Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 361 phần 1

Chương 361: Tan
thành mây khói

Thấy tấm biển thánh khiết cao cao tại thượng đã đứng
vững hàng trăm năm ầm ầm đổ xuống. Ngay ở đây, bất kể là hồng học đại nho hay
là tuấn kiệt trẻ tuổi đều kinh hoàng, sợ tới mức cứng họng. Bốn chữ “Ngọc Đức
Tiên Phường” này, không nghi ngờ gì nhiều năm đã thành cột chống của họ, hôm
nay lại sụp đổ ngay dưới tầm mắt. Cái loại cảm giác mất đi sức chống đỡ này,
quả thật không ngôn ngữ nào có thể hình dung ra được. Nhưng vị Lâm tướng quân
kia cường hãn, đao thương đại pháo chỉnh tề, quân binh từng đoàn vây quanh thánh
phường, đối với những thư sinh chăm chỉ đọc sách nhiều năm như bọn họ giờ mặt
mũi sầu khổ, chỉ đành thúc thủ vô sách (bó tay không có cách gì đối phó).

Tiêu Thanh Tuyền mặc dù biết phu quân mình muốn quyết
liệt với thánh phường, nhưng tới giờ phút này, trong lòng nàng cũng đầy tư vị
khó nói, nhìn tấm biển đổ thành tường tan vách nát, chỉ đành thở dài thật sâu.

Tĩnh An cư sĩ toàn thân run rẩy dữ dội, “Ọe” phun ra
một ngụm máu tươi, đột nhiên gào lên như phát điên:

- Đệ tử hộ phường của võ tông ở đâu?

- Đệ tử có mặt!

Một loạt tiếng quát chỉnh tề vang lên, từ trong đám
người đi ra hơn mười nữ tử, thân hình thướt tha, anh tư sáng rõ, hông đeo bảo
kiếm, tiểu cô nương dẫn đường cho Lâm Vãn Vinh cũng ở trong hàng người đó, đang
len lén hướng Tiêu Thanh Tuyền đưa mắt ra hiệu.

Tĩnh An cư sĩ dùng hết sức lực toàn thân, quát lớn:

- Tên Lâm Tam này làm nhục thánh phường ta, làm đứt
huyết mạch chúng ta, hủy cơ nghiệp ngàn năm của bản phường ta trong phút chốc,
bản viện chủ lệnh các ngươi dùng hết sức lực giết chết Lâm Tam, không chết
không ngừng.

Mấy nữ tử mặt nhìn nhau, không biết phải trả lời thế
nào, sợ sệt nhìn Tiêu Thanh Tuyền, nhỏ giọng kêu lên:

- Sư tỷ…

Tiêu Thanh Tuyền bất đắc dĩ than:

- Các vị sư muội, ta và các muội cùng đọc sách học
nghệ, tình như tay chân, hôm nay thành cục diện này, thật sự là ta không muốn
nhìn thấy. Giờ đây sư phó hạ sơn chưa về, ta không dám tự tiện phát ra mệnh
lệnh, nhưng lời vừa rồi phu quân ta nói, tin rằng các vị tỷ muội đều đã nghe
thấy, thánh phường đứng vững ngàn năm, tuy có công tích, nhưng cũng có rất
nhiều chỗ không như ý người, mong các vị sư muội suy nghĩ thật kỹ rồi mới quyết
định.

Hóa ra mấy người này đều là đệ tử của Ninh tiên tử,
thấy bọn họ mỗi người người đeo bảo kiếm, dáng vẻ như hoa như ngọc, Lâm Vãn
Vinh lắc lắc đầu, đảm nhiệm trọng trách hộ phường của Ngọc Đức Tiên Phường lại
toàn bộ rơi vào trên người mấy tiểu cô nương này, còn lại đám tài tử đại nho
đọc đầy thi thư kia thì sức lại trói gà không chặt, thật đáng buồn! Đáng tiếc!
Câu nói cũ thư sinh làm lỡ việc nước, thật có đạo lý.

Tiểu cô nương Lý Hương Quân đứng ở cuối hàng rưng rưng
nước mắt, nàng ta tuy tuổi nhỏ nhất, nhưng xem ra cũng có chút chủ kiến, chợt
chuyển sang Tĩnh An cư sĩ, lớn tiếng hỏi:

- Xin hỏi viện chủ, người nói Lâm Tam hủy cơ nghiệp
của thánh phường ta có căn cứ không? Là hắn nói sai, hay là hắn làm sai? Hắn và
sư tỷ ta thật lòng yêu nhau, nào có gì sai? Thánh phường ta truyền thừa trăm
năm nhân nghĩa đạo đức, vì sao tới sư tỷ lại làm không được? Chẳng nhẽ như Lâm
đại ca đó nói, thánh phường ‘hủy nhân đạo, tầm thiên đạo’ sao? Đệ tử không
hiểu, xin viện chủ điểm hóa.

- Đệ tử không hiểu, xin viện chủ điểm hóa!

Hơn mười đệ tử của Ninh tiên tử cùng quỳ xuống, hướng
tới Tĩnh An cư sĩ mở miệng cầu đạo. Những nữ tử này đều tuổi chưa đến mười tám,
chính là lúc rực rỡ nhất trong đời người, đối với việc nam nữ trong lòng vốn có
mơ tưởng vô vùng đẹp đẽ, chỉ vì quy củ của thánh phường, mới phải khổ sở tự áp
bức chính mình. Hôm nay thấy Tiêu tiểu thư mà cả thánh phường đều sùng bái và
yêu quý, vì lương duyên trần thế mà muốn đối nghịch với cả thánh phường, tinh
thần khí độ ấy làm người ta bội phục, càng khiến cho đám cô nương trẻ xem như
hình tượng đáng noi gương. Lâm Tam nói một phen kinh thế hãi tục, khiến họ
tưởng như được nghe chính đạo. Lời của hắn làm những người trẻ tuổi của thánh
phường trong lòng được cảnh tỉnh, thân là người trong thế tục thiên đạo cùng
nhân đạo, rốt cuộc cái nào mới là điều mình cần?

Thấy Lý Hương Quân dẫn đầu cầu tình, lại thêm vào ơn
dẫn đường của nàng, một tiểu cô nương mười tuổi, không ngờ có can đảm và khí
phách như thế, Lâm Vãn Vinh nghe được thầm gật đầu. Tiêu tiểu thư vành mắt thấm
ướt, khẽ nói:

- Sư muội đội với thiếp tình ý thân thiết, Lâm lang,
nếu thật sự phải có xung đột, chàng chớ làm bị thương những tỷ muội này của
thiếp.

- Điều đó tất nhiên rồi, những vị sư muội này như hoa
như ngọc, nếu bị thương ở đâu, sau này không gả đi được, quả thật là không hay.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, Tiêu Thanh Tuyền lườm hắn một
cái, cười như không cười.

- Ôi, không xong!

Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ tới việc gì, vỗ gáy kêu.
Tiêu tiểu thư vội hỏi:

- Làm sao vậy?

Lâm Vãn Vinh chỉ Lý Hương Quân nói:

- Vị tiểu sư muội này không phải tên là Lý Hương Quân
(1) chứ?

(1) Lý Hương Quân – Mỹ nhân Trung Hoa cổ.

Lý Hương Quân ' Tần Hoài Bát Diễm là người
nỗi tiếng gan dạ và có nghĩa. Lý Hương Quân lúc nào cũng mang cây quạt lụa kế
bên mình, cây quạt màu trắng và trên quạt có vẽ hình hoa đào màu sắc rất đẹp,
bởi vậy được gọi là "Quạt Hoa Đào". Hoa đào trên quạt là do Lý Hương
Quân lấy máu tươi vẽ thành, trên quạt có ghi khắc chuyện tình đau thương của cô
ta và tình lang Hầu Phương Thành. Và đó cũng là niềm hy vọng để Lý Hương Quân
sống.

Tiêu Thanh Tuyền gật đầu, cười nói:

- Chàng lên núi chính là do muội ấy dẫn đường cơ mà,
sao ngay cả tên của người ta cũng không biết vậy?

Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ nói:

- Muội ấy nói một lượt, ta cũng không chú ý lắm, nàng
cũng biết, ta là người luôn lãnh đạm, đối với cô bé nhỏ chẳng hề để ý.

Tiêu Thanh Tuyền sắc mặt không đổi, tự động bỏ qua câu
phía sau của hắn.

- Lý Hương Quân, Lý Hương Quân, ta nói cái tên này sao
quen tai như vậy.

Lâm Vãn Vinh nắm lấy tay Tiêu tiểu thư lặng lẽ hỏi
tiếp:

- Vị Hương Quân tiểu sư muội này, bây giờ có người yêu
chưa?

Tiêu Thanh Tuyền gắt một tiếng, mặt đỏ lên:

- Đừng nói lung tung, muội ấy mới có hơn mười tuổi,
làm gì có tình lang gì chứ? Chàng cho rằng người ta đều vô lại như chàng cả
sao?

Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc:

- Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi. Thanh Tuyền, nếu nàng xem
trọng vị tiểu sư muội này, thì gặp phải bất kỳ nam tử họ Hầu nào, tốt nhất là
lấy gậy đánh chết hắn đi, miễn cho tiểu sư muội lỡ chuyện chung thân, nhớ kỹ,
nhớ kỹ đó.

Tiêu tiểu thư không hiểu lời hắn nói, nhưng thấy thần
sắc của hắn trịnh trọng, không giống nói đùa, chỉ khẽ nhận lời. Cũng không biết
hắn từ đâu ra lắm lời dặn dò mập mờ như vậy.

Tĩnh An cư sĩ thấy đệ tử võ tông không ngờ tập thể
phản kháng lại ý chỉ của mình, mặt càng trắng bệch, ngón tay run run chỉ đám
người Lý Hương Quân nói:

- Giỏi lắm, chẳng lẽ ngay cả các ngươi cũng muốn phản
lại Ngọc Đức Tiên Phường ta? Bản cư sĩ nói lại một lần, tức tốc giết chết Lâm
Tam, không được chần chừ.

- To gan! Mưu hại mệnh quan triều đình, chẳng lẽ ngươi
muốn tạo phản phải không?

Đỗ Tu Nguyên quát lớn, mấy ngàn binh sĩ cùng giơ đao
lên, từng đoàn vây quanh đám người võ tông, vô số cũng tiễn thủ giơ cung nhọn
nhắm chuẩn vào đám người, chỉ đợi một tiếng ra lệnh của Lâm Vãn Vinh, liền tắm
máu thánh phường.

Chư vị đại nho sắc mặt trắng bệch, bọn họ viết chữ làm
văn, ai ai cũng là cao thủ, nhưng khi gặp phải đao thương chạm tới thân, lại
một chút biện pháp cũng không có.

Lâm Vãn Vinh cười lớn, đi vài bước, sắc mặt đột nhiên
biến đổi:

- Ngọc Đức Tiên Phường, tự xưng tề thiên, ý đồ độc lập
ngoài Đại Hoa, hơn nữa tự gây dựng võ trang, nguy hại an toàn người khác, phá
hỏng an định của Đại Hoa, chỉ bằng vào hai điểm này, là đã có thể định Ngọc Đức
Tiên Phường ngươi tội mưu phản rồi.

- Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ! (2)

(2) “Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ”: dịch
nghĩa theo tiếng Việt: - Đã muốn vu oan thì chẳng lo gì không tìm ra chứng cứ
tội trạng.

Cư sĩ lớn tiếng nói:

- Môn nhân đệ tử Ngọc Đức Tiên Phường trải khắp thiên
hạ, bọn họ sẽ không để các ngươi làm xằng làm bậy thế này, cho dù tới trước mặt
hoàng thượng, ta cũng không sợ…

Hoàng thượng? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lão ni cô
ngươi đến chết vẫn còn chưa tỉnh lại, sự tồn tại của cái phường nát gì đó này,
rốt cuộc là ai uy hiếp. Hắn vung tay lên, hai khẩu pháo dưới tay Đỗ Tu Nguyên
cùng ầm ầm phát xạ, bắn tấm biển thánh phường đằng xa nát tung trời, át đi
tiếng gào thét của Tĩnh An cư sĩ. Chúng nhân nhất tề biến sắc.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Ngọc Đức Tiên Phường tụ tập đánh nhau, tự mình lập
hội, thuộc về tổ chức phi pháp, ta sẽ báo lên hoàng thượng, ban cho tấn công và
tiêu diệt. Các vị hồng học đại nho, thanh niên tuấn kiệt đều là nhất thời bị dụ
dỗ nên mới bị lừa gạt, lấy nguyên tắc trị bệnh cứu người răn trước phạt sau,
chỉ cần các vị nhận ra được sai lầm của mình, viết thư ăn năn, ta sẽ cầu xin
cho các vị ở trước mặt hoàng thượng, mong thành thượng ân xá cho các người. Các
vị xin cứ tự tiện.

Hắn phất tay lên, binh sĩ thủ hạ của Đỗ Tu Nguyên đao
thương nhoáng lên, kêu choang choang, làm những tài tử đại nho kia từng người
từng người kinh hãi run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Có mấy người len lén nhìn Tĩnh
An cư sĩ, lại nhìn đám binh sĩ hung mãnh như hung thần ác sát, cuối cùng run
rẩy giơ tay lên, nói nhỏ:

- Chúng ta hối lỗi.

Lâm Vãn Vinh vẫy tay, liền có binh sĩ bê lên bút giấy
nghiên mực, mấy người kia dùng bút như bay, đem quá trình mình gia nhập “tổ
chức phi pháp” Ngọc Đức Tiên Phường trước sau viết tỉ mỉ, kể ra chỗ tội ác cực
đại của “Ngọc Đức Tiên Phường,” bẻ cong chiếu lệnh đề tự của thái tổ, xúi bẩy
thanh niên vô tri, tự tiện kết đảng, nuôi dưỡng vũ trang riêng, tham ô hủ hóa
hoành hành, đàn áp đệ tử trẻ tuổi, không phục sự quản lý của triều đình, mưu
hại mệnh quan triều đình, đủ loại lời, không thể đếm hết, có thể nói đủ cả năm
điều ác.

Lâm đại nhân nhận lấy xem một lần, chỉ thấy thư ăn năn
kiêm cáo trạng này, bút lực cứng cỏi, văn phong thanh thoát, đem tội của thánh
phường bày ra tới tận trời. Lâm đại nhân mặt mày hớn hở, đưa cho Từ tiểu thư
bên cạnh, cảm khái nói:

- Té ra thánh phường lại cùng hung cực ác như thế, Từ
tiểu thư, nàng xem xem, mấy tội này kinh thiên động địa, khó viết hết lên giấy,
ta chỉ nhìn một lần, đã toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Ài, may mắn chúng ta tới kịp
thời, cứu vớt vạn dân khỏi nước lửa.

Từ Chỉ Tình nghe nhưng không nói gì, ngươi làm thế này
gọi là bức cung, không biết xấu hổ còn cổ súy chính mình. Thấy đại nho tài tử
đi ra ăn năn ngày càng nhiều, thánh phường đã hoàn toàn phân hóa, lại liếc mắt
qua đống cáo trạng ăn năn trong tay ngày càng dày, Từ tiểu thư chỉ biết lắc
đầu, khẽ thở dài một tiếng, nếu không có uy bức của Lâm Tam, ai có thể nghĩ tới
những hồng học đại nho ngày thường đạo mạo trang nghiêm này, lại vô cùng mềm
yếu như thế. Từ điểm này mà nói, Lâm Tam có thể nói đã làm một việc rất tốt,
những thư sinh cao cao tại thượng này, thiếu sót thực tế, nhìn như lương đống
quốc gia, nhưng đều là tâm rỗng đầu gỗ.

Từ tiểu thư bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu than:

- Đúng là thư sinh cả trăm không dùng được một, tiền
nhân sớm có lời dạy, tới tận hôm nay ta mới hiểu rõ. Thử nghĩ những tài tử tuấn
kiệt thánh phường bồi dưỡng ra này, nếu tiến vào triều đường, làm trong triều
cương, phụ tá triều chính, không biết Đại Hoa ta sẽ thành cảnh tượng thế nào?
Còn có thể mong bọn họ thề chết kháng Hồ sao, suốt ngày chỉ biết đọc sách vở
chết, khi yếu sợ mạnh, chẳng trách người Hồ hiếp đáp chúng ta, ngay cả Đông
Doanh nhỏ bé cũng dám vuốt râu hổ của Đại Hoa ta.

Tiêu Thanh Tuyền nghe được thần sắc ảm đạm, yên lặng
cúi đầu không nói, Lâm Vãn Vinh lắc đầu, nói quá nhiều miệng rút gân rồi, chẳng
thèm nói nữa.

Tường đổ người chạy, gặp phải Lâm Vãn Vinh thế mạnh,
Ngọc Đức Tiên Phường đã không còn uy nghiêm của ngày xưa, chúng đệ tử phân hóa
thành hai cực, Tĩnh An cư sĩ thế nào cũng không nghĩ tới. Ngọc Đức Tiên Phường
vốn trên đỉnh phồn hoa, vì sao gặp phải binh họa liền nhanh chóng ngói tán băng
nát như thế, điều này thật sự quá khó có thể tưởng tượng. Bà nộ hỏa công tâm,
mái tóc sáng trắng chớp mắt biến thành ảm đạm vô quang, trong ánh mắt không
chút ánh sáng, máu tươi khóe miệng lẳng lặng nhỏ xuống, ngây ngốc nhìn cảnh
trước mắt, liền giống như hóa thành đá.

- Lâm Tam!

Tĩnh An cư sĩ đột nhiên mở miệng gọi.

- Cư sĩ, bà gọi ta sao?

Lâm Vãn Vinh sửng sốt.

Tĩnh An cư sĩ sắc mặt như tro tàn, gật đầu nói:

- Ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao Ngọc Đức Tiên
Phường ta đang đỉnh thịnh, gặp phải binh họa, chớp mắt liền tan thành mây khói,
không còn chút gì.

Vấn đề này rất khó trả lời, mặc dù Lâm Vãn Vinh tự nhận
mình nhìn xa trông rộng có thể biện luận tất cả, nhưng cũng không đáp nổi, chỉ
dành cười khổ lắc đầu:

- Cái này, ta cũng không hiểu rõ.

Tĩnh An cư sĩ thở dài ảm đạm, chợt khẽ nói:

- Thanh Tuyền, con tới đây.

- Viện chủ...

Tiêu tiểu thư rưng rưng nước mắt, vội chạy tới. Lâm
Vãn Vinh quýnh lên, đang muốn giữ lấy nàng. Từ Chỉ Tình lại ngăn hắn:

- Con người sắp chết, lời nói tốt lành. Ngươi yên tâm
đi, cư sĩ sẽ không hại Tiêu tiểu thư đâu.

- Cái này, cho con.

Tĩnh An cư sĩ chậm rãi đưa ra con cá gỗ giữ chặt trong
tay mình vào tay Tiêu Thanh Tuyền. Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:

- Ái chà, lão bà bà này tặc tâm chưa chết, còn muốn
kéo Thanh Tuyền đi làm viện trưởng.

Từ tiểu thư lườm hắn nhéo mạnh lên tay, nói:

- Chớ nghĩ nhân tâm đều giảo hoạt giống như ngươi,
theo ta thấy, cư sĩ đang cứu Tiêu tiểu thư đấy.

Lâm Vãn Vinh nghe mà chả hiểu gì cả, chỉ thấy bên kia
Tiêu tiểu thư lại kinh hãi nói:

- Cư sĩ, người làm thế này…

Tĩnh An cư sĩ sắc mặt bình tĩnh, gật đầu nói:

- Con cá gỗ này là vận mệnh của con, đem nó đập nát,
con sẽ không phải còn phải chịu sự khổ sở của tam thông cổ nữa, hãy làm một cô
gái tự do, cưới gả cho người, sinh con dưỡng cái, không bị thiên đạo giam giữ,
trở lại với vận mệnh nhân đạo của con.

Từ tiểu thư quả nhiên không nói sai, ni cô bà bà này
phản tỉnh rồi, Lâm Vãn Vinh nghe được hai mắt sáng lên, nhìn chăm chăm vào con
cá gỗ trong tay Thanh Tuyền, hận không thể lập tức lao lên, đập nó nát tan
tành.

Tiêu tiểu thư nước mắt rơi như mưa, nắm chặt lấy bàn
tay khô gầy của Tĩnh An cư sĩ, kêu thê lương:

- Cư sĩ…

Tĩnh An cư sĩ ho một trận, sắc mặt ửng hồng, tựa như
thì thào tự nhủ:

- Thanh Tuyền, ta nhìn con từ nhỏ lớn lên. Ngay từ khi
con còn ở trong tã, ta đã mỗi ngày vì con tụng kinh niệm phật, lúc đó sư phó
của ngươi còn là một tiểu cô nương, rất nhiều chỗ còn chưa hiểu, ta phải đem
con tới bên cạnh chiếu cố. Ta tuy truy cầu thiên đạo, nhưng cũng là thân phàm,
con người chẳng phải cây cỏ, sao có thể vô tình. Lẳng lặng nhìn con mỗi ngày
lớn lên, quả thực, không ai cao hứng hơn ta. Trong vô số đệ tử Ngọc Đức Tiên
Phường này, ta chỉ đối xử với con như thế. Khụ, khụ…

Tiêu tiểu thư im lặng rơi lệ, một câu cũng không nói
ra được. Tĩnh An cư sĩ sắc mặt ngày càng đỏ, nhãn thần tự như có chút sáng lên,
cười khổ nói:

- Con thân phận cao quý, nhưng lại lưu lạc tới trong
Ngọc Đức Tiên Phường chúng ta, viện chủ đời trước nhìn trúng con, đã định sẵn
con sẽ có kiếp nạn này. Nếu nói việc duy nhất ta làm sai, chính là thúc giục
con phát ra lời thề khổ nạn kia. Nhưng như ta nói, vì truyền thừa hương hỏa
trăm năm của thánh phường, trừ một con đường này, ta không còn lựa chọn khác,
ai ở vị trí của ta, đều làm như thế. Con muốn trách ta, ta cũng không một lời
oán thán.

Từ Chỉ Tình nghe được lắc đầu thở dài, nói:

- Cư sĩ nói không sai, ở vị trí của bà ta, không đi
bức bách Tiêu tiểu thư thì sẽ có một cô gái khác chịu khổ. Đây không phải là bà
ta sai, Lâm Tam, ngươi quá nhẫn tâm rồi.

Lý luận của nữ nhân thật hỗn loạn, lúc trước còn đang
đồng tình với Thanh Tuyền, chớp mắt một cái đã đi quan tâm cho cư sĩ lão bà
rồi, dù sao ác nhân đều là ta làm. Lâm Vãn Vinh chỉ cười hắc hắc, không hề nói
gì.

Tiêu Thanh Tuyền nức nở:

- Cư sĩ, con không trách người, nạn này là số mạng của
Thanh Tuyền, giống như con gặp phải Lâm lang, những điều đó đều là khổ nạn của
con, con phải chấp nhận.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3