Nhàn thê đương gia - Chương 137 + 138

Chương 137: Trở về Nam
Cương.

Ngày này, màu máu nhiễm đỏ cả hoàng cung Nam Vũ.

Cung thành, bốn phía, mười mặt trên đài cao, mai phục nơi
nơi.

Cung thủ căng tên, vây quanh đoàn người Long Hành Phong.

Phượng Lai một thân y phục thiên tử thêu từ chỉ vàng, chậm
rãi bước lên đài cao, đứng sau cung thủ mà quan sát.

Long Hành Phong ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt trào phúng,
lạnh lùng của Phượng Lai. Trong lúc nhất thời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lại
trong nháy mắt, giữ vững lòng mình.

“Phá tan cửa thành này, chính là thiên hạ của chúng ta!” Long
Hành Phong giơ đao lên cao, hô.

“Xông lên!” Đám tử sĩ bảo vệ bên người hắn đồng loạt lên
tiếng trả lời.

“Bắn tên!” Trên đài, đội trưởng đội cung thủ hạ lệnh.

Những mũi tên nhọn như mưa bay hướng xuống trung tâm vòng
vây.

Đoàn người được Long Hành Phong mang theo đều có năng lực,
cực lực bảo vệ chủ, liều chết chống cự, vậy mà lại có thể tạo nên một con đường
sống giữa vòng vây chết chóc.

“Long Hành Phong!” Thình lình nghe một tiếng trong trẻo nhưng
lạnh lùng cất cao, Long Hành Phong đứng giữa biển máu, quay mắt, khi thấy rõ
động tác của Phượng Lai, đôi con ngươi mở lớn đầy kinh ngạc.

Chỉ thấy trên tay Phượng Lai là một cây cung đã căng tên, lúc
này đại cung đã căng lên gần thành hình trăng tròn. Đích đến, chính là hắn.

Đột nhiên, Long Hành Phong giống như nhớ ra cái gì đó, động
tác trong tay chậm lại.

Vành mắt Phượng Lai không tự giác đong đầy nước, nhắm mắt,
tay phải buông lỏng cung.

“Vút”, mũi tên phá gió, hướng về người mặc bào đen nhuộm đỏ
màu máu ở dưới.

Thời gian, trong nháy mắt như dừng lại.

Chỉ có mũi tên kia phá tan không gian, cấp tốc tiếp cận mục
tiêu.

“Phụt” Long Hành Phong không thể tin cúi đầu nhìn mũi tên
xuyên qua ngực, chưa kịp liếc mắt nhìn Phượng Lai một cái, chậm rãi chậm rãi
ngã xuống.

Bên tai ong ong, như nghe được tiếng nói thanh thanh như
tiếng chuông của một thiếu nữ: “Phong ca ca, Phượng Nhi hôm nay rất ngoan nha!
Vậy nên, dạy ta bắn tên, được không?”

...

“Vương gia! Vương gia!” Bên tai là tiếng hô kinh hoảng của
đám tử sĩ.

Bỏ mình, binh bại như núi đổ.

Chỉ nghe “lạch cạch” một tiếng, đại cung trong tay Phượng Lai
rơi xuống đất.

Nàng chậm rãi ngửa đầu lên trời. Nhìn mặt trời phát ra ánh
sáng chói mắt, đôi con ngươi sáng long lanh.

Cách đó không xa, trở lại từ hướng một nhà Thất Nhàn rời đi,
Cố Thanh Ảnh nhìn thấy một màn cuối cùng này. Ngẩng đầu ngắm Phượng Lai trên
đài cao, ánh mắt toát lên vẻ dị thường.

“Lão gia, chúng ta cứ như vậy mà rời đi, có phải rất có lỗi
với Phượng Lai hay không? Không giúp nàng thu dọn tàn cục sao?” Bên trong xe
ngựa, Thất Nhàn nghiêng đầu hỏi.

Sau khi Vân Lẫm biết trong bụng nàng lại có bảo bảo, lập tức
sai người chuẩn bị xe ngựa, nói phải chạy về Nam Cương để dưỡng thai thật tốt.

Thật là, sự kiện Long Thành Phong mới chấm dứt hôm qua. Hôm
nay, bọn họ đã trên đường đi rồi.

“Kế tiếp. chính là chuyện của nàng. Đừng nhúng tay vào, sẽ
chỉ làm nàng khó xử mà thôi.” Vân Lẫm nói: “Huống hồ, không phải đã để người ở
lại sao?”

Da trán nhảy nhảy, chỉ chỉ mỗ sói lông vàng trước mặt đang
trừng mắt nhìn mình hồi lâu: “Nhưng rốt cuộc, tại sao nó cũng ở đây?”

Chết tiệt, xe ngựa của hắn cùng Thất Nhàn, sao lại khăng
khăng nhiều thêm ba “thứ” không nên tồn tại?

Thoáng liếc mắt một cái thấy mỗ tiểu quỷ đang làm tiểu chuột
túi bám lấy Thất Nhàn, Vân Lẫm chọn coi khinh.

Lần nữa liếc mắt nhìn con chó béo đang quỳ rạp trên nền xe mà
xum xoe với con sói vàng, hắn đây cũng có thể hiểu.

Nhưng mà, cái cục màu vàng lười biếng, cực độ ngạo mạn, vẫy
đuôi cũng lười vẫy kia, là đến từ đâu? Ngại nơi này chưa đủ “thứ” làm đèn lồng
sao?

“Đó là lễ vật do Phượng Lai đưa đến, hợp thành một đôi với
Cẩu Nhi đấy.” Thất Nhàn cười nói:”Ta đổi Ninh Vương gia lấy vợ cho Cẩu Nhi,
cũng không thiệt.” Hoàn toàn xếp Cố Thanh Ảnh cùng Cẩu Nhi ngang một bậc.

Kỳ thật, Thất Nhàn hiểu rất rõ Phượng Lai, Thất Khuyển Lang
này vốn của Long Hành Phong tặng, giữ nó lại chỉ tổ càng thêm đau lòng, tất
nhiên phải tiễn nó đi càng xa càng tốt.

Lúc này, đối viện Nữ đế Nam Vũ, là một nam nhân một thân áo
tím cà lơ phất phơ, trên mặt là nụ cười tươi ngập tràn vẻ yêu nghiệt.

“Hắt xì” đột nhiên hắt hơi một cái thật to, nhưng cũng không
làm tổn hại vẻ đẹp của hắn chút nào.

Cố Thanh Ảnh dùng sức chà chà cái mũi, khóe mắt giật giật,
rốt cuộc là ai đang nói xấu sau lưng hắn thế?

“Sao ngươi còn ở đây?” Phượng Lai ngẩng đầu liếc nhìn người
này một cái: “Không đi cùng bọn Dực Vương gia sao?”

“Ai cha cha, Xấu Phượng nàng thật là không hiểu lòng ta.” Cố
Thanh Ảnh cười khoe răng trắng: “Giúp nàng nhiều việc như vậy, cư nhiên muốn
qua cầu rút ván sao? Vậy mà muốn đuổi ta đi?”

Cây bút trong tay Phượng Lai run run. Xấu Phượng? Nàng thật
sự rất xấu sao? Cúi đầu, không thèm để ý đến người này.

Cố Thanh Ảnh cướp lấy cây bút trong tay Phượng Lai, chống lại
đôi mắt đang trợn trừng của nàng: “Nam Vũ cảnh đẹp người đẹp, ta đây sao bỏ đi
được?” Trong mắt là vẻ chân thật chưa từng có trước đây.

Phượng Lai nhìn hắn một hồi lâu: “Đưa bút cho ta.”

Ôi chao? Cố Thanh Ảnh giật mình sửng sốt một chút, phản ứng
này của Xấu Phượng là như thế nào? Ngơ ngác đưa cây bút qua.

Phượng Lai tiếp lấy, cúi đầu, tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Khóe miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Trong xe ngựa, Thất Nhàn nghiêng người dựa vào gối lụa, thiu
thiu ngủ. Từ sau khi trong bụng lại có tiểu oa oa, nàng liền ngủ nhiều hơn bình
thường một chút.

Mà một bên, lại là bầu không khí giương cung bạt kiếm -- Vân
Lẫm đang đoạt quyền ôm nương tử cùng tiểu tử có tính luyến mẫu nhà mình.

Chỉ thấy Tiểu Ái Nhàn hai tay vòng quanh ngực, học bộ dáng
thần hộ mệnh, ngồi trước người Thất Nhàn, ngoan độc trừng mắt phóng điện với
lão cha nhà mình.

Mẹ mẹ của hắn, chỉ có thể được hắn ôm, cho dù là cha của hắn,
cũng đừng hòng cướp, hừ.

Vân Lẫm hừ lạnh hai tiếng: “Tránh ra!” Đè thấp giọng xuống,
sợ phá hỏng giấc ngủ của Thất Nhàn.

Tiểu tử kia cố tình không chịu thua hắn. Khinh thường phun
một tiếng “thiết”, dụi dụi đầu nhỏ, để lại cho cha hắn một cái ót lưa thưa vài
cọng cỏ. Thật không thèm đem tôn nghiêm của cha hắn để vào mắt.

Vân Lẫm lập tức tức giận đến nổi trận lôi đình, vươn tay đến,
xách mỗ tiểu quỷ thích đối nghịch với cha nó lên. Tiểu tử kia khua khua cái
chân béo múp, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, mình đã nhẹ nhàng “vèo”,
lại là một đường cong xinh đẹp.

“Bụp” một tiếng, tiểu tử kia đáp xuống cái bụng mềm nhũn của
mỗ chó mập.

Cẩu Nhi đang vui vẻ ngủ đột nhiên cảm thấy bụng mình lún
xuống, “gâu” một tiếng than đau. Kẻ nào chết tiệt, cư nhiên chọi đá ta? Chờ ta
đây tỉnh ngủ, nhất định sẽ cho mi đẹp mặt. “Gừ gầu”, mỗ chó ngốc ngay cả lèm
nhèm mắt, tiếp tục ngủ.

Tiểu Ái Nhàn đi xuống, ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn lão cha.

Vân Lẫm hết bị mỗ “tiểu nhân” cản trở, ôm ôn hương nhuyễn
ngọc của nương tử nhà mình, đáy lòng âm thầm sảng khoái.

Tiểu tử kia nghiến mấy cái răng sữa vừa mới mọc, “ken két ken
két” vang lên. Rất có tinh thần phấn đấu giẫm lên cái bụng của Cẩu Nhi, cưỡi
lên lưng Tiểu Kim.

Tiểu Kim quay đầu, miễn cưỡng liếc mắt nhìn tiểu tử kia một
cái, không phản ứng.

Tiểu tử kia tiếp tục “trèo đèo lội suối”, “hự hự” bước từng
bước đòi xông lên, đúng hơn là bò từng chút lên trên. “Lạch bạch lạch bạch”,
mặc kệ chân vòng kiềng, tiểu tử kia “chạy tới” bên cạnh Vân Lẫm. Nâng chân bó
lên, đá lên người Vân Lẫm, miệng còn liên tục than: “Xấu xa! Đánh đánh!”

Da mặt Vân Lẫm rốt cuộc không nhịn được run lên một hồi. Bị
con nhà mình đánh, còn là một tiểu oa oa đánh, phỏng chừng hắn chính là người
đầu tiên trong lịch sử đi. Giơ lên một tay, lại nhấc Tiểu Ái Nhàn lên giữa
không trung.

Lúc này Tiểu Ái Nhàn lập tức hô lên: “Mẹ mẹ!”

“Ầm ĩ gì chứ?” Thất Nhàn bất đắc dĩ trợn mắt. Hai cha con
này, đúng thật không yên mà.

Đập vào mắt chính là ánh mắt đáng thương hề hề, thập phần vô
tội của tiểu tử cùng khuôn mặt sắp nổi bão của mỗ nam nhân.

Lại thở dài, cứu tiểu tử kia ra khỏi trảo của mỗ băng, ôm vào
trong ngực. Khi khối băng kia trừng mắt muốn phát tác, Thất Nhàn lập tức dựa
vào lồng ngực của khối băng: “Vầy không phải được sao? “

Tiểu Ái Nhàn cùng Vân Lẫm hung hăng liếc nhau, đều tự “hừ”
một tiếng, sau đó dời mắt đi.

Thất Nhàn bất giác buồn cười, không hổ là cha con, thật rất
ăn ý.

Tiểu tử kia âm thầm than thờ, ta cố gắng gượng để lão cha
ngươi ôm mẹ chút vậy.

Vân Lẫm lại nghĩ, làm cách nào mới có thể khiến hai lão già
kia không chút động tĩnh ôm tiểu tử kia đi.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài liền lọt vào một cái đầu, có chút
tội nghiệp: “Đồ đệ Tiểu Nhàn ngoan ngoan, cho vi sư ôm một cái được không?”

Theo sau là một tiếng mắng không kiên nhẫn: “Đi vào!”

Lão áo tím liền bị đá vào trong. Giận dỗi quay đầu, đối mặt
với lão áo xám tao nhã: “Lão già chết tiệt, đá mông ta làm gì?”

Lão áo xám phủi phủi y phục, ngồi xuống: “Không đá ngươi,
ngươi còn định nằm trên nóc bao lâu?”

“Lão áo xám, vạch trần ta chi?”
Vẻ mặt lão áo tím rõ ràng giận dữ. Hắn nằm úp trên nóc là thật, đây không phải
chỉ vì nhớ đồ đệ nhà mình thôi sao. Nhưng tiểu tử kia có mẫu thân là liền quên
tên sư phụ, mỗi ngày đều dính bên người Thất nha đầu. Còn để sư phụ hắn phải tự
mình đến nghênh đón.

“Ngươi còn gì để giữ sao?” Lão áo
xám khinh thường lườm hắn một cái.

“Ngươi... Lão áo xám, ta muốn
tuyệt giao với ngươi!” Tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

...

Một phen khẩu chiến ác liệt.

Khóe miệng Thất Nhàn co rút, tốt
rồi. Giờ thì khỏi ngủ. Thật là càng lúc càng náo nhiệt. Hai người này, thúc xe
đến đây chỉ để cãi nhau sao?

Tiểu Ái Nhàn dùng sức dụi vào
lồng ngực mẫu thân, chui rồi lại chui. Mẹ mẹ rất mềm, hắn mới không thèm chạy
đi với sư phụ râu bạc đâu.

Cơ mặt Vân Lẫm run lên vài hồi,
lạnh lùng quát: “Đi xuống!”

Hả? Hai lão đầu đang khắc khẩu
liền im bặt.

Lão áo tím nuốt một ngụm nước
bọt, quay đầu: “Không thể tay không đi xuống...”

Không đợi hắn nói xong, Vân Lẫm
lạnh mắt: “Đi xuống!”

Lão áo tím lập tức kéo tay lão áo
xám, cười làm lành: “Được được! Đi xuống! Chúng ta đi xuống!”

Lui tới cửa, lão áo tím bất
khuất, quay đầu không buông tha, lại hỏi một câu: “Không thể thương lượng một
chút sao...”

Lời còn chưa dứt, liền bị mỗ tiểu
quỷ đạp một cái, người theo đuôi xe, rớt ra ngoài.

Lão áo xám nhìn lão áo tím u một
cục trên đầu, khóe miệng run run, thực tự giác nhảy vào một chiếc xe ngựa khác.
Cái nhà này, hắn không dám đụng vào.

Ngày đẹp trời có gió khổi, mang
theo tình cảm nồng nàng sưởi ấm lòng người.

Nhị Tuyệt đang đánh xe quay đầu
nhìn vào “chồng người” bên trong xe, một nhà dựa vào một chỗ ấm áp ngủ, khóe
miệng không nhịn được hiện lên ý cười chan chứa.

Lại nhìn hai lão đầu đang đấu võ
mồm đến đỏ mặt tía tai bên xe ngựa kia, lại thấy vui vẻ lần nữa.

Cách đó không xa, Hải Đường cùng
Lâm Duẫn Chi như cũ chơi trò nàng chạy chàng truy, đúng là một hình ảnh pha đầy
tính nghệ thuật.

Đột nhiên nhớ tới chính mình, khó
trách cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nguyên lai chỉ có mình là người cô đơn. Haizz...
Nhược Thủy rốt cuộc đi nơi nào rồi?

Chương 138: Tiểu thiếp thứ hai mươi lăm.

Thất Nhàn đang có thai, Vân Lẫm
tự nhiên không dám đi nhanh. Xe ngựa cũng chỉ lắc lư trên đường, mỗi khi đến
một trấn nhỏ, đều xuống nghỉ ngơi, gọi lão áo xám kiểm tra cho Thất Nhàn một
phen.

Thất Nhàn có cảm giác, thấy Vân
Lẫm có chút căng thẳng quá mức rồi. Nàng cũng không phải là lần đầu tiên sinh
sản, thời điểm mang thai tiểu ác ma so sánh với bây giờ kịch liệt hơn nhiều lắm
a, té ngựa, trúng độc, rơi xuống vựa sâu này, đến cuối cùng không phải đều
không có chuyện gì đấy sao?

Thật sự là bệnh cố chấp của Vân
Lẫm lại tái phát. Chỉ sợ Thất Nhàn gặp ngộ nhỡ. Lần sinh con đó làm cho hồn hắn
bay đi mấy phần. Khiến hắn khi nghe Thất Nhàn nói rằng nàng có em bé, liền kiên
quyết phản đối nàng sinh con lần nữa.

Trước kia, hắn rất hi vọng mình
có hậu thế, hết lần này tới lần khác cố gắng làm sao cũng không được. Hiện tại
hắn cũng không hi vọng Thất Nhàn phải chịu khổ nữa, hết lần này tới khác đám
con lại liên tục không ngừng xuất hiện.

Vì vậy hắn từng đề nghị với Thất
Nhàn đừng sinh đứa nhỏ trong bụng này. Kết quả, Thất Nhàn trừng mắt, tức giận
một canh giờ, không thèm để ý đến hắn.

Nếu đứa nhỏ này không thể không
sinh, vậy hắn cũng chỉ có thể làm tốt công tác chuẩn bị, không thể để Thất Nhàn
có nửa phần nguy hiểm.

Ngày hôm đó, đoàn người chậm như
rùa kia cuối cùng cũng đi tới biên cảnh Nam Vũ, qua cái trấn này có thể tới
lãnh thổ Thiên Diễm.

Thất Nhàn xuống xe, muốn đi chợ
dạo một chút, muốn mang một ít kỷ vật về cho Hỉ Nhi đang ở Nam Vũ.

Phụ nữ có thai là lớn nhất, đoàn
người ồ ạt vây quanh Thất Nhàn đi về phía chợ.

Phố xá phồn hoa sầm uất, hơn nữa
đây là chỗ giao thoa giữa biên giới của hai nước, vô cùng hưng thịnh.

Trước đây quan hệ của Nam Vũ và
Thiên Diễm vốn căng thẳng, nơi này cũng là chưa từng có cảnh náo nhiệt như vậy.
Nhưng mà, Nữ Đế mấy ngày trước đã cùng Thiên Diễm kết thành liên bang hữu hảo.
Vì vậy, cái trấn nhỏ này trong nháy mắt liền phát triển.

Qua nhiều năm, Nam Vũ cùng Thiên
Diễm cuối cùng cũng có quan hệ qua lại. Mọi người có cha mẹ cùng huynh đệ ở
biên giới lúc này cuối cùng cũng có thể đoàn viên, giờ đây trấn nhỏ này được
bao phủ bởi vẻ hưng phấn khác thường.

Thời điểm vào Nam Vũ, khi đó
trong lòng đều có chuyện, nào có tâm tình ngắm phong cảnh. Hiện tại cũng có thể
từ từ thưởng thức.

Nhóm người Thất Nhàn rảnh rỗi đi
bộ trên đường phố, liên tục cảm thán người dân Nam Vũ thật nhiệt tình, không
giống Bắc Hãn hùng tráng, không giống Thiên Diễm nho nhã, thật là nhiệt tình
như muốn hòa tan lòng người.

Trên ngôi nhà mái vòm kia, cô gái
chỉ đơn giản mặc “mã la”[1], cũng khiến Thất Nhàn nhớ đến Hawai.

[1] Chỉ
quần áo rộng làm bằng vải la. Vải la là thứ tơ mỏng được dệt lại thành vải.

Ai đi ngang qua cô gái cũng nhiệt
tình quá độ vứt mị nhãn, làm Thất Nhàn buồn bực không dứt.

Đảo mắt nhìn cái, giờ mới hiểu
được vấn đề.

Chuyến đi này trong đội có năm
người, nhưng chẳng phải có đến ba nam nhân xuất chúng sao? Thật sự là thổi gió
cho bướm bay theo.

Nhưng ba nam nhân này đối với mấy
cái này cũng làm như có mắt không tròng. Nam nhân mặt băng sơn co quắp nhà
mình, không cần phải nói, cho tới bây giờ đối với mấy cái này cũng sẽ không có
cảm giác. Lâm Duẫn Chi thật ngốc, thậm chí còn đắc ý rung đùi phê phán mấy cô
gái nơi này quá mức phóng đãng. Về phần tiểu ca Nhị Tuyệt, cho tới giờ vẫn tự
cho mình là “đoạn tụ”*, liếc cũng lười chứ đừng nói tới nhìn mấy nữ nhân kia.
Đáng thương một đường tới nay, dẫm nát bao nhiêu trái tim của những thiếu nữ
ngây thơ.

Đang lúc Thất Nhàn thưởng thức
thần sắc biến hóa trên mặt các thiếu nữ, bỗng nghe một tiếng quát thô bạo
truyền đến: “Tiểu nương tử, đại gia đã trả tiền, ngươi dám không cùng đi cùng
đại gia sao?” Thì ra là một ác bá đứng đầu đường.

Mấy người Thất Nhàn quay đầu nhìn
lại, ở góc đường cách mấy bước, có một thiếu nữ đang một đám nam tử bao vây bên
trong.

Thiếu nữ phấn nhan mặc áo tơ
trắng, một đôi mắt phượng đẹp đang nhòe nhòe nước mắt. Bên cạnh là một cái ghế
hỏng, dưới người là một người được phủ lên. Một tấm vãn gỗ bị ném trên mặt đấy,
trên bảng viết chữ “Bán mình chôn cha”. Chữ viết nhỏ, thanh tú tinh tế, có thể
viết ra chữ tốt như vậy, chủ nhân cũng không phải là người tục khí.

Chỉ thấy cầm đầu đám kia là một
nam nhân một thân áo trắng, tay cầm quạt giấy, mặc trang phục công tử, nhưng
nhìn thế nào cũng không thấy phong lưu tiêu sái, hai má khỉ thon gầy, mũi
khoằm, cộng thêm đôi mắt tam giác, cả người toát lên sự hèn mọn.

Thất Nhàn đảo mắt lần nữa nhìn
người bên cạnh một thân áo trắng, có so sánh mới biết cao thấp. Áo trắng này,
mặc ở trên thân nam nhân nhà mình vẫn có hương vị hơn nhiều.

“Van cầu ngài, đại gia, bỏ qua
cho ta đi. Tiền của ngài, ta không nhận.” Vẻ mặt thiếu nữ cầu khẩn, chỉ kém quỳ
xuống.

“Ngươi bán mình chôn cất cha, bổn
đại gia mua ngươi, ngươi còn không vui lòng sao?” Nam tử cầm đầu trợn mắt.

“Nhưng mà, đại gia, ta chỉ bán
mình làm nô tỳ... Mặc dù ta từ nhỏ đã trôi dạt, cùng cha nương tựa vào nhau mà
sống... nhưng không thể làm tiểu thiếp thứ hai mươi bốn của ngài được...” Thiếu
nữ cực kỳ ủy khuất, tiếng khóc nức nở.

Một phen này khiến Thất Nhàn ngạc
nhiên, quay đầu nói với hố băng: “Thích mặc áo trắng quả nhiên là người có ham
mê đặc biệt, người nọ đã hai mươi bốn phòng, đã vượt qua chàng.”

Hố băng mặt bất động, mắt không
có gợn sóng. Chỉ làm như không nghe thấy.

“Tiểu mỹ nhân ngươi thật không
tức thời. Ngươi biết đại gia là ai không? Phụ thân đại gia chính là thành chủ
thành này. Ngươi đi theo đại gia, còn không phải là được ăn ngon uống say, đảm
bảo sẽ không bạc đãi ngươi.” Sau một phen dụ dỗ, giọng nam tử có chút ác độc.
“Nếu ngươi dám phản kháng. Hừ hừ, đại gia sẽ khiến ngươi không sống được trong
thành này.”

“Ồ? Con nhà giàu đây! Khó trách
kiêu ngạo như vậy.” Thất Nhàn gật đầu nói bình luận, quay đầu lại nói, “Đi,
không có gì hay.”

“Ơ? Thích muội, nàng kia đáng
thương như vậy, chúng ta không đi giúp nàng sao?” Mỗ thư sinh ngốc lại bắt phát
huy tấm lòng đồng cảm.

Khóe miệng Thất Nhàn giật giật:
“Đại ca, việc không liên quan đến mình đừng quản. Huynh không biết mời Phật đến
dễ tiễn Phật khó khăn sao?”

Lâm Duẫn mặt nghi ngờ, chuyện này
cùng “mời Phật tiễn Phật” có liên quan gì?

“Nhưng, nàng chỉ là một nữ tử yếu
đuối, chỉ có thể chịu ác bá khi dễ, mà chúng ta chỉ khoanh tay đứng nhìn, chẳng
phải là tạo nghiệp chướng nặng nề sao?” Đầu óc ngốc tử bắt đầu khởi động, vẫn
muốn làm sứ giả của cái thiện như cũ.

Thất Nhàn bất đắc dĩ, chuyển
hướng sang Hải Đường: “Hồ Điệp Nhi, đại ca tỷ ngu dại phiền muội hãy giáo dục
thật tốt một phen.

Hải Đường cũng đang bị lời nói
của thư sinh ngốc làm cho bất đắc dĩ mắt trợn trắng. Đầu ngón tay nàng kia non
mịn trắng nón, như được ngâm trong sữa tươi, căn bản là dáng vẻ của một tiểu
thư được hưởng thụ. Nếu như thật theo lời nàng nói, người ta xuất thân khổ cực,
tay đã sớm có vết chai do dầm mưa giãi nắng.

Sơ hở rõ như vậy, ngốc tử này
cũng không nhìn ra. Cả ngày chỉ biết chi, hồ, giả, dã *, thật muốn cạy đầu gỗ
này ra, thay hết phụ tùng bên trong.

(*Ý chỉ
là anh chỉ biết đọc sách.)

Thất Nhàn nhấc chân, dẫn Tiểu Ái
Nhàn, dẫn đầu rời đi.

Hết lần này tới lần khác có người
không muốn để nàng đi.

Chỉ thấy thiếu nữ xinh đẹp kia
kinh hô một tiếng: “Cứu mạng a!” Liền chạy về phía bên này, vọt thẳng lên người
Thất Nhàn.

Khóe miệng Thất Nhàn co quắp mấy
cái, cô gái này, không thấy được bên này của nàng có một người lớn như vậy đang
đứng sao?

Vân Lẫm dĩ nhiên không thể để
Thất Nhàn bị đánh ngã, tiến lên trước, tụ khí phất tay một cái, liền quét cô
gái kia ra. Bản thân thiếu nữ rơi xuống ở trên mặt đất.

Trong nháy mắt sau khi giật mình
sững sờ, thiếu nữ ngẩng đầu la lên: “Công tử, cứu mạng.” Trong mắt đè nén mê
luyến xuống thật sau.

Thất Nhàn nhìn qua đầu vai Vân
Lẫm, vừa lúc nhìn thấy. Không khỏi thở dài thật sâu, họa thủy a họa thủy. Thiếu
nữ này làm Đại tiểu thư không làm, chạy ở trên đường bị người ta khi dễ làm
chi. Thì ra là vì nam nhân băng sơn nhà mình.

Theo phía sau là nam nhân áo
trắng hèn mọn kia, rất là tức giận: “Tiểu nương tử này, lại còn dám chạy? Người
đâu, bắt nàng trở về cho ta!”

Phía sau mấy tên tay sai mặt dữ
tợn tiến lên.

Thiếu nữ vội vàng đứng dậy, trốn
ra phía sau Thất Nhàn.

“Làm sao? Các ngươi muốn xen vào
việc của người khác?” Nam nhân hèn mọn ngữ khí ác độc.

Thất Nhàn cười toét miệng: “Không
có. Ngài muốn bắt, chuyện không liên quan đến chúng ta.”

Một câu nói khiến thiếu nữ khiếp
sợ. Cô gái này, sao lại không có lòng đồng cảm như vậy?

Cũng làm cho Lâm Duẫn Chi trừng to mắt. Thích muội nhà hắn khi
nào là người máu lạnh như vậy? Tuy nói phụ nữ có thai tâm tình không yên, hỉ nộ
vô thường, nhưng mà không đến nỗi biến thành bộ dáng này chứ.

Nam nhân hèn mọn nghe vậy cười to: “Tốt, nữ tử kia không tệ.
Hợp khẩu vị của bổn đại gia.” Vừa nói, dùng cái mắt tam giác đánh giá trên dưới
Thất Nhàn một phen, bộ dạng mê đắm, “Tuy nói ngươi lớn lên không đẹp lắm, nhưng
tính tình như thế, đại gia quyết định muốn ngươi làm thị thiếp phòng thứ hai
mươi lăm.”

Khóe miệng Thất Nhàn co giật, hai mươi lăm? Mấy chữ này thật
hay! Nàng quả nhiên có mệnh làm tiểu thiếp phòng hai mươi lăm!

Vân Lẫm đáy mắt nặng nề, hàn khí rét buốt.

Một nhóm người phía sau bắt đầu đổ mồ hôi lạnh rồi, vì ác bá
trước mặt này mà cầu phúc, hi vọng hắn có thể thấy mặt trời sáng mai. Làm trò
trước mặt Vân Lẫm, muốn Thất Nhàn đi làm tiểu thiếp nhà hắn, thật là không muốn
sống a!

Hai lão đầu thậm chí quay đi nơi khác xem phong cảnh. Nơi
này, tất nhiên là một hồi hỗn loạn...!

Ác bá kia thấy không ai lên tiếng, đi lên phía trước, định
kéo Thất Nhàn đi.

Vân Lẫm thân hình chợt lóe, mấy cái tát âm thầm thăng thêm
lực, đánh cho văng ra ngoài.

Nam nhân hèn mọn lập tức bay qua, hét thảm một tiếng “A”,
sống mũi có vẻ cũng bị đánh gãy rồi, máu tươi chảy ồ ồ.

“Ngươi... ngươi... lại dám đánh ta...” Đụng phải ánh mắt của
Vân Lẫm, lập tức rụt trở về, giơ tay về phía sau, “Các ngươi, lên! Bắt hết bọn
chúng lại!”

Tay sai kéo tay áo lên, đi về phía mấy người Vân Lẫm.

Nhưng đám ô hợp, như thế nào là đối thủ của bọn họ.

Chỉ riêng hai người Nhị Tuyệt cùng Lâm Duẫn Chi, cũng là mấy
người có công phu, liềm đem mấy tên tay sai đánh gục toàn bộ.

“Ai u”, nằm trên mặt đất có tiếng kêu đau.

“Các ngươi... các ngươi chờ đó cho ta...” Nam nhân hèn mọn
quẳng lời nói lại, rồi cũng im bặt.

Bởi vì ánh mắt lạnh như băng của Vân Lẫm nhìn phía hắn. Dám
đánh chủ ý lên Thất Nhàn, hắn đang nghĩ làm sao phế đi nam nhân trước mắt này.

“Không nên giết hắn, tích chút phúc cho hài tử a.” Giọng Thất
Nhàn truyền đến.

Đang lúc Hải Đường cảm thấy hết sức ngạc nhiên vì Thất Nhàn
thiện tâm, lại nghe thấy Thất Nhàn giọng lành lạnh đưa ra đề nghị: “Nếu như
thích nữ nhân như vậy, để cho hắn sau này chỉ được nhìn không thể ăn là được
rồi.”

Hải Đường khóe miệng co giật rồi, thật ngoan độc!

Vân Lẫm có chút hài lòng với đề nghị này, nhấc chân liền
chuẩn bị đạp đến “tiểu huynh đệ” làm cho tên nam nhân hèn mọn kia biến sắc.

“Ngươi... Ngươi dám...” Bọn họ muốn định làm gì mệnh căn* của
hắn?

(*Gốc rễ của con người.)

Vân Lẫm mặt không đổi sắc, hung hắng giẫm lên “tiểu huynh đệ”
của tên nam nhân kia.

“Rắc” Một tiếng, thanh thúy vang dội, rồi ngừng,

“A...” tiếng kêu thảm thiết của nam nhân hèn mọn kêu vang cả
con đường.

Mọi người vây quanh không đành lòng nhìn thẳng.

Ngay cả mấy người Nhị Tuyệt cũng là hít vào vài hớp khí lạnh.
Đau a!

Cả tràng diện cũng chỉ có Thất Nhàn mặt không đổi sắc.

Vân Lẫm thu hồi chân, phất ống tay áo, không nhìn tên nam
nhân kia nữa, liền lui về bên cạnh Thất Nhàn.

Thất Nhàn mỉm cười phủi tro bụi trên quần áo cho hắn.

Tiểu tử kia bày ra bộ dáng “không biết phải học”, bắt chước
cha mình, giẫm mạnh chân, còn cười “hi ha” vui vẻ.

Thiếu nữ núp ở phía sau Thất Nhàn sắc mặt cực kỳ không tốt.
Nhưng trong nháy mắt đã hồi phục lại. Người nam nhân này lợi hại như thế, chứng
minh ánh mắt của nàng quả nhiên không có sai. Hơn nữa, hắn không phải vì nàng
giải quyết hết những tên ác bá này sao? Nam nhân đối với mình cũng là có tình
đi, nếu không như thế nào lại cứu nàng?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3