Vương quốc ảo - Hồi 03 - Phần 2

*

Tôi luôn hỏi phụ vương anh của tôi đi đâu, có việc gì
không, sao lâu lắm rồi mà tôi không gặp.

Phụ vương tôi chỉ lặng im, đưa tay chỉ bóng con chim
tuyết đang vụt qua giữa bầu trời, ông nói với tôi rằng, con hãy xem, con chim
kia thật tự do biết bao.

Đột nhiên, tôi nghĩ lại chuyện ngày trước, tôi và anh tôi
dẫn nhau đi chơi trong rừng nhìn thấy những con chim bay trong đó, nhìn thấy
những bóng râm của cây cối rơi vào mắt anh rồi biến thành một màu đen kỳ lạ.
nhưng việc đó đã qua đi hàng trăm năm rồi.

Tiếng sấm vang rền nơi chân trời, giống như rất nhiều
tiếng trống khua vang cả đế quốc Ảo Tuyết.

Trì Mặc chết năm hai trăm tuổi, cũng là năm tôi một trăm
chín mươi tuổi và trở thành vua của bộ tộc Vu Lạc.

Chính là tôi đã giết chết anh của tôi - anh Trì Mặc,
người tôi yêu quý nhất, người mà trên cơ thể luôn tỏa ra mùi hương hoa thơm
ngát, người luôn nói: “Có Điệp Triệt, anh mãi mãi không thấy lẻ loi”.

Một tháng sau khi anh mất tích, tôi mơ thấy Trì Mặc bị
giam ở dưới Đàn tế tối tăm và ẩm ướt, anh bị đóng đinh trên một bức tường, đầu
gục xuống, mái tóc rủ che lấp hết khuôn mặt tuấn tú, tôi không nhìn thấy khuôn
mặt của anh, nhưng tôi biết chắc là anh đang rất đau khổ.

Tôi đi tìm phụ vương, phụ vương cuối cùng cũng kể lại
chuyện của Trì Mặc, ông nói chậm rãi và rất mông lung, giống như một giấc mộng
vừa huyền ảo lại vừa rõ ràng, tới khi tỉnh dậy, nước mắt tôi đầm đìa khuôn mặt.

Phụ vương nói cho tôi biết, thực ra mẫu hậu của Trì Mặc
là người ông yêu quý nhất, mẹ của bà có đôi con ngươi đỏ như lửa và mái tóc dài
lay động như ngọn lửa vì bà là người bộ tộc Lửa. Khi phụ vương lấy bà, bà vẫn
còn dung mạo của người con gái bộ tộc Băng. Nhưng khi bà hai trăm tuổi, mắt và
tóc bà bỗng biến thành đỏ như lửa, giống hệt loại lửa phá thiên.

Mẫu hậu của Trì Mặc sinh cho phụ vương một mình Trì Mặc.
Khi sinh, bà đã dùng kiếm băng tự rạch bụng mình, sau đó có rất nhiều đốm lửa
trong bụng rơi ra, Trì Mặc xuất hiện trong những đốm lửa đó, thần sắc rất hiền
từ, ánh mắt rất sinh động. Sau đó, ngọn lửa dần dần lụi đi, mắt và tóc của Trì
Mặc biến thành màu trắng giống hệt như phụ vương, nhưng phụ vương biết rằng,
khi tròn hai trăm tuổi, nó sẽ trở lại như những ngọn lửa.

Hôm đó, khi nhà vua đi tới cạnh Trì Mặc đã phát hiện ra
anh chính là hậu duệ của bộ tộc Lửa, cho nên người phải làm anh mất tích bằng
một cực hình rất tàn khốc, đó là dùng năm thanh kiếm băng đóng chặt anh lên bức
tường trong mười bốn ngày để cho máu chảy hết mà chết.

Khi tôi nghe được tin này, nước mắt chảy giàn giụa, tôi
nhớ tới cơ thể mỏng manh của anh.

Cuối cùng tôi cũng gặp được anh của tôi trong một gian
phòng tối tăm dưới Đàn tế, dòng máu đỏ từ những vết đâm qua ngực cứ chảy mãi,
chảy mãi không ngừng loang ra mặt đất giá lạnh, tôi nhìn thấy mái tóc và con
người anh đã đỏ như lửa.

Tôi bước đến chỗ chân anh, anh cúi xuống nhìn tôi, tôi
nhìn thấy khuôn mặt anh bị mái tóc che lấp không để lộ chút đau khổ hay oán hận
gì, vẫn rất bình tĩnh và đầy suy tư.

Anh hỏi tôi: “Điệp Triệt, muội đã biết hết rồi ư?”.

Tôi nhìn lên và gật đầu.

Anh nói tôi đừng buồn, chưa bao giờ ta hận phụ vương cả,
ta càng thích muội hơn. Chỉ cần muội đến được đây là ta đã hạnh phúc lắm rồi,
hãy thay ta chăm sóc phụ vương, chăm sóc thần dân của bộ tộc này.

Khi tôi quay đi thì thanh kiếm thứ ba cũng vừa đâm thủng
ngực anh, tôi như nghe thấy tiếng máu thịt đứt ra, dòng máu chảy trào vách đá.

Tôi thấy anh chau mày mà lòng đau như cắt.

Trì Mặc nhìn tôi, nói: “Điệp Triệt, muội chớ đau lòng,
hãy còn hai thanh kiếm băng nữa, sau đó ta sẽ có thế ngủ một giấc dài rồi”.

Tôi hỏi sao nhà vua lại có thể tàn nhẫn như vậy, ta quyết
không cho phép.

Sau đó tôi bước đi, làm phép gọi thanh kiếm băng về rồi
đâm một nhát xuyên qua cổ anh.

Anh cúi đầu xuống, mái tóc trùm lên mặt tôi, nước mắt của
anh chảy vào mắt tôi, tôi như nghe tiếng thì thào của anh: “Hỡi Điệp Triệt, sao
muội khờ dại thế, sao lại phải làm vậy vì ta?”

Tôi nói rằng, muội không thể cứ đứng nhìn cảnh này được.

Dòng máu tươi của Trì Mặc chảy theo thanh kiếm băng xuống
nhuộm đỏ cả tấm áo dài ảo thuật của tôi.

Vì tôi giết chết Trì Mặc, người mà Đại vương yêu cầu phải
dùng hình thật tàn khốc nên Người đã nổi giận, phụ vương nhìn tôi với ánh mắt
đầy thương đau và hối tiếc. Tôi bước tới ôm lấy phụ vương, trong chốc lát,
những vết nhăn già lão bỗng xuất hiện rất nhanh trên khuôn mặt của Người.

Người hỏi tôi định làm gì vậy, tôi đáp là mình không sẵn
sàng để làm vua của bộ tộc Vu Lạc, tôi sẽ rời bỏ nơi đây đi tìm chốn ẩn cư,
sống nốt quãng đời còn lại của mình.

Phụ vương không nói gì, tôi chỉ nghe thấy tiếng kêu của
chim bay trên trời, tôi ngẩng đầu lên, nghĩ về những chiếc lông chim đang bay
bay rơi xuống mắt tôi và anh Trì Mặc đẹp làm sao!

Khi tôi chuẩn bị rời cung điện thì gặp một cô gái ngay
dưới chân thành, cô ta nói mình tên là Uyên Tế, nàng hỏi tôi có muốn đi xem xem
tình cảm của tôi đối với Trì Mặc liệu có thể làm cảm động được bức tường than
thở trong truyền thuyết hay không? Tôi quay lại nhìn cung điện của gia tộc tôi
lần nữa, cảm thấy nó quá bé nhỏ như một vườn hoa thủy tinh mà thôi.

Uyên Tế nói, đúng nó là vườn hoa thủy tinh.

Tôi đột ngột hỏi, làm sao nàng biết được ý nghĩ của ta?

Uyên Tế không trả lời câu hỏi của tôi mà nói, bà là một
nhạc công có linh lực cao siêu, vậy liệu bà có muốn đi xem bức tường than thở
trong thần thoại của bộ tộc tôi không?

Tôi cúi đầu suy nghĩ và phát hiện ra rằng, trong thành
Nhẫn Tuyết chẳng có gì đáng để tôi lưu luyến nữa, và thế là tôi gật đầu. Khoảng
khắc đó, tôi nhìn thấy vô số những bông hoa nở trong không gian, đó là những
linh hồn của các đóa hoa. Đây không phải là ảo giác, bởi chính mắt tôi nhìn
thấy ngón tay của Uyên Tế co duỗi và những phép thuật mà cô ta dùng.

Khi tôi rời thành Nhẫn Tuyết, trong đầu tôi bỗng hiện lên
vô vàn những bức tranh, tôi nhìn thấy anh Trì Mặc đứng giữa bãi tuyết mỉm cười
với tôi, tôi nhìn thấy bóng những con chim rơi vào trong mắt anh lan tỏa ra
thành một màu đen mênh mang, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh như những vì sao của
anh đang đứng ở cổng thành chờ đợi tôi trở về, màu sắc trên tà áo anh lan tỏa
mãi, tôi nhìn thấy anh của tôi đang ngồi trên thành cao gẩy đàn chờ tôi quay
về, tóc bị gió thổi bay tung về phía phương bắc, tấm áo dài ảo thuật của anh
mãi mãi sạch sẽ bay phấp phới, tôi nhìn thấy anh với đôi lông mày lưỡi mác đang
bị đóng đinh trên tường, nước mắt chảy xuống làm ướt mặt tôi và tà áo dài màu
lam của chàng, những bông hoa băng dính trên áo chàng nở rộ như những đóa hoa
sen...

Tiếng sấm rền vang sau lưng tôi như tiếng đổ vỡ của tòa
thành.

Tôi ngước lên, xung quanh ngập một mùi thơm của hoa đang
nở, linh hồn của những đóa hoa.

Trì Mặc - người tôi yêu nhất cuối cùng cũng đã biến mất
ngay trước mắt tôi.

Xin đại huynh hãy tha thứ cho muội, muội phải ra đi, phải
rời khỏi tòa cung điện này, rời xa Vương Quốc Ảo nơi chôn vùi tuổi xuân của
muội. Có thể ở nơi tận cùng của trời đất muội sẽ gặp lại linh hồn của huynh,
lúc ấy, xin huynh hãy mỉm cười với muội, nụ cười như phá tan ánh triều dương,
hãy để cho muội được cười, cho chảy hết nước mắt của mình, sau đó hãy để cho
muội thấy huynh đang tự do, đang ca hát.

Vì Tinh Quỹ hôn mê mãi không tỉnh nên chúng tôi không thể
lên đường, bởi phía trước là lãnh địa của Bắc phương hộ pháp Tinh Trú, nếu
không có Tinh Quỹ thì khó lường được mỗi bước đi của chúng tôi sẽ gặp trở ngại
gì.

Cung thần Huyền Vũ ở nơi cao nhất của núi Tuyết, ngay cả
khi đứng ở lãnh địa của Nam phương hộ pháp cũng có thể nhìn thấy, tòa cung điện
màu trắng nguy nga trông như một thanh kiếm sắc nhọn chĩa thẳng lên trời xanh,
thần bí mà cũng rất tráng lệ. Trong những tối Tinh Quỹ ngủ mê, chúng tôi có thể
nhìn thấy những vì sao trên nóc cung điện chọc trời đó luôn thay đổi vị trí
theo một quĩ đạo rất kỳ lạ. Thỉnh thoảng, cả cung điện phát ra thứ ánh sáng
trắng rực rỡ hắt lên trên bầu trời đen mông lung, hội tụ lại thành một vì sao khổng
lồ, giống như vết sẹo giữa trán của Tinh Cựu và Tinh Quỹ.

Tinh Quỹ tỉnh lại sau ba ngày hôn mê nhưng rồi lại ngất
lịm đi, trong giây lát tỉnh lại đó, miệng Tinh Quỹ trào ra dòng máu trắng, nó
nắm lấy tà áo của Hoàng Thác nói một cách đau khổ rằng: “... Hãy dẫn tôi... trở
về cung thần... Phá Thiên...”. Sau đó lại ngất đi, không tỉnh lại nữa.

Sau khi chúng tôi mang Tinh Quỹ trở về cung thần Phá
Thiên đổ nát. Tinh Quỹ bắt đầu tỉnh lại, ốm yếu như chẳng còn sức lực, Hoàng
Thác luôn đặt nó trong vòng bảo vệ màu trắng, sau đó Tinh Quỹ khỏe dần lên.

Chúng tôi ở lại đó chừng nửa tháng, cuối cùng Tinh Quỹ đã
đứng dậy được.

Tinh Quỹ nói với tôi, giữa các nhà chiêm tinh vốn có một
ràng buộc rất đặc biệt, người nào mạnh hơn có thể dễ dàng áp đảo kẻ yếu hơn,
thậm chí có thể dễ dàng khống chế và giết chết họ. Điều này được lưu truyền lại
từ thời nguyên thủy xa xưa nhất, chẳng ai có thể thoát khỏi vòng kiềm tỏa đó
được, vì vậy, nếu nhà chiêm tinh nào linh lực yếu thì quả là nỗi đau khổ nhất.
Nói cách khác, nếu ai rơi vào vi phạm khống chế của nó, ví dụ như nếu Bắc
phương hộ pháp Tinh Trú muốn thì Tinh Quỹ không thể triển khai được phép lực
của mình, thậm chí ông ta còn có thể dễ dàng giết chết Tinh Quỹ ngay. Bản thân Cung
thần Tung Thiên là tối cao của núi Tuyết, do vậy phạm vi khống chế của Bắc
phương hộ pháp rộng hơn bất kỳ người nào khác.

Tôi hỏi Tinh Quỹ lẽ nào sức mạnh của Tinh Trú thực sự
mạnh đến như vậy ư? Quỹ quay đầu lại nói.

- Thưa Đại vương, đúng là rất mạnh. Ngay như bà già trong
khu rừng Tuyết quả là người rất tốt, thì giấc mơ mà bà mang lại cho thần có độ
chân thực mà ngay cả đại huynh của thần cũng không thể làm nổi. Nhưng cây gậy
mà bà dùng là cây Lạc Tinh trượng, còn Tinh Trú lại dùng cây Tung Tinh trượng.
Đại vương có thể nhìn thấy những vì sao trên cung thần của bà, nó luôn thay đổi
vị trí, Tinh Trú còn có thể làm thay đổi đường đi của các ngôi sao, điều này
thì những nhà chiêm tinh thông thường không sao làm được.

Tôi cúi đầu mà chẳng nói gì cả.

Hoàng Thác bế Tinh Quỹ như bế đứa con gái của mình, mỉm
cười nói với nó, nói rằng: Vậy thì khi tới lãnh địa của Bắc phương hộ pháp Quỹ
phải luôn ở trong vòng bảo vệ của ta, không được ra ngoài, ta đảm bảo ngươi sẽ
không bị Tinh Trú giết chết được. Nụ cười của Hoàng Thác trầm lặng mà kiên
quyết. Tôi chợt nhớ tới trước đây, phụ vương tôi khi bộ tộc Lửa tấn công thành
Nhẫn Tuyết, ông cũng mong một thứ tình cảm như vậy, rất kiên định như một tảng
băng cứng rắn nhất.

Nguyệt Thần nói, Hoàng Thác, người không hề biết chút ma
thuật đen nào, nếu có ai tấn công thì làm sao? Hoàng Thác cười và nói chẳng sao
cả.

Phiến Phong nói: Không sao cả, tôi sẽ luôn đứng bên để
bảo vệ Hoàng Thác, ngoài ra còn có Liêu Tiễn, tôi muốn trừ bỏ Bắc phương hộ
pháp, chẳng có ai là đối thủ của tôi và Liêu Tiễn.

Ba ngày sau, đêm nào Tinh Quỹ cũng đứng trên đồi cao để
chiêm tinh, tôi nhìn thấy Quỹ luôn giơ cây Lạc Tinh trượng lên trời, ánh sáng
của các vì sao tụ lại thành một luồng sáng cực sáng chụp lấy Tinh Quỹ, xung
quanh có gió mạnh thổi. Mái tóc và tà áo chiêm tinh của Tinh Quỹ luôn bay tung
lên trời, tôi thầm cảm thấy đất dưới chân rung động mạnh.

Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một nghi thức chiêm
tinh trong thời gian dài và cường độ mạnh như vậy, chúng tôi đều đứng cả ở dưới
chân đồi im lặng. Sau ba ngày, chiêm tinh của Tinh Quỹ kết thúc, cột ánh sáng
chụm lại ở trên trời đột nhiên như những mảnh thủy tinh vỡ vụn ra rơi xuống
chân Tinh Quỹ, tôi nhìn thấy bóng dáng vươn cao của Tinh Quỹ ở trên đỉnh núi
bỗng đổ xuống phía sau, tà áo bay bay. Nhưng khi Tinh Quỹ chưa chạm tới đất thì
Hoàng Thác đã bước tới ôm lấy Quỹ rồi nhanh chóng đưa vào vòng bảo vệ do chính
mình tạo ra. Trong vầng sáng đó, tôi nhìn thấy dòng máu trắng không ngừng tuôn
chảy nơi miệng nàng, giống hệt cảnh tượng khi nàng hôn mê trong lãnh địa của
Bắc phương hộ pháp.

Trong ba ngày liền, Tinh Quỹ đã tìm ra được con đường
tiến vào cung thần Tung Thiên Huyền Vũ, bao gồm cả nơi nào phải dừng lại, nơi
nào phải đi đêm. Linh lực của Tinh Quỹ hầu như gần cạn kiệt, Hoàng Thác phải
làm phép thuật để phục hồi linh lực cho Quỹ, đặt Quỹ vào trong vòng bảo vệ rồi
cùng lên đường. Bởi vì một khi đi vào lãnh địa của Bắc phương hộ pháp, Tinh Quỹ
bắt buộc phải ở trong vòng bảo vệ đó, nếu không sẽ dễ dàng bị Tinh Trú giết
chết.

Con đường mà Tinh Quỹ lựa chọn vừa phức tạp lại khúc
khuỷu, phải đi qua rừng rậm, hồ ao, đầm lầy, rừng đá, nhưng Quỹ đoán rất chính
xác, nên chúng tôi thường đi qua những nơi sát với những nhà chiêm tinh của Bắc
phương hộ pháp chứ không thể đối mặt trực tiếp với họ được. Trên đường đi, Tinh
Quỹ thường phải dùng phép lực của mình áp chế những nhà chiêm tinh của Tinh Trú
để tránh phải đối đầu đánh nhau với họ trước khi gặp Tinh Trú.

Đi được mười ngày, chúng tôi lên tới đỉnh Tuyết sơn, cung
thần Huyền Vũ sừng sững như chạm tới tận trời xanh, tường thành của nó cao tới
vài ngàn trượng thẳng đứng. Tinh Quỹ nói cho chúng tôi biết cung thần này được
bố trí theo hình sao sáu cánh, mỗi góc của vì sao có một tháp rất cao, trên đó
có những vị trí rất có lợi cho chiêm tinh. Ở giữa vì sao sáu cánh chính là đại
điện của Tinh Trú và cũng là trung tâm của đại điện đó, còn trung tâm của đại
điện là ngai vàng của Tinh Vương, chiếc ngai này được làm từ đá Huyền Vũ ở đài
tế sao trên núi thần Ảo Tuyết, nó đã tạo cho Tinh Trú một sức mạnh vô cùng vô tận,
hòa chung và bổ sung lẫn cùng với linh lực của Tinh Trú.

Chúng tôi đứng ở cửa vào cung Tung Thiên, Tinh Quỹ nói:
Thưa Đại vương, bây giờ chúng ta phải đi vào trong, có lẽ Tinh Trú chưa biết
chúng ta đã đến, nếu Nguyệt Thần bí mật đi ám sát chắc sẽ thành công.

Nguyệt Thần bước tới vầng sáng bảo vệ Tinh Quỹ và nói,
Tinh Quỹ hãy yên tâm, không phải lo lắng gì, ta sẽ dùng thuật ám sát để trừ khử
kẻ đã gây đau khổ cho nhà ngươi.

Sau đó, phía trên đầu chúng tôi vọng lại tiếng nói. Hỡi
Nguyệt Thần, hãy tới gặp ta, nếu không ngươi sẽ giống như chị ngươi chết mà
không biết; còn Ca Sách, ta tôn xưng nhà ngươi là vua, vì không muốn để nhà
ngươi lạc đường, ta chỉ đường cho ngươi đến gặp ta, chỗ các người đang đứng
chính là Đài tế sao Huyền Lôi, chỉ cần đi thẳng sẽ gặp cửa con đường thứ hai
rồi rẽ trái sẽ gặp được ta. Ta đang chờ ngươi, hỡi Đại vương...

Sau đó xung quanh đột nhiên vang lên tiếng cười chói tai,
dù cho bịt tai lại vẫn nghe thấy, tiếng cười lộng óc khó chịu vô cùng. Khi tôi
quay đầu lại nhìn Tinh Quỹ mới biết vì sao Tinh Trú lại cười, bởi Tinh Quỹ đã
ngất lịm đi trong vầng sáng bảo vệ, máu trắng chảy ra từ miệng nàng đã làm ướt
hết chiếc áo chiêm tinh. Khóe miệng của Hoàng Thác cũng bắt đầu chảy máu, một
chân quỳ dưới đất, hai tay giơ ra phía sau như con chim tuyết đang bay, đang cố
hết sức để bảo vệ Tinh Quỹ, nhưng vầng sáng kia đang thu nhỏ dần, lông mày của
Hoàng Thác cũng co rúm lại, người bắt đầu lắc lư.

Trận cười đột nhiên biến mất cũng nhanh như khi nó xuất
hiện.

Tiếng nói đó lại vang lên, hỡi Ca Sách, hãy tới gặp ta,
ta chính là Tinh Trú mà ngươi đang tìm đây và là Bắc phương hộ pháp, nhà chiêm
tinh vĩ đại nhất trong núi thần Ảo Tuyết, ta đang ngồi ở ngai vua chờ ngươi...

Xem ra Tinh Trú đã biết trước mọi hành động của chúng
tôi, chúng tôi tính xem sức mạnh của ông ta ra sao - Phiến Phong nhìn về Đài tế
sao Huyền Lôi cao chọc trời mà nói. Gió từ bốn phương của cung thần Tung Thiên
thổi tới, làm tóc và áo chúng tôi bay phấp phới như những lá cờ.

Nguyệt Thần nói, hành động của chúng ta đều nằm trong tầm
khống chế của Tinh Trú, xem ra chỉ còn cách phải nghe bà ta chứ không có lựa
chọn nào khác. Tinh Quỹ bỗng ngẩng đầu lên nói với tôi, hỡi nhà vua, thần thật
không ngờ Tinh Trú có sức mạnh lớn như vậy, chúng ta không thể đối phó nổi,
thần xin lỗi...

Liêu Tiễn bước tới quỳ xuống nói với Tinh Quỹ, chẳng ai
trách nàng cả, nàng hãy ngủ đi, ta sẽ không làm phiền nàng nữa.

Khi Tinh Trú xuất hiện trước mặt chúng tôi, Tinh Quỹ và
Hoàng Thác đã ngất xỉu ra đất, vầng sáng bảo vệ của Hoàng Thác đã vỡ vụn ra,
Tinh Quỹ mất hết tri giác. Trên con đường từ Đài tế sao Huyền Lôi đến ngai vua
của Tinh Trú, linh lực của Tinh Trú mỗi lúc một lớn, Tinh Quỹ bị ảnh hưởng càng
nặng nề hơn, Hoàng Thác càng không bảo vệ được Tinh Quỹ, Tinh Quỹ nén đau, môi
mím chặt bật cả máu tươi, còn Liêu Tiễn tay nắm chặt lòi cả xương trắng.

- Ca Sách, ngươi tới rồi.

Khi Tinh Trú nói với tôi, tôi thấy môi bà ta không động
đậy, chỉ nghe thấy tiếng nói của bà ta cứ như trong giấc mơ không biết vọng tới
từ nơi nào trong cung điện rộng mênh mông này. Tôi chỉ mong bà ta đừng điều
khiển giấc mơ để khống chế họ, bởi tôi nhìn thấy vẻ hoang mang trên mặt của
Phiến Phong và Liêu Tiễn. Còn Nguyệt Thần thì như chẳng bị ảnh hưởng gì cả, vì
đối với nàng, thuật ám sát đó rất dễ dàng bị hóa giải. Nguyệt Thần rất tập trung
và mặt đầy sát khí, tôi nhìn thấy ánh trăng trên tay nàng dần dần tụ lại thành
hình một thanh kiếm băng.

Tiếng của Tinh Trú lại xuất hiện một lần nữa, bà ta nói,
ta biết Nguyệt Thần muốn cho ta nhìn thấy ánh trăng trên tay ngươi và còn biết
rằng vũ khí giết người thực sự không phải là thanh kiếm băng đó, bởi sau khi
tiến công bằng thanh kiếm băng vào ta, lợi dụng khi ta chống đỡ thanh kiếm đó
sẽ dùng độc tố của mật khổng tước và ảo thuật khiến gió tuyết bao vây ta, làm
cho ta không thể động đậy được, bởi nếu động vào tuyết chất độc sẽ vào ngay cơ
thể, còn nếu không động vào, thanh đao ánh trăng sẽ dài ra đâm thẳng vào người.

Nguyệt Thần, có đúng vậy không?

Tôi thấy Nguyệt Thần im lặng không nói gì, nhưng không
che giấu nổi sự sợ hãi hiện ra trong ánh mắt.

Tinh Trú càng tỏ ra quỷ quyệt hơn, bay lượn như trong mơ.

Lần đầu tiên tôi thấy thất vọng. Từ khi bắt đầu đi vào
núi thần, từ Phong Thiên, Khuynh Nhẫn đến Điệp Triệt đều không làm tôi thất
vọng nhưng sự tinh thông của Tinh Trú thì rõ ràng làm những đòn tiến công của
chúng tôi đều vô dụng cả. Tôi không biết phải làm sao mới đánh lại được bà ta.

Tôi nhìn Nguyệt Thần, nàng cũng nhìn tôi, tôi biết nàng
muốn cùng ra tay, tôi gật đầu.

Nhưng tôi nhận ra, dù tôi và Nguyệt Thần cùng ra tay cũng
không thể đánh bại được bà ta. Mỗi lần chuẩn bị tiến công, bà ta hầu như đều
biết trước, từ vị trí, cách dùng phép thuật đến tốc độ tấn công bà ta đều đoán
đúng không sai một ly nào.

Tôi và Nguyệt Thần cúi người xuống, tiếng cười của Tinh
Trú vẫn lởn vởn quanh chúng tôi như bông hoa man đà la màu đen trong sương mù,
tỏa ra mùi thơm làm say lòng người, rất nguy hiểm đến tính mạng. Bà ta nói:

- Ca Sách, ngươi không thể làm em trai ngươi sống lại,
ngay cả cung thần Huyền Vũ ngươi cũng không qua nổi huống hồ là lãnh địa Tây
phương ở phía sau ta đây! Hãy để các ngươi chết tại đây sẽ làm cho linh lực của
cung thần Tung Thiên tăng tên.

Sau đó, tôi nhìn thấy một quả cầu ánh sáng màu sắc biến
đổi khôn lường trong tay Tinh Trú, tôi biết đó là giấc mơ riêng của bộ tộc
chiêm tinh, Tinh Cựu và Tinh Quỹ đã từng dùng nó. Tôi biết cả hai chúng tôi sẽ
phải bước vào giấc mơ đó và không thể tỉnh lại được.

Nhưng tôi đã chẳng còn chút sức phản kháng nào nữa, linh
lực của tôi như sương mù tan ra trong ánh mặt trời. Tôi nhìn Nguyệt Thần nàng
ngã ra đất nhìn tôi, tôi nhìn thấy nét tuyệt vọng trong mắt nàng.

Khi tôi rơi vào giấc mơ thì đột nhiên một cơn gió mạnh từ
phía sau ào tới, sau đó có vô vàn những thỏi băng sắc nhọn bay vút qua vai tôi,
rồi nghe thấy tiếng những thỏi băng đâm vào da thịt.

Tôi nhìn lên thấy Tinh Trú đang há hốc miệng, ánh mắt
ngạc nhiên đến không ngờ, máu tươi từ những vết do những thỏi băng đâm vào
thủng ngực đang không ngừng chảy ra, nhỏ giọt lên ngai vua của bà ta.

Tôi quay đầu lại, thấy Phiến Phong đang đứng đằng sau,
mắt nhắm, nước mắt tuôn chảy, còn Hoàng Thác ngồi trên mặt đất, trước mặt anh
ta là Tinh Quỹ đang nằm trong vũng máu, tóc xổ tung, hai mắt mở to, nhìn lên
bầu trời trên cung điện, mặt chẳng chút biểu hiện, trống rỗng và tê liệt.

Trên mặt Tinh Trú đột nhiên xuất hiện nụ cười nham hiểm,
tiếng của bà ta vẫn lẩn quất đâu đó, bà ta nói rằng, tuy các người đi qua được
cung thần Tung Thiên, nhưng sẽ chẳng bao giờ qua được vùng đất của Tây phương
hộ pháp, bởi Tây phương hộ pháp là...

Bà ta nói chưa dứt lời thì mỗi thanh kiếm băng xuyên qua
ngực bà ta đều đột nhiên mọc ra những chiếc ngạnh ngược sắc nhọn, và tôi nghe
thấy tiếng da thịt bị xé nát. Thì ra, ảo thuật dùng đánh bại bà ta lại không
đơn giản chút nào, không phải chỉ dùng thuật kiếm băng phá thiên mà là Huyền
băng chú, sau lần tiến công thành công đầu tiên phải lập tức làm cho trên thanh
kiếm đã đâm vào trước mọc thêm những thanh kiếm khác để tấn công lần hai, phép
thuật này thường dùng để đối phó với người có sức mạnh hơn mình, bởi vì nó tốn
rất nhiều linh lực, phải tập trung sức mạnh để tiêu diệt. Tôi không hề biết một
nhà chiêm tinh như Tinh Quỹ lại có được sự lợi hại ghê gớm đó của bộ tộc Băng.

Tôi rất muốn Tinh Trú nói hết ra, nhưng bà ta không thể
nói gì được nữa, người đổ vật xuống đất, nét mặt bà vẫn rất gian xảo, tôi
thoáng hiểu bà ta còn biết nhiều bí mật khác nữa nhưng chẳng có cách nào lấy
được.

Tôi mai táng Tinh Quỹ ở sau cung thần Tung Thiên trên một
ngọn đồi nở đầy hoa anh đào. Liêu Tiễn dùng bảo kiếm đào huyệt, tuy chẳng nói
lời nào, nhưng những giọt nước mắt cứ rơi từng giọt từng giọt xuống nấm mồ của
Tinh Quỹ. Sau khi huyệt đào xong, thanh bảo kiếm của Liêu Tiễn bị sứt mẻ nhiều
chỗ do va phải đá, Liêu Tiễn bế Tinh Quỹ đặt xuống huyệt rồi vốc từng nắm đất
phủ lên người nàng. Nhìn cảnh đó mà lòng tôi vô cùng hoang vắng, tôi đau đớn
đến ngất đi, ánh nắng như những mũi kim nhỏ li ti đâm vào da thịt tôi nhức
buốt.

Nguyệt Thần đứng dưới một cây anh đào, gió thổi tung mái
tóc và tà áo dài, Hoàng Thác cùng im lặng đứng cạnh đó, Triều Nhai ngồi trước
mộ Tinh Quỹ đàn bản nhạc chiêu hồn của bộ tộc Vu Lạc, tôi biết đó là khúc nhạc
vĩ đại nhất của bộ tộc, một bản nhạc từ xưa tới nay chỉ dùng để truy điệu các
bậc Đế vương, bởi người chơi bản nhạc này phải tốn rất nhiều sinh lực, mà những
người nghe thấy sau khi chết linh hồn sẽ bất diệt.

Tối đó tôi nghe thấy tiếng nói rất đau thương nhưng hùng
tráng của Liêu Tiễn vỡ vụn ra bay lên bầu trời của cung thần Tung Thiên, rất
nhiều nhà chiêm tinh xuất hiện đang trên các lầu tháp của thành nhìn chúng tôi
nhưng chẳng nói gì cả, tôi biết họ phần lớn trước đây đều thuộc gia tộc chiêm
tinh, ẩn cư nhiều năm ở núi thần Ảo Tuyết. Họ đứng tít trên không trung, tà áo
dài của họ bay lên trông giống những bông sen trắng tuyệt đẹp. Chẳng ai nói gì
cả, chỉ có tiếng hát của Liêu Tiễn và tiếng đàn của Triều Nhai là vang xa mãi
lên tận tầng mây cao.

Khi chuẩn bị đi ngủ, tôi chợt nhớ tới Tinh Cựu, không
biết ở thành Nhẫn Tuyết ông ta có xem bói và biết tin về cái chết của em gái
mình không hay vẫn bình thản lên đài tế sao cầu phúc cho Tinh Quỹ, hàng ngày
nhìn về núi thần, nhớ tới nụ cười bình thản của Tinh Quỹ. Tôi cảm thấy rất buồn
nhưng lại không nói ra, cứ thế đi vào giấc ngủ, chờ đợi một ngày mới sẽ tới.

Trong đêm tối mông lung tôi chẳng muốn dậy chút nào, tôi
cũng không biết đêm qua mình có khóc không, chỉ nhớ trong mơ, bao nhiêu nỗi
buồn trong lòng đều thổ lộ, còn trước mắt tôi lúc đó chỉ còn lại hình ảnh cuối
cùng, Tinh Quỹ đang nằm trong vũng máu trên mặt đất.

Cuối cùng tôi cũng biết nguyên nhân cái chết của Tinh Quỹ
và Tinh Trú.

Hóa ra là Tinh Trú không phải do Phiến Phong giết mà
chính là người con gái yếu ớt Tinh Quỹ giết. Phiến Phong nói, khi vào tới giữa
cung thần, Tinh Quỹ đã nói với ông ta, một lát nữa ông phải giả như mình không
có sức chống lại Tinh Trú để giữ cho được linh lực, chờ tới khi nàng dùng pháp
thuật gọi những thỏi băng trên trời thì hãy dùng luồng gió mạnh nhất tập trung
những thỏi băng này đâm vào ngực Tinh Trú, bởi Tinh Trú cho rằng nàng đã bị ông
khống chế, không thể nào có sức chống lại được nên sẽ không cần đề phòng nữa.
Tinh Trú chỉ thuộc lòng hành động của nhà vua và Nguyệt Thần thôi, Phiến Phong,
ông phải giúp tôi, vì đó là cách duy nhất để qua được Tung Thiên.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3