Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 310
Chương 310: Sắc ma tướng công
- Đi? Đi đâu? Hôm nay đã muộn, để ngày mai hãy đi.
Lâm Vãn Vinh lấy làm kỳ quái hỏi.
Tần Tiên Nhi lắc đầu, dẩu môi mấy lần mới nhỏ giọng:
- Đi xem cái kẻ kia đã chết thật chưa, nếu thực là đã chết thì thiếp sẽ bắn
pháo hoa ăn mừng.
Lâm Vãn Vinh cười thầm trong bụng, tính tình nha đầu này quả là bướng bỉnh,
rõ ràng nàng quan tâm đến cha của mình nhưng lại không chịu nói rõ. Hắn lập tức
cười hì hì, gật đầu đáp:
- Đúng vậy, đúng vậy. Đến lúc đó ta sẽ giúp nàng mua pháo hoa để bắn liền
mấy ngày mấy đêm cũng được. Thế nào, có phải tướng công rất yêu thương nàng
không?
Mặt Tần Tiên Nhi đỏ bừng, biết rằng không thể nào dối hắn nỗi lòng mình,
mắt nàng liếc nhìn hắn chan chứa tình cảm, tình ý thật ngọt ngào không nói nên
lời. Nàng vốn là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, diễm lệ vô song, hôm nay
vì bái tế người mẹ đã mất nên trên người mặc áo tang, nhưng lại có một loại
phong vị rất đặc biệt so với ngày thường, khiến Lâm đại nhân vừa nhìn thấy đã
nổi tà tâm. Nếu không phải có chút cố kỵ là đang ở trước lăng của nhạc mẫu, nói
không chừng hắn đã nhanh chóng chiếm tiện nghi của nha đầu này rồi.
Lúc này trời đã tối, Tần Tiên Nhi có chuyện trong lòng, lo lắng xuống núi,
Lâm Vãn Vinh tự nhiên đi cùng nàng. Về tới thiện phòng của Tướng Quốc tự đã
thấy thủ vệ xung quanh rút đi hết, cũng không thấy bóng dáng lão hoàng đế đâu,
có lẽ đã lên đường hồi cung. Nhớ đến hồi nãy chứng kiến sức khỏe lão hoàng đế
suy sụp, Lâm Vãn Vinh nhịn không được than nhẹ một tiếng, may mắn hôm nay tới
kịp thời, bằng không nếu Tiên Nhi chẳng được gặp mặt cha nàng một lần nữa thì
thế gian này lại vướng thêm một nỗi ăn năn.
Bất kể thừa nhận hay không, Tần Tiên Nhi bây giờ đã là công chúa Nghê
Thường của Đại Hoa, thân phận cao quý vô cùng. Nàng lên núi bái tế vong mẫu,
phượng giá (xe ngựa cho công chúa) vẫn ở nguyên dưới chân núi chờ đợi, vô số
cung nữ và thái giám một mực chờ nàng, gặp công chúa xuống đến nơi, vội quỳ
xuống hành lễ nghênh đón.
Tần Tiên Nhi thu lại nét cười trên mặt, tuy đang mặc áo tang nhưng vẫn trấn
định thong dong, thái độ ung dung quý phái, nàng nhẹ đưa tay, bình thản nói:
- Tất cả đứng lên đi, ta có việc gấp phải về cung, các ngươi hãy đi mau mau
một chút.
- Dạ.
Mọi người vội vàng ứng tiếng, lặng lẽ đứng dậy, chuyển động phượng giá quay
về hoàng cung.
- Công chúa đúng là công chúa mà, chẳng thể che dấu được. Tiên Nhi, nàng
càng lúc càng có khí chất đó.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- So sánh với nàng, ta thật sự không phù hợp rồi.
- Lại nói hươu nói vượn.
Một ả cung nữ vén rèm xe ngựa lên. Tần Tiên Nhi không đợi thái giám đỡ tay,
điểm chân nhẹ nhàng bước lên xe ngựa, bàn tay vuốt nhẹ rèm xe, quay đầu lại mỉm
cười tựa hoa lê nở rộ bên đường.
Choáng, thật không thể tin được. Tiên Nhi làm công chúa thì càng lộ ra khí
chất rạng ngời, không hề thua kém Ninh tiên tử hay An tỷ tỷ, thật sự cướp hết
hồn vía của lão công ta mà. Lâm Vãn Vinh ngẩn ngơ nhìn nàng, trong lòng Tần
Tiên Nhi vui vẻ, ngượng ngùng nói:
- Tướng công, chàng còn chờ gì nữa, mau lên đây đi.
- Đi lên? Được, được, lập tức lên liền.
Lâm đại nhân lộ ra vẻ háo sắc, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tần Tiên Nhi,
nhảy rầm một bước lên xe ngựa, cả hai cùng ngã người vào tấm đệm mềm mại trong
khoang xe.
Bên ngoài, mấy cung nữ nghe công chúa gọi người này là tướng công, trong
lòng đều rất ngạc nhiên, sao chỉ mới không gặp chốc lát mà công chúa đã có phò
mã này? Tuy nhiên những chuyện không nên hỏi thì tuyệt đối không nên nhiều
chuyện, đây là yếu quyết để có thể tồn tại được trong cung, cung nữ bên xe vội
đưa tay hạ rèm xuống, khoang xe ấm áp liền trở thành thế giới riêng của công
chúa và phò mã.
Phượng giá này của công chúa so với xe bình thường hoàn toàn khác biệt, có
tám ngựa kéo, khoang xe vô cùng rộng rãi, chừng vài mươi thước vuông. Trong
khoang trải một tấm thảm lớn màu hồng trên sàn, bốn bề đều được nạm vàng dát
bạc, tôn quý vô cùng. Trước chiếc giường nhỏ giăng đầy màn mỏng màu vàng, đặt
một bình rượu và bốn chén nhỏ, nhìn qua cũng biết chính là đồ sứ thượng phẩm.
Trên giường áo ngủ bằng gấm vàng được sắp xếp gọn gàng, tỏa ra hương thơm
thoang thoảng, thể hiện thân phận cao sang phú quý vô ngần của chủ nhân. Tần
Tiên Nhi tuy quả thực xuất thân công chúa, từ thuở nhỏ đã nhìn những thứ này
quen mắt, nhưng sau này lại phải đơn độc nhiều năm, sớm chứng kiến thế gian
hiểm ác, lòng người thay đổi, đã sớm không để ý những vật ngoại thân. Lâm đại
nhân dù gì cũng là người thế tục, mắt thấy đầy xe vàng bạc ngọc quý không khỏi
tặc lưỡi kinh hãi than thầm, xa xỉ quá, lão bà này của ta thật là sung sướng
quá a.
Tần Tiên Nhi mỉm cười hỏi:
- Tướng công, chàng nhìn gì vậy? Mê mẩn rồi à?
Lâm Vãn Vinh gật đầu đáp:
- Tiên Nhi, chiếc xe ngựa này thật là đáng tiền, nếu là trước kia thì ta
nhất định sẽ đem bán nó rồi.
Tần Tiên Nhi cười khúc khích, nép vào ngực hắn dịu dàng nói:
- Tướng công cứ tùy tiện mà xử lý, chỉ cần chàng đừng bán thiếp đi là được.
Người nàng tỏa ra mùi hương nồng ấm, Lâm Vãn Vinh ôm vào lòng liền có cảm
giác thân hình nàng mềm mại như không xương, hắn nhẹ nhàng vuốt ve, nức nở
than:
- Sao có thể được chứ, ta yêu thương nàng còn không kịp. Tiểu Tiên Nhi cục
cưng của ta, da tay của nàng thực sự láng mịn, cứ như là được rửa bằng sữa,
hoàn toàn chẳng hề thua kém Đại Trường Kim kia.
- Đại Trường Kim là ai?
Tần Tiên Nhi nhẹ hỏi, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy lỗ tai của hắn nhéo
một cái.
- À, Đại Trường Kim à, là ta đọc trong sách có một cô gái có chút hiểu biết
về y thuật và nghề nông, chỉ thế thôi a.
Lâm đại nhân con mắt đảo lia lịa, cười đáp.
- Có thực không đó?
Tần Tiên Nhi cười khanh khách, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt:
- Nói vậy, Đại Trường Kim này không hề có quan hệ với tiểu cung nữ xinh đẹp
đến từ Cao Ly kia phải không? Thực là hay, ngày mai thiếp sẽ cho gọi sứ đoàn
Cao Ly, phát ra công văn ra lệnh cho bọn họ sớm trở về nước, cho có kẻ khỏi si
tâm vọng tưởng với nàng ta.
Nha đầu này đang chỉ gà mắng chó, nhưng mà người có lòng si tâm vọng tưởng
không phải là tướng công của nàng, tiểu vương tử Cao Ly kia nhiều lần muốn dâng
Đại Trường Kim cho ta đều bị ta cự tuyệt. Ta thật không phải tầm thường, ý chí
rất kiên định đó. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, chậm rãi vuốt ve bờ eo thanh mảnh
của nàng, lộ ra vẻ mặt cực kỳ dâm đãng:
- Ta đối với người khác chẳng có vọng tưởng gì, nhưng đối với tiểu công
chúa đáng yêu này thì quả thực có vọng tưởng đó. Tiểu Tiên Nhi, tối nay nàng
hãy theo ta đi thôi.
Tần Tiên Nhi nghe được những lời này, mặt mày đỏ bừng như có lửa, toàn thân
bủn rủn, a lên một tiếng nhào vào trong lòng hắn, khẽ nói:
- Tướng công, đợi sư phụ trở về, chuyện gì Tiên Nhi cũng theo ý chàng hết.
Sư phụ? Nhắc đến An tỷ tỷ, bao nhiêu lửa dục trong lòng Lâm đại nhân lập
tức tan thành mây khói, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ:
- Sư phụ của nàng đã đến tìm nàng sao?
- Vâng.
Tiên Nhi gật đầu đáp:
- Sư phụ nói người phải về xem qua Miêu trại, còn bảo chờ người trở lại sẽ
nghĩ biện pháp giải Tình cổ cho thiếp, để thiếp cùng tướng công chính thức trở
thành vợ chồng.
An tỷ tỷ chưa về sao? Đợi nàng trở lại. Phải đợi đến năm khỉ tháng ngựa nào
bây giờ. Lâm Vãn Vinh kề sát khuôn mặt nàng thì thầm:
- Sư phụ của nàng trước lúc ra đi có nhắc đến chuyện gì hay không? Tỷ như…
nhắc đến ta…
Tiên Nhi lấy làm kỳ lạ liếc hắn:
- Nhắc tới chàng làm gì? A, thiếp biết rồi, chắc chàng vừa làm chuyện xấu
xa gì bị sư phụ trừng trị, cho nên mới sợ gặp người như vậy. Ha ha, sau này
tướng công mà khi dễ thiếp, thiếp sẽ bẩm báo với sư phụ, để xem chàng còn dám
hay không.
Một lời Tiên Nhi nói tuy không hoàn toàn chính xác nhưng cũng không sai sự
thật là mấy, tuy nhiên nàng nếu biết được An tỷ tỷ cùng tướng công của nàng lúc
đó đã xảy ra chuyện kỳ quái gì, chẳng hiểu có làm rối loạn mọi sự lên hết
không, chẳng biết lúc đó nàng sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Lâm Vãn Vinh có chút
không cam lòng, hỏi lại:
- Sư phụ nàng thật sự không lưu lại chút gì sao? Tỷ như phong thư, thư thêu
tay hay huyết thư gì chẳng hạn?
Tiên Nhi duyên dáng cười khanh khách, dí vào trán hắn một cái, thỏ thẻ:
- Tướng công, chàng sao lại hồ đồ như vậy, chàng chẳng phải không biết tính
cách của sư phụ, người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không thể níu kéo
được. Người lưu lại nơi này để làm gì chứ, chẳng lẽ muốn chờ tình lang sao?
Đừng nói đến chuyện người có tình lang hay không, chỉ thấy người quốc sắc thiên
hương, nhan sắc thiên hạ vô song, sao có thể tìm được nam tử nào có thể xứng
được với người trên đời này kia chứ? Những kẻ đấy đều chỉ là si tâm vọng tưởng
mà thôi.
An tỷ tỷ đi không lưu luyến đúng là nhất quyết tuyệt tình, tựa như xóa đi
tất cả bụi trần, đến không thấy hình, đi không thấy bóng, tuyệt chẳng lưu lại
chút dấu vết nào, kiểu này đúng là tính cách của nàng. Lâm Vãn Vinh lòng vô
cùng thất vọng, giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tiên Nhi, cười nói:
- Nàng vừa bảo sư phụ nàng là thế gian vô song như vậy, chẳng lẽ trên đời
này thực sự không có một nam nhân nào có thể xứng được với người sao? Nàng nhìn
xem, tướng công của nàng vẻ ngoài cao lớn tuấn tú, tiêu sái lỗi lạc, quả thật
thừa sức sánh đôi với sư phụ nàng.
Tiên Nhi nghe vậy liền chúm chím nở nụ cười duyên:
- Tướng công, cho dù chàng có tốt đẹp đến mấy cũng đã là tướng công của
Tiên Nhi, sao có thể cùng sư phụ sánh đôi chứ.
Nàng chớp mắt mấy cái, chợt kinh ngạc nói:
- A, không phải chàng sinh lòng tơ tưởng sư phụ thiếp đấy chứ, thiếp đánh…
- Không có, không có, tuyệt đối không có.
Thấy tay của Tiên Nhi đã nắm lại thành quyền, Lâm Vãn Vinh vội vàng cười
nói:
- Tiên Nhi, ngươi nhất thiết phải tin tưởng tướng công của nàng, nàng xem
bộ dạng ta chính khí đường đường, vừa nhìn đã biết là người chính trực, thành
thật rồi, sao có thể nghĩ đến những chuyện bừa bãi vậy chứ? A, nhưng nếu người
khác suy nghĩ bậy bạ thì ta cũng không quản a.
Tần Tiên Nhi cố nhịn cười, dẩu môi:
- Nếu trên đời này ai cũng là người “thành thật” như chàng thì đúng là tận
thế rồi. Người khác làm sao có thể suy nghĩ bậy bạ chứ, ta xem ra chỉ có chàng
thích nghĩ ngợi lung tung thôi. Hừ, chàng có bộ dạng của sắc ma, sắc lang, sắc
cuồng, nếu thực sự chàng dám có ý mơ tưởng đến sư phụ, thiếp sẽ báo với sư phụ
để người thu thập chàng.
Lâm Vãn Vinh nghe vậy, sửng sốt một chút rồi ha hả cười to, ôm lấy bờ eo
Tiên Nhi, mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ tươi như cánh anh đào của nàng, lại thèm
thuồng liếm lên đầu lưỡi, mặt mày hớn hở nói:
- Được, được, nàng cứ mách An tỷ tỷ để người đến thu thập ta đi. Ai, mấy
ngày này không bị người thu thập, ta quả thực có chút ngứa ngáy rồi đây.
Tần Tiên Nhi liếc hắn một cái, than thầm tướng công của nàng thật giống một
tên vô lại, thật không còn biện pháp nào đối với hắn, nhưng nàng lại thích được
ở cùng một nơi với tướng công, thích loại cảm giác vừa tự do thoải mái vừa luôn
bất ngờ vui thích.
- Được rồi, Tiên Nhi, nàng nói An tỷ tỷ về Miêu trại, vậy Miêu trại ở chỗ
nào vậy?
Lâm Vãn Vinh ấp ủ chuyện này trong lòng lâu lắm, rốt cục đã có cơ hội mở
miệng hỏi.
Tiên Nhi nhìn hắn cảnh giác, dẩu đôi môi xinh đẹp lên:
- Thiếp không nói cho chàng biết, cứ để chàng suy nghĩ lung tung đi.
Nha đầu này thật là biết chuyện a, Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc, ôm lấy nàng
kéo sát vào ngực mình, hai tay phủ lên bộ ngực đầy đặn của nàng, cảm nhận một
cảm giác vừa mềm mại vừa cương cứng, làm cho hắn dồn dập động lòng, nhịn không
được bắt đầu chậm rãi xoa nhẹ lên hai núm đỏ tươi kia.
Cả người Tiên Nhi run rẩy, thanh âm nghẹn ngào, cố hừ một tiếng nói:
- Sắc ma, tướng công, không nên, a…
Lâm Vãn Vinh ngậm nhẹ vành tai, lại thổi vào lỗ tai nàng một hơi, khẽ khàng
lựa lời:
- Ài, An tỷ tỷ thật đáng thương, một mình cô đơn phiêu bạt bên ngoài, bao
nhiêu năm rồi mới có thể quay lại thăm quê nhà. Tiên Nhi, nàng sao lại không
cùng người trở về vậy?
Tiên Nhi toàn thân mềm nhũn, trên mặt vừa đỏ vừa nóng như hơ lửa, miệng nhỏ
khẽ hé để lộ hai hàm răng trắng tinh, ngay ngắn, dưới sự tác quái của hắn sớm
đã mất đi sự cảnh giác trong lòng, hừ hừ rên nhẹ vài tiếng, hơi thở thơm như
hoa lan:
- Thiếp, thiếp cũng đã nói với sư phụ muốn cùng đi, nhưng Tứ Xuyên quá xa
xôi, đi lại không tiện, sư phụ kiên quyết không đồng ý, á, sắc ma tướng công,
chàng đúng là kẻ bại hoại, đáng ghét mà…
Thì ra là ở Tứ Xuyên à, Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc, cắn nhẹ lên bộ ngực sữa
trắng nõn của Tiên Nhi, đôi mắt Tần Tiên Nhi lộ vẻ mê ly, hơi thở gấp gáp ôm
chặt lấy hắn, nhẹ giọng:
- Tướng công, sư phụ bảo người đã tìm được phương pháp giải Tình cổ rồi.
Chỉ cần người trở lại, chúng ta liền có thể trở thành vợ chồng. Đến lúc đó, nếu
chàng thích nha đầu Từ Trường Kim kia, thiếp có thể yêu cầu Cao Ly để nàng ta ở
lại đây cho chàng làm tỳ thiếp, để nàng cùng hầu hạ gối chăn với chúng ta, cho
chàng nếm thử nét phong tình của nước khác, sư phụ dạy cho thiếp thật là nhiều
chuyện kỳ quái… Thôi, không nói nữa, xấu hổ chết đi được…
Tần Tiên Nhi vội lấy hai tay che má, không cho hắn thấy sắc mặt của mình.
Đây cũng là lần đầu có người cùng hắn nói đến những kỹ xảo trong chuyện ái
ân, mà lại chính là công chúa lão bà thân cận của mình nữa chứ, ài, có một vị
sư phụ phong tao thật là tốt a. Lâm Vãn Vinh đã sớm ngứa ngáy khó chịu, vội nắm
bàn tay nhỏ bé của nàng nói:
- A, đúng là có chút kỳ lạ, chuyện kỳ quái gì thế, An tỷ tỷ đã tự mình dạy
nàng sao? Nàng đã biết chưa? “Lão hán thôi xa” (Lão hán đẩy xe), “Đảo kiêu chá
chúc” (Đảo nến nhỏ dầu), “Cách ngạn thủ hỏa” (Cách bờ đốt lửa), “Độc long tham
thiệt” (Lưỡi rồng khám phá) … Tiên Nhi, nàng không nên nhìn ta như vậy, ta thực
sự là người thuần khiết. Những thứ ta vừa nói đó đều là chiêu thức võ công, vừa
nhìn nàng là biết nàng nghĩ đến chuyện khác rồi, rõ thật là!
Nghe hắn nói đến những kỹ xảo này, Tần Tiên Nhi liền thẹn thùng vô hạn
chẳng dám ngước mắt nhìn hắn:
- Đáng ghét! Thiếp đã biết tướng công là một đại sắc ma mà. Sư phụ nói muốn
giữ được trái tim của chàng thì phải chiếu cố chàng thật tốt, cho chàng biết
thế nào mới là phụ nữ chân chính. Lại nói để chàng nếm được sự sung sướng khi ở
bên thiếp thì sẽ càng ngày càng lưu luyến, sẽ không còn tơ tưởng đến nữ nhân
khác nữa. Người ta đã vì chàng mới đi học những chuyện xấu hổ thế này, vậy mà
chàng lại đi giễu cợt người ta, hừ…
Hay a! Lâm Vãn Vinh nghe được cõi lòng nở rộ, An tỷ tỷ dạy thật là hay, thế
nào là phụ nữ chân chính? Xuống giường vào bếp, ra sảnh tiếp khách, lên giường
phóng đãng! Quả nhiên không hổ là Miêu nữ dám yêu dám hận, chuyện như thế này
mà cũng dám dạy, thật là một quả ớt hiểm mà.
- Ta sao lại giễu cợt nàng được?
Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc:
- Ngược lại, ta mừng rỡ còn không kịp ấy chứ. Đạo lý vợ chồng cũng chính là
phải dựa theo đạo lớn của loài người, vốn là nên mở lòng nói chuyện trao đổi,
vậy mới có thể khiến cho quan hệ vợ chồng và tình cảm càng thêm hài hòa đó. An
tỷ tỷ thật quá ích kỷ rồi, đạo lý hay như vậy sao chỉ dạy cho nàng mà chẳng dạy
cho ta chứ? Không được, lần sau có gặp mặt tỷ ấy nhất định phải theo lãnh giáo
mới được, “Lão thụ bàn căn” (cây to rễ lớn) một chiêu này rất khó khăn, ta vẫn
chưa hoàn toàn hiểu rõ, lần sau nhất định cùng tỷ ấy thảo luận một phen.
- Chỉ thích nói hươu nói vượn.
Tần Tiên Nhi rốt cuộc cố nén thẹn thùng, nhoài người trên ngực hắn, bảo:
- Sư phụ còn nói, nếu chàng có thích nữ tử khác, thiếp cũng không cần sợ,
chỉ cần đưa các nàng ấy vào trong phòng, để cho các nàng ấy thấy xem thiếp hầu
hạ tướng công như thế nào, để cho các nàng ấy muốn học cũng không học được,
khiến các nàng ấy phải tức chết! Tiểu nữ Đại Trường Kim kia, người khác thấy
nàng thật là nghiêm trang, nhưng sư phụ đã xem qua tướng mạo của nàng ta, cứ
theo sách mà nói, loại nữ tử này bề ngoài thuần khiết nhưng bên trong lại là
dạng người gợi tình, một khi tướng công phá thân của nàng ta, dù có vẻ thẹn
thùng nhưng khi ở trên giường sẽ nhiệt tình hầu hạ lắm, vạn phần nghênh đón,
loại này gọi là gợi tình ẩn giấu, tướng công, chàng thích không? Thiếp nhất
định sẽ giữ nàng ta lại.
Loại đề tài này thật là biến thái…, nhưng mà ta thích như vậy! Những chuyện
thế này, Tiên Nhi chắc chắn là không biết được, ngoại trừ vị An tỷ tỷ phóng
đãng đáng yêu kia ra, còn ai có thể nói ra những lời chấn động, choáng váng như
vậy? Xem ra sau này Tiên Nhi có thể làm sư phụ của Xảo Xảo và Thanh Tuyền rồi,
dạy bọn họ làm thế nào để hầu hạ tướng công ta cho tốt, trước tiên phải dạy dỗ
đã, sau đó mới có thể hành sự được, hắc hắc…
Hắn cười dâm đãng hai tiếng, ôm lấy Tiểu Tiên Nhi đang thẹn thùng, trong
lòng lại nghĩ đến sau này đem những kiến thức phong phú của mình cùng An tỷ tỷ
nói chuyện về đề tài hạ lưu này, không biết lúc đó tình cảnh sẽ như thế nào?
Chỉ nghĩ thôi mà nước dãi đã chảy đầy khóe cả miệng.
Xe ngựa lăn bánh thẳng về hoàng cung, có Nghê Thường công chúa hộ giá một
bên, Lâm đại nhân chẳng cần lo lắng kẻ nào ngăn cản xe tiến cung. Trốn trong
gian phòng trên xe, cùng Tiên Nhi nói chuyện phòng the, lại nghe những chiêu
thức mà An tỷ tỷ dạy nàng, xem ra chính là khoảnh khắc cuộc sống tiêu diêu như
thần tiên a. Dù đến nơi rồi nhưng Lâm đại nhân vẫn không nỡ xuống xe, đúng là
trong xe một khắc đáng giá ngàn vàng.
Nơi xe dừng lại chỉ cách Càn Thanh cung của lão hoàng đế có vài bước, cung
nữ, thái giám thấy Nghê Thường công chúa tiến tới vội quỳ xuống nghênh đón.
Tần Tiên Nhi đi được một chút rồi trù trừ đứng lại, vẻ mặt có vài phần do
dự, bước chân bất tri bất giác từ từ chậm lại.
- Sao vậy, Tiên Nhi?
Lâm Vãn Vinh kéo nhẹ tay nàng hỏi.
- Tướng công, thiếp, thiếp sợ…
Tần Tiên Nhi cụp mắt nhìn xuống, lo lắng đáp.
- Sợ gì chứ? Ông ấy đâu phải người ngoài, ông ấy là thân nhân của nàng, ông
ấy cùng nàng có máu mủ tình thâm, vĩnh viễn không thể dứt bỏ được.
Lâm Vãn Vinh vừa an ủi, vừa nắm chặt tay nàng:
- Nếu vẫn chưa yên tâm thì tướng công cùng vào đó với nàng nhé?
Tần Tiên Nhi cười ngọt ngào nắm lấy tay hắn, trong lòng tràn ngập một cảm
giác yên ổn khôn xiết, bước đi cũng kiên quyết lên rất nhiều. Vừa bước đến cửa
cung Càn Thanh đã gặp Cao Bình từ bên trong đang đi ra, nhìn thấy Tần Tiên Nhi
đến, nhất thời lão sửng sốt đứng ngây ra đó.
- Cao công công làm sao vậy? Không nhận ra Nghê Thường công chúa hay sao?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói.
Cao Bình môi run run, kích động quỳ xuống nói:
- Lão nô Cao Bình xin bái kiến công chúa, chúc công chúa thiên tuế. Xin
công chúa chờ một chút, lão nô lập tức vào bẩm báo hoàng thượng.
Lão ta kinh ngạc đến nỗi không kịp cả hành lễ, lắp bắp vài lời rồi đang quỳ
dưới đất bỗng đứng bật lên, cũng bất chấp lễ số bình thường, đi được vài bước
đã lớn tiếng kêu lên:
- Hoàng, hoàng, hoàng thượng, công chúa đến! Hoàng thượng, công chúa đến!
Tần Tiên Nhi nắm chặt tay tướng công, xiết chặt đến mức Lâm Vãn Vinh phát
đau. Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười, âu yếm vỗ nhẹ vào vai nàng:
- Bé ngốc, chúng ta vào thôi.
Tiên Nhi do dự một chút, rồi ừ nhẹ một tiếng, nép vào bên người hắn. Hai
người cùng tiến vào trong CànThanh cung, vừa đi được vài bước chỉ thấy cung nữ
và thái giám tất cả đều quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên, nhìn tới phía
trước đã thấy Cao Bình đang dìu Đại Hoa hoàng đế yếu nhược chậm rãi hướng về
cửa cung.
- Tham kiến hoàng thượng.
Mọi người cùng cao giọng hô lên.
Lão hoàng đế tựa không nghe thấy lời nói của mọi người, ánh mắt chăm chăm
nhìn vào Tiên Nhi, trong mắt hiện lên vẻ mừng vui nồng nhiệt, hòa ái nói:
- Nghê Thường, Nghê Thường, thực là con sao?
- Tên của tôi không phải là Nghê Thường, tên tôi là Tần Tiên Nhi, tên này
do chính mẫu thân của tôi đặt cho tôi.
Tiên Nhi lạnh lùng đáp.
- Được, được, Tiên Nhi, tên này do chính mẫu thân con đặt, vậy thì cứ gọi con
là Tiên Nhi đi. Bất kể con là Nghê Thường hay là Tiên Nhi đi chăng nữa, thì con
vẫn là đứa con gái mà trẫm yêu thương nhất.
Lão hoàng đế cười hiền hậu nhưng lại dẫn đến một trận ho khan, Cao Bình vội
vàng vỗ nhẹ vào lưng hoàng đế một lúc, sắc mặt tái nhợt của hoàng đế mới có
chuyển biến tốt lên một chút, ra lệnh cho Cao Bình:
- Không cần lo lắng làm gì, còn không mau mang ghế cho công chúa và Lâm đại
nhân ngồi.
Cao Bình vội ứng tiếng bước ra, Tần Tiên Nhi vẫn nắm lấy tay Lâm Vãn Vinh,
trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, do dự một hồi lâu, rốt cuộc cắn răng mở
miệng, thanh âm lý nhí như tiếng muỗi kêu:
- Ông, ông thế nào rồi?
Lão hoàng đế thân thể vốn đã suy yếu đến mức gần như không chịu nổi, duy
chỉ với những lời này lại nghe được rất rõ ràng rành mạch, cơ thịt trên mặt
rung lên mấy lượt, trong mắt đã ngân ngấn nước:
- Tiên Nhi, con không cần lo lắng, thân thể phụ hoàng rất khỏe mạnh, con có
thể đến thăm ta một lần, phụ hoàng đã rất mãn nguyện rồi. Trẫm cuối cùng cũng
tìm được con gái của mình.
Tần Tiên Nhi lắc đầu, quật cường nói:
- Tôi không phải đến thăm ông, tôi chỉ vào cung để thu hồi lại những đồ vật
của mẫu thân, đi ngang qua đây nên tiện thể…
- Tiện thể ghé chỗ phụ hoàng, trẫm hiểu rồi, trẫm hiểu rồi!
Lão hoàng đế trên mặt hiện lên một nụ cười chân thành, liếc mắt nhìn Lâm
Vãn Vinh, gật đầu tán dương.
Cao Bình sớm đã lấy ra mấy chiếc ghế bọc gấm, thỉnh mọi người ngồi xuống.
Tiên Nhi liếc mắt nhìn hoàng đế mặt mày tái nhợt không một chút máu, trầm mặc
một hồi lâu, rốt cuộc mở miệng:
- Ông, ông đưa tay ra đây.
Hoàng đế nghi hoặc khó hiểu, Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Lão gia tử, Tiên Nhi là muốn bắt mạch cho người.
Lão hoàng đế chợt hiểu ra, thân thể khẽ run lên, chậm rãi đưa tay ra, cười
nói:
- Trẫm thực đã quên mất, Tiên Nhi đi theo An tiên tử, học được bí kỹ Kỳ
Hoàng thuật, có thể so với diệu thủ hồi xuân, phụ hoàng thực sự rất vui mừng.
Tiên Nhi chẳng nói tiếng nào, đưa ngón tay nhỏ chậm rãi đặt lên trên cổ tay
Hoàng đế, bắt mạch một lát, vẻ mặt liền biến đổi, cả kinh thốt:
- Sao có thể như vậy?
Lão hoàng đế ý tứ sâu sắc liếc mắt nhìn nàng, mỉm cười nói:
- Con gái ngoan, phụ hoàng thân thể mạnh khỏe, con không cần lo lắng. Bây
giờ nguyện vọng lớn nhất của ta là được nghe con gọi một tiếng “phụ hoàng”…
Mắt Tần Tiên Nhi bắt đầu đỏ lên, ngón tay cào xước cả cổ tay Lâm Vãn Vinh,
môi khẽ mấp máy, nhưng một chữ cũng nói không nên lời. Lâm Vãn Vinh thầm thở
dài, nhẹ giọng ngâm:
Thụ dục tĩnh, nhi phong bất chỉ
Tử dục dưỡng, nhi thân bất tại…
Cây muốn lặng, mà gió chẳng ngừng
Con muốn nuôi, mà người chẳng ở…
(Ý nói khi con cái muốn chăm lo phụng dưỡng thì cha mẹ đã mất rồi - lời Tử
Lộ).
- Phụ hoàng…
Tần Tiên Nhi bi thiết kêu thảm một tiếng, quỳ rạp xuống đất, rồi nhào vào
lòng hoàng thượng, khóc òa lên đau đớn.
- Con gái ngoan, con gái ngoan…
Lão hoàng đế sung sướng cười to lẫn trong tiếng ho sùng sục, hai hàng nước
mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Lâm Vãn Vinh ngoảnh mặt đi thở dài một hơi, chỉ cảm thấy khóe mắt ươn ướt,
vội nháy mắt ra hiệu cho Cao Bình, hai người cùng nhanh chóng lui ra ngoài.