Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 381 phần 1

Chương 381: Tiên
tử lại xuất hiện

“Một người cũng không thể thiếu!” Lâm Vãn Vinh nghe
được rộn ràng phấn khởi, ôm lấy thân hình mềm mại, khẽ vuốt ve lên tấm lưng
nàng:

- Nhị tiểu thư nói vậy thật quá tốt rồi, ta nhất định
cương quyết quán triệt chỉ thị của nàng, duy trì nguyên tắc công bằng, công
chính và công khai, làm nàng và Đại tiểu thư sống vui vẻ khoái hoạt.

Ngọc Sương “ừ” một tiếng, thẹn thùng nũng nịu:

- Tiện nghi đã cho ngươi chiếm hết rồi, ngươi chớ có
khi phụ ta và tỷ tỷ. Nếu không, ta sẽ chết cho ngươi xem.

- Sao có thể thế chứ, ta là người như vậy sao?

Lâm Vãn Vinh cười ha ha, nhìn quanh quất, thần bí nói:

- Kỳ thực phu nhân còn đề xuất một yêu cầu rất quá
đáng với ta, có điều một mình ta cũng không cách nào làm được, cần nàng và Đại
tiểu thư phối hợp.

Nhị tiểu thư bị gợi lên hứng thú, nóng ruột hỏi:

- Nương thân đưa ra yêu cầu gì? Có khó làm không? Con
người của ngươi, không nói một lượt cho xong đi, cứ làm ta lo lắng.

Lâm Tam thì thầm vài câu bên tai nàng, Ngọc Sương nghe
được mặt đỏ tới tai, khẽ “hứ” một tiếng che gò má nóng như đốt:

- Thẹn chết người đi, nương thân sao có thể nhắc đến
cái này? Muốn sinh ngươi và tỷ tỷ đi mà sinh, ta chẳng muốn quản đến ngươi nữa.

Nha đầu này da mặt thật non, Lâm Vãn Vinh cười trộm
không thôi, nhưng lại thở dài:

- Ngọc Sương, đây là ta yêu thương nàng mới nói ra.
Nàng nghĩ xem, chỉ cần nàng sinh hạ em bé trước, vì Lâm gia tăng thêm huyết
mạch, ở trong nhà chúng ta còn có ai dám khi phụ nàng? Còn không phải ai nấy
đều chiều chuộng nàng, yêu thương nàng sao.

Nhị tiểu thư suy tư một hồi, cảm thấy rất có lý, bẽn
lẽn buông tay xuống, ngượng ngập:

- Lời ngươi nói là thật chứ? Nhưng mà ta chưa từng làm
mẹ, không biết như thế nào mới có thể sinh em bé. Lâm Tam. Ngươi phải dạy ta!

- Dạy chứ, đương nhiên là phải dạy rồi!

Lâm Vãn Vinh cười xảo quyệt:

- Ở đây ta có một quyển sách giáo dục chỉ có mỗi một
bản dạy như thế nào mới sinh được em bé, còn là bản sao màu nữa, tư thế phong
phú, hình ảnh sống động, tối hôm nay chúng ta cùng nghiên cứu một phen nhé.

- Tùy ngươi.

Nhị tiểu thư nào biết dụng tâm hiểm ác của hắn, rúc
vào lòng hắn, thỏ thẻ:

- Lâm Tam, ngươi đừng đi nữa, trước đây cuộc sống vui
vẻ như vậy. Nghe ngươi kể chuyện cười giảng cố sự làm ta rất thích thú. Bây giờ
một ngày không nhìn thấy ngươi, trong lòng ta liền không yên ổn. Nơi này là nhà
của ta, nhưng cũng là nhà của ngươi, ngươi không thể bỏ rơi chúng ta.

Giọng Nhị tiểu thư mềm mỏng ấm áp, thật là êm tai, Lâm
Vãn Vinh cảm động tự đáy lòng. Căn nhà lớn hoàng đế ban cho, có Thanh Tuyền,
Ngưng nhi và Xảo Xảo, người một nhà ở cùng nhau. Cảm giác đó thật êm ấm và vui
vẻ, còn ở Tiêu gia thì có phu nhân và Đại tiểu thư chống đỡ, vạn sự chẳng cần
nhọc lòng, sống thật thanh bình khoái hoạt, không phải lo nghĩ gì.

- Ta biết, ngươi không nỡ bỏ mấy tiểu thiếp ngươi nuôi
ở bên ngoài.

Thấy hắn rất lâu không nói gì, Nhị tiểu thư chu mỏ hừ
một tiếng, gương mặt đầy vẻ ấm ức:

- Bọn chúng có cái gì tốt chứ? Chẳng lẽ ta và tỷ tỷ
cộng lại, còn không so được với mấy con tiểu hồ ly ngươi nuôi bên ngoài?

“Trong mấy lão bà lớn lớn bé bé của ta, luận về tuổi,
luận về học vấn, luận tới vòng ngực, ai là nhỏ còn chưa nói chắc được đâu!” Lâm
Vãn Vinh cười khan:

- Nhị tiểu thư nói đi đâu thế, cái gì lớn nhỏ chứ.
Chúng ta đều là người một nhà mà, cho dù là nhỏ, ta cũng có thể làm nàng ta
thành lớn. Hơn nữa, mấy vị tỷ tỷ kia nàng hẳn cũng nghe qua rồi. Lạc tiểu thư
của phủ Kim Lăng nàng cũng đã gặp, nàng ta chính là tài nữ nổi tiếng. Có điều
đợi nàng qua cửa rồi, nàng sẽ phát hiện ra một mặt khác của nàng ấy. Còn có Xảo
Xảo nàng cũng biết đó, Xảo Xảo tính cách thùy mị hiền hòa, không tranh với
người, phu nhân và Đại tiểu thư đều rất thích nàng ấy. Còn có một vị chính là Thanh
Tuyền, nàng ấy mỹ lệ hiền thục thiên hạ ít có, khi ta và Đại tiểu thư bị Bạch
Liên giáo bắt cóc, chính là nàng ấy đã cứu chúng ta ở trên núi Đương Đồ, ta dám
đánh cuộc, nàng nhìn thấy mặt Thanh Tuyền sẽ thích nàng ấy liền.

Nhị tiểu thư vừa tức vừa thẹn hừ một tiếng, miệng nhỏ
nhắn cong lên:

- Cái tên Lâm Tam của ngươi thật đúng là gọi không
sai, ngay cả tiểu thiếp cũng muốn nuôi ba người. Ta không quan tâm, ngày mai
ngươi đề nghị làm thông gia với nương thân, nơi này chính là nhà của ngươi rồi,
cái lý đâu bỏ nhà không ở, chạy ra bên ngoài lêu lổng? Phòng của ngươi ta đã
thu dọn xong rồi, mấy con tiểu hồ ly kia nếu làm khó ngươi, ngươi kêu bọn chúng
lại tìm ta, Trấn Viễn tướng quân ta đã chuẩn bị xong rồi, sẽ để cho bọn chúng
biết uy lực của Tiêu nhị tiểu thư ta, hừm!

Thần sắc Tiêu Ngọc Sương u ám, vẻ mặt cương quyết, mặc
áo ngẫu hợp (*) màu lục nhạt làm nổi bật thân hình mượt mà yểu điệu mới trưởng
thành của nàng, thật là đáng yêu!

(*) Ngẫu hợp: là loại váy áo thời xưa có
hình dạng như những cánh sen xếp lên nhau.

- Được rồi, ở lại thì ở lại.

Lâm Vãn Vinh ra vẻ hào phóng cười phất phất tay, trong
lòng lại đang tính toán: “Ở lại Tiêu gia cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu một cái
giường ấm. Ở hậu viện này đều là nữ quyến, Đại tiểu thư vắng mặt, Nhị tiểu thư
vẫn còn là nụ hoa, không chịu nỗi đại pháo nhân gian của ta tàn phá. Tiêu phu
nhân lại chẳng giúp được gì. Xem ra chỉ đành vất vả Ngưng nhi vậy. Nhưng mà có
kích thích của loại hoàn cảnh đặc thù này, không chừng tiểu hồ ly tinh kia còn
vui mừng không kịp nữa ấy chứ.”

Nhị tiểu thư dù trưởng thành không ít, cuối cùng vẫn
là tâm tính của thiếu nữ nhỏ, thấy Lâm Tam đáp ứng trở về, lòng nàng vui mừng
không lời nào diễn ta được, kéo Hoàn Nhi bận trước bận sau chuẩn bị áo mới chăn
mới cho hắn, lại đem cái ổ chó hai ngày không ở của Lâm Tam cẩn thận quét dọn
một lượt, dáng vẻ rất là chăm chú.

Hai ngày không trở về, Đại tiểu thư không ở nhà, phu
nhân lại ngã bệnh, những công việc chồng chất của Tiêu gia thật sự là không ít,
người của Đào gia Tô Châu bị đả kích, ngày càng đi xuống, việc buôn bán vải vóc
Tiêu gia chiếm lại vị trí đầu đàn, lại thôn tính không ít cửa hàng của Đào gia,
thuận thế khuếch trương, thanh thế so với thời đỉnh thịnh còn hơn rất nhiều.
Cửa hàng vải cả nước đều phải nhìn sắc mặt của Tiêu gia để hành sự, cũng khó
tránh vải Thành Vương làm giả cũng phải mua từ Tiêu gia.

Nước hoa xà phòng sớm đã lan truyền trở thành mốt ở
kinh thành và Kim Lăng, hai nơi này chính là vùng cực thịnh của Đại Hoa, dẫn
đầu phong trào toàn quốc. Tiêu gia dấy lên như một trận cuồng phong, đang lan
sang các tỉnh bên cạnh, nước hoa và xà phòng của Tiêu gia, lũng đoạn tới năm
phần thị trường phấn sáp, nếu có thể làm giá cả hạ xuống, chiếm tới tám phần
cũng không phải là không thể. Phúc bá ở Kim Lăng truyền tới tin tức tốt, khu
vườn trồng mới sinh trưởng thịnh vượng, lượng cánh hoa cung cấp được đảm bảo,
làm cục diện cung không đủ cầu của nước hoa và xà phòng dễ dàng được hóa giải.
Bằng vào sự nghiệp nước hoa mới tạo ra, lại thêm vào việc buôn bán vải vóc đoạt
trở lại, lợi nhuận của Tiêu gia đầy chậu đầy bát, làm các đồng nghiệp của đủ
các ngành buôn bán nhìn thèm đỏ cả mắt.

Cùng người đấu chưa từng thất bại, chuyện buôn bán,
đối với Lâm Vãn Vinh mà nói, thật sự không gì đơn giản hơn, huống chi đây vốn
là nghề nghiệp cũ của hắn. Hắn hai kiếp làm người, hiểu người tường tận, tán
gái, đánh trận, giết người, lừa gạt, bịp bợm… việc nên làm, việc không nên làm,
đều không thất bại. Bằng vào sự từng trải của hắn, còn có việc gì có thể làm
khó hắn?

Đem tin tức từ các nơi và Kim Lăng báo cáo lên xem một
lượt, đáng chê thì chê, đáng thưởng thì thưởng, xử lý Kinh Vị (*) phân minh,
gọn gàng sạch sẽ, ngay cả Đại tiểu thư cũng không hơn được hắn.

(*) Sông Kinh dòng đục, sông Vị dòng
trong, ý nói phân biệt rõ ràng.

Tiểu nha đầu Hoàn Nhi nhìn thấy vừa mừng vừa ngạc
nhiên vạn phần:

- Đây mới là bản lĩnh của Tam ca, huynh ấy một khi trở
về nghề cũ. Tiêu gia ta liền có phúc rồi. Nhị tiểu thư, Hoàn Nhi chúc mừng Nhị
tiểu thư!

Nhị tiểu thư chu mỏ lên:

- Tiểu nha đầu ngươi, vừa rồi còn chẳng thèm hỏi xanh
đỏ trắng đen gì, đã chửi hắn tới máu chó tưới lên đầu, may mắn là tính tình hắn
tốt, nếu đổi lại là ta, sớm đã đánh nát cái mông nhỏ của ngươi rồi!

Hoàn Nhi lè lưỡi: “Khi Tam ca còn chưa trở về. Oán
trách nhiều nhất không phải là Nhị tiểu thư sao, thế nào được Tam ca nói hai
câu dễ nghe, liền thay đổi nhanh như thế?”

- Đúng, đúng là tiểu tỳ trách oan Tam ca rồi.

Hoàn Nhi cười hì hì:

- Tiểu tỳ cũng vì muốn tốt cho hai vị tiểu thư thôi!
Nhị tiểu thư, tiểu tỳ khi nào phải chuẩn bị áo hỷ khăn hồng cho tiểu thư vậy?
Tam ca chính là người nóng tính, tiểu tỳ sợ huynh ấy đợi không nổi.

Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Ngọc Sương đỏ bừng phì một
tiếng, quát:

- Nha đầu chết tiệt kia, ta thấy là ngươi sốt ruột mới
đúng, vừa mới rồi chửi hắn nọ kia. Giống như là hắn cô phụ ngươi ấy, nếu ngươi
đợi không nổi, vậy ngươi làm nóng giường cho hắn trước đi, nha đầu chưa chồng
ngươi, không thiếu phần mưa móc của ngươi.

Chủ tớ hai người trêu đùa nhau một trận, nhưng cũng
phần nhiều là vui vẻ. Thấy Lâm Tam vất vả, Nhị tiểu thư đau lòng. Tự mình bưng
trà rót nước hầu hạ chu đáo. Tứ Đức đang giúp việc cho Lâm Tam được nhìn một
khung cảnh ao ước, gia đinh làm chủ, tiểu thư bưng trà, chuyện tốt bậc này khi
nào mới rớt lên người ta đây.

Bởi vì Đại tiểu thư bị hoàng thượng mời đi làm khách,
phu nhân ngã bệnh, Tam ca lại chơi trò mất hút. Tiêu gia không có người làm
chủ, không còn cách nào khác, Nhị tiểu thư mới bị tạm thời mời về. Tiêu Ngọc
Sương ở trong học viện lâu ngày, đã chín chắn hiểu chuyện được không ít, nghe
nói trong nhà có biến cố, trong lòng bi thống khó chịu, nhưng kiên cường gắng
gượng đảm đương, mấy ngày này ứng phó cũng khá thỏa đáng.

Lâm Vãn Vinh thấy trên quầy đặt bàn tính nhỏ, nhớ tới
lời thề của Ngọc Sương, mỉm cười gật đầu:

- Nhị tiểu thư, nàng ở học viện thời gian dài, cách
tính toán này đã học thế nào rồi?

Ngọc Sương cầm bàn tính gẩy hạt châu kêu lách cách,
duyên dáng gắt hắn:

- Còn cần ngươi hỏi sao, ngoại trừ Trình Đại Vị, thì
ta học giỏi nhất, ngay cả Từ tiên sinh cũng khen ta thông minh lanh lợi. Ngươi
xem, năm trừ ba thành hai, năm trừ một…

(*) Cheng Dawei – Trình Đại Vị nhà toán
học trung quốc 1533
1606.

Nhị tiểu thư mặt mang nụ cười, ngón tay linh động,
diễn luyện rất là thuần thục, thật đúng là một nhân tuyển tốt để làm nhân viên
kế toán. Nhớ tới thiếu niên gọi là Trình Đại Vị, Lâm Vãn Vinh mỉm cười gật đầu,
cách tính toán chính là từ cơ sở của khoa học tự nhiên, đêm khẩu quyết dùng bàn
tính truyền cho thiếu niên này, từ đó hắn phát dương quang đại, cũng tính là ta
làm chút cống hiến cho Đại Hoa đi.

- Lâm Tam, ta hỏi ngươi.

Nhị tiểu thư nhớ tới một việc, đột nhiên ngừng gảy hạt
châu của bàn tính:

- Ngọc Đức Tiên Phường kia, thật là bị hủy trong tay
ngươi sao?

Ngay cả Nhị tiểu thư cũng hỏi tới việc này, uy lực của
thánh phường kia quả nhiên không phải tầm thường, Lâm Vãn Vinh gật đầu:

- Coi như là vậy đi, kỳ thực nói chuẩn xác một chút,
phải là bị hủy trong tay bọn họ. Nhị tiểu thư, sao nàng lại hỏi tới điều này?

- Ngươi thật là…

Tiêu Ngọc Sương chịu không được lườm hắn, gương mặt
tràn đầy âu yếm:

- Thật là việc gì cũng làm ra được, trong học việc vì
việc này cũng ầm ĩ tới lật trời một ngày, mọi người chia làm hai phái, công
kích ngươi, ủng hộ ngươi, tránh cãi tới mức muốn đánh nhau rồi.

- Còn có việc này nữa? Nhị tiểu thư nàng mau nói xem,
bọn họ ủng hộ cái gì và phản đối cái gì?

Lâm Vãn Vinh vừa nghĩ tới đã nảy sinh hứng thú: “Kinh
Hoa học viện chính là đại học của Đại Hoa, bên trong đều là tinh anh trong tinh
anh của Đại Hoa, có thể làm bọn họ tranh cãi tới không thể kết thúc, điều này
đúng là một chuyện thích thú.”

Thấy bộ dạng đắc ý của hắn, Ngọc Sương trách:

- Ngươi còn vui được, hôm đó vừa nghe thấy việc này,
ta sắp buồn tới chết. Nhưng nghe tới danh tự kia, ta liền biết là ngươi, dưới
gầm trời này cũng không tìm ra được tên Lâm Tam thứ hai to gan như thế. Ngươi
lấy pháo bắn Thánh phường kia, những bạn học và tiên sinh ở trong học viện tức
thì chia thành hai phái. Một phái chửi ngươi lớn gan làm xằng, dám vũ nhục
thánh địa trong lòng của người đọc sách trong thiên hạ, còn nói muốn liên danh
tấu lên hoàng thượng, xin phán ngươi đại tội. Những người này đều là những lão
tiên sinh đức cao vọng trọng, dạy quốc luận sử học, thi từ văn chương, nổi danh
khắp thiên hạ.

Lâm Vãn Vinh cười cợt không để tâm:

- Vậy một phía kia thế nào?

- Phái kia đương nhiên chính là những học sinh học tập
kỳ nghệ kỹ xảo chúng ta rồi. Học tập toán số lý pháp, học tập nông sự dã luyện,
còn học tập binh pháp quân luận.

Nhị tiểu thư lắc đầu:

- Những thứ chúng ta học tập, đều là những thứ không
được bên ngoài coi trọng, so với người khác học thi từ sử thoại, cầm kỳ thi họa
hoàn toàn khác biệt. Ở trong học viện cũng chẳng có địa vị gì. Nghe nói ngươi
dùng pháo bắn thánh phường, còn muốn đem thánh phường đổi thành học đường,
chuyên môn dạy kỳ nghệ kỹ xảo thiện hạ tạp luận, còn sắp đặt thưởng lớn, thưởng
cho thợ khéo trong thiên hạ, ngươi có những ý tưởng thật mới mẻ, mọi người cùng
phấn chấn vui mừng khôn xiết, tự phát kết thành một phái ủng hộ ngươi, cùng
phái khác tranh cãi thành đánh nhau.

- Nhưng mà bọn chúng đánh không lại chúng ta.

Nhị tiểu thư che miệng cười:

- Người của chúng ta tinh thông cơ quan toán học, ai
ai cũng thông minh khéo léo. Bọn chúng thì chỉ biết giảng đạo lý với chúng ta,
dẫn kinh trích sách, trường thiên hoành luận, nghe tới lỗ tai chai sạn luôn.
Nhưng lại nói về thứ vị, bằng vào cái gì mà chúng ta đều là người Đại Hoa, bọn
chúng sao lại có thể cao hơn chúng ta một bậc?

Lâm Vãn Vinh cười lớn, quả nhiên là không thẹn được ta
huấn luyện. Nhị tiểu thư một câu trúng đích. Thiên hạ này là thiên hạ của người
Đại Hoa, không phải là thiên hạ của Ngọc Đức Tiên Phường. Gọi là Thánh phường,
chính là đại biểu cho những hồng nho sĩ tộc, trong Kinh Hoa học viện những môn
sinh học kỳ nghệ kỹ xảo, trừ một bộ phận nhỏ là bởi vì hứng thú yêu thích ra,
phần lớn đều là xuất thân nghèo khổ, đối với cái gọi là Thánh phường không có
cảm tình cũng là bình thường.

Tạm nghỉ ngơi trong chốc lát, nghe giọng oanh yến của
Nhị tiểu thư kể những chuyện thú vị trong học đường, cũng thật thoải mái tự
tại. Cũng không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc Nhị tiểu thư đột nhiên gấp gáp,
nắm chặt tay hắn:

- Lâm Tam, vừa rồi ngươi nói với Tứ Đức, ngươi muốn
lên tiền tuyến chống lại người Hồ, là thật hay giả?

Lâm Vãn Vinh thở dài, trở nên vô cùng đứng đắn:

- Nhị tiểu thư, ta hỏi nàng một vấn đề. Nếu như một
người, hắn có chút thông minh vặt, còn có chút may mắn nhỏ, làm được không ít
việc. Mọi người đều xem trọng hắn, hi vọng hắn ra sức vì nước. Nhưng hắn tự
biết mình, luận về bản lĩnh đích thực, hắn còn kém quá xa, nếu là tùy tiện nhận
lệnh, rất có khả năng làm lỡ quốc sự, nếu nàng là hắn, nàng sẽ làm thế nào?

Ngọc Sương trầm ngâm một hồi rồi lắc đầu:

- Quốc quân đại sự, ta cũng không rõ. Nhưng nếu người
người tán dương, lại làm được không ít việc, nếu chỉ nói là chỉ có chút thông
minh vặt, không có trí tuệ lớn, điều này tuyệt không thể có. Hắn lo lắng mình
có khả năng làm lỡ việc nước, thì không phải là người hồ đồ, đã có nỗi ưu tư
này, sao lỡ được việc nước? Ta thấy hắn thật ra là rất thông minh, có để đảm
nhận việc lớn.

Lâm Vãn Vinh nghe được mặt mũi vui vẻ: “Tiểu nha đầu
này không phải là cố ý khen ta chứ!”

- Vậy nếu ta ra tiền tuyến, nàng có muốn ta đi hay
không?

Nhị tiểu thư long lanh nước mắt, nép vào lòng hắn, ôm
chặt lấy hắn:

- Ta đương nhiên không hi vọng ngươi đi. Lên tiền
tuyến đánh trận, đao thương không có mắt, nếu là làm ngươi bị thương một phân
nửa hào, ta cũng quyết không muốn sống nữa.

Nàng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tình cảm lại rất chân
chất, Lâm Vãn Vinh nghe mà cảm động, đang muốn nói, ngón tay xinh xinh của Ngọc
Sương đặt lên môi hắn, nước mắt lấp lánh:

- Nhưng hảo nam nhi chí ở bốn phương, nếu là ngươi
nhất định muốn đi, ta cũng không ngăn ngươi. Ta và tỷ tỷ vĩnh viễn đợi ngươi,
chàng sống thiếp sống, chàng chết thiếp chết!

Lâm Vãn Vinh cảm động không cất lên lời, ôm nàng vào
lòng an ủi một phen, tiểu nha đầu trong lòng không giấu được chuyện, nghe hắn
nói đôi câu chuyện cười, ưu sầu liền vơi hết, mừng rỡ giúp đỡ hắn làm việc,
thỉnh thoảng ban cho hắn một nụ cười ngọt ngào, làm sự mệt mỏi của Lâm Tam tiêu
tán sạch, động lực thêm mười phần.

Giải quyết một đống việc lớn việc nhỏ của Tiêu gia
xong xuôi, ngẩng đầu lên nhìn trời, không ngờ đã sẫm tối. Vẫy vẫy cổ tay đau
nhức, Lâm Vãn Vinh lắc đầu cảm thán, Đại tiểu thư thật sự là không dễ dàng, một
mình phải xử lý đống việc thế này, còn phải làm nhiều năm như vậy, cũng không
biết nàng sao có thể gắng gượng được.

Thanh Tuyền tối nay khẳng định là nghỉ lại trong cung
rồi, cha con họ có rất nhiều việc muốn nói. Phái Tứ Đức đi đưa tin cho Xảo Xảo
và Ngưng nhi, hai vị phu nhân mỗi người đưa lại một phong thư. Chữ viết của Xảo
Xảo xinh xắn gọn ghẽ:

- Ban trưa hoàng thượng tuyên chỉ, phái Cao Tù suất
lĩnh thị vệ trong cung tới bảo vệ nhà ta, đại ca chiếu cố thật tốt hai vị tiểu
thư và phu nhân, không cần lo lắng bọn muội.

“Cao Tù đến rồi ư?” Lâm Vãn Vinh vui mừng: “Hắn là
người quen, có hắn ở đó ta yên tâm rồi, cũng không biết là Thanh Tuyền an bài,
hay là hoàng đế cố ý tỏ thiện chí với ta.”

Tin Lạc tiểu thư đưa lại thì đơn giản hơn nhiều, trên
tờ thư trắng tinh một chữ cũng không có, chỉ có một dấu son thật thu hút ánh
nhìn, có vẻ giống như cái miệng nhỏ tươi tắn của Ngưng nhi. Quả thật là thư
cũng như người, Lâm Vãn Vinh rung động trong lòng: “Tiểu hồ ly tinh này một chữ
cũng không viết, đêm nay gọi nàng tới làm ấm giường, cũng không biệt nàng
nguyện ý không, hay là không đây?”

- Xem gì đó? Mà ngay cả đèn cũng không thèm đốt?

Một âm thanh lạnh nhạt vang lên trong phòng, đẩy cửa
tiến vào lại chính là Tiêu phu nhân khi trưa mới gặp. So với hồi trưa, bà đã ăn
mặc chỉnh tề hơn rất nhiều. Một bộ váy dài phấn nhạt càng tô đậm vẻ điềm đạm
trang nhã, cũng như thân hình đầy đặn của bà. Châm lửa đốt đèn dầu sáng lên,
trong ánh đèn mờ mờ phả lên khuôn mặt mỹ lệ như hoa đào, lộ hết phong vận mê
người.

- Đâu có xem gì…

Giấu thư của tiểu hồ ly tinh vào trong lòng ngực, Lâm
Vãn Vinh cười nói:

- Phu nhân bệnh nặng vừa khỏi. Phải nên nghỉ ngơi, sao
lại dậy rồi.

- Ngươi cũng nhớ được ta bệnh nặng mới khỏi?

Tiêu phu nhân nhìn hắn, khẽ ho một tiếng, trên mặt ẩn
hiện nét hồng, lại có chút giận:

- Ta thấy ngươi đúng là mèo khóc chuột, buổi trưa kiếm
chuyện chọc giận ta là ai vào đây vậy?

- Phu nhân đang nói ta sao?

Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt, tỏ vẻ vô tội:

- Ta đã làm cái gì? Bận suốt cả buổi chiều làm chóng
cả mặt rồi, việc không nên nhớ sớm đã không nhớ nữa rồi.

Tiêu phu nhân sớm đã lĩnh giáo thủ đoạn vô lại của hắn,
nghe được lời ấy cũng chẳng chút ngạc nhiên, thản nhiên bảo:

- Không cần ngươi khoe công trước mặt ta. Ngươi làm
việc trong nhà ta, đây vốn là việc trong chức trách của ngươi. Hơn nữa, ngươi
còn lừa đi hai đứa con gái của ta, còn muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn coi ngươi
như bồ tát để thờ phụng?

Phu nhân cứ như có thù với ta a! Lần này quay lại, lời
nói của bà lạnh lùng hơn rất nhiều. Có điều cũng phải, ta một lần trộm mất của
người ta hai người con gái, cắt thịt của bà. Thương tâm tự nhiên là khó tránh
khỏi rồi.

- Ấy, phu nhân. Đây là cái gì?

Nhìn thấy trong tay phu nhân cầm một cốc sứ, mơ hồ có
mùi hương bay tới, Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi.

- Không có gì, một cốc huyết yến mà thôi.

Phu nhân khẽ thở dài:

- Nuôi con cái lớn như thế, nha đầu đó cả khuỷu tay
cũng hướng ra ngoài rồi. Huyết yến cách thủy xong, nha đầu kia lại muốn tự tay
đi sắp xếp đồ dùng hàng ngày cho ngươi. Không ngờ còn để ta đưa tới cho ngươi
ăn. Ngươi nói xem, ta phiền muộn hay không đây?

- Phiền muộn, đương nhiên nên phiền muộn!

Lâm Vãn Vinh nhận lấy chiếc cốc nhỏ, nhấm một ngụm,
hương thơm thoang thoảng thấm vào họng, làm người ta cảm thấy hương vị thật
tuyệt mỹ:

- Có điều… Nói thế nào ta cũng không phải là người
ngoài, đồ tốt đặt trong nhà không có người dùng, lãng phí cũng là lãng phí rồi,
không bằng để cho ta. Đây gọi là nước trong không chảy trong ruộng người ngoài,
đúng là nói về đạo lý này!

- Cái gì mà nước trong không chảy trong ruộng người
ngoài, ngươi thật là mặt dày.

Phu nhân cười khẽ, cầm lên mấy bức thư tín các nơi đưa
tới xem qua một lượt, chỉ thấy bên trên bị người ta tiện tay vẽ mấy vòng tròn
tròn, tất cả đóng vào những chỗ quan trọng, phê duyệt súc tính gọn gàng…
“Duyệt! Gửi lên phu nhân!”

- Ngươi đã duyệt qua cả rồi, chẳng lẽ còn muốn ta tới
xem lại một lượt.

Phu nhân lắc đầu, càng xem tiếp càng ngạc nhiên:

- Lâm Tam, nhưng thủ đoạn buôn bán này ngươi học được
từ đây vậy?

- Cái này gọi là đánh dấu.

Lâm Vãn Vinh dõng dạc:

- Ta đồng ý mới sẽ đưa cho phu nhân xử trí, những thứ
khác, toàn bộ bỏ đi. Còn về phần thủ đoạn buôn bán… là trời sinh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3