối diện với cái chết
gần ngay trước mặt. Cuối cùng không còn kiên nhẫn được nữa, bọn chúng gầm lên
phẫn nộ, vung chiến đao, chạy bộ xông tới trận tiền của người Đại Hoa.

Nhìn đội hình rối loạn cùng sự sợ hãi ẩn sâu trong mắt của bọn chúng. Hồ
Bất Quy lắc đầu cảm khái:

- Trận thế này, ngay cả bộ doanh cơ bản nhất của Đại Hoa ta cũng không
bằng. Té ra, rời khỏi chiến mã, người Đột Quyết chẳng là cái thứ gì cả.

Lời này rất có lý, người Đột Quyết sinh ra và chết cũng trên lưng ngựa,
chiến mã chính là sinh mạng thứ hai của bọn họ. Một khi rời khỏi ngựa, bọn họ
không còn chỗ phát huy sở trường của mình. Với kỷ luật rời rạc và tính tình cảm
khái của Hồ nhân thì bọn họ cũng mất đi sức tấn công sắc bén vô cùng của mình.

Lâm Vãn Vinh vỗ vai lão Hồ cười nói:

- Cảm khái cũng vô ích, có sở trường ắt có sở đoản. Giống như bọn họ giỏi
mã thuật, không giỏi bộ chiến cũng là do trời sinh. Nếu như một ngày người Đột
Quyết không luyện cưỡi ngựa mà đổi sang luyện bộ chiến thì bọn chúng không phải
là người Đột Quyết nữa.

Câu nói này tức thì làm hai người Hồ Bất Quy, Cao Tù cười sảng khoái.

Liều chết chống trả, bước tiến của người Đột Quyết càng ngày càng nhanh,
khoảng cách ngày càng gần. Bọn chúng vung chiến đao, chạy như bay, thở phì phò,
trán nổi gân xanh, hai mắt đỏ rực, giống như hình ảnh bầy sói thảo nguyên thỉnh
thoảng vẫn thấy.

Sói vẫn là sói, nhưng bị nhổ mất răng rồi. Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, lạnh
lùng phất tay quát to:

- Phóng tên!

Liên hoàn nỏ sắc bén nhanh chóng bắn ra, tạo thành một đám mưa tên dầy đặc
trước trận của Hồ nhân, vô số mũi tên xuyên qua trán, ngực người Đột Quyết
khiến bọn chúng từng người ngã xuống, chết không nhắm mắt. Hồ nhân mất đi chiến
mã, đã không còn uy phong ngày trước nữa, bọn chúng ngay lập tức biến thành bia
sống cho kỵ binh Đại Hoa.

Sau ba lượt tên, người Đột Quyết hao tốn quá nửa, máu tươi nhuộm đỏ từng
mảng cỏ lớn, thế công cũng dần dần giảm bớt. Hung tính của Hồ nhân thời khắc
này thể hiện tới tận cùng, cho dù là nhân số giảm một nửa nhưng thủy chung bọn
chúng vẫn không hề lùi bước, đạp lên thi thể đồng bọn hung hãn xông lên. Chỉ có
điều, nghênh tiếp bọn chúng là tên bén đao sắc của người Đại Hoa.

- Xông lên...

Không cần đợi Lâm Vãn Vinh dặn, năm nghìn kỵ binh đã xông lên như gió lốc,
vó ngựa mãnh liệt phá nát thảo nguyên. Máu tươi tung tóe, kỵ binh Đại Hoa dùng
thế gió cuốn mây tan, cuốn theo tất cả Hồ nhân còn lại. Chiến trường đã không
còn điều gì để hồi hộp nữa, hoàn toàn biến thành một màn đồ sát. Trước thiết kỵ
Đại Hoa, người Đột Quyết không chiến mã giống như những con kiến nhỏ yếu. Tất
cả chống cự đều là vô nghĩa, đối diện với kỵ binh hư lang như hổ, mỗi lần vùng
vẫy của bọn họ đều đổi lại là những nhát đao chí mạng bổ vào người.

Giờ phút trước khi chết, rất nhiều người Đột Quyết chợt nhớ ra: Không rõ
khi nào, bọn chúng cũng đã trải qua tình cảnh tương tự như vậy. Nhưng mà, khi
đó ngồi trên mình ngựa là bọn chúng, còn ngã dưới vũng máu kêu rên là người Đại
Hoa. Hôm nay mọi thứ đều đảo ngược, chẳng lẽ đấy đúng là sự trừng phạt của thần
thảo nguyên? Tận tới khi mất đi tính mạng, người Đột Quyết vẫn không làm rõ được
câu hỏi này.

Hơn hai nghìn thớt đại mã của Đột Quyết, chạy xa nhất cũng không được bốn
mươi dặm, đại đa số đều tứ chi nhũn ra, miệng sùi bọt, nằm trên mặt đất không
gượng dậy nổi. Một số ít chiến mã còn chống đỡ được cũng khó thoát khỏi vận
mạng đao chém lên người. Một trường đại chiến vốn sẽ phải kịch liệt lại kết
thúc lặng lẽ. Ba nghìn kỵ binh Hồ nhân bị diệt sạch hoàn toàn, bọn chúng vĩnh
viễn không tới được Đạt Lan Trát rồi.

- Cao huynh đệ, rốt cuộc ngươi dùng thuốc gì thế?

Nhìn chiến mã nằm khắp thảo nguyên, Hồ Bất Quy trong lòng còn kinh hãi,
không nhịn được kéo Cao Tù hỏi cho kỹ càng.

Lão Cao nghĩ ngợi chốc lát, chậm rãi lắc đầu:

- Không nhớ rõ nữa, dù sao cũng là một đống lớn, thuốc xổ, thuốc độc, xuân
dược, thuốc mê. Tóm lại, dùng được là dùng hết, trộn hết cả vào với nhau. Lâm
huynh đệ còn lo sức thuốc không đủ đặc biệt dặn ta cho thêm vài giọt Hạc Đỉnh
Hồng. Hắc hắc, đừng nói là ngựa, cho dù thần tiên gặp phải cũng chẳng chịu
được.

Ngay cả Hạc Đỉnh Hồng cũng dùng, quả nhiên rất mạnh! Lão Cao rùng mình,
không nhịn được nhìn chằm chằm vào Cao Tù.

- Nhìn ta làm gì.

Cao Tù trợn mắt, mặt mày nhăn nhó:

- Bảo bối ta mang theo khi xuất phát đều đã dùng hết rồi. Giờ đây ngay cả
chút thuốc cũng không có. Nhưng vì Đại Hoa, ta có thể dâng hiến tất cả.

Hồ Bất Quy cười ha hả, liên tục giơ tay khen ngợi. Hai người ồn ào một hồi,
Cao Tù nhìn quanh đột nhiên kinh ngạc thốt lên:

- Kia chẳng phải là Lâm huynh đệ sao, hắn làm gì ở đó vậy?

Nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy đằng xa một cỗ thi thể vắt ngang, chính
là thủ lĩnh kỵ binh của Cáp Nhĩ Hợp Lâm là Tá Tán. Người Tá Tán trúng mấy mũi
tên, chảy máu mà chết, Lâm Vãn Vinh đứng bên người hắn, không biết trong tay
cầm cái gì, đang ngây ra như phỗng.

Hồ Bất Quy vội phi ngựa đuổi tới, mắt liếc qua, chỉ thấy trong tay Lâm Vãn
Vinh là một miếng lụa nhuốm máu, trên miếng lụa vẽ hình người, nhưng cách quá
xa, nhìn không được rõ ràng.

- Hồ đại ca, Cao đại ca, hai huynh xem cái này đi!

Thấy hai người tới, Lâm Vãn Vinh mỉm cười. Đưa tấm lụa cho Hồ Bất Quy:

- Tìm thấy trên người Tá Tán đấy.

Hồ Bất Quy nhận lấy, cảm thấy tấm lụa mịn màng, cao quý tinh xảo, trên tấm
lụa vẽ hình một cô gái. Mái tóc đen mượt, mày liễu cong cong, con mắt xanh lam
sâu như nước, váy viền vàng của Hồ nhân làm nổi bật vẻ duyên dáng của nàng,
quyến rũ lạ thường. Cô gái đó trong tay cầm một thanh loan đao màu vàng, mày
khẽ nhíu lại, trong mắt bắn ra tia lạnh lẽo, như có một cỗ cảm giác nắm trong
tay vận mệnh người khác.

- Ấy, nhìn thật quen mắt!

Lão Cao lẩm bẩm, chợt thần sắc biến đổi:

-… đây, đây chẳng phải là Nguyệt Nha Nhi sao?

Lão Cao phản ứng chậm quá! Lâm Vãn Vinh cười gật đầu:

- Hẳn là thế rồi, Hồ đại ca, huynh thấy thế nào?

Hồ Bất Quy xem xét cần thận hình người trên tấm lụa, trầm tư hồi lâu mới
gật đầu nói:

- Nữ tử trong tranh không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Ngọc Già. Mạt
tướng và lão Hồ tuy là kẻ thô lỗ, nhưng cũng có thể nhìn ra bức tranh này mô
phỏng như thật, phải nói là trông vô cùng tinh xảo. Ở Đột Quyết, vũ lực là tất
cả, có thể nhàn dỗi vẽ ra bức tranh mỹ diệu như thế này, nhất định là người phú
quý không tầm thường.

- Người phú quý?

Hai mắt Lâm Vãn Vinh nheo lại, trầm tư hồi lâu rồi cười nói:

- Hồ đại ca, huynh cứ nói tiếp đi.

Hồ Bất Quy khẽ gật đầu:

- Còn có một điểm nữa, bức tranh lụa này dùng tơ vàng, ở Đại Hoa ta cũng là
hàng thượng thượng phẩm, ở Đột Quyết người thường càng không thể dùng. Thêm vào
bức tranh tinh xảo như thế, từ đó, thuộc hạ lớn gan đoán rằng, tấm lụa này rất
có khả năng đến từ vương đình của Đột Quyết.

Cao Tù nghi hoặc hỏi:

- Nếu đã đến từ vương đình Đột Quyết, sao bức tranh này lại rơi vào tay Tá
Tán? Chẳng lẽ tên họ Tá này là người tình cũ của Nguyệt Nha Nhi.

Lão Cao quả nhiên cái gì cũng dám đoán! Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Có phải là tình nhân của của Nguyệt Nha Nhi không thì ta không biết.
Nhưng ta có thể khẳng định, Nguyệt Nha Nhi nhất định tới từ vương đình Đột
Quyết, hơn nữa thân phận thập phần tôn quý. Trước đó Tác Lan Khả đã nhận ra kim
đao này, tình nguyện dùng tính mạng ba nghìn tộc nhân đổi lại việc ta thả Ngọc
Già, hơn nữa trên người Tá Tán còn có hình của Nguyệt Nha Nhi. Đây tuyệt không
phải là trùng hợp, mà vừa khéo nhìn rõ một chuyện…

- Chuyện gì?

Hồ Bất Quy vội hỏi:

Lâm Vãn Vinh cười nhạt:

- Nói rõ rằng thì, người Đột Quyết đang dùng toàn lực tìm kiếm Nguyệt Nha
Nhi, hình ảnh của nàng ta hẳn là sớm đã đưa tới các bộ tộc. Thân phận của Ngọc
Già thậm chí vượt ra ngoài sự tượng tượng của chúng ta... không chừng đúng là
công chúa hay là đạt đạt gì đó.

Cao Tù và Hồ Bất Quy nhìn nhau, trong lòng tức thì mừng như phát điên. Nếu
như Nguyệt Nha Nhi đúng là công chúa của Đột Quyết, vậy không cần phí lời nữa,
hai người bọn họ dù có liều mạng cũng phải để Lâm huynh đệ là phò mã Đột Quyết
một lần.

Ba người đoán một hồi, nhìn cả tướng mạo, học vấn, khí độ của Nguyệt Nha
Nhi, càng nhìn càng thấy giống công chúa. Cao Tù cười bỉ ổi:

- Lâm huynh đệ, thừa dịp đêm nay trời tối, không bằng làm chuyện tốt này
đi, làm lợi cho Hồ nhân, không bằng lợi cho Lâm huynh đệ anh minh thần võ. Chỉ
cần huynh đệ ngươi không ở rể Đột Quyết, lão Cao ta còn có chút đồ giấu riêng
cuối cùng cũng sẽ dâng hết. Đừng nói là công chúa, cho dù là thần tiên hạ phàm,
nàng ta cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống.

- Thế này, không hay lắm đâu.

Lâm Vãn Vinh cười bẽn lẽn nói:

- Mặc dù đệ giỏi cởi áo người, nhưng tuyệt không phải là người hay tùy
tiện. Không bằng… trực tiếp cưỡng bức đi.

Hai người lão Cao, lão Hồ sững ra một hồi rồi lập tức cười rộ lên. Ba tên
dâm đãng nói nói đùa đùa, tức thì không khí vô cùng vui vẻ.

Dọn dẹp chiến trường xong, đại quân liền di chuyển ngay trong đêm. Phóng
ngựa tiến tới hơn trăm dặm mới tìm được một chỗ xếp doanh lập trại. Ngọc Già
trong cả quá trình đó hết sức yên lặng, không chửi mắng, cũng không chống trả.
Mắt bình thản như nước, không ai biết được nàng ta đang nghĩ gì.

Khi Lâm Vãn Vinh vào lều thì đã canh ba, Ngọc Già nằm trên chiếc giường cỏ
lạnh băng, người dồn lại một chỗ, trên mi mắt còn vương giọt sương lóng lánh,
đang ngủ say sưa. Thiếu nữ Đột Quyết trong giấc ngủ điềm tĩnh an nhiên, không
có chút điêu ngoa giảo hoạt, rất đáng yêu.

Lâm Vãn Vinh chăm chú ngắm nhìn hồi lâu. Rồi lặng lẽ lắc đầu, khom người
xuống, bế người Ngọc Già lên, đặt trên giường dã chiến bên cạnh, động tác của
hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Vừa đặt người nàng xuống, thiếu nữ Đột Quyết
bỗng mở choàng mắt, lạnh lùng nhìn hắn.

Lâm Vãn Vinh “ối” một tiếng nhảy tránh ra:

- Nàng, nàng làm cái gì? Ngủ mà cũng có thể mở mắt à?

- Câu này phải là ta hỏi ngươi mới đúng chứ!

Ngọc Già hừ giận dữ:

- Nửa đêm canh ba. Ngươi, ngươi bế ta lên giường của ngươi làm cái gì?

- Nhầm rồi, đây không còn là giường của ta nữa.

Lâm Vãn Vinh cười đáp:

- Đêm qua nó đã bị nàng làm cho nhiễm bẩn, trừ nàng ra, còn ai dám ngủ nữa.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Giả nhất thời ửng hồng lên:

- Nhiễm bẩn cái gì, ngươi nói lung tung. Ta chẳng thèm ngủ trong cái ổ chó
bẩn thỉu của ngươi.

- Tùy nàng thôi.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười đứng dậy, vươn người:

- Ta phải đi ra ngoài chút, tiện thể tắm rửa, sau đó luyện đao pháp với lão
Cao, rồi luyện tiếng Đột Quyết với Hồ Bất Quy. Đêm nay không trở về nữa, nàng
ngủ trước đi.

Tên kẻ cướp vô sỉ! Nguyệt Nha Nhi nghiến răng, với da mặt dày của người
này, nàng đã có sức miễn dịch nhất định. Thấy đúng là hắn muốn cất bước đi ra,
Ngọc Già vội vàng gọi trở lại:

- Ngươi, ngươi đợi chút đã!

Lâm Vãn Vinh quay đầu lại nhìn nàng, mặt Ngọc Già đỏ bừng, hơi cúi đầu
xuống, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi... ngươi đừng đi. Ta, ta sợ! Ngươi muốn học tiếng Đột Quyết... Ta
có thể dạy ngươi.

Lâm Vãn Vinh bật cười, con bé này hay thật, trên thế giới này chẳng lẽ còn
có thứ đáng sợ hơn ta? Hắn cười ha hả mấy tiếng, đi tới bên giường nàng ngồi
xuống:

- Nàng sợ cái gì?

Đôi mắt lớn của Nguyệt Nha Nhi chớp chớp, yếu ớt nói:

- Ta sợ sói!

Lâm Vãn Vinh trợn mắt lên: “Thất bại! Chẳng lẽ biểu hiện của ta trước mặt
nàng so ra còn không bằng sói.”

Ngọc Già tựa như nhìn xuyên tâm tư của hắn, không khỏi khẽ cười rúc rích,
mặt lướt qua vẻ mê hoặc:

- Oa lão công đại nhân. Nghe nói ngài là một trong những người thông minh
nhất Đại Hoa?

Lâm Vãn Vinh nhìn nàng mỉm cười:

- Nếu như nàng bỏ đi hai chữ “một trong”, ta sẽ thoải mái thừa nhận, nàng
nói rất đúng.

- Khoác lác.

Ngọc Già cười duyên, khuôn mặt xinh đẹp tựa như đóa hoa thảo nguyên nở rộ,
Lâm Vãn Vinh nhìn một cái, bất giác không có cách nào chuyển ánh mắt đi.

Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt của Ngọc Già, soi rõ
nhan sắc rực rỡ mà hoang dại. Nàng ngây ngốc nhìn lên bầu trời đêm trong xanh,
lẩm bẩm nói:

- Nếu như ngươi đã là người thông minh nhất Đại Hoa, vậy, Oa lão công,
ngươi có thể nói cho ta biết, bầu trời đêm bao la này rốt cuộc có bao nhiêu vì
sao sáng hay không?

Lâm Vãn Vinh nhìn nàng mỉm cười:

- Đếm sao là trò chẳng thú vị gì cả, nếu như nàng nhất định muốn hỏi, vậy
cứ xem tóc của nàng. Sao sáng đầy trời, cũng nhiều như sợi tóc đen của nàng
vậy.

- Tóc của ta?

Nguyệt Nha Nhi hơi ngẩn ra, mắt thoáng sáng lên:

- Ta chưa từng đếm tóc trên đầu mình, Oa lão công, ngươi có thể nói cho ta
biết ta có bao nhiêu sợi tóc không?

- Vậy phải xem số vòng vân tay trong lòng bàn tay của nàng rồi.

Oa lão công nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đặt trước mặt, Nguyệt Nha Nhi ngẩn
ra:

- Vân tay? “Làm sao xem được?

Tên cướp nắm bàn tay trắng muốt của nàng, khẽ cười nói:

- Nàng xem! Mỗi đường vân nhỏ cong cong trong lòng bàn tay nàng, đều là một
sợ tóc trên đầu nàng, cũng là một con đường trong sinh mạng của nàng. Xem rõ
vân tay của nàng thì sẽ đếm ra số sợi tóc trên đầu nàng, cũng biết mỗi lần bi
hoan ly hợp, cười vui khóc hận trong cuộc đời nàng. Nào, bắt đầu đếm từ đây,
một, hai, ba…

Ngọc Già nhìn cẩn thận, quả đúng như tên cướp nói, trên lòng bàn tay trắng
muốt của nàng có vô số vân nhỏ, mỗi cái đều gần như không thể nhìn thấy, nhưng
thất sự có tồn tại.

Chẳng lẽ những đường vân trong lòng bàn tay đúng là nói trước sinh mệnh của
ta? Nhìn tên cướp nắm tay mình, Ngọc Già có chút rối loạn, lòng bàn tay túa ra
rất nhiều mồ hôi.

- Đếm được chưa?

Thiếu nữ Đột Quyết khẽ giật ra, rụt tay lại, dịu giọng nói:

- Xin ngươi nói cho ta, lòng bàn tay ta có bao nhiêu đường vân thì trong số
mạng của ta sẽ có bấy nhiêu bi hoan ly hợp sao?

Lâm Vãn Vinh nhìn nàng, lắc đầu:

- Đường vân trong lòng bàn tay của nàng, bi hoan ly hợp trong số mạng của
nàng, có lẽ, nhiều như tâm kế của nàng vậy. Tiểu muội muội, làm người phải
thuần khiết một chút mới được.

- Có ngươi mới không thuần khiết!

Nguyệt Nha Nhi trừng mắt nhìn hắn rồi tức giận gắt lên, rõ ràng là tức
giận, nhưng lại tỏa ra cỗ phong tình như ẩn như hiện khó nói lên lời.

Chết mất thôi! Lâm Vãn Vinh chỉ đành lắc đầu, trong bụng thầm than một câu.

- Kẻ cướp, sao ngươi biết nhiều việc như vậy?

Giọng Ngọc Già nhỏ như muỗi kêu, mặt đỏ ửng như loại phấn đẹp nhất. Bàn tay
mềm mại như không xương của nàng không biết từ lúc nào kẽ run lên, chủ động nắm
lấy tay Lâm Vãn Vinh:

- Vì sao ngươi không phải là người Đột Quyết chứ?

Thân thể thiếu nữ Đột Quyết mềm mại, uốn thành đường cong mê người. Gò má
xinh đẹp của nàng như nhuộm ráng hồng, hai mắt ướt át như nước mùa xuân, chiếc
miệng nhỏ như anh đào đỏ tươi, khẽ thở ra hương thơm. Ngón tay mịn màng rịn mồ
hôi thơm mát, nắm chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh. Tư vị tiêu hồn đó đúng là khó mà
chịu được.

- Nếu là người Đột Quyết, nàng sẽ tuyển ta làm phò mã?

Tên cướp nhìn hau háu vào thân thể mỹ diệu của nàng, nuốt nước bọt đánh ực
một cái, đùa bỡn nói.

Trong mắt Ngọc Già thoáng qua vẻ lạ thường, gò má nàng đỏ lên, hơi cúi đầu
xuống, không nói lời nào nhưng trong đó hiện lên vạn loại phong tình.

- Xem ra rất đẹp!

Tên cướp cười hì hì, khẽ vỗ lên gò má trắng mịn của nàng, mắt trong như
nước:

- Nhưng, ta không thể không nói… Ngọc Già tiểu thư, nàng đúng là một diễn
viên tồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3