Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 453
Chương 453: Mọi người đều đã biết!
Tiên âm cao vút, như từ trên trời cao bay xuống, Lâm Vãn Vinh vui như điên,
lẩm bẩm nói:
- Là thần tiên tỷ tỷ, là nàng, nàng nghe ta gọi rồi!
Cái gì thần tiên tỷ tỷ, Cao Tù chẳng biết hắn đang nói về ai, nhưng thấy
Lâm huynh đệ hưng phấn như thế, cũng biết người này đối với hắn cực kỳ quan
trọng, liền cười nói:
- Tiểu thư nhà nào mà hát hay thế nhỉ, đến cả lão Cao ta vốn là loại thô
kệch mà nghe cũng thấy cảm động. Huynh đệ, đây là người ngươi muốn gặp hả!
Lão Cao nói thú vị như vậy, Lâm Vãn Vinh cũng tỉnh cả ngươi, nghe xong khúc
này, một ngày chờ đợi hôm nay cũng đáng giá.
Thanh âm thánh thót xa xăm, vang khắp núi non, lại văng vẳng bên tai, như
gió mát phớt qua hai má, nhưng không biết từ nơi này vọng tới. Nhìn Thiên Tuyệt
phong mây phủ mờ mờ, cũng không cần biết Ninh Vũ Tích có thấy không, dưới cơn
hưng phấn, Lâm Vãn Vinh dùng hết sức vẫy tay:
- Tiên tử tỷ tỷ, ta nhớ nàng, ta nhớ nàng!
Khắp ngọn núi vang vọng, đưa thanh âm hắn vọng đi thật xa, đến cả làn mưa
lất phất cũng không ngăn được nhiệt tình của hắn. Không biết trải qua bao lâu,
tiếng ca dần dần dứt hẳn, nhưng dư âm vẫn còn văng vẳng, làm cho người ta phân
vân không hiểu tiên âm này vẫn còn đâu đây phải không!?
Ta sắp xuất chinh rồi, tiên tử tỷ tỷ đại khái vẫn chưa biết, khi nào nàng
mới bằng lòng xuống núi? Lâm Vãn Vinh thở dài, không kìm chế được bản thân lại
nhìn vào núi, mưa phùn như tơ phủ đầy màn đêm, đỉnh núi u tĩnh, không rõ Ninh
Vũ Tích ở nơi nào. Khúc ca vừa rồi có phải là do nàng hát trên Thiên Tuyệt
phong không?
- Huynh đệ, không còn sớm nữa…
Thấy Lâm Vãn Vinh ngẩn người, mưa phùn ướt đẫm quần áo hắn, Cao Tù thấp
giọng:
- Sáng sớm ngày mai, chúng ta phải đi rồi.
Lâm Vãn Vinh “ừm” một tiếng, tâm tình tịch mịch, lần này đi bắc thượng tới
biên quan, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, càng chẳng rõ có còn sống
để về không!? Trong lòng hắn khó tránh khỏi bồi hồi. Hôm nay lên núi, tùy thời
nghe được tiên tâm của thần tiên tỷ tỷ, nhưng cảm giác này lại càng khiến hắn
cô quạnh hơn.
Sớm nay đã tiễn chân Tiêu phu nhân, cuối ngày lại phải biệt ly Ninh Tiên
tử, ngày mai đến cả mình phải đi rồi. Xảo Xảo, Đại tiểu thư, Tiên Nhi, Thanh
Tuyền… từ nay giữa biển người mênh mang, mỗi kẻ một phương, nỗi niềm khó kể
xiết, mặc dù hắn luôn luôn là người khoái hoạt, cũng không tránh khỏi có chút xúc
động bồi hồi.
- Đi thôi!
Mưa mỗi lúc càng nặng hạt, từng giọt rơi xuống, Lâm Vãn Vinh xoa nước mưa
trên mặt, cuối cùng lưu luyến nhìn về phía Thiên Tuyệt phong, xoay người cương
quyết bước đi.
Cao Tù theo lời, xoay ghế lăn, đẩy hắn xuống chân núi. Đi được vài bước,
bỗng thấy một tiểu cô nương cầm súng trong tay, lạnh lùng đứng trước mặt hai
người.
- Huynh đệ, làm sao bây giờ, lệnh tiểu di tử…
Lâm Vãn Vinh phẩy phẩy tay:
- Quản nàng làm gì, chúng ta đi đường khác là được.
“Cũng là Lâm huynh đệ nhìn xa!” Cao Tù theo lời hắn nói, hai người đi vòng
đường khác xuống núi. Lý Hương Quân thoắt cái đã đứng trước mặt hai người, hầm
hừ:
- Muốn đi vòng qua ta hả, không dễ dàng đâu!
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh trầm xuống:
- Tiểu muội muội, hôm nay tâm tình ta không tốt, cũng không có thời gian
đùa giỡn với muội, nếu cứ chọc giận ta, ta đánh cho muội một trận, rồi sẽ nói
lại cho Thanh Tuyền sau!
Nghe hắn dọa người, Lý Hương Quân cười khanh khách:
- Ngươi muốn đánh ta? Hôm nay ngươi muốn gẫy tay gẫy chân thêm hả… ta không
phải như sư tỷ ta, mặc cho ngươi khi dễ đâu… Này, ngươi còn muốn hỏa khí này
nữa không đây?
Tiểu cô nương lắc lắc cây súng trong tay, dương dương đắc ý.
Lâm Vãn Vinh đáp:
- Không cần, mấy thứ này trong nhà ta có nhiều lắm, mỗi ngày đổi một cái
cũng được mà. Muội muốn thì lấy đi.
- Hừ!
Lý Hương Quân hừ một tiếng:
- Ta và ngươi không thân không quen, lấy đồ của nam nhân như ngươi làm cái
gì? Ngươi chỉ có chừng ấy bổn sự, nếu không có súng tương trợ, chỉ sợ đi chiến
trường, chỉ một hiệp là đã bị người ta chém rơi xuống ngựa rồi…
Nàng chu miệng ra rồi nhét súng vào tay hắn:
- Trả cho ngươi, ta không cần đồ của ngươi.
Cao Tù ồ một tiếng, ghé tai Lâm Vãn Vinh quỷ dị cười:
- Lâm huynh đệ, ta đâu có nói sai, trong lòng lệnh tiểu di tử kỳ thật cũng
nhớ tới ngươi, ngươi xem, không phải lo lắng cho ngươi, vậy làm gì phải khẩn
cấp trả nó về chứ!
“Cái gì? Lệnh tiểu di tử? Lão Cao này nói chuyện thật sự không biết thế nào
là giới hạn!” Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, nhận khẩu súng từ tay tiểu cô
nương:
- Cám ơn Hương Quân tiểu muội muội quan tâm, muội yên tâm, ta có ra chiến
trường, nhất định giết nhiều người Hồ, không để muội thất vọng.
- Ai quan tâm ngươi.
Lý Hương Quân đỏ mặt, nhỏ nhẹ bảo:
- Ta sợ ngươi vạn nhất có mệnh hệ gì, làm cho sư tỷ ta phải thương tâm. Về
phần người da mặt dày này thì sống hay chết, liên quan gì tới ta?
Với cá tính Tiểu cô nương này, Lâm Vãn Vinh cũng không muốn so đo với nàng,
cười hì hì vài tiếng rồi rời đi. Lý Hương Quân lại nói tiếp:
- Ngươi trở về truyền lời với sư tỷ ta, nói ta ngày mai xuống núi ở với tỷ
ấy!
- Trời đất?
Lâm đại nhân hít một tiếng:
- Tiểu sư muội, sao bây giờ không cùng ta xuống núi, hai người chúng ta
cũng là chỗ quen biết mà. Nếu đợi đến ngày mai, sáng sớm ta đã đi rồi, đến lúc
đó muội không thấy ta, vậy không phải đáng tiếc sao!
- Ai thèm nhìn ngươi…
Lý Hương Quân ngượng ngùng, rồi tức giận:
- Chính là ta muốn chờ cho ngươi đi xong ta mới xuống núi, khỏi phải thấy
ngươi, trong lòng ta đỡ phải tức giận.
- Vậy được rồi!
Lâm Vãn Vinh cảm khái:
- Muội ở đây bồi tiếp thần tiên tỷ tỷ. Nếu thấy nàng, cũng thay ta truyền
một câu, nói ta bắc thượng rồi, thời gian phỏng chừng cũng không lâu, mười năm
gì đó, đánh xong ta trở về thăm nàng!
Lý Hương Quân muốn cười mà không dám cười, chu miệng vài cái, lẩm bẩm gắt:
- Còn nói là chờ đánh xong nữa hả?… Ngốc!
Lâm Vãn Vinh kỳ quái liếc mắt nhìn nàng,
- Tiểu sư muội, muội nói cái gì?
Thấy mình nói thầm mà suýt nữa bị hắn nghe được, Lý Quân Hương vừa thẹn vừa
giận:
- Ta nói ngươi là khốn nạn! Nói với ngươi hai ba câu, ta bị ngươi chọc cho
tức chết.
“Tiểu nha đầu này sinh ra vốn không phải thục nữ rồi!“ Lâm Vãn Vinh cười ha
ha vài tiếng, vẫy tay chào nàng, cùng Cao Tù chìm vào màn đêm dưới núi.
Dọc theo đường đi mưa xuân lắc rắc, rơi vào màn xe lộp bộp, cảnh tượng ven
đường như muốn chìm vào trong vũ trụ, mơ hồ huyền ảo, Lâm Vãn Vinh không nói
lời nào, tâm tư cũng không biết đang bay tới đâu.
***
- Lâm huynh đệ, Cao công công trong cung đến.
Đi tới cửa Lâm phủ, xe ngựa vừa từ từ ngừng lại, Cao Tù đã ghé vào xe, nhỏ
giọng báo.
“Cao Bình? Lúc này hắn tới làm gì, chẳng lẽ hoàng thượng lại muốn gặp ta?“
Tâm tư đang rối loạn bây giờ bị tên Cao Bình này làm kinh động, nhất thời tỉnh
táo lại, Lâm Vãn Vinh xốc rèm lên, thấy Cao Bình đã đến bên kiệu, mang theo hai
tiểu thái giám, mặc trang phục như người bình thường.
- Cao công công, sao ngài lại ở đây?
Cao Tù đậu xe xong, Lâm Vãn Vinh xuống xe, hơi có vẻ kinh ngạc:
- Vì sao ngài không vào phủ?
Cao Bình hít thật sâu, nhỏ giọng nói:
- Lâm đại nhân, hoàng thượng lệnh cho lão nô tới tuyên khẩu dụ.
Nhìn lão thái giám vẻ mặt thần bí, Cao Tù biết là mật chỉ, liền thức thời
đi chỗ khác. Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:
- Cao công công, có chuyện gì, ngài trực tiếp nói đi.
Cao Bình nói:
- Hoàng thượng có hai tin tức, muốn lão nô bẩm báo đại nhân, thứ nhất,
Thành vương bị tịch thu ruộng đất, cắt mọi chức danh, sáng sớm hôm nay dưới sự
áp giải của công sai, lên đường đi về phía bắc rồi, hoàng thượng tự mình tiễn
đi, không trách tội trạng Vương gia, lại còn tặng ngàn vàng để dưỡng lão. Việc
này chiêu cáo thiên hạ rồi, hoàng thượng cũng xem như đã chí nghĩa rồi!
“Hôm nay đi rồi à? Lâm Vãn Vinh giật mình. Hành động này của lão gia tử
nhanh quá, như vậy là thả hổ về núi rồi, hắn không lo sợ ư? Nhưng ông ta cho
Cao Bình tới nói cho ta biết tin này rốt cuộc là có ý tứ gì nhỉ, chẳng lẽ thật
sự như Cố Thuận Chương nói sao?“ Lâm Vãn Vinh tư duy một lúc lâu, nhưng vẫn
không hiểu hoàng đế rốt cuộc có tâm tư gì, với tâm kế thâm trầm của lão gia tử,
thiên hạ có người nào đoán nỗi lòng dạ của ông ta, thì quả là hiếm như mào
phượng sừng lân rồi.
- Việc kia, đó là một chuyện tốt.
Cao Bình mỉm cười:
- Lâm đại nhân, chuyện Lại bộ thượng thư cáo lão, ngài chắc còn nhớ chứ?
Việc này cũng là Lâm Vãn Vinh một tay làm mà, sao lại không nhớ rõ. Lâm Vãn
Vinh cười nói:
- Nhân sự điều động trong triều, hoàng thượng đâu cần nói với ta?
- Ngài nghe rồi sẽ biết.
Cao Bình cười nói:
- Lâm đại nhân, Tổng đốc Giang Tô Lạc Mẫn trước đây có quan hệ gì với ngài?
- Là lão trượng của ta!
Lâm Vãn Vinh cả kinh:
- Cao công công, chẳng lẽ hoàng thượng ngài…
Cao Bình mỉm cười gật đầu:
- Hoàng thượng tự mình viết chỉ, sáng sớm hôm nay khẩn cấp gửi đi rồi:…Tổng
đốc Giang Tô Lạc Mẫn, làm quan thanh minh, trị vì nề nếp. Lúc ở Giang Tô, có
công lớn tiễu trừ Bạch Liên giáo, sau này điều tra minh xác, Trình Đức và Thành
vương cấu kết, có mưu đồ phản nghịch, Lạc Mẫn chém giết Trình Đức, tuy từng có
lầm lẫn, nhưng không bỏ đi công trạng. Lạc Mẫn về làm quan ở Tế Ninh, xem ra
cũng làm việc tốt, truy ra ngân lượng, tiêu diệt dư nghiệt của Bạch Liên giáo,
tạo phúc cho dân chúng Tế Ninh, quản lý dân chúng Sơn Đông Giang Tô hai tỉnh.
Trẫm thấy khanh nói năng mạch lạc, làm việc qui củ, có công cao không cao ngạo,
có lòng thương dân. Có thể làm việc lớn, là lương đống của Đại Hoa ta, là tấm
gương cho bá quan. Ngày nào nhận được chiếu, lập tức chấp chưởng Lại bộ… Lâm
đại nhân, ta không chúc mừng ngài, vậy phải chúc mừng ai đây?
Lão Lạc lên rồi? Quả nhiên là một tin tức tốt! Lâm Vãn Vinh cười rồi ôm
quyền:
- Tạ lời vàng ngọc của Cao công công. Lâm mỗ muốn báo đáp, ngày sau bắc
thượng trở về, nhất định sẽ tới cảm tạ.
- Không dám! Không dám!
Cao Bình vội vàng khom người, nói:
- Đợi khi đại nhân bắc thượng trở về, lúc đó sẽ là đương triều đệ nhất
nhân, lão nô sau này còn phải nhờ đại nhân chiếu cố nhiều hơn.
“Đương triều đệ nhất nhân? Cao Bình là loại người thông minh, những lời đó
không thể tùy tiện nói lung tung!“ Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ một lát, mới hiểu
được ý tứ lão gia tử này, Hộ bộ do Từ Vị chấp chưởng, Lại bộ lại rơi vào tay
Lạc Mẫn, hai người này có quan hệ không tệ với Lâm Vãn Vinh. Nói sao đi nữa thì
họ cũng là người một nhà, bản thân Lâm đại nhân cũng khó lường, lần này hắn ra
chiến trường, tương trợ Lý Thái đánh người Hồ, chỉ cần hắn là người khôn ngoan,
nhất định sẽ có uy vọng trong quân. Lý lão tướng quân tuổi tác đã cao. Huống
chi hắn còn kiêm một cái hư hàm là Trung dũng thống soái, nắm quân quyền trăm
vạn hùng binh nơi tay, binh bộ cũng coi như của hắn rồi.
Năm bộ, Lâm đại nhân độc chiếm ba, mà đều là nói bộ có quyền lực nhất, muốn
tiền có tiền, muốn binh có binh, muốn người có người, Lại bộ và Công bộ thì
không cần phải nói, Lâm Tam hắn muốn làm cái gì còn có ai dám ngăn cản chứ?
Vừa nghĩ lão gia tử dụng tâm bao nhiêu lâu nay, chỉ trong nháy mắt dẹp bỏ
Thành vương, an bài năm bộ. Cơ hồ vô cùng đơn giản. Chẳng trách đến cả Cao Bình
cũng phải chúc mừng Lâm đại nhân.
“Mẹ nó, hạnh phúc tới quá đột ngột, ta còn chưa kịp chuẩn bị.“ Hắn tươi
cười nói với Cao Bình:
- Xấu hổ, xấu hổ! Xin Cao công công yên tâm, chỉ cần ngài hầu hạ Hoàng
thượng thật tốt, lão nhân gia tuyệt sẽ không bạc đãi ngài đâu.
Cao Bình cám ơn ân điển của hắn, vội vội vàng vàng hồi cung báo lại.
Những hạt mưa cứ rơi tí tách, những đóa hoa xinh đẹp trong vườn vẫn đua
nhau nở rộ, kiều diễm vô cùng, mùi hoa mang theo hương thơm của đất đai mùa
xuân, trộn lẫn chút hơi lạnh của gió xuân, thổi vào mặt người băng giá, tinh
thần không khỏi chấn động.
Ướt vai mưa hạnh phủ đầu
Gió lùa qua liễu có đâu lạnh lùng…*
Lâm đại nhân cảm khái, nhìn những đóa hoa nở rộ trong vườn thở dài:
- Thơ hay, thật là con mẹ nó thơ hay!
- Hí… hí…
Tiếng cười khẽ vang lên bên người, một đôi tay nhỏ bé ấm áp mềm mại nhẹ
nhàng bịt mắt hắn:
- Đoán ta là ai, cảnh cáo ngươi, ngươi chỉ có ba cơ hội!
- Lan Lan?
Cánh tay kia ép vào tê tái, nữ tử đó gắt lên:
- Đoán lại!
- Viên Viên?
- Chọc giận ta hả!... Viên Viên là ai?
Lâm đại nhân kêu thảm một tiếng:
- Chẳng lẽ là Phù Dung? Ái chà, làm ta đau chết rồi!
- Thấy ghét, thấy ghét! Đến cả giọng của ta mà cũng không nghe ra, tức chết
ta mất!
Nghe tiếng nữ tử giận muốn phát khóc, Lâm Vãn Vinh vội vàng xoay người lại
ôm nàng:
- Đây là Nhị tiểu thư đáng yêu nhất, làm sao ta không nghe ra chứ? Kỳ thật
khi nàng đi đến gần ta, ta đã có một cảm giác như gió xuân thổi vào mặt, lại
nghe tim nàng đập nhè nhẹ, không cần đoán, ta cũng biết nàng là ai. Ngọc Sương,
ta thề, loại cảm ứng tâm linh kỳ diệu này, chỉ thuộc loại giữa nàng và ta thôi.
Nghe hắn thủ thỉ tâm tình, mỗi một lần đều có cảm giác khác biệt, Tiêu Nhị
tiểu thư quá trẻ để có thể là đối thủ của hắn, cả gương mặt nóng bừng bị hắn ôm
sát vào lòng, vừa thẹn vừa mừng, nhịn không được nhéo mạnh vào cánh tay hắn:
- Lan Lan, Viên Viên, Phù Dung là ai? Sao ngươi biết những nữ nhân như vậy?
“Nha đầu này, đúng là bình dấm trong người cũng không nhỏ nhỉ!“ Lâm Vãn
Vinh cười ha hả:
- Những cô nữ sinh này, đều là rất vĩ đại, các cô ấy đều dũng cảm bày ra
tấm lòng mênh mông trời biển của mình, muốn cứu vớt nam giới trong thiên hạ…
Nhưng, ta không có quan hệ gì với các cô ấy.
Nhị tiểu thư dẩu môi lên:
- Ngươi nói thật dễ nghe, xem ngươi gọi tên các nàng thân mật như vậy, cũng
không biết đã gặp người ta bao nhiêu lần rồi.
- Thật oan uổng mà, trước giờ ta đâu có gặp họ!
Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi, ghé miệng vào tai Ngọc Sương:
- Nhị tiểu thư, làm sao nàng ở đây thế, đợi ta hả?
Ngọc Sương ừm một tiếng, ngượng ngập:
- Hai ngày nay ngươi bận việc đại sự, ta không thấy ngươi, trong lòng cũng
thấy nhớ. Buổi sáng hôm nay mẫu thân đi rồi, ta khóc nhiều lắm, rồi nghĩ tới
ngươi, người xấu, ngươi ôm ta một cái!
Nhị tiểu thư ngả thân thể mềm mại như không có xương vào ngực hắn, ôm chặt
lấy eo hắn, nước mắt tuôn ra như thác đổ, tựa lê hoa dưới mưa vậy
Lâm Vãn Vinh vội vàng làm theo tâm nguyện nàng, ôm nàng chặt cứng:
- Kỳ thật ta cũng rất nhớ nàng, mấy ngày nay khi làm việc, ta nghĩ, tại sao
Ngọc Sương không có bên người ta, nếu nàng ở bên người ta, ta nhất định có thể
làm việc này tốt hơn. Chà, đều là sai lầm của ta!
Những lời này của hắn cũng chỉ có thể lừa được Nhị tiểu thư, hết lần này
tới lần khác Ngọc Sương đều nghe say sưa, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên dịu dàng
hỏi:
- Thật không, người xấu? Ngươi thề đi!
- À, cái này... Nam nhân không thể tùy tiện thề được, ta vĩnh viễn thích
tiểu Ngọc Sương của ta, cái này tuyệt đối không bao giờ thay đổi!
Lâm đại nhân cười hì hì.
Nhị tiểu thư chỉ nhớ được câu sau của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên,
nhẹ nhàng nói:
- Người xấu, ta cũng vĩnh viễn thích ngươi, ta thề!
Lâm đại nhân lấy làm xấu hổ gật đầu, Tiêu Ngọc Sương từ lấy ra một phong
thư đưa cho hắn:
- Người xấu, đây là của mẫu thân lưu lại cho ngươi.
“Phu nhân lưu lại?“ Lâm Vãn Vinh vội vàng mở ra, chữ viết mềm mại vô cùng,
thoang thoảng mùi thơm, giống như vẻ mỹ lệ của Tiêu phu nhân: “Chăm sóc con ta,
không được khinh bạc, không được bạo lực. Đi chiến trường cẩn thận, mong người
bảo trọng!“
Thư này chỉ vài chục chữ, Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Phu nhân quá khách khí rồi, nói một tiếng không được sao? Viết nhiều như
vậy, chỉ sợ mất nhiều sức lắm, quan trọng nhất là lãng phí giấy mực!
Nhị tiểu thư liếc mắt nhìn hắn:
- Mẫu thân nói, ngươi có thương tích trong người, sợ ngươi nghỉ ngơi không
đủ, nên không cho chúng ta báo cho ngươi biết. Đây là lo cho ngươi, ngươi lại
còn oán giận?
- Đúng, đúng!
Lâm đại nhân cố nở nụ cười.
Thấy dáng vẻ tần ngần của hắn, Nhị tiểu thư che miệng cười, đẩy ghế lăn cho
hắn đi vào, như vô tình hỏi:
- Người xấu, hôm nay ngươi chạy đi đâu đó? Chúng ta tìm ngươi lâu lắm!
Lâm đại nhân đáp:
- À, ngày mai xuất phát rồi, do đó ta và Cao Tù đi làm vài việc trọng yếu.
Nếu không tin, nàng có thể đến hỏi hắn.
Tiêu Ngọc Sương cười khanh khách:
- Hỏi hắn làm gì, ta có gì không tin. Không phải là đi Thánh phường và
Thiên Tuyệt phong đó chứ? Tất cả mọi người đều biết rồi!
(*Đây là bài tuyệt cú của sư Chí An. Nguyên bản của
bài thơ như sau:
Cổ mộc âm trung hệ đoản bồng
Trượng lê phù ngã quá kiều đông
Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ
Xuy điện bất hàn dương liễu phong
Dịch nghĩa:
Buộc (thuyền) ngắn nhẹ nơi bóng râm của cây già
Chống gậy gỗ lê đi tới cánh phía đông của cây cầu
Hạt mưa đọng trên đám hoa hồng hạnh rơi ướt qua áo
Làn gió qua dương liễu thổi vào mặt không lạnh lắm
Dịch thơ:
Buộc thuyền dưới bóng cây già
Cành lê làm gậy bước qua đông cầu
Ướt vai mưa hạnh phủ đầu
Gió lùa qua liễu tưởng đâu lạnh lùng
Tiểu sử tác giả:
Chí An 志安(1664-1729)
Sư Chí An 志安 hay Chí Nam 志南 (1664-1729) đời Nam Tống, sinh tại Triều Tiên
vào triều họ Lý 李, người Xuân Giang 春江, học tục là Trịnh 鄭, pháp hiệu là Hoán Tỉnh 喚醒, Hoán Tinh 喚惺. Năm 15 tuổi, xuất gia tại chùa Long Môn 龍門 ở Trí Sơn 智山, sương gió chay tịnh thụ giới. Năm 17 tuổi, thụ pháp,
sau đó theo lời sấm của sư Mộ Vân 暮雲, mở đường thuyết pháp tại chùa Trực Chỉ 直指 ở Kim Sơn 金山, còn trụ trì các chùa Dị Sơn 異山, Kim Cương Sơn 金剛山, Chính Dương 正陽. Năm Anh Tổ Vương 英祖王 thứ 5 (1729), bị vu cáo phải vào ngục, lưu đày
ra Đam La 耽羅 (đảo Tế Châu 濟州), cũng mất trong năm đó, thọ 66 tuổi, tuổi Phật 51.
Trước tác của ông có "Thiên môn ngũ tôn cương
yếu" 禪門五宗綱要, "Hoán Tinh thi
tập" 喚惺詩集. Chu Hy 朱熹 từng có viết lời tựa cho tập thơ của ông.)