Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 358
Chương 358: Dữ phu
tề - dữ thiên tề
Từ Chỉ Tình thoáng rung động, không tự chủ ngẩng đầu
lên, thấy thần sắc Tiêu Thanh Tuyền vẫn ung dung, vô cùng kiên định nhìn Lâm
Vãn Vinh mỉm cười: “Vị Tiêu tiểu thư này tuy không rõ xuất thân nhưng có khí độ
như vậy, chẳng cần thốt ra lời nào vẫn hơn hẳn nữ nhi khắp thiên hạ!” Từ Chỉ
Tình nắm chặt tay than nhẹ một tiếng.
Lâm Vãn Vinh lúc này đã không khách khí nắm lấy tay
Thanh Tuyền vội vàng chạy ra bên ngoài. Những cánh hoa đào rực rỡ rơi lả tả
trên vai hai nữ nhân, khiến bọn họ dường như trở thành những hoa tiên giữa đào
nguyên, xinh đẹp vô song.
- Chớ nhìn nữa!
Thấy hắn không ngừng quay đầu lại nhìn say đắm, Thanh
Tuyền cười ngượng ngùng, nhỏ nhẹ nói:
- Để ý đường phía trước, không thì làm cả Từ tỷ tỷ ngã
đấy!
- Tiêu tiểu thư đừng đùa nữa!
Từ tiểu thư đỏ mặt, thấy ánh mắt trong veo của Tiêu
Thanh Tuyền cũng không biết làm sao, trong lòng trống rỗng, vội cúi đầu xuống.
Rời khỏi hoa viên, một cơn mưa phùn lất phất rơi lên
thân ba người, cảm giác thật mát rượi. Nơi này vốn là trên đỉnh núi, không khí
lạnh giá, đưa mắt trông về phía xa, non nước mênh mông, hư vô mờ ảo, càng khiến
cho nơi này như tiên cảnh nhân gian, đào nguyên ngoài thế tục.
Ngắm phong cảnh xa xăm, Từ Chỉ Tình nhìn tới xuất
thần, một lúc lâu mới than thở:
- Ta ở trong kinh thành bao nhiêu năm nhưng lại không
biết nơi này lại có tiên sơn thắng địa tuyệt vời như thế. Nếu đổi lại là ta,
được cư ngụ cả đời ở chốn đào nguyên này cũng không hề gì.
- Tiên Sơn đúng là tiên sơn…
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Nhưng mà lại thiếu sự ấm áp của nhân gian. Nếu đổi
lại là ta, ở trong thành vẫn hay hơn, hàng trà quán rượu, ca hát nhảy múa, ngư
long bát quái, tam giáo cửu lưu (*)… cần gì có nấy, buồn thì ngươi khóc, vui
thì ngươi cười, đó mới là thiên đường nhân gian của mấy phàm nhân chúng ta.
(*) Ngư long bát quái: ý chỉ vạn vật kỳ lạ
trong thiên hạ.
Tam giáo cửu lưu: Ba giáo phái là Nho
giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia,
Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.
Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội
“Cực kỳ thô tục!” Từ tiểu thư lườm hắn một cái, đang
một phen hứng chí lại bị một câu nói của hắn phá huỷ cả. Tiêu Thanh Tuyền khẽ
than:
- Xuất thế và nhập thế, vốn là một học thuyết rộng
lớn, có người thích nơi phàm tục, có người thích chốn tiên sơn, nếu xét riêng
ra thì rất khác biệt, nhưng cùng hợp lại nghiên cứu thì đó cũng chỉ là hai
hướng khác của chung một con đường thôi.
- Vẫn là lão bà của ta thông minh! Một câu có thể chỉ
ra trăm điều của nhân sinh.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì. Thoáng nhìn xuống chân núi,
thấy thấp thoáng rất nhiều bóng lều vải trắng ở xa xa. Không cần nói cũng biết
là nhân mã do Đỗ Tu Nguyên mang đến. Có đại quân áp trận, Lâm Vãn Vinh vững tâm
giữ chặt Thanh Tuyền, nói:
- Xuống núi, mau mau xuống núi, Thanh Tuyền ta sẽ bế
nàng!
Gương mặt của Tiêu Thanh Tuyền như được thoa lên một
lớp phấn hồng, vung tay đánh hắn một cái, thỏ thẻ:
- Đừng có làm loạn, khiến Từ tiểu thư thấy mà chê
cười!
- Đây không phải làm loạn đâu!
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt:
- Nàng bây giờ là thai phụ, nơi này núi cao đường
trơn, nếu không cẩn thận, bụng dạ lỡ bị thương tật gì thì không phải sẽ rất
nguy hiểm sao. Không được, không được… nhất định phải bế nàng!
Tiêu Thanh Tuyền võ công cao cường sao còn cần hắn
nâng đỡ, nghe hắn nói mấy quan niệm đường hoàng thì trong lòng vừa buồn cười
lại vừa cảm động. Nhưng Từ Chỉ Tình tinh thông y lý nhìn Thanh Tuyền một lượt
nói:
- Tiêu tiểu thư đã mang thai vào tháng thứ năm, đang
là thời kỳ ổn định, đi vài bước lại có ích cho thai nhi. Nếu bảo ngươi bồng
lên, không may bị té ngã thì đó mới là chuyện xấu. Nói ngươi muốn chiếm tiện
nghi cũng không sao, lại còn tìm lắm lý do bậy bạ!
Tiêu tiểu thư nóng bừng cả mặt, xiết chặt lấy tay Lâm
Vãn Vinh, trong mắt nàng tràn đầy vẻ dịu dàng. Hắn giở trò mặt dày bị Từ tiểu
thư vạch trần, cũng chẳng thèm để ý đến, cười ha hả:
- Thật sao? Từ tiểu thư hình như là rất thông thuộc y
lý, sau này có thể làm sản phụ đại phu!
Trong lúc ba người trò chuyện, chân bước nhanh hơn,
Lâm Vãn Vinh đi trước nhất, đưa mắt thấy Lý Hương Quân dẫn theo mấy người chuẩn
bị vào một lối rẽ trên núi. Thấy con đường không có trở ngại gì, tâm tư Lâm Vãn
Vinh nhẹ nhàng đi không ít, kéo Tiêu Thanh Tuyền đang muốn bước vào. Tiêu Thanh
Tuyền bỗng nhiên dừng lại, lắng nghe một lúc, thần sắc buồn bã, u oán than:
- Cái nên tới cuối cùng cũng phải tới!
- Cái gì tới?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi.
Tiêu Thanh Tuyền mỉm cười, nắm chặt tay Lâm Vãn Vinh
theo hắn đi vào lối rẽ. Từ Chỉ Tình ở sau hai người, tiến được vài bước đảo mắt
nhìn, tức thì ngẩn người. Con đường phía trước lộ ra một bãi trống, sớm đã tề
tụ mấy trăm người, ngồi phía trước là hơn mười vị nho sinh tuổi quá năm mươi,
xem thần thái dáng vẻ đều là chí sĩ uyên bác. Các vị học sĩ phía sau đều là
những thư sinh, tiểu thư tuổi còn trẻ, ánh mắt tập trung trên ba người; hâm mộ,
ghen ghét, lạnh lùng… các sắc thái tâm trạng đều đủ cả. Nhìn thoáng qua đã biết
đội hình này đợi ở đây từ lâu.
- Tiêu tiểu thư, đây là…
Từ Chỉ Tình do dự một chút nói.
Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu cười khổ, than thở:
- Đây là những tinh anh của Thánh phường, ngồi phía
trước chính là các giáo viên Thánh phường, đều là văn tông đại học sĩ, thanh
danh vang khắp thiên hạ, so với lệnh tôn cũng không kém mấy phần, tỷ tỷ hẳn
cũng nghe qua danh tiếng của bọn họ. Vũ Anh Điện Đại Học Sĩ Dưỡng Trai cư sĩ
Nghiêm Nột, Thăng An cư sĩ Dương Thận, Điền Trung Trầm Thạch Điền Huyền Thực
đạo sĩ Tống Cảnh Liêm, Thương Minh tiên sinh Lý Hàn Phong, Trung Khê cư sĩ Lý
Nguyên Dương…
Từ Chỉ Tình nghe được liền hoảng hốt, mấy danh vị này
nàng đâu chỉ vừa mới nghe qua, bất luận những kẻ đọc sách đương thời thì không
ai thì không biết những người kia. Mấy vị này đương thời đều là bậc đại nho,
nói đến thanh danh không kém Từ Vị là mấy, có vài người còn là tiền bối của Từ
Vị. Những người này là giáo viên của “Ngọc Đức Tiên Phường”, khó trách “Ngọc
Đức Tiên Phường” lại có thanh danh như thế. Bọn họ tề tựu lại, Lâm Tam đấu nổi
hay không?
- Làm sao thế? Mấy vị này rất nổi danh hay sao?” Lâm
Vãn Vinh bật cười:
Cái gì dương thận nguyên dương (*), ta một người cũng
không biết.
(*) Cái này là Lam Tam cố tình ghép tên
mấy lão kia thành ‘đầu dê, xxx dê’.
“Cả mấy vị này cũng chưa từng nghe danh qua, chẳng lẽ
học vấn của hắn từ trên trời rơi xuống chắc?” Từ Chỉ Tình không nhịn được lườm
hắn một cái khẽ nói:
- Mấy vị này đều là học sĩ nổi danh cùng phụ thân ta,
khó có thể gặp mặt một người, không ngờ hôm nay lại gặp được nhiều như vậy,
ngươi cũng không thể coi thường được.
“Ta coi thường cái rắm! Lão tử có đại pháo dưới núi,
ai cản ta ta bắn!” Hắn hừ một tiếng, vỗ về bàn tay nhỏ bé của Thanh Tuyền, cười
ha hả lớn tiếng, kêu lên:
- Oa, thật là đông đảo, mọi người khai đại hội bây giờ
sao?
Phía trước, một người râu tóc bạc phơ, thân mặc nho
phục, khẽ vuốt râu nhìn hắn đầy uy nghiêm, quát:
- Là kẻ nào, sao dám xông vào sơn môn Thánh Phường ta?
- Còn ngươi là người phương nào? Sao dám tự tiện hỏi
ta?
Lâm Vãn Vinh nhếch mày, lớn giọng đáp trả.
Dám trả lời như thế, đây là lần đầu nghe thấy, lão
nhân kia sửng sốt, ngạo nghễ nói:
- Ta là Tiền triều Văn Hoa Điện đại học sĩ, Điền Trung
Trầm Thạch Điền. Còn ngươi là người nào?
Từ Chỉ Tình thấy Lâm Tam thật sự không biết người này,
vội vàng kéo tay áo hắn, gấp gáp giải thích:
- Vị này… là Trầm tiên sinh, là lão thần của Tiên
Hoàng, so với cha ta còn cao hơn.
“Lão thần Tiền triều? Đó chẳng phải là đã nghỉ hưu rồi
sao?” Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Ta là Kim Lăng Tiêu phủ Đệ Nhất Gia Đinh, cũng là
Khoái Cảm Pháo Thần.
Trầm Thạch Điền lắc lắc đầu, tên Khoái Cảm Pháo Thần
trước mắt này có bộ mặt ma mãnh tươi cười, lông bông bốc đồng, thật sự là làm
nhục tư cách kẻ văn sĩ. Lão hừ một tiếng:
- Giỏi cho một tiểu tử mồm mép, dám ở trước mặt ta
cười cợt. Hôm nay phải khai báo cho rõ ràng. Nếu có gian dối, ta bẩm viện chủ
trị ngươi tội tự tiện tiến vào thánh phường.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Tự tiện xông vào Thánh Phường? Hay cho cái tội danh
kia, dựa vào Thánh Phường này của ngươi cũng dám tự lập hình phạt, gán tội danh
cho ta? Đất trời rộng lớn này, giữa thanh thiên bạch nhật thì ta chẳng lẽ đến
nơi này nơi khác không được sao?
Trầm Thạch Điền ngạo nghễ đáp:
- Không phải bọn ta tự lập hình phạt, chính là Thánh
Tổ hoàng đế từng ban tặng danh hiệu Thánh phường ‘Dữ Thiên Tề’ (*). Ngươi hôm
nay dám xông vào Thánh Phường chính là ‘Nhiễu thiên’ (**), ta phạt ngươi có gì
là không thể?
(*) Cùng sánh với trời, tề tựu với trời.
(**) Gây rối, nhiễu loạn trời.
Từ Chỉ Tình nghe thấy ảm đạm lắc đầu, quả nhiên là
gừng càng già càng cay, đem huấn thị của Thánh Tổ hoàng đế ra, gán tội danh
‘Nhiễu thiên’, cho dù đương kim Hoàng đế có đích thân đến cũng không dám nói
gì. Trong lòng nàng thoáng chút lo lắng, vội ngẩng đầu lên như muốn nói gì đó,
Tiêu Thanh Tuyền chậm rãi lắc đầu, nhỏ nhẹ bảo:
-Từ tỷ tỷ, hãy tin phu quân ta, trên đời này không gì
có thể làm khó chàng.
- Hay cho một ‘Dữ Thiên Tề’!
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cười:
- Vị Trầm lão gia tử này, ta bất tài xin hỏi một câu,
ai là “Thiên” của Đại Hoa ta?
Trầm Thạch Điền ôm quyền đáp:
- Đại Hoa chí Thiên, đương nhiên là đương kim Bệ Hạ,
vạn thừa chi tôn, được xưng Thiên tử.
- Hay lắm, hay lắm!
Lâm Vãn Vinh vỗ tay:
- Ngươi gán cho ta tội Nhiễu Thiên, như vậy nghĩa là
Thánh Phường này là “Thiên” đúng không?
- Đó là tự nhiên…
Trầm Thạch Điền đáp:
- Thánh Phường ta ‘tề tựu với trời (dữ thiên tề)’,
ngươi dám xông vào Thánh Phường, tự nhiên là Nhiễu Thiên!
Lâm Vãn Vinh biến sắc, quát lớn:
- Giỏi cho Trầm Thạch Điền, dám có ý đồ tạo phản!
Người đâu, bắt hắn lôi xuống!
Trầm Thạch Điền ngỡ ngàng biến sắc, mặt mũi tái nhợt,
chỉ vào Lâm Vãn Vinh:
- Ngươi, ngươi nói bậy bạ! Ta đối với Hoàng Thượng một
lòng trung thành, có thiên địa chứng giám!
- Hay cho một câu ‘Thiên địa chứng dám’, không rõ
‘Thiên’ mà Trầm lão gia tử nói ở đây, là chỉ ‘Thiên’ nào thế?
Lâm Vãn Vinh nhếch mép cười, lạnh lùng nói.
- Cái này…
Trầm Thạch Điền im lặng, chẳng biết trả lời thế nào
cho tốt, suy tư nửa ngày mới ương bướng nói:
- Hai cái đều đúng, cả hai đều là “Thiên”…
Lâm Vãn Vinh cất tiếng cười to, âm thanh dường như
muốn làm vỡ đá tan vàng, đột nhiên ngừng lại, nắm chặt tay quát:
- Hay cho nhà ngươi một Trầm Thạch Điền, hao phí bao
công đọc sách thánh hiền, lại tự xưng Thánh Phường như trời. Đều biết rằng
‘Nước không có hai chủ, dân không có hai trời’. Ngươi xem Thánh Phường là trời,
vậy Hoàng đế Đại Hoa, con dân Hoàng Đế Đại Hoa để ở đâu? Đây không phải là
thành tâm thuần phục, quả nhiên là phơi bày quá rõ ràng a!
Sắc mặt Trầm Thạch Điền đại biến, hắn nằm mơ cũng
không nghĩ tới, kẻ trước mặt mình chỉ như một đứa ranh con lấm la lấm lét mà
mồm mép lại lợi hại như vậy. Đem cái tội danh mưu phản đường hoàng vững vàng
phán ra, chỉ hận mình nhất thời khiến cho hắn thấy được nhược điểm.
- Ngươi xem, đây là cái gì?
Lâm Vãn Vinh đột nhiên lấy từ trong ngực ra tấm Kim
Bài ngự ban, thoáng cười nhạt, Trầm Thạch Điền là lão thần đời trước, đương
nhiên nhận ra vật này, giật mình một cái, khó khăn lui lại hai bước, chỉ vào
hắn hỏi:
- Là Hoàng Thượng phái ngươi đến?
Lão già này thấy Kim Bài ngự ban nhưng lại không quỳ
xuống, Lâm Vãn Vinh thầm tức giận, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng:
- Chẳng lẽ lại là các người mời ta tới? Hoàng Thượng
có nói, trên núi này có vài người, dựa hơi ấm Thánh Tổ Hoàng Đế, không biết tốt
xấu, tự cao tự đại, xem dân như không có, đặc biệt dặn dò ta đến răn đe một
phen. Trầm Lão Tiên sinh, ngươi đã ưu ái tôn kính Thánh phường như trời, không
cần nói gì nữa, đành phải khai đao với ngươi thôi…
Kỵ húy Hoàng gia! Trầm Thạch Điền là lão thần tiền
triều không phải không biết, chỉ là Đại Hoa thay đế, Hoàng thượng ẩn nhẫn mới
chưa đụng chạm gì đến Thánh Phường, Trầm Thạch Điền cũng không để ý tới. Không
ngỡ là đã cắm neo sâu trăm dặm, hôm nay lại bất ngờ bị lật thuyền. Mặc kệ là
khâm sai thật hay giả, chỉ bằng câu nói này của hắn thì chắc chắn không phải là
nhân vật đơn giản, có lẽ thật sự do Hoàng đế phái đến không chừng.
Trầm Thạch Điền càng nghĩ càng sợ, mặt mày tái nhợt,
xụi lơ ngồi trên ghế, miệng vừa lớn tiếng khoe khoang giờ thở hổn hển. Một
người bên cạnh lắc đầu, hừ một tiếng đứng dậy lớn tiếng nói:
- Cho dù ngươi là khâm sai thì sao, Thánh Phường chúng
ta có ‘Dữ Thiên Tề’ do chính tay Thánh Tổ Hoàng đế đề tự, ai trông thấy cũng
không dám bất kính, ngay cả Thiên tử đích thân đến đây cũng phải dập đầu.
- Vị nhân huynh này xin hỏi họ gì?
Lâm Vãn Vinh cười hì hì hỏi, người đứng lên này so với
Trầm Thạch Điền trẻ hơn vài tuổi, nhưng cũng đã quá năm mươi.
Người nọ đáp:
- Vô tri tiểu bối, ta hiệu là Thương Minh!
Từ Chỉ Tình vội bảo hắn:
- Vị này là Thương Minh tiên sinh Lý Phàn Long, về tài
nghệ tranh chữ không kém gì cha ta, cả Hoàng Thượng cũng phải mất ngàn vàng mới
cầu được một bức tranh, có uy danh cực cao trong chúng sinh.
- Ồ!
Lâm Vãn Vinh cảm khái thở ra một hơi dài, ôm quyền
nói:
- Thì ra là Lý huynh, sao Lý huynh không đi bán tranh
chữ lại trốn đến Thánh Phường này dạy học vậy?
Lý Phàn Long tức giận:
- Ai cùng ngươi xưng huynh gọi đệ? ‘Dữ Thiên Tề’, ba
chữ này chính là tự tay Thánh Tổ Hoàng đế đề tặng, Thiên tử đương triều nhìn nó
cũng phải cung kính, ai ai đều biết. Diệp huynh kính ‘Thiên’, cũng như Hoàng
Thượng là trọng ‘Thiên’, Thánh Tổ Hoàng đế càng trọng ‘Thiên’ hơn, nói ngươi
Nhiễu Thiên chính là Nhiễu Thiên, có gì sai nào?
“Mẹ nó, lão gia hoả này không hổ danh là giỏi thư họa,
bất ngờ đưa ra hai cái trọng ‘Thiên’ này, lão tử chỉ là thân phận nhỏ nhoi,
không có hứng thú lĩnh giáo ‘trọng Thiên’ này của bọn chúng.” Lâm Vãn Vinh giữ
chặt Từ Chỉ Tình thấp giọng hỏi:
- Đều nói là Thái Tổ Hoàng Đế đề tặng ba chữ này, nàng
đã từng thấy qua chưa?
Từ Chỉ Tình sửng sốt, lắc đầu:
- Đại Hoa lập triều đã mấy trăm năm, Thánh Tổ hoàng đế
ban chữ ta nào đã thấy qua? Đừng nói là ta, ngay cả cha ta cũng chưa thấy qua.
- Thanh Tuyền, nàng đã thấy qua chưa?
Tiêu Thanh Tuyền cũng lắc đầu:
- Thánh Tổ đề chữ, thiếp cũng chỉ nghe nói qua, chưa
bao giờ thiếp thấy tận mắt cả.
- Nói như vậy, tức là tất cả mọi người đều chưa thấy
qua ba chữ đó.
Lâm Vãn Vinh cười đắc ý:
- Không thể có giả sao? Những năm này giả so với thật
còn nhiều hơn!
Từ Chỉ Tình lườm hắn một cái:
- Nếu là giả, Hoàng Thượng lại không nghiêm trị sao?
Chỉ là chữ do Thái Tổ Hoàng Đế đề tặng đã bao nhiêu năm trời, mọi người cũng
không biết là để ở đâu mà thôi.
- Không cần biết là thật hay giả, chỉ cần bọn họ không
mang ra được, vậy thì là giả.
Lâm Vãn Vinh hớn hở, đứng dậy chỉ vào Lý Phàn Long:
- Lý huynh, ngươi nói Thánh Tổ Hoàng Đế đích tay đề
tặng ba chữ ‘Dữ Thiên Tề’, việc này có thật hay không?
Lý Phàn Long cười to:
- Giai thoại này lưu truyền hàng trăm năm nay, ai cũng
biết, duy chỉ mình ngươi đến việc này cũng không biết, loại này mà cũng dám đến
quấy nhiễu sơn môn Thánh Phường ta. Buồn cười, buồn cười… hoang đường, thật là
hoang đường!
- Oa, ha ha ha…
Lâm Vãn Vinh ngửa mặt lên trời cười lớn, khí thế có
phần áp đảo Lý Phàn Long, dứt tiếng cười không chút hoang mang đáp trả:
- Không phải chưa từng nghe qua, chỉ là chưa từng thấy
qua. Mã vương gia có ba mắt ngươi có tin không? Hắc hắc, chỉ là truyền thuyết
trong phường, tin có thì là có, mà không tin thì xem như chẳng tồn tại. Tiểu đệ
luôn nghiêm cẩn hướng học, chăm học ham hỏi, cái gì chưa từng thấy qua sẽ không
dễ dàng tin tưởng. Nếu ngươi đã nói là có chữ do Thánh tổ Hoàng đế đề tặng, vậy
hãy lấy ra cho mấy kẻ vãn bối hậu sinh chúng ta chiêm ngưỡng một chút, cũng là
cho thoả tấm lòng hâm mộ của chúng ta.
- Cái này…
Lý Phàn Long sửng sốt, mặt biến sắc, hừ nói:
- Vật Thánh Tổ ngự ban, không phải kẻ hậu sinh vãn bối
ngươi nói muốn thấy là thấy. Ta nói có tức là có.
Thấy họ Lý có vẻ chùng xuống tuy mặt ngoài vẫn hung
hăng, Lâm Vãn Vinh càng thêm bình tĩnh, cười ha hả:
- Tiểu đệ vốn cái gì cũng phải nghiên cứu cẩn trọng,
ngươi đã không mang ra được, vậy có nghĩa là không có rồi. Thánh Tổ Hoàng đế
không hề ban tặng ba chữ ‘Dữ Thiên Tề’ kia, vậy các ngươi đã phạm tội khi quân.
- Câm mồm!
Lý Phàn Long giận dữ:
- Nếu ta thật sự mang được ba chữ đề tự này ra, càng
khiến ngươi mang thêm tội danh coi thường vương pháp.
“Coi thường vương pháp?” Lâm Vãn Vinh mỉm cười: “Trên
tay lão tử có Kim Bài ngự ban, dù cho ngươi có mang Kim ấn của Thái Tổ Hoàng Đế
ra thì cũng chỉ là hai bọn tổ tôn chúng đánh nhau thôi, liên quan gì đến ta
đâu?” Hắn vòng tay lại, cười hì hì:
- Coi thường vương pháp, tội danh này rất lớn đó! Ôi
ta sợ quá!
Trên mặt Lý Phàn Long lộ ý cười đắc thắng:
- Lâm Tam ngươi chỉ có ngần ấy bản lĩnh thôi sao? Bản
Lĩnh của kẻ đấu thi thơ tại Kim Lăng đi đâu mất rồi? Hôm nay ta cho ngươi mở
rộng kiến thức một phen.
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc:
- Ngươi biết ta?
Lý Phàn Long lạnh lùng:
- Ngươi tại Kim Lăng khi nhục Mai Nghiễm Thu, đó là đệ
tử chân truyền của ta. Đã sớm nghe nói ngươi ăn nói sắc bén, hôm nay bản thân
bày ra kế này dụ ngươi vào. Ngự bút của Thái Tổ Hoàng đế ban tặng, treo tại mật
thất trong phòng viện chủ, ta đã sai người đi mời viện chủ mang ra thủ bút của
Thái Tổ Hoàng đế, xem là ngươi gán tội ta hay ta gán tội ngươi!
- Không phải chứ?
Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên, thần sắc chấn động:
- Các ngươi thật sự có bức đề tự này? Ô, đã mấy trăm năm
rồi còn chưa hoá thành tro tàn sao? Lý huynh, Lý Huynh lui lại một bước đi,
việc vừa rồi kỳ thật là hiểu lầm. Ta chỉ là tìm ngươi mua tranh chữ, bỏ ra mười
vạn tiền mua một bức tranh của ngươi, ngươi hãy thân tặng ta một bức đi!
Lý Phàn Long cau mày, tức giận nói:
- Việc hôm nay tuyệt chẳng thể nương tay, ta muốn thay
Nghiễm Thu đòi lại sỉ nhục trước kia.
Tiêu Thanh Tuyền giữ chặt Lâm Vãn Vinh, dịu dàng hỏi
han:
- Lâm lang, chàng có nắm chắc không?
- Vốn là không nắm nhiều phần ăn lắm, nhưng nếu nàng
đồng ý hôn ta một cái, thì có chắc chắn mười phần rồi!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì.
Tiêu Tiểu thư đỏ mặt, xẵng giọng:
- Không chút đứng đắn, chớ để mấy cái xấu ảnh hưởng
đến con chúng ta!
Xa xa có hai đồng tử chạy nhanh tới, trong tay cầm một
cuộn tranh, xem trục gỗ cùng màu sắc tranh giấy, có vẻ như cổ xưa lắm rồi.
Mặt mày Lý Phàn Long đắc ý, dập đầu cung kính trước
bức tranh, liền cẩn thận cầm bức tranh mở ra.
Đây chính là chữ của Khai quốc Thái Tổ Hoàng Đế, bảo
vật cất kỹ đã vài trăm năm, mọi người đều nín thở, ánh mắt dồn vào bức tranh
đang được chậm rãi mở ra khỏi trục, ba chữ to ‘Dữ Thiên Tề’ như rồng bay phượng
múa đập vào mắt mọi người, người trong “Ngọc Đức Tiên Phường” nhất thời vui
sướng kêu lên.
- Chậm đã, chậm đã…
Lâm Vãn Vinh đi đến bên Lý Phàn Long:
- Vừa rồi ở xa quá, không thấy rõ lắm, Lý huynh, để
cho ta thưởng thức một chút đi.
Lý Phàn Long ngạo nghễ gật đầu, Lâm Vãn Vinh một tay
cầm bức tranh, mở cuộn ra cẩn thận xem xét. Lý Phàn Long trong lòng có chút lo
lắng, không nhịn nổi lớn tiếng hỏi:
- Thưởng thức xong chưa? Ngươi còn gì để nói?
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Thưởng thức xong rồi, bút tích thật sự của Thái Tổ,
quả nhiên khác biệt a! Lý huynh, ngươi học vấn lớn, ngươi đọc xem, ba chữ này
là gì?
Lý Phàn Long cắn răng hừ một tiếng, lớn tiếng đọc:
- Dữ Thiên Tề!
- Không thể nào?
Lâm Vãn Vinh thụt lùi mấy bước:
- Lý Huynh, ngươi cao tuổi như thế sao cả mấy chữ này
cũng không biết? Còn phải để ta dạy ngươi, ba chữ này đọc là… Dữ… Phu… Tề…! (*)
(*) Phu (夫): ở trường hợp này ám chỉ những người lao động chân
tay. Ngoài ra còn có các nghĩa: chồng, đàn ông…
Chữ Phu khá giống chữ Thiên(天), chỉ có thêm 1 nét nhỏ trên.
Dữ Phu Tề (与夫齐): sánh cùng những người
dân lao động.