Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 478 phần 1

Chương 478: Chúng ta về nhà

Dù là người Đột Quyết hay tướng sĩ Đại Hoa đều ngây ra. Có thể giết chết
Lạp Bố Lý nổi danh trên thảo nguyên chỉ trong giây lát, hơn nữa kẻ hành hung
lại là một người Đại Hoa có tiếng yếu đuối, đây quả thực là một chuyện không
thể tưởng tượng được.

Hồ Bất Quy và Cao Từ tỉnh lại đầu tiên, hai mắt đỏ bừng hét to:

- Thủ lĩnh của quân địch đã chết! Các huynh đệ xông lên, đừng bỏ qua một
tên Đột Quyết nào!

- Xông lên.

Máu huyết sục sôi trong lồng ngực các chiến sĩ, cái chết của Lạp Bố Lý làm
bọn họ vô cùng hưng phấn, cái chết của các huynh đệ làm bọn họ như điên như
cuồng. Dưới sự tác động kép của hưng phấn và đau thương, hai mắt của họ như
rách ra, trong đầu chỉ còn một tâm niệm… giết chết đám Đột Quyết! Sức chiến đấu
vô biên đột nhiên bạo phát, những dũng sĩ Đại Hoa thân mang y phục Hồ nhân,
hung mãnh như chó sói lao vào bày địch, gầm thét, chém giết, sự tàn nhẫn đó
ngay cả người Đột Quyết cũng lạnh lòng.

Dù Lạp Bố Lý đã chết, nhưng gần như tất cả trọng binh của Hồ nhân đều thủ ở
trên thành, vẫn còn tới hơn ba bốn nghìn, sự hung hãn của Hồ nhân ở thời khắc
này hoàn toàn bộc lộ. Trên thành lâu của Ba Ngạn Hạo Đặc trở thành trọng địa hai
bên tranh đoạt.

Gần nghìn nhân mã sau lưng Cao Tù và Hồ Bất Quy men theo tường thành giết
tới, cứ giống như lao vào một tổ ong, mắt đầy người Đột Quyết. Tiến lên một
bước đều có máu thịt tung tóe, máu chảy thành sông, vô số người Đột Quyết gục
xuống, cũng có tướng sĩ Đại Hoa an nghỉ nơi đây. Trận đánh tới mức độ này, sinh
tử đã sớm chỉ do trời an bài, Hồ Bất Quy và Cao Tù gầm rống xông lên phía
trước, máu nhuộm toàn thân, chiến đao chém đến oằn đi. Nhìn về phía trước, Lâm
Vãn Vinh như một con sói đơn độc xông lên đầu tiên, vung đao chém xuống, vô số
người Đột Quyết đầu một nơi thân một nẻo. Hổ uy một đao chém chết Lạp Bố Lý của
hắn trở thành nỗi ám ảnh sâu sắc trong lòng Hồ nhân, không ai dám chống đỡ,
chiến đao sớm đã có một một mảng khuyết nhưng hắn vẫn như một người sắt không
biết gì cả, máu tươi loang lổ trên mặt, vô cùng dữ tợn.

“Rầm rầm” trong tiếng động vang trời, thiên quân vạn mã xông tới, hơn sáu
nghìn tướng sĩ Đại Hoa mai phục ở ngoài thành ầm ầm kéo vào, vượt qua cánh cửa
mà đám Lý Vũ Lăng dùng sinh mạng và máu tươi mở ra, tụ thành một dòng lũ hùng
dũng, trào thằng lên người Đột Quyết đang ngoan cường chống trả trên tường
thành.

Viện binh đã tới, giống như một châm làm người ta mạnh mẽ, tất cả tướng sĩ
phấn khích, Hồ nhân dựa vào một góc chống cự thì kinh hãi.

- Kẻ phạm vào Đại Hoa ta, dù ít nhiều cũng giết! Giết hết người Đột Quyết…

Nhìn khuôn mặt mấy nghìn binh sĩ trẻ tuổi. Hồ Bất Quy ứa lệ già, ưỡn người
rống lên, chiến đao oằn cong múa thành một vòng sáng, thân hình to lớn của hắn
như một con chim lớn tung bay, dẫn tướng sĩ lao vào bầy địch, chiến đao vung
lên, liền bổ Hồ nhân cao lớn thành hai đoạn.

Tám ngàn thần binh vượt qua khe Hạ Lan sơn, từ trên trời giáng xuống. Ai ai
cũng dáng vẻ bi tráng, không hề sợ chết, bọn họ tụ tập cùng một chỗ, liền trở
thành bùa đòi mạng với năm ngàn Hồ nhân ở Ba Ngạn Hạo Đặc.

Không có quân lương mang theo, không có hỏa pháo giúp đỡ. Từ giờ phút cửa
thành Ba Ngạn Hạo Đặc mở ra, các tướng sĩ xông vào, đã biến thành một trường
máu thịt chém giết trần trụi. Cửa cuối cùng của cuộc đột kích này chính là so
kè tính mạng, đây là số mạng không thể tránh khỏi. Trong bóng đêm trầm trầm,
tám nghìn binh sĩ Đại Hoa và năm nghìn kỵ binh Đột Quyết tạo thành một màn đại
chiến thảm liệt trên thảo nguyên mênh mông.

Lâm Vãn Vinh cũng không biết mình đã chém giết bao lâu. Tư duy của hắn sớm
đã ngừng lại, máu tưới nhuộm đỏ áo bào rách nát, biến thành một người máu không
hơn không kém, loan đao xuyên qua ngựa người Đột Quyết trước mắt, hai tay hắn
nặng tựa ngàn cân, toàn thân như tê liệt.

- Tướng quân, tướng quân…

Hai tiếng gọi lo lắng phảng phất như từ trên trời truyền tới, hắn mới chậm
rãi tỉnh lại, chỉ thấy có hai người máu đứng bên cạnh mình, mặt bị vết máu che
phủ, chỉ có ánh mắt vô cùng lo lắng hiện ra. Cánh tay của hắn bị hai người này
liều mạng giữ lấy, một người trong đó huyết lệ tuôn rơi:

- Tướng quân, đừng giết nữa. Hồ nhân này đã chết rồi! Hắn đã chết rồi!

- Chết rồi?

Ánh mắt Lâm Vãn Vinh vẫn hoang mang, cúi đầu nhìn xuống, thấy gã Hồ nhân
nằm trên mặt đất kia thân đầy vết đao, một thanh loan đao đâm xuyên qua ngực
hắn, cắm xâu vào đất, thi thể mặt mũi Hồ nhân này không còn toàn vẹn, máu tươi
đầy thân, sớm đã chết tới không thể chết thêm nữa.

- Lâm huynh đệ, ngươi làm sao vậy?

Nhìn ánh mắt hoang mang của hắn, một người bên phải vội nắm chặt lấy tay
hắn, nước mắt ngắn dài cùng với máu trộn lẫn vào nhau, vô cùng hoảng sợ.

- Là Cao đại ca à?

Giọng nói này nghe rất quen thuộc, nhưng khuôn mặt đã bị máu tươi che lấp,
không cách nào nhận ra, Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng hỏi.

Người máu kia vội lau nước mắt và máu trên mặt, nhếch miệng cười, nhưng vô
cùng khó coi:

- Đúng là ta! Lâm huynh đệ, ta đây, lão Cao đây! Trời cao phù hộ, cuối cùng
ngươi cũng tỉnh lại rồi.

Lâm Vãn Vinh lại nhìn qua người bên trái:

- Huynh là Hồ đại ca?

Hồ Bất Quy quệt nước mắt và máu ở khoé mắt, vội gật đầu:

- Là mạt tướng, là mạt tướng. Tướng quân cuối cùng đã tỉnh lại rồi. Đại
chiến đã kết thúc, Ba Ngạn Hạo Đặc đã là của chúng ta, nó là của chúng ta rồi.

Sự hưng phấn trên mặt Hồ Bất Quy và Cao Tù khó có thể che dấu, cho dù trả
cái giá bằng máu lớn, cho dù Ba Ngạn Hạo Đặc thô lậu ngay cả một nha huyện cũng
không bằng, nhưng nó dù sao cũng là tòa thành trì đầu tiên Đại Hoa chiếm được
ngoài biên giới trăm năm nay, lại là một tòa thành của người Đột Quyết có thù
lớn với Đại Hoa, đây là thắng lợi quan trong nhường nào, đối với Đại Hoa đã suy
thoái nhiều năm mà nói, ý nghĩa trọng đại của nó khó có thể dùng lời để hình
dung.

- Thật sao?

Không hề có sự hân hoan như trong tưởng tượng, Lâm Vãn Vinh gần như hờ hững
ồ một tiếng, ánh mắt hướng về đám mây xa xôi bên trời.

- Đúng vậy.

Hồ Bất Quy vội gật đầu:

- Trận chiến này chúng ta tiêu diệt bốn nghìn tám trăm linh hai người, bắt
sống một trăm chín mươi tám người. Thu được hơn ba vạn chiến mã, lương thảo
không sao kể xiết. Mạt tướng tính toán sơ bộ, lương thảo nhiều như thế đủ để
cung cấp cho ba mươi vạn nhân mã hơn mười ngày. Chỉ cần quan khẩu ở Hạ Lan sơn
có thể kiên thủ mười ngày không bị phá, vậy Hồ nhân phải ôm cái bụng đói giao
chiến với quân ta. Tướng quân, người xem…

Thuận theo hướng ngón tay Hồ Bất Quy chỉ, trong đống lửa bừng bừng cháy,
đếm không hết được các đống lương thảo chất cao ngất, mấy nghìn tướng sĩ đang
cầm những thanh củi cháy đặt giữa đống lương thảo, vô số lương thảo liền biến
thành bó đuốc.

Lâm Vãn Vinh lặng lẽ gật đầu:

- Thương vong của các huynh đệ thế nào rồi?

Hồ Bất Quy ảm đạm cúi đầu, nhỏ giọng nói:

- Chúng ta chết trận một ngàn ba trăm người, bị thương hai trăm sáu mươi
người, tổn thất tới hai thành.

Má Lâm Vãn Vinh giật giật, miết chặt nắm đấm, trong mắt thấp thoáng ánh lệ:

- Di thể của đám tiểu Lý tử ở đâu?

- Đều đã an trí xong rồi.

Hồ Bất Quy cũng ứa nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Đang đợi tướng quân tới đưa tiễn bọn họ đoạn đường cuối cùng.

Nước mắt cứ lặng lẽ tuôn rơi trên mặt, mấy trăm tướng sĩ bị vãn tiễn xuyên
tâm, tình cảnh lúc mở thành hiện lên trước mắt. “A…a…a.” Lâm Vãn Vinh chợt phát
ra một tiếng sói tru kinh thiên, nước mắt chảy thành dòng, ra sức rút trường
đao khỏi đất, dùng hết sức lực bổ mạnh vào tường thành, “Choang” tia lửa tung
tóe, tường thành sụp đổ một mảng, thanh thế lớn tới mức làm thảo nguyên như
rung chuyển.

“Keng” Trường đao rơi xuống, mặt Lâm Vãn Vinh tái nhợt, hổ khẩu rướm máu.
Hồ Bất Quy và Cao Tù không nói lời nào, lẳng lẽ đừng sau người hắn, hai mắt
nhòe lệ.

Không khí trầm mặc làm người khó thở. Không biết qua bao lâu, thấy bóng
người trầm tịch phảng phất như tảng đá của Lâm Vãn Vinh, Hồ Bất Quy nhỏ giọng
khuyên giải:

- Thân là một chiến sĩ, chết trên chiến trường là sự vinh diệu lớn nhất,
xin tướng quân chớ trách bản thân nữa.

- Nhưng tiểu Lý tử, nó mới mười ba tuổi, mới có mười ba tuổi thôi!

Lâm Vãn Vinh nghẹn ngào lẩm bẩm, nắm tay bóp chặt như muốn chảy ra máu.

Lý Vũ Lăng là một tướng sĩ nhỏ tuổi nhất xuất chinh tái ngoại, còn là do
chính Lâm Vãn Vinh mang theo, lại là cháu duy nhất của thượng tượng quân Lý
Thái. Đánh hạ Ba Ngạn Hạo Đặc tất nhiên có thể làm lòng người phấn chấn, nhưng
mất đi Lý Vũ Lăng, sự đả kích với Lý Thái, với tướng sĩ Đại Hoa cũng rất lớn.
Đau buồn và vui sướng đan xen nhau, không ai cân nhắc được cái nào là quan
trọng hơn. Lâm trận đại thắng Ba Ngạn Hạo Đặc tức thì kém vui hơn nhiều, cho dù
là thắng, cũng là bại.

Gió đêm trên thảo nguyên xộc vào mặt, lạnh tới thận xương, buốt tới tận
tim. Mấy ngàn thi thể tướng sĩ được đặt tạm lên giàn gỗ, xếp thành một hàng
dài, không biết quạ đêm từ đâu bay tới, lượn quanh đầu bọn họ, kêu “quạ quạ” âm
thanh thê lương lạnh lẽo.

Năm nghìn tướng sĩ còn lại đứng im lặng, nước mắt lặng lẽ chảy, rơi trên
mặt đất lạnh như băng của thảo nguyên.

Lâm Vãn Vinh dẫn theo Cao Tù, Hồ Bất Quy lặng lẽ đi dọc theo hàng thi thể
của những anh linh chết trận, nhìn kỹ từng khuôn mặt trẻ tuổi đang dẫn dần lạnh
đi. Đau thương phảng phất như cơn gió đầu xuân, tràn ngập trong lòng mỗi người.

Cái chết thảm liệt nhất chính là của hơn trăm dũng sĩ dùng thân thể mở cửa
thành, vô số mũi tên bắn xuyên qua thân thể bọn họ, rất nhiều người khi di thể
được gỡ xuống khi bị tên xuyên qua treo trên cửa thành. Vì bảo vệ di thể của
họ, nên không rút tên ra, các tướng sĩ đều cẩn thận chặt đứt mũi tên, nhưng đầu
mũi tên vẫn ở trong thân thể. Mấy trăm tướng sĩ này tới chết vẫn trợn trừng
mắt, không một ai nhắm lại.

Đối diện với những huynh đệ từng sớm chiều bên nhau, hiện giờ mãi mãi xa
cách, Lâm Vãn Vinh nghẹn ngào, dùng đôi tay run run vuốt lên khuôn mặt lạnh như
băng của bọn họ, từng người từng người một, chậm rãi vuốt mắt cho bọn họ.

Một thân thể có chút nhỏ bé xuất hiện ở trước mắt, trên mặt vẫn chưa hết vẻ
non nớt, khóe miệng lại đeo một nụ cười ngọt ngào, tựa như tiến vào một giấc mơ
yên bình. Trong mấy nghìn tướng sĩ chết trận, hắn là người nhỏ nhất, tuổi bé
nhất, nhưng một câu “Thân ta có thể chết, nhưng trái tim ta vĩnh viễn không
chết” như tướng gầm phẫn nộ, sẽ mãi mãi lưu lại trong lòng mỗi người.

- Là tiểu Lý tử…

Hồ Bất Quy và Cao Tù đồng thời gọi khẽ, vành mắt tức thì đẫm lệ.

Nhìn khuôn mặt non nớt của Lý Vũ Lăng, bả vai Lâm Vãn vinh khẽ run rẩy, ở
góc độ không ai nhìn thấy, nước mắt chan chứa chảy, hắn khóc ròng trong lặng
lẽ, như một đứa bé không được giúp đỡ.

Lý Vũ Lăng trúng tám mũi tên, hai chân hai tay đều có một cái, một ở sườn
phải, một ở ngực trái, và hai cái ở hai bên vai. Có lẽ bởi vì nó là người nhỏ
nhất, được các tướng sĩ khác bất giác che ở đằng sau, nên trán không trúng tên,
trí mạng nhất chính là mũi tên ở ngực trái. Mắt Lý Vũ Lăng khẽ mở ra, miệng vẫn
mang nụ cười ngọt ngào, như tiếng vào giấc mộng êm đềm.

Lâm Vãn Vinh nghẹn ngào, từ từ đưa đôi tay ra, run rẩy vuốt mắt cho nó:

- Tiểu Lý tử, là Lâm đại ca không bảo vệ tốt cho đệ! Lâm đại ca xin lỗi!

Hắn lẩm bẩm tự nói khẽ khép mắt lại cho Lý Vũ Lăng, lệ nóng lăn xuống. Khi
đưa mắt nhìn lại thì lại thấy một cảnh không thể ngờ được.. không biết khi nào
mắt tiểu Lý tử lại mở ra.

- Tiểu Lý tử…

Lâm Vãn Vinh la hoảng, nước mắt chưa thèm lau, vội đặt tay lên mũi kiểm tra
hô hấp của Lý Vũ Lăng.

Không có một chút hô hấp nào, khuôn mặt sớm đã lạnh băng, nhìn lại đôi mắt
nửa đóng nửa mở không chút ánh sáng, hơi thở sớm đã đứt đoạn từ lâu rồi.

Chẳng lẽ ảo giác? Là tiểu Lý tử đang trách ta sao? Lâm Vãn Vinh càng đau
xót, lặng lẽ thở dài, lại chậm rãi vuốt mắt. Tay vừa nhấc lên, cảnh làm người
ta kinh ngạc lại xuất hiện, mắt Lý Vũ Lăng lại chậm rãi mở ra.

Lão Cao nhìn thấy cũng kinh ngạc, không nhịn được kêu lên:

- Tiểu Lý tử, huynh đệ tốt, Cao đại ca biết đệ chết không nhắm mắt. Đệ yên
tâm, ta nhất định bắt thêm mấy nữ nhân Đột Quyết, chém sạch bọn chúng, tặng đệ
làm vợ bé! Huynh đệ hãy yên nghỉ đi.

Hắn nói xong lại đưa tay ra vuốt mắt cho Lý Vũ Lăng. Nhưng Tiểu Lý Tử lại
bất khuất từ từ mở mắt ra. Đây là sức mạnh gì? Hồ Bất Quy ở bên cạnh cũng kinh
ngạc tới múc miệng không ngậm lại nổi.

Lâm Vãn Vinh trầm tư một hồi, đột nhiên đưa tay đặt lên ngực Lý Vũ Lăng.
Ngực Tiểu Lý Tử lạnh băng, không chút hơi nóng nào, y như những tướng sĩ chết
trận khác.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3