Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 356

Chương 356: Trời
đất giao hòa, không thể cách chia

- Lâm Tam, Lâm Tam...

Bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng gọi ầm ĩ, giọng
người con gái lo lắng, Tiêu Thanh Tuyền khẽ biến sắc, vội kéo Lâm Vãn Vinh về
phía sau mình. Thấy Thanh Tuyền bảo vệ mình như vậy, Lâm Vãn Vinh trong lòng
cảm động, kéo cánh tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng nói:

- Đừng lo lắng, là bằng hữu của ta.

- Bằng hữu của chàng?

Thanh Tuyền thở dài:

- Chàng lên núi đã vất vả lắm, sao còn dẫn theo người
khác chịu khổ cùng, huống hồ lại là một nữ nhân.

Bảo cô ta không đi còn khó gấp trăm lần việc bảo cô ta
đến đây, Lâm Vãn Vinh cười, vỗ nhẹ tay nàng:

- Đừng lo, vị này cũng không phải người xa lạ gì, chờ
ta giới thiệu cho các nàng làm quen. Từ tiểu thư, ta ở đây…

Từ Chỉ Tình sắc mặt lo lắng, liền bước vội theo tiếng
gọi mà tới, mới nhìn đã thấy Lâm Tam đang đứng cạnh một nữ tử mặc y phục hoàng
cung, da trắng môi hồng, dung nhan tuyệt lệ, khí chất điềm tĩnh cao nhã, mái
tóc thướt tha trong gió tựa mây bay, giống như tiên nữ lạc xuống trần gian,
khiến người khác trông thấy phải tự ti mặc cảm.

Từ Chỉ Tình nhìn đến ngẩn ngơ, người con gái đẹp tuyệt
này lại là thê tử của Lâm Tam sao? Nàng ta dù tự phụ dung nhan tài học hơn
người, nhưng ở trước mặt một cô gái cao quý như tiên, lại nảy sinh vài phần cảm
giác tự thẹn không bằng.

- Vị này là Từ tiểu thư sao?

Tiêu Thanh Tuyền giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh mỉm cười,
khí chất ung dung hào phóng, thật khiến trăm hoa ghen tị:

- Ta và Lâm lang hôm nay vừa mới gặp mặt, nhất thời vô
lễ, nếu có chậm trễ mong rằng tỷ tỷ bỏ qua.

Một tiếng “Lâm lang” kêu lên khiến cho Lâm Vãn Vinh
tâm hoa nở rộ, hắn ngứa ngáy trong lòng, vội dày mặt cười bảo:

- Thanh Tuyền nàng nói gì vậy, mọi người đều là người
nhà, không cần phải khách khí như thế, vị Từ Tiểu thư này chính là thiên kim
của thiên hạ đệ nhất học sỹ Từ Vị tiên sinh, học vấn, kiến thức không hề kém Từ
tiên sinh.

Tiêu Thanh Tuyền đưa đôi mắt đẹp nhìn hắn, lại quay
sang mỉm cười với Từ Chỉ Tình:

- Thì ra tỷ tỷ là con gái của Văn Trường tiên sinh, là
đệ nhất kỳ nữ của Đại Hoa ta, tiểu muội ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nếu không
phải còn bận rộn nhiều việc thì đã sớm cùng tỷ tỷ kết giao rồi.

Khó trách sao Lâm Tam lại lo lắng tìm Tiêu Thanh
Tuyền, vị cô nương này dung nhan khí chất thiên hạ có một không hai, ta tuyệt
không bằng nàng ta. Từ Chỉ Tình trong lòng thở dài, liền nhẹ nhàng tiến lên ôn
nhu nói:

- Tiêu tiểu thư khách khí quá, Chỉ Tình chỉ là một nữ
lưu bình thường, đâu phải kỳ nữ gì. Tiểu thư là tiên nữ hoá thành người, khí
chất ung dung, tựa như đoá hoa sen trắng sạch bụi trần khiến ta tự thẹn không
bằng. Lâm Tam, Tiêu tiểu thư như tiên nữ trên trời, nếu ngươi phụ nàng, nhất
định trời đất không dung.

Nói thừa, lão bà của ta, mẹ của con ta, ta có thể
không yêu thương nàng sao? Ánh mắt của Từ Chỉ Tình đối với Thanh Tuyền cũng
phải có phần ngưỡng mộ. Mị lực của Thanh Tuyền quả nhiên nam nữ đều không cưỡng
lại được. Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay Thanh Tuyền cười nói:

- Điểm này cô có thể yên tâm, ưu điểm của ta chính là
yêu thương lão bà.

Tiêu Thanh Tuyền khuôn mặt ửng hồng, ôn nhu cất tiếng:

- Chớ nói lung tung, khiến Từ tỷ tỷ chê cười. Tỷ tỷ,
Lâm lang trời sinh tính tình như vậy, mong tỷ tỷ chớ khinh bạc hắn.

Cái này gọi là khinh bạc sao? Chuyện đáng là “khinh
bạc”, Lâm lang của cô chẳng biết đã làm bao nhiêu lần rồi?! Từ Chỉ Tình sâu kín
thờ dài không nói gì. Lâm Vãn Vinh lại lên tiếng:

- Từ tiểu thư, vừa rồi cô gọi ta, có phải đã xảy ra
chuyện gì?

Từ Chỉ Tình “a” một tiếng, quýnh lên vội đáp:

- Vừa rồi ta ở bên ngoài, thấy có người đi về hướng
này, cũng không biết có chuyện gì quan trọng không.

Thanh Tuyền sắc mặt căng thẳng, liếc mắt nhìn Lâm Vãn
Vinh, Lâm Vãn Vinh lắc đầu kiên định, Tiêu Thanh Tuyền cảm thán một tiếng, quay
sang mỉm cười với Từ Chỉ Tình, bình thản nói:

- Tạ ơn ân đức của tỷ tỷ. Vừa rồi có thể có chút quan
trọng, nhưng bây giờ đã chẳng trọng yếu gì nữa. Ta cùng Lâm lang cùng sống cùng
chết, cùng chịu họa phúc, chẳng chuyện gì có thể chia cách chúng ta.

Trên mặt nàng hiện lên nụ cười rạng ngời như hoa sen,
ung dung thánh khiết, Lâm Vãn Vinh lòng tràn đầy vui mừng nắm lấy tay nàng. Hai
người tình chàng ý thiếp, ôn nhu ngọt ngào không tả xiết.

Từ Chỉ Tình thấy thế mũi như nghẹn lại, vội quay đầu
đi:

- Tiêu tiểu thư nói vậy thì ta yên tâm, Chỉ Tình cung
chúc nhị vị trăm năm hảo hợp, sống đến bạc đầu.

Giọng vừa thốt, ngoài vườn chợt vang lên một thanh âm
nam tử vang rõ:

- Tiêu sư muội, nàng có ở trong đấy không?

Sư muội họ Tiêu ở trong vườn tự nhiên chỉ mỗi mình
Tiêu Thanh Tuyền. Lâm Vãn Vinh liếc mắt ra ngoài xem xét, thấy ngoài cửa vườn
lấp loáng một bóng dáng bận áo trắng, nam tử kia còn đang đứng ngoài không tiến
vào, hẳn vẫn đang đợi Tiêu Thanh Tuyền lên tiếng.

- Là Liễu sư huynh!

Tiêu Thanh Tuyền cau khẽ đôi mi, lắc đầu cười khổ, giữ
chặt tay Lâm Vãn Vinh, ôn nhu hỏi:

- Lâm lang, có để y vào không?

Vị Liễu sư huynh này nghe đã muốn đánh, bất quá vì gọi
lão bà của ta là sư muội, lão tử không đánh ngươi xem như tiện nghi cho ngươi
vậy. Lâm Vãn Vinh giả mù sa mưa cười ha ha nói:

- Gọi hắn vào đi, ngoài kia gió mưa lạnh lùng như thế,
đừng để hắn bị đông cứng mất. Ôi, nam nhi độ lượng như ta thật đã tuyệt chủng
rồi.

Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu cười khẽ, ngắt véo tay hắn,
bình thản hỏi vọng ra ngoài vườn:

- Liễu sư huynh tìm ta có chuyện gì?

Thanh âm Liễu sư huynh lộ vẻ sốt ruột, la lên:

- Tiêu sư muội, ta nghe nói bên ngoài có hai người một
nam một nữ vào đây, sợ bọn họ xúc phạm đến nàng nên vội tới xem sao.

Con mẹ ngươi, muốn gặp lão bà của ta lại lấy cớ xấu xa
như vậy, thật là khinh người quá đáng. Lâm Vãn Vinh căm tức trong lòng, cười
lên hắc hắc, tuyệt chẳng nói một câu.

Tiêu Thanh Tuyền tựa hồ hiểu được tâm lý Lâm Vãn Vinh,
quay sang hắn cười nhẹ, bình tĩnh cất lời đáp:

- Tạ ơn sư huynh quan tâm, Thanh Tuyền vẫn ổn, mời sư
huynh quay về đi.

Ngoài vườn im lặng một lúc lâu, sau đó thanh âm Liễu
sư huynh lại truyền đến:

- Tiêu sư muội, ta có sự tình quan trọng cần nói với
nàng, mong sư muội cho phép ta vào trong.

Tên sư huynh này da mặt thật dày, Lâm Vãn Vinh giơ giơ
nắm tay, miệng hừ một tiếng, hỏi:

- Thanh Tuyền, vị Liễu sư huynh này có luyện qua võ
công không?

Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu:

- Liễu sư huynh là tài tử Văn tông, không tập võ nghệ.
Chàng hỏi làm gì?

- Để dễ thân cận.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Tài tử như vậy, song quyền song cước của ta có thể
đánh bảy tám cái, nếu hắn còn ở ngoài kêu la quấy rầy ta cùng lão bà ta chuyện
trò, ta sẽ không khách khí.

Thanh Tuyền nghe thế đâm cười, giữ lấy hắn, bảo:

- Chớ nói bậy, võ nghệ của chàng rất bình thường, đánh
nhau cùng người, lỡ bị thương thì sao?

- Tiêu sư muội…

Liễu sư huynh ở ngoài đợi hồi lâu không thấy động
tĩnh, thanh âm có chút kích động hô lên:

- Tha thứ ngu huynh lỗ mãng, nhưng ta có đôi lời, hôm
nay nhất định phải nói cùng nàng, nếu bỏ lỡ hôm nay nhất định sẽ hối tiếc cả
đời. Vườn đào lý này ngu huynh xem như thánh địa, sư muội chưa bao giờ cho phép
ta vào, nhưng hôm nay sự tình cấp bách, dù bị nàng trách mắng trăm ngàn lần, ta
cũng chịu vậy.

Lâm Vãn Vinh nghe vậy trợn tròn mắt. Con mẹ nó, dám
công khai theo đuổi lão bà ta ngay trước mặt ta, ngươi làm như lão tử là không
khí hả?! Nắm đấm hắn dấm dứ đang muốn lao ra, Tiêu Thanh Tuyền mỉm cười kéo tay
hắn, bảo:

- Chàng ấy, mới chút chuyện ủy khuất thế này đã chịu
không được, thiếp từ nhỏ đến nay gặp qua vô số nam tử, nào đã từng cười với ai
một nụ?! Chẳng biết sao lại run rủi gặp chàng…

Khuôn mặt nàng ửng hồng, nhìn Lâm Vãn Vinh cười quyến
rũ, thanh âm nhu hòa vọng ra ngoài, nói:

- Liễu sư huynh, mời huynh vào đi.

Từ ngoài vườn bước tới một vị công tử, dáng vóc trung
bình, toàn thân áo trắng, trên tóc vấn một vuông khăn lụa màu lam, mày kiếm mắt
sáng, sống mũi cao thẳng, hành tẩu thong dong, phong độ ngời ngời, thật đúng là
mặt tựa Phan An, người như Tống Ngọc.

Thấy bộ dạng Liễu sư huynh kia khí thế hiên ngang,
trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm thấy khó chịu, quần áo đẹp đẽ thì sao, cũng là cha
mẹ ngươi bỏ tiền mua cho, ngươi oai phong cái rắm gì! Có bản lĩnh thì cởi quần
áo ra xem.

Từ Chỉ Tình nhìn nhìn Lâm Tam, lại ngó qua Liễu sư
huynh kia, đột nhiên bụm miệng cười khúc khích. Lâm Vãn Vinh kỳ quái liếc qua
nàng ta:

- Cô cười cái gì?

Từ tiểu thư sắc mặt ửng đỏ, yêu kiều hừ một tiếng,
đáp:

- Vị Liễu sư huynh này dung mạo phong độ đều hơn đứt
ngươi, Thanh Tuyền tiểu thư có thể coi trọng ngươi, thật là phúc phận ngươi tu
luyện mấy đời.

Lâm Vãn Vinh lơ đễnh cười nói:

- Dung mạo phong độ? Từ tiểu thư cô nếu gặp ta vào
thời điểm huy hoàng sẽ không nói như vậy rồi. Cô hỏi Thanh Tuyền xem lần đầu
nàng ấy gặp ta, bộ dáng ta ra sao?!

Nhớ tới khi mới gặp gỡ hắn tại ven hồ Huyền Vũ, bị hắn
khi dễ, khuôn mặt Tiêu Thanh Tuyền hồng lên, trong lòng lại tràn đầy ấm áp, giữ
chặt bàn tay to của hắn ôn nhu cười, ẩn chứa muôn tình vạn ý.

Thấy hai người tâm ý tương thông, Từ tiểu thư than nhỏ
một tiếng, với Lâm Tam tính tình hoang dã bất tuân như thế, cũng chỉ có Tiêu
tiểu thư siêu trần thoát tục kia mới có thể quản được hắn, bằng không, xem kiểu
hắn quyến rũ khi phụ nữ tử như vậy, trên đời này có được mấy cô gái có thể
thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn. Từ tiểu thư trên mặt nóng bừng, trong lòng
chua xót, trăm ngàn tư vị tràn ngập con tim.

- Tiểu sư muội…

Tiếng gọi cấp bách phá vỡ tình cảnh ngọt ngào của hai
người. Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng tức giận, vừa ngẩng đầu lên đã thấy vị Liễu sư
huynh kia mắt nhìn chằm chằm vào chính mình, trên mặt trong phút chốc hiện lên
đủ loại cảm xúc kinh ngạc, phẫn nộ, ghen ghét. Chỉ là cuối cùng vị Liễu sư
huynh này phong độ rất cao, gấp gáp cắn chặt răng, không phát ra tiếng nào.

Nhìn đi, tiểu tử, chưa thấy qua ai đẹp trai thế này
sao! Lâm Vãn Vinh cười phóng túng, ra vẻ ôm quyền lên tiếng:

- Chà, đã lâu chưa thấy vị nào anh tuấn tài ba như
huynh đây, đã hơn hẳn ta rồi!

Liễu sư huynh sững sờ, phong cách như tên quái quỷ
này, y mới gặp lần đầu, hi hi ha ha chẳng hề đứng đắn, nghĩ rằng sư muội hẳn sẽ
không thích loại nhân sỹ quái dị như thế, trong lòng y có chút vui vẻ, cố gắng
cười ôm quyền hoàn lễ, đáp:

- Không dám, không dám!

- Phải thế, phải thế! Ta tung hoành giang hồ hơn mười
năm, tìm một người anh tuấn cũng chẳng có, nào ngờ hôm nay vào núi lại gặp được
người anh tuấn tài ba như huynh đài, thật là duyên phận a. Anh tài huynh, xin
hỏi người quý tính đại danh, niên kỷ bao nhiêu?

- Tiểu khả (cách xưng hô khiêm tốn, ý là không là gì
cả) Liễu Sĩ Nguyên vừa hai mươi hai tuổi, là đệ tử Văn tông của Thánh phường,
đứng hàng thứ tám.

Liễu sư huynh vội trả lời:

- Chẳng biết vị nhân huynh này là…

- Hóa ra là Cứt trâu huynh a. (Cứt trâu – ‘ngưu thỉ’
gần âm với ‘Liễu Sĩ’)

Lâm Vãn Vinh cất giọng cười ha ha nói:

- Tiểu đệ là ký danh đệ tử của Ninh tiên tử của Thánh
phường Vũ tông, khắc khổ tu luyện Động huyền tử tam thập lục tán thủ, am hiểu
Nhất pháo chế thắng (Một pháo chinh phục), lăn lộn lâu năm trên giang hồ, huynh
đệ tặng cho một danh hiệu gọi là Khoái Cảm Pháo Thần.

Khoái Cảm Pháo Thần? Danh hiệu hỗn tạp này thật là
khác lạ. Liễu Sĩ Nguyên vội ôm quyền nói:

- Nghe danh đã lâu, không ngờ lại là sư đệ Vũ tông. Ồ,
Ninh tiên tử đã trở lại chưa? Tiểu huynh còn chưa nghe nói tiên tử nhận nam đệ
tử bao giờ.

- Tiên tử đích xác không nhận nam đệ tử.

Lâm Vãn Vinh cười thần bí:

- Chỉ có điều ta cùng Vũ tông có chút quan hệ sâu xa,
Ninh tiên tử vì thế liền yêu lây, thu ta làm ký danh đệ tử. Chỉ là ký danh,
đừng cho là thật, cũng như là năm mới tặng quà, lại nhận được tiền lì xì ấy mà.

Tiêu Thanh Tuyền nghe hắn nói năng bát nháo, trong
lòng buồn cười, vội lôi kéo hắn, phong tình vạn chủng xẵng giọng:

- Chớ nói bậy, nếu để sư phụ nghe được, chàng sẽ lãnh
đủ đấy.

Theo ý tứ của Thanh Tuyền cùng vị Liễu sư huynh, Ninh
tiên tử hẳn nhiên vẫn chưa trở về, lòng Lâm Vãn Vinh trĩu xuống, nhưng lúc này
vẫn không biểu hiện ra, chỉ khẽ nở nụ cười chẳng nói gì.

Trông thấy Khoái Cảm Pháo Thần kia cùng Tiêu sư muội
dáng điệu thân mật, tâm lý Liễu Sĩ Nguyên giật thót, ánh mắt nhìn qua Tiêu
Thanh Tuyền, nhẹ nhàng hỏi:

- Sư muội, hai vị này là…?

Tiêu Thanh Tuyền mỉm cười, một tay giữ lấy Từ Chỉ
Tình, đáp:

- Vị tiểu thư này chính là thiên kim của thiên hạ đệ
nhất học sĩ Văn Trường tiên sinh, cũng là đệ nhất kỳ nữ của Đại Hoa ta, Từ Chỉ
Tình tiểu thư.

- Cô là Từ tiểu thư của Kinh Hoa học viện?

Liễu sư huynh chấn động, vội vàng vái chào thật sâu:

- Đại danh tiểu thư, tiểu sinh kính ngưỡng đã lâu, hôm
nay được gặp, quả là tam sinh hữu hạnh.

Từ Chỉ Tình bình thản thi lễ, đáp:

- Liễu công tử quá khen. Một nữ tử phàm tục như Chỉ
Tình không đáng được khen ngợi như thế.

Thấy ánh mắt Liễu Sĩ Nguyên dừng lại trên người Lâm
Vãn Vinh, Tiêu Thanh Tuyền nhàn nhạt cười, giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh, ngón tay
hai người siết chặt. Tiêu Thanh Tuyền ôn nhu liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, nhẹ
nhàng mà kiên định cất giọng:

- Còn vị này, chính là phu quân sống chết không rời
của Thanh Tuyền.

- Sư muội, nàng nói gì? Hắn là phu quân của nàng?

Liễu Sĩ Nguyên như bị quả chùy đánh phải, sắc mặt tái
nhợt, thân hình đột nhiên lùi về phía sau mấy bước, ngơ ngác nhìn hai người
đang tay trong tay một chỗ, thần tình như ngây như dại.

Tiêu Thanh Tuyền bình thản trả lời:

- Liễu sư huynh, Thanh Tuyền khổ tu từ nhỏ, không để ý
đến nam tử thiên hạ, điều này cả Thánh phường đều biết. Chẳng ngờ số mệnh Thanh
Tuyền ẩn chứa ma chướng, từ lúc gặp được phu quân tại Kim Lăng liền mắc phải tơ
tình, không thể tự kềm chế. Vì lời hứa năm xưa, tội của Thanh Tuyền không thể
tha thứ, ta chịu nhận tội, dù có ngàn vạn khó khăn, ta sẽ cùng Lâm lang gánh
chịu, sống cùng giường, chết cùng huyệt, trời đất giao hòa, không thể cách
chia.

Lâm Vãn Vinh nghe vậy vui buồn lẫn lộn, vội kéo bàn
tay nhỏ bé của nàng, muốn nói đôi lời mà môi ngập ngừng mấy lượt, một chữ cũng
chẳng thốt nên.

Tiêu Thanh Tuyền nắm chặt bàn tay to lớn của Lâm Vãn
Vinh, cười ôn nhu:

- Lâm lang, chàng là vị hôn phu của thiếp, hãy giới
thiệu cho Liễu sư huynh biết đại danh của chàng đi.

Từ Chỉ Tình ở một bên nghe vậy trong lòng kinh ngạc tê
tái, một câu này chẳng khác gì bảo Lâm Tam tuyên chiến với Thánh phường rồi,
chỉ là tên ngốc Lâm Tam này vì Tiêu tiểu thư, e là cả trời cũng dám đâm thủng.
Từ Chỉ Tình lắc đầu than nhẹ, chẳng biết vì sao nước mắt lại ào ạt tuôn ra.

Rốt cục cũng đến ngày này, Lâm Vãn Vinh toàn thân trào
dâng nhiệt huyết, lớn tiếng cười hô:

- Ta là Lâm Tam, gia đinh đầu đàn của Tiêu gia phủ ở
Kim Lăng đây.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3