Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 387 phần 1

Chương 387: Thang
trời

- Tỷ tỷ, đại ca thực sự ở trên núi này sao?

Lạc Ngưng vén rèm xe ngựa lên, nhìn lướt qua bên
ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi. Ánh trăng phủ kín, Ngọc Phật Tự đổ nát khắp nơi
là tường vỡ vách tan, hiện lên giữa ánh sáng mịt mờ. Trong bóng đêm, xa xa núi
cao non thẳm, núi đèo trùng điệp, lộ vẻ thanh cao không nói lên lời.

Tiêu Thanh Tuyền ngồi trên chiếc giường thấp, chậm rãi
vuốt ve bụng, thở dài:

- Hẳn là không sai được. Xảo Xảo, vừa rồi muội tới
Tiêu gia, quả thật không thấy bóng dáng Lâm lang ư?

Xảo Xảo “vâng” một tiếng, mặt buồn rầu:

- Khi Ngưng tỷ tỷ vào cung tìm tỷ, muội liền tới Tiêu
gia, còn kinh động phu nhân và Nhị tiểu thư. Ban đầu bọn họ cũng cho rằng đại
ca ở trong phòng, nào ngờ bọn muội ở ngoài phòng gọi tới nửa ngày, cũng không
nghe thấy động tĩnh gì ở bên trong. Không còn cách nào đành phá cửa vào, chỉ
thấy trên giường chăn vẫn còn hơi ấm, nhưng đại ca đã biến mất hút, phu nhân và
Nhị tiểu thư cũng không biết chàng đi đâu, Tiêu nhị tiểu thư lo tới mức òa
khóc.

- Có cái gì mà khóc.

Ngưng nhi hai mắt đỏ bừng:

- Nguyên một tướng công giao cho bọn họ, nhưng bọn họ
lại làm mất, không tìm bọn họ tính sổ đã là tiện nghi cho bọn họ rồi. Khi ở Kim
Lăng ta đã nhìn ra, mẹ con Tiêu gia bọn chúng đối xử với chàng, hô là phải đến
quát là phải đi, nhưng lại rất giảo hoạt, đánh một cây gậy lớn lại thưởng một
quả táo ngọt, làm trong lòng tướng công hài lòng. Đại ca cũng mềm lòng, bị mẹ
con bọn chúng khi phụ lâu như vậy, ngược lại còn sinh ra tình cảm, đợi ngày mai
tìm được huynh ấy, khiến chàng ba ngày không được vào phòng ta, xem huynh ấy có
nhớ đời hay không.

Xảo Xảo mặt đỏ lên, thầm nghĩ: “Đừng nói là ba ngày,
dù là ba tuần trà tỷ cũng không nhịn nổi đâu. Tới lúc đó kéo đại ca vào phòng
nhanh nhất khẳng định là tỷ.”

Nghe Lạc Ngưng nói ào ào một hơi như vậy, Thanh Tuyền
lắc đầu cười khổ, hũ dấm của nha đầu này còn chua hơn ta, cũng không biết mẹ
con Tiêu gia người ta trêu chọc ả ở chỗ nào.

- Chẳng phải là một tên nam nhân thối sao, đáng cho
các tỷ phải lo lắng sầu khổ như vậy ư?

Tiểu cô nương Lý Hương Quân ở trên giường trở mình, từ
trong chăn lụa thò cánh tay sen trắng muốt ra, xoa xoa bụng Tiêu tiểu thư:

- Làm người ta lúc tối trời ngủ cũng không yên, muội
thấy không có hắn càng tốt hơn, muội liền có thể mỗi ngày ở chung phòng với sư
tỷ, sống rất là vui vẻ. Sư tỷ, muội cũng tới sờ xem…

Bàn tay nhỏ của nàng đưa tới chỗ bụng nhô lên của
Thanh Tuyền, Tiêu tiểu thư mặt đỏ tía tai, khẽ gắt một tiếng đánh bạt tay nàng
ra:

- Tiểu nha đầu làm trò gì đó, ta đang nói chuyện với
các vị tỷ tỷ.

Lý Hương Quân vành mắt ửng đỏ, hừ một tiếng:

- Muội chỉ muốn sờ xem em bé lớn thế nào thôi, lại
chẳng phải chiếm tiện nghi của tỷ. Muội thấy, nếu là lang quân của tỷ muốn sờ,
sư tỷ nhất định sẽ rất cao hứng. Tên nam nhân thối tha đó ngày hôm qua làm mưa
làm gió. Cho rằng muội không biết sao? Cũng không sợ làm thương em bé…

Tiêu tiểu thư kêu lên một tiếng, thẹn đỏ cả mặt. Ngưng
nhi phì cười, che đôi môi đỏ mọng:

- Tỷ tỷ, đại ca là hỗn thế ma vương, tỷ chớ nên mọi
việc đều thuận theo huynh ấy. Hương Quân tiểu muội muội, muội đúng là việc gì
cũng hiểu.

Lý Hương Quân hừm một tiếng, khinh thường nhìn nàng:

- Việc muội biết đúng là không có ít. Có một cô ả,
canh ba nửa đêm, kêu gào cái gì a…“Đại ca, mau tới thôi!”

Nàng bóp mũi học theo điệu bộ của Lạc tiểu thư, sống
động tới từng chi tiết.

- Ta đánh chết nha đầu ngươi!

Ngưng nhi mặt cũng đỏ bừng, nàng ở trước mặt tỷ muội
có cởi mở hơn, cũng không chịu nổi, nhào vào truy đuổi tiểu nha đầu. Lý Hương
Quân cười khanh khách trốn ở sau lưng sư tỷ, hướng về Lạc Ngưng làm mặt quỷ.

- Hương Quân muội muội đừng làm loạn nữa.

Xảo Xảo tính tình tốt nhất, thấy Ngưng tỷ tỷ trên mặt
có chút mất kiểm soát, vội kéo lấy Lý Hương Quân. Tiểu nha đầu cảm kích nhìn
nàng, cười hì hì:

- Vẫn là Xảo Xảo tỷ tỷ tốt với muội nhất. Chẳng trách
tên nam nhân thối kia yêu thương tỷ như vậy. Mỗi lần đều ôm tỷ ngủ trong lòng,
còn không mặc y phục nữa.

Dù là tính tình Xảo Xảo có tốt hơn nữa, cũng nhịn
không được đỏ bừng mặt. Tiểu nha đầu Lý Hương Quân này ranh mãnh tinh quái,
hàng ngày cũng không biết suy tính cái gì, theo cách nói của nàng, việc nhìn
trộm nàng ta làm không ít.

Thấy tiểu nha đầu này một hơi đùa bỡn cả ba vị Lâm phu
nhân trong khoang xe, ngay cả sư tỷ của mình cũng không bỏ qua, trong lòng
Ngưng nhi thăng bằng trở lại, cười khanh khách:

- Hương Quân tiểu muội muội, cùng là một sư phó dạy
ra, muội và Tiêu tỷ tỷ nhà ta lại khác biệt lớn như thế? Muội ngược lại giống
như đại ca ta rèn luyện ra vậy, háo sắc giống huynh ấy. Muội chớ nên hiểu lầm,
đây là ta khen muội đó, quân tử háo sắc cũng có nguyên nhân cả, đại ca chính là
một người như vậy, khách khách…

Ầm ĩ với Lý Hương Quân một hồi, không khí trong khoang
xe nhất thời cũng thoải mái rất nhiều, nhưng Tiêu Thanh Tuyền khẽ nhíu mày,
thần tình chuyển sang lạnh lùng:

- Hương Quân, muội tuổi còn nhỏ, không hiểu thế sự,
những thứ lung tung này học từ ai? Thật hay cho một cô gái nhỏ, nói chuyện
không biết đúng mực, tương lai lớn lên rồi còn như thế nào nữa?

Lý Hương Quân tựa hồ cực kỳ e sợ Tiêu Thanh Tuyền,
thấy sư tỷ nổi giận thật sự, tức thì không dám làm loạn nữa, vội nắm lấy tay
nàng, ngoan ngoãn êm ái nói:

- Sư tỷ, không phải là muội cố ý. Nửa năm nay một mình
tỷ len lén nhớ Lâm lang của tỷ phát ngây ra, sư phó lại thường ra ngoài, muội
và các sư tỷ muội khác nói chuyện không hợp, chỉ đành tìm mấy loại sách lặt vặt
ra xem, những thứ này đều là học trong sách. Tỷ đừng tức giận, sau này muội
không làm loạn nữa.

Hóa ra là do giáo dục không tốt, Lạc Ngưng cũng là
người mềm lòng, kéo Lý Hương Quân trốn sau người mình, giải vây cho nàng:

- Tỷ tỷ, Hương Quân tuổi còn nhỏ, chỉ là nhất thời ham
chơi thôi, tỷ đừng nên trách nó. Đúng rồi, tỷ tỷ, sao tỷ biết đại ca nhất định
ở trên ngọn núi này?

Nói tới chính sự, trong xe tức thời trở nên yên tĩnh
lại, Tiêu Thanh Tuyền cũng không có thời gian đi dạy dỗ Lý Hương Quân, khẽ thở
dài:

- Lâm lang nói với Ngưng nhi muội, đều là có thâm ý.
Trên dưa chuột khắc tên chàng là đại biểu cho chàng rồi, bảo sư phó trong nhà
bếp không nên giết dưa chuột, ý tứ chính là, sư phó của ta muốn giết chàng.

- Sư phó trở lại rồi?

Lý Hương Quân kinh hỷ nhảy cẫng lên, lại thấy ánh mắt
mấy nữ tử trong xe như muốn giết người, vội vàng im lặng trở lại.

Ngưng nhi kinh hãi thất sắc, nước mắt long lanh lưu
chuyển:

- Sư phó của tỷ muốn giết tướng công? Như vậy phải làm
sao mới được! Tỷ tỷ võ công đã cao cường như vậy, sư phó của tỷ càng kinh khủng
hơn rồi, đại ca làm sao là đối thủ của người được? Nếu đại ca không còn, Ngưng
nhi cũng không sống trên đời này nữa.

Tiêu Thanh Tuyền chậm rãi lắc đầu, kiên định nói:

- Ngưng nhi chớ hoảng, tính tình của sư phó ta rất
hiểu, người làm việc quyết đoán, không bao giờ để dây dưa kéo dài. Muội tự nghĩ
xem, nếu sư phó của ta thực sự muốn giết Lâm lang, đã giết ở Tiêu gia rồi, còn
phải mang chàng đi sao?

Lời này có chút đạo lý, Lạc Ngưng tỉnh táo lại:

- Nhưng, nếu sư phó của tỷ tỷ không phải vì giết tướng
công, lại mang huynh ấy đi làm gì? Ôi, hai người bọn họ thành thế nước lửa.
Cũng không biết bây giờ đánh nhau thành cái dạng gì rồi.

- Đúng thế, tướng công và sư phó ở cùng nhau sẽ phát
sinh ra cái gì đây? Bọn họ sẽ đánh thành cái dạng gì đây?

Tiêu tiểu thư trong lòng phiền não không nói ra lời,
lắc đầu khẽ than:

- Điều này ta cũng không rõ nữa, chỉ có sư phó và Lâm
lang hiểu thôi. Ở thời điểm quan trọng này, chúng ta không thể rối loạn, phải
ổn định tâm thần, làm Lâm lang yên lòng mới được. Sư phó võ công tuy cao cường,
nhưng phu quân của chúng ta cũng không phải dựa vào võ nghệ mà dành phần thắng.
Chàng một đường từ Kim Lăng tới đây, trải qua bao nhiêu gian hiểm đều có thể
hóa nguy thành an, đều dựa vào trí tuệ và mưu kế của chàng. Sư phó lần thứ nhất
không giết được chàng, về sau càng không tìm ra biện pháp, chúng ta phải có
lòng tin với chàng mới được.

Tiêu Thanh Tuyền nói chuyện có căn cứ lý luận rõ ràng,
làm người yên tâm không ít. Đúng như lời nàng nói, muốn giết Lâm Tam, cơ hội
tốt nhất là lần thứ nhất, bỏ qua lần thứ nhất, Lâm Tam chính là mèo chín mạng,
muốn chết cũng không chết được.

- Tỷ tỷ, tỷ phải chăng biết sư phó mang đại ca đi đâu?
Trên núi này gió to sương dày, cũng không biết đại ca mặc mấy áo, nếu chàng bị
lạnh, vậy thì phải làm sao?

Xảo Xảo lẩm bẩm tự nói, nước mắt không ngừng chảy
xuống.

- Ta cũng không biết.

Tiêu tiểu thư lắc đầu, trong lòng càng khổ sở hơn cả
Xảo Xảo, một bên là sư phó dưỡng dục, truyền học vấn và võ công cho mình, một
bên khác là tướng công cùng nhau sinh tử. Hai người họ thành thế nước lửa, bảo
nàng phải chọn lựa như thế nào?

- Chỉ có cách lên núi xem sao. Trước tiên đi tới chỗ
sư phó ở, lại tìm kiếm bốn phía một lượt. Ta đã xin hổ phù binh lệnh của phụ
hoàng, điều động mấy vạn nhân mã của ba doanh, cẩn thận tìm kiếm trong chu vi
hai mươi dặm, không tìm thấy tướng công, tuyệt không thu binh.

Trong lời nói của Tiêu Thanh Tuyền mang theo một vẻ
quyết liệt, nàng xuất thân phú quý, khí chất ung dung, vững vàng làm người tin
phục, Lạc Ngưng và Xảo Xảo nghe nàng nói một lượt, tức thì an tâm không ít.

Thoáng chốc đã tới trước Ngọc Phật Tự, một đoàn người
ngựa xe thùng dừng lại, đằng xa một người phóng ngựa phi nhanh đến, hạ mình
xuống ngựa quỳ xuống trước xe:

- Mạt tướng Hồ Bất Quy, tham kiến Xuất Vân công chúa.
Xin công chúa ra chỉ thị.

Lạc Ngưng nhận ra được Hồ Bất Quy, ở Sơn Đông chính là
hắn giúp Lâm Vãn Vinh tìm bạc, nghe được tiếng kinh hỷ, nắm lấy cánh tay Tiêu
Thanh Tuyền nói:

- Tỷ tỷ, vị Hồ tướng quân này là theo tướng công làm
việc, cũng rất có năng lực.

Tiêu Thanh Tuyền gật gật đầu, thần sắc bình tĩnh:

- Ta biết. Ngưng nhi mời được Từ Vị đêm khuya vào cung
tìm ta, ta liền biết Lâm lang xảy ra chuyện, khi xin phụ hoàng binh phù, điều
động tới đều là những bộ hạ cũ của phu quân khi thống binh ở Sơn Đông, như vậy
bọn họ làm việc sẽ tận tâm tận lực, ta điều động cũng dễ dàng thuận tiện.

Tiêu tiểu thư quả nhiên không hổ là công chúa hoàng
gia, xử sự vững vàng lão luyện, Ngưng nhi và Xảo Xảo nghe được rất là bội phục.

- Tướng quân mau mau đứng lên.

Tiêu Thanh Tuyền cách rèm xe thản nhiên nói:

- Ta và Lâm Lang là phu thê kết tóc, phụ hoàng sớm đã
gả ta cho chàng, sau này ta chính là người của Lâm gia, không cần xưng hô công
chúa nữa. Các ngươi đều là hảo huynh đệ theo phu quân vào sinh ra tử, vậy ta
liền gọi ngươi một tiếng Hồ đại ca.

- Mạt tướng không dám.

Hồ Bất Quy kích động quỳ rạp xuống liên tục dập đầu:

- Xin công chúa… xin phu nhân yên tâm, Lâm tướng quân
chính là cột trụ của lương thảo quân chúng thuộc hạ, không có tướng quân, chúng
thuộc hạ không là gì cả. Những người mạt tướng mang theo, đều là lão huynh đệ
cùng Lâm tướng quân tắm máu dũng cảm chiến đấu ở Sơn Đông, tuyệt không để cho
người nào làm rụng một sợi tóc của tướng quân.

Công chúa đúng là công chúa, một câu ngắn ngủi không
động thanh sắc liền lấy được lòng người, Lạc Ngưng bội phục trong lòng, chớp
mắt nhìn Tiêu tiểu thư. Tiêu Thanh Tuyền hơi chút dừng lại:

- Nếu đã như thế, vậy làm phiền chư vị rồi. Hồ đại ca,
xin huynh phái người vây chặt chu vi hai mươi dặm, từ ngoài vào trong cẩn thận
tìm kiếm, một cành cây một cọng cỏ cũng không được bỏ sót. Cách mỗi nửa canh
giờ bắn pháo một lần, để cho Lâm lang biết, chúng ta ở ngay bên chàng.

Tiêu Thanh Tuyền an bài mọi việc thứ tự rành mạch, Hồ
Bất Quy vội vàng lĩnh mệnh rời đi, không lâu sau, tiếng pháo đầu tiên vang lên,
kinh động cả sơn cốc, ầm ầm nổ vang.

Tiêu Thanh Tuyền dưới sự nâng đỡ của Xảo Xảo và Lạc
Ngưng, chậm rãi xuống xe, nghe thấy tiếng pháo nổ ầm ầm, vuốt ve cái bụng nhô
lên khẽ cười khổ:

- Hài nhi của chúng ta đúng là mệnh khổ, nương thân
vừa mới thoát khốn, phụ thân lại vào khổ lao.

Xảo Xảo lo lắng nói:

- Tỷ tỷ, trên ngọn núi này gió lạnh quá, đường lại khó
đi, tỷ có thai, hay là không nên đi lên nữa, muội và Ngưng tỷ tỷ đi tìm là được
rồi.

Tiêu Thanh Tuyền kiên định lắc đầu:

- Không thể! Các muội không quen thuộc tình hình trên
núi, cũng không biết thói quen tính cách của sư phó, rất dễ lộ dấu vết, ta có
võ nghệ, không hỏng việc được, các muội không nên lo lắng, sớm ngày sẽ tìm được
Lâm lang. Chúng ta một nhà đoàn tụ mới là đúng đắn.

Hai người vất vả khuyên can không có kết quả, chỉ đành
theo lời nàng, tiểu nha đầu Lý Hương Quân lại vỗ tay:

- Hay quá, sư phó trở về rồi, sư tỷ trở về rồi, muội
cũng về rồi, chúng ta cũng là một nhà đoàn tụ.

Mấy vạn quân sĩ đốt đuốc lên, nối đuôi nhau mà lên. Xa
xa nhìn lại giống như một cái thang trời sáng rực, thông lên thẳng tới trời.
Bốn nữ tử đi trong vạn quân vây quanh. Theo cùng đại quân lên núi, tâm tình gấp
gáp, bước chân càng nhanh hơn.

Binh mã thủ hạ của Hồ Bất Quy và Đỗ Tu Nguyên, đều là
Lâm Vãn Vinh ở Sơn Đông tự mình mang theo, là binh lính trung kiên. Họ trong
mắt người đời là lương thảo binh không đáng một xu, chỉ nhờ một mình Lâm Vãn
Vinh, trong một đêm liền dương danh thiên hạ. Lâm tướng quân có dũng khí, có
nghĩa khí, tiêu diệt Bạch Liên, diễn binh sa trường, chiến công lừng lẫy, thiên
hạ kính ngưỡng, những điều này đều là mọi người tự thân trải qua, có ai không
phục hắn?

Nghe Hồ Bất Quy nói mấy vị này đều là phu nhân của Lâm
tướng quân. Trong đó còn có một vị là Xuất Vân công chúa tiếng tăm rung chuyển
Đại Hoa, đúng là anh hùng ứng với mỹ nhân, đây chính là vinh diệu của lương
thảo quân, quân sĩ càng phấn chấn gấp nhiều lần, bất giác liên kết thành đội
hình. Đem bọn họ quây ở giữa, dùng thân mình che gió cho các nàng.

- Bọn họ làm cái gì thế này? Gió lạnh có thể ngăn được
sao? Đúng là đồ ngốc nghếch!

Lý Hương Quân không hiểu sự ảo diệu bên trong. Nàng
đối với nơi này không thể quen thuộc hơn, trên đường xe nhẹ quen đường, nhìn
binh sĩ quây thành rừng, liền kín san sát, không nhịn được mở miệng giễu cợt.

- Câm miệng!

Ba nữ tử cùng giận dữ quát lên, không chỉ có Thanh
Tuyền và Ngưng nhi làm thế, ngay cả Xảo Xảo tính tình luôn rất tốt cũng biến
sắc, cau mày nhìn nàng trấn áp.

Tiêu Thanh Tuyền tức giận hừ một tiếng:

- Hương Quân, muội còn nhỏ tuổi, nhưng không thể không
phân biệt phải trái. Những binh sĩ này là bách tính thường dân, tình cảm của
bọn họ là chất phác nhất. Ai đối tốt với bọn họ, bọn họ liền đối tốt với người
đó. Trên đường đi, bọn họ chăm lo bảo vệ chúng ta, không phải vì ta là công
chúa, cũng không phải bởi vì muội xinh đẹp, bọn họ kính trọng không phải là
chúng ta, mà là phu quân nhà ta.

Xảo Xảo cúi đầu nước mắt long lanh:

- Sự kính trọng của bọn họ là do đại ca lấy tính mạng
đổi được, muội đừng lấy việc này để đùa bỡn.

Ngưng nhi là thẳng thắn nhất, mặt lộ vẻ ác, hung hăng
nói:

- Tiểu muội muội, ta rất trịnh trọng cảnh báo muội,
nếu muội còn dám nói chuyện như vậy trước mặt đại ca, đại ca nhất định sẽ giết
chết muội.

- Oa!

Lý Hương Quân sợ tới mức bật khóc:

- Các, các ngươi đều khi phụ ta, ta đi tìm sư phó.

Nàng dậm chân, lao như bay lên núi, đảo mắt một cái đã
biến mất hút.

Ba vị phu nhân đưa mắt nhìn nhau, Tiêu tiểu thư khẽ
than:

- Hương Quân chỉ là tính tình có chút ngang bướng,
lòng dạ cũng không phải xấu, hai vị muội muội đừng nên trách nó.

- Muội không trách nó.

Xảo Xảo lau nước mắt, duyên dáng kéo tay Ngưng nhi
lại:

- Ngưng tỷ tỷ, muội thấy gần đây cách nói chuyện, động
tác của tỷ, tựa hồ có chút giống đại ca đó!

- Thật sao?

Lạc tiểu thư xấu hổ che má, nhưng trong lòng lại đắc
ý:

- Ta đâu có giống chàng, chẳng phải xấu chết sao?

Xảo Xảo nói một câu đánh thức người trong mộng, Tiêu
Thanh Tuyền cũng giật mình, vừa rồi nói chuyện một phen, chẳng phải chỉ có Lâm
Tam mới có thể nói ra sao? Làm sao cả ta cũng gần như vậy rồi? Đúng là theo gà
giống gà, theo chó giống chó.

- Thật sao?

Thần sắc Ninh Vũ Tích đột nhiên trở nên lạnh nhạt,
tiện tay ném gạc thuốc ra, chậm rãi trở lại giường ngồi nhắm mắt trầm tư:

- Vậy ngươi đi tìm nó đi!

Ninh Vũ Tích đột nhiên thay đổi thái độ, trong lời nói
lạnh như băng có sự lạnh nhạt không nói nên lời, so với tình hình vừa rồi hoàn
toàn khác biệt. Lâm Vãn Vinh vô cùng thận trọng đáp:

- Thần tiên tỷ tỷ, kỳ thực ta cũng không muốn rời khỏi
đây. Nhưng bây giờ Thanh Tuyền đang mang thai, giờ lại đi lên núi cao sương dày
tìm ta, nếu vạn nhất xảy ra chút gì bất ngờ, ta dù chết trong lòng cũng khó
yên. Chính gọi là làm quỷ hoa tâm, chứ không làm người phụ bạc, ta đi xem một
chút, rồi lập tức trở lại…

Ninh Vũ Tích không nói không rằng, hai mắt nhắm chặt,
sắc mặt bình thản, tựa như không nghe thấy lời của hắn.

“Đây là thái độ gì? Rốt cuộc là cho ta đi xem, hay là
không đây!” Lâm Vãn Vinh nhíu chặt mày, nghĩ ngợi nửa ngày trời, nghiến răng:
“Chẳng lo được nhiều như vậy, Ngưng nhi, Đại tiểu thư, Xảo Xảo bọn họ đều ở
dưới núi, hơn nữa Thanh Tuyền còn bụng lớn, ta nào có thể bỏ bừa bọn họ không
lo, thế còn là nam nhân sao?”

Hắn hạ quyết tâm, đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa đột
nhiên quay người lại, nhưng thấy tiên tử ngồi ngay ngắn trên giường không hề
động đậy. “Đành như vậy thôi!” Lâm Vãn Vinh thở dài, sải bước như sao băng đi
ra ngoài, không quay đầu lại nữa.

Ninh Vũ Tích mở mắt ra, nhìn dược cao, kính viễn vọng
vứt lại trên mặt đất, đống lửa bừng bừng chiếu rọi trên khuôn mặt nàng, gương
mặt dường như có vẻ sầu khổ.

Xuyên qua thạch động, vượt qua suối nước nóng, liền
tới bên bờ vách núi. Nhìn về xa xa, xuyên qua tầng tầng mây mù, mơ hồ có thể
thấy dưới núi phát ra từng đoàn từng đoàn ánh lửa. Cỡ như đom dóm, chậm rãi đi
lên trên. Đối diện chính là tiên phường, cách trở giữa tầng lớp mây mù, nhìn
không rõ ràng, tiếng pháo ầm ầm không ngớt bên tai.

- Ta ở đây, ta ở đây. Thanh Tuyền, Xảo Xảo, Ngưng nhi…

Hai tay hắn bắc ở bên miệng, dùng toàn bộ sức lực, hét
xuống dưới chân núi.

Gió núi vù vù, nháy mắt liền thổi tán âm thanh của
hắn, còn chưa truyền ra được mười trượng.

Nhất định là do đêm nay gió quá to! Hắn nghiến răng,
lòng tin không đổi tập trung sức lực toàn thân, hét vỡ cổ họng. Thiên Tuyệt
Phong này cao ngàn trượng, thánh phường gần nhất cũng có khoảng cách mấy trăm
trượng, cả ngày mây mù tràn ngập, u ám bao quanh. Giọng của hắn dù cho có lớn
hơn gấp chục lần trăm lần, cũng không ai có thể nghe thấy, chẳng ai có thể nhìn
ra. Trong mắt người đời, hắn chỉ là một hạt bụi nho nhỏ trên Tuyệt Phong, ai có
thể lưu ý tới hắn.

Kêu gào, nhảy nhót cuối cùng đều là phí công, hao hết
tất cả khí lực, giọng nói của hắn như làn khói, thương mới đau cũ cùng xộc lên
trong lòng, không chịu được ngồi phịch xuống đất, cả người như tan ra, thở từng
ngụm lớn. Tiên tử nói không sai, ngọn Tuyệt Phong này đâm thẳng tới trời, cách
xa thế giới, tuyệt chẳng phải sức người có thể tới được, cho dù ở nơi này kêu
cả đời, cũng không ai có thể nghe thấy.

Chẳng lẽ thật sự phải chết ở đây? Trong lòng hắn đột
nhiên sinh ra cảm giác bất lực, nằm thẳng trên mặt đất lạnh như băng, mặc cho
gió lạnh thổi qua, chẳng muốn nhúc nhích.

- Sao ngươi không kêu tiếp đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3