Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 402

Chương
402: Phương Pháp Giải Cổ

- Chàng còn thỉnh cầu gì nữa? Tiêu Ngọc Nhược hỏi nhỏ,
ôn nhu vuốt ve những vết xước trên hai má hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên,
nhẹ nhàng xem xét thương thế.

Lâm Vãn Vinh giữ chặt bàn tay của nàng, lên tiếng rất
thê thảm:

- Đại tiểu thư, hôm nay ta bị trọng thương, một mình
ban đêm khó ngủ yên lắm, xin nàng đêm nay an ủi ta một chút… Ủa, làm sao ánh
mắt nàng không thuần khiết như vậy chứ?! Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, chỉ là
chiếu cố thương binh mà thôi, không phát sinh chuyện gì đâu.

Mặc hắn nói lung tung, làm gì mà Đại tiểu thư không
biết tâm tư hắn, nàng không tránh được đỏ bừng mặt, trừng mắt liếc hắn:

- Đã bị thương như thế này rồi, còn không chịu thành
thật một chút! Chàng nói đi, ai đã ở hậu viên hại chàng như thế này?

- Ai, Đại tiểu thư cũng lạ, ta xa nàng mấy ngày nay,
uống trà không đượm, ăn cơm không ngon, ngày nhớ đêm mong, mỗi ngày đều nhớ
nhung nàng. Vất vả lắm mới gặp được nàng, hết lần này tới lần khác nàng lại nỡ
lòng nhốt ta ở ngoài cửa. Do đó, lúc ta trèo tường lại nhớ nàng đến xuất thần,
hậu quả là ta rơi xuống đất, sau lưng lại đụng phải cái cán cuốc.

Con ngươi Lâm Vãn Vinh láo liên đảo loạn, nói lung
tung một hồi.

Đại tiểu thư hừ một tiếng, mắt liếc sắc như dao:

- Vậy mấy vết thương trên mặt chàng là do đâu vậy?

- Cái này á, là bị hoa hồng đâm đó.

Lâm Vãn Vinh chỉ vào mấy luống hoa vừa trồng trong
vườn, không hề nháy mắt, cười hì hì nói:

- Hoa hồng lắm gai mà, chắc Đại tiểu thư cũng nghe qua
chứ.

- Hoa hồng nhiều gai?

Tiêu Ngọc Nhược không tin chuyện ma quỷ của hắn, cắn
răng ngúng ngoẳng:

- Ta chỉ biết câu có chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ
cũng phong lưu thôi. Trên mặt chàng bị như thế này, rõ ràng là dấu vết bị nữ tử
cào, tưởng ta không biết sao? Chắc chắn là chàng lại khi dễ một vị tiểu thư nào
đó, mới bị người ta cào như vậy.

Nàng hừ một tiếng, nghiêng đầu hỏi:

- Tứ Đức, ban nãy ai tới hậu viên này? Ta muốn biết ai
có đảm lượng như vậy! Đến cả bá vương cũng phải nhường nhà chúng ta ba phần.

Tứ Đức cầm một đèn lồng to đùng, đang đứng phía sau
Hoàn Nhi và Đại tiểu thư, thấy Tam ca nháy mắt méo miệng liên tục, không biết
có ý tứ gì. Hắn do dự một chút:

- Là…

Y mới vừa thốt được một chữ, đã nghe Lâm Vãn Vinh cả
kinh gọi:

- Ủa, đây là ngân phiếu của ai đánh rơi thế này? Tứ
Đức, hình như là từ trên người ngươi rơi ra đó. Không ít a, năm mươi lượng lận
đó, bằng với tiền lương hai năm của ngươi đó, sao mà ngươi lại không cẩn thận
như vậy?

- Thật không? Ở đâu? Ở đâu?

Tứ Đức vội vội vàng vàng cầm đèn lồng múa loạn lên,
chỉ thấy dưới chân đã có một tấm ngân phiếu, không biết từ đâu ra. Không nhiều
không ít, chính xác năm mươi lượng.

- Ái chà, đa tạ Tam ca nhắc nhở. Mẹ ta cho ta tiền
sính lễ để chuẩn bị cưới vợ đó, thiếu chút nữa ta làm mất rồi.

Tứ Đức cười tới mức không ngậm miệng lại được, vội
vàng nhét tờ ngân phiếu năm mươi lượng vào trong tay áo, rồi quay sang ôm quyền
thi lễ với Tam ca:

- Đa tạ Tam ca, đa tạ Tam ca!

- Không có gì.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì vỗ vai hắn:

- Ta thấy mắt ngươi tựa hồ không tốt lắm đâu, Tứ Đức!
Ngươi cần phải chú ý chăm sóc nhé, sau này còn có nhiều tiền bạc nữa đó!

Thấy bộ dáng kỳ quái của hai người, Đại tiểu thư nhíu
mày, hỏi:

- Tứ Đức! Ngươi nói thật đi, tối nay ai tới hậu viên
thế?

Tứ Đức vê cằm, lắc đầu bứt tóc, ra chiều nghĩ ngợi rất
hung, một lúc lâu sau mới lắc lắc đầu:

- Không nhớ rõ lắm, dường như Nhị tiểu thư tới, phu
nhân cũng tới, Hoàn Nhi tới, còn có Đại tiểu thư cũng tới. Tam ca, huynh xem ta
nói đúng hay không vậy?

- Đúng đúng, chính là thế. Mới vừa rồi trong khi ta
nhảy xuống, trước mắt chỉ thấy một bóng trắng nhoáng lên, rồi mấy đạo ngân
quang thổi qua. Đến cả thân ảnh cũng không thấy rõ ràng, rồi mặt ta biến thành
như thế này.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, thần thái vô cùng nghiêm
túc.

Tiêu Ngọc Nhược làm sao tin chuyện hoang đường như thế
được, thấy hắn thông đồng với Tứ Đức giỡn mặt mình, vừa bực mình vừa buồn cười,
bất lực liếc mắt nhìn hắn:

- Cái gì bóng trắng nhoáng lên, ngân quang thổi qua?
Nghe ngươi nói thì là quỷ à? Rốt cuộc là loại nữ tử nào, tại sao ngươi che chở
cho nàng như thế? Ta rất muốn gặp xem sao.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha:

- Đại tiểu thư đa tâm rồi, ta không còn nhớ rõ việc gì
nữa, sao nàng cứ nhớ mãi thế. Ủa, Tiên Nhi và Nhị tiểu thư đâu, không phải đi
cùng với nàng sao?

Hắn không chịu nói, Tiêu Ngọc Nhược cũng không có biện
pháp khiến hắn phải nói, thấy những vết cào trên mặt hắn có vẻ khá sâu, có thể
thấy nữ tử đó quả là xuống tay rất độc ác. Đại tiểu thư cũng không đành lòng
hạch hỏi nữa, than nhỏ một tiếng, ôn nhu nói:

- Sau này chàng cần phải cẩn thận một chút, không phải
tất cả nữ tử đều dễ bị khi phụ như ta đâu… Ngọc Sương và Tiên Nhi muội muội đến
gặp mẫu thân rồi, ta nghe thấy trong vườn có tiếng động, nên chạy tới xem thôi.

Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, hỏi vô cùng cẩn thận:

- Vậy… phu nhân, đã khỏe rồi sao?

- Chàng thật là lo cho mẫu thân!

Đại tiểu thư cười ngọt ngào, khuôn mặt ửng đỏ:

- Ta chưa gặp mẹ. Nhưng lúc này Ngọc Sương và Tần tiểu
thư hẳn là đang nói chuyện với mẹ, chắc là vô sự.

- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt
rồi.

Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ ngực, thở phào một tiếng, tinh thần
nhất thời tốt lên rất nhiều. Đại tiểu thư hồ nghi nhìn hắn liếc mắt, chỉ cảm
thấy vẻ mặt hắn rất quái dị, giống như đi ăn cắp đồ của người khác, thần thái
có vẻ như muốn lẩn tránh ai đó.

Theo Đại tiểu thư trở lại sương phòng, hắn thấy trước
phòng có ngọn đèn rất sáng, từ trong vẳng ra những thanh âm nữ tử cười đùa. Lâm
Vãn Vinh ngưng thần lắng nghe, giọng nũng nịu là của Ngọc Sương, giọng ôn nhu
mê người là của Tiên Nhi, giọng nghiêm trang và mỏi mệt hẳn là của phu nhân
rồi!

- Chàng làm cái gì đó?

Thấy hắn đứng ngoài cửa sổ, lén lén lút lút lắng nghe
thanh âm trò chuyện bên trong, Đại tiểu thư cười bảo:

- Y như ăn trộm vậy. Chàng muốn nghe, chúng ta cùng
vào, nói chuyện với mẫu thân.

- A, không được, không được!

Lâm Vãn Vinh nhảy lùi lại, vẻ người không được tự
nhiên, cười ha ha đánh trống lảng:

- Nàng xem bộ dạng của ta như thế này, làm sao đi gặp
phu nhân được chứ? Tốt nhất là đợi vài ngày nữa, ta đổi bộ y phục đẹp đẽ rồi
tới gặp bà cũng không muộn.

Thấy khuôn mặt hắn dơ dáy, quần áo xộc xệch rách tung,
bộ dáng vô cùng khốn khổ, cộng thêm lúc nãy hắn nói là nhớ tới mình, nên Tiêu
Ngọc Nhược ngọt ngào trong lòng, khe khẽ gật đầu, gương mặt ửng đỏ:

- Như vậy thì chàng mau đi nghỉ đi. Ngày mai chàng
thay quần áo, chúng ta sẽ tới bái kiến mẫu thân lão nhân gia.

Việc tối nay, xem như nàng đã tạm thời bỏ qua. Thấy
sắc mặt ôn nhu đầy tình cảm của Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh lại nghĩ ngợi lung
tung, trộm giữ tay nàng:

- Ngọc Nhược, sự tình lúc nãy ta nói với nàng, nàng
còn nhớ chứ? Tối nay ta bị thương, cần phải có người an ủi, thật sự rất thuần
khiết thôi…

- Miệng như bôi mỡ, ai muốn an ủi chàng, đi mà tìm Tần
Tiểu Thư của chàng đi.

Tim Tiêu Ngọc Nhược bỗng đập mạnh, tai hơi ù lên, cúi
đầu vội vã đi vào phòng mình.

Thấy hình dáng thẹn thùng của nàng, Lâm Vãn Vinh hắc
hắc cười vài tiếng, vào phòng riêng, đến thùng nước nóng, nhảy tòm vào đó,
thoải mái thở dài một hơi. Chuyện tối nay thật là có chút tà môn, lần đầu làm
tặc, đã gặp phải người không đáng gặp, cũng không đáng bị thương.

Những vết xước trên mặt hắn hơi nóng rát, trên lưng
cũng bị một cú rất nặng, ngâm trong nước một chút, lại ngâm ngẩm đau. Nhưng nhớ
tới nữ tử ngực lớn mông to kia, vóc người vô cùng tuyệt vời, cảm giác mềm mại
từ đôi tay còn đọng mãi.

- Tướng công!

Một tiếng gọi mềm mại vang lên từ sau lưng hắn, chẳng
biết khi nào Tần Tiên Nhi đã đẩy cửa bước vào. Hai má nàng đỏ bừng lên trong
làn hơi nước nóng, đôi tay xinh xắn vươn ra, từ từ chạm vào phần xương sống
trên tấm lưng trần của hắn.

Lâm Vãn Vinh “ồ” một tiếng, cả người thư giãn, vuốt
nước trên mặt rồi cười nói:

- Tiên Nhi, không phải nàng đang nói chuyện với phu
nhân sao, sao mà về đây nhanh như thế?

Đôi tay của Tần Tiên Nhi ôn nhu thong thả xoa bóp sống
lưng cho hắn, khuôn mặt kiều diễm hồng nhuận, ôn nhu trả lời:

- Thiếp lo cho chàng, muốn đến xem. Tướng công, Tiêu
gia tỷ tỷ nói, vừa rồi có một nữ tử vào Tiêu Gia, chàng còn đấu với nàng bị
thương nữa…

- Không có, không có.

Lâm Vãn Vinh vội vã lắc đầu:

- Đại tiểu thư nói giỡn thôi, nàng đừng nghĩ lung
tung. Nói về đánh nhau, làm gì có nữ tử nào là đối thủ của ta chứ?

Tần Tiên Nhi cười khúc khích, hơi nước dần dần nhạt
đi. Vết thương trên mặt và trên lưng hắn liền rơi vào mắt của nàng. Tần Tiểu
Thư a lên một tiếng, nước mắt chảy dài, thanh âm chuyển thành băng giá:

- Nguyên lai Tiêu gia tỷ tỷ nói thật. Tướng công, ai
làm việc này, thiếp đi giết nó!

- Giết cái gì mà giết!

Lâm Vãn Vinh cười giữ tay nàng, thừa dịp nàng không
chú ý, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng. Tần Tiên Nhi a lên một tiếng, chỉ
cảm thấy thân thể nóng lên, rồi rơi tòm vào trong thùng nước.

Võ công nàng rất khá, không sợ lạnh, nên chỉ mặc quần
áo rất mong manh. Vừa rơi xuống nước quần áo cả người đã bị thấm ướt hết, tạo
thành một lớp mỏng như cánh ve phủ trên người, dán sát vào bộ ngực vun cao của
nàng. Đôi mông căng tròn và cặp đùi ngọc thon dài, nàng đúng là mỹ nhân đẹp như
một bức tượng băng, tuyệt vời lả lướt.

Thùng nước không lớn, khó khăn lắm mới chứa được hai
người ép chặt vào nhau. Tần Tiên Nhi tuy đã là vợ chồng với hắn, nhưng vẫn rất
thẹn thùng ôm chặt lấy thân thể rắn chắc của hắn, khe khẽ gọi:

- Tướng công…

Cả khuôn mặt đỏ bừng của nàng khẽ ngẩng lên, đẹp như
ánh sáng rạng đông phía chân trời, đôi mắt mê ly trong hơi nước mông lung, như
những cơn sóng cuốn lấy thu hồn đoạt phách của người ta. Cánh mũi phập phồng
khiết bạch như ngọc như ngà, đôi môi đỏ hồng kiều diễm, giống như một quả vải
vừa chín tới, lôi cuốn Lâm Vãn Vinh nhấm nháp vị ngọt của nó. Khuôn mặt tươi
cười, hai lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, cùng với ánh mắt đưa đẩy kiều
mị, cực kỳ động lòng người.

- Tiên Nhi…

Lâm Vãn Vinh ngây người ngắm nàng, cả người như bị đốt
cháy, bàn tay tham lam vọc vào quần áo của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng
thanh khiết như ngọc thạch của nàng, cảm giác mềm mại mát rượi, còn nhu hòa hơn
cả nước.

- Tướng công, thiếp muốn làm thê tử của chàng, làm thê
tử chính thức của chàng.

Hai môi mọng đỏ của Tần Tiên Nhi lắp lắp, tiếng nói
mang theo một hương thơm hoa lan, ánh mắt kiều mỵ như hòa tan vạn vật. Nàng vừa
thẹn thùng vừa khẩn trương kéo bàn tay hắn, từ từ đặt lên bộ ngực cao vút của
mình. Lớp áo trên người nàng sớm bị thấm ướt, hai đỉnh đồi đầy đặn nhô cao lên,
được che dưới lớp áo rất mỏng màu trắng, thấy mông lung da thịt trắng nõn, bộ
ngực vươn lên kiêu hãnh. Nàng từ từ vặn eo, bộ ngực lộ ra phân nửa, một cái
thung lũng thật sâu mê say điên đảo cả người.

Lâm Vãn Vinh thở ra một hơi dài, hai tay đè lên ngọc
châu đang đột khởi, cảm giác mềm mại như gấm lụa làm tim hắn đập thình thịch,
liên tưởng tới nữ tử vừa tao ngộ tối nay, so sánh với nàng, vóc người lão bà
của ta cũng đâu thua kém.

Cảm giác nóng bỏng từ ngực lan vào tận tim, cả người
Tần Tiên Nhi run lên, nhịn không được rên lên một tiếng, vô cùng thẹn thùng,
vội vội vàng vàng nép vào ngực hắn, thở hổn hển:

- Tướng công, thiếp không muốn đợi nữa… thiếp muốn…
Tiên Nhi muốn làm thê tử của chàng.

Thanh âm này giống như mang theo ma thuật, làm dấy lên
dục hỏa trong lòng Lâm Vãn Vinh, nhưng cuối cùng trong lòng hắn vẫn còn lại một
chút lý trí. Tuy tay chân vẫn sờ loạn như cũ, nhưng nghĩ tới hạnh phúc tương
lai, hắn không thể không quyết tâm ngăn chặn dục hỏa trong lòng:

- Tiên Nhi, tình cổ trên người nàng…

Tần Tiên Nhi á lên một tiếng chúi đầu vào lòng hắn,
nói nhỏ:

- Tướng công, nếu thiếp không giải được tình cổ, chàng
sẽ vĩnh viễn không yêu thiếp sao?

- Sao có thể như vậy được?

Cảm nhận được thâm tình của Tần Tiên Nhi, Lâm Vãn Vinh
cảm động vô cùng, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nghé vào bên tai nàng
hôn nhẹ, dịu dàng nói:

- Nha đầu ngốc kia, chúng ta đã bái đường làm vợ
chồng, đương nhiên sẽ sống với nhau trọn đời, như cây liền cành. Nàng là một cô
gái tốt như vậy, là bảo bối trời ban cho ta, ta không chỉ muốn nàng, mà còn coi
nàng hơn cả mọi thứ bảo bối trên đời này nữa.

Nghe giọng lưỡi ngọt ngào của hắn, lòng Tần Tiên Nhi
run lên, ôm chặt hắn, dán chặt cả người vào hắn, thổn thức:

- Tướng công, trên người thiếp có tình cổ, thiếp còn
hay ghen tuông. Nếu chàng muốn thiếp, bộ không lo thiếp sẽ gây tai họa cho Tiêu
Thanh Tuyền và Tiêu Gia hai vị tiểu thư sao?

Lâm Vãn Vinh trìu mến gãi nhẹ vào chiếc mũi xinh xắn
của nàng, cười nói:

- Chỉ bằng lời này của nàng, ta cũng muốn cưới nàng
làm vợ rồi. Tiên Nhi, nàng là một cô gái tốt, tuyệt sẽ không hại người đâu, lão
công tin nàng.

Trong lòng kích động xen lẫn vui sướng, người ta ai ai
cũng rất khó từ chối những lời ngọt ngào, Tần Tiên Nhi nép vào ngực hắn, ngửa
mặt lên, thân thể mềm mại run rẩy dữ dội:

- Tướng công, hôn thiếp một cái đi! Hôn thiếp đi,
thiếp nói cho chàng nghe một bí mật.

- Một cái là thế nào? Một trăm cái mới được.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, áp mạnh vào đôi môi đỏ mọng
ướt át của nàng, nếm trải hương vị ngọt ngào và cảm giác mềm mại, làm cả hai
người đồng thời run lên.

Tần Tiên Nhi lách người khỏi vòng tay hắn, nhìn hắn
cười kiều mỵ, bàn tay thanh tú khẽ đưa lên, từ từ cởi dây quần áo của mình,
chiếc áo dài ướt sũng từ từ rời khỏi thân thể nàng, lộ ra một ngọc thể mềm mại
trong suốt ẩn hiện trong nước, bộ ngực đầy đặn cao vút chìm trong làn nước nóng
tạo thành một thung lũng hun hút.

Tần Tiên Nhi từ từ áp vào người hắn, bộ ngực cao cao
mềm mại đầy sức sống, áp thẳng vào trước ngực hắn. Sắc mặt nàng đỏ bừng, thần
sắc kiều mị, cười cười pha lẫn vẻ kiêu hãnh, để mặc hắn nhè nhẹ vuốt ve cặp đùi
ngọc ngà, long đồn, bộ ngực, mọi chỗ trên cơ thể đang cuộn lên như sóng biển
của mình.

- Tướng công, chàng đừng sợ.

Gương mặt Tần Tiên Nhi nóng bừng, trống ngực đập mạnh,
cả người nhuyễn nhược vô lực như bị rút hết gân cốt, ghé vào tai hắn nhỏ nhẹ
thì thầm:

- Sư phó đã nghĩ ra phương pháp giải cổ độc rồi, người
nói, nhất định chàng sẽ thích. Từ tối nay trở đi, Tiên Nhi sẽ là thê tử chính
thức của chàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3