Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 399 phần 1
Chương 399: Nối
lại tơ hồng
Bóng cây đung đưa chập chờn, trong sự tĩnh lặng lộ ra
một sát khí đáng sợ. Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, trong rừng đã vù vù bắn ra
mưa tên dày đặc, mang theo hàn quang âm u, sức mạnh cường liệt, chớp mắt đã tới
trước người hắn.
Lâm Vãn Vinh phóng người lên, liên tục lăn mấy vòng,
khó khăn lắm mới tránh được đám mưa tên kia, nhưng chiến mã không thể tránh
nổi, hí dài một tiếng, vạn tiễn xuyên qua, lập tức máu tươi cuồn cuộn chảy ra.
Lâm Vãn Vinh vừa muốn di động đã thấy mấy chục bóng
đen, từ hai bên rừng lao ra, thân hình gọn ghẽ, cương đao trong tay ánh lên tia
sáng khiếp người, mang theo tiếng gió ớn lạnh, nhất tề đâm tới hắn. Những tên
thích khách này toàn thân áo đen mặt che kín, động tác mau lẹ, thế công sắc
bén, cùng nhau ra tay phương vị đều hoàn hảo, khiến hắn không trốn vào đâu
được.
“Con bà nó, cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của phong
châm!” Trong lúc cuống cuồng, Lâm Vãn Vinh đã lấy phong châm ra, đang muốn ấn
lên cơ quan, thì trong nháy mắt tình hình lại phát sinh dị biến. Trong rừng
phát ra một tiếng hú dài, lại có mấy chục bóng người lao ra, thân thủ mạnh mẽ,
bọn chúng không nói một lời, mấy kẻ nhún người vài cái đã chắn trước người Lâm
Tam, trường kiếm trong tay lấp lánh, liền vang lên tiếng ‘loang choang’, ngăn
cản những tên áo đen đang đánh tới, hai bên lao vào chém giết.
“Chuyện gì thế này?” Lâm Vãn Vinh nghi hoặc, nhưng
không dám hành động tùy tiện, tay đặt trên phong châm, có chút động tĩnh lạ thì
sẽ ra tay ngay lập tức. Hai phái nhân mã chém giết lẫn nhau, những người tới
sau đều mặc áo xanh, cũng chẳng che mặt, ra tay lại lão luyện độc ác, ngăn đám
thích khách ra khỏi Lâm Vãn Vinh, chiếm thượng phong vững chắc. Thỉnh thoảng
lại có tiếng người áo đen gào lên, hiển nhiên là chịu thiệt thòi rồi.
Nhưng những tên thích khách cũng rất hung hãn, người
trúng liền mấy kiếm vẫn không chút sợ hãi, ra tay toàn là cách đánh liều mạng,
lao vào đánh nhau với mấy người áo xanh, cục diện nhất thời khó phân.
Trong rừng lại vang lên tiếng hú dài, theo đó là một
giọng nói rõ ràng của một nam tử:
- Các vị huynh đệ tức tốc đuổi lũ tạp chủng này đi,
bảo vệ Lâm đại nhân!
- Tuân lệnh…!
Lời người nọ vừa dứt, trong rừng lại ào ào lao ra mấy
chục bóng người, thân mặc áo xanh, đao kiếm trong tay nhanh như thiểm điện, tựa
du long lượn quanh, trong phút chốc liền có mấy tên sát thủ áo đen mất mạng.
Nghe âm thanh này có chút quen tai, Lâm Vãn Vinh nhìn
vào trong rừng, chỉ thấy một đại hán áo xanh như giao long lao tới trước mặt,
chớp mắt liền có mấy người mất mạng dưới kiếm của hắn.
- Cao Tù, Cao đại ca!
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, đứng lên vẫy tay gọi to.
- Đại nhân, cẩn thận…
Theo tiếng kêu vang của Cao Tù, dị biến lại sinh ra,
trong thế trận từng bước thất bại của thích khách, đột nhiên có hai bóng người
lao lên không, nhanh như chớp giật, đâm thẳng về phía hắn.
Có Cao Tù trợ chiến, lòng tin của Lâm Vãn Vinh tăng
thêm bội phần, khẩu súng ngắn trong tay đang muốn bắn ra, lại thấy tên thích
khách đang ở trên không trung như bị điểm trúng huyệt đạo, khí thế mất hết,
phịch phịch hai tiếng rơi trên mặt đất. Cao Tù vội lao tới chắn trước người
hắn, mồ hôi dầm dề, thở hổn hển:
- Hiểm thật, hiểm thật…! Các huynh đệ, mau mau thu
thập lũ tạp chủng này.
Hai tên thích khách đột kích chính là đầu sỏ, hai
người này vừa bị diệt, đội hình của bọn áo đen lập tức hỗn loạn, nhưng càng
hung mãnh không sợ chết, giống như phát điên, vung đao đánh tới đối phương, chỗ
hiểm để trống, hoàn toàn không để ý tới tính mạng của mình.
Đây đều là những tử sĩ được huấn luyện từ lâu. Cao Tù
nhìn thấy có chút giật mình, hừ lạnh một tiếng, mọi người liền không úy kỵ gì
nữa, giơ đao chém xuống, chặt ngang lưng toàn bộ số thích khách kia.
Lâm Vãn Vinh vội kéo tay áo hắn:
- Cao đại ca, giữ lại hai tên sống sót.
Cao Tù lắc đầu, thần tình nghiêm túc:
- Lâm huynh đệ có điều không biết rồi, những kẻ này
đều là tử sĩ do người sai phái nuôi dưỡng, trước khi đi hành thích, đã ăn dược
vật mất đi thần trí, kích thích tinh thần, cho nên sức chiến đấu mạnh mẽ, không
sợ sinh tử, tinh thần lại như kẻ ngu ngốc, giữ chúng sống cũng vô dụng.
Những tên tử sĩ này, Lâm Vãn Vinh cũng từng nhìn thấy,
nghe vậy không cam lòng:
- Chẳng lẽ trong cả đám lại không tìm được một tên
tỉnh táo sao? Vậy bọn chúng làm sao biết được là không giết nhầm người? Nhất
định có một hai tên tỉnh táo.
Cao Tù gật đầu:
- Lâm huynh đệ quả nhiên là thông minh, đoán không sai
chút nào. Những tên tử sĩ này chấp hành sách lược ám sát, phải có một hai kẻ
thần trí tỉnh táo làm chỉ huy, nếu không cho dù có giết nhầm người, bọn chúng
cũng không biết.
Lâm Vãn Vinh nhìn về hai kẻ vừa hành thích mình đang
nằm thẳng cẳng trên mặt đất, tức thì giật mình hiểu ra, giơ ngón tay cái lên
khen:
- Cao đại ca quả nhiên kiến thức rộng lớn, tiểu đệ bội
phục. Hôm nay may nhờ có huynh, nếu không thì cái mạng nhỏ này của tiểu đệ đã
bỏ đi rồi.
Cao Tù lắc đầu:
- Lâm huynh đệ có thể hoàn toàn yên tâm, có huynh đệ
chúng ta bảo vệ bên người, tuyệt không để người khác hại tới một sợi lông của
ngươi. Không giấu huynh đệ, từ khi ngươi từ Sơn Đông trở lại, chúng ta đã được
hoàng thượng ra lệnh, âm thầm bảo vệ ngươi rồi. Những huynh đệ này đều là thị
vệ bên người hoàng thượng, thân thủ tự nhiên khỏi cần phải bàn nữa.
“Hóa ra là như vậy đấy!” Lâm Vãn Vinh vừa ngạc nhiên
lại vui mừng:
- Sao huynh không nói sớm? Con bà nó, sớm biết có đại
ca ở bên cạnh, đệ còn sợ cái rắm, chúng ta trên đường từ Hàng Châu, Kim Lăng
đánh tới kinh thành, đã từng sợ ai?
Cao Tù nghe được cười vang, tức thì nhớ lại thủ đoạn
hắn chỉnh người khác trên đường từ Hàng Châu trở về, thấy phong thái hắn vẫn
như cũ, trong lòng rất bội phục:
- Không phải ta không muốn nói, nhưng phụng ý chỉ của
hoàng thượng phải âm thầm đi theo, ta nào dám chống lại thánh chỉ. Hôm nay
ngươi vừa ra ngoài, ta đã phát giác có điều bất ổn, từ đó đã sớm bố trí trước.
Khiến cho huynh đệ phải sợ hãi rồi.
Nguy hiểm đã được trừ sạch, Lâm Vãn Vinh lấy lại tinh
thần, cười dâm đãng:
- Cao huynh đệ nói sai rồi, huynh đệ ta là nam nhân,
trước nay chỉ có phóng tinh, không thể thụ kinh (sợ hãi). Những tên thích khách
này lai lịch thế nào, vì sao muốn giết đệ?
Vẻ mặt Cao Tù trịnh trọng:
- Ta cũng không biết. Mấy ngày nữa đại quân của Lý
Thái lão tướng quân sẽ phải xuất phát, thế cục trong kinh thành rất quỷ dị. Bắt
đầu từ khi ngươi ở trên núi xuống, trong phủ ngoài phủ, kể cả trước sau cửa
hàng của Tiêu gia cũng có rất nhiều gương mặt lạ, ngày đêm trông coi xung
quanh, hẳn là mục tiêu của bọn chúng là nhắm vào ngươi. Ta âm thầm phái thêm
người bảo vệ, nhất là xung quanh huynh đệ, hơn nữa không lúc nào rời. Có điều
Lâm huynh đệ này, ngươi ngàn vạn lần không được bất cẩn, có thể huấn luyện ra
tử sĩ xuất sắc như thế này, thực lực của kẻ đối đầu với ngươi tuyệt không thể
khinh thường.
- Đệ sợ quái gì hắn?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười tự tin:
- Có những thị vệ bên người của hoàng thượng ở đây, kẻ
kia dù có mạnh, cũng có thể mạnh hơn được hoàng thượng sao?
“Điều này cũng đúng!” Cao Tù mỉm cười gật đầu, vô cùng
bội phục với tinh thần gặp loạn không sợ của Lâm Tam. Lâm Vãn Vinh lấy ra một
xấp ngân phiếu, không thèm nhìn một cái đưa ngay vào tay Cao Tù:
- Cao đại ca, huynh nhận lấy cái này, cho các huynh đệ
uống trà.
Tờ ngân phiếu ở trên cùng cũng tới năm trăm lượng, cứ
thế mà tính, sợ là phải có tới bốn năm ngàn lượng, Cao Tù giật nảy mình, vội
đẩy số ngân phiếu lại:
- Huynh đệ ngươi làm cái gì thế này, xem thường Cao Tù
ta sao? Ta ăn cơm của hoàng thượng, tính mạng bán cho triều đình, chưa nói tới
giao tình chúng ta cùng lên chiến trường qua sinh tử. Dù là một người bình
thường, ta cũng không thể nhận bạc của ngươi.
Khi diệt phỉ ở Sơn Đông, Cao Tù luôn hộ vệ bên người
Lâm Tam, nói có giao tình qua sinh tử cũng không hề quá. Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Cao đại ca hiểu lầm rồi, bằng vào giao tình của
chúng ta, đệ tặng bạc huynh làm cái gì? Nếu huynh thiếu tiền tiêu, cứ tới thẳng
nhà đệ mà lấy là được rồi. Số ngân phiếu này không phải là để cho huynh, mà là
cho huynh đệ thủ hạ của huynh. Mấy ngày nay, họ bảo vệ chu toàn cho người nhà
của đệ, ngày đêm coi giữ, tận tâm tận lực. Đúng là bọn họ phụng hoàng mệnh làm
việc, nhưng cũng là có ơn với Lâm mỗ đây. Các huynh đệ đều là kiếm cơm trên đầu
đao mũi thương, mọi người đều có gia đình có miệng ăn phải nuôi, sống cũng
không dễ. Lâm mỗ nếu có ơn không báo, không chỉ làm Cao đại ca khó xử, chính đệ
cũng áy náy không yên. Chút ngân phiếu này cho huynh đệ uống trà. Chỉ xin đại
ca chuyển lời với các huynh đệ, cả nhà của đệ, cả nhà Tiêu gia, phải nhờ vào
bọn họ rồi!
Lâm Vãn Vinh là nhân vật bậc nào, hắn hiểu rõ đạo lý
quan cao không bằng người quản trực tiếp, lệnh hoàng đế cũng được, nhưng người
thi hành trực tiếp là những thị vệ này. Lâm phủ Tiêu gia có một đống lão bà như
vậy, nếu tổn thất một người, còn chẳng phải muốn hắn thương tâm chết sao. Tiêu
chút bạc, để người ta bán mạng, con mẹ nó quá đáng giá!
Cao Tù cũng là một nhân vật thông minh khôn khéo, nghe
mấy câu là biết tâm tư của hắn, liền không chối từ nữa, cất ngân phiếu vào
ngực, giơ ngón cái lên tán dương:
- Huynh đệ, ta phục ngươi, khó trách ngươi lĩnh quân
lại có thể làm từng người đều bán mạng cho ngươi! Ngươi cứ yên tâm, việc này ta
thầu hết, ta nhất định làm cho thỏa đáng, để mọi người đều biết nghĩa khí của
ngươi.
- Đại ca khách khí rồi, khách khí rồi!
Lâm Vãn Vinh cười gian, ánh mắt rơi lên trên người hai
tên thủ lĩnh thích khách:
- Cao đại ca, có thể cứu tỉnh bọn chúng hay không?
Cao Tù lên tiếng đáp ứng, đi tới bên người hai kẻ đó
dò xét một lượt rồi vỗ lên người chúng mấy cái, hai kẻ đó vẫn hôn mê như cũ,
không hề thấy tỉnh lại. Sắc mặt Cao Tù nhăn nhó, xấu hổ ho khan mấy tiếng.
Lâm Vãn Vinh thấy lạ liền hỏi:
- Cao đại ca, làm sao rồi? Bọn chúng chết rồi sao?
Cao Tù xấu hổ đỏ cả mặt:
- Chết thì không, có điều ta không lấy ra được ám khí
trên người bọn chúng. Lâm huynh đệ chờ chút, ta gọi người lấy nước lạnh lại thử
xem.
“Không lấy ám khí ra được? Thế này thì lạ thật, ám khí
kia chẳng phải là ngươi bắn ra cứu ta sao, sao lại tự làm bẽ mặt mình?” Thấy vẻ
xấu hổ của Cao Tù, Lâm Vãn Vinh sao có thể đi vạch vết thương của hắn ra, bèn
tủm tỉm cười cho qua.
Khăn đen che mặt của hai tên thích khách này đều đã
được kéo ra, Lâm Vãn Vinh chậm rãi đi tới trước hai người, chỉ thấy hai tên
thích khách này đều là tráng hán chừng ba mươi tuổi, một tên dáng người gầy
còm, tên còn lại thì hơi béo, sắc mặt âm hiểm, thần thái hung ác, mỗi tên đều
nắm cương châm trong tay, trên mũi châm lam quang lập lòe, hiển nhiên là được
tẩm kịch độc.
Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, toàn thân Lâm Vãn Vinh toát
mồ hôi lạnh sợ hãi khôn nguôi. Nếu như không phải Cao Tù ra tay kịp thời, con
mẹ nó ta mà không cẩn thận ăn một châm thôi thì sợ là toi đời mất rồi!
Hắn vội vã lùi lại hai bước, Cao Tù lấy những cây
cương châm kia ra, phóng một châm vào lá cây bên cạnh, chỉ nghe thấy xì xì,
trên lá cây non kia khói đen bốc lên, thoáng cái đã biến thành một làn khói đậm
không thấy bóng dáng nữa.
- Cái này có phải gọi là nước hóa thi không?
Lâm Vãn Vinh rùng mình, cắn chặt răng hỏi.
Cao Tù thần sắc trịnh trọng gật đầu:
- Gọi là hóa thi phấn, cũng có thể gọi là hóa cốt
phấn. Chính là lấy những thứ độc nhất thiên hạ như thất bộ xà, độc bọ cạp, phi
thiên ngô công, lại kết hợp với thuần vương thủy cực kỳ gian nan mới luyện chế
thành, xem ra số lượng trên tay đám thích khách này cũng không có nhiều, nếu
không chúng đã sớm lấy ra dùng rồi, những huynh đệ của chúng ta cũng sẽ tổn
thất lớn.
- Con bà nó.
Lâm Vãn Vinh nghiến răng nghiến lợi đá một phát thật
mạnh vào tên thích khách hôn mê kia:
- Đợi lát nữa ta sẽ cho bọn bay thưởng thức tư vị hóa
cốt phấn.
Sớm có thị vệ đưa đến một thùng nước lạnh, Cao Tù cũng
chẳng khách khí, lập tức hất lên mặt, lên người hai tên thích khách kia. Lúc
này mùa xuân giá rét, tên thích khách bị nước lạnh kích thích, tức thì không
khỏi run mình vì buốt giá. Từ từ mở mắt ra, còn chưa nhìn rõ được tình hình, đã
thấy một luồng sáng bạc lạnh lùng lóe lên trước mặt mình, một thanh đoản kiếm
sắc bén đặt trên mắt hắn, cắt đứt luôn mấy sợi lông mi.
Dù hắn có là loại vong mạng ngang ngạnh không sợ đi
chăng nữa cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, vội cắn chặt lấy răng không phát ra
một tiếng nào. Toàn thân hắn mất hết sức mạnh, nhìn xuyên qua khe hở của đoản
kiếm kia len lén đánh giá tình hình. Chỉ thấy phía trước là một khuôn mặt lạnh
lùng không đen cũng chả trắng, trong mắt lóe lên tia hung tàn, đang cầm một
thanh đoản kiếm nhọn hoắt, không nhanh không chậm cọ qua cọ lại trên mắt mình,
cảm giác lạnh băng kia khiến thân thể hắn run lên.
"Xoạt” một tiếng, Lâm Vãn Vinh lướt ngang kiếm
qua, lông mi của tên thích khách kia đứt làm hai đoạn, mắt hắn trợn tròn, không
dám nhúc nhích mảy may.
- Kiếm tốt thật!
Lâm Vãn Vinh than một tiếng, chậm rãi đứng lên ung
dung nói:
- Cao đại ca, cắt lưỡi của tên vương bát đản này đi.
- Đại nhân, chẳng lẽ ngài không muốn xét hỏi hắn sao?
Cao Tù và Lâm Vãn Vinh phối hợp với nhau chẳng phải
lần một lần hai nữa, khéo léo hỏi tới.
- Mấy tên tử sĩ chó má này, hỏi bọn chúng cũng vô
dụng, có gì hay mà hỏi.
Lâm Vãn Vinh cười âm hiểm:
- Ai phải làm thì người đó sẽ làm, cho rằng ta không
biết sao? Vương gia gần đây thật là nhàn rỗi, còn nhớ đến cả ta…
Thích khách kia sắc mặt không hề thay đổi, nhưng trong
mắt lại thoáng qua một tia hoảng loạn, Lâm Vãn Vinh hờ hững:
- Cái lưỡi chó này lưu lại cũng chả được tác dụng gì.
Cắt phăng nó đi, cho hắn về nhà nói ngôn ngữ câm với chủ nhân của hắn.
- Tuân lệnh!
Cao Tù bóp hàm tách miệng của tên thích khách ra, lấy
đoản kiếm muốn đâm vào trong miệng hắn.
Ánh mắt tên thích khách kia cuống lên, giãy giụa kêu ư
ử, Cao Tù do dự:
- Đại nhân, hình như hắn muốn nói chuyện.
- Không cho nói!
Lâm Vãn Vinh tức giận quát lên:
- Nói ta cũng không nghe, Cao Tù, ngươi làm trễ nải
thời gian, phạt ngươi đem hắn cắt sạch cả trên lẫn dưới.
Cao Tù lên tiếng nhận lệnh, sai người đặt tên thích
khách nằm ngửa lên, hai chân giang rộng ra. Hai tay hắn nắm chắc đoản kiếm, cười
hắc hắc liên tục, xoạt một tiếng quét xuống dưới.
- Aaa…
Tên thích khách kia kêu thảm thiết, hét lên:
- Vương gia nhất định sẽ không tha cho ngươi, người
nhất định sẽ báo thù cho ta…
Kêu la một hồi, nhưng lại thấy hạ thể không hề đau
đớn, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tên thủ lĩnh hộ vệ kia đứng sát ngay bên Lâm
đại nhân, cả hai cùng vuốt cằm cười âm hiểm, mặt đắc ý vô cùng.
- Lâm huynh đệ, ta đi theo ngươi, thực sự học được rất
nhiều thủ đoạn.
Lời của Cao Tù xuất phát từ tận đáy lòng, luận về tâm
lý chiến, thiên hạ không có ai hơn được Lâm Tam.
- Đâu có, đâu có.
Lâm Vãn Vinh cười gian xảo:
- Đệ theo Cao đại ca cũng học được rất nhiều thứ, ví
như một kiếm vừa rồi của huynh, không nhiều không ít, lướt sát qua mép, quả
thực so với thủ thuật cắt bao quy đầu còn tinh tế chính xác hơn, tiểu đệ bội
phục vô cùng.
Thấy sắc mặt hai người không chút thay đổi tự tán
dương lẫn nhau, tên thích khách kia lúc này mới tỉnh ngộ là bị lừa, nhưng một
tiếng hét vừa rồi, đã bại lộ hết thảy, giờ có muốn hối lại cũng không kịp nữa,
tức thì mặt như tro tàn, cúi đầu im lặng.
- Lần này thì không cần phải dùng trò đó nữa. Con mẹ
nó, loại người như mày mà cũng xứng làm tử sĩ à?
Lâm Vãn Vinh khinh miệt tặng cho tên thích khách kia
một cước, rồi khẽ vẫy tay:
- Đem hắn ra xem trên người có cái gì cắt được thì xẻo
hết đi! Tiện thể cho các huynh đệ thủ hạ mới tới được luyện tay nghề, chọn mấy
cái đao cùn một chút, một đao xẻo chưa được thì hai đao, hai đao vẫn không được
thì làm đao nữa, hiếm khi có được người sống thể thí nghiệm…
Tên thích khách kia vốn không hề sợ chết, nhưng thủ
đoạn nhỏ Lâm Vãn Vinh vừa mới dùng kia, làm hắn nói ra hết cả những điều không
nên nói cũng đã nói rồi. Bí mật đã bị lộ rồi, hắn chẳng còn gì để dựa dẫm nữa,
cuống cuồng kêu lên:
- Ngươi dám? Ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!
- Không buông tha cho ta?
Lâm Vãn Vinh cười hô hố:
- Lời này nói ra từ cái miệng của ngươi, thật là đáng
buồn cười. Ngươi cũng không biết là đã giúp vương gia của ngươi giết mất bao
nhiêu người rồi, cũng nghe qua câu này bao nhiêu lần rồi. Lão huynh, ngươi chấp
nhận đi, động thủ…
Lâm Vãn Vinh quát lớn một tiếng, lập tức có bốn năm
thị vệ lao lên, mặt tên thích khách kia tái nhợt, còn chưa kịp ú ớ gì đã cảm
thấy chân đau buốt, một thị vệ không chờ được đã đâm một đao lên chân hắn.
“Aaaaa…” Trong tiếng gào thảm thiết, hắn mới biết đối
phương không hề đùa, nhìn máu tươi tuôn xối xả, hắn như có cảm giác sụp đổ.
Lâm Vãn Vinh phất tay ngăn mấy thị vệ lại, lạnh nhạt
hỏi:
- Nói đi, tên ngươi là gì? À, ngươi mà không nói, ta
cũng chẳng ngại, các huynh đệ của ta đang cầu mà không được đấy.
- Trịnh Thu Lôi.
Tên thích khách không còn sức kháng cự, yếu ớt nói.
Lâm Vãn Vinh “ừm” một tiếng, nói như chẳng thèm để ý:
- Theo vương gia bao nhiêu năm rồi?
- Hai mươi mốt năm.
- Hai mươi mốt năm ư?
Lâm Vãn Vinh gật gù:
- Thời gian cũng không ít, chẳng trách vương gia tín
nhiệm ngươi như thế, đem nhiệm vụ vĩ đại này giao cho ngươi. Không ngờ ngươi nỡ
bán đứng vương gia, ngươi chớ có chối, bao nhiêu huynh đệ của ta đều đã nghe
ngươi nói, không biết vương gia lão nhân gia nghe được tin xấu này, sẽ thương
tâm như thế nào đây!