Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 377 phần 2

Có lang quân bồi tiếp, Tiêu Thanh Tuyền được an ủi rất
nhiều, Lâm Vãn Vinh lấy ra điều khoản hôm qua nghị luận ước định, cùng phu nhân
tỉ mỉ hân thưởng một lượt. Tiêu Thanh Tuyền chính là phượng trong loài người,
lướt qua điều khoản, cảm khái gật đầu:

- Phụ hoàng đăng cơ hơn hai mươi năm, nhưng vì đủ loại
duyên cớ mà ẩn nhẫn không biểu lộ gì, điều này chính là sự tiếc nuối lớn nhất
đời của người, phu lang chàng tặng người món quà lớn như thế này, Đại Hoa ta
khai quốc mấy trăm năm, phụ hoàng làm hoàng đế đầu tiên mở rộng lãnh thổ. Phu
quân, Thanh Tuyền thay phụ hoàng cảm tạ.

- Khách khí như vậy làm gì, chúng ta đều là người một
nhà cả mà!

Lâm Vãn Vinh cười lớn, thuận tay đem thánh chỉ “phụng
chỉ câu nữ” kia quẳng vào một góc. Thanh Tuyền hiểu rõ đại nghĩa thâm sâu như
thế, thứ đồ này đã vô dụng rồi.

Khi kiệu ở trong cung tới, Lâm Vãn Vinh bị dọa nhảy
dựng lên, chỉ thấy đội ngũ rầm rộ long trọng, thái giám trang phục màu đỏ, cung
nga y phục rực rỡ, không ngờ có hơn nghìn người. Thần sắc ai ai cũng cung kính,
hai tay dâng áo gấm tơ vàng, khay vàng đồ ngọc, trước sau đi theo xe phượng
mười lăm chiếc, xe ngựa hơn trăm cái, từ trước cửa Lâm phủ, xếp hàng tới tận
đường lớn Tây Trực Môn.

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Trẫm có
ấu nữ, tên gọi Xuất Vân, phù du ngoài cung hơn hai mươi năm. Trung trinh nhân
nghĩa, tận hết chức trách, ra sức bảo vệ an khang ổn định của Đại Hoa. Nay mọi
việc đã xong, đặc tứ mười lăm xe phượng, trăm xe ngựa, nghênh tiếp công chúa
hồi cung! Người ở dọc đường, hết thảy quỳ lạy! Khâm thử!

Cao Bình tuyên xong thánh chỉ, quỳ ở trên mặt đất đầu
tiên, nâng tấm lụa vàng qua quá đầu, cao giọng xướng lên:

- Cung nghênh Xuất Vân công chúa!

- Cung nghênh Xuất Vân công chúa!

Mấy ngàn thái giám cung nữ quỳ rạp xuống đất, cùng
xướng lên.

Lạc Ngưng và Xảo Xảo đã phục thị Tiêu Thanh Tuyền mặc
y phục chỉnh tề. Tiêu tiểu thư mũ phượng áo choàng, váy dài tơ vàng, mặt như
phù dung, thân tự liễu rủ, dáng điệu thướt tha. Lâm Vãn Vinh nhìn mà vui sướng
cõi lòng, lão bà của ta quả nhiên là quốc sắc thiên hương.

Tiêu Thanh Tuyền là kiều nữ độc nhất vô nhị của Đại
Hoa, trời sinh đã có khí chất trang nhã cao quý, nàng tiếp thánh chỉ, khẽ mỉm
cười, dịu dàng nói:

- Chư vị đều đứng lên cả đi.

- Tạ ơn công chúa!

Chúng nhân lại khấu đầu, lúc này mới đứng lên.

- Nô tài phụng ý chỉ hoàng thượng, nghênh tiếp công
chúa hồi cung. Xa giá đều đã chuẩn bị xong, cung thỉnh công chúa khởi giá!

Cao Bình the thé cất giọng thi lễ xướng lên.

Tiêu Thanh Tuyền gật gật đầu:

- Làm phiền Cao công công rồi, bản cung liền khởi giá.

Nàng xoay người nắm lấy Lâm Vãn Vinh, nhẹ nhàng bảo
hắn:

- Lâm lang, chúng ta cùng hồi cung.

Lâm Vãn Vinh mặc dù đã cùng Xuất Vân công chúa ở chung
ngủ chung, nhưng chiếu theo quy củ của Đại Hoa, hoàng thượng chưa chính thức
ban hôn sự, hắn lúc này còn chưa được nhận xưng hô phò mã. Lúc này công chúa
lên tiếng rồi, Cao Bình ôm quyền với hắn:

- Mời Lâm đại nhân đồng hành cùng công chúa.

Lâm Vãn Vinh sao còn có thể khách khí với hắn, nắm lấy
Thanh Tuyền đi lên xe, hạ rèm xuống, trong tiếng chiêng trống vang trời, phượng
giá chuyển động, chậm rãi đi về hướng Đông Trực môn. Xuất Vân công chúa ở bên
ngoài nhiều năm trở về cung, lại là huyết mạch duy nhất hoàng hậu lưu lại, hoàn
toàn xứng đáng thiên hạ đệ nhất kiều nữ, sự chấn động của sự kiện không nghĩ
cũng biết. Phượng giá bắt đầu lên đường từ Đông Trực Môn, qua nhà vượt ngõ,
theo đường lớn ngoài cung mà đi, cùng vạn dân chung vui.

- Xuất Vân công chúa, Xuất Vân công chúa…

Hai bên đường lớn đông nghẹt người tới giọt nước cũng
không qua được, phượng giá đến đâu, người người quỳ bái đến đó, sợ hãi thành
kính. Tiêu Thanh Tuyền vén rèm xe, mỉm cười vẫy tay với dân chúng. Chúng nhân
nhìn thấy dung nhan như tiên trên trời của nàng, đám người tức thì như thủy
triều cuộn sóng, tiếng hô liên tiếp vang lên nối liền không dứt, làm khí thế
đẩy lên cao trào.

Lâm Vãn Vinh lười biếng nằm trên giường, nắm lấy tay
nàng:

- Lão bà tốt, nàng hiện tại thân đang mang thai, cũng
không nên vất vả quá, mau nằm vào lòng lão công nghỉ ngơi một chút, ta mát xa
cho nàng.

Tiêu tiểu thư rất cảm khái, lắc đầu than:

- Đây đều là bách tính phổ thông của Đại Hoa ta, cần
lao chất phác, nếu không có ngoại địch xâm nhập, bọn họ vốn có thể sinh sống
đầy đủ an khang. Chỉ đáng hận người Hồ dã tâm như lang sói, mơ ước đất đai vạn
dặm giàu có của Đại Hoa ta, bắn cung ném đá, ngựa đạp biên quan, hãm vạn dân ta
trong nước lửa, thật sự vô cùng ghê tởm.

- Người Hồ mặc dù đáng hận, nhưng chính bởi vì ruồi bọ
không bâu vào trứng lành. Đại Hoa ta an định nhiều năm, khắp nơi ca múa lên
cao, hưng văn phế võ, viên quan buông lỏng phòng bị, mới để cho người Hồ có cơ
hội lợi dụng, nói khó nghe một chút, là Đại Hoa ta tự phế võ công, lão gia tử
phải tự kiểm điểm cẩn thận mới đúng.

Lâm Vãn Vinh cười hai tiếng.

- Chàng dám bảo phụ hoàng thiếp kiểm điểm!? Chàng nên
nói ít những lời nhạo báng đi!

Tiêu tiểu thư đỏ mặt hừ một tiếng, nhào vào lòng hắn
mà đánh, nghe thấy bên ngoài vạn dân hoan hô, trong xa giá lại chỉ có phu thê
hai người cười đùa vui vẻ, không khí đã đặc biệt lại êm ấm.

- Lâm lang, chàng, chàng… xấu chết!

Hai người náo loạn một trận, Tiêu Thanh Tuyền tiếp xúc
thân thể với hắn, rõ ràng cảm thấy hạ thân tựa như có vật gì cứng chọc vào
mình, tức thì thẹn đỏ mặt, làm ra vẻ muốn đánh.

- Cái này, ta thật sự không phải cố ý.

Lâm Vãn Vinh mặt mũi sầu khổ:

- Lão bà của ta đẹp như tiên nữ, nếu là không một chút
phản ứng, vậy ta còn không phải thành thái giám rồi à.

- Hư hỏng!

Tiêu Thanh Tuyền mặt đỏ bừng, trong lòng vừa ngọt ngào
vừa e thẹn, tức giận lườm hắn một cái, tư thái quyến rũ kia, quả thực là cào
nát tâm can của Lâm đại nhân.

- Lão bà, cái xe này của nàng cũng đủ lớn đấy.

Lâm Vãn Vinh dày mặt, nắm lấy bàn tay nhỏ của Thanh
Tuyền, khe khẽ gãi vài cái. Trong âm thanh mơ hồ có chút ý vị dâm đãng không
nói lên lời.

Tiêu Thanh Tuyền tuy tính cách bình đạm như tiên,
nhưng mang thai năm tháng, chính là lúc nữ nhân dễ xúc động tình dục nhất, bị
trượng phu nắm lấy tay, khẽ quào vài cái, toàn thân nàng nhũn ra, tim đập thình
thịch:

- Phu quân, chàng muốn làm gì?

Lâm Vãn Vinh chớp chớp mắt, cười hắc hắc:

- Lão bà lời này nàng hỏi rất hay, lúc này nơi này chỉ
có hai người chúng ta. Nàng làm công chúa, ta đương nhiên là muốn làm phò mã
rồi.

Tiêu tiểu thư “a” một tiếng kinh hãi, sắc mặt phút
chốc đỏ bừng, mặc dù sớm biết phu quân mình vô pháp vô thiên, hoang dâm bá đạo,
nhưng không ngờ tới hắn thật sự yêu cầu gì cũng dám nhắc tới, hơn nữa muốn tại
trên xe trước con mắt vạn chúng làm phò mã một hồi. Đúng là phóng đãng.

Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nàng, thổi một hơi vào bên
lỗ tai ngọc ngà của nàng, Tiêu Thanh Tuyền toàn thân mềm nhũn, giãy giụa không
được, vội nhắm mắt lại, hàng mi dài run run, trong lòng phát hoảng:

- Lâm lang, chàng, chàng đồ xấu xa…

Bộ dạng Tiêu tiểu thư ra vẻ như chống cự lại như muốn
nghênh tiếp, càng kích thích sắc hỏa của Lâm đại nhân bốc lên, cùng lão bà của
mình hoan ái, chính là thiên kinh địa nghĩa. Hắn đưa tay luồn vào tiết y của
Thanh Tuyền, Tiêu tiểu thư khẽ rên lên, hơi thở như lan:

- Lâm lang, không, không được! Chàng, trên người chàng
có mùi của người khác!

Không phải chứ, lúc này rồi mà nàng còn nhớ điểm này,
Lâm Vãn Vinh tức thì xụi lơ. Thấy bộ dạng cúi đầu ủ rũ của hắn, Tiêu tiểu thư
phì cười, che miệng nói:

- Ai bảo chàng đêm qua khoái hoạt như thế, đó là chàng
tự chuốc lấy.

- Ngày hôm qua ở đâu ra khoái hoạt chứ, đó là một đêm
khuất nhục, ta từ sinh lý tới tâm lý đều đau đớn không muốn sống!

Mặt hắn như muốn khóc.

Tiêu tiểu thư lườm hắn một cái, ngượng ngùng cúi đầu
nói:

- Nếu là Ngưng nhi hoặc là Xảo Xảo, chàng cùng bọn họ
hoang đường một phen, lại tới tìm thiếp ân ái, tâm lý thiếp cũng không so đo,
trong một cái lỗ sao nhổ được hai cây cải, đó đều là tỷ muội nhà mình, hoang
đường thì cũng hoang đường rồi. Nhưng tiểu cung nữ Cao Ly lại không phải là dâu
Lâm gia ta, chàng và nàng ta một đêm phiên vân phúc vũ, toàn thân trên dưới
toàn mùi vị của nàng ta, lại tìm thiếp ân ái, thiếp còn không muốn đi tìm nàng
ta tính sổ. Nếu chàng không rửa sạch sẽ, đừng hòng chạm vào người thiếp.

“Thanh Tuyền còn có bệnh này à?” Lâm đại nhân trong
lòng phát khổ à, không chỗ nói ra, nghĩ lại lời nói của Tiêu Thanh Tuyền, thật
ra có học vấn rất lớn. Nàng so đo Từ Trường Kim không phải là phu nhân của Lâm
gia, đối với Xảo Xảo và Lạc Ngưng lại không kiêng kỵ lắm, thế này chẳng phải ý
là… Lâm Vãn Vinh mừng rỡ: “Việc hôm nay tuy không thành, việc ngày sau lại rất
đáng trông mong a!”

Thấy phu lang trầm tư, cho rằng hắn giận rồi, Tiêu
tiểu thư lòng có chút không yên, nắm lấy tay hắn rụt rè nói:

- Lâm lang, chàng đừng giận, đợi chàng tắm xong, chàng
muốn thế nào thì thiếp đều để tùy ý chàng, dù là trên xe này… Ư, xấu hổ chết,
chàng thật hư hỏng!

Tiêu tiểu thư thẹn thùng che má, vùi đầu vào lòng hắn
không dám nói.

Lâm Vãn Vinh mừng lắm, ôm lấy thân thể mềm nhũn không
xương của nàng, dâm đãng cười ha hả:

- Thanh Tuyền, nàng quá coi thường lão công rồi, nàng
cho rằng là nửa thân dưới của ta là động vật sao? Sai quá xa rồi, nói thật cho
nàng, nửa người trên của ta dùng để suy nghĩ, còn nửa người dưới… là dùng để
ủng hộ suy nghĩ!

Nghe tiếng hắn cười, Tiêu tiểu thư liền biết bị hắn
lừa, nằm trong lòng hắn “ư hử” hai tiếng không để ý. Phu thê hai người nép vào
nhau cười đùa ầm ĩ, nghe Lâm đại nhân kể chuyện hòa thượng đánh trống, anh vũ
uống nước… Tiêu tiểu thư thẹn thùng không thôi, chỉ thấy ở cùng với phu lang
lâu rồi, thanh tu nhiều năm sớm đã trở thành hư không, từ thiên tiên giáng
xuống phàm trần, đang từng bước rơi xuống địa ngục. Hai người thỏ thẻ chuyện
khuê phòng mật ngữ, ngọt ngọt ngào ngào, càng mang thêm chút tình thú khác lạ,
tư duy truyền thống của Tiêu tiểu thư đã vô cùng lung lay, nhất thời trầm mê
vào trong đó, không tự thoát ra được.

Đội ngũ long trọng rầm rộ diễu hành khắp đường lớn ngõ
nhỏ, gần tới trưa mới từ cấm thành vào cung, dọc đường phủ kín thảm lớn màu
hồng, rất tưng bừng. Bắt đầu từ khi tiến vào cửa cung, dọc đường có tiểu thái
giám áo vàng không ngừng cao giọng xướng lên, báo cáo vị trí địa điểm phượng
giá của công chúa. Qua cửa chính, liền thấy trước điện Trung Hòa bách quan đứng
thành hàng lớn, lộng rồng của hoàng đế treo cao, đúng là hoàng đế tự thân
nghênh tiếp công chúa hồi cung rồi.

- Dừng lại, mau dừng lại!

Tiêu Thanh Tuyền vội phân phó, cùng Lâm Vãn Vinh xuống
phượng giá. Phu thê hai người vừa trêu chọc, mặt vẫn còn nhuộm một mảng hồng,
lúc đi phong tư yêu kiều, phong tình vạn chủng. Nàng đi nhanh hai bước, thấy
hoàng đế trên long ỷ đang mỉm cười với mình, Tiêu tiểu thư nhiệt lệ quanh
tròng, uyển chuyển quỳ xuống:

- Nhi thần Xuất Vân, khấu kiến phụ hoàng.

Lâm đại nhân nhìn thấy đau lòng: “Lão bà của ta có
thai cũng năm tháng rồi, làm sao quỳ xuống được, lão nhạc phụ ông lại không
biết đỡ nàng?” Lão hoàng đế tự nhiên biết, Tiêu tiểu thư người vừa muốn gập
xuống, liền đã kịp thời đỡ lấy rồi:

- Con của ta miễn lễ.

Tiêu Thanh Tuyền ngẩng đầu lên, chỉ thấy mặt phụ hoàng
đầy nếp nhăn, hiện vẻ già nua, tóc mai đã điểm hoa sương, sớm đã không còn dáng
dấp trẻ trung gì nữa. Nàng nhịn không được, bật khóc nhào vào lòng hoàng đế:

- Phụ hoàng, nhi thần trở về rồi!

Lão hoàng đế nhè nhẹ vỗ vai Thanh Tuyền, nước mắt
không nhịn được chảy xuống:

- Xuất Vân, con trở về rồi. Tốt, rất tốt! Trẫm rất cao
hứng, rất cao hứng!

Ông bỏ tay xuống, hướng về bách quan sau lưng ngạo
nghễ nói:

- Chúng khanh, đây chính là Xuất Vân công chúa của
trẫm, các khanh đều tới ra mắt đi.

- Vi thần tham kiến Xuất Vân công chúa!

Trăm quan cùng lên tiếng chúc mừng, khom lưng làm đại
lễ. Duy chỉ có Thành Vương là hơi nhún người một chút, sắc mặt rất là khó coi!

- Chư vị đại nhân khoái thỉnh không cần đa lễ!

Tiêu Thanh Tuyền lau nước mắt, khoan dung bảo:

- Chư vị đều là rường cột của Đại Hoa, phụ tá phụ
hoàng của ta nhiều năm, vì Đại Hoa ta lập ra kỳ công hiển hách, Xuất Vân cũng
phải bái tạ chư vị đại nhân.

Chúng nhân vội đáp:

- Không dám, không dám…

Không khí tức thì trở nên náo nhiệt. Lão hoàng đế cực
kỳ cao hứng, nắm tay công chúa đi qua trước mặt bách quan, lần lượt vì nàng
giới thiệu các vị lương đống trong triều. Hoàng đế không có con trái kế thừa,
chỉ có ba vị công chúa, vị Xuất Vân công chúa này do hoàng hậu sinh ra, lại ung
dung cao quý, không hề nghi ngờ gì là người được hoàng đế yêu quý nhất. Chúng
thần trong lòng đều có chút tâm tư mua lòng, vội vàng hướng Xuất Vân công chúa
thỉnh an hỏi thăm, cầu trước mặt nàng lưu lại ấn tượng tốt.

- Vị này là Thành Vương thúc.

Hoàng đế cười giới thiệu cho Thanh Tuyền:

- Vương thúc chính là cánh tay trái tay phải của Đại
Hoa ta, chống đỡ nửa giang sơn của Đại Hoa.

Thành Vương vội vàng khom người:

- Hoàng thượng quá khen rồi, thần đệ không dám nhận.
Công chúa đã trở lại đã giải quyết được một tâm sự to lớn của hoàng thượng,
thần đệ chúc mừng hoàng thượng.

- Thành Vương cũng vậy.

Hoàng đế cười hai tiếng, Tiêu Thanh Tuyền trong lòng
biết rõ ruột gan của Thành Vương này, khẽ thi lễ, không nói gì.

Thấy hoàng đế giữ lấy Thanh Tuyền cùng chúng nhân ồn
ã, không đếm xỉa gì tới mình, Lâm Vãn Vinh đợi tới buồn bực muốn chết, chúng
nhân thấy hắn theo công chúa từ phượng giá xuống, tuy là không hợp lễ, nhưng
nếu hoàng thượng đã không hỏi tới, bách quan cũng mắt nhắm mắt mở giả vờ không
nhìn thấy.

- Chúc mừng tiểu huynh, chúc mừng tiểu huynh!

Giọng Từ Vị vang lên bên tai, nụ cười trên mặt đầy vẻ
thần bí.

- Từ tiên sinh, đừng nói đùa nữa, ta có cái gì đáng
chúc mừng chứ.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười, nhìn thấy Từ lão đầu, hắn liền
nhớ tới Từ Chỉ Tình, nha đầu nói từ nay trở đi không biết đến Lâm Tam nữa, cũng
không biết là lời tức giận hay là thật lòng.

Từ Vị nhìn bốn phía, thần bí thì thầm:

- Thì ra Thanh Tuyền phu nhân mà tiểu huynh vẫn luôn
tìm kiếm, lại chính là Xuất Vân công chúa của Đại Hoa, không mấy ngày nữa, lão
hủ phải đổi giọng gọi tiểu huynh là phò mã rồi, đây còn không phải là việc vui?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc hai tiếng: “Chỉ cần ta gật
đầu, sợ rằng ông phải gọi ta là hiền tế rồi, còn phò mã cái rắm.”

- Từ đại nhân, ngài hôm nay có nhìn thấy Từ tiểu thư
không, nàng ta có gì khác thường hay không?

Lâm Vãn Vinh suy nghĩ nửa ngày trời, mới vô cùng cẩn
thận thốt ra.

- Thấy, không thấy có gì khác thường, bữa sáng còn
thấy nó và di nương nói đùa nữa.

Lão tử mơ hồ cả kinh:

- Sao vậy, tiểu huynh, chẳng lẽ Chỉ Nhi xảy ra chuyện
gì?

“Không có gì khác thường ư? Ta ngất, đây đơn giản là
khác thường lớn nhất!” Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng đề tỉnh:

- Từ đại nhân, ngài cẩn thận nghĩ lại, Từ tiểu thư gần
đây có lời nói kỳ quái, hoặc giả là hành động kỳ quái gì hay không?

- Lời nói hoặc hành động kỳ quái?

Lão Từ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát,
chậm rãi lắc đầu:

- Không nhìn thấy có cái gì không bình thường, trừ…

- Trừ cái gì?

Lâm Vãn Vinh hỏi.

Từ Vị tủm tỉm cười:

- Gần đây cũng không biết vì sao, Chỉ Nhi đột nhiên
nuôi hai con chó lớn, cả ngày huấn luyện bọn chúng chạy trốn đuổi bắt, còn đặt
tên, nghe di nương nó nói, hình như gọi là…

Lão nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, cười hắc hắc, vội dừng
lời.

Lâm Vãn Vinh tự nhiên biết chó Từ tiểu thư nuôi tên là
gì, cười to hai tiếng:

- Từ tiểu thư hóa ra thích chơi thú cưng, cái này thật
sự có chút ý tứ. Hôm nào đó ta cũng nuôi mấy con sói chơi, không chừng cùng chó
nhà ngài kết thân gia nữa, sinh ra lang cẩu.

Từ Vị chẳng biết giữa hắn và Từ Chỉ Tình có chuyện gì,
còn cho rằng Lâm tiểu ca nói đùa với mình, cười mấy tiếng rồi thần sắc nghiêm
túc:

- Không nói Chỉ Nhi nữa. Tiểu huynh, có một việc, cậu
biết đừng nổi giận.

- Có việc gì ghê gớm có thể làm ta tức giận?

Lâm Vãn Vinh lắc đầu.

Từ Vị than khẽ:

- Hoàng thượng thả Lộc Đông Tán và A Sử Lặc.

- Ai, ai, ngài nói ai?

Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt.

Từ Vị bất đắc dĩ cười khổ:

- Quốc sư Đột Quyết Lộc Đông Tán, sứ thần Đột Quyết A
Sử Lặc, hoàng thượng hôm qua hạ chỉ, tuyên cáo thiên hạ tội của bọn chúng, đồng
thời cho chúng trở về nước. Hai người này đã suốt đêm chạy về Đột Quyết rồi.

- Hồ đồ!

Lâm Vãn Vinh vỗ đùi, thần sắc tức giận:

- Hai người này không dễ dàng mới bị ta bắt được, sao
có thể nói thả là thả? Đặc biệt là quốc sư Lộc Đông Tán kia, chính là một nhân
vật cực kỳ khó đối phó, ta lần trước thiếu chút nữa bị hắn lừa.

Giọng hắn cực lớn, ánh mắt của chúng nhân đã hướng
sang phía này, Từ Vì sợ hãi giữ hắn lại:

- Lâm tiểu huynh của ta, cậu nhỏ giọng một chút. Cậu
là phò mã của hoàng thượng, không sợ mất đầu, nhưng lão hủ còn muốn sống thêm
vài năm nữa.

Lâm Vãn Vinh cố áp chế cơn giận, hừ một tiếng:

- Lão gia tử vì sao muốn tha bọn chúng? Chẳng lẽ ông
ấy không biết đây là thả hồ về rừng sao? Lộc Đông Tán chính là quốc sư Đột
Quyết, một chủ ý của hắn, liền có thể làm hàng vạn huynh đệ Đại Hoa ta để hồn
nơi đất khách, sao có thể nói thả là thả?

- Những điều này, hoàng thượng đương nhiên là biết.
Nhưng cổ ngữ nói rất đúng, hai nước giao binh, không chém sứ giả, không nói Lộc
Đông Tán kia rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, nói đơn giản là bắt sứ đoàn Đột
Quyết phái đến, đây liền trở thành chuyện cho người ta bàn tán. Cho dù là bọn
chúng muốn trộm đại pháo mang về, Đại Hoa chúng ta có thể bắt bọn chúng, nhưng
người ngoài sẽ nghĩ thế nào? Lời người đáng sợ, bọn họ chỉ cho rằng đây là Đại
Hoa ta cố ý vu oan hãm hại Đột Quyết, đêm mèo trắng nói thành mèo đen, việc qua
lại giữa Đại Hoa ta và các nước khác, càng bởi vậy mà lọt vào thế bị động, nước
khác đều không tin chúng ta, cho rằng phía ta bội tín bất nghĩa, bắt được đặc sứ
Đột Quyết phái đến, hoàng thượng cũng rất khó xử, sau khi cùng chư vị đại thần
các bộ thương lượng, mới hạ chiếu khiển trách, đồng thời cho bọn chúng về. Bởi
vì chuyện ngoại giao rất rắc rối phức tạp, lão hủ cũng không phản đối.

- Việc ngoại giao rắc rối phức tạp.

Lâm Vãn Vinh phất tay áo, tức giận vô cùng:

- Từ tiên sinh của ta, ngài thật hồ đồ. Chuyện ngoại
giao, đơn giản chỉ là hai chữ “Thực lực!” Thực lực quyết định hết thảy! Vì sao
người nước khác nhìn Đại Hoa ta như thế nào, các ngươi lại khẩn trương như thế?
Chẳng lẽ cách nhìn của nước khác so với an nguy của bách tính Đại Hoa ta quan
trọng hơn? Lần này Đại Hoa ta nhẹ nhàng lấy Cao Ly, Cao Ly kia có lời ngoại
giao gì để nói? Tung hoành liên hợp là sách lược, nhưng cũng dựa vào thực lực,
nếu là nước nhỏ, sao tới ngoại giao? Đại Hoa cường thịnh, không cần ngoại giao,
năm nước theo đó tới triều cống. Đại Hoa suy bại, ngươi có gào một ngàn lần
ngoại giao, cũng chỉ làm người ta nhạo báng.

Hắn mặt đen mày lạnh, khí thế bức người, Từ Vị quen
sóng to gió cả, cũng sợ nhảy dựng lên, yếu ớt mở miệng, khẽ nói:

- Chẳng lẽ bởi vì thế nước mạnh yếu, ngay cả lễ nghi
ngoại giao cũng không để ý?

- Lễ nghi ngoại giao ư?

Lâm Vãn Vinh ngửa mặt lên trời cười dài:

- Từ tiên sinh, đặc sứ Đột Quyết A Sử Lặc kia nghênh
ngang trên kim điện của Đại Hoa ta, ngài tự mắt nhìn thấy đó, hắn nói tới lễ
nghi với ngài không? Đem hỏa pháo của Đại Hoa ta len lén mang về, hắn có nói lễ
nghi với ngài không? Vì sao tới phiên Đại Hoa ta, ngài liền muốn giảng lễ nghi
với chúng? Ngài cho rằng lễ nghi này, chính là sản vật đạo Trung Dung Đại Hoa
ta tích lũy bao năm, người Đại Hoa chúng ta chơi với nhau có thể được, nhưng
Đột Quyết kia chúng không phải là người Đại Hoa, chúng không học đạo Khổng
Mạnh, không nói đạo Trung Dung, những lễ nghi ngài tin tưởng, trong mắt chúng
một xu cũng không đáng. Ngài sao có thể lấy tiêu chuẩn của mình đi yêu cầu
người khác? Chỉ bởi vì cái lễ nghi ngoại giao này, Đại Hoa ta phải trả giá bao
nhiêu sinh mệnh trẻ tuổi, phá tan bao nhiêu gia đình tốt đẹp? Từ tiên sinh của
ta, ngài nói ta sao có thể nói ngài tốt!

Lâm Vãn Vinh đau lòng tức giận, tập trung sức mạnh
toàn thân, đá một cước vào kiệu nhỏ bên cạnh, rầm một tiếng, chiếc kiệu kia lắc
lư vài cái, ầm ầm đổ xuống.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3