Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 419
Chương 419: Vật chứng
Phải đi? Lâm Vãn Vinh sửng sốt một lúc lâu:
- Đi đâu?
Nhị tiểu thư vẻ mặt ảm đạm, cúi đầu nói:
- Mẫu thân phải về Kim Lăng rồi, tỷ tỷ vẫn đang khuyên, nhưng cho dù chúng
ta nói đến rách cả miệng, mẫu thân cũng vẫn kiên định.
- Về Kim Lăng làm gì?
Lâm Vãn Vinh cựa mình muốn ngồi dậy, rồi ối chà một tiếng, đùi vô cùng đau
đớn. Tiên Nhi và Thanh Tuyền vội ấn hắn nằm xuống. Tiêu tiểu thư ôn nhu nói:
- Bị thương nặng như thế, chàng còn lộn xộn? Cứ nằm nghe Ngọc Sương muội
muội nói chuyện đi, phu nhân nóng lòng muốn đi, chắc phải có lý do chứ.
- Đúng đó.
Lâm Vãn Vinh cắn răng nhịn đau nói:
- Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư đều ở kinh đô, phu nhân ở đây cũng vui vẻ
khoái hoạt, còn về Kim Lăng làm gì? Lại còn không có ai nói chuyện với bà, chỉ
một người sẽ rất cô đơn.
Ngọc Sương “ừm” một tiếng, vẻ mặt đau khổ:
- Ta cùng với tỷ tỷ cũng khuyên như thế, nhưng mẫu thân nói, cội rễ của
Tiêu gia chúng ta là ở Kim Lăng, kinh thành cho dù tốt hơn, nhưng không phải là
chỗ người ở lâu. Mẫu thân nói tới đây cũng lâu rồi, cũng đã tới lúc phải trở
về. Đêm qua người thức cả đêm nói chuyện với Quách biểu ca, dặn dò huynh ấy mọi
việc ở kinh thành, bàn bạc công việc về mấy cửa hàng ở kinh đô.
Gốc rễ ở Kim Lăng, kinh thành cho dù tốt hơn, nhưng cũng không phải chỗ bà
ở lâu? Lâm Vãn Vinh nhìn nhìn mấy cô gái bên mình, Xảo Xảo, Tiên Nhi, Thanh
Tuyền, Nhị tiểu thư, người nào không phải đến từ Kim Lăng. Phu nhân thành gia
lập nghiệp ở đó, sinh sống nhiều năm, có ý này thì cũng bình thường thôi. Chỉ
là vì sao hết lần này tới lần khác bà lại bỏ đi vào lúc mọi việc đang nháo nhào
nhất thế này chứ? Bây giờ Tiêu gia đang gặp đại nạn ở kinh thành, chính là lúc
cần bà nhất cơ mà.
Tiêu phu nhân không phải là người không biết tình lý. Bà muốn về Kim Lăng
vào lúc này, nhất định là có lý do của mình, Lâm Vãn Vinh suy nghĩ một lúc lâu,
rồi tự an ủi mình như thế.
Nhị tiểu thư đặt kê thang sang một bên, cầm tay hắn, nhẹ giọng nói nghẹn
ngào:
- Mẫu thân nói, lần này chàng bị thương nặng, đó là vì người tự ý đi đã làm
hại chàng. Mẫu thân rất áy náy trong lòng, không có mặt mũi nào gặp chàng, nên
nhất định phải về Kim Lăng. Người xấu, ta thấy từ khi thoát chết, trong lòng
mẫu thân có rất nhiều nỗi khổ, chỉ là người không muốn nói ra với ta và tỷ tỷ
thôi. Chàng là người mẫu thân coi trọng nhất, xin chàng đi khuyên người đi, bảo
người ở lại kinh đô cùng với chúng ta, được không?
Ta đi khuyên á? Lâm Vãn Vinh cười khổ. Hắn hiểu quá rõ tính cách của phu
nhân, chấp nhất cương liệt, so với Tiêu Ngọc Nhược còn chấp nhất hơn ba phần,
quyết định việc gì, chỉ sợ không ai có thể thay đổi được.
- Tướng công. Chàng thử đi.
Tần Tiên Nhi ở cùng Tiêu phu nhân vài ngày, cảm tình sâu nặng, nên cũng
không nỡ rời xa bà.
Lâm Vãn Vinh thở dài, bất lực nói:
- Thử thì có thể thử, chỉ sợ tác dụng không lớn. Nếu phu nhân đã kiên quyết
thì ta cũng phải kính bà ba phần.
Vậy ngày thường chàng bất kính với bà hả? Tỷ tỷ muội muội trong phòng nghe
hắn nói chuyện thú vị, không khí nặng nề cũng tan đi rất nhiều.
- Xảo Xảo, nàng giúp ta. Ta đến gặp phu nhân một chút. Nếu để chậm một
chút, chỉ sợ khi ta khỏi hẳn thì đã muộn rồi.
Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ rồi nói.
Vài nữ tử trong phòng giật bắn cả người, Tiêu tiểu thư mắng một tiếng:
- Hình dáng chàng lúc này làm sao có thể xuất hành? Tiêu gia phu nhân không
phải là người tuyệt tình, khi bà phải về Kim Lăng, nhất định sẽ đến tạm biệt
chàng mà.
- Đúng đó.
Thấy hắn nóng lòng như thế, Ngọc Sương cũng đau lòng, vội hỏi:
- Lúc này mẫu thân đang trong bếp, cũng không phải lúc nói chuyện. Đợi
người làm xong, rảnh rỗi sẽ đến thăm chàng.
Bị thương đúng là phiền toái, chẳng làm được việc gì cả. Lâm Vãn Vinh than
một tiếng, chưa kịp nói chuyện, đã nghe truyền đến một tiếng kêu khóc thê thảm:
- Lâm tiểu huynh ơi là Lâm tiểu huynh, mấy ngày trước còn cùng cậu nói
chuyện uống rượu, làm sao cậu có thể đi nhanh như vậy…
Thanh âm nghẹn ngào, khóc than thê thảm vô cùng:
-… nhân sinh tri kỷ khó tìm, cậu bỏ ta lại một mình, tự mình bay đi với gió
trời! Sao cậu lại ác như thế? Lâm tiểu huynh, cậu mau trở về đi, ta đau khổ
lắm.
Rồi phịch một tiếng, nghe thanh âm như có vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo
nghe thanh âm bi thảm của Tứ Đức vang lên:
- Từ đại nhân, ngài làm sao thế, ngài làm sao thế? Xin bớt đau buồn. Người
đâu, mau tới, Từ đại nhân ngất rồi. Tam ca ơi, huynh làm sao lại đi như vậy…
Lâm Vãn Vinh nghe thế nổi da gà khắp người. Mẹ kiếp, cái tên này, giả vờ
cũng phải chuyên nghiệp một chút, đừng có quá đáng chứ. Phải có kèn có trống,
áo sô hiếu phục phải mặc vào, bằng không làm sao mọi người ở kinh thành biết được
ta đã chết?
Mấy vị tiểu thư nhìn nhau, tuy biết rõ chỉ giả vờ, nhưng nghe thanh âm này
cũng làm cho lòng người không thể vui được. Nhị tiểu thư chu mỏ hừ một tiếng:
- Tứ Đức đúng là ăn mắm ăn muối, hắn quả là đáng chết. Người tốt không sống
lâu, người xấu sống ngàn năm, cái này mà hắn cũng không biết!
Thấy Tiêu Ngọc Sương làm bộ rất đáng yêu, mọi người nghe thế không nhịn
được cười ha ha, cảnh tượng rất vui vẻ.
Không chấp lời trẻ con, Lâm Vãn Vinh cười rồi sờ vào khuôn mặt đỏ bừng của
Ngọc Sương, như là người vừa chết tỉnh dậy.
Trong phòng đều là phụ nữ, thấy Từ Vị đến, đều lánh mặt bỏ đi. Tiêu Thanh
Tuyền cầm bàn tay nhỏ bé của Tần Tiên Nhi, ôn nhu cười:
- Muội muội, muội ở đây chiếu cố Lâm lang đi. Tướng công thích cùng muội
nói chuyện.
Những lời đầy học vấn của Tiêu tiểu thư, Tần Tiên Nhi đang muốn đáp lại
nàng vài câu, nhưng nghĩ lại thấy đồng ý cũng không được, phủ nhận cũng không
nên, chỉ còn biết đỏ mặt cúi đầu.
- Lâm tiểu huynh ơi!
Từ Vị lảo đảo tiến vào, quần áo nhàu nát bám đầy bụi đất, gương mặt râu ria
đầy nước mắt, khóc rống lên nói:
- Cậu làm sao thế? Ta là người đáng chết mà còn chưa chết, cậu đang lúc
xuân thu chính thịnh, làm sao lại đi trước được? Cậu bảo ta đi đâu tìm được bạn
chí cốt như cậu đây, trời ơi, ta cũng không muốn sống nữa rồi…
Tần Tiên Nhi nghe thế vô cùng căm tức, hừ một tiếng
- Tướng công, Từ Vị không có đức hạnh, hư tình giả ý, uổng là một tài danh!
- Lão vốn là người như thế.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
- Lúc trước khi còn ở Kim Lăng đã dẫn ta theo đánh Bạch Liên giáo của nàng,
còn đưa ra một cái mỹ kỳ danh phong cho ta làm một tham mưu tướng quân, kỳ thật
cũng là một tên đầu bếp chuyên lo lương thảo, ta đã sớm khinh lão rồi. Hừ. Từ
tiên sinh…
Tần Tiên Nhi từ từ kéo rèm ra, Từ Vị thấy Lâm Tam nằm trên giường, cả người
bao bọc như xác ướp, lão kinh hãi lui lại ba bước, môi mấp máy một lúc lâu, lệ
tuôn rơi, mừng rỡ như điên nói:
- Lâm tiểu huynh. Cậu… cậu không chết?
Lão nhân này giả bộ hay là thật nhỉ, diễn tốt thế ta cũng sẽ không thưởng
cho lão đâu. Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười hai tiếng:
- Ngài nói xem, đã chết rồi thì còn có thể nói với ngài được sao? Ta không
thèm làm cái việc khuyết đức đó.
Từ Vị làm như không dám tin, rón rén đến gần hắn, dụi mắt lia lịa, rồi dùng
sức ấn vài cái lên người hắn. Có nhiệt khí âm ấm.
- Ái chà!
Dưới sự kích động, lão cầm lấy tay Lâm Vãn Vinh, lệ chảy xuống ròng ròng,
nói:
- Lâm tiểu huynh, cậu không chết thật? Thật may quá, may quá. Trời còn giúp
Đại Hoa ta a.
Lão nhân này quả là cao tay, không biết ta đang trọng thương sao chớ? Vào
tới tận trong phòng còn diễn xuất như vậy để làm gì. Lâm Vãn Vinh mấp máy đang
muốn mở miệng, Tứ Đức ghé vào tai hắn nói thầm:
- Tam ca, lúc Lạc tiểu thư phái ta đi tìm Từ đại nhân có nói là giả vờ phải
nhất định như thật. Làm sao mà làm như thật đây? Đệ ngẫm nghĩ mãi rồi tự tác
chủ trương, lúc đi báo cho Từ đại nhân thì chỉ nói là huynh đã tiêu rồi, chứ
không nói huynh còn sống. Lão tin thật, một đường khóc lóc tới đây. Huynh xem,
lão đến cả giày cũng không kịp đi nữa đó, đóng giả làm sao mà thật được như
vậy?
- Coi như tiểu tử nhà ngươi biết tính toán.
Lâm Vãn Vinh cười mắng một tiếng, rồi liếc mắt, quả là không giả. Lão Từ
một chân lết cái giày vải, chân còn lại chỉ có cái tất, bộ dạng vô cùng khốn
khổ.
Hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi, không ngờ lão Từ đối đãi với ta chí chân chí
thật như thế, Lâm Vãn Vinh trong lòng hơi thẹn, vội vàng ôm quyền:
- Từ tiên sinh nghĩ nhiều quá, tiên sinh đi xa thật cực nhọc, Lâm mỗ thật
sự rất áy náy. Tiên Nhi, mau lấy ghế cho Từ đại nhân!
- Ái chà, không được, cậu làm thế là giết lão hủ đó. Từ Vị bái kiến Nghê
Thường công chúa.
Với thân phận của Tần Tiên Nhi, Từ Vị sao dám không giữ lễ nghi, vội vàng
vái một cái thật sâu.
- Từ tiên sinh đừng khách khí mà, đây là phủ đệ của Lâm gia, không cần phải
hành cái hư lễ này.
Tần Tiên Nhi khoát khoát tay, hào phóng cười.
Lại là Tứ Đức bê cái ghế tới, mời Từ Vị ngồi xuống bên cạnh Lâm Vãn Vinh.
Từ Vị thở dài sườn sượt, lau nước mắt rồi nói:
- Tiểu huynh, mới vừa rồi ngươi phái người nhà báo tin chẳng lành, làm ta
sợ muốn chết. Trong khi Đại Hoa gặp nạn trùng trùng như vậy, nếu không có ngươi
chắc có thể sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi.
Ta có quan trọng như lão nói không? Theo tính tình của Lâm Vãn Vinh, đang
muốn nói đùa vài câu với lão, nhưng thấy lão nhân này tóc bạc lốm đốm, áo quần
xộc xệch, lệ vẫn còn nhòe nhoẹt trên mặt, tình ý đó không thể là giả được, liền
cố gắng nhẫn nhịn.
- Tiểu huynh, cậu đóng giả như thế này, là muốn dẫn xà xuất động (dụ rắn
dời hang) phải không?
Từ Vị cũng là người già thành tinh, thấy Lâm Tam vẫn còn sống, liền hiểu
được tâm tư của hắn.
- Ai cần biết hắn xuất hay không xuất động, nếu không xuất động, ta cũng
phải đánh hắn.
Lâm Vãn Vinh nghiến răng nói. Hắn làm việc trước nay chỉ có chiếm tiện
nghi, chứ chưa bao giờ gặp nạn cả. Lần này không chỉ mình thiếu chút nữa toi
đời, mà suýt nữa liên lụy tới cả Tiêu gia mẫu nữ. Cơn giận trong lòng hắn thật
khó có thể nguôi được, không tìm người tiết hận thì không phải là Lâm Tam nữa
rồi.
Từ Vị cười nói:
- Cậu làm thế đã dọa ta một trận chết khiếp, ta đang tính phái người đi mời
Lý Thái tới. Thượng tướng quân rất coi trọng cậu, không cần ta nói, chỉ sợ lần
này lão cũng bị dọa chẳng kém gì ta. Đợi khi thấy cậu hoàn hảo không tổn hao
gì, lão mà nổi giận, nhất định sẽ ghép ta vào trọng tội báo cáo láo quân tình.
Thấy Từ Vị cười vui vẻ, Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
- Từ tiên sinh, Tướng Quốc tự tình hình thế nào rồi? Có động tĩnh gì không?
Nghe hắn nói vào chính sự, thần sắc Từ Vị nhất thời nghiêm túc:
- Lâm tiểu huynh, khi trời vừa tối nghe được tin cậu xuất sự, ta đã biết
tình hình khác thường, cả đêm vẫn túc trực ở Tướng Quốc tự không hề ngơi nghỉ.
Đại quân ở ngoài thành vẫn theo sự phân phó của cậu, cũng lui mười dặm ra phía
ngoài. Quả nhiên không ngoài sở liệu, vừa sẩm tối đã có mấy trăm tử sĩ đột
nhiên xuất hiện ở ngoài thành, góc đông nam…
- Thành vương chạy hả?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi thất sắc, trong lòng nhất thời hối hận.
- Nếu hắn dám chạy thật thì quả là quá tốt, lão hủ đang phát sầu mà không
tìm ra lý do động thủ.
Trong mắt Từ Vị hiện lên sát khí lẫm liệt, cười lạnh nói.
- Không phải Thành vương?
Lâm Vãn Vinh nhíu mày hỏi.
- Là Oa nhân!
Từ Vị hừ một tiếng:
- Mấy trăm tử sĩ này đều tinh thông võ nghệ, thủ đoạn độc ác, bên ta có ba
trăm tướng sĩ bỏ mình mới giết hết được bọn chúng. Nhưng việc đó cũng chẳng đem
lại điều gì hữu ích cả.
- Oa nhân?
Lâm Vãn Vinh vô cùng nghi hoặc:
- Họ vô duyên vô cớ đột nhiên xuất hiện, lại chẳng tìm được gì cả, chẳng lẽ
chỉ tới để nạp mạng đám tử sĩ?
- Cái đó chưa chắc.
Từ Vị đứng dậy, chậm rãi đi vài bước:
- Có lẽ họ muốn thử sự phòng bị của chúng ta, cũng có thể là muốn tiếp ứng
người nào đó.
Oa nhân đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc họ muốn làm gì? Ở ngay trong nội lòng
của Đại Hoa mà dám an bài tử sĩ, vậy chắc phải có gì mờ ám! Lâm Vãn Vinh cắn
răng hừ một tiếng:
- Từ đại nhân, Thành vương thì sao? Hắn ở đâu?
- Thật ra đã rất an tĩnh.
Từ Vị cười khẩy hai tiếng:
- Hai ngày vừa qua hắn một mạch chỉ ở trong Tướng Quốc tự ăn chay lễ Phật.
Hôm cậu xuất sự, hắn còn mời hoàng thượng cùng đến phòng sư trụ trì nghe đại sư
thuyết pháp.
- Hoàng thượng cũng đi sao?
Lâm Vãn Vinh càng nghe càng mơ hồ, Thành vương không thừa dịp hỗn loạn này
mà đào tẩu, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ thật sự tự nhiên hối hận giác
ngộ? Ông nội nhà ngươi, lão tử dính thuốc nổ ở Tiêu gia, chẳng lẽ là từ trên
trời rơi xuống?
Từ Vị khẽ gật đầu:
- Hắn mang danh nghĩa tế điện tiên hoàng, tuyên lễ phật hiệu, làm sao không
đi được? Biết ngọn nguồn của sự việc phát sinh ở Tiêu gia chính xuất phát từ
Tướng Quốc tự, vừa sẩm tối là ta đã tới đó rồi, chỉ là hoàng thượng cũng ở
trong chùa, rồi có một đạo thánh chỉ đưa ra. Ta không thể coi thường vọng động
được.
Thành vương quả thật có chút phách lực. Một bên ra tay hạ thủ, một bên cùng
hoàng đế đàm đạo vui vẻ. Người này không trừ, tất thành họa lớn. Lâm Vãn Vinh
cười lạnh một tiếng:
- Từ tiên sinh. Theo ngài nói thì Thành vương rốt cuộc muốn làm gì? Trong
tay hắn không có quân, lại đang bị chúng ta vây trùng trùng điệp điệp, chẳng lẽ
thật có thể nhàn nhã dạo chơi như thế?
- Nhàn nhã dạo chơi?
Từ Vị nở một nụ cười:
- Ta thấy hắn muốn chạy trốn thì đúng hơn. Nếu lão hủ sở liệu đúng thì mấy
trăm tử sĩ đó chỉ là thử hư thực của chúng ta, nếu hôm đó chúng ta rối loạn
trận cước, không chừng hắn sớm đã chạy trốn tới chỗ người Hồ rồi.
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ trầm tư, thật lâu sau mới nói:
- Từ tiên sinh, ý của ngài là nói hắn muốn giương đông kích tây, nếu không
phải muốn đầu Oa, thì cũng là muốn đầu Hồ?
- Chỉ có như vậy mới có thể giải thích mục đích trăm tên tử sĩ tự chui đầu
vào lưới, hắn muốn đánh lạc hướng chúng ta.
Từ Vị gật đầu lên tiếng.
Thật là như thế sao? Thành vương giương đông kích tây cũng thô thiển chẳng
kém gì trá tử kế của ta sao! Lâm Vãn Vinh vốn gian trá vô cùng nhưng vẫn không
đoán ra ý đồ của Thành vương, nhưng có vài việc hắn cũng có thể đoán được. Hắn
cười hắc hắc một tiếng, trên mặt nổi lên sát khí:
- Mặc kệ hắn chạy tới nơi nào, chỉ cần chúng ta động thủ trước, hắn sẽ
chẳng có lấy một cơ hội nào cả. Từ tiên sinh, không bằng chúng ta bây giờ…
Hắn vung tay chém mạnh xuống, làm chấn động thương thế trên đùi, nhất thời
rên lên một tiếng, mồ hôi ứa ra. Tần Tiên Nhi vội nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái
Dương cho hắn, cơn đau thoáng cái đã giảm bớt. Nhưng nhớ tới tên gian tặc kia,
sát khí trong lòng hắn lại dâng lên vài phần.
- Không thể được.
Từ Vị vội vàng lắc đầu:
- Thành vương tuy là đại ác, nhưng chưa từng biểu hiện ra ngoài. Huyết mạch
tiên hoàng lưu lại chỉ có hoàng thượng và hắn thôi. Hắn lại rất giỏi giả vờ
thiện lương, lôi kéo lòng người, ở trong triều và dân gian rất có uy vọng. Lúc
này sắp đại chiến với phương bắc, Đại Hoa tình hình nghiêm trọng, nếu không có
chứng cớ, tùy tiện làm việc, sẽ làm quan oán dân phẫn, nhiễu loạn quân tâm, làm
cho Đại Hoa ta phân liệt, không gượng dậy nổi nữa. Việc này, vạn nhất không thể
làm bậy.
Cái gì quan oán dân phẫn, cái gì nhiễu loạn quân tâm, Lâm Vãn Vinh nghe thế
trề môi ra. Từ Vị tuy là người từng cầm binh, nhưng chung quy vẫn là thư sinh
khí túc, lúc nào cũng suy trước tính sau. Trước giờ vẫn là được làm vua thua
làm giặc, ai xuống tay trước, ai chiếm được tiên cơ, cho dù có bị hoen ố danh dự
nhất thời thì sao chứ, sau mười năm hai mươi năm phồn vinh, ai còn nhớ tới sự
tình năm đó? Lâm Vãn Vinh hiểu rõ đạo lý này. Huống chi hắn với Thành vương đã
như nước với lửa, cứ ngồi đợi Thành vương tới đánh thì quyết không phải là tính
cách của hắn.
- Từ tiên sinh, hoàng thượng nói thế nào?
Thấy Từ Vị hơi chần chừ, Lâm Vãn Vinh cũng không tranh luận với lão, chuyển
đề tài hỏi một câu. Hắn rất tin tưởng lão hoàng đế, lão nhân đó không thể là
một thiện nam tín nữ như vậy, đối với con rể mình còn ân uy như thế, huống chi
người mang dị tâm như Thành vương? Hắn ẩn nhẫn hai mươi năm, chẳng qua là đợi
ngày này, bảo hắn muốn đợi xem kỳ biến, đánh chết ta cũng không tin.
Từ Vị gật gật đầu:
- Ngày ấy tiểu huynh xuất sự, hoàng thượng liền một mạch ở trong thư phòng,
nửa đêm thì truyền ra sáu chữ khẩu dụ: cử vật chứng, chính càn khôn.
Cử vật chứng, chính càn khôn? Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Quá đúng, quá đúng, hoàng thượng lão gia tử nghĩ thật giống y như ta a.
Từ Vị khó hiểu nói:
- Đạo thánh chỉ này thật ra cũng dễ hiểu, chỉ là vật chứng thì cực kỳ khó
làm, Thành vương gian trá như cáo, sao có thể dễ dàng lưu lại dấu vết. Nếu có
vật chứng thì đừng nói cần có thánh chỉ hoàng đế, lão hủ sớm đã động thủ rồi,
hà tất phải đợi cho tới hôm nay?
Lão nhân này sao hôm nay ngu thế, đến cả ý tứ của hoàng đế nói mà cũng
không hiểu, phí cho lão lăn lộn nhiều năm ở triều trung. Lâm Vãn Vinh hắc hắc
cười đểu:
- Từ tiên sinh của ta ơi, ta phải nói như thế nào với ngài đây, ngài quả là
quá chính trực. Lão hồ ly đã giấu hết dấu vết, chẳng lẽ ngài không tạo dấu vết
cho hắn sao?
- Ta cũng biết là ta vô cùng chính trực, rất không thích hợp với việc khoa
tay múa chân.
Từ Vị lắc đầu thở dài nói, bộ dáng trông thật đoan chính.
Da mặt lão nhân này quả không thể nói là mỏng hơn ta bao nhiêu. Lâm Vãn
Vinh cười khì, kêu lão ghé tai lại thì thầm vài câu. Từ Vị giật bắn cả người,
liên tục khoát tay:
- Đâu làm thế được! Lão hủ đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm, làm sao làm
ra sự tình như vậy được? Nếu để người ta biết được, ta chắc chắn sẽ để lại
tiếng xấu ngàn đời đó.
- Yên tâm đi, Từ tiên sinh là người chính trực như vậy, làm sao nghĩ ra
được cách làm ngu xuẩn như thế.
Lâm Vãn Vinh đại độ khoát khoát tay, cười hì hì nói:
- Cứ đổ hết lên đầu ta là được, dù sao tất cả mọi người đều biết ta tâm
thuật bất chính.
Từ Vị lắc đầu thở dài, nén tiếu ý, ôm quyền nói:
- Mưu kế của tiểu huynh quá tốt. Được làm thủ hạ của cậu, lão hủ thật sự
được mở rộng kiến thức. Chỉ xin thánh nhân tha thứ ta, đây không phải là chủ ý
của ta.
Thấy thần tình gian thương của lão nhân này, Lâm Vãn Vinh nhất thời thở dài
một tiếng. Con bà nó, chịu, chủ ý nào xấu xa coi như là của ta, tiện nghi thì
coi như là của lão, lão nhân này làm bộ ngu dốt, rõ ràng chính là giả ngu để
làm việc lớn (phẫn trư cật lão hổ, một thành ngữ của Trung Quốc)!