Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 409

Chương 409: Đệ
nhất nam nhân

Vợ dữ hả? Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, Từ tiểu thư
cũng dám trêu chọc như vậy sao, Thanh Tuyền xinh đẹp đại độ nổi tiếng thiên hạ
như vậy, trong mắt nàng lại là “sư tử Hà Đông?” Ngươi so với nàng, ai “sư tử”
hơn ai đây.

- Sao? Không dám nói tiếp nữa hả?

Thấy Lâm Vãn Vinh có vẻ khó xử, Từ tiểu thư hơi chua
xót trong lòng, đôi môi mọng chín cong lên:

- Thấy ngươi sợ nàng ta như thế, đến cả nghĩ trong
lòng cũng không dám nói ư?

Nha đầu kia càng nghĩ càng sai, Lâm Vãn Vinh cười vang
nói:

- Từ tiểu thư, ta cùng với Thanh Tuyền quen biết lâu
nay, chắc nàng cũng đã nghe nói rồi. Xuất Vân công chúa xinh đẹp thiện lương,
thanh danh khắp gần xa, nàng ấy không phải là người bắt nạt người khác như nàng
nói đâu. Phải nói là ngược lại, Thanh Tuyền hiểu ta, biết ta, khắp nơi đều nghĩ
tới ta, chưa bao giờ từng có nửa câu oán hận, nàng cùng với Ngưng nhi, Xảo Xảo
vài tỷ muội ở chung rất hòa thuận, thê tử tốt như vậy, ta chạy đi đâu mới tìm
được chứ? Về phần trong lòng ta nghĩ gì, vừa rồi ta đã nói qua, tại sao không
dám nói?

Từ Chỉ Tình cúi đầu trầm mặc một lúc, lâu sau mới mở
miệng:

- Vậy, ý của ngươi là… những lời ngươi vừa nói với ta
là do Tiêu tiểu thư bảo sao?

Đâu cần nàng bảo chứ, Thanh Tuyền sớm đã nói trước,
phàm là nữ tử nào đó lọt vào mắt hắn, trước hết phải làm để các nàng mấy người
khảo sát cái đã, phải được thông qua mới có thể mở cửa cho vào nhà. Với tính
tình cương liệt chấp nhất như Từ tiểu thư này, muốn thông qua sự sát hạch của
Thanh Tuyền các nàng, thật sự là rất khó nói.

- Cần gì phải Thanh Tuyền bảo.

Lâm Vãn Vinh không hề nháy mắt, cười ha ha, thần bí
nhìn Từ Chỉ Tình liếc mắt:

- Là ta tự mình muốn tới.

Đây mới là những từ hợp khẩu vị nhất. Từ Chỉ Tình đỏ
mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Thế… là ngươi tự mình muốn tới sao? Chẳng lẽ ngươi
không sợ nàng tới…

- Tới cái gì? Đánh ghen hả?

Lâm Vãn Vinh vẻ rất khó hiểu.

- Đánh ghen cái đầu ngươi!

Từ tiểu thư vừa tức vừa giận, mặt mũi đỏ bừng, vươn
nắm tay nhỏ xíu lên, đánh lia lịa vào ngực Lâm Tam công tử tạo thành những
tiếng động thình thịch. Tên công tử đó lung lay lắc lư. Lâm Vãn Vinh âm thầm lè
lưỡi, nha đầu đó có phải là đang luyện tập quyền kích không, một quyền này
xuống tay không nhẹ. Huynh đệ, khổ ngươi quá!

- Từ tiểu thư, khuê phòng nàng có phải là ở trên lầu
không?

Lâm Vãn Vinh cười mà như mếu hỏi.

Thấy ánh mắt hắn cứ nhìn chăm chú vào mặt mình, trong
lòng Từ Chỉ Tình cứ rộn lên, xem ra không chịu nổi ánh mắt hắn, bất giác cúi
đầu, thanh âm run rẩy nói:

- Ngươi… ngươi muốn làm gì? Ngươi không được vào… ta…
ta sẽ gọi người đó!

Nha đầu đó thực dám làm, ta có thể làm gì đây? Lâm Vãn
Vinh cười ha ha, ôm lấy con búp bê vải, từng bước bước trên lầu:

- Ta giúp nàng đem công tử này lên lầu, sau này mỗi
khi nàng tức giận, cứ đánh cho hắn mềm xương đi… còn buổi tối ôm hắn ngủ cũng
được. Dù sao không có ai thấy cả.

- Hạ lưu lưu manh!

Từ tiểu thư kêu khẽ một tiếng, còn chưa kịp ngăn cản,
thì tên hạ lưu đó đã ôm con búp bê vải chạy nhanh lên tú lâu, Từ Chỉ Tình vội
vàng gọi với:

- Ngươi khoan đi, từ từ, trên đó có…

- Có cái gì? Chẳng lẽ cất giấu bức họa của ta?

Không nghĩ có thể dễ dàng vào khuê phòng của Từ tiểu
thư đến thế, Lâm Vãn Vinh đắc ý tự mãn, hắc hắc trêu chọc vài tiếng, khoa chân
bước vào. Nhưng… sao chân mình có cái gì âm ấm mềm mềm dựa vào, hắn cũng chẳng
thèm để ý, hắc hắc nói:

- Bỏ đi, bỏ đi, đừng cản ta mà! Úy, ngươi lấy cái gì
liếm ta…

- Gâu… gâu…

Hai tiếng sủa kinh hồn đột nhiên vang lên trong phòng,
giống như một tiếng sét vang lên giữa trời xuân, làm cho Lâm Vãn Vinh hồn phi
phách tán. Hắn đứng nguyên tại chỗ, động cũng không dám động, từ từ cúi đầu
nhìn xuống, chỉ thấy lục quang lóe ra, một cái con đại cẩu hung ác đang dựa vào
người hắn, vươn đầu lưỡi đỏ lòm, chậm rãi liếm ống quần hắn.

Hắn kêu “A” một tiếng, vội vàng bịt miệng, vẫn không
dám nhúc nhích, cả người chảy mồ hôi lạnh như mưa. Sơ ý rồi, sơ ý rồi. Không
ngờ Từ nha đầu lại giữ con ác cẩu “Lâm Tam” trong khuê phòng, thật sự làm cho người
ta khó lòng phòng bị, nàng đối xử với cầm thú này xem ra còn tốt hơn với ta a!

Từ Chỉ Tình lật đật bước lên lầu, nhìn thấy hắn đứng
tại chỗ mồ hôi chảy đầy mặt, hình dáng rất căng thẳng, nhịn không được cười
khúc khích. Lâm Tam trí tuệ uy mãnh, mỹ danh thiên hạ lưu truyền, không ai bao
giờ có ý nghĩ, anh hùng Lâm Tam vốn được cửu ngưỡng trong lòng bình dân, thế mà
rất sợ chó. Chuyện này lưu truyền ra, còn không làm cho người ta cười đến rụng
răng.

- Từ tiểu thư, kêu cái con trời đánh này đi chỗ khác đi!
Ta với nó không hợp nhau lắm đâu.

Lâm Vãn Vinh quẹt mồ hôi trán, vô cùng cẩn thận nói.

- Ai bảo ngươi tác quái!

Từ tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, ôn nhu nói:

- Ngươi đứng ở đó đừng nhúc nhích, ta tới cứu ngươi!

Nói đến chữ “cứu ngươi”, Từ Chỉ Tình lại buồn cười vô
cùng, trong lòng lại tự nhiên dâng lên một cảm giác ôn nhu khó có thể ức chế,
mặt hiện lên vẻ nhu hòa xinh đẹp như từ mẫu, thấy tên Lâm Tam thông minh minh
mẫn, trêu chọc mọi người, nay nhìn thấy hắn bất lực như thế, tựa như một đứa
trẻ con.

- Theo ta tới đây!

Một bàn tay ấm áp hơi run rẩy, cầm lấy bàn tay thô
tháp của Lâm Vãn Vinh, tiếng nói mềm nhẹ của Từ tiểu thư như mang theo một loại
ma lực thần kỳ, Lâm Vãn Vinh nghe mà cứ mơ mơ màng màng, cả người lâng lâng,
chỉ nhìn thấy gương mặt nàng nóng bừng lên, lông mi cong dài rung động, đoan
chính xinh đẹp vô cùng.

Nói cũng kỳ quái, Từ Chỉ Tình lôi Lâm Vãn Vinh, con ác
cẩu liền không sủa nữa, ngồi xuống, đưa mắt xanh lè nhìn hai người đang đi vào,
Lâm Vãn Vinh vẫn thấy tia mắt rọi vào lưng lạnh cả người. Đi qua phòng ngoài là
vào nội thất, vừa bước vào, đã ngửi thấy mùi thơm ngát truyền ra, Lâm Vãn Vinh
rất thính mũi, ngửi sơ một hơi, ngạc nhiên nói:

- Nước hoa hoa hồng? Từ tiểu thư nguyên lai thích loại
hương nồng này!

- Cái gì hương nồng, nói linh tinh.

Từ Chỉ Tình nhướng mày, mắng khẽ:

- Đây là Quách di tặng cho ta. Nguyên lai chẳng biết
nước hoa này là của người xấu này chế ra, đợi đến khi biết được, thì không còn
chối từ kịp nữa, ta đã thích mùi vị này mất rồi.

Lâm Vãn Vinh à một tiếng rất dài, mặt mày hớn hở nói:

- Nguyên lai Từ tiểu thư và phu nhân là đồng đạo, đều
thích mùi hoa hồng nồng đậm, hiểu rồi, hiểu rồi!

Từ Chỉ Tình không hiểu ngụ ý trong lời hắn, nàng là
một người rất hiếu học, nghe vậy nhịn không được khẽ nhướng mày, nói nhỏ:

- Thích mùi hoa hồng đậm thì sao? Nước hoa này chẳng
lẽ còn có phân loại sao?

Đây là khuê phòng của Từ tiểu thư, trong phòng chỉ có
một cái giường, một bàn trang điểm nhỏ, trong gương có hình ảnh hai người, một
người trắng phấn hồng phơn phớt như hoa đào tháng ba, một khuôn mặt tươi cười
hì hà như một con khỉ trong núi.

Đã như vậy rồi mà còn không chịu làm một người đứng
đắn, ghét chết đi được. Từ Chỉ Tình trộm liếc hình dáng hai người trong gương,
vừa thẹn vừa mừng, gương mặt hồng nhuận, rồi dẫn hắn tới tấm phản ngồi xuống,
nhè nhẹ cúi đầu không mở miệng nói gì.

Trong phòng một tấm lụa mỏng màu hồng phủ lên giường
ngọc, hơi lộ ra bộ chăn gối trên giường, phảng phất một hương thơm nhàn nhạt,
không khí thật là ấm áp. Tưởng tượng Từ tiểu thư bộ ngực che hờ, băng thanh ngọc
khiết nằm trên giường ngọc chăn gấm, quả đó là một cảnh sắc mê người! Trong
lòng Lâm Vãn Vinh rộn lên, Từ tiểu thư giống như xem thấu tâm tư của hắn, sắc
mặt thẹn thùng, còn hồng hơn cả tấm chăn hồng, như một đóa hoa đào đang nở,
kiều diễm mềm mại.

Lâm Vãn Vinh đã đến rất nhiều khuê phòng, Xảo Xảo này,
Tần Tiên Nhi này, Lạc Ngưng này, Đại tiểu thư này, Ngọc Sương này, phu nhân
nữa. Mặc kệ là thiên kim tiểu thư, hay là phụ nhân thành thục, các loại khuê
phòng được bài thiết rất khác nhau, muôn người có muôn vàn phong cách, không ai
giống ai cả. Khuê phòng Từ tiểu thư xem ra rất khác biệt với bề ngoài lãnh đạm
của nàng, khắp nơi phấn nhạt, tâm tư thanh đạm. Lâm Vãn Vinh nuốt nước bọt, hắc
hắc cười nói:

- Đương nhiên có chứ. Có người đã nghiên cứu, nữ hài tử
thích mùi hoa hồng, tính cách nhiệt tình phóng khoáng, còn nữ tử thích mùi
hương hoa hồng đậm, thì lãng mạn phóng khoáng, nhiệt tình như lửa…

Từ Chỉ Tình bĩu môi khinh thường, nói:

- Lại nói linh tinh nữa rồi, ta thấy người nào thích
nghiên cứu loại này đều là người tà đạo. Cái gì kích tình bôn phóng, nhiệt tình
như lửa chứ, ngươi nhìn ta có giống như vậy không?

- Cái đó không nhất định.

Lâm Vãn Vinh tiếu ý dâm dâm:

- Nàng còn chưa thực hành tới phương diện đó thì làm
sao biết được mình không phải là người như vậy chứ?

Mới nghe còn chưa hiểu hết ý của hắn nói, nhưng Từ Chỉ
Tình dù sao cũng là Từ Chỉ Tình, một trí nữ nổi tiếng thiên hạ, chỉ cần suy tư
một chút là hiểu được tâm tư tên bại hoại này, nhịn không được mặt đỏ tới mang
tai, trừng hắn lườm mắt, nói không ra lời.

Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười vài tiếng, khi còn ở Sơn
Đông, hắn đã sờ mó đụng chạm vào Từ tiểu thư, những thứ không nên làm cũng đã
làm quá nửa, cũng không có gì cố kỵ, lúc này nếu buông ra những lời nói hạ lưu,
không chỉ hắn coi thường mình, chỉ sợ đến cả Từ tiểu thư cũng sẽ không đồng ý.

- Ủa, đây là cái gì?

Thấy Từ tiểu thư không nói lời nào, Lâm Vãn Vinh nhìn
chung quanh đánh giá, ánh mắt liếc qua thấy một cái làn nhẹ ở gần cửa, nhịn
không được mở miệng kêu lên vẻ ngạc nhiên. Trong cái làn đó có cỏ khô, còn để
một cái áo len, chẳng biết dùng làm gì nữa.

Từ tiểu thư cười trộm, hai tay đồng thời vẫy vẫy vài
cái, con ác khuyển “Lâm Tam” từ ngoài cửa vèo một tiếng đã vọt vào trong. Lâm
Vãn Vinh còn nhanh hơn cả nó, đứng lên bật dậy, tránh phía sau Từ Chỉ Tình:

- Từ… Từ tiểu thư, nó vào đây làm gì?

Từ Chỉ Tình cười, vỗ vào tay hắn:

- Ngươi chớ sợ, ta không cho phép, nó sẽ không cắn
ngươi đâu. Lâm Tam, ngủ…

Ngủ? Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, không thể nào, Từ
tiểu thư bảo ta ngủ? Ở trong khuê phòng nàng, cũng chỉ có một cái giường, lại
là quang thiên bạch nhật nữa, chẳng lẽ nàng cũng có cùng sở thích với ta sao?

- Còn đứng đó làm gì? Mau ngủ đi!

Từ Chỉ Tình lên tiếng thúc giục, trong ngữ khí ẩn chứa
vẻ sốt ruột.

Nha đầu kia còn không sợ, ta việc gì phải sợ chứ. Lâm
Vãn Vinh ồ một tiếng, đi thẳng tới trên giường, hắc hắc cười nói:

- Tốt, ta nghe nàng, ngủ thôi. Từ tiểu thư, nàng cũng
tới đây đi!

Nghe tiếng người phía sau, Từ Chỉ Tình giật mình, thấy
Lâm Vãn Vinh nằm trên giường của mình, nàng hai má đỏ bừng, vội vàng kéo hắn
lên, run giọng nói:

- Ngươi… ngươi làm gì? Lỡ phụ thân và di nương thấy,
ta biết nói thế nào, tên bại hoại này, muốn hại chết ta hả… hu… hu…

- Thôi, đừng khóc.

Thấy Từ tiểu thư nước mắt chảy dài, Lâm Vãn Vinh cũng
không hiểu mình khi dễ nàng ở chỗ nào, vội hỏi:

- Không phải nàng bảo ta ngủ sao?! Ồ, ta hiểu rồi,
nàng muốn bảo ta ngủ dưới đất, muốn rèn luyện năng lực cho eo lưng của ta, ai,
ta lần đầu nghe nói tới sở thích này đó.

- Ngươi hồ đồ cái gì đó!

Từ Chỉ Tình ngượng ngùng giãy nảy, hồi tưởng lại những
lời mình nói vừa rồi, lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện lớn bên trong,
nước mắt thôi rơi, rồi lại muốn cười, ngón tay ngọc chỉ vào con ác cẩu nói:

- Ta… ta bảo nó ngủ, không phải ngươi!

Ác khuyển sớm đã chạy vào cái giỏ, một cái áo len thò
ra cái đầu chó thần kỳ, từ cổ trở xuống đều phủ áo, hai mắt khép hờ, từ xa nhìn
lại, tựa như là đang vờ vịt ngủ.

Con mẹ nó, ta đúng là oan. Lâm Vãn Vinh có khổ cũng
không nói được. Ta hiểu lầm mới thành ra như vậy chứ, mà cũng phải trách Từ
tiểu thư đặt tên bất hảo, lại gọi nó là Lâm Tam nữa. Danh tự của Tam ca này bộ
nàng muốn gọi là được sao?

- Ngươi… không có việc gì chứ!

Thấy thần sắc Lâm Vãn Vinh biến hóa phức tạp, Từ Chỉ
Tình muốn cười cũng không dám cười, trong lòng cũng vô cùng ấm áp, chạm khẽ vào
tay hắn, nhỏ giọng hỏi.

- Không có việc gì.

Lâm Vãn Vinh hậm hực nói:

- Không ngờ tên Lâm Tam này được hưởng thụ đãi ngộ cao
đến vậy, đến cả ngủ cũng được đắp áo len, thật sự làm ta phải hâm mộ. Từ tiểu
thư, ta mạo muội hỏi một câu, cái áo len này là do nàng đan hả?

Từ Chỉ Tình quay đầu đi, ngượng ngùng mắng khẽ một
tiếng:

- Không nói cho ngươi.

- Cầm thú mà lại được đối xử như thế.

Thái độ Từ tiểu thư đã nói lên sáng tỏ tất cả, Lâm Vãn
Vinh cắn răng, thấy còn ác khuyển có vẻ ngủ say như thế, lại có Từ tiểu thư bên
người, nghĩ nó chắc không dám làm gì mình đâu, hắn cười hắc hắc hai tiếng, vươn
tay thò ra, lén kéo cái áo len trên người ác cẩu.

- Ngươi làm cái gì đó?

Thấy bộ dáng hắn, Từ Chỉ Tình vừa bực mình vừa buồn
cười, trong lòng lại cảm thấy rất kỳ quái, mình cũng chẳng còn trẻ nữa, ngày
thường được mọi người xưng tán là thành thục ổn trọng, vì sao gặp phải tên bại
hoại này, bỗng tự nhiên hoàn toàn không còn là mình nữa, trong khi khóc cười
với hắn cười, thỉnh thoảng đánh hắn, lại thấy rất vui vẻ. Thật sự là một chuyện
rất kỳ quái!

Lâm Vãn Vinh cười hai tiếng mà không thấy trả lời,
nhìn nhìn vào con “Lâm Tam” đang ngủ vờ kia. Động tác cố gắng vô cùng nhẹ
nhàng, Từ Chỉ Tình đỏ mặt lên, muốn ngăn cản, nhưng lại không tìm ra lý do.

Ác khuyển “Lâm Tam” làm như không nhận thấy động tĩnh
của hắn, vẫn rất im lặng, Lâm Vãn Vinh nhìn thế thì đảm khí đại tráng, bàn tay
mạnh dạn kéo cái áo len trên người nó xuống, ác khuyển bỗng gừ lên một tiếng,
mắt mở ra, thấy Từ tiểu thư đang rất ngượng ngùng, căn bản không để ý tới mình,
lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Kinh hiểm quá, Lâm Vãn Vinh vỗ ngực, trên mặt tỏ ra
thật đắc ý, đến khi thấy được cái áo len kia, bỗng sửng sốt. Cái áo len này thủ
nghệ tinh mỹ, khá lớn, ống tay áo đan dài, nhìn tới nhìn lui không giống đan
cho ác khuyển, không hợp với người nó, mà nếu tính là cho ta thì hợp hơn.

- Đan đồ đẹp thế mà cho cầm thú mặc, quả là lãng phí,
quá lãng phí!

Lâm Vãn Vinh cầm áo len áp vào người mình so sánh.
Càng xem càng thấy vừa người, nhịn không được lắc đầu cảm thán.

Từ tiểu thư mắt rơm rớm. Nước mắt đã sắp rơi xuống,
rồi chẳng mấy chốc lại tuôn rơi, đột nhiên giật lại cái áo kia nức nở nói:

- Không cần ngươi quản, ta đan cho cầm thú đó, không
có quan hệ với ngươi. Ngươi mau trả lại cho ta, ta ghét, ghét lắm…

Mặc kệ nàng là một người đàn bà xuất sắc bao nhiêu,
trí tuệ bao nhiêu, thì vẫn chỉ là đàn bà, tính tình cũng đều là như thế cả, Lâm
Vãn Vinh cảm thán một tiếng, ôm thân thể mềm mại Từ Chỉ Tình, ghé tai nàng khẽ
cười nói:

- Không phải không thấy tốt xấu, là nàng không nói cho
ta, ta cũng không biết được!

- Trong lòng ngươi căn bản không nghĩ tới ta! Ta từ
Sơn Đông đã bắt đầu đan rồi, ngươi mãi tới bây giờ cũng không biết, ta hận
ngươi, ta hận ngươi!

Từ Chỉ Tình như núi lửa bộc phát, nước mắt cứ thế tuôn
rơi như thác lũ, quay về Lâm Tam công tử đấm mấy quả, rồi lại cảm thấy chưa
phát tiết hết được, cứ thế đấm liên miên như vũ bão vào ngực tên Lâm Tam thực
trước mắt.

- Từ Sơn Đông đã bắt đầu rồi?

Thời gian quả là không ngắn, Lâm Vãn Vinh hơi thẹn
trong lòng, khi đó bận tìm bạc, lại bận “nghiên cứu” với Ngưng nhi, đúng thật
là không có thời gian mà quan tâm tới cảm xúc của Từ Chỉ Tình.

Từ Chỉ Tình “ừm” một tiếng quật cường, nước mắt lại
chảy xuống, lẩm bẩm nói:

- Đêm đó ngươi xông vào phòng Ngưng nhi, tưởng ta là
nàng, làm người ta như vậy, ta… ta hận chết ngươi.

Từ Chỉ Tình cắn răng, khuôn mặt đỏ hồng, trong mắt
cũng tỏa ra sự lưu luyến ấm áp.

- Sau đó hai ngày, ta bắt đầu trộm một cây kim đan,
lúc đó chỉ có một ý nghĩ, ta muốn dùng nó làm một cây cương châm, đâm chết tên
bại hoại này!

Từ tiểu thư vừa khóc vừa cười, vẻ mặt chua xót:

- Khi đó, ta muốn gạt mọi người, muốn gạt ngươi, nhất
là muốn gạt con quỷ tinh quái Ngưng nhi, trong khi đi đường, ta cùng với nàng
nói chuyện, khi nàng ngủ, ta làm lén, một đường từ Sơn Đông trở lại kinh thành,
không lần nào ta ngủ ngon giấc cả.

Đúng là không dễ dàng a, lừa người khác có lẽ không
khó, nhưng Lạc tài nữ lại là chuyện khác, đó là một hồ mị tử còn tinh linh hơn
cả so với hồ ly tinh, một cơn gió lướt qua ngọn cỏ cũng có thể phát giác ra
được.

Đang cảm khái, lại nghe giọng Từ tiểu thư ngày càng to
lên:

- Đó là do Từ Chỉ Tình không gặp thời vận, ngày ấy khi
ta sắp hoàn thành là lúc ngươi gặp lại Tiêu tiểu thư, ta muốn đưa món đồ này
giao cho ngươi, hẹn ngươi ghé phủ chơi. Thế mà tên bại hoại này lại không màng
gì tới ta, ta bèn đem nó làm tổ chó… tên bại hoại này, ta hận chết ngươi, ngươi
mau đi ra ngoài…

Từ Chỉ Tình tính tình cương liệt, nước mắt rơi lộp
độp, dưới sự bi phẫn, kéo hắn ra ngoài đẩy đi. Lâm Vãn Vinh cùng Từ tiểu thư
tương giao cũng không phải ngày một ngày hai, biết rõ tính tình của nàng,
nguyên lai chuyện này còn có khúc chiết như vậy, chẳng trách Từ nha đầu oán hận
mình nhiều như vậy.

Đợi đến khi sắp ra tới cửa, hắn mới ghé tai Từ Chỉ
Tình thở dài:

- Chỉ Tình, ta là nam nhân đầu tiên vào hương khuê của
nàng, nàng nỡ nào nhẫn tâm đuổi ta đi như vậy?

- Ngươi không phải là người đầu tiên đâu!

Từ Chỉ Tình cả người mềm nhũn, thân thể ôn nhu đi
nhiều.

Không phải người đầu tiên hả? Trước ta còn có nam nhân
khác sao? Lâm Vãn Vinh giật mình.

- Ngốc!

Thấy bộ dáng ủ rũ của hắn, trong lòng Từ Chỉ Tình cảm
thấy ngọt ngào, nói không nên lời, rồi nhìn theo dáng hắn không do dự đi xuống
lầu:

- … người đầu tiên, là cha ta!

Ai nha, ta làm sao lại biến thành ngốc thế nhỉ! Lâm
đại nhân tự tát một cái, như ở trong mộng mới tỉnh, vội nhảy dựng lên, trán đập
mạnh vào cạnh hòn giả sơn, choang một tiếng rùng rợn, đến cả Từ tiểu thư đang ở
trên tú lầu thầm đánh giá hắn cũng nghe rõ ràng.

- Ngốc! - Nàng ngượng ngùng che má, lòng tràn đầy hạnh
phúc ngọt ngào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3