Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 368 phần 2

Khi cùng Từ Vị tới điện Văn Hoa, buổi tảo triều còn
chưa tan, tiểu thái giám chấp sự vừa dẫn hai người tới cửa đại điện, đã nghe
bên trong truyền ra tiếng tranh biện. Một người mở miệng lớn tiếng nói:

- Hoàng thượng, Lâm Tam coi rẻ pháp kỷ, pháo bắn Ngọc
Đức Tiên Phường, vũ nhục người đọc sách trong thiên hạ, giờ đây có hơn trăm
hồng học đại nho thiên hạ trình lên tố trạng, dựng lại thánh phường, trả lại
công đạo cho người đọc sách trong thiên hạ. Việc này dấy lên sự phẫn nộ của dân
chúng, hơn nữa liên quan đến cơ nghiệp trăm năm của Đại Hoa ta, trong lúc Đại
Hoa ta cùng dốc hết sức cả nước cùng người Hồ quyết một trận tử chiến, việc này
vạn vạn lần không thể trễ nải, thần đệ kiến nghị xử trí Lâm Tam thật nhanh thật
nặng, phủ yên lòng dân.

Người nói chuyện này, giọng nghe quen tai, đúng là
Thành Vương hôm qua ngăn mình hỏi tội. Chúng nhân thấy Thành Vương lên tiếng,
tức thì nghiêng đầu ghé tai thì thầm bàn luận, còn đám người hôm qua theo Thành
Vương ngăn cản Lâm Tam, lần lượt hùa vào đồng ý.

Trong đại điện có một âm thanh chắc nịch vang lên:

- Lời của Thành Vương lão thần không dám tán đồng.
Theo lão thần được biết, việc Lâm Tam pháo bắn Ngọc Đức Tiên Phường là có
nguyên nhân. Về tư, thê tử kết tóc của Lâm Tam bị thánh phường giam giữ, hắn
tức giận cứu vợ, chính là hành động tình nghĩa, thiên hạ tán thưởng. Về công,
Ngọc Đức Tiên Phường có đại tội khi quân, đem thánh tổ đề tự “dữ phu tề” bẻ
cong chiếu mệnh thành “dữ thiên tề”, tuyên dương trăm năm, áp bức dân chúng,
còn tự lập pháp quy, coi rẻ quốc pháp. Về công về tư, đều là việc xảy ra có
nguyên nhân, xuất sư có danh, Lâm Tam trừng phạt, cũng không có chỗ nào không
thỏa đáng, ngược lại, còn nên khen thưởng hắn kịp thời hành động, vì nước trừ
nghiệt, mong hoàng thượng xem xét.

Người nói chuyện chính là thượng tướng quân Lý Thái,
uy vọng của ông trong quân đội Đại Hoa cao vời, nghe ông lên tiếng biện hộ cho
Lâm Tam, chúng thần phái ủng hộ Từ Vị và Lý Thái tức thì bước ra khỏi hàng tán
đồng. Ngọc Đức Tiên Phường trong giới sĩ tử công danh sáng rọi, nhưng về phía
dân nghèo lại không có bao nhiêu quan hệ, sĩ tử phái này phần lớn xuất thân
nghèo khổ, nhiều năm khổ công học tập mới lấy được công danh, cùng với đám sĩ
tử từ đường tắt thánh phường hoàn toàn bất đồng, nghe được Lâm Tam pháo bắn
Ngọc Đức Tiên Phường cao cao tại thượng, trong lòng tức thì sảng khoái. Thêm
nữa Lý Thái nắm binh quyền lại ra sức đề cao Lâm Tam, bước ra ủng hộ là đương
nhiên.

Hai phái tranh luận không ngớt, nhưng sắc mặt hoàng đế
bình tĩnh, đã không lên tiếng ủng hộ, lại chẳng nói lời phản đối. Một chấp sự
nói vài câu bên tai hoàng thượng, lão hoàng đế lên tiếng:

- Thành Vương huynh và lão tướng quân không cần tranh
cãi nữa, lúc này Lâm Tam ở ngoài điện, chúng ta liền nghe hắn nói như thế nào,
rồi quyết định cũng không muộn.

Nghe nói Lâm Tam tới, Thành Vương tức thì thoáng qua
vẻ âm hiểm, Lý Thái lại lớn tiếng kêu hay:

- Thánh thượng anh minh, chính nên như thế.

Lão hoàng đế phất tay, tiểu thái giám xướng lên:

- Lại bộ phó thị lang, Trung Dũng quân đại nguyên soái
lên điện!

Từ Vị đi ở đằng trước, hành lễ với hoàng đế:

- Khải bẩm hoàng thượng, lão thần đưa Lâm tướng quân
tới rồi.

- Vất vả cho Từ ái khanh rồi.

Hoàng đế gật đầu, nhìn Lâm Vãn Vinh bên cạnh ông ta,
mỉm cười nói:

- Lâm khanh, đêm qua ngủ ngon không?

Cha vợ ông đã biết rồi còn hỏi, ta đêm qua làm con rể
của ông, cùng Thanh Tuyền ân ân ái ái, có thể không ngủ ngon sao? Hắn cười ôm
quyền:

- Bẩm hoàng thượng, tiểu dân ngủ rất ngon.

Hoàng đế sắc mặt biến đổi, hừ giận dữ nói:

- Ngươi dùng pháo bắn Ngọc Đức Tiên Phường được xưng
tụng trăm năm nay, dẫn tới sĩ tử thiên hạ đòi giết đòi đánh, ngay cả Thành
Vương huynh cũng chủ trương trừng trị nghiêm khắc ngươi, không ngờ ngươi còn
ngủ ngon được? Ta thấy gan của ngươi, đã lớn tới trời rồi.

Chúng thần thấy hoàng đế sắc mặt nghiêm khắc, tất cả
đều thầm kinh hãi, Lâm Tam vừa lên triều, thánh thượng liền hạ uy hắn, đây là ý
gì? Chẳng lẽ thật sự muốn phạt hắn?

Ta là song kiên phò mã, sợ cái quái gì! Lâm Vãn Vinh
cười hắc hắc trả lời:

- Bẩm hoàng thượng, đúng là tiểu dân dùng pháo bắn
Ngọc Đức Tiên Phường. Có điều, cái việc xưng tụng trăm năm kia, tiểu dân lại
không dám tán đồng. Nếu nói có xưng tụng, đó cũng chỉ là mua danh chuộc tiếng,
lừa đời trộm danh mà thôi.

- Lâm Tam to gan.

Thành Vương nổi giận nói:

- Tới kim điện còn dám bất kính với thánh phường!
Thánh phường trải dài trăm năm, tiếng khen khắp Đại Hoa, dạy người vô số, chư
vị lương đống của Đại Hoa trên kim điện, có gần một nửa xuất thân từ thánh
phường, không ngờ ngươi dám nói mua danh chuộc tiếng, lừa đời trộm danh? Coi
khinh người đọc thư thiên hạ như vậy, thánh thượng, thần đệ lớn gan, xin hoàng
thượng hạ lệnh vả miệng Lâm Tam, để trừng trị ngôn từ bất kính của hắn.

Lão hoàng đế cũng hừ một tiếng, mặt hiện vẻ nghiêm
khắc:

- Lâm Tam, ngươi nhanh chóng nói rõ ràng cho trẫm
nghe, nếu không, trẫm liền theo lời Vương huynh, vả miệng tám mươi cái.

- Vương gia, ngài nói ta bất kính với thánh phường.

Lâm Vãn Vinh bước tới bên người Thành Vương, cười nói:

- Vậy tiểu đệ lớn gan hỏi một câu. Ngài kính hay không
kính ta?

- To gan!

Tô Mộ Bạch phía sau Thành Vương tức giận quát:

- Vương gia là hoàng thân quốc thích, long chủ chi
quốc, ngươi dám nói chuyện ngài như thế sao?

Lâm Vãn Vinh chỉ vào mũi hắn, tức giận nói:

- Im miệng! Ở trên kim điện, hoàng thượng cho phép ta
nói chuyện, nhưng không cho phép ngươi phát ngôn, ngươi cướp lời như thế, ngay
cả lễ quân thần cũng không để ý, là có dụng ý gì?

Từ Vị vuốt râu cười, Lâm tiểu huynh quả thực lợi hại,
gần như chỉ một chiêu là trí mạng, trên kim điện không phải là ai ai cũng có
thể lên tiếng, Tô Trạng Nguyên vượt lễ quân thần, đây là điều đại đại bất kính.
Tô Mộ Bạch từ khi gặp Lâm Tam tới này, chưa từng vui vẻ, thấy sắc mặt hoàng
thượng lạnh lùng im lặng, trong lòng hắn run sợ, không dám nói tiếp nữa.

- Vương gia, xin trả lời tiểu đệ, ngài kính hay không
kính ta vậy?

Lâm Vãn Vinh cười nói. Hắn một câu quát Tô Mộ Bạch.
Chúng nhân thấy hắn khí thế không tầm thường, còn ai dám nghịch lại mũi dùi
hướng tới của hắn.

Thành Vương cười khinh thường đáp:

- Bổn vương là con cháu của thánh tổ, thân phận hiển
hách, ta với ngươi không thân không thích, lại chưa từng cho ta lợi ích, ta
kính ngươi làm gì?

- Vương gia nói rất hay.

Lâm Vãn Vinh nhún vai, tiêu sai nói:

- Ta với ngài không thân không thích, lại chưa từng
mang đến cho ngài lợi ích, vậy ngài tự nhiên không cần kính ta. Cùng lý đó, vậy
Ngọc Đức Tiên Phường đã không sinh không nuôi ta, lại không dạy không bảo ta,
chưa từng cho ta một phần lợi ích nào, ta kính nó làm gì? Lâm Tam ta kính trời
kính đất, kính song thân, kính hoàng thượng, kính phu tử. Nhưng thế nào cũng
chẳng đến lượt thánh phường. Cho nên, Vương gia, ngài nếu cho rằng ta có tội
bất kính với thánh phường, sợ là dùng sai chỗ rồi.

Miệng lưỡi thật lợi hại! Thành Vương cười lạnh nói:

- Trị ngươi bất kính, chính là bởi vì ngươi ăn nói
buông thả, nói cái gì thánh phường lừa đời trộm danh, mua danh chuốc tiếng,
điều này là chính tai chúng ta nghe thấy. Hoàng thượng chứng kiến, ngươi có thể
phủ nhận được sao?

- Không sai, “lừa đời trộm danh, mua danh chuộc tiếng”
tám chữ này chính là do ta nói, tới bây giờ, ta vẫn phải nói thế.

Lâm Vãn Vinh cười lạnh đáp lời:

- Vương gia, ngài nói thánh phường trải dài trăm năm,
tiếng khen khắp Đại Hoa, tiểu đệ lại lớn gan hỏi một câu, thanh danh này của
Ngọc Đức Tiên Phường, là tự nó tranh được, hay là thánh tổ hoàng đế ban cho?

Thánh tổ hoàng đế lúc đầu đoạt lấy giang sơn, cùng
“Ngọc Đức Tiên Phường” cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, điểm này trong
lòng Thành Vương biết, nhưng chuyện phủ nhận công tích của tổ tông vạn vạn lần
không làm được, Thành Vương trầm tư chốc lát mới nói:

- Thánh phường năm xưa tuy có chút danh bạc, nhưng
cũng không phồn hoa như ngày nay. Nếu không có tiên tổ ban khen, thánh phường
cũng sẽ không có địa vị như vậy, danh dự này, phần lớn là tiên tổ ban cho.

- Vậy là xong rồi.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Đề từ của tiên tổ năm đó, tiểu đệ ngày hôm qua đã
đưa vương gia xem qua rồi, vừa rồi Lý lão tướng quân cũng nhắc tới. Rõ ràng là
‘dữ phu tề’, nhưng lại bị bọn họ có dùng tâm khác bẻ cong chiếu mệnh thành ‘dữ
thiên tề’. Khác đi một chữ, sai cả ngàn dặm. Xin hỏi vương gia, ba chữ ‘dữ phu
tề’ này, rõ ràng là hiệu triệu bọn họ hướng tới vạn dân học tập, tranh thủ sớm
ngày đạt tới tầm kiến thức của vạn dân. Ngọc Đức Tiên Phường vì sao có lời
khen? Thánh tổ trên cao nhìn xuống, nếu nói có khen tặng, lão nhân gia ngài
cũng đem vinh dự này ban cho dân chúng Đại Hoa vĩ đại, sao lại cho Ngọc Đức
Tiên Phường? Đó gọi là không có da, lông bám vào đâu, vinh dự này của Ngọc Đức
Tiên Phường căn bản không tồn tại, nói bọn chúng mua danh chuộc tiếng, lừa đời
trộm danh, vương gia, ta nói như vậy sai sao?

- Ngươi, ngươi thế này là cưỡng từ giảo biện!

Thành Vương không kìm được tức giận:

- Thánh phường có được trăm năm tôn trọng, được người
đọc sách thiên hạ kính ngưỡng, sao có thể sai?

- Vương gia.

Lâm Vãn Vinh cười lạnh nói:

- Được người đọc sách thiên hạ kính ngưỡng không thể
sai, vậy chẳng lẽ là đề tự của thánh tổ hoàng đế sai sao? Phải để Ngọc Đức Tiên
Phường gì đó ngang nhiên ở trên chúng nhân, dữ thiên đồng tề?

- Điều này, điều này…

Câu nói trước của Thành Vương ra khỏi miệng, liền biết
đã bị động, đối chất với Lâm Tam này, chỉ cần có chút sơ hở, liền lập tức rơi
vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Lâm Vãn Vinh xoay người ôm quyền, cung kính nói:

- Hoàng thượng, hôm qua tiểu dân ở Ngọc Đức Tiên
Phường lấy được chân tích của thánh tổ năm đó, đang muốn trình lên hoàng
thượng!

- Tuyên chỉ, mau tuyên chỉ!

Hoàng đế vội vàng từ long tháp đứng dậy, dung nhan
ngay ngắn, mũ áo chỉnh tề, dẫn chúng thần cung kính ra ngoài nghênh đón.

Đề tự của thái tổ sớm được hai tiểu thái giám trông
giữ, xuyên qua ngọ môn, qua đường giữa, tới thẳng chính điện, lão hoàng đế cùng
chúng thần nghênh đón, quỳ rạp xuống đất, thành kính dập đầu. Lâm Vãn Vinh hắc
hắc cười gian, đề tự của tổ tiên cha vợ thật đúng là hiệu dụng, tới đâu cũng
trăm thử trăm linh.

Khấu bái xong, hoàng đế cung kính tiếp nhận chân tích
của thánh tổ, trở lại kim điện quan sát tỉ mỉ một phen, lòng già kích động,
than:

- Chân tích của thánh tổ, qua mấy trăm năm sau mới trở
lại tay của tôn nhi bất hiếu ta, trong lòng trẫm thật hổ thẹn.

Từ Vị khải tấu:

- Chân tích của thánh tổ trở về, đây chính là điềm
lành rất lớn, chỉ cần hoàng thượng giám định, liền có thể nhận ra thật giả.

Hoàng đế lại nhìn đề tự kia một cái, đột nhiên vỗ bàn,
giận dữ nói:

- Há có lý này, há có lý này! Quả nhiên đúng là dữ phu
tề! Thái tổ thánh hiền, mấy trăm năm trước đã có huấn thị như thế, Ngọc Đức
Tiên Phường không ngờ lại dám bẻ cong chiếu mệnh trăm năm, lừa gạ trẫm cùng
người trong thiên hạ, mưu đồ chao đảo quốc thể Đại Hoa, dữ thiên bình tề. Việc
này đúng là tội ác ngập trời, đáng chết vạn lần, người đâu…

Cao Bình vội vàng ôm quyền tiến lên. Chỉ nghe hoàng
thượng giận dữ nói:

- Đem chân tích của thái tổ sao ra vạn phần, phát tới
tay người đọc sách trong thiên hạ, để bọn chúng xem xem, Ngọc Đức Tiên Phường
tự xưng dữ thiên tề lớn gan làm càn thế nào. Khi quân phạm thượng. Nếu ai dám
vì Ngọc Đức Tiên Phường cầu tình, liền xử cùng tội, tuyệt không dung thứ.

Thánh thượng long nhan đại nộ, chúng nhân còn ai dám
chạm vào vảy rồng của ông, trên điện người người im lặng, không dám lên tiếng.
Người thông minh như Từ Vị, sớm đã nhìn thấy đây chính là màn kịch hoàng thượng
cùng Lâm Tam diễn ra. Ngọc Đức Tiên Phường phạm vào đại kỵ, cho dù không có Lâm
Tam, cũng có người khác ra tay diệt trừ bọn chúng. Chỉ là vấn đề sớm muộn mà
thôi.

- Hoàng thượng.

Lâm Vãn Vinh trịnh trọng nói:

- Ngọc Đức Tiên Phường mặc dù tội ác vô cùng, nhưng
những môn hạ đệ tử khác cũng chỉ là nhất thời bị dụ dỗ, nên mới không cẩn thận
bị lừa gạt, tiểu dân kiến nghị, việc này phải trừng đại ác, nhưng đối với những
đệ tử ăn năn, nên mở ra một đường, bỏ qua chuyện cũ, việc này biểu lộ tấm lòng
khoan ái nhân tử của hoàng thượng, lại có thể thúc đẩy những sĩ tử bị lừa gạt gắng
sức làm việc, vì Đại Hoa cống hiến khả năng.

Từ Vị và Lý Thái cùng đồng ý:

- Lão thần tán đồng cách làm của Lâm tiểu huynh. Đối
đãi với môn hạ đệ tử của thánh phường, có thể rộng rãi đối xử, để biểu lộ sự
nhân hậu của hoàng thượng.

Lâm Vãn Vinh lại đem phương cách mở diễn đàn, làm
trường học, chấn hưng khoa học kỹ thuật, cải tổ Ngọc Đức Tiên phường nói một
lần. Lão hoàng đế nghe xong, vung tay lên nói:

- Phê chuẩn! Ban vạn lượng bạc, làm học đường, nhân
tài trong thiên hạ, văn nhân mặc khách, thợ khéo yêu nghề, đều trong danh sách.
Lâm Tam, ngươi liền nhận chức đại tế tửu của học đường, vì Đại Hoa ta dạy dỗ
nhân tài, hưng thịnh giang sơn vạn năm.

Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi, chẳng trách Thanh Tuyền bảo
ta không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, với thân phận của nàng, tiền công tiền tư
còn chẳng phải cuồn cuộn tới, cầm không hết, tiêu không cạn. Một câu nói này
của hoàng đế, ta liền thành hiệu trưởng rồi, có cha vợ ra sức ủng hộ, học đường
này thành thiên hạ đệ nhất, cũng chỉ đợi ngày thôi. Tới lúc đó môn sinh lão tử
trải khắp thiên hạ, đi tới đâu ăn tới đó. Nghĩ trong chốc lát, hắn liền có chút
âu lo, ta làm hiệu trưởng, nhưng trừ Động huyền tử tam thập lục tán thủ, thật
đúng là không còn gì hay ho để dạy cả.

Thành Vương kinh hãi, Lâm Tam đã có Lý Thái ủng hộ, nếu
lại làm học đường, mạng lưới nhân tài thiên hạ nằm trong tay, hắn quyền thế
lớn, người nào có thể đối kháng với hắn, thế nên cũng bất chấp mọi thứ, nghiến
răng, ưỡn người đi ra:

- Hoàng thượng, việc này vạn vạn lần không thể.

- Thành Vương huynh, việc này có gì không thể?

Hoàng đế thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ Thành Vương huynh còn lên tiếng bất bình vì
Ngọc Đức Tiên Phường tâm địa khó lường? Việc này có bút tích tiên tổ làm chứng.

Thành Vương vẫn kiên trì nói:

- Tên Lâm Tam này câu kết với Bạch Liên thánh mẫu, hắn
xảo trá khó lường, nếu đem việc học đường giao vào tay hắn, sợ là vạn dân thiên
hạ khó tín phục.

Lâm Vãn Vinh cười trộm, nếu nói xảo trá khó lường
nhất, không phải lão hoàng đế không ai nhận được danh hiệu này đâu, ông ta
trong lòng sáng như gương, việc của An tỷ tỷ, ông ta so với ngươi rõ hơn trăm
lần.

- Thật có chuyện này ư?

Lão hoàng đế thản nhiên nói.

- Việc này thiên chân vạn xác, người nhà thần đệ tận
mắt nhìn thấy. Ngoài ra, tân khoa trạng nguyên Tô Mộ Bạch đại nhân cũng có
thấy.

Thành Vương hướng Tô Mộ Bạch đưa mắt ra dấu.

Tô Trạng Nguyên thấy Lâm Tam khóe miệng cười lạnh,
trong lòng mơ hồ có chút cảm giác không ổn, nhưng lúc này tên đã trên cung,
không thể không bắn, chỉ đành kiên trì tới cùng đứng ra nói:

- Bẩm hoàng thượng, việc này chính là vi thần thấy.
Thần tự mắt thấy Lâm Tam cùng Bạch Liên thánh mẫu hẹn hò trong khách sạn…

Lời này vừa nói ra, tất cả điều kinh hãi, thân phận
của Tô Mộ Bạch không phải là chuyện đùa, do hắn tự mình làm chứng, hai người
thành thế nước lửa, mặc kệ việc này là thật hay giả, trong hai người họ ắt phải
có một kẻ diệt vong.

Thấy Tô Mộ Bạch đứng ra, trong mắt lão hoàng đế thoáng
qua một tia thất vọng nhưng nhanh chóng biến mất:

- Tô khanh, việc này quan hệ trọng đại, khanh phải
nghĩ cho rõ rồi hãy nói.

Tô Mộ Bạch đã nói ra khỏi miệng, sao có thể thu hồi,
tuy trong lòng sợ hãi, nhưng trên mặt làm ra vẻ kiên quyết:

- Vi thần tận mắt nhìn thấy, tuyệt không gian dối.

Hoàng đế khẽ than một tiếng, nói với Lâm Vãn Vinh:

- Lâm Tam, ngươi có gì để nói không?

Lâm Vãn Vinh gật đầu, đi tới bên cạnh Tô Mộ Bạch, cười
nói:

- Trạng nguyên huynh, huynh nói chính mắt nhìn thấy ta
và Bạch Liên thánh mẫu hẹn hò, tiểu đệ muốn hỏi một câu, dựa theo lý mà nói,
huynh và Bạch Liên thánh mẫu chưa từng gặp mặt, làm sao nhận ra diện mạo Bạch
Liên thánh mẫu?

Tô Mộ Bạch cắn răng, oán hận nói:

- Ta từ nhỏ khổ đọc văn thư, đối với những kẻ loạn
thần tắc tử họa quốc ương dân thống hận sâu sắc, từ khi mười tuổi nhìn thấy bức
họa Bạch Liên thánh mẫu, hạ quyết tâm ra sức vì nước, tiêu diệt họa Bạch Liên,
cho nên nhận ra ả.

- Nguyên lai là thông qua bức tranh nhận ra.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Trạng nguyên huynh từ thủa nhỏ đã có chí hướng cao
lớn như thế, tiểu đệ bội phục vô cùng. Tiểu đệ cũng thống hận Bạch Liên thánh
mẫu giống huynh, có thể đem bức tranh kia cho ta xem được không?

- Đương nhiên có thể.

Tô Mộ Bạch sớm có chuẩn bị, vung tay lên, đã có người
đưa lên một bức tranh, cuộn tranh kiểu cũ, đã có chút năm tháng. Mở bức họa ra,
một nữ tử quyến rũ xuất hiện trên giấy, dung nhan tuyệt lệ, thân hình đầy đặn,
mặt mang vẻ cười thần bí, quả thật là chân dung An tỷ tỷ.

Hồ mị tử nàng, nhớ nàng chết mất thôi, Lâm Vãn Vinh
trong lòng nóng lên, hồ ly tinh này phảng phất như sống động đứng ở trước mặt
mình, ngón tay nhỏ tinh tế ngoắc hắn, cười phóng đãng:

- Tiểu đệ đệ, lâu rồi không gặp đó.

- Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh.

Thấy Lâm Vãn Vinh ngây ra, Từ Vị vội vàng khẽ đẩy hắn,
Lâm Vãn Vinh a lên một tiếng, tựa như trong trầm tư tỉnh lại, vội cầm cuốn
tranh, cẩn thận quan sát đánh giá. Chỉ thấy cuộn tranh vô cùng cũ kỹ, lụa thô
lại dày, bút mực khô cạn, niên đại tựa hồ rất lâu rồi.

Lâm Vãn Vinh cầm cuộn tranh kia xem xét từ trên xuống
dưới một phen, đột nhiên mở miệng hỏi:

- Trạng nguyên huynh, đây chính là bức tranh khi huynh
xem khi mười tuổi sao?

Hai người đều trong lòng rõ ràng, Tô Mộ Bạch chỉ hừ
đáp trả:

- Chính là như thế, sao, chẳng lẽ ngươi hoài nghi nó
là giả hay sao?

Lâm Vãn Vinh đưa cuộn tranh cho Từ Vị, cười nói:

- Từ tiên sinh, luận về công phu thi họa, không ai có
thể hơn được ngài, mời ngài xem bức tranh này.

Từ Vị hướng tới hoàng đế ôm quyền xin ý chỉ, lão hoàng
đế gật đầu nói:

- Cho phép! Việc này quan hệ trọng đại, Từ ái khanh,
khanh cần phải giám định rõ ràng.

- Lão thần nhất định không phụ sứ mạng.

Từ Vị khom người, nhận lấy cuộn tranh, liền cần thận
đánh giá. Đây chính là một trường đánh cuộc, thắng thua thành bại toàn gửi gắm
lên người Từ Vị.

Từ Vị giám định nửa ngày, nụ cười trên mặt càng ngày
càng đậm, Lâm Vãn Vinh cả người thoải mái, nhìn Tô Mộ Bạch cười hắc hắc không
ngừng. Tô Trạng nguyên trong lòng có quỷ, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng
ròng, nếu chẳng phải Thành Vương ngôn từ nghiêm khắc, sợ rằng hắn sớm đã xụi
xuống rồi.

- Tô Trạng nguyên, đây thật sự là bức tranh khi ngươi
mười tuổi nhìn thấy sao?

Ánh mắt của Từ Vị quét nhìn về phía Tô Mộ Bạch lạnh
lùng hỏi.

Tô Mộ Bạch người ướt đẫm mồ hôi lạnh, kiên trì thừa
nhận:

- Đích thực là vãn sinh mười năm trước nhìn thấy.

- Nói như thế, bức tranh này tự nhiên ít nhất có mười
năm tuổi rồi, có phải thế không?

Nụ cười trên mặt Từ Vị ngày càng nhiều, chậm rãi hỏi:

- Vâng, vâng…

Tô Mộ Bạch lắp bắp:

Lâm Vãn Vinh và Từ Vị nhìn nhau, cùng quát lên:

- Ngươi nói dối, bức tranh này tuyệt không quá một
năm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3