Gia tộc ma cà rồng - Phần II - Chương 16 - 17

CHƯƠNG MƯỜI SÁU: HỘI ÂM
MƯU

Màn
hình sáu mươi inch trên tường chiếu đến gương mặt của ma cà rồng với đầy nỗi
kinh hãi rồi ngưng ở đó. Mimi nhìn quanh bàn hội thảo vào sáng thứ hai để chắc
chắn rằng mọi người đều có thể hiểu được nó. Cô đã trốn lớp vì điều này, nhưng
cả Trinity cũng không thể phàn nàn hay tranh cãi về việc chuyện này ít quan
trọng hơn là kỳ thi cuối cấp.

Quanh
bàn là những thành vin của Hội Âm Mưu - một tiểu ban chuyên giải quyết các mối
quan hệ giữa ma cà rồng và con người, khuếch tán những thông tin sai lạc về ma
cà rồng trong cộng đồng con người. Những thành viên thuộc Hội Âm Mưu bao gồm
một số tiểu thuyết gia xuất sắc nhất, một trong số họ đã tuyên truyền ý tưởng
khá hài hước là thay vì bị thiêu trong lửa cho tới chết thì ma cà rồng có mùi
giống như mùi nắng, giống như mấy nhà sản xuất phim giữ cho cái thuyết chặt
chém người thật sống động trong những bộ phim bom tấn kinh dị vậy. Vài người
thấy khó chịu vì phải bỏ công việc đang sinh lời của mình để tới phiên họp khẩn
cấp này. Đã nhiều năm nay Ban vẫn chưa họp mặt đông đủ. Seymour Corrigan - một
vị bô lão trong Hội Kín, cũng là người đứng đầu Hội Âm Mưu mở đầu cuộc hội
thảo.

-
Ai có ý kiến gì về việc cuộn băng này từ đâu ra không?

-
Trông có vẻ giống của người làm nhà anh đấy Harry - Lane - Barclay - Fish, tác
giả cuốn Máu và Hoa hồng bông đùa, ông cũng đã khăng khăng nói
rằng ma cà rồng có mùi hương của hoa. Ông ta quay qua Harold Hopkins - giám đốc
sản xuất của bộ phim về ma cà rồng rất nổi tiếng, dạo gần đây đang nổi đình nổi
đám trên mạng.

-
Không phải tôi... trong phim của tôi con người chỉ dùng máu của chúng ta như là
vitamin thôi. Anh biết đấy, làm thế sẽ sống lâu hay đại khái như thế mà, -
Harold nói rồi cười như nắc nẻ - một ma cà rồng hói lúc nào cũng đeo kính râm
trong nhà.

Warden
Corrigan hắng giọng.

-
Tôi chẳng thấy có gì đáng cười ở đây cả.

-
Thưa các vị, Seymour nói đúng, chuyện này chẳng có gì đáng cười. - Mimi đồng
tình. - Đây là đoạn băng về một bữa tiệc có thực và một trong số chúng ta có
mặt trong đó chứ không phải cô diễn viên được trả hậu hĩnh nào của Harold cả. -
Cô lấy làm khó chịu vì sau tất cả những việc đã xảy ra, khi một trong số người
thuộc giống loài của họ đang mất tích mà bọn họ vẫn còn liến thoắng, đùa cợt
được như thế. Cô biết thực ra họ chỉ đang cố che giấu nỗi sợ hãi của mình nhưng
cách của họ thật không chịu được.

-
Vâng, đúng rồi, đúng rồi. - Lane xin lỗi. - Ý tôi là chúng ta hãy để Máu Đỏ
nghĩ rằng đó chỉ là một đoạn quảng cáo phim mới thôi. Một trong số phim của
Josie chẳng hạn.

Josephine
Mara là đạo diễn trẻ hot nhất trong ngành điện ảnh. Cô có cái nhìn sắc bén và
sâu sắc trong từng vai diễn. Hồi năm ngoái cô ấy đã làm được mấy phim kinh dị
dưới lòng đất đạt được thành công mỹ mãn. Làm mấy phim kinh dị cũng không quá
khó. Là một ma cà rồng cô ta không cần trả tiền để có những hiệu ứng đặc biệt.
Cô ta chỉ cần tạo ra chúng.

-
Chắc rồi, tại sao không? - Josephine cười nhạt. - Tôi sẽ bảo nó là phần tiếp
theo của Eidolon Memory. Đó là một bộ phim đình đám gần đây
nhất của cô, kể về một câu chuyện ma trong ngôi nhà bị ma ám trong bối cảnh
trường học của các cô gái.

-
Các vị có nhớ hồi một kẻ thân cận đã viết hồi ký kể tất cả mọi chuyện vào năm
1800 không? - Harold hỏi.

-
Có. Tạ ơn Chúa là chúng ta đã bắt nhà sản xuất phải xác minh đó chỉ là một cuốn
tiểu thuyết - Lane gật đầu bảo: - Mụ đó nghĩ gì thế nhỉ? Còn cả cái tiêu đề nữa
chứ! Khát khao tình yêu vĩnh cửu. Vớ vẩn. Ngài Byron chắc có
nhiều thứ để nói lắm đấy.

-
Ông ta đâu có hứng thú với phụ nữ. Ông ấy chỉ cắn họ rồi bỏ đi. Trong khi đó
thì mấy quý cô tội nghiệp cứ mải nhung nhớ, khao khát. Chắc cũng khó khăn cho
họ lắm. Tiếc thật! – Harold nhún vai.

-
Tôi nhớ nhất hồi xưa, lúc chuyện đó còn rất dễ dàng. - Lane thở dài, - Nhớ lúc
chúng ta nảy ra ý tưởng về Bá Tước Dracula không? Hồi đó vui thật. Chúng ta đã
khiến bao nhiêu khách du lịch tới thăm Romania! Máu Đỏ sẽ tin bất cứ thứ gì ta
nói thôi.

-
Đó đúng là một trò hay! - Annabeth Mahoney tán thành. - Đây là người đã tạo ra
trò game nổi tiếng 'Những cuộc chiến đẫm máu', nói về ma cà rồng đánh lẫn nhau.
Theo ý kiến của Mimi thì cô thấy đôi lúc Hội Âm Mưu đã quá mải vui mà quên mất
việc phải làm sao tuyên truyền được những điều sai lạc về ma cà rồng, mà những
điều đó thì lại hơi quá gần với những thứ thực tế.

-
Thưa quý ông, quý bà, - Mimi ngắt lời bọn họ rồi hắng giọng nói tiếp, - theo
như cách mà tôi biết về dòng ký ức... hay đúng hơn là những mánh khóe lôi kéo
ấy thì đây cũng không phải là cách thức an toàn lắm. Ngay cả khi chúng ta có
thể thuyết phục Máu Đỏ rằng đây chỉ là một phim hư cấu của Holywood thì rõ ràng
nó cũng cho thấy người làm nó đã hiểu rất rõ về chúng ta và đang đặt chúng ta
vào tình thế nguy hiểm. Trên kia là ngọn lửa địa ngục. Còn một người trong số
chúng ta lại đang mất tích. - Mimi nói rồi quay sang vị Thợ Săn ngồi bên phải
mình. Cô đã kéo cả Sam và Ted Lennox ra khỏi đống bài tập của mình để tới đây.

-
Sam, chúng ta đã biết được những gì rồi?

Sam
di con chuột rồi click vào một biểu tượng trên màn hình vi tính, thu nhỏ bức
ảnh lại và lấy ra bức ảnh một cô gái tóc đỏ xinh đẹp. Đó cũng chính là cô gái
có trong đoạn băng.

-
Máu Xanh đang cần tìm là Victoria Taylor. Mười bảy tuổi. Học sinh năm cuối ở
Duchesne. Lần cuối cô gái được nhìn thấy là tại bữa tiệc sinh nhật do Jamie Kip
tổ chức tại căn hộ nhà anh ta, cũng là nơi cuốn băng này đã ghi hình. Không có
gì bất thường về việc Biến Hình của cô ấy theo như những gì Ủy Ban biết. Máu
Xanh bắt đầu phát tác vào tuổi mười lăm, cũng có các cơn đói và một số biểu
hiện khác. Không có biểu hiện khác. Không có biểu hiện gì khác thường. Không
mắc sai phạm nào trong quá khứ. Chúng tôi đã kiểm tra các file lưu trữ. Gia
đình cô ta hoàn toàn xuất thân từ Hội Kín.

Anh
ta lại click chuột lần nữa để chiếu một bức ảnh khác. Bức ảnh này là một cậu
chàng khá bảnh trai với mái tóc vàng rối xù và hai lúm đồng tiền.

-
Đây là người thân cận của cô gái, tên là Evan Howe, mười sáu tuổi, năm cuối
trường Duchesne, cũng mất tích từ tối hôm diễn ra bữa tiệc. Ted, em có muốn
tiếp tục từ đoạn này không? - Cậu hỏi em trai mình.

-
Chắc rồi. - Ted nói rồi rút từ túi áo khoác ra một cuốn sổ ghi chép và bắt đầu
đọc.

-
Theo như đã biết, đoạn phim đã được lưu hành trên mạng và đúng như gợi ý của
Lane thì Máu Đỏ nghĩ rằng đó chỉ là một đoạn băng quảng cáo phim mới.

Các
thành viên gật gù.

-
Vậy thì chúng ta đã thổi phồng ý tưởng bằng cách lan truyền những tin đồn về bộ
phim có tên gọi là Hút máu sắp phát hành. Đó là một phim tư
liệu, tự quay, một dạng như thể loại kinh dị. Và như thế người ta sẽ có thể mua
chúng. Xin cáo lỗi trước với những vị tài năng xuất chúng trong hội - tôi không
dám mạo muội nói về việc các vị làm thế nào với công việc của mình. Tôi và Sam
cũng đã tạo ra một cảnh bằng kỹ thuật công nghệ và đoạn video quảng cáo này bây
giờ cũng đang đình đám trên mạng rồi.

Sam
click chuột và đoạn băng kinh dị được phát lại. Ở cuối có một dòng chữ Hút
máu,
được viết bằng những chữ màu đỏ. - Hãy đến xem tại các rạp chiếu
phim gần nhất.

-
Tôi sẽ đưa nó vào profile IMDB ngay khi có thể. - Josephin hưởng ứng. Hút
máu
... Tôi thích cái tên đó. Một cái tựa khá hay.

-
Ít nhất thì mối đe dọa an ninh là gì đây? - Sam thở dài.

-
Nhưng quay về vấn đề thực tại, chúng ta đều tin rằng đây là một kiểu đe dọa rất
thông minh và Victoria đã bị kẻ thù bắt đi. Chúng ta chưa có bất cứ manh mối
nào cho biết cô bé đang ở đâu và ai đang giữ nó. Bố mẹ cô bé đang đi nghỉ ở
Mustique, hôm nay họ sẽ bay về, nhưng họ cũng chưa gặp con bé mấy tháng trời
rồi. Và như theo tôi biết thì họ cũng chẳng biết nhiều về cuộc sống thường nhật
của nó.

Đúng
là một mẫu cha mẹ điển hình. Mimi thầm nghĩ. Bởi vì con cái của họ chẳng phải
là con họ nên hầu hết ma cà rồng đều có mối liên kết gia đình rất lỏng lẻo.
Mimi luôn thấy biết ơn vì Charles và Trinity, bất kể họ chỉ là cha mẹ cô trong
chu kỳ này thôi nhưng đã quan tâm tới cô nhiều hơn chứ không mặc kệ cô. Điều đó
có thể làm mọi chuyện tệ hơn nhiều như nhà Taylors đã dẫn ra.

-
Thế còn Máu Đỏ? - Cô hỏi.

-
Bố mẹ cậu ta cũng hợp tác hơn một chút. Họ đã điền vào bản kê những người mất
tích tuần trước. Trường họ cũng đang gấp rút triển khai tìm kiếm. Không ai muốn
sự việc thành tai tiếng. Nhưng nếu cậu ta không xuất hiện sớm thì những Máu Đỏ
này sẽ được lên FNN. - Sam cười chế giễu. - Thường thì hãng Truyền thông Force
News vẫn hay đào bới những dạng tin kiểu này mà. Những đứa trẻ mất tích.
Scandan ở khu Upper East... Nhưng tôi đang băn khoăn không biết họ có làm vụ
này không? - Anh ta hỏi Mimi.

-
Tất nhiên rồi. Họ sẽ không có được gì từ chúng ta cả. - Mimi hứa.

-
Chúng ta đã lần theo địa chỉ IP của chiếc máy tính đã phát đoạn băng. Nhưng nó
như một bóng ma vậy. Chúng ta đang sử dụng các thiết bị công nghệ để giải quyết
vấn đề đó. - Sam tiếp tục, - Mảnh trăng lưỡi liềm khuất dạng chính là dấu hiệu
đầu tiên cho một vầng trăng u ám. Đã bảy ngày trôi qua rồi. Chúng ta đang phải
đếm ngược trong tình huống này. Hôm nay là Một Ngày. Thế có nghĩa là chúng ta
chỉ còn lại sáu ngày nữa thôi.

-
Thế anh tin chắc đây không phải Máu Bạc sao? - Mimi hỏi.

-
Cách làm này không giống kiểu của chúng. Chúng không... hiện đại, có phải thế
không nhỉ? Không. Bọn chúng theo một kiểu hoàn toàn khác. Chúng tôi cho rằng
đây có thể là mối đe dọa từ con người.

Annabeth
thở hắt ra.

-
Con người cũng có khả năng làm những chuyện như thế này sao? Chuyện đó thật
điên rồ. Nó giống như kiểu cừu phục kích kẻ chăn cừu vậy.

-
Nhưng thật không may là điều này không phải là không thể. Đây là vấn đề về số
lượng. Bọn họ lúc nào cũng có nhiều hơn

-
Nếu họ tìm ra được chúng ta là ai. - Sam bảo. - Ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra
chứ. Hội các Giáo chủ lúc nào cũng đoan chắc với chúng ta rằng sự tồn tại của
chúng ta vẫn là vô hình trong thế giới của họ. Bởi vì nếu không...

-
Bất kể thế nào thì nó cũng không thể xảy ra, - Ted chen ngang vào ý kiến của em
trai. - Chúng ta sẽ bít tin này lại.

-
Vậy từ điều đó chúng ta có thể nói rằng người đã làm ra cuộn băng là người rất
gần gũi với cộng đồng chúng ta. - Sam nói vẻ nghiêm trọng. - Một người thân cận
thì không giống lắm vì Nụ hôn thần thánh giúp cho con người ấy
tuyệt đối trung thành với ma cà rồng đối tác. Một kẻ thân cận không thể làm bất
cứ điều gì gây hại cho ma cà rồng được. Chúng ta sẽ kiểm tra lại sổ sách xem có
những người nào đã tới khu của Kip và những vị khách Huyết Linh tốt nhất của
chúng ta. Nó rất nhiều đấy, nhưng họ đã được đưa chìa khóa Kho Tư Liệu, thế có
nghĩa là họ cũng có khả năng sử dụng được lửa địa ngục.

Lửa
địa ngục được cất giữ tại khu an ninh cao cấp nhất của Hội Giáo chủ, tại tầng
hầm sâu nhất của Kho Lưu Trữ. Chuyện một Huyết Linh thấp kém có thể đột nhập
vào mà không làm báo động bảo vệ Thợ Săn gần như là không thể và ngay lúc đó họ
sẽ chẳng cần một lời giải thích nào cả.

Mimi
nói tiếp:

-
Vậy anh sẽ thẩm vấn tất cả các Huyết Linh. Cứ tra tấn họ nếu anh thấy cần. Đừng
có thương tiếc bất cứ kẻ nào.

-
Đó cũng là điều chúng tôi định nói với cô. Chúng tôi sẽ quét tất cả các ký ức
của họ. Nhưng cái người đã làm điều này sẽ biết chúng ta định làm gì và họ sẽ
chuẩn bị trước để bảo vệ bản thân. Là Huyết Linh nên họ cũng đã được dạy cho
biết một chút ít về glom và cách tránh nó.

-
Thế về việc một trong số bọn họ sẽ thẩm vấn họ thì sao? Bẫy chúng chẳng hạn -
Mimi gợi ý và nghĩ ngay đến Oliver. - Tôi vừa có một người để thẩm tra. - Cô đã
đọc bản báo cáo rất sinh động từ kho Lưu Trữ. Cậu ta rất nổi danh về sự trung
thành và tính chắc chắn. Thêm nữa, nếu cậu ta báo cáo điều này trực tiếp với
cô, cô có thể để mắt đến cậu ta hơn và có thể giám sát

cuộc
trao đổi của cậu ta. Nhưng khiến cậu ta đồng ý làm vụ này lại là chuyện khác.
Giá mà hôm trước cô đã không quá thô lỗ với cậu ta. Chuyện này sẽ phải làm thật
khéo léo mới được.

-
Được đấy, tại sao không nhỉ? - Sam Lenox đồng ý.

Lane
gõ tay lên mặt bàn.

-
Nghe cũng giống một kế hoạch rồi. Chúng ta kết thúc tại đây được chưa? Tôi có
hẹn ăn trưa với biên tập của mình tại nhà hàng Michael, tôi bị muộn rồi. Chúng
ta làm cho xong đi thôi.

-
Nhiều hoa hồng hơn à? - Annabeth trêu chọc.

-
Một cuộc diễu binh hoa hồng thực sự đấy các bạn của tôi ạ! - Lane nâng nắm tay
ra dấu đoàn kết. - Hội Âm Mưu muôn năm!

Warden
Corrigan lấy khăn tay bịt miệng ho.

-
Trông có vẻ như đám Thợ Săn đã bít vụ này rồi ấy nhỉ. Về phía chúng tôi, chúng
tôi đoán chắc sẽ tung lên mạng tin về bộ phim này. Chúng tôi sẽ gạt bỏ hết bất
kể gợi ý nào cho rằng chuyện này là 'thật'. Mặc dù nó có thể làm thành tin đồn
tốt. - Harold nói rồi nhìn Josephine đầy hàm ý. Josephine gật đầu tán thành.

-
Tốt! - Mimi nhất trí. - Josephine, cô sẽ bắt đầu sản xuất bộ phim đó. Lane,
Harold, Annabeth tiếp tục những việc các vị đang làm. Cám ơn các vị vì đã bớt
thời gian tới đây tham dự buổi họp. - Mimi chào các thành viên Hội Âm Mưu khi
họ ra khỏi phòng, cô cũng bắt tay Seymour Corrigan lúc anh ta rời đi.

-
Quá nhiều hội viên trong Hội Âm Mưu nghĩ rằng công việc của họ chẳng có gì
ngoài tuyên truyền và đưa ra những âm mưu. Vụ bắt cóc này là một vấn đề thực sự
nghiêm trọng. - Warren nói.

Mimi
gật đầu.

-
Chúng ta sẽ tìm ra kẻ đứng sau vụ này. Tôi hứa với anh.

-
Thế còn chúng ta? Còn những công việc khác thì sao? - Ted vừa hỏi và gom đống
giấy tờ lại.

-
Ý anh là chuyện về anh trai tôi? - Mimi hỏi khi Warden Corrigan đang chuẩn bị
đi.

Sam
gật đầu.

-
Chúng ta đã nhận được tin là cậu ta không còn được bảo vệ bởi Nữ Bá Tước nữa.
Chúng ta sẽ phải bắt đầu cuộc tìm khó khăn hơn nhiều.

Mimi
thở dài. Cô muốn Thợ Săn phải tìm được người anh sinh đôi của mình và Schuyler
hơn bất cứ thứ gì khác. Rồi sẽ đưa những kẻ phản nghịch ấy về quỳ dưới chân cô.
Họ sẽ bàn về chuyện thiêu hai kẻ ấy. Nhưng cô biết là mình sẽ phải chờ. Cô
không thể quay lưng lại với cô bé Victoria Taylor tội nghiệp được.

-
Không. Bây giờ chúng ta hãy tập trung vào vụ này đã. Chúng ta cần phải tìm ra
cô gái. Và kẻ nào đã làm cuốn băng này.

Ted
chào cô.

-
Bất cứ việc nào cô bảo, thưa cô.

Cả
nhóm đã giải tán, Mimi vẫn còn nán lại ở bàn hội thảo, tay phách nhịp trên mặt
bàn. Cô cảm thấy có một luồng hứng khởi như từ thời xa xưa chảy tràn trong mạch
máu. Cô đột nhiên không còn thấy tê cứng vì căm thù hay ngột ngạt vì thất vọng
nữa, trong cô tràn đầy những mục đích. Cô sẽ tìm ra kẻ đã làm cuốn băng rồi
giẫm nát hắn dưới gót giầy của mình. Cô sẽ lấy làm thích thú về điều đó. Không
ai đe dọa được ma cà rồng cả. Không một ai.

CHƯƠNG MƯỜI BẢY: THÀNH
VIÊN MỚI

Đúng
như Mimi dự đoán, Oliver phớt lờ yêu cầu gặp mặt của cô, vậy nên cô phải đi tìm
cậu ta vào chiều hôm sau.

Cậu
là học sinh ở Duchesne nên chuyện đó cũng không đến nỗi khó khăn. Cô tìm thấy
cậu đang đứng trước tủ đồ của mình để cất chiếc kèn sau giờ thực hành. Duchesne
chẳng có gì liên quan tới một ban nhạc diễu hành cả, nhưng nó vẫn có đội kèn
học sinh để chơi tại trung tâm Kennedy mỗi năm.

-
Tôi không biết là cậu cũng chơi kèn đấy. - Mimi mở đầu.

-
Cô cũng không biết nhiều về tôi mà. - Oliver cằn nhằn. - Cô muốn gì, cô Force?
Lại cần đập cái đèn nữa à?

Mimi
khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn.

-
Sao chiều qua cậu không đến văn phòng tôi như thư ký của tôi yêu cầu?

Cậu
nhún vai rồi nhặt chiếc túi đi học lên.

-
Tôi đoán chắc cô vẫn muốn điều hôm trước và câu trả lời vẫn là không.

Sự
thiếu tôn trọng của cậu ta khiến cô thấy khó chịu. Mặc dù cô thừa biết là nếu
gây thù địch với cậu ta thì sẽ chẳng giúp ích gì cho mình nhưng cô không thể
kìm được.

-
Tại sao cậu vẫn còn giữ ảnh của cô ta trong tủ đồ chứ? Điều đó thật đáng
thương, cậu biết chứ? Cô ta chẳng có vẻ gì quan tâm tới cậu cả. Không quan tâm
tới cậu chút nào nữa. Nếu cô ta từng quan tâm tới cậu.

Oliver
thở dài sườn sượt. Cậu ngước mắt nhìn trời.

-
Đừng nói nữa.

-
Như tôi đã nói với cậu hôm qua thì cậu nên biết rõ hơn về việc một ma cà rồng
thực sự quan tâm tới người thân cận của mình như thế nào. Ý tôi là tất nhiên
những hành động của mẹ cô ta có cho thấy một việc hoàn toàn ngược lại thì theo
như lịch sử của Hội Kín, chuyện đó chưa bao giờ xảy ra, hãy tin tôi...

-
Im đi cô Force. Cô chẳng biết gì về việc mình đang nói đâu. Mà này, đó có phải
lý do cô ở đây không? Để châm chọc tôi về chuyện Schuyler sao? Cô không còn
việc gì khác để làm à? Ví như cứu thế giới thoát khỏi những ma cà rồng Máu Bạc
điên rồ ấy?

Cậu
nói rồi đóng cửa tủ, đi dọc theo hành lang còn Mimi thì phải chạy theo cho kịp.
Hai người họ khiến các học sinh khác tò mò nhìn theo. Mọi người đều biết bọn họ
không thể chịu đựng được nhau.

Mimi
chặn đường cậu rồi khẽ thì thầm để tránh người khác nghe trộm.

-
Nghe này, chắc cậu cũng đã nghe nói về chuyện Hội Âm Mưu đã họp bàn ngày hôm qua.

-
À, vâng. Tôi đã xem đoạn quảng cáo phim trên mạng. Giống mấy trò của Josephine
Mara đấy nhỉ. Lại thêm những bộ phim hút máu. - Cậu vừa nói vừa trích dẫn cho ý
kiến của mình.

-
Đó là thứ chúng ta muốn người khác nghĩ. Nhưng đoạn băng ấy là thật.

Oliver
dừng lại nhìn cô chăm chăm.

-
Chờ đã. Cô có ý gì khi bảo nó là thật? Như là...

-
Như là việc Hội Kín đã để hệ thống an ninh thực sự của mình bị chọc thủng lần
đầu tiên trong suốt một trăm năm. Trong đoạn băng là Victoria Taylor. Nó đã
được ghi tại căn hộ của Jamie Kip. Anh ta đã tụ tập một nhóm người để mừng
sinhbnhật lần thứ mười tám của mình. Cô gái đã mất tích từ đêm diễn ra bữa
tiệc. Chúng ta có năm ngày để tìm ra cô gái, trước khi chúng thiêu sống cô ấy.

-
Nhưng cô cần tôi làm gì chứ? Chẳng phải chuyện này là của các Thợ Săn sao?

-
Bất cứ kẻ nào làm chuyện này cũng sẽ biết cách hành động của chúng ta. Vậy nên
chúng ta phải làm điều gì đó khác đi. Chúng tôi cần cậu nói chuyện với những
Huyết Linh khác... tìm ra kẻ nào có vẻ lo sợ, kẻ đã ở bữa tiệc, kẻ có vẻ thù
hằn, chống đối chúng ta.

Oliver
lắc đầu, hơi nhướng lông mày.

-
Nhưng sao tôi phải giúp cô?

-
Cậu là người chép tư liệu trong Kho Lưu Trữ. Cậu làm việc cho tôi.

-
Không hẳn. - Cậu nói rồi đi quanh Mimi quan sát. Lúc này New York đang độ tháng
mười một, không khí lạnh tê người. Oliver co ro trong chiếc áo len mỏng. - Tôi
làm việc trong kho Lưu Trữ và kho này nằm dưới quyền của Renfield. Cô sẽ cần
giấy chuyển của ông ấy để tôi có thể qua làm cho bên văn phòng của Regent. Tôi
đảm bảo với cô là cô sẽ mất chừng ba tháng để nhận được tờ giấy đó. Renfield là
người rất nghiêm khắc trong các chính sách và quy trình làm việc. Ông ấy không
thích ma cà rồng hối thúc mình làm việc này việc kia đâu.

Mimi
nghiến răng. Oliver nói đúng. Lão khọm già ấy sẽ không chịu chuyển cậu ta sang
làm cho cô đâu. Lão sẽ cố gây khó khăn cho cô.

-
Được rồi. Cậu nên giúp tôi vì có người đang gặp chuyện mà cậu lại là một chàng
trai tốt, chắc cậu sẽ không để một ma cà rồng phải chết chứ?

-
Ma cà rồng không chết. - Oliver vặc lại. - Họ chỉ chuyển sang vòng đời khác và
lại tiếp tục hút máu thôi. Hoặc là cô đang cố chơi chữ với tôi, hoặc là cô
chẳng biết gì về lịch sử giống nòi cô cả.

-
Dù cho có là bất cứ ai thì đây cũng là Lửa Đen, nó sẽ thiêu cháy máu. - Mimi
nhấn mạnh. - Điều ấy không có ý nghĩa gì với cậu sao?

-
Sao tôi lại phải quan tâm đến điều đó chứ? - Oliver cắn cảu. - Đó không phải
chuyện của tôi. Tôi xin lỗi, nhưng câu trả lời là không. Hãy cứ gửi yêu cầu
chuyển nhượng tới Renfield. Tôi sẽ gặp cô trong vòng ba tháng nữa.

Mimi
thấy hơi giật mình một chút. Rõ ràng là Kho Lưu Trữ đã đánh giá quá cao lòng
trung thành của cậu ta đối với Hội Kín. Cô không thể hiểu nổi tại sao cậu ta
lại chống đối gay gắt như thế. Liệu đó chỉ đơn giản là sự khó chịu người không
thích cô dành cho cô hay còn là sự oán giận vẫn dai dẳng do Schuyler để lại? Dù
có là gì thì Mimi cũng nhận ra mình không hề quan tâm chút nào. Cậu ta chỉ là
một kẻ cứng đầu vô dụng. Đây không phải là chuyện của riêng hai người, cũng
không phải chuyện thù hận cá nhân mà là chuyện một đời sống bất tử đang bị đe
dọa.

-
Chúa ạ, Perry! Cậu có hiểu cậu đang nói cái gì không hả? - Mimi quát lên. Sự
tức giận của cô làm vài người trong sân trường nhìn họ. Mimi cũng quay nhìn lại
đầy thách thức. Cô muốn giậm chân thật mạnh, nhưng cố kím nén tâm trạng của
mình. Cô đủ sức mạnh để lãnh đạo cả một đội quân thiên thần ra chiến trận mà
lại không thể khiến một tên Máu Đỏ ngu ngốc hiểu những việc của mình sao? Cô
quyết định thứ một chiêu khác hoàn toàn với cách làm bình thường của cô.

-
Nghe này. Tôi biết chuyện gì đang xảy ra, tôi biết... rằng cũng giống như tôi,
cậu đang bị tổn thương. - Đấy, cậu cũng thừa nhận chuyện đó rồi đấy.

Oliver
vẫn tiếp tục giận dỗi nhưng Mimi nhấn thêm.

-
Tôi chỉ nghĩ rằng, ừm, rằng có lẽ làm việc này sẽ giúp nỗi đau vơi bớt phần
nào. Nó làm cho ta có việc khác để suy nghĩ. - Cô vuốt tóc vẻ bực tức. - Nó
đang giúp tôi, vậy nên nó sẽ giúp cậu. Dù chỉ một chút.

Oliver
mân mê vạt áo khoác, thở dài.

-
Rồi, nó sẽ giúp ích nếu cô nhờ vả ngay lập tức chứ không chỉ ra lệnh như cô vẫn
làm.

-
Ý cậu là sao? - Mimi vừa nheo mắt vừa hỏi.

-
Ý tôi là, cô có thể nhờ một cách lịch sự, nhã nhặn. Cô biết đấy, thay vì đe dọa
và ép buộc người khác giống như kẻ độc tài của Thế giới Thứ Ba, tất cả những
điều cô cần làm là một chiếc mũ nhỏ màu đỏ, mấy đồ trang trí cầu vai và những
phi công. - Cậu nói rồi phẩy tay ngang qua người cô. - Cô cứ như kiểu một tên
da đỏ tóc vàng hoe vậy.

-
Ai cơ? Mà thôi, chả để ý nữa. Ý cậu là tôi phải nói giống như kiểu 'Xin cậu đấy
Oliver, cậu giúp tôi tìm kẻ phản bội không?' chứ gì?

-
Chính xác.

Giờ
đến lượt Mimi đảo tròn mắt.

-
Rất tốt. Xin cậu đấy Oliver, cậu giúp tôi tìm kẻ phản bội được không? - Cô nói
mà cảm giác như một đứa trẻ lên ba bị bố mẹ mắng vì cách cư xử của mình vậy.

Oliver
mỉm cười.

-
Đâu có khó, đúng không Mimi? Không cần trả lời đâu. Tôi biết là nó khó mà.
Nhưng tất nhiên là tôi rất vui lòng giúp rồi vì cô đã nhờ. Tôi còn phải
làm gì nữa nào?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3