Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 330 phần 1
Chương 330: Cá vượt cửa rồng.
Chỉ thấy dọc theo hai bên bờ hồ, đầu người nhung nhúc nhìn không thấy điểm
cuối, cả một mảng đen có đủ cả già trẻ nam nữ, dài cổ nhìn về phía hồ, tựa như
đang trông ngóng bảo bối gì đó.
Đội ngũ quái gì thế này? Lâm đại nhân nhìn tới trợn tròn mắt, kéo lấy một
ông lão hỏi:
- Đại gia, giờ mới bình minh trời còn chưa sáng tỏ, sao lại có nhiều người
tụ tập ở đây như vậy?
- Tên tiểu tử nhà ngươi là người ngoài hả?
Ông lão thần bí nhìn bốn phía một lượt mới nhỏ giọng nói:
- Nói cho ngươi biết, xảy ra chuyện lớn rồi, lớn vô cùng…. ở trong hồ Vi
Sơn của chúng ta sinh ra bạc! Nghe nói là có tới mấy trăm vạn lượng cơ đấy,
triều đình đã phái đại quan tới đây để mò. Ngươi thử nghĩ xem, những mấy trăm
vạn lượng bạc sẽ kinh khủng như thế nào, chất đống lại sợ là so với núi Thái
Sơn còn không phải là cao hơn sao? Hồ Vi Sơn của chúng ta đúng là đã sinh ra
bảo bối. Những người nhà quê chúng ta có sống tới mười đời cũng chẳng nhìn thấy
nhiều bạc như vậy, thế nên vừa mới nghe được tin tức này, từ canh ba đã thức
dậy, bất chấp cả gió lạnh, muốn xem xem vị đại quan triều đình mò bạc như thế
nào. Nói không chừng sau khi bọn họ thu lưới, chúng ta còn có thể xuống hồ mò
nữa đó!
Trong hồ Vi Sơn sinh ra bạc? Lại còn có tới mấy trăm vạn lượng? Lâm đại
nhân nghe mà toàn thân toát mồ hôi lạnh. Lời đồn truyền bá thế nào? Đây chính
là minh chứng. Hôm qua chỉ có bảo Lạc Viễn truyền đi tin tức quan quân tìm thấy
bạc trong hồ Vi Sơn, chẳng ngờ là trong một đêm đã biến thành thế này rồi, lời
người thật đáng sợ, Lâm đại nhân rốt cuộc cũng ý thức được điều đó!
- Đại ca, đại ca…
Lạc Viễn thở hồng hộc chạy tới, tóc tai rối loạn, hai mắt đầy tia máu, nhìn
cái biết ngay là đêm qua không ngủ yên.
- Tiểu Lạc, chuyện gì thế này? Sao thoáng cái đã có nhiều người như vậy?
Lâm VãnVinh chỉ vào đám người lắc đầu than:
Lạc Viễn mặt mũi nhăn nhó:
- Đại ca, chúng ta đúng là còn đánh giá thấp năng lực sáng tạo của các bà
con rồi. Hôm qua đệ cố ý nói ra quan quân tìm được bạc, ai dè mới tuần tra trên
hồ một đêm mà sáng sớm thức dậy, đã nghe tới đủ các loại lời đồn khác nhau. Có
người nói trong hồ Vi Sơn sinh ra bạc, có người nói dưới lòng hồ chôn bào tàng,
quá đáng hơn còn nói long cung ở trong hồ Vi Sơn. Tóm loại là loạn lung tung cả
lên truyền thuyết gì cũng có hết. Nhưng mà mặc kệ là truyền thuyết gì, dù sao
trong hồ Vi Sơn có bảo bối là không phải giả, đây là thịnh sự ngàn năm khó gặp,
thế nên các bà con từ sáng sớm đã dắt díu nhau kết đội kết nhóm kéo đến xem náo
nhiệt.
Mẹ! Phục quần chúng nhân dân vĩ đại sát đất luôn! Lạc Viễn nói ra làm Lâm
đại nhân cứng họng, hắn tính cả ngàn lần vạn lần, song lại bỏ qua năng lực đồn
đại tam sao thất bản của quần chúng nhân dân vĩ đại, dẫn tới vạn người từ hang
cùng ngõ hèm tới xem thiên cổ kỳ tích mò bạc. Có được việc này, Lâm đại nhân
cũng được xem như tiền vô cổ nhân hậu vô lại giả, đáng cho vào sử sách rồi.
**Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: dùng ca ngợi nhân vật siêu phàm, ý nói
đời xưa chưa từng có ai làm được, đời sau cũng chưa chắc có ai theo kịp.
Mò bạc dưới ánh mắt đăm đăm của mọi người, nếu mà mò được còn dễ nói, nhưng
nếu mà không mò được, thì tình hình sẽ ra sao? Mấy vạn cái miệng truyền nhau,
sẽ tạo ra lời đồn như thế nào đây? Không bằng Lâm đại nhân hắn trực tiếp tìm
một miếng đậu hũ đập đầu vào chết quách luôn đi cho xong, chứ còn để mặt mũi
vào đâu được nữa.
Thế này chẳng phải là tự rước khổ vào thân à? Lâm đại nhân thở vắn than
dài, lắc đầu vỗ vai tiểu Lạc:
- Huynh đệ, đại ca của ngươi phen này đúng là đem đá đập chân mình rồi, mấy
vạn người nhìn chằm chằm, con mẹ nó áp lực thật quá lớn.
Lạc Viễn hai mắt đỏ bừng:
- Đại ca, đệ cũng không ngờ tới là thành ra như vậy, là đệ làm liên lụy tới
huynh.
Lâm Vãn Vinh liên tục xua tay:
- Tiểu Lạc, điều này không liên quan đến đệ, là đại ca tính kế có sai sót.
Con bà nó, giờ xem như ta hiểu được thế nào là một trăm mưu kế cũng không địch
lại mười cái miệng.
Một tiếng phì cười khẽ vang lên sau lưng hắn, Lâm Vãn Vinh quay người lại,
thấy Từ Chỉ Tình dẫn Lạc Ngưng đang đứng ngay sau lưng hai người, tiếng cười
vừa rồi là do Từ Chỉ Tình phát ra. Chẳng cần nói cũng biết là cười nhạo Lâm đại
nhân thất sách rồi.
- Ngưng Nhi, sao muội đã dậy rồi? Hiện giờ trời còn sớm, muội ngủ thêm một
chút đi!
Thấy khuôn mặt nhỏ của Lạc Ngưng bị lạnh tới đỏ bừng, Lâm Vãn Vinh đau lòng
nói:
- Đại ca ơi, muội và Từ tỉ tỉ đã dậy từ tận canh ba cơ, lúc ấy thấy huynh
đang ngủ say nên không đánh thức huynh, bọn muội liền ra ngoài trước.
Lạc Ngưng nhẹ nhàng nói:
Nghe thế cái mặt thớt của Lâm Vãn Vinh cũng phải đỏ lên, hóa ra hai nha đầu
này còn dạy sớm hơn cả ta, thế mà ta còn cho rằng các nàng còn chưa dậy. Hắn
cười ha hả đánh trống lảng:
- Đúng là không nghĩ tới một cái việc nho nhỏ, lại có nhiều vị hương thân
phụ lão nể mặt tới ủng hộ như vậy, thật là làm Lâm mỗ được yêu mà sợ, bồng tất
cũng được huy hoàng.
Bồng, tất: là hai loại cỏ bụi khô héo, thường dùng ám chỉ khốn khó, nghèo
nàn.
Lạc Ngưng lo lắng cho hắn ôn nhu nói:
- Đại ca, huynh đừng tự tạo quá nhiều áp lực cho chính mình, mặc cho việc
này có thành hay không, muội và tiểu Viễn còn có cha, Từ tỉ tỉ sẽ vĩnh viễn ủng
hộ huynh.
- Đúng, đại ca, bọn đệ đều ủng hộ huynh.
Lạc Viễn nói một cách kiên định. Còn Từ Chỉ Tình chỉ liếc mắt nhìn hắn
không nói gì.
Lâm Vãn Vinh cười khổ nói với Lạc Viễn:
- Tiểu Lạc, đêm qua tuần hồ có phát hiện được gì hay không? Làm ra động
tĩnh lớn như thế này mà lũ khỉ con đó không nhảy ra vài con, thì thật là không
phải với một phen khổ tâm của đệ!
Lạc Viễn hưng phấn gật đầu:
- Đại ca, huynh đúng là người trời. Vào canh một, khi bọn đệ tuần tra mặt
hồ, phát hiện ra mấy kẻ lén lén lút lút trèo thuyền nhỏ đi trong đám cỏ lau,
sau đó bọn đệ vây lại, bắt được hai tên, còn có hai tên lặn xuống nước chạy
mất.
- Thật sao?
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ kêu lên:
- Mẹ nó, ta đã nói là ta không thể đen như vậy mà! Mấy thằng chó đó nhốt ở
đâu rồi, ta tự mình đi thẩm vấn.
- Đại ca.
Lạc Ngưng nhìn hắn nhỏ nhẹ trách:
- Không được nói lời thô tục, Từ tỉ tỉ còn đang ở đây đó.
Từ Chỉ Tình lắc đầu:
- Ta chẳng để ý làm gì, với những kẻ thô lỗ, ta vốn cũng không cho rằng hắn
có thể nói được gì tử tế.
- Từ tiểu thư nói không sai, ta đúng là một người rất ‘thô’, nhưng đáng
tiếc là nàng không được thưởng thức.
Lâm đại nhân chớp chớp mắt cười rất quái dị, Từ Chỉ Tình cũng không hiểu
trong lời nói của mình có sai sót gì để hắn lợi dụng, trừng mắt nhìn hắn, lại
nghe Lâm Vãn Vinh nói:
- Tiểu Lạc, đi thôi, chúng ta đi xem xem mấy con thỏ ranh kia.
** *Thô trong lời của Lâm Vãn Vinh là to lớn.
Hai kẻ mà Lạc Viên bắt được bị trói trong một chiếc thuyền nhỏ trên hồ, khi
Lâm Vãn Vinh tới thì hai tên này bị trói cùng nhau đang mơ màng ngủ. Một tên thì
béo và có da dẻ nhẵn nhụi, tên kia thì gầy quắt như con khỉ, nhìn cái là biết
ngay chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Lâm đại nhân sau khi tỉnh dậy tâm tình đã không được thoải mái thì chớ, lại
thấy hai tên này ngủ ngon lành như vậy, căm tức lắm vung tay lên:
- Người đâu, cho con lợn béo và con khỉ còm này chút nước.
Sớm đã có binh sĩ mang thùng gỗ tới, liền đi ra hồ múc nước lên, ra sức hất
mạnh lên hai tên đó. Con lợn béo và con khỉ còm cùng rùng mình rú lên, hai tên
rét run tỉnh dậy, chỉ thấy một người trẻ tuổi da dẻ khỏe khắn đứng trước mặt
mình, mặt mang nụ cười lạnh lùng, toàn thân phát ra một cỗ sát khí lạnh cả
người.
- Các, các ngươi là ai?
Tên béo lắp bắp nói:
Vì sao lại bắt chúng ta? Chúng ta đều là ngư dân trên hồ Vi Sơn!
-Ngư dân à?
Lâm Vãn Vinh cười lạnh quát lớn:
- Người đâu, chặt tay bọn chúng cho ta.
Có hai binh sĩ lập tức tiến lên đè tay tên béo xuống, rút cương đao ra múa
một vòng, trên béo mặt không con chút máu, run lẩy bẩy nói:
- Đại…đại nhân… tiểu … tiểu nhân đúng là ngư dân mà, ngài… không thể lạm
sát người vô tội.
-Ngư dân?!
Lâm Vãn Vinh giận dữ nói:
- Với đôi bàn tay da mềm thịt trơn của ngươi, ngay cả vết chai cũng chẳng
có mà cũng dám xưng là ngư nhân à? Con mẹ ngươi mà vứt xuống hồ, thì đúng là
quả cân chẳng nổi lấy được một khắc, ngươi mà lại là ngư dân à? Người đâu, chặt
tay nó cho ta, xem nó còn dám làm bộ trước mặt lão tử hay không!
- Đừng… đứng. Đại nhân, tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội! Tiểu nhân không
phải là ngư dân, tiểu nhân là dân cư ở gần đây.
Tên béo rối rít dập đầu:
- Đêm qua nghe nói trong hồ sinh ra bạc, tiểu nhân nhất thời tham lam, muốn
thừa dịp trời tối tới xem sao, không ngờ bị mấy vị đại nhân bắt được, tiểu nhân
đáng chết, tiểu nhân đáng chết!
Trong mắt tên béo thoáng qua một tia giảo quyệt, sợ hãi dập đầu.
Lâm Vãn Vinh hừm một tiếng, quay sang tên khỉ còm:
- Còn ngươi, ngươi cũng là ngư dân sao?
- Đại nhân, tiểu nhân và vị chưởng quẩy này giống nhau, cũng là nhất thời
nổi lòng tham, tới đây xem sao mà thôi, xin đại nhân thứ tội!
Tên khỉ còm cũng ra sức dập đầu van xin:
Lâm đại nhân nhếch mép cười lạnh, âm trầm nói:
- Hai người các ngươi ngẩng đầu lên nhìn ta đây.
Tên béo và tên khỉ còm vội ngẩng đầu lên, thấy trong mắt vị đại nhân kia
bắn ra một tia âm lãnh, tựa như có thể nhìn xuyên tâm tư của bọn chúng, cả hai
tên sợ run lên, vội vàng cúi đầu xuống.
- Các ngươi có biết ta không?
Đại nhân mở miệng hỏi, trong ngữ khí không có chút tình cảm nào, không hiểu
là có ý gì.
- Không biết, không biết!
Cả hai vội vã lắc đầu.
- Không biết à?! Cũng được, hôm nay sẽ cho hai ngươi biết qua một chút!
Lâm đại không nhanh không chậm nói:
- Bản nhân đây là Lâm Tam, năm ngoái từng diệt Bạch Liên giáo ở trên hồ Vi
Sơn. tự tay chém chết Bạch Liên đệ nhất dũng sĩ, bắt phản vương Lục Khảm Ly,
thành Tế Ninh này chính là do lão tử công hạ. Hai tay này giết người chẳng tới
một vạn thì cũng có tám ngàn ngươi rồi.
Hai tên nghe được thì sợ hãi, mồ hôi như tắm, hai chân không ngừng run lẫy
bẩy.
- Nói những điều này với các ngươi, kỳ thực cũng chỉ có ý gì khác. Chỉ là
để các ngươi nhớ kỹ lấy tên của ta, xuống gặp diêm vương lão gia còn biết mà
cáo trạng.
Lâm đại nhân cười hăng hắc, tỏ vẻ chẳng thèm để ý phất tay:
- Được rồi, cũng tới giờ rồi. Người đâu, lôi con lợn béo và con khỉ còm này
ra ngoài chém cho ta!
- Không được, không được, đại nhân sao có thể tùy ý giết người? Ta phải
kiện ngài!
Hai tên đồng thanh kêu ầm lên.
-Kiện ta!?
Lâm đại nhân vỗ mạnh lên bàn:
- Lão tử thống binh mấy chục vạn, giết có hai tên cũng như miết chết mấy
con kiến, có là cái chó gì. Chém, lôi ra chém!
Tên béo mặt không còn chút máu:
- Đại nhân, tha mạng, tha mạng.
Lâm đại nhân cười khinh miệt:
- Tha mạng? Con mẹ ngươi nói tha mạng, là ta tha mạng luôn à? Ngươi phải
cho ta lý do, để ta thuyết phục bản thân đã, đúng không?
- Đại nhân, kỳ thực chúng con phụng mệnh …
Tên béo đang muốn mở mồm, thì thấy con khỉ còm trừng mắt lên, tức thì hắn
câm như hến không dám nói nữa.
- Đem con khỉ này ra ngoài chém cho lão tử!
Lâm đại nhân đứng bật dậy, tức giận quát. Tức thì có hai binh sĩ lôi còn
khỉ còm ra, không lâu sau, liền nghe thấy một tiếng kêu thảm, tên béo sợ tới
mức mông nện xuống đất cái bịch.
- Tới phiên ngươi rồi!
Lâm đại nhân hờ hững nói:
- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tiểu nhân xin khai! Tiểu nhân được
người ta sai phái, tới đây để dò xét tình hình.
- Được ai sai phái? Dò xét tình hình gì?
Lâm Vãn Vinh hừ lạnh hỏi:
- Con là sư gia của nha huyện phủ Trúc Bình của Tế Ninh, đêm qua phụng mệnh
của đại nhân nhà con tới đây điều tra tình hình trên hồ Vi Sơn. Đại nhân nhà
con phái tới quan sát thủy vực trong vòng bốn chục tới năm chục dặm phía nam
thành Tế Ninh có gì dị thường không. Tiểu nhân chỉ biết có bấy nhiêu thôi, xin
đại nhân tha mạng.
Nha huyện Trúc Bình, Lâm Vinh Vinh hừ một tiếng đi ra khỏi khoang thuyền,
Lạc Viễn đã mặt mày hớn hở đứng ngay ở cửa giơ ngón cái lên:
- Đại ca, huynh thật là lợi hại, chỉ hai ba câu đã làm tên tiểu tử kia són
ra quần rồi.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Dọa người thì cứ làm vẻ hắc ám là được. Còn con khỉ kia, bảo nó dẫn
đường, dặn Hồ Bất Quy mang theo nhân mã mau chóng tới huyện nha Trúc Bình khám
xét cho ta. Không chừng còn có thể móc được cá lớn ở bên trong ra ấy chứ.
- Tuân lệnh!
Lạc Viễn hưng phấn đang muốn rời đi, chợt lại nhớ tới một việc, lại dùng
chân:
- Đại ca, tên béo kia nói, nha huyện Trúc Bình dặn dò hắn đặc biết lưu ý
tới thủy vực trong vòng bốn chục tới năm chục dặm, hay là bạc được giấu ở trong
phạm vi đó?
Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ chốc lát rồi mỉm cười:
- Không sao, dù thế nào thì chúng ta vẫn tìm kiếm trong phạm vi sáu mươi
dặm. Đến khi tới khoảng bốn năm mươi dặm thì tìm kiếm trọng điểm là được.
***Ngư vượt long môn:
Cả bầy cá chép, con nào cũng muốn vượt qua cửa rồng. Bởi chúng biết, hễ
vượt được qua cửa rồng, thì chúng sẽ từ những con cá chép tầm thường trở thành
những con rồng siêu phàm thoát tục.
Khốn nỗi, cửa rồng cao quá, cả bầy cá chép con nào con nấy mệt đứt cả hơi
va vấp đến nỗi thâm tím cả mặt mày mà chẳng con nào nhảy được qua. Bầy cá xúm
lại xin với Long Vương, để Long vương hạ cửa rồng thấp xuống một chút. Long
vương không bằng lòng, cả bầy cá chép bảo nhau quỳ mọp trước mặt Long vương,
không đứng dậy nữa. Chúng quỳ luôn ở đấy chín chín tám mươi mốt ngày, cuối cùng
Long vương cũng mủi lòng và đáp ứng yêu cầu của bầy cá.
Thế là cá lớn cá bé nhẹ nhàng thoải mái vượt qua cửa rồng và vui mừng hể hả
đều biến thành rồng.