Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 367

Chương 367: Đồng
xu đứng thẳng

"Xuất Vân công chúa!” Cái tên này nghe thật quen
tai, cẩn thận nghĩ lại, mới giật mình nhớ ra khi Từ Vị giới thiệu về hoàng thất
Đại Hoa đã từng nhắc qua, đương kim hoàng đế có ba vị công chúa, đại công chúa
tuổi đã lớn, xuất giá tận Vân Nam, nhiều năm chưa từng về nhà. Nhị công chúa
được phong là “Xuất Vân”, từ nhỏ không biết đi đâu, tiểu công chúa là Nghê
Thường, sau này mới biết chính là Tần Tiên Nhi. Chẳng lẽ Thanh Tuyền đúng là
Xuất Vân công chúa trong truyền thuyết? Vậy nàng và Tiên Nhi chẳng phải là chị
em ruột hay sao?

Tiêu Thanh Tuyền khẽ phất tay áo, thản nhiên nói:

- Ngươi là một công công chấp sự, làm sao nhận ra được
ta?

Một câu này của Tiêu Thanh Tuyền, không khác gì thừa
nhận thân phận của mình. Cao Bình kích động vội vàng dập đầu:

- Người quả thực là Xuất Vân công chúa, công chúa, lão
nô là Cao Bình đây, công chúa không nhớ lão nô sao?

- Cao Bình?

Tiêu Thanh Tuyền lẩm nhẩm, nhíu mày lại, tựa hồ đang
hồi tưởng nghe qua cái tên này khi nào.

Cao Bình dập đầu trên mặt đất như giã tỏi, giọng kích
động run lên:

- Lão nô Cao Bình, khi hoàng thượng ở tiềm để (1) đã
theo hầu hạ chủ tử và hoàng hậu nương nương. Năm đó khi công chúa đầy tháng,
lão nô theo Ngụy tổng quản, còn từng bế tiểu công chúa.

(1) Tiềm để: nơi ở của hoàng đế trước khi
đăng cơ.

Lâm Vãn Vinh nghe mà choáng váng, lão thái giám này,
lão bà của ta gặp ngươi khi còn đang ẵm ngửa, hôm nay lớn lên xinh đẹp như tiên
tử, nào còn nhận ra ngươi chứ?

Nghe nói thái giám này là lão nhân trong cung, Tiêu
Thanh Tuyền ánh mắt ngấn lệ, gật đầu nói:

- Hóa ra là cố nhân bên người phụ hoàng và mẫu hậu,
ngươi đứng lên nói chuyện đi.

Cao Bình dập đầu, cung kính đứng lên, nhìn kỹ Tiêu
Thanh Tuyền một cái, kích động nói:

- Hoàng hậu nương nương nhân từ hiền thục, người đời
kính ngưỡng, đối với lão nô càng là ơn nặng như núi. Công chúa và nương nương,
nhìn giống nhau như đúc, lão nô nhìn người một cái, liền biết người chính là
Xuất Vân công chúa của hoàng thượng.

- Mẫu hậu đã qua đời nhiều năm, hiếm có người còn nhớ
kỹ lão nhân gia người.

Hai hàng nước mắt trong suốt lăn xuống má, Tiêu Thanh
Tuyền lòng đầy thương cảm, khẽ thở dài một tiếng, Cao Bình cũng cảm khái, gạt
lệ trên khóe mắt.

Té ra Thanh Tuyền là công chúa của hoàng hậu, chẳng
trách có yêu bài của hoàng hậu, lại nhớ tới cử chỉ dáng điệu của Thanh Tuyền
khi hai người mới quen nhau ở Kim Lăng, lúc này Lâm Vãn Vinh mới hiểu rõ vì sao
nói tới người Hồ, nói tới quốc sự, nàng lại quan tâm như thế, căn bản đây là
việc nhà của nàng. Lâm Vãn Vinh bừng tỉnh, lại vui mừng không kìm hãm được, có
được Thanh Tuyền, lại có Tiên Nhi, nói như vậy, ba vị công chúa của lão hoàng
đế, ta đã chiếm được tiện nghi của hai nàng? Thế này nghĩ không muốn phát đạt
cũng khó rồi!

- Tỷ tỷ, tỷ thật sự là công chúa ư?

Xảo Xảo vui mừng nắm lấy Tiêu Thanh Tuyền, kích động
hỏi.

Lạc Ngưng xuất thân nhà quan, biết được lễ nghĩa, vội
vàng nhún người bái lạy (2):

- Dân nữ Lạc Ngưng, tham kiến công chúa!

(2) Nguyên văn là phúc: chỉ hành động của
phụ nữ ngày xưa đặt tay lên eo, nhún mình kính lạy.

Tiêu Thanh Tuyền nắm lấy tay hai nàng, mỉm cười nói:

- Đều là tỷ muội trong nhà cả, cần gì phải khách khí.
Ngưng nhi đừng nhiều lễ tiết như thế. Ta không vào hoàng gia nhiều năm, hiện
tại cũng chỉ là một nữ tử bình thường, các muội chớ câu nệ nữa.

- Phải đấy, phải đấy, không cần câu nệ.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Mọi người là người một nhà, không cần nói những lời
khách khí.

Cao Bình len lén kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng nói:

- Lâm đại nhân, sáng nay hoàng thượng phái lão nô tới
thưởng cho ngài, nô tài còn cảm thấy có chút kỳ quái, thấy được Xuất Vân công
chúa, nô tài mới hiểu ra, nghĩ rằng ngài cũng biết dụng ý của hoàng thượng rồi.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu. Ta còn cho rằng lão hoàng đế
yêu thương cô gia, đoán tới nửa ngày, thì là yêu thương khuê nữ của ông ta, vừa
tặng kim ngân, lại phái bà vú hầu hạ, xem ra cũng chu đáo nhất rồi.

- Đại nhân, ngài nhất định phải chiếu cố chu đáo Xuất
Vân công chúa. Lão nô nói một câu không nên nói, Đại Hoa chúng ta có ba vị công
chúa, hoàng thượng yêu thương nhất, chính là công chúa này, ngài ngàn ngàn vạn
vạn lần đừng để xảy ra điều gì không hay.

Công chúa chính là lá ngọc cành vàng, dựa theo quy củ
của Đại Hoa, cho dù là gả cho người, phò mã cũng phải hành lễ quân thần, sớm
tối đều phải quỳ bái thỉnh an công chúa. Lâm Vãn Vinh đối với điều này chỉ xì
mũi cười nhạt, mỗi ngày quỳ lạy lão bà, thế còn là nam nhân sao? May là Thanh
Tuyền của ta trời sinh tính tình bình hòa giản dị, không phải là những công
chúa nông cạn gì đó.

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Cao công công, ngài yên tâm đi, lão bà của chính ta,
ta có thể không yêu thương sao? Ngài trở lại chuyển cáo với hoàng thượng, nói
Lâm Tam ta, tạ ơn ân điển của hoàng thượng. Sau này Thanh Tuyền ở nhà của ta,
ăn ngon uống tốt chơi vui, mọi việc vui vẻ, đảm bảo không làm cho nàng chịu
thiệt thòi gì cả.

Cao Bình cũng biết tính tình của vị Lâm đại nhân này,
có mấy câu nói này đủ rồi, đem đồ vàng bạc chuyển giao qua, lại dặn dò cẩn thận
nha hoàn, bà mụ, bà vú một phen, không dám có chút cẩu thả, thấy mọi việc giảng
giải hoàn tất, mới vội vàng về cung phục mệnh.

Xảo Xảo và Lạc Ngưng nằm mơ cũng không nhĩ tới, nữ
nhân trong mơ của đại ca, lại chính là công chúa tôn quý nhất của Đại Hoa, bây
giờ mình làm tỷ muội với công chúa, trong lòng vui sướng không cần phải nói,
hai người giữ lấy Thanh Tuyền hỏi han đủ thứ, tiếng cười của ba nữ tử, vang
vọng cả tòa nhà.

Nói chuyện chán chê, Tiêu Thanh Tuyền liếc mắt nhìn
Lâm Vãn Vinh, thấy vẻ mặt hắn cười như không cười, cũng không biết đang nghĩ
gì, liền nắm lấy tay hắn, dịu dàng hỏi:

- Lâm lang, chàng có trách thiếp che giấu thân phận
thật của mình hay không?

Nhìn phong phạm khí độ của Thanh Tuyền, sớm đã biết
nàng xuất thân không phú tức quý, nhưng không nhĩ tới là Xuất Vân công chúa
hoàng đế yêu quý nhất, do hoàng hậu sinh ra, so với Tiên Nhi còn cao quý hơn.
Nhưng nếu Thanh Tuyền là công chúa của hoàng thượng và hoàng hậu, vì sao lại
lạc vào tay “Ngọc Đức Tiên Phường”, còn thiếu chút nữa làm ni cô mang tóc tu
hành? Sớm biết thế ta trực tiếp tìm hoàng đế đòi người rồi. Lâm Vãn Vinh trong
lòng có điều không rõ, cười:

- Không trách, không trách, mỗi người làm việc đều có
lý do của mình. Nếu nàng che giấu thân phận, tự nhiên có khổ trong đó, ta trách
nàng làm gì chứ?

Tiêu Thanh Tuyền “vâng” một tiếng, nước mắt nhẹ rơi:

- Lang quân thật hiểu thiếp, việc trên đời này, phần
lớn là bất đắc dĩ. Thanh Tuyền mặc dù xuất thân hoàng gia, nhưng vận mệnh đau
khổ, so với nữ tử nhân gian còn không bằng.

Nàng nắm chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh, nụ cười chứa nước
mắt:

- Giờ đây tấm thân của thiếp đã thuộc về phu quân,
Thanh Tuyền không dám giấu nữa. Thiếp vốn họ Triệu, khuê danh Thanh Tuyền,
chính là con gái thứ hai của hoàng đế Đại Hoa, được ban hiệu Xuất Vân.

Triệu Thanh Tuyền, Tiêu Thanh Tuyền, Lâm Vãn Vinh vỗ
vỗ đầu, kêu lên:

- Ta làm sao không sớm nghĩ tới chứ, chữ Tiêu này của
nàng, chính là lấy nửa bên của chữ Triệu, một câu đối mở đơn giản, vậy mà làm
khó ta bao nhiêu lâu.

Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu nói:

- Không chỉ như thế. Mẫu hậu của thiếp khuê danh là
Tiêu Phương Nhi, lấy chữ Tiêu này làm họ, cũng là có ý kỷ niệm mẫu hậu. Huống
hồ những năm gần đây hành tẩu giang hồ, thiếp lấy tên gọi là Tiêu Thanh Tuyền,
sớm đã quen rồi.

Té ra mẹ vợ họ Tiêu, Thanh Tuyền thật đúng là có lòng
hiếu thảo. Mặc kệ là Tiêu Thanh Tuyền hay là Triệu Thanh Tuyền, tóm lại đều là
bà cả của ta. Thấy Thanh Tuyền mặt kiều diễm như hoa, nhớ tới sự quyến rũ nay
của nàng ở trên giường sáng, Lâm Vãn Vinh lòng như có mèo cào, công chúa thì
sao, không phải vẫn cần nam nhân thương yêu đấy thôi! Len lén nhéo lên tay nàng
một cái, hắn hắc cười liên tục.

Tiêu tiểu thư cùng hắn tâm ý thương thông, thấy hắn
cười dâm tiện, liền biết tâm tư của hắn, nhớ tới một phen hoang đường kia sáng
nay, nhất thời mặt đỏ bừng, nhéo lên bàn tay đang tác quái của hắn, thẹn thùng
cúi đầu xuống.

Lạc Ngưng không biết hai người đang ngầm làm trò quỷ,
nghi hoặc mở miệng hỏi:

- Tỷ tỷ, nếu tỷ đã là công chúa tôn quý vô thượng của
Đại Hoa ta, thì sao lại tới Ngọc Đức Tiên Phường, làm viện chủ gì đó chứ? Bọn
họ chẳng lẽ không biết thân phận của tỷ sao?

Tiêu Thanh Tuyền thần sắc ảm đạm, lắc đầu than:

- Người trong hoàng gia, thân bất do kỷ, ta tuy xuất
thân đại quý, nhưng còn không bằng các nữ tử khác đến với tiên phường, tự do tự
tại, vui vẻ khoái hoạt. Từ khi sinh ra, vận mệnh của ta đã được định sẵn rồi.

Thấy thần sắc nàng ảm đạm, Lạc Ngưng và Xảo Xảo vội
vàng nhu thuận nắm lấy tay nàng, Tiêu Thanh Tuyền cười cảm kích, khẽ vuốt mái
tóc sau tai, thong thả nói tiếp:

- Hai vị muội muội đã cùng Lâm lang kết tóc, cũng
không phải là người ngoài nữa, Lâm gia ta đoàn kết yêu thương, không cần che
giấu việc riêng. Thanh Tuyền sẽ đem ngọn nguồn việc này nói ra, chỉ mong hai vị
muội muội giữ bí mật, đừng truyền đến người khác.

Xảo Xảo và Lạc Ngưng vội gật đầu, Lâm Vãn Vinh cùng
lão hoàng đế tiếp xúc lâu ngày, đối với bí mật bên trong cũng hiểu một chút,
nhìn bộ dạng của Thanh Tuyền, liền biết cha vợ không thoát khỏi liên quan.

- Năm xưa chuyện phụ hoàng và Thành Vương tranh ngôi,
nghĩ rằng hai vị muội muội cũng biết ít nhiều.

Tiêu Thanh Tuyền khẽ thở dài, cảm khái nói. Nàng là
công chúa do hoàng hậu sinh ra, nói chuyện làm việc có phong phạm ung dung,
việc tranh ngôi trong miệng người thường vốn là phạm húy, lần này do nàng nói
ra, chân thành thẳng thắn, khiến người nghe không sinh chút phản cảm nào, thấy
thế Xảo Xảo và Lạc Ngưng hoàn toàn bội phục.

Việc hai vương tranh đoạt ở Đại Hoa không ai không
biết, không ai không hiểu, Lạc tiểu thư và Xảo Xảo đều là những nữ tử đọc thi
thư, tự nhiên không cảm thấy xa lạ. Chỉ thấy hai nàng gật đầu, Tiêu Thanh Tuyền
kể tiếp:

- Không dấu hai vị muội muội, năm xưa khi hoàng tổ tại
vị, trong lòng người nhìn trúng vốn là Thành Vương. Khi ấy Thành Vương chấp
chưởng lại bộ, môn sinh trải khắp thiên hạ, uy thế đang thịnh, không ai có thể
che lấp ông ta, tiếp chưởng hoàng vị vốn là thuận lý thánh chương. Song ông ta
trời sinh đa nghi, đã xác định được ưu thế, nhưng còn không yên tâm, không
ngừng theo dõi phụ hoàng, từng nhiều lần phái người làm việc tương tàn. Trước
khi ta sinh ra, phụ hoàng và mẫu hậu, từng có hai vị hoàng tử, nhưng đều gặp
phải ám toán mà chết. Mẫu hậu của ta đau xót, tâm lực tiều tụy, năm thứ ba sau
khi sinh ta, liền xuôi tay qua đời. Lúc nấy, ta còn mới tới ba tuổi, ngay cả
hình dáng mẫu hậu cũng chưa từng thấy qua.

Tiêu tiểu thư sắc mặt nhợt nhạt, nước mắt tuôn rơi,
hai ca ca và mẫu hậu của nàng, đều là do Thành Vương mà chết, thảm kịch nhân
gian thế này, phát sinh trên người công chúa Đại Hoa tuyệt mỹ như tiên, càng
làm lòng người chua xót.

Lạc Ngưng và Xảo Xảo nghe được kinh hãi, nói về chuyện
thủ túc tương tàn, từ triều đại trước tới giờ đều là việc cực kỳ kỵ húy, việc
này từ trong miệng Xuất Vân công chúa nói ra, tuyệt không thể giả. Chẳng trách
tỷ tỷ phải dặn dò hai người mình giữ kín bí mật. Hai người nắm lấy tay Tiêu Thanh
Tuyền, nhẹ nhàng an ủi.

Việc này tuy sớm đã biết, có điều từ miệng Thanh Tuyền
nói ra, càng có sức cảm nhiễm mạnh hơn, Lâm Vãn Vinh nghe được xụt xịt một
trận. Thêm yên thương Thanh Tuyền, lại càng thêm một phần kính phục đối với cha
vợ hoàng đế, tang vợ tang con, gia phá nhân vong, đặt trên người bất kỳ một ai
đều không thể chịu được đau thương, không ngờ ông ta vẫn ngoan cường nhẫn nhịn,
khả năng bậc này, Lâm Vãn Vinh tự nhận không làm được. Nếu đổi là mình, sớm đã
diệt Thành Vương mấy trăm hồi rồi.

Được hai nàng an ủi, sự đau xót Tiêu Thanh Tuyền giảm
đi rất nhiều, gạt nước mắt nói tiếp:

- Phụ hoàng của ta ẩn nhẫn kiên định, chỉ là thống khổ
như vậy cũng không phải là người có thể chịu được. Thành Vương ép người như
thế, phụ hoàng sức mạnh lại bạc nhược, chẳng còn cách nào, chỉ đành tính mưu
khác với ông ta. Vừa khéo lúc đó Ngọc Đức Tiên Phường danh vọng cực thịnh trong
dân gian đang tuyển truyền nhân, chỉ cần nữ nhi nhỏ tuổi xuất thân cao úy, mà
mẫu hậu ta lại vừa sinh ra ta…

Tiêu Thanh Tuyền nắm chặt tay Lâm Vãn Vinh, nước mắt
như chuỗi hạt châu đứt rơi xuống đất. Lâm Vãn Vinh nhìn thấy đau lòng, vội ôm
nàng vào lòng, lau đi nước mắt trên mặt nàng, nhẹ nhàng nói:

- Không sao, có lão công ở đây, ai cũng không thể ức
hiếp nàng.

- Vì vậy, hoàng thượng liền đem tỷ cho Ngọc Đức Tiên
Phường làm truyền nhân? Điều này chẳng phải là hại cả đời tỷ tỷ sao, người sao
có thể làm như vậy?

Xảo Xảo giản đơn thuần khiết, nghe chuyện của tỷ tỷ,
liền như thương tổn trên người chính mình, nước mắt vương trên mặt cũng không màng
đến vội kêu lên.

Lời này đại phạm kỵ húy, Lạc Ngưng nghe được cả kinh,
vội kéo nàng nói:

- Đừng nói lung tung, hoàng thượng là thân sinh phụ
thân của tỷ tỷ, làm sao không thương tỷ tỷ?

- Hai vị muội muội chớ nên hiểu lầm.

Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu, trên mặt hiện ra một tia
kiên định:

- Về chuyện này, trong lòng Thanh Tuyền chưa từng
trách phụ hoàng, ngược lại, Thanh Tuyền còn rất cảm kích người.

Cảm kích người? Lần này không chỉ có Lạc Ngưng và Xảo
Xảo, ngay cả Lâm Vãn Vinh cũng lấy làm lạ, nàng vẫn còn ở trong nôi, ông ta là
người làm cha đem con mình tặng cho người, nàng còn cảm kích ông ta? Đây là đạo
lý gì chứ.

Tiêu Thanh Tuyền cười nụ, ôn nhu nói:

- Lâm lang, nếu là giữa chàng và con của chúng ta, chỉ
có thể chọn một, thiếp nhất định sẽ chọn chàng.

Lạc Ngưng nghe thế cảm cực kỳ cảm động, nước mắt ứa
ra:

- Tỷ tỷ, muội hiểu ý tứ của tỷ rồi, con là thịt trên
người tỷ dứt ra, vì đại ca, tỷ tình nguyện vứt bỏ hài tử, tình ý giữa tỷ và đại
ca, vượt qua tất cả mọi thứ.

Tiêu Thanh Tuyền gật đầu, khẽ than:

- Sau khi làm mẹ. Ta mới có thể cảm nhận được tâm cảnh
của phụ hoàng năm đó. Đưa đi một người, liền có thể có sức mạnh tuyệt đối, bảo
vệ mẫu hậu của ta, bảo hộ cả nhà an khang, phụ hoàng không có đường lui. Trên
thế giới này không có cha mẹ nào không yêu thương con của mình. Phụ hoàng năm
đó làm ra tuyển chọn này, không chỉ phải nhịn nỗi đau cốt nhục phân ly, còn
phải phải gánh chịu bao lời chửi rủa, nỗi đau đớn trong lòng, vượt xa người
thường có thể hiểu. Người gánh chịu tiếng chửi rủa, bảo hộ được cho nương thân
của ta, bảo hộ được cho người thân của ta, nếu chẳng phải người nén lòng hạ
quyết tâm. Mẫu hậu và phụ hoàng sẽ gặp phải bức hại gì cũng chưa biết chừng,
việc này dù làm ta chịu thống khổ cô độc, nhưng cũng để ta tỏ lòng đạo hiếu với
phụ mẫu gia nhân, muội nói xem, ta nên hận người, hay là nên kính người?

Mấy người nghe tới trợn mắt há mồm, Tiêu Thanh Tuyền
quả nhiên là phượng trong loài người, tư duy tuy ngược chiều khác lý thường,
nhưng từng đều đi vào điểm cốt lõi. Lão hoàng đế cũng là người, cũng có thất
tình lục dục, chỉ có điều ông có quyết tâm và thủ đoạn người thường không có,
đem Tiêu Thanh Tuyền vẫn còn ở trong nôi tặng đi làm truyền nhân, hi sinh cả
đời nàng, đối với Thanh Tuyền mà nói, đích xác là không công bằng, nhưng đối
với người nhà khác, đây chính là công bằng.

- Vậy sau đó tỷ làm sao biết được thân thế của mình?

Lạc Ngưng ân cần hỏi:

- Đám người Ngọc Đức Tiên Phường biết tỷ là công chúa,
còn dám làm khó tỷ sao?

- Sự tình không hề giống như mọi người tưởng tượng. Vì
tránh tai mắt của người khác, thân phận của ta ở thánh phường cũng là tuyệt
mật, duy chỉ có hai người viện chủ và sư phó của ta biết.

Tiêu Thanh Tuyền nhoẻn miệng cười:

- Phụ hoàng tuyệt không phải người vô tình vô nghĩa.
Khi đem ta tặng cho Ngọc Đức Tiên Phường, người cùng thánh phường từng có giao
hẹn. Trước khi ta tuổi tròn hai mươi kế thừa y bát của thánh phường, mỗi năm
đều có thể xuống núi thăm phụ mẫu, hành kính hiếu đạo. Ta mỗi năm đều ở trong
cung một tháng, đoàn tụ cùng phụ mẫu, phụ hoàng còn mời tiên sinh tốt nhất tới
dạy cho ta. Nếu không có điều này, mẫu hậu của ta nào có thể chống đỡ tới khi
ta ba tuổi, sợ là ngay giây phút đưa ta đi, người liền đau thương mà lìa đời
rồi. Nhưng tới khi ta ba tuổi, lão nhân gia người nhiều năm tâm kết âu lo thành
bệnh, bỏ ta mà đi, đây là tiếc nuối cả đời của ta.

Nghe đến đây là Lâm Vãn Vinh đã hiểu rõ rồi, đó là kế
hoãn binh của lão hoàng đế, dùng Thanh Tuyền để ổn định Ngọc Đức Tiên Phường,
nhưng lại để nàng và hoàng gia không bị tách rời nhau, thời gian hai mươi năm,
chung quy có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết. Cũng không trách nhắc tới Ngọc
Đức Tiên Phường, sắc mặt lão hoàng đế liền khó coi như thế, không chỉ nói là vì
cơ nghiệp Đại Hoa, cho dù vì Thanh Tuyền, ông ta căn bản sớm có kế hoạch muốn
diệt trừ Ngọc Đức Tiên Phường rồi. Ẩn nhẫn như vậy, thủ đoạn như vậy, thật sự
là tâm tư thâm trầm, nhưng lại đáng thương đáng tiếc.

Xảo Xảo lau nước mắt, cười duyên nói:

- Bây giờ tốt rồi, không có Ngọc Đức Tiên Phường, tỷ
tỷ lại đoàn tụ cùng ca ca, lại có em bé, người một nhà chúng ta sau này sống
hạnh phúc, không ai có thể chia rẽ chúng ta.

Tiêu Thanh Tuyền gật đầu, mặt xinh đẹp tràn đầy nhu
tình, nhìn Lâm Vãn Vinh êm ái nói:

- Từ ngày hiểu chuyện, ta liền cho rằng đời này kiếp
này, hạnh phúc và ta đã tuyệt duyên. Nào biết, một chuyến đi Kim Lăng, lại để
ta gặp được Lâm Lang, đây chính là ma chướng trong sinh mệnh của ta, trốn không
thoát, đời đời kiếp kiếp trầm mê trong đó. Rời khỏi sư môn, ta liền làm tiểu nữ
tử chìm nổi trong trần thế, không cầu tiên, không cầu phật, chỉ nguyện cùng Lâm
lang sống tới già, làm đôi uyên ương trần thế khoái hoạt tiêu diêu, không chết
không rời… Chết rồi, cũng không rời!

Những lời này này tuy là Tiêu tiểu thư thuận miệng nói
ra, nhưng từng chữ rõ ràng, đọng vào lòng người, Lạc Ngưng và Xảo Xảo đều là
người chí tình chí tính, nghe được nước mắt chớp động, cũng không biết là phúc
khí đại ca tu mấy kiếp, không ngờ gặp được Tiêu tỷ tỷ nhân vật giống như thần
tiên thế này.

Lâm Vãn Vinh cảm động tới mức không thể hơn được, quệt
mạnh khóe mắt, còn tiếp tục thế này, lão tử sẽ bị Thanh Tuyền hoàn toàn chính
phục, đây là dấu hiệu không tốt. Nam nhân mất đi chính mình thì biến thành hoa
si.

- Ha ha ha.

Hắn vội vàng cười to ba tiếng:

- Không nói những chuyện không vui nữa. Nếu cha vợ
hoàng đế của ta đã nhớ mong nữ nhi như thế, Thanh Tuyền, ta thấy không bằng
nàng chọn thời gian, hồi cung thăm cha, cùng cha vợ nói chuyện cũ thật tốt.
Thuận tiện xem xem trong nhà cha còn có bao nhiêu kim ngân tài bảo không dùng,
cũng mang về hết, coi như cho em bé của chúng ta kiếm chút tiền sữa bột. Ấy à,
chọn ngày không bằng gặp ngày, bên ngoài xuân quang tươi đẹp, hoa đào nở rộ,
chính là thời tiết tốt về thăm người thân.

Ba nữ tử đang xúc động nhiệt tình, bị một phen nói tục
không chịu nổi của hắn phá hỏng bầu không khí thương cảm, Lạc Ngưng và Thanh
Tuyền cùng lườm hắn một cái. Xảo Xảo cười nói:

- Đại ca nói mê gì đó, trận mưa này bắt đầu từ hôm qua
tới tận bây giờ còn chưa ngừng, đâu ra xuân quang?

Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu nói:

- Bên ngoài tuy chưa có xuân quang, chỉ sợ là trong
lòng chàng sớm đã tràn đầy xuân sắc. Lâm lang, Từ Vị tiên sinh hiểu chàng,
thích chàng, đãi chàng không bạc, chút nữa thiếp muốn tới nhà ông bái phỏng,
chàng đi hay không?

Lâm Vãn Vinh cả kinh, vội vàng xua tay:

- Không đi, không đi. Kiên quyết không đi.

Lạc Ngưng cười khúc khích, quyến rũ nhìn hắn:

- Đại ca, huynh sợ cái gì? Huynh đi cùng với tỷ tỷ,
chẳng lẽ người khác còn có thể ăn được huynh hay sao.

- Ai muốn ăn ta ta không biết. Nhưng ta nhất định ăn
tiểu hồ ly nàng.

Lâm Vãn Vinh vỗ lên mông Ngưng nhi một cái, căng tròn
đàn hồi đủ mười phần.

Lạc Ngưng a một tiếng, má đỏ lựng, vội vàng náu sau
người Tiêu tiểu thư, môi đỏ hé ra, trong đôi mắt lập tức hội tụ xuân tình vô
tận.

- Chàng không đi. Vậy thiếp đi.

Tiêu Thanh Tuyền mỉm cười:

- Hôm nay đi tới Từ gia, ngày mai lại tới Tiêu gia gặp
Tiêu đại tiểu thư, Tiêu nhị tiểu thư còn có phu nhân nhà họ, khi ở Kim Lăng,
nghe nói bọn họ chiếu cố nhiều đến chàng. Ân đức này, cũng phải bái tạ một
chút.

Một người cũng không tha, thấy Tiêu Thanh Tuyền thần
sắc không lạnh không nhạt. Lâm Vãn Vinh như chuột bị giẫm đuôi, cười ha hả, vội
vàng lủi mất.

Lạc Ngưng vừa bực mình lại buồn cười:

- Tỷ tỷ, chàng có phải đến Tiêu gia báo tin hay không?
Tỷ ngày mai đến, khẳng định không gặp được Tiêu Ngọc Nhược, Tiêu đại tiểu thư
kia đối xử với đại ca rất khắc nghiệt.

- Không gặp được càng tốt.

Tiêu Thanh Tuyền mỹ diễm như hoa, không nhanh không
chậm nói:

- Chỉ cần cô ta không tới gần cửa Lâm gia chúng ta, ta
gặp hay không gặp cũng chẳng sao cả.

Lâm Vãn Vinh ra tới cửa, nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy
bên trái phủ Từ Vị cực kỳ yên tĩnh, cánh cửa lớn lại khép hờ, giữ lại một khe
hở, tựa hồ đặc biệt vì ai đó mà để lại.

Lão Từ này cũng thật là, không dừng việc gì tới cách
vách nhà ta ở làm cái gì, thỏ còn không ăn cỏ gần hang, ông làm thế này không
phải làm khó Từ tiểu thư sao? Hắn liếc mắt nhìn quanh, thấy không ai chú ý tới
mình, trong lòng tức thì có chút ngứa ngáy, thỏ không ăn cỏ gần hang, lão tử
lại không phải là thỏ. Từ tiểu thư hảo tâm hảo ý mời ta qua phủ, mặc dù có chút
không đúng phép tắc, nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy. Nếu không đi, sẽ
không phải là có chút thất lễ chứ? Ta chính là người luôn rất biết lễ nghĩa.

Hắn khó xử vô cùng, một phương diện nghĩ tới không
phải với Thanh Tuyền, hẹn hò với một nữ tử khác ngày trước vành mắt nàng, thật
là hành vi cầm thú. Phương diện khác nghĩ tới Từ tiểu thư cùng không thoải mái,
nếu để nàng cáo biệt cuộc sống thâm trầm cô lẻ, chỉ có một mình ta có thể ra
tay thôi.

Suy nghĩ nửa ngày trời, không quyết được chủ ý, hắn
nghiến răng móc từ trong ngực ra một đồng xu, cười hắc hắc nói:

- Một ván định thắng thua. Nếu là mặt phải, ta sẽ đi
tới Từ phủ. Nếu là mặt trái, ta sẽ ngồi kiệu tới Từ phủ. Nếu là đồng xu đứng
thẳng… mẹ nó, nói thế mà cũng nói được! Nếu vậy lão tử sẽ cởi sạch chạy trên
đường lớn mười vòng.

Đem vận mệnh giao cho đồng xu, hết thảy đều là do trời
cao phán xét, không liên quan tới ta. Đem trách nhiệm đùn đẩy sạch sẽ xong, hắn
liền hạ quyết tâm, ngón cái bắn lên, đồng xu kia lên vang một trận leng leng,
lăn trên mặt đất vài vòng, lăn tới rất xa mới dừng lại, không ngờ là… đứng
thẳng!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3