Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 390

Chương 390: Kính
viễn vọng

Hiếm khi được một đêm yên bình. Ôm lấy thân thể mềm
yếu như không xương của Ninh Vũ Tích, trong lòng Lâm Vãn Vinh hết sức bình
thản, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, không thấy
bóng dáng Ninh tiên tử bên cạnh, trong phòng gọn gàng chẳng thấy chút bụi,
không khí còn thoang thoảng u hương, cực kỳ vắng lặng.

Thoải mái nằm thêm một lát, vẫn không thấy bóng dáng
Ninh Vũ Tích đâu, không biết nàng đi đâu làm gì rồi. Lâm Vãn Vinh rời giường
thu dọn một chút, chậm rãi đi ra ngoài động.

Trời đã tảng sáng, phương đông thấp thoáng ánh hào
quang từ nơi xa vạn trượng đang phá mây tràn tới, từng lớp sương mù giữa hai
đỉnh núi dần dần tan đi, phía đối diện tuy vẫn còn thấy mơ hồ, nhưng tầm nhìn
đã tăng lên rất nhiều.

Uốn vặn thân thể một cách thoải mái, đang muốn mò tới
suối nước nóng rửa mặt, chợt đưa mắt qua, trên một khối đá cao lớn xa xa, thấy
một bóng dáng mỹ lệ xuất trần đang đứng. Thân hình nàng thon dài, vóc dáng
thướt tha, mái tóc đen huyền tung bay trong gió nhẹ, sương sớm thấm đẫm tóc
mai, thấp thoáng phản chiếu trong nắng sớm, ánh lên sắc cầu vồng lung linh.

Lâm Vãn Vinh nhìn thấy liền mừng rỡ, vốc bừa nước rưới
lên mặt rửa qua loa rồi hăm hở chạy tới bên tảng đá:

- Thần tiên tỷ tỷ, ra ngoài ngắm phong cảnh, sao không
gọi ta đi cùng… ý, đây là cái gì?

Dưới tảng đá có để một đống lớn củi khô, xếp chồng lên
nhau vào một chỗ, hẳn là Ninh Vũ Tích tự mình thu nhặt. Trên cành khô truyền
lại mùi dầu đèn nhàn nhạt, Lâm Vãn Vinh biến sắc, sửng sốt hỏi:

- Tỷ tỷ, tỷ làm cái gì thế?

Ninh Vũ Tích khẽ vuốt lọn tóc phủ bên tai, dịu dàng
cười với hắn, trong mắt tựa như thống khổ, lại tựa như vui mừng:

- Ngươi đã nói, làm người phải công bằng. Ta không
muốn làm Thanh Tuyền khó xử, cũng không muốn làm ngươi khó xử, vậy thì công
bằng một chút, đem vận mệnh của chúng ta giao cho ông trời…

Mi mắt nàng cụp xuống, thấm đượm lệ châu trong suốt,
nàng chậm rãi cho tay vào ngực áo, lấy ra một cái đánh lửa, giống y hệt cái đã
vứt xuống núi ngày hôm qua.

“Hóa ra là tiên tử tỷ tỷ dọa ta, trên người nàng căn
bản là mang hai cái đánh lửa.” Trong lòng Lâm Vãn Vinh như có trăm mối cảm xúc
đan xen, chợt nghe một tiếng “tạch” khẽ vang lên, ánh lửa bùng cháy, hàng mi
dài của Ninh Vũ Tích bỗng run run, nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống, không đợi Lâm
Vãn Vinh kịp phản ứng, cánh tay xinh xinh mềm mại vung lên, mồi lửa kia liền
rơi xuống đống củi khô.

“Bùng” một tiếng, dầu nhanh chóng bắt lửa, hòa cùng
củi khô cháy bừng bừng, khói đen cuồn cuộn bốc lên trời, ngoài mấy dặm cũng có
thể nhìn thấy, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Vũ Tích, càng làm
hiện vẻ xanh xao yếu đuối thật khiến người ta đau lòng.

- Tiểu tặc, ngươi muốn làm cái gì?

Trong mắt đẫm lệ, chỉ thấy Lâm Vãn Vinh như phát điên
nhảy xuống tảng đá, hai nhân giẫm mạnh lên đám cỏ khô như muốn dập tắt ngọn
lửa, Ninh Vũ Tích kinh hãi, chân điểm nhẹ, lướt tới trước người hắn, nhấc người
hắn lên rồi vội vã lướt đi mấy thước mới dừng lại.

Nhìn ống quần rách nát của hắn, hai chân hai tay bị
khói lửa làm bỏng rát, trên mặt còn dính chút tro than, Ninh Vũ Tích nắm thật
chặt lấy tay hắn, miệng còn chưa nói, nước mắt đã tuôn rơi:

- Tiểu tặc, ngươi, ngươi không muốn sống sao?

- Tỷ tỷ, tỷ biết mình đang làm gì không?

Lâm Vãn Vinh tựa như không nghe thấy lời nàng, lầm bầm
hỏi.

Ninh Vũ Tích cắn chặt môi hồng, lặng lẽ gật đầu:

- Trên đời này khó khăn nhất chính là hai chữ công
bằng. Trên đỉnh Tuyệt Phong này, ít có người lui tới. Ta đem giữ ngươi ở đây,
thật vô cùng bất công với đám Thanh Tuyền, lòng ta cũng khó yên ổn. Đã như vậy,
ta liền cùng với trời cao đánh cược một phen, nếu bọn họ không nghĩ ra được
biện pháp cứu ngươi đi, thì là ta thắng, ta sẽ thanh thản, không còn gì hổ
thẹn, sẽ cùng ngươi ở đây mãi mãi làm phu thê, làm thần tiên khoái hoạt.

Mái tóc dài của nàng tung bay trong gió nhẹ, Ninh Vũ
Tích thần sắc kiên định cắn răng nói tiếp:

- Nhưng nếu bọn họ nghĩ ra được biện pháp, vậy thì là
ta thua, ta sẽ…

- Tỷ sẽ thế nào?

Lâm Vãn Vinh nắm chặt lấy tay nàng, trừng mắt hét lớn.

- Ta, ta cũng không biết.

Thấy thần sắc mạnh mẽ của hắn, trong lòng Ninh Vũ Tích
mềm ra, chậm rãi nép vào ngực hắn, nước mắt tuôn rơi, dịu dàng nói:

- Tiểu tặc, ngươi đừng ép ta, ta đã đem vận mệnh của
ta giao cho ông trời, chỉ có vậy cõi lòng của ta mới có thể yên ổn, mới có thể
vượt qua được chính mình. Nếu không như thế, cho dù là ta và người ở cùng nhau,
tâm kết cũng khó giải được, buồn bực cả đời.

Ninh Vũ Tích tuyệt không phải nói lời kích động, trời
sinh tình tình nàng cố chấp như thế rồi, nếu không để nàng giải được tâm kết
thì vĩnh viễn sẽ không vui vẻ hạnh phúc được một ngày.

Lâm Vãn Vinh trong lòng đau đớn, khổ sở lắc đầu than:

- Tỷ tỷ, đây là tỷ thoát ra khỏi một vòng vây này
nhưng lại tiến vào một vòng luẩn quẩn khác, cớ gì phải khổ thế! Cách xuống núi,
không phải là không thể, tới như thế nào thì sẽ về như thế đó…

Ninh Vũ Tinh cả kinh:

- Ngươi, ngươi nói cái gì?

Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu, cười khổ không đáp, Ninh Vũ
Tích vùi đầu vào lòng hắn, yếu ớt nói:

- Ta biết, với trí thông minh của ngươi, nhất định là
sớm có biện pháp rồi. Nhưng ta không quan tâm, mặc kệ là thành hay bại, ta đã
rơi xuống hồng trần, không trở lại được nữa, ta làm như thế, là tạo cho Thanh
Tuyền một cơ hội, cũng là tạo cho chính mình một cơ hội, để ta có thể an tâm
truy cầu nguyện ước của mình. Tiểu tặc, ngươi hiểu được ta không?

“Có thể hiểu được không ư?” Uổng cho Lâm Vãn Vinh ngày
thường miệng nở hoa sen, lúc này cũng không biết nên nói sao. Đống củi khô càng
cháy càng mạnh, ánh lửa bừng bừng chiếu lên má hắn, trong lòng hắn khi thì vui
khi thì buồn, trăm loại tư vị trong đầu. Thật lâu cũng không nói nổi một câu.

Ninh Vũ Tích nói hết một lượt, tựa như đã vứt bỏ được
tất cả gánh nặng trên người, vẻ mặt nhẹ nhõm vô cùng, nhìn hắn cười duyên dáng:

- Đừng lo lắng thay cho ta, dù ngươi nghĩ ra biện
pháp, nhưng Thanh Tuyền ở đối diện lại không biết, thiên hạ này mấy người có
được đầu óc như ngươi? Ta chắc gì đã thua!

- Thua rồi cũng chẳng sao!

Lâm Vãn Vinh hôn lên đôi môi anh đào, chợt bật cười:

- Nói ra tỷ không tin, ta sống được ở trên thế giới
này, vốn đã là một kỳ tích vĩ đại, không có gì ta không làm được. Mà ta am hiểu
nhất, chính là biến cái không thể thành có thể. Ví dụ như, chúng ta nhất định
sẽ sinh bảy nam tám nữ, điểm này, không tùy theo thời gian và địa điểm mà có
thể thay đổi …

- Tiểu tặc vô sỉ!

Ninh Vũ Tích khẽ hứ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, nép
sát và lòng hắn, ngượng ngùng không nói được gì.

- Lâm tướng quân… Thiên Tuyệt Phong… Lâm tướng quân…
Thiên Tuyệt Phong…

Hai người đang ngọt ngào, trên vách đá đối diện chợt
vang lên một loạt tiếng hô hoán đồng loạt, lúc này sắc trời quang đãng, nhìn ra
xa xa, mơ hồ thấy vô số binh sĩ đứng trên đỉnh núi. Tất cả cùng hướng tới bên
này hô hoán, tiếp đó một tiếng hô lớn thô hào theo gió truyền lại:

- Lâm tướng quân, Lâm tướng quân…

- Là Hồ đại ca!

Lâm Vãn Vinh đứng bật dậy.

Thời tiết rất tốt, mây mù chỉ còn một lớp mong manh,
Ninh Vũ Tích công lực tuyệt cao, tập trung đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trên
đỉnh núi đối diện dựng lên một ống trúc lớn hình cái loa, tiếng nói thông qua
ống trúc mới có thể truyền xa như vậy.

- Chúng ta biết tướng quân trên Thiên Tuyệt Phong,
tướng quân yên tâm. Mấy vạn huynh đệ chúng ta, dù phải lấy người làm thang,
cũng nhất định phải đưa tướng quân xuống. Bọn thú non người Hồ ở phương bắc càn
rỡ quá mức, nhiệt huyết của các huynh đệ đều đang sôi trào, chỉ đợi tướng quân
trở lại dẫn chúng ta lên phương bắc giết địch, vì nước lập công! Vì tướng quân,
các huynh đệ. Lên…

Dưới núi chợt vang lên một loạt tiếng pháo, tiếp đó
liền có hằng hà sa số binh sĩ lao tới, dọc theo vách núi thẳng đứng dựng tầng
tầng thang mây, từng đốm đen nhỏ nhiều không đếm xuể, theo thang mây bám vách
núi trèo lên trên.

- Hồ Bất Quy, bảo bọn họ dừng lại, bảo bọn họ dừng
lại! Đây là sinh mạng của các huynh đệ đó, con mẹ ngươi hồ đồ, quá hồ đồ…

Lâm Vãn Vinh điên cuồng nhảy lên, lớn tiếng kêu gào,
hai mắt đỏ như máu, hai bàn tay như muốn nghiến nát từng ngón. Nhưng thanh âm
của hắn quá nhỏ, vô luận làm sao cũng không thể truyền tới được bờ bên kia.

Ninh Vũ Tích kéo tay hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng bảo:

- Có nhiều quân sĩ kiên cường hộ vệ ngươi như thế.
Tiểu tặc, ngươi thật không phải là kẻ tầm thường! Ngươi thật sự muốn lên tiền
tuyến phương bắc chống lại người Hồ sao?

Lâm Vãn Vinh nhiệt huyết dâng trào, nghiến răng đáp:

- Các huynh đệ đối đãi với ta như thế. Nếu ta không
đi, con mẹ nó ta không phải là người nữa.

- Đừng có nói bậy bạ.

Ninh Vũ Tích che miệng hắn lại, sắc mặt dần dần nhợt
nhạt, đột nhiên ngẩng đầu quát lên:

- Hồ Bất Quy đối diện nghe đây, Lâm tướng quân ra lệnh
cho ngươi tức tốc thu binh lùi lại, không được làm uổng phí tính mạng của quân
sĩ. Kẻ nào cãi lại, xử theo quân pháp!

Nàng công lực cao tuyệt, lời này truyền đi thật xa, âm
thanh phảng phất dội vào vách đá đối diện. Hồ Bất Quy mừng rỡ:

- Mạt tướng tuân lệnh, thu binh, thu binh! Tướng quân
ra lệnh thu binh!

Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay nàng cảm kích:

- Tỷ tỷ, ta thay mặt cho tất cả các huynh đệ cám ơn
tỷ!

Ninh Vũ Tích tựa vào lòng hắn, nước mắt lã chã, nghẹn
ngào:

- Không cần cám ơn ta, ta cũng không biết làm như vậy
là đúng hay là sai!

- Sư phó…

Đối diện đột nhiên truyền tới tiếng gọi tha thiết của
một nữ tử, Lâm Vãn Vinh nghe được rõ ràng, chính là tiếng của Thanh Tuyền.
Thanh âm của Tiêu tiểu thư mang chút nghẹn ngào:

- Sư phó, Lâm lang, hai người đừng lo, Từ tiểu thư sắp
đến, ta nhất định có biện pháp đón hai người xuống.

- Là Thanh Tuyền!

Ninh Vũ Tích lẩm bẩm nói, ngây ngốc không biết nên đáp
trả thế nào.

Trong đầu Lâm Vãn Vinh xoay chuyện nhanh chóng, chớp
mắt liền hiểu ra, vừa rồi Hồ Bất Quy phái người bắc thang, chắc chắn là Thanh
Tuyền ra lệnh. Nàng là đồ đệ của Ninh tiên tử, tự nhiên hiểu được tính cách của
Ninh Vũ Tích, liền dùng cách dẫn dụ này để xác thực hai người chúng ta có trên
vách núi hay không.

- Sư phó, sư phó, con là Hương Quân, con rất nhớ
người!

Đối diện lại có một giọng trẻ con của một đứa bé gái
truyền lại:

- Người đợi một lát, con và sư tỷ lập tức tới đón
người xuống. Người trước tiên hãy đem tên gia hỏa khi phụ sư tỷ con đánh cho
một trận nha.

Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, nắm tay tiên tử đang
muốn nói chuyện nhưng lại thấy mặt nàng tái nhợt, tức thì kinh ngạc:

- Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?

Ninh Vũ Tích ôm hai gò má, nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống:

- Tiểu tặc, ta, ta có phải là sai rồi không? Nghe thấy
giọng của bọn chúng, ta liền cảm thấy mình là tội nhân!

Lâm Vãn Vinh ôm nàng vào lòng:

- Tỷ tỷ, tỷ không sai, Thanh Tuyền cũng không sai.
Chuyện này mặc dù có chút phức tạp một chút, nhưng cũng không phải là không có
cách giải quyết. Cũng giống như tỷ nói đó, lần này là đánh cược với trời cao,
vô luận là thắng hay thua, đều làm cõi lòng tỷ thanh thản.

Ninh Vũ Tích trầm mặc hồi lâu, chợt buồn bã nói:

- Vậy bây giờ ta không nói nữa… tiểu tặc, ta sợ ta sẽ
thua!

- Thua cũng không sợ, ta đã nói rồi, không có chuyện
gì ta không làm được. Ta đã thề, nhất định phải lấy tỷ làm vợ, ưm…

Không đợi hắn nói xong, một làn môi mềm mại đã phủ lên
miệng hắn, cảm giác êm ái kia thật khiến người ta rung động mãnh liệt. Cảm nhận
hơi nóng từ trong lòng tiên tử, thân thể xinh đẹp run rẩy, tim Lâm Vãn Vinh đập
dồn dập, tiên tử sa vào trần thế, tinh thần so với người phàm còn yếu ớt hơn,
nếu ai nhẫn tâm vứt bỏ nàng, kẻ đó không phải là người nữa.

- Sư tỷ, tỷ nhìn thấy cái gì rồi? Có thấy sư phó
không? Cho muội xem một chút!

Thấy sắc mặt sư tỷ tái nhợt, Lý hương quân đưa tay ra,
muốn lấy cái vật kỳ quái trong tay Tiêu tiểu thư.

Tiêu tiểu thư cố nén nước mắt, vội vã thu hồi vật kia,
thản nhiên nói:

- Không nhìn thấy, có lẽ là sư phó đi nghỉ rồi.

Lạc Ngưng lau dòng lệ trong mắt, khẩn thiết hỏi:

- Đại ca đâu?! Có nhìn thấy đại ca không?! Tỷ tỷ, cho
muội nhìn đi, muội chỉ nhìn chàng một cái thôi! Mấy ngày không gặp, cũng không
biết là chàng mập hay gầy đi rồi?

Tiêu tiểu thư nắm chặt lấy vật kia, cắn chặt đôi môi
hồng muốn bật máu, quay đầu đi che nước mắt đang chảy xuống:

- Ta không nhìn thấy chàng, đại khái chắc chàng cũng
đi nghỉ ngơi rồi. Muội yên tâm, chàng và sư phó đều rất khỏe.

Lạc Ngưng vội ôm lấy Thanh Tuyền:

- Tỷ tỷ, tỷ sao lại khóc? Vất vả lắm mới tìm được
tướng công, tỷ đừng là thương tổn thân thể!

- Ngưng nhi, ta không sao.

Tiêu Thanh Tuyền dựa vào vai Lạc Ngưng, tinh thần hư
nhược, đôi vai run bần bật, nước mắt như mưa:

- Chỉ là mấy ngày không gặp, có chút nhớ chàng, đồ
phóng đãng đáng chết…

Lạc Ngưng không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng,
vội vỗ vai an ủi:

- Tỷ tỷ, muội cũng hận chết đại ca đi, nhưng cũng lại
nhớ chết đại ca. Đợi chàng trở về, chúng ta cùng không thèm để ý đến chàng nữa.

- Không để ý tới chàng!

Tiêu Thanh Tuyền lẩm bẩm tự nhủ, nhưng trong lời nói
lại không có nửa phần kiên định.

Lý Hương Quân ở bên cạnh thấy hai người khóc lóc dầm
dề, nhịn không được dẩu môi:

- Sư tỷ, cái thứ gọi là kính viễn vọng gì đó trong tay
tỷ, rốt cuộc có thể nhìn thấy sư phó hay không? Đừng có lừa muội!

Nói tới kính viễn vọng, Lạc Ngưng cũng trở nên hứng
thú, nôn nóng nhìn Tiêu Thanh Tuyền. Tiêu tiểu thư cười khổ một tiếng, chua
xót:

- Ta cũng hy vọng không nhìn thấy gì cả… kính viễn
vọng này, chính là vật của Tây dương, nghe nói một người Pháp Tây Lan tên là
Tháp Ốc Ni hôm qua tặng cho phụ hoàng, đồn rằng có thể nhìn xa ngàn trượng, có
được kỳ vật này, phụ hoàng liền phái người đưa tới cho ta ngay trong đêm. Nào
biết… cái đồ xấu xa này…

Tiêu Thanh Tuyền nghẹn ngào không nói tiếp được nữa,
Lạc Ngưng và Lý Hương Quân cùng nhìn nhau: “Rốt cuộc là tỷ tỷ đang chửi ai?”

Thấy tình hình không ổn, Lạc Ngưng vội vàng mở miệng:

- Đúng rồi, Xảo Xảo đi mời Từ tỷ tỷ, sao tới tận bây
giờ tỷ ấy còn chưa chịu đến nhỉ.

- Nữ nhân ghê gớm này, ngay cả lời sư tỷ của ta cũng
dám chống lại.

Lý Hương Quân đứng bậy dậy:

- Muội đi giết cô ta!

Lạc Ngưng bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng xua tay, Tiêu
tiểu thư trừng mắt nhìn Lý Hương Quân, buồn bã nói:

- Sợ là Xảo Xảo có mời nàng ta không đến, vị Từ tiểu
thư này, tính cách rất mạnh mẽ.

Nàng cắn răng nói:

- Để ta đi mời nàng ta!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3