Nhàn thê đương gia - Chương 141 + 142

Chương 141: Ca ca đến
muộn.

“Chị dâu, chỉ là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện mà thôi,
có phải làm quá hay không...” Hải Đường cuối cùng cũng không đành lòng nhắm mắt
bỏ đi. Tuy nói ý định ban đầu của nàng là muốn lưu lại mỹ nữ Y Y này để xem
kịch vui khi ăn no rửng mỡ, nhưng làm thế này không tránh khỏi có chút quá tàn
nhẫn đi.

“Không nỡ để hài tử này bị thịt bởi bầy sói sao? Huống chi
‘hài tử’ này cũng là sói trong nhà, ngươi đau lòng làm chi?” Thất Nhàn liếc
nàng một cái.

Trong lúc nàng nói chuyện, ngoài cửa sổ, vài bóng người di
chuyển, giống như gió thổi đến bên giường lớn.

“Này, ngươi thấy đấy, nhận vật chính không phải là tới sao?”
Đáy mắt Thất Nhàn hiện lên một tia sắc nhọn.

Người tới xuất công phu, đẩy ra mười tên ăn mày đang vây lấy
Y Y mỹ nữ.

Có kẻ bị đánh văng lên bàn bàn, đập nát một thanh gỗ tốt, có
kẻ phá cửa bay ra, hù dọa khách dưới sảnh, có kẻ trực tiếp bị đánh bay ra ngoài
cửa sổ, rớt từ trên tầng hai xuống.

Có thể thấy được ngươi này xuất chưởng mãnh liệt cỡ nào.

Mỹ nữ Y Y như cũ rơi vào hoảng sợ, không lấy lại được tinh
thần, trong mắt trống rỗng vô tận, kinh hoảng.

“A...” Tiếng thét chói tai không ngừng.

Trong mắt kẻ đến là một tia ảo não, thương tiếc, một tay cởi
áo choàng trên người phủ lên người Y Y, điểm huyệt ngủ của nàng.

Tiếng thét chói tai đột nhiên ngừng lại.

Mấy người còn lại vung đao chém đứt sợi dây trói tay chân Y
Y.

“Bắc Đường thái tử gia, rốt cục ngài cũng chịu hiện thân
rồi?” Phía sau là tiếng nói lạnh lùng của Thất Nhàn.

Người tới có tóc xù, mắt xanh, chính là Bắc Đường Tẫn

“Làm sao ngươi có thể nhẫn tâm hạ thủ với một cô nương thuần
chân* như vậy?” Bắc Đường Tẫn quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin, tức giận nhìn
Thất Nhàn đang nhàn nhã ngồi xem.

“Vậy thái tử gia cho rằng ta là
ai? Thánh nhân sao? Thất Nhàn cười lạnh một tiếng, “Nếu không phải thái tử gia
hào phóng dâng ra muội muội nhà mình, tiểu cô nương kia lúc này hẳn là còn đang
hưởng thụ cuộc sống công chúa của nàng đấy, không phải sao?”

Bắc Đường Tẫn nhất thời cứng
họng. Quả thật, đây hết thảy cũng là mưu kế tốt của hắn.

Y Y chính là là tiểu công chúa
đáng yêu nhất của Bắc Đường Hoàng Đình, cũng là công chúa ngây thơ nhất, bởi vì
nhu thuận, ngọt ngào, nên nhận được mọi sự thương yêu, che chở của mọi người,
được mọi người cưng như trứng, hứng như hoa, đương nhiên cũng gồm cả hắn.

Hắn nghĩ, cô gái như thế, tất cả
nam nhân đều không thể kháng cự được.

Mấy lần rồi hắn chẳng lần nào
đoạt được Thất Nhàn, vậy chỉ có thể hạ thủ trên người Hách Liên Vân Lẫm, để cho
hắn thay đổi lòng mình, mới có thể khiến Thất Nhàn chết tâm.

Vốn là hắn cho rằng Nam Vũ Đế
cùng Vân Lẫm lập ra ra đình là một cơ hội rất tốt, nhưng bởi vì chuyện của Long
Hành Phong, Nữ Đế cùng người Tường Vương lấy cớ lễ kết hôn vẫn chưa hoàn thành,
thế nên cuộc hôn nhân kia không có hiệu lực.

Nhưng hắn nhìn ra tình cảm của
Vân Lẫm cùng Thất Nhàn không có biến đổi, cũng có thể đoán ra mất phần tin tức
trong buổi lễ kia, hẳn là vì đối phó với Long Hành Phong mà vạch ra kế ấy.

Mà khi đó, vừa lúc Y Y ra khỏi
Bắc Hãn Hoàng Đình, đến Nam Vũ tìm hắn.

Lúc ấy trong lòng hắn mới xuất
hiện kế này.

Mà Y Y, chỉ lần đầu tiên, liền
nhìn trúng Vân Lẫm.

Đúng là hai chuyện tốt gắn liền
với nhau. Vừa có thể khiến cho muội muội bảo bối của mình đạt được ước muốn,
mình cũng có thể ôm được mỹ nhân. Hắn nghĩ không thể bỏ qua cho một cơ hội tốt
như vậy.

Vì vậy, hắn vì Y Y nhọc lòng sáng
tạo cơ gặp gỡ Vân Lẫm. Ngay cả dược vật trong phòng Vân Lẫm cũng là do hắn thêm
vào. Hắn chỉ nghĩ Vân Lẫm cũng chỉ là một nam nhân bình thường, có nữ nhân nhảy
vào lòng, lại là một cô bé mềm mại đáng yêu như thế, ắt sẽ thành chuyện tốt.

Cho dù không thành được, Thất
Nhàn thấy một màn Vân Lẫm cùng Y Y quần áo không chỉnh tề, cũng sẽ có nhiều
nghi vấn, nản lòng thoái chí.

Không nghĩ tới hắn đã đoán sai
tất cả, hơn nữa rất sai, mới khiến Y Y rơi vào tình trạng hiện tại này.

Hắn không nghĩ tới Vân Lẫm lại có
thể kháng cự, hắn không nghĩ tới Thất Nhàn một chút cũng không nghi ngờ Vân
lẫm, hắn càng không nghĩ tới Thất Nhàn thật sự có thể hạ quyết tâm trừng phạt Y
Y độc ác như vậy.

Nhìn bộ dạng Y Y, chuyện lần này
hẳn là đã lưu lại trong lòng nàng một bóng ma không thể xóa bỏ.

“Nếu như tiểu cô nương muốn
trách, cũng chỉ có thể trách ca ca của nàng. Đợi đến như thế này mới chịu đi ra
cứu nàng.” Thất Nhàn rảnh rỗi nói, quét mắt nhìn thấy sắc mặt không tốt của Bắc
Đường Tẫn, “Thái tử ra vẫn luôn đánh cuộc, ta sẽ không hạ thủ sao?”

Bắc Đường Tẫn hít một hơi thật
sau, hắn đúng đã đánh cuộc, đánh cuộc Thất Nhàn sẽ không thật sự động thủ, cho
nên mới chậm chạp không muốn xuất hiện. Nhưng, lần đánh cuộc này, hắn thua rất
thảm.

“Ta không phải là không nói qua
với Thái tử gia, cho tới bây giờ người khác kính ta một thước, ta sẽ kính ngươi
một trượng. Nhưng nếu như người khác phạm ta một tấc, ta sẽ đáp trả gấp trăm
lần. Đối với tiểu công chúa Y Y chính là như thế.” Nói đến đây, Thất Nhàn chắp
tay đứng lên, nhìn thẳng Bắc Đường Tẫn, “Dĩ nhiên, đối với Thái tử gia ngài
cũng thế. Thái tử gia không phải một mà là ba lần khiêu chiến cực hạn nhẫn nại
của ta, hiện tại, còn đánh chủ ý lên đầu tướng công nhà ta. Thật khiến ta bội
phục. Giờ ở đây, chúng ta sẽ đêm chuyện này tính toán rõ ràng, như thế nào?”
Trong mắt hiện lên vẻ ngoan độc.

Bắc Đường Tẫn híp mắt nhìn màng:
“Nhàn nhi, nàng chỉ có ba người, muốn đối kháng với đội ám vệ?”

Thất Nhàn khẽ cười một tiếng,
khiêu khích vô hạn: “Binh không quan trọng số lượng, mà quan trọng chất lượng.
Như thế nào, thái tử gia thử một chút liền biết.” Nắm tay thành trảo, liền đi
tới.

Oán hận mấy lần bị bắt làm nô lệ
giam cầm, lần này sẽ kết thúc. Cũng tốt, gọt bớt nhuệ khí cùng tự phụ trên
người tên này.

Ở hoàng cung Nam Vũ, bọn họ cũng
coi như là khách, hơn nữa giữa họ không phải là kẻ địch thật sự. Không nghĩ tới
người này lại cố chấp như vậy, phái người theo dõi bọn họ không nói, còn phái
cô bé ngây thơ như vậy vào phòng vọng tưởng phá vỡ tình cảm của nàng cùng Vân
Lẫm, nên nói là hắn quá coi thường nàng hay là hắn đánh giá cao bản thân mình?

Đã như vậy, cuộc kết toán này là
không thể tránh khỏi. Hiện tại cho dù đánh tới trời đất mù mịt, cũng không ai
có thể ngăn cản được rồi.

Không có bất kỳ chiêu thức dư
thừa nào, trảo của Thất Nhàn hướng tới mấy bộ phận trọng yếu của Bắc Đường Tẫn.

Bắc Đường Tẫn không nghĩ tới Thất
Nhàn cứ như vậy tiến lên, nhanh chóng đỡ đòn tấn công, hẳn là hơi lộ vẻ cố hết
sức. Không khỏi khoảng sợ, hắn biết Thất Nhàn không phải là cô gái bình thường,
nhưng không nghĩ tới đem toàn lực ra chiêu thức có thể độc ác đến như vậy. Hơn
nữa trong mắt kia là tia tàn độc, thật sự muốn đánh mình cho thống khoái.

Nhị Tuyệt cùng Hải Đường cũng
cùng mấy người khác so chiêu.

Cuộc chiến, từ cửa hoa bị phá vỡ,
kéo dài đến trong hành lang của quán Linh Nhân.

Những khách nhân còn đang ôm ôn
nhu hương trong lòng sợ hãi thét lên chạy trốn.

Ngay từ lúc cửa hoa bị đánh vỡ,
liền có gã sai vặt chạy đi tìm tú bà.

Lúc này Tôn ma ma vội vàng chạy
tới, nhìn qua một màn như vậy, dậm chân trên mặt khóc than, ai, thần tài của
tôi! Đừng đánh! Nếu tiếp tục đánh nữa, một ngàn lượng cũng chỉ có thể tu sửa
phòng này thôi!

Bắc Đường Tẫn thật vất vả thoát
được chiêu thức của Thất Nhàn, lợi dụng ưu thế khinh công bay ra ngoài, đứng
lên bậc thang trên cao, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhàn nghi, nàng thật muốn giết ta?”

“Không phải là ta muốn giết
ngươi. Là ngươi vẫn không chịu bỏ qua cho ta. Ngươi chết hay ta chết, dĩ nhiên
ngươi chết sẽ tốt hơn một chút.” Khởi động trảo thủ, Thất Nhàn cũng nhảy lên.

Bắc Đường Tẫn nhanh chóng tiện
tay chộp tới một nữ hồng ý che ở trước người. Cô gái kia hoảng sợ kêu to.

Móng nhọn của Thát Nhàn cách cô
gái 0.1 tấc, rồi dừng lại.

Cũng trong nháy mắt này, Bắc
Đường Tẫn chui vào khe hở, xuyên qua lưng áo cô gái trước mặt, liền đánh một
chưởng về phía bụng Thất Nhàn.

Thất Nhàn kinh hãi. Trong bụng,
là bảo bối của nàng, sao nàng có thể làm hắn bị thương?

Vội vàng lui về phía sau một
bước, những vẫn bị chưởng phong kia của Bắc Đường quét phải.

Sức mạnh như thế, khiến cho Thất
Nhàn từ trên cầu thang bay ra ngoài.

Thất Nhàn trong lòng cuống quít,
nàng rơi xuống, không sao cả. Nhưng, đứa bé trong bụng nàng, phải làm sao bây
giờ? Vội vàng tìm mọi vật có thể cho nàng ôm, tìm khắp ơi cũng không có cái gì.

Bên tai chỉ có tiếng gió cùng
tiếng tim đập làm nàng như chìm xuống đáy nước.

Nhị Tuyệt cùng Hải Đường thấy
cảnh như vậy, đều kinh hãi, muốn tiến đến đỡ lấy Thất Nhàn, lại bị ám vệ Bắc
Đường Tẫn mang đến quấn chặt không tha. Trong lòng lo lắng không dứt. Ra tay
càng thêm quyết liệt. Nhất thời đánh lui được một vòng công kích, nhưng bởi vì
khoảng cách quá xa, không thể nào cản nổi tốc độ Thất Nhàn rơi xuống.

Đứa bé này có thể oán giận mình
sao không cẩn thận không đưa nó đến được với cõi đời này hay không? Trong đầu
Thất Nhàn lóe ra ý nghĩ này. Đột nhiên đau lòng không dứt.

Nàng không thể buông tha, không
thể buông tha cho! Thân thể cuộn tròn lại, hai cánh tay ôm chặt bảo vệ bụng,
chỉ mong có thể giảm bớt một chút chấn động với bụng lúc rơi xuống đấy. Dù chặt
đứt cánh tay mình cũng không tiếc!

Hài tử của nàng cùng Vân Lẫm,
nhất định phải bảo vệ!

Hải Đường cùng Nhị Tuyệt chỉ có
thể tuyệt vọng nhìn Thất Nhàn đang rơi nhanh xuống đất.

Đúng lúc này, có một bóng trắng
quỷ dị phi thân đến.

Vút qua nội đường rộng lớn, thẳng
tắp tiếp được thân ảnh nhỏ nhắn kia.

Tim của Hải Đường cùng Nhị Tuyệt
cuối cùng cũng được buông xuống.

Thất Nhàn chỉ cảm thấy một đôi
cánh tay ấm áp bao lấy nàng, ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Lẫm hiện lên vẻ vô cùng
tức giận trong đôi mắt.

Trong lúc nhất thời, sầu lo trong
lòng đã biến mất, nở nụ cười sống sót sau tai nạn, chậm rãi mở miệng: “Vân Lẫm,
ta thật sợ, hài tử cứ như vậy không còn. Thật may, chàng đã đến đến rồi.” Tâm
tình thất tường của phụ nữ có thai tác quái, trong mắt Thất Nhàn ẩn hiện một
tia nước mắt.

Vân Lẫm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn
mặt của nàng: “Ta tới rồi. Không nên lo lắng. Nếu nó dám rời đi khỏi bụng nàng,
ta cũng sẽ đuổi theo, bắt trở lại.” Hắn mặc dù không đặc biệt muốn hài tử.
Nhưng Thất Nhàn coi trọng, Thất Nhàn thích, hắn cũng muốn đứa nhỏ này an toàn
ra đời, không cho phép ai cướp đi!

Thất Nhàn “phì” cười một tiếng,
nam nhân này cho tới bây giờ vẫn có thể đem lời cuồng vọng như vậy nói ra mà
mặt không đổi sắc, cũng không khỏi an lòng.

Vân Lẫm đem Thất Nhàn ôm tới
trước ghế, nhẹ nhàng đặt xuống: “Nàng nghỉ ngơi trước đi. Bây giờ nên đến lượt
ta”.

Thất Nhàn gật đầu.

Vân Lẫm thu hồi sắc mặt ôn nhu,
ngẩng đầu, băng hàn nhìn Bắc Đường Tẫn ở phía trên, không nói ân oán lúc trước,
chỉ tính hôm nay, nam nhân một chưởng đánh lên người Thất Nhàn, nếu hắn đếm
chậm một bước, hài tử của hắn cũng sẽ chôn vùi trong tay người này.

Khí giận bùng lên.

Bắc Đường Tẫn đang ngạc nhiên,
Thất Nhàn có thai? Hắn không biết mà. Nếu biết, hắn sẽ không ra tay nặng như
vậy.

Nhưng hối hận cuối cùng cũng
không ngăn được tên nam nhân đang tức giận trước mắt.

“Bổn...” Không đời Bắc Đường Tẫn
nói chuyện, Vân Lẫm đã nhanh chóng tấn công tới.

Hai người ngươi tới ta đi, lại
một trận triền đấu.

Chương 142: Nguyện lòng đi theo.

Thất Nhàn xem triền đấu không
phân thắng bại của ba người Vân Lẫm, cau mày, thời gian càng dài, đối với mấy
người bọn họ lại càng thêm bất lợi. Phải mau bắt giữ “thủ lĩnh địch” Bắc Đường
Tẫn mới được.

Giơ tay khẽ vuốt bụng: cục cưng
a, ngươi phải giữ chặt mẫu thân, chúng ta kề vai chiến đấu cùng phụ phân.

Nghĩ đến đó, liền khom lưng quơ
lấy đại đao bị đánh rơi bên cạnh, đứng dậy, đi về hướng Bắc Đường Tẫn.

Bắc Đường Tẫn khó khăn tránh
thoát một đao bỗng nhiên đánh tới.

Thất Nhàn tựa vào bên cạnh Vân
Lẫm, ánh mắt chạm nhau.

Trong mắt Vân Lẫm hiện rõ vẻ lo
lắng.

Thất Nhàn hồi trả bằng một ánh
mắt an tâm.

Chỉ như thế, không cần dùng lời
nói, đã hiểu suy nghĩ của đối phương.

Sóng vai, hướng về Bắc Đường.

Một đại đao gào thét, một chưởng
phong lẫm liệt, phối hợp vô cùng chặt chẽ, phảng phất như đã luyện tập vô số
lần, ép Bắc Đường Tẫn lui từng bước từng bước.

Vốn ứng phó một mình Vân Lẫm, Bắc
Đường Tẫn đã phải cố hết sức. Bây giờ lại thêm Thất Nhàn, Bắc Đường Tẫn đương
nhiên không chống đỡ được.

Chợt thấy một chưởng đánh về phía
tim mình, Bắc Đường tuy nhanh chóng né tránh, nhưng lại hướng về lưỡi đao đang
kề cận.

Mắt thấy sắp chế trụ thành công Bắc
Đường, bên cạnh lại nhảy ra một tên hộ vệ, nghiêng thân bay tới, đẩy Bắc Đường,
đem thân mình che chở cho chủ tử. Đại đao đâm lên cánh tay trái người nọ.

Bắc Đường vội vàng lui về phía
sau, tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả gì, kế này tất bại, dây dưa nữa cũng
vô ích.

Lúc này chỉ nghe trong đám hỗn
độn có người quát lên: “Người của nha môn tới!”

Trong nháy mắt Thất Nhàn xoay
người, Bắc Đường Tẫn liền ra ám hiệu rút lui cho đám người phía sau.

Lập tức, có người ném ra đạn
khói, sương trắng tràn ngập trong hành lang.

Mấy người Thất Nhàn vừa che mũi,
vừa xua tan khói trắng, khi đuổi tới sương phòng kia, Bắc Đường Y vốn đang nằm
trên giường cũng đã không thấy bóng dáng.

“Coi như bọn họ nhanh chân!” Nhị
Tuyệt căm hận nói, “Ta vốn còn đang buồn bực, một tiểu cô nương tại sao lại có
ám vệ bảo vệ. Hóa ra là do tên thái tử chết tiệt kia quấy rối.”

“Bắc Đường kia cũng thật khó tóm.
Ở hoàng cung Nam Vũ cấu kết với Long Hành Phong Lang làm việc xấu, đối nghịch
với chúng ta, hiện nay lại ra cái chiêu quỷ quái này, hắn thấy chúng ta dễ ức
hiếp lắm sao!” Hải Đường cũng là tức giận không ít: “Đuổi theo mau, đánh cho
thống khoái!” Nôn nóng, định nhảy ra ngoài cửa sổ.

“Không vội.” Vân Lẫm ngăn cản, “
Thân thể chị dâu quan trọng hơn.” Nói xong tiến lên đỡ lấy Thất Nhàn.

Hải Đường lập tức nhớ lại một màn
kinh tâm vừa rồi, giữ chặt Thất Nhàn, nhìn từ trên xuống dưới, tiếp theo lại
không nhịn được oán trách: “Ngươi biết rõ là tên thái tử đáng ghét kia, đúng
hay không? Làm sao ngươi không nói sớm? Sớm nói ta đã kéo theo Thư ngốc tới!”

Thất Nhàn cười híp mắt: “Thật ra
lúc đầu ta cũng không biết là người kia. Hơn nữa, Hồ Điệp Nhi, ngươi cảm thấy
nếu Thư ngốc tới, còn cho phép ta đi mua mười tên khất cái “đãi” khách sao?
Không có một màn như kia, đầu sỏ đứng đằng sau có xuất hiện không?”

Khóe mắt Hải Đường nhất thời co
quắp, cũng đúng! Lâm Thư ngốc tới, chỉ biết nói năng chỉ trích hành động của
Thất Nhàn, cái gì thương thiên hại lý, cái gì nữ giới đức hạnh... vân vân. Vậy
thì căn bản sẽ không có cái màn sau. Vẫn là chị dâu nhà mình nghĩ chu đáo, sáng
sớm đã đưa Tiểu Ái Nhàn đến phòng Thư ngốc, bảo hắn buổi tối chiếu cố tiểu tử.
Lúc này, có lẽ đang trong khách điếm chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với Tiểu Ác
Ma kia đi.

“Nhưng để Bắc Đường chạy như vậy,
thật đúng là không cam lòng!” Hải Đường giẫm mạnh chân.

“Sao phải không cam lòng? Lần này chỉ là giáo huấn hắn. Người
này dù sao cũng là thái tử một nước, hiện tại không có lý do hợp lý, chúng ta
vẫn không thể động, nếu không sẽ đưa tới phiền toái.”

Trong mắt Thất Nhàn hiện lên một tia sáng: “Huống chi, thời
gian còn rất dài, sau này còn sợ không có cơ hội thu thập hắn sao?”

Đang nói, hành lang vang lên tiếng huyên náo.

“Ai? Rốt cuộc là ai dám quấy rối ở trong thành của bổn thành
chủ? Lăn ra đây cho ta!” Truyền đến tiếng quát quen thuộc.

“Là người quen a!” Thất Nhàn buồn cười được quay đầu lại nhìn
thoáng qua, “Bảo chúng ta “lăn ra” kìa.”

Hải Đường đầu còn đang bốc khói, sải bước đi ra: “Vậy thì ra
ngoài, nhìn xem thử cuối cùng là người nào ‘lăn’!”

Không có Bắc Đường, lại có một nơi trút giận tự đưa tới cửa,
không nên lãng phí.

Thất Nhàn rất đồng cảm, muốn ra ngoài xem náo nhiệt.

Lại bị Vân Lẫm kéo lại: “Trở về tìm lão già kia xem một
chút.”

Thất Nhàn chỉ chỉ bụng của mình: “Lão gia, hài tử không có
chuyện gì đâu!”

Vân Lẫm kéo tay trái của nàng: “Hắn không có chuyện, nàng có
chuyện.” Thanh âm vẫn bình thản như cũ, nhưng lại vô cùng kìm nén.

Thất Nhàn cúi đầu nhìn, nhìn thấy trên tay có một vết thương
nhỏ, đúng là mình cầm đao không cẩn thận nên chạm phải phía trên lưỡi đao.
(p/s: cây đao cong nên khó cầm hơn kiếm)

Nhất thời ngạc nhiên, nàng lúc nào trở nên yểu điệu như vậy
rồi, cái vết thương nhỏ này cũng muốn phiền đến “Y tiên”?

Ngẩng đầu định kháng nghị, lại nhìn thấy ánh mắt của Vân Lẫm,
lập tức, tình cảm ấm áp thấm vào tận tim. Cặp con ngươi từ trước đến giờ luôn
bình thản không gợn sóng lúc này đầy ắp nhu tình, khiến cả khuôn mặt hắn cũng
trở nên nhu hòa đi nhiều.

Loại vết thương nhỏ này là ngay cả nàng cũng không nhận thấy
được, nhưng Vân Lẫm lại phát hiện ra. Chút biến hóa trên người nàng, hắn đều ở
thời thời khắc khắc chú ý.

Kiếp trước, kiếp này, có ai để ý đến nàng như vậy? Không có
bất kỳ mục đích, mưu đồ, toàn tâm toàn ý, chỉ thuần túy quan tâm nàng như vậy.

Cho dù Bắc Đường Tẫn có cho nàng danh phận gì, nhưng cũng
không thể không can tâm bại trong tay Vân Lẫm trong việc này?

Một người như vậy, làm sao bảo nàng có thể không khuynh tâm?

Dưới ánh trăng, ánh mắt cánh cứ như vậy quấn quýt si mê.

Dến khi, “Khụ khụ” tiếng ho khan lúng túng vang lên.

“Gia, Thất muội, ta còn ở chỗ này.” Bên cạnh Nhị Tuyệt như
đang nhìn trăng tròn, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Hai người này cũng thật là quá chuyên tâm rồi, không phát
hiện còn có người sống sờ sờ như hắn đang đứng sao? Mập mờ như làm gì? Khi dễ
Nhược Thủy của hắn không có ở đây sao?

Hắn nếu không lên tiếng, hai người này có phải hay không sẽ
hôn nhau?

Thất Nhàn tức giận, quay đầu lại liếc hắn một cái, không khí
tốt như vậy đều bị người này phá hư.

“Nhị ca, ngươi nên học viết một ít chữ.”

“Học viết chữ?” Nhị Tuyệt nghi ngờ quay đầu lại. Tại sao lại nói
đến viết chữ. Tiểu muội nhà hắn đánh trống lảng cũng rất nhanh, “Nhị ca ta
không nói thông thuộc tứ thu ngũ kinh, cũng là một cử nhân a.”

“Chức cử nhân này của nhị ca tuyệt đối là dựa vào quan hệ với
tướng công nhà ta mới leo lên được đi.” Thất Nhàn khinh thường giễu cợt.

Nhị Tuyệt trợn mắt, định cãi lại.

Chỉ nghe Thất Nhàn nói câu tiếp theo: “Nếu không, sao cả hai
chữ ‘tránh đi’ Nhị ca cũng không biết?”

Hai Tuyệt lập tức hiểu rõ. Thì ra là Thất Nhàn là trách hắn
quấy rầy hai vợ chồng bọn họ đây! Thế nên mới mắng hắn như vậy! Ai, hắn không
còn lời nào để nói. Bởi vì, quả thật, hắn là một cái lồng đèn lớn cản trở bọn
họ mà.

“Nhi Tuyệt.” Lúc này lại nghe thanh âm Vân Lẫm vang lên, cùng
ngày thường như nhau không có gợn sóng, cẩn thận nghe một chút, bên trong lại
như có mấy phần não ý, “Ngươi gần đây có phải hay không rất rỗi rãnh?”

A? Nhị Tuyệt nhất thời phản ứng không kịp. Tại sao lại nói
đến vấn đề này.

Không đợi hắn trả lời, Vân Lẫm lại nói: “Mỏ than Lâm Thành
hiện tại đang thiếu đốc công, ngươi đến giúp đỡ chút đi.”

A? Nhị Tuyệt trừng lớn mắt, nhìn gia nhà mình, trong lúc nhất
thời kinh ngạc nói không ra lời. Lâm thành nga, không nên a, nơi đó cỡ nào
không thú vị a. Khoan hãy nói, hắn còn muốn tìm Nhược Thủy a.

Đáng thương Nhị Tuyệt tiểu ca — ai bảo lên tiếng không đúng
lúc, không đúng lúc làm lồng đèn, liền bị quyết định một đời trai tráng phải
lưu lac tha phương.

Nhìn Nhị Tuyệt trưng ra vẻ mặt “tráng sĩ một đi không trở
về”, Thất Nhàn không nhịn được cảm giác vui vẻ.

Kho Vân Lẫm lôi kéo nàng muốn đi thật nhanh, nàng vội vàng
móc ra lệnh bài Phượng Lai đưa, nhét trong tay Nhị Tuyệt: “Nhị ca, giải quyết
việc này đi.”

Sau đó, vợ chồng hai người ngọt ngào tay trong tay bước đi.

Để lại Nhị Tuyệt nhìn hai tấm lưng kia nghiến răng nghiến
lợi.

Chợt nghe, bên ngoài hổn hển rống giận: “Bổn chủ thành sẽ cho
bọn đạo tặc các ngươi biết chút lợi hại!”

Một câu nói làm Nhị Tuyệt nổi trận lôi đình. Hắn không thể
kháng nghị gia, tìm người phát tiết một chút không được sao.

Cho nên, vứt lệnh bài, chậm rãi bước ra ngoài.

Đáng thương, chủ thành vênh váo tự đắc còn không biết đến
cuối cùng mình phải “Lăn” làm sao, “biết lợi hại” thế nào.

Khi nào hai người Thất Nhàn tới khách sạn, chợt đụng phải
ngươi vội vàng chạy ra cửa, làm như có giặc đến nhà - Lâm Doãn Chi.

“Sao vậy, đại ca?” Thất Nhàn kỳ quái hỏi.

Lâm Doãn Chi thấy bọn họ, như thấy cứu tinh, vội la lên: “Các
ngươi đi nơi nào? Tiểu Nhàn không thấy! Thích muội, cũng là đại ca không tốt.
Ta thấy ánh trăng đẹp như vậy, liền tha thẩn trong hành lang. Ngắm cảnh. Không
nghĩ tới lúc trở về, hài tử đã không thấy tăm hơi.” Khuôn mặt ảo não.

Không thấy? Thất Nhàn cũng không để ý: “Đại ca, yên tâm, tiểu
tử kia, lát nữa sẽ tự chạy về.”

“Nhưng là, tất cả kẹo đường trên bàn, còn có túi nhỏ cũng
không thấy.”

Phút chốc Thất Nhàn hiện đầy hắc tuyến bên trán. Tình hình
như thế, nàng cảm thấy gặp qua một lần đây? Lúc tiểu tử hạ sinh không lâu...

Bước nhanh đến phòng hai lão đầu.

Quả nhiên, bên trong trống rỗng, không thấy bóng dáng, chăn
căn bản không có dấu vết đã mở ra.

Mở cửa phòng lão đầu áo tím, thậm chí từ bên trong thổi ra
một bức thư.

Mở ra nhìn, chỉ thấy phía trên chỉ một loạt chữ viết: “Tiểu
tử được lão đầu ra mang đi, không cần nhớ.”

Khóe miệng Thất Nhàn không tự chủ được run lên, quả thật, hài
tử là lại bị hai lão đầu “Trộm” đi.

Hai lão đầu này thật đúng là “Hèn hạ”, thế nhưng chọn vào
buổi tối hôm nay, lúc nàng không có ở đây hạ thủ. Xem ra đã nhắm thời cơ này
rất lâu rồi.

Tiểu tử, đoán chừng là bị hai lão đầu dùng kẹo đường cho dụ
dỗ. Nếu không, như thế nào biết điều như vậy?

Tuy mấy canh giờ, hẳn là đi không được xa. Hiện tại đuổi theo
vẫn kịp.

Lúc Thất Nhàn nhấc chân định ra cửa.

Lại bị Vân Lẫm ngăn cản.

“Làm cái gì? Mau đuổi theo họ a!” Khó giải thích nhìn hắn một
cái.

“Hài tử sẽ không gặp chuyện.” Vân Lẫm không vội không vàng
buông một câu, “Nhưng nàng phải đi gặp đại phu”.

Thất Nhàn không khỏi im lặng than thở. Lúc này, nam nhân này
lại nghĩ đến chuyện này đầu tiên, thật đúng là tâm tư cố chấp.

Nhưng mà, Vân Lẫm thật ra thì vẫn hi vọng tiểu tử cùng mình
tranh giành nương tử đi nhanh một chút, lúc này hai lão đầu nhân cơ hội mang
đi, tuy là có chút không đạo đức, cũng thật sự là hợp tâm ý của hắn, tự nhiên
không cần đuổi theo.

Lúc này, mỗ chó mập đang tản bộ đi qua nơi này, thấy Thất
Nhàn, lập tức tới đây cọ xát mấy cái, “A ngô” thỏa mãn phải gọi lên mấy tiếng.

Vân Lẫm khóe mắt lập tức giật mấy cái, nếu như có thể, hắn
thậm chí hi vọng này con chó mập này cũng bị người dẫn đi.

Nhìn lại Thất Nhàn, huống chi, hiện tại, vết thương trên
người nàng vẫn tương đối trọng yếu.

Thất Nhàn không biết làm sao đành đi ra ngoài tìm đại phu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3