Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 292

Chương 292: Mượn Đại Pháo

Từ Chỉ Tinh hơi sửng sốt trong giây lát: “Gã Lâm Tam này cả ngày cứ hi hi
ha ha không có một chút nghiêm chỉnh, hôm nay sao lại ỉu xìu giống như quả cà
dầm sương vậy? Không phải là thực sự bị thương đấy chứ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Xảo đỏ lên, lén lén nhìn Tiêu phu nhân với Từ
Chi Tinh một cái, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Vãn Vinh, cái đầu nhỏ chạm vào
dưới cằm của đại ca, dịu dàng an ủi:

- Đại ca, đừng sợ! Cùng lắm thì làm lại từ đầu vậy, chúng ta trước đây vốn
cũng chẳng có gì cả mà.

Lâm Vãn Vinh dụi đầu xuống ngực nàng hai cái, phong nhũ mềm mại mịn màng
làm cho tâm tình hắn từ từ bình tĩnh lại, từng làn hương thoang thoảng xộc vào
lỗ mũi, hắn hít một hơi dài, ngẩng đầu lên nói:

- Tiểu bảo bối, ta biết rồi. Nàng yên tâm. Nếu thực sự đến ngày đó, đại ca
cái gì cũng không cần hết, chỉ cần mấy lão bà các nàng thôi, được không?

- Không có chí khí!

Từ Chỉ Tinh nghe thấy hắn nói vậy thì khẽ nhíu mày, hừ một tiếng, âm thanh
không to không nhỏ, rơi ngay vào trong lỗ tai của Lâm Tam.

Lâm Vãn Vinh ngước đầu nhìn cô ta một cái, hung hăng cãi:

- Chí khí có thể ăn được không? Từ tiểu thư, cô trước tiên hãy phân biệt rõ
ngũ cốc hoa màu, sau đó rồi mới tìm ta bàn về chí khí.

- Ta sao lại không phân biệt được ngũ cốc tạp lương chứ? Ngươi không nên
nghĩ về nữ nhi trong thiên hạ theo cái cách quá quắt như vậy! Xảo Xảo muội
muội, đại ca của muội ngoại trừ việc thể hiện uy phong trước mặt muội ra, còn
lại thì cũng chỉ bình thường thôi. Muội không nên chiều chuộng hắn quá!

Lúc nãy Lâm Tam vào gặp hoàng đế, Tiêu phu nhân đã sớm giới thiệu Xảo Xảo
với Từ Chỉ Tinh. Nữ nhân trời sinh đều rất dễ thân thiệt với nhau, nói chuyện
được một lúc đã gọi nhau tỷ tỷ muội muội liền.

Xảo Xảo lắc đầu nói:

- Từ tỷ tỷ, tỷ nói không đúng rồi. Đại ca ta là nam tử đặc biệt nhất trên
đời này, ai cũng không thể so với huynh ấy. Tỷ tiếp xúc nhiều với huynh ấy rồi,
tự nhiên sẽ hiểu.

Tiêu phu nhân tò mò nhìn Từ Chỉ Tinh với Lâm Tam, lắc đầu ngao ngán:

- Chỉ Tình, con đối với Lâm Tam rất giống với Ngọc Nhược trước kia...

Từ tiểu thư dường như không hiểu được ý tứ trong lời nói của bà, Tiêu phu
nhân mỉm cười lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Bất kể thế nào, lão hoàng đế đối với Lâm Tam cũng rất tốt. Ít nhất còn ban
cho hắn một tòa phủ lớn, cho hắn chút thể diện. Lâm Vãn Vinh đi xem xét một
vòng, nhưng không khuôn mặt nhăn nhó kia không giãn ra chút nào. Xảo Xảo thấy
sắc mặt đại ca không tốt, nhu thuận đi bên cạnh hắn, không dám cất lên một lời
nào.

Lâm Vãn Vinh đột nhiên dừng lại, thở dài nói:

- Tiểu bảo bối, đợi một lát nữa ta gọi người tới, nàng chỉ bảo chúng dọn
dẹp tòa nhà này một chút.

Xảo Xảo có đôi chút do dự:

- Đại ca, chúng ta thực sự sẽ ở đây sao?

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên:

- Sao vậy, nàng không muốn sao?

Xảo Xảo lắc lắc đầu:

- Không phải vậy. Nếu như chúng ta đều dọn đến đây hết, vậy Tiêu đại tiểu
thư với Tiêu phu nhân thì phải làm sao? Chúng ta với họ là người một nhà mà!

Lâm Vãn Vinh vui mừng: “vẫn là tiểu nha đầu này hiểu ta!”

- Yên tâm, nàng nói đúng, chúng ta đều là người một nhà! Đến lúc đó chuyển
luôn bọn họ tới đây là được rồi, dù sao vườn tược rộng rãi vậy, cho dù là mấy
trăm người cũng không vấn đề gì. Cùng lắm thì ta nỗ lực thêm một chút, kiếm
thêm ít tiền thôi.

Xảo Xảo tươi cười, ôm chặt lấy cánh tay của hắn:

- Đại ca, chàng thật tốt! Kỳ thực chàng không cần phải khổ cực như vậy,
thiếp cũng đã tính toán hết rồi, chúng ta lần này vào kinh, thiếp sẽ khai
trương ở đây một “Thực Vi Tiên” nữa. Đại ca lại quen biết hoàng đế, đến lúc
khai trương, chàng mời hoàng đế lão nhân gia tới, sẽ làm cho cửa hàng chúng ta
thêm hoành tráng.

Lâm Vãn Vinh hít vào luồng một hơi lạnh: “Nha đầu này còn ghê gớm hơn cả ta
nữa. Nàng cho rằng mời hoàng đế dễ như nhổ củ cái trắng sao, vừa đụng cái là
được!” Hắn vuốt ve không mặt xinh xắn của Xảo Xảo một lúc, gật đầu cười nói:

- Mời hoàng đế à? Có thể thử xem. Tiểu bảo bối, vậy cứ thế đi. Đại ca giờ
đây cũng là một viên quan không lớn không bé, không làm chút phận sự thì cũng
thật phụ lòng mong mỏi của hoàng đế. Nàng tìm đại tiểu thư giúp một tay, được
cùng đi tìm địa điểm, lúc nào tìm được chỗ tốt thì nói với ta một câu. Trong
quân đội ta cũng quen biết không ít người, đến lúc đó mọi người mặc giáp khiên,
mang theo mấy đội binh mã, đảm bảo mấy bọn đinh rỉ nhiều như trâu kia cũng phải
ngoan ngoãn nhường đường cho muội tự do thoải mái thôi. Bảo bối, đại ca có phải
rất thông minh không?

Xảo Xảo cười khanh khách, nghĩ lại việc ngày đó ở Kim Lăng hắn lừa gạt
người ta, trong lòng tràn ngập nỗi ấm áp. Tiêu phu nhân ở phía sau nghe thấy,
cũng lắc đầu: “May mà Lâm Tam này là gia nhân của Tiêu gia, nếu như đổi lại hắn
cùng với Tiêu gia đối đầu, quả thực cũng không có ai có thể đối phó lại hắn.”

Tính tình Xảo Xảo hay lo, thấy căn nhà to lớn này đầy bụi bặm, liền vội vã
thu xếp muốn dọn dẹp. Từ Chỉ Tinh với Xảo Xảo tuy mới gặp cũng có thể coi là
bạn tâm giao, tự nàng mang theo hai mươi mấy tráng đinh bên nhà mình qua, giúp
đỡ Xảo Xảo dọn dẹp. Hai nữ tử này ríu ríu rít rít, Tiêu phu nhân cũng hăng hái
lên, chỉ đạo bốn phía nên bố trí thế nào. Ba nữ nhân, một trường nhộn nhạo, gạt
Lâm Vãn Vinh qua một bên.

Xảo Xảo vốn vội vàng, nhưng hắn có việc còn lo lắng hơn nữa, Lâm Vãn Vinh
nhớ lại việc mà lão hoàng đế nói, trong lòng buồn bực. Đang muốn ra ngoài đi
dạo, thì gặp ngay ở cửa phủ một người ngoại quốc mũi cao. Lâm Vãn Vinh liền
nhận ra hắn, đó chính là người thay mặt A Sử Lặc đến tặng hãn huyết bảo mã.

- Alibaba, ngươi ở đây làm gì vậy?

Lâm đại nhân cười, gọi to, trong lòng suy xét: “Hãn huyết bảo mã của người
Đột Quyết, lão tử còn chưa thử qua, có lẽ nên tìm lúc nào đó tập cưỡi một chút.
Sau này nếu hoàng đế trở mặt, lão tử dùng để chạy trốn cũng rất hữu dụng a!”

- Đại nhân, ta không phải là
Alibaba, ta là Cáp Ni Ba!

Tên Đột Quyết mũi cao sửa lại.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Cũng vậy thôi, cũng vậy thôi.
Cáp Ni Ba là cách gọi của người Đột Quyết các ngươi, theo ngôn ngữ Đại Hoa ta,
tên của ngươi được gọi là Alibaba. Alibaba theo truyện Nghìn lẻ một đêm của
Arab là một nhân vật nổi tiếng thông minh. Ta thấy ngươi mày rậm, mắt to, dáng
vẻ đường đường, trí tuệ cũng có lẽ giống với hắn ta. Ta hỏi Alibaba Cáp Ni Ba
ngươi ở đây làm gì vậy?

Cáp Ni Ba bị Lâm đại nhân nói cho
một hồi hoa cả mắt, chưa kịp lại hai câu, tên của hắn đã bị Lâm đại nhân đổi
thành ‘Alibaba Cáp Ni Ba’.

- Bẩm đại nhân, Lộc Đông Tán quốc
sư với A Sử Lặc đại nhân phân phó mời ngài hôm nay đi dự tiệc, tiểu nhân đến là
để đón rước ngài!

Cáp Ni Ba cung kính nói.

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn, thấy
mặt trời vừa mới quá trưa, nhất thời ngạc nhiên:

- Ta nói Alibaba nè, bây giờ mới
là buổi trưa, ngươi muốn mời ta đi ăn cơm, cũng không cần đến sớm vậy chứ!

Cáp Ni Ba lắc đầu:

- Đại nhân, không đến sớm không
được. A Sử Lặc đại nhân đã nói, ngài đồng thời đáp ứng lời mời của Cao Lệ vương
tử và Thành vương gia, tối nay qua chỗ nào còn chưa rõ. Đại nhân lo lắng vạn
phần, dặn dò tiểu nhân đến thật sớm. Sáng sớm nay tiểu nhân xuất phát, đến chỗ
trọ của ngài, người ở đó nói ngài đã đi xem nhà rồi, tiểu nhân liền chạy thẳng
tới đây.

“Sáng sớm đi xuất phát?” Lâm Vãn
Vinh ngưng cười, không để ngươi phải tìm đến Thông Châu, cũng coi là đối may
với ngươi rồi. Hắn gật gật đầu:

- Alibaba, tiếng Đại Hoa của
ngươi rất tốt, là ai dạy cho ngươi vậy?

Cáp Ni Ba ngẩng đầu, hãnh diện
nói:

- Ta lúc ở trong bộ tộc có cùng
với Đại Hoa giao thương, muốn học tiếng Đại Hoa không khó, nhưng mà tiếng Đại
Hoa của các ngài quá thô thiển, không thể so được với văn tự của Đột Quyết ta
Được.

Nhà ngươi đúng là biết cách nói
đùa. Sự thô thiển của dạng văn tự như nòng nọc của các ngươi, chỉ có thể so
sánh với mấy con tinh trùng chưa tiến hóa mà thôi, còn dám đòi đường đường
chính chính so sánh với chữ nghĩa vuông vắn của chúng ta?” Lâm Vãn Vinh cười
hắc hắc:

- Hôi hóa phì phát hắc, hắc hóa
phì phát huy!* Alibaba, ngươi nói theo ta một lần thử coi.

Cáp Ni Ba nói líu cả lưỡi, Lâm
đại nhân cười to ha hả, bước chân đi về phía trước. Cáp Ni Ba vội vàng theo
sau:

- Đại nhân, đại nhân. A Sử Lặc
đại nhân vẫn đang đợi ngài mà!

Mấy người Đột Quyết này vội vã
mời ta như vậy, cuối cùng là muốn làm gì đây? Không lẽ thực sự muốn tặng cho ta
vài mỹ nữ người Hồ à? Người Đột Quyết tóc xoăn, mũi cao, mắt xanh, môi dày, con
gái thì có lẽ thích hợp với việc múa cột.” Lâm đại nhân nhất thời hứng thú,
cười nói:

- Đại nhân nhà ngươi đã hiếu
thuận như vậy, ta sẽ qua chỗ hắn. Alibaba, ý nghĩa của hiếu thuận ngươi không
hiểu đúng không?

Cáp Ni Ba lắc lắc đầu, Lâm Vãn
Vinh khoát khoát tay nói:

- Vậy thì nhanh nhanh chuẩn bị kiệu!
Ta đang chờ được các ngươi tặng quà đây!

Cáp Ni Ba vội lắc đầu:

- Đại nhân, ta không có kiệu.
Người Đột Quyết chúng ta sinh ra trên lưng ngựa, đi lại cũng dựa vào ngựa. Tiểu
nhân đã chuẩn bị cho ngài một con ngựa tốt, ngài xem…

Hắn đưa ngón tay vào miệng huýt
lên mấy tiếng, âm thanh lọc cọc lọc cọc vang lên, hai con ngựa Đột Quyết từ xa
nhanh chóng chạy tới. Hai con ngựa này mặc dù không thể có được vẻ thần tuấn uy
vũ như hãn huyết bảo mã, nhưng mà thân hình cũng rất cao lớn, săn chắc, vừa
nhìn đã biết là chạy rất nhanh.

- Đại nhân, mời lên ngựa!

Cáp Ni Ba đưa dây cương cho hắn,
cung kính nói.

- Alibaba, các ngươi không phải
là có hãn huyết bảo mã sao, nhanh kiếm vài con đến cho ta cưỡi thử!

Lâm đại nhân nhớ tới mấy con hãn
huyết bảo mã, thấy Cáp Ni Ba mang đến hai con ngựa bình thường để lừa mình,
trong lòng không bằng lòng tí nào, mở miệng nói thẳng.

- Việc này...

Cáp Ni Ba lúng túng trả lời:

- Không dấu đại nhân. Người Đột
Quyết chúng ta mặc dù có hãn huyết bảo mã, nhưng mà hãn huyết bảo mã cực kỳ trân
quý, không phải người bình thường nào có thể có được. Lần này Sử đại nhân mang
theo mười con hãn huyết bảo mã, trong đó, hai con đã tặng đại nhân, còn lại là
tặng cho… À, trong tay đại nhân chúng ta không còn con hãn huyết bảo mã nào
nữa!

“Mẹ nó, mới tặng ta hai con đã
hết sạch rồi. Lão bà của lão tử ta nhiều như vậy, sau này nếu cùng đi, vậy
không đủ mỗi người một con rồi.” Hắn khịt mũi một cái, nói:

- Alibaba, các ngươi không đủ
hiếu thuận a! Người Đột Quyết các ngươi giỏi về cưỡi ngựa, nhiều năm đánh nhau
với Đại Hoa chúng ta, không lẽ không cưỡi hãn huyết bảo mã?

Cáp Ni Ba ha hả cười lớn:

- Nghe vậy là biết đại nhân chưa
từng đi lên phương Bắc rồi. Người Đột Quyết chúng ta có sở trường về ngựa thì
không sai, nhưng hãn huyết bảo mã là lễ vật của trời ban cho, trân quý vô cùng,
làm sao có thể dùng là ngựa chiến chứ? Chiến mã của chúng ta, đều là hãn huyết
mã kém chất lượng với ngựa bình thường lai giống sinh ra, giống như hai con
ngựa mà ngài nhìn thấy đây. Mặc dù trải qua nhiều năm giao phối, dòng máu của
hãn huyết mã ngày càng nhạt đi, nhưng vẫn tuyệt đối hơn hẳn loại ngựa thấp lùn
của Đại Hoa các ngài.

“Mẹ nó, hóa ra đều là ngựa tạp
chủng cả!” Lâm đại nhân cười hắc hắc một tiếng, xoay người nhảy lên ngựa, vỗ
mạnh một cái lên lưng ngựa, hai con ngựa lớn này liền sải chân, chạy như bay ra
ngoài thành.

Người Đột Quyết quả nhiên là kỵ
sĩ trời sinh, Lâm đại nhân cũng đã trải qua việc cưỡi ngựa đánh nhau, luận về
kỹ thuật cưỡi ngựa cũng tuyệt đối không tồi, nhưng mà Cáp Ni Ba này cưỡi ngựa
chạy như bay, kỵ thuật so với hắn tinh thông hơn nhiều.

- Alibaba, ngựa của người Đột
Quyết các ngươi quả không tồi!

Lâm Vãn Vinh cùng với Cáp Ni Ba
sóng vai, lên tiếng khen ngợi.

- Điều đó là đương nhiên, Đột
Quyết chúng ta có thể hùng mạnh như vậy, đều là dựa vào mấy con tuấn mã chạy
như bay này.

Cáp Ni Ba dương dương tự đắc.

- Vậy ngựa Đột Quyết các ngươi sợ
cái gì?

Lâm Vãn Vinh làm ra vẻ không để
tâm, hỏi tiếp.

- Sợ lửa, sợ khói, ngựa của Đột
Quyết chúng ta có điểm mạnh là tốc độ rất nhanh, nhưng không dai sức.

Cáp Ni Ba thật thà nói hết.

“Tiểu tử này quả nhiên đủ hiếu
thuận!” Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ bả vai hắn, cười ha hả. Hai người, hai ngựa cùng đi
thẳng ra ngoài thành. Đột Quyết lần này phái đến một đoàn hơn trăm người, trừ
một số ít là ở tại dịch trạm trong thành, những người còn lại đều cắm trại ở
bên ngoài. Đối với người Đột Quyết mà nói, ở trong trại hiển nhiên là càng hợp
với cách sinh hoạt của họ.

Hai người cùng cưỡi ngựa về hướng
bắc, xa xa đã nhìn thấy một ngọn núi trông rất hùng vĩ, những cây tùng vững
chãi vươn cao, sơn tuyền róc rách đổ xuống, phong cảnh cực kỳ tráng lệ. Dưới
chân núi là một thảm cỏ lớn, những ngọn cỏ mới nhú tạo nên một lớp thảm xanh
tươi mơn mởn. Mười mấy cái lều màu trắng được dựng dưới chân núi, nhìn từ xa,
giống như những đám mây trắng tinh, điểm lên giữa nền xanh của cỏ, trông thật
nổi bật.

“Nơi này non xanh nước biếc,
phong cảnh hợp lòng người. Mấy tên Đột Quyết này không ngờ lại chọn đúng địa
điểm này!” Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng.

Từ xa, từ trong đám lều bạt, xuất
hiện hai con tuấn mã, hướng về hai người chạy nhanh tới. Cáp Ni Ba “Huuuu…” một
tiếng dài, giật dây cương khiến cho chân trước của ngựa giơ lên cao, ngẩng đầu
hí dài.

- Đại nhân, Lộc Đông Tán quốc sư
và A Sử Lặc đại nhân đang chạy tới đón ngài.

Cáp Ni Ba vội vàng nói. Lâm Vãn
Vinh ngước mắt nhìn, thấy hai con ngựa đang phi nhanh tới, hai người ngồi bên
trên, chính là A Sử Lặc và Lục Đông Tán.

Hai người chạy đến trước mặt, Lộc
Đông Tán một tay nắm lại đặt lên ngực, cúi người hành lễ:

- Lâm đại nhân quang lâm, Lộc
Đông Tán cực kỳ vinh hạnh!

Lâm Vãn Vinh vòng tay lại đáp lễ,
cười hi hi:

- Lộc huynh khỏe không! A huynh,
cũng khỏe chứ!

Hai người thấy hắn xưng hô không
theo quy tắc nào cả, bất giác đưa mắt nhìn nhau, trên mặt cùng hiện lên nụ
cười. Bốn người bốn ngựa đi thẳng vào phía trong doanh trướng. Trong doanh có
dựng mấy cái giá gỗ cao cao, bên trên có mấy con dê núi mới giết, lửa trại cháy
hừng hực. Mấy con dê được nướng đến vàng óng, mỡ từ từ chảy ra, rơi xuống ngọn
lửa, lửa lại càng bùng cháy, tạo nên một tràng âm thanh tí tách, lộp bộp. Bên
cạnh là mấy cái giá do ba khúc gỗ chụm lại, phía dưới treo mấy nồi bằng sắt lớn
lớn, hơi nóng trong nồi bốc lên, hương thơm của rau dại theo gió thoảng ra.

“Sinh hoạt của người Đột Quyết
thật dân dã a! Thức ăn đều là rau xanh, lại thích vận động nhiều, khó trách cơ
thể lại cường tráng đến vậy.”

A Sử Lặc nhìn thấy Lâm đại nhân
trên đường cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đồ ăn, liền cười hắc hắc nhìn hắn một cái,
ý tứ sâu xa:

- Lâm đại nhân, người Đột Quyết
chúng ta từ nhỏ đã cưỡi ngựa bắn tên mà lớn lên. Bảo người Đột Quyết chúng ta
làm thơ, thêu thùa, chúng ta khẳng định không được, nhưng mà nói về mã thuật và
đao thuật, trên thế giới không ai có thể hơn chúng ta.

Tiếng Đại Hoa của A Sử Lặc còn có
chút gượng gạo, nhưng ý tứ trong câu nói này, Lâm đại nhân nghe rất rõ. Hắn
cười hắc hắc:

- A huynh lần này sai rồi. Đại
Hoa ta đất đai rộng lớn, dân cư đông đảo, có thể nói là bao gồm vạn vật, cảnh
sắc muôn vàn, có người có thể làm thơ, có người có thể thêu thùa, loại người có
thể cưỡi ngựa, lại càng nhiều hơn. Hai nước chúng ta giao chiến nhiều năm, Đại
Hoa ta ẩn nhẫn chưa bộc lộ hết, do đó A huynh cho rằng Đại Hoa ta sợ Đột Quyết.
Vậy thì nhầm to, nhầm to rồi. Cổ nhân có thơ rằng:

Đại Mạc cát như tuyết

Yên sơn trăng trên đầu

Chỉ cần ta muốn đánh

Hồ nhân tất phải hàng

Lộc Đông Tán thân là Đột Quyết
quốc sư, đối với văn hóa Đại Hoa cũng rất hiểu rõ, nghe vậy cau mày hỏi:

- Đây là thơ gì vậy? Sao ta chưa
từng nghe qua.

- Chưa nghe qua không có nghĩa là
không có, đây chính là điểm bác đại tinh thâm của văn hóa Đại Hoa ta. Lộc
huynh, huynh cần phải học hỏi hơn nữa a!

Lâm Vãn Vinh cười ha hả.

Lộc Đông Tán cũng không phải là
kẻ tầm thường, gật đầu đáp:

- Lời này của Lâm đại nhân rất
đúng, trong tộc của ta, muốn nói đến học vấn cao nhất, thông hiểu Đại Hoa nhất,
không phải là Lộc Đông Tán ta, mà là người khác.

“Lộc Đông Tán, con người này vốn
đã không đơn giản rồi, Đột Quyết lại còn có con trâu nào còn giỏi hơn hắn sao?”
Trong lòng Lâm Vãn Vinh hơi bất ngờ. Thế giới lạ lẫm này hoàn toàn không giống
với tiền thế của hắn: “Người Đột Quyết trải qua nghìn năm không chỉ ngoan cường
sinh tồn, mà còn ngày càng hùng mạnh, gần như có thể sánh với Đại Hoa. Cuối
cùng là Đại Hoa diệt người Hồ, hay là người Hồ đánh bại Đại Hoa, cái đó còn
chưa biết. Có nên giúp Lý Thánh phát minh ra mấy thứ hữu dụng không đây? Ví dụ
như máy bay, đại pháo gì đó chẳng hạn? Ha ha, lão tử ngày càng yêu nước mất
rồi!”

Hắn đang thầm nghĩ lung tung một
hồi, ba người đã đi vào trong trướng. Đây đại khái là chủ trướng của A Sử Lặc,
trong trướng được trải thảm đỏ, đặt mấy con dê cái bằng trân châu, tràn đầy
phong vị dân tộc.

A Sử Lặc chỉ tấm thảm dưới đất
đắc ý nói:

- Mời Lâm đại nhân xem, tấm thảm
này gọi là Lệ thảm, là chiến lợi phẩm năm xưa lúc ta chinh phạt bộ lạc Thiết
Lặc thu được, nghe nói là do nhiều đời Thiết Lặc đạt đạt tự tay thêu dệt,
truyền từ đời này sang đời khác, mới có kích thước to như vậy. Bởi vì nước mắt
của Thiết Lặc đạt đạt đã rơi xuống trên đó, nên mới gọi là Lệ thảm.

Lộc Đông Tán giải thích:

- Đạt đạt, chính là muội muội
hoặc là nữ nhi của Thiết Lặc đại hãn, cũng giống như công chúa của Đại Hoa.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, móc từ
trong ngực ra một khẩu súng lục:

- Mời hai vị xem, cái đồ chơi này
gọi là súng lục, thường được gọi là đại pháo cầm tay. Hắc hắc, uy lực của đại
pháo, A Sử Lặc huynh, huynh đã tận mắt nhìn thấy rồi. Năm xưa thái gia gia của
gia gia của gia gia ta, mang nó nam chinh bắc chiến, đoạt Cao Lệ, Đông Doanh,
diệt đế chế Ba Tư, tiễn trừ Mông Cổ, từ châu Á đánh sang châu Âu, ngủ trên dòng
Amazon, ngựa uống nước sông Danube, hiệu lệnh thiên hạ, ai không dám theo? Bọn
họ giết một người, nhổ lấy một cọng tóc, về sau đem đống tóc đó lại một chỗ,
làm thành một tấm thảm. À, nó chính là thảo nguyên mà hôm nay chúng ta đang
đứng đây.

“Tên này đúng là không biết xẩu
hổ a! Lịch sử Đại Hoa các ngươi lấy đâu ra chuyện này? Toàn do hắn khoác lác
thành ra một mớ hỗn loạn mơ hồ!” Lộc Đông Tán cùng với A Sử Lặc đồng thời khinh
bỉ nhìn hắn một cái. Đến lúc nhìn thấy khẩu súng lục trên tay hắn, hai người
bất giác dừng lại, đưa mắt nhìn nhau, hơi gật đầu.

- Không cần vội nói chuyện, Lâm
đại nhân, mời ngồi…!

Lộc Đông Tán mỉm cười chuyển chủ
đề, kéo Lâm Vãn Vinh xếp bằng ngồi xuống.

Lâm đại nhân ngồi trên thảm, hai
chân tê dại, trong lòng vô cùng khó chịu: “Không trách người Đột Quyết đều
thích cưỡi ngựa, hóa ra là cũng không còn cách nào cả. Ngồi xếp bằng như thế
này mấy ngày, không khéo xương cốt thần kinh đều đau chết mất thôi.”

Trong lúc nói chuyện, sớm đã có
người hầu nướng chín cả con dê béo tròn, mang luôn cả cái giá nướng vào. Màu
vàng ươm của con dê nướng trông thật ngon mắt, mỡ chảy xuống phía dưới, mùi
thơm ngào ngạt. A Sử Lặc nâng chén rượu:

- Lâm đại nhân hôm nay có thể đến
dự yến hội của ta, A Sử Lặc rất cảm kích. Nào, chúng ta uống cạn chén này. Hoan
nghênh Lâm đại nhân đến!

A Sử Lặc và Lộc Đông Tán nâng
chén uống cạn, đưa tay quẹt miệng, tỏ vẻ mùi vị vẫn chưa tan hết. Lâm đại nhân
vừa đưa chén lên miệng, liền cảm giác một hơi tanh xộc lên mũi: “Mẹ nó, đây là
cái quái gì vậy? Nước đái ngựa à?”

A Sử Lặc cười ha hả:

- Lâm đại nhân chưa từng uống
loại hảo tửu này sao. Đây là rượu sữa ngựa đặc sản của Đột Quyết chúng ta, là
sữa vắt từ ngựa mẹ đang mang thai, rất ngon, còn ngon hơn cả sữa của phụ nữ
mang thai!

“Thô bỉ! Cái gì mà sữa chứ? Gọi
là ‘meo meo’ không tốt hơn sao?” Lâm đại nhân trong lòng khinh thường A Sử Lặc,
nhắm mắt uống một ngụm sữa ngựa, mùi tanh nồng nặc, sự khó uống nói không nên
lời, cũng không biết hai tên mũi to này đang uống cái gì nữa. Kể cả nướng dê là
sở trường của người Hồ, vị cay nồng xộc lên cả mũi, phồng cả miệng. May vẫn có
những món rau tự nhiên thuần túy, Lâm đại nhân đút mấy miếng vào miệng, lúc đó
mới hoàn toàn quên đi vị sữa ngựa.

Thấy Lâm đại nhân ăn như sói như
hổ, hai người mỉm cười, A Sử Lặc vỗ tay một cái, một tràng lao xao bên ngoài,
mấy nữ tử người Hồ đi vào, toàn thân chỉ được che phủ bởi một mảnh tơ lụa màu
vàng mỏng manh, lộ ra cả làn da bụng trắng muốt, ánh mắt cực kỳ quyến rũ.

Mấy cô gái người Hồ này cao hơn
nữ tử Đại Hoa, thân hình cũng nở nang hơn, bộ ngực vươn cao, như đỉnh núi liền
nhau, cặp mông tròn trịa, chắc nịch. Trước tròn, sau cong, cực kỳ dụ người.

“Mẹ nó, nữ nhân mà cưỡi ngựa thì
dáng dấp thật ngon mắt a! Mông vừa to vừa tròn, “meo meo” vừa vểnh vừa thẳng,
nóng bỏng quá! Có nên dựng mấy cây cột trong trướng này không nhỉ, cho A Sử Lặc
với Lộc Đông Tán mở rộng tầm mắt?”

Ngắm mấy cô gái dị tộc tràn đầy
phong tình, trong lòng Lâm Vãn Vinh bấn loạn. Ánh mắt A Sử Lặc soi mói lung
tung trên thân hình mấy Hồ nữ kia một vòng, cố gắng nuốt nước bọt, nhẹ nhàng vỗ
tay. Tiếng huyền nhạc vang lên, mấy thân hình của nữ tử người Hồ từ từ uốn éo
theo điệu nhạc.

Mảnh lụa mỏng manh không che kín
được bộ ngực nở nang, cái mông tròn trịa cứ lắc lư theo điệu nhạc nhịp nhàng,
chiếc eo thon, tay ngọc chân ngà cũng rung động theo, đôi mắt to xinh đẹp cũng
toát ra từng ánh nhìn mê hoặc. Đột nhiên loạt xoạt một tiếng, mảnh lụa kia bị
ném đi, trên người mấy nữ tử này chỉ còn lại một cái váy ngắn, lộ hẳn đôi chân
ngọc dài trắng tinh. Chỉ cần khẽ lắc nhẹ, đôi chân hơi hé ra, lộ cảnh xuân sắc
như ẩn như hiện bên trong váy, mị hoặc không biết dùng lời nào diễn tả.

“Thú vị a, hở ra luôn nhất định
càng rất thú vị nữa!” Lâm Vãn Vinh đang nhìn một cách say sưa, chợt nghe tiếng
A Sử Lặc vang bên tai mình:

- Đại nhân, nếu ngài thích, mấy
nữ tử này đều tặng cho ngài hết.

- Cái này, không hay rồi rồi?!
Mấy nàng đó có biết múa cột không vậy? Thử một tí đi, nhanh thử một tí đi!

Lâm đại nhân lau lau nước miếng.

A Sử Lặc và Lộc Đông Tán nhìn
nhau cười, Lộc Đông Tán nói:

- Đại nhân, chúng ta muốn tìm
ngài mượn một vật?

- Mượn cái gì vậy?

Lâm Vãn Vinh vẫn không quay đầu
lại, hỏi.

- Mượn đại pháo…

A Sử Lặc mỉm cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3