Nhàn thê đương gia - Chương 119

Chương 119: Cửa Cung
Luyện Ngục

Một chưởng đi xuống, đánh vào phần gáy.

“Ách...” Một tiếng, tiểu thái giám giống như gà bị bóp chặt
cổ, chỉ cảm thấy phía sau cổ một trận đau nhức, chỉ có thể phát ra một tiếng âm
tiết đơn độc nhẹ nhàng, liền mất đi tri giác.

Sau từ bóng cây vươn ra một đôi tay, đem tiểu thái giám kéo
vào bên trong.

Chỉ chốc lát, từ sau bóng cây đó chậm rãi bước đi ra một thái
giám tướng mạo thanh tú, trong mắt tinh quang rạng rỡ, nụ cười mơ hồ trên mặt,
trong tay cầm một hòm gỗ lớn, ôm sát vào bộ ngực.

Chính là Thất Nhàn.

Thất Nhàn cúi đầu, vỗ vỗ đỉnh hộp gỗ, ôn nhu nói: “Tiểu Nhàn,
phải vững vàng giữ được mẫu thân nha.”

Trong rương rầu rĩ được truyền ra tiếng non nớt: “... ư...”

Thất Nhàn mỉm cười hạ xuống, vừa nhìn khắp mọi nơi, đè thấp
xuống vành nón, lập tức trên mặt biến mất tinh nhuệ.

Nâng bước, đi về phía trước.

Trong hậu Vân cung.

“Phu nhân, tiểu công tử hãy để cho lão nô dẫn đi trông coi
đi.” Lão ma ma hảo tâm, ra cửa đột nhiên nhớ tới bên cạnh Thất Nhàn còn mang
một đứa nhỏ. Đứa nhỏ, hẳn là sẽ quấy nhiễu phu nhân nghỉ ngơi. Nghĩ một chút,
nàng liền đi trở lại. Lúc này, đang nhẹ gõ của phòng ngủ của Thất Nhàn.

Bên trong không có bất kỳ tiếng vang.

Lão ma ma lại gõ nữa: “Phu nhân?”

Lại vẫn không có động tĩnh. Lão
ma ma trong lòng bồn chồn, làm sao mà ngủ được say như vậy? Không phải gặp
chuyện không may gì chứ.

Lo âu nổi lên liền đi lòng vòng ở
trước cửa.

“Sao vậy?” Đúng lúc, thị vệ
trưởng thân vệ của thái tử bước tới.

“Đại nhân.” Lão ma ma vội vàng
nghênh đón, hành lễ: “Lão nô gõ cửa phòng của vị phu nhân kia, nhưng không có
phản ứng. Lão nô có chút lo lắng...”

Trong mắt thị vệ trưởng căng
thẳng, khả năng của Thất Nhàn hắn đã được chứng kiến. Lần trước theo điện hạ đi
Thiên Diễm quốc, một nhóm người mình liền thua trong tay của nàng. Cho nên, lần
này, hắn cực kỳ đồng ý lấy nhuyễn cốt tán giam cầm Thất Nhàn.

Điện hạ còn đang hôn mê, mình lại
bảo vệ bất lực, có thể nào lại xảy ra chuyện không may, là để Thất Nhàn trốn thoát
chứ.

Lập tức, tiến lên mấy bước, bàn
tay dùng sức, đẩy ra cái chốt cửa phòng.

“Phu nhân!” Kêu to đi vào.

Cũng là người đi... nhà trống.

Thị vệ trưởng trong bụng cả kinh,
thật đúng là để chạy thoát rồi?

“Ngươi có cho nàng uống chéo súp
kia không?” Xoay người, lớn tiếng quát hỏi lão ma ma.

Lão ma ma cũng là ngạc nhiên một
trận, ủy khuất nói: “Đại nhân, lão nô thật sự rõ ràng thấy phu nhân uống xong
súp này.”

Thị vệ trưởng lại quét về phía
phòng một vòng, ánh mắt dừng lại ở trên cửa sau giống như có chút buông lỏng,
lập tức thầm kêu: “Không tốt, hẳn là từ cửa sau kia chạy đi.”

Vội vàng ra khỏi phòng, đang liếc
thấy hai thị vệ canh cửa hoảng sợ. Tức giận dâng lên. Phế vật! Thật là phế vật!
Đứng ở chỗ này làm bài biện hay sao?

“Sững sờ ở nơi này làm cái gì? Nhanh
chóng đi tìm người đi!” Hắn gầm lên một tiếng.

Bọn thị vệ hoảng sợ tuân lệnh.

Hậu Vân Cung, lập tức ánh lửa
sáng rực rỡ, loạn thành một đoàn.

Sắp tới đêm khuya, cửa cung đóng
lại.

Tại cửa cung, hộ vệ tuần tra ban
đêm đang đi tới đi lui.

Trên đài cao, đống lửa chiếu sáng
cả tòa thành lâu.

Thất Nhàn vội vàng đi về phía
trước, trong lúc xuyên qua đội hộ vệ.

“Đứng lại!” Xa xa cách cửa thành
còn có ba bốn trượng, liền có cung vệ cao giọng quát lên, “Người tới là người
phương nào?”

Thất Nhàn một thân đề phòng, cúi
đầu xuống, vạn phần kính cẩn: “Tiểu nhân là Tiểu Trác Tử cung nhân của thái y
viện, phụng mệnh Thuần Vu thái y, đi ra phủ đệ ngoài cung lấy sách thuốc.”

“Yêu Bài!” Người nọ lại hét lớn
một câu.

Thất Nhàn vội vàng từ bên hông gở
xuống khối thuận đường kia từ trên người tiểu thái giám tìm ra tấm bảng, đẩy
tới.

Cung vệ nhìn một chút, lại đánh
giá Thất Nhàn một phen, chỉ hòm gỗ lớn ở trước ngực hỏi: “Trong rương, là
cái gì?”

Thất Nhàn tươi cười: “Nơi này
cũng là sách thuốc Thuần Vu thái y đã dùng qua, để cho tiểu nhân mang về phủ đệ
của hắn. Sai đại ca, Thuần Vu thái y nhu cầu dùng sách thuốc cấp bách, muốn
nhanh chóng giải độc cho thái tử điện hạ, một khắc cũng không thể chậm trễ.
Người xem, có thể dàn xếp, để cho tiểu nhân qua cửa cung này hay không?”

Bên cạnh một cung vệ đi tới, nhỏ
giọng nói: “Mới vừa rồi có một cung nhân thái y viện đi qua, cũng là vì lấy
sách cho thái y viện. Nghe nói, kịch độc trên người thái tử điện hạ quả thật
khó giải. Người này, xác nhận không có vấn đề. Chúng ta thả đi thôi, nếu không
trì hoãn chữa bệnh cho thái tử, cấp trên trách tội xuống tới, chúng ta cũng là
không đảm đương được.”

Cung vệ chặn đứng lại Thất Nhàn
gật đầu, đảo mắt về phía Thất Nhàn: “Đi qua đi. Đi sớm về sớm.” Vừa nói liền
sai người mở cửa cung ra.

Thất Nhàn khom người cúi người:
“Đa tạ sai đại ca.” Trong nháy mắt cúi đầu, nụ cười vẻ giảo hoạt hiện lên khóe
miệng.

Nhấc chân liền đi về phía cửa
thành từ từ mở ra kia. Nàng thậm chí nghe thấy được tiếng gõ mõ cầm canh bên
ngoài thành cách đó không xa.

“Khoan đã!” Cũng đúng lúc này,
một tiếng thét phía sau truyền đến.

Trong bụng Thất Nhàn chợt lạnh,
nhăn lại mặt mũi.

“Cao đại nhân, chuyện gì vội vàng
như thế?” Cung vệ thủ môn nghênh đón, vẻ mặt cười nịnh: “Tiểu nhân có thể giúp
gì không?” Vị này, là người tâm phúc ở trước mặt thái tử điện hạ, đội trưởng
thị vệ thân vệ của thái tử điện hạ. Nịnh bợ hắn, mình tất nhiên là mới có lợi.

“Tối nay, có người nào ra khỏi
cửa cung này?” Cao Hùng
cau mày, hỏi.

“Bẩm đại nhân, tối nay cũng chỉ hai tiểu thái giám yêu cầu
xuất cung, cũng là thái giám trong thái y viện, chuẩn bị sách thuốc giải độc
cho thái tử điện hạ.”

“Nga? Hắn cũng vậy sao?” Cao Hùng đưa ánh mắt nhìn ở trên
người Thất Nhàn đằng trước.

“Đúng vậy, đại nhân. Hắn là thái giám bên cạnh Thuần Vu thái
y.”

“Quay đầu lại.” Cao Hùng quát chói tai.

Hiện nay muốn ra khỏi cửa này, sợ là khó khăn. Trong nội tâm
Thất Nhàn thở dài, đáng tiếc a, cũng chỉ có mấy bước nữa. Hết lần này tới lần
khác còn kém vài giây đồng hồ như vậy.

Biết điều xoay người qua một chút, bộ dạng phục tùng thật
sâu: “Nô tài Tiểu Trác Tử, tham kiến Cao đại nhân.”

Ánh mắt Cao Hùng nheo lại, nhìn Thất Nhàn: “Tiểu Trác Tử? Ta
biết! Giọng nói sao lại thay đổi?”

Thất Nhàn đang nhìn mũi chân mình, than thở, bất đắc dĩ, làm
sao lại trùng hợp như vậy, tùy tiện đánh bất tỉnh một người như vậy, vẫn là
quen biết với thị vệ đầu lĩnh này. Còn có thể tìm được người nào xui như nàng
sao?

“Ngẩng đầu lên!” Cao Hùng đi tới trước mặt Thất Nhàn, mới
dừng lại cước bộ.

Thất Nhàn ôm chặt rương gỗ, thầm than: Số kiếp mà! Tránh cũng
không tránh khỏi rồi!

Lúc này mới cười đùa nâng đầu lên: “Thị vệ đại ca, đã lâu
không gặp.”

Khuôn mặt ngăm đen của Cao Hùng trong nháy mắt lộ ra màu
trắng, lại thở phào nhẹ nhõm: “Phu nhân, mời quay trở về đi!”

Mọi cung vệ canh cổng ngây ngẩn cả người. Phu nhân? Đây rốt
cuộc là tình huống gì?

Thất Nhàn mỉm cười: “Nếu ta không đi?”

Cao Hùng cau mày lại: “Vậy không nên trách tại hạ thô lỗ.”
Phất phất tay về phía sau, cao giọng nói: “Người đâu, ‘mời’ phu nhân hồi cung!”

Bọn thị vệ phía sau lập tức xông phía trước, bao vây thành
vòng tròn, muốn bắt lại Thất Nhàn.

Trong mắt Thất Nhàn lệ quang chợt lóe, trong nháy mắt thị vệ
sờ trên cánh tay của nàng, nhanh chóng tung ra chưởng, “chát “ một tiếng, thị
vệ ôm cánh tay ngã ở trên mặt đất, bi thương kêu đau.

Cao Hùng nhìn thị vệ ngã xuống đất không dậy nổi, nghe thanh
âm kia, nhìn thủ pháp, chắc xương cánh tay người này hẳn là bị nát bấy rồi. Thủ
đoạn thật là ác độc.

Nếu là như vậy, muốn không có thương tích đem nàng mang về,
thật là khó khăn.

Ngẩng đầu, trầm giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, một tấm chân
tình của điện hạ đối với ngài. Ngài cần gì phải ngoan cố chống lại như thế,
khiến cho tất cả mọi người đều không tốt.”

“Thật lòng?” Thất Nhàn nhíu mày: “Điện hạ của các ngươi đích
thực là đem lòng cùng ý chí của chính mình áp đặt đến trên người khác?”

Cao Hùng nhíu mày: “Ý tứ của phu nhân là không chịu đi theo?”

“Ta chưa từng có cam tâm tình nguyện đi với các ngươi.” Thất
Nhàn cất cao giọng nói. Theo bản năng nắm chặt rương gỗ: Con trai, cần phải
chịu đựng.

“Nếu như thế, phu nhân cần thông cảm nhiều hơn.” Cao Hùng rút
đao, chỉ về phía Thất Nhàn, quát về phía sau: “Mọi người lên!”

Bọn thị vệ vòng vây quanh, chỉ có một mình Thất Nhàn bên
trong vòng vây.

Cung vệ thấy điệu bộ này, dù chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì
xảy ra. Nhưng cũng hiểu được mấy phần, thái giám này hẳn là người khác giả
trang. Hoàn hảo, bị Cao đại nhân phát hiện, không thì đại họa.

Mọi người sắc mặt trắng bệch, vội vàng đóng cửa cung. Ôm chặt
đao, canh giữ ở bên ngoài vòng vây.

Thất Nhàn quét một vòng, phải nhanh chóng giải quyết nhóm
người này, mới có cơ hội từ nơi này đi ra ngoài.

Trong mắt hàn quang chớp sáng: “Cùng lên đi!”

Cao Hùng giơ đao, nhún lên mũi chân, liền chào hỏi về phía
trên người Thất Nhàn.

Lại thấy Thất Nhàn không nhúc nhích, Cao Hùng thầm hô không
tốt, lập tức thu thế, thay đổi phương hướng của đao. Tuy nói muốn bắt được nữ
nhân này trở về, nhưng mà lại không thể làm nàng bị thương? Điện hạ tỉnh lại mà
biết, không phải là sẽ làm thịt hắn sao.

Khóe miệng Thất Nhàn cong lên, nàng chờ chính là thời khắc
này. Hắn không dám đối với nàng hạ sát thủ, tất nhiên sẽ lộ ra rất nhiều khe
hở.

Cong lên năm ngón tay, đánh về phía trái tim của Cao Hùng.

Cao Hùng rốt cuộc trải qua vô số chiến dịch lớn nhỏ, lập tức
bước nhanh lui về phía sau, hiểm hiểm né qua một chiêu này, nhưng cũng là bị
cào ra chút ít huyết nhục. Trước ngực, máu lập tức chảy ra.

Trượt! Thất Nhàn cau mày, còn kém mấy phần.

Bọn thị vệ thấy đội trưởng đã thành bộ dáng như thế, cũng
không khách khí nữa, vung đao liền chém tới đây.

“Không thể làm phu nhân bị thương!” Cao Hùng ở phía sau đầu
hô lớn.

Bọn thị vệ vì những lời này, lập tức không thể thả ra tay
chân.

Nhưng lại khiến cho Thất Nhàn chiếm hết xu thế có lợi.

Chưởng ra, nứt xương.

Bàn tay vung lên, huyết nhục bay ra

Thập đao, Xích Mục chém giết.

Cửa cung Bắc Hãn Hoàng Đình, con đường thông duy nhất để
triều thần bái kiến, nơi dân chúng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy lịch sử hưng
suy vinh sủng của Bắc Hãn lịch đại thiên tử.

Lúc này, cũng là vết máu khắp nơi, tay cụt bay ngang, tàn
binh đầy đất.

Trong mắt Cao Hùng càng ngày càng chìm, tiếp tục như vậy
tuyệt đối không phải là biện pháp. Đến cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết quả hao
binh tổn tướng.

Nhìn quanh trong tràng, trừ cung vệ vẫn núp ở phía sau đầu
cánh cửa cung, bản thân của chính mình chỉ cũng có vết thương nhẹ.

Đột nhiên, ánh mắt Cao Hùng rơi vào trên thùng gỗ Thất Nhàn
một tay che chặt. Trong bụng vừa động, nhìn nàng từ lúc vừa mới bắt đầu, cái
tay kia liền không có cách qua thùng gỗ kia, bên trong hẳn là vật nàng khẩn
trương nhất. Nếu vậy...

Tư điểm, Cao Hùng giơ đao liền hướng về phía Thất Nhàn.

Thất Nhàn cau mày, cảm giác, cảm thấy một đao của người này
lần này đặc biệt kiên định.

Cuối cùng trong nháy mắt, Cao Hùng cũng là đột nhiên thay đổi
phương hướng của đại đao rơi xuống, thẳng tắp liền hướng về phía thùng gỗ kia.

Thất Nhàn trong bụng kinh hãi, lập tức bỏ quên rương gỗ, nhảy
ra phía sau vài bước.

Rương gỗ trong nháy mắt tách thành mảnh nhỏ.

Thất Nhàn khóe mắt nhảy nhảy, cúi đầu nhìn sang tiểu Ái Nhàn
nắm chặt quần áo của mình, nếu là chậm một bước, thì bé sẽ vỡ dụng cùng với
gương gỗ rồi.

Tiểu Ái Nhàn cũng giống như chưa tỉnh, ngẩng đầu nghiêm túc
nhìn mẫu thân nhà mình, mặt lại như là có chút sợ, lên tiếng: “Nương, nương!”

Thất Nhàn vỗ vỗ phía sau lưng của bé: “Ngoan! Lập tức tốt rồi!”

Cao Hùng lúc này mới thấy rõ vật đặt trong rương gỗ kia, hẳn
là đứa nhỏ nhặt được trên đường.

Nếu như thế, đứa nhỏ này cũng là có thể lợi dụng được. Trong
mắt Cao Hùng hiện lên một tia tàn nhẫn.

Nâng đao, liền tấn công liễu tới đây cũng là đao đao chém về
phía chỗ trí mạng của đứa nhỏ.

Thất Nhàn một tay che chở cho Ái Nhàn, vội vàng tránh ra, một
tay cầm đại đao ngăn cản tiến công, lập tức bị vây trong trạng thái bị động.

Cao Hùng cũng là theo sát không nghỉ, rất ác độc theo dõi Ái
Nhàn, liền không hề buông tay nữa. Từng bước bức bách, không buông lỏng chút
nào.

Trong mắt Thất Nhàn nắm thật chặt, trước tiên phải giải quyết
người này mới được. Nếu không, tiểu Ái Nhàn tất có nguy hiểm.

Nhảy ra đi mấy trượng, Thất Nhàn vỗ vỗ đầu con trai: “Tiểu
Nhàn, buông tay.”

Tiểu Ái Nhàn biết điều một chút buông ra tay gắt gao túm ở
vạt áo của Thất Nhàn, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Thất Nhàn.

Thất Nhàn ôm lấy bé, để nhẹ vào góc tường: “Ngoan! Tiểu Nhàn!
Nương cần chuyên tâm đánh người xấu nha!”

Tiểu tử kia nghiêm túc gật đầu.

Thất Nhàn xoay người, mắt lạnh nhìn về phía Cao Hùng, không
nói hai lời, liền đi lên về phía đó.

Không có tiểu Ái Nhàn ở trước ngực, Thất Nhàn cuối cùng hai
tay được tác chiến, một tay cầm đao, một tay thành chộp.

Trong nháy mắt trên trận giống như nhiều ra một Tu La, bén
nhọn ra tay, làm cho Cao Hùng kế tiếp lui về phía sau.

Đao ra, cổ tay thấy máu như suối tuôn ra.

Trảo vào, mang ra từng mảnh huyết nhục.

Cửa lớn cung thành, trong nháy mắt thành luyện tràng của Tu
La.

Cao Hùng cuối cùng chống đỡ hết nổi, ngã, từng ngụm từng ngụm
ho ra máu.

Gió thổi, thổi tan ra từng trận trận máu tanh.

Thất Nhàn từ từ đến gần, đại đao nhắm thẳng vào Cao Hùng,
khóe miệng cong lên vẻ giễu cợt: “Cao đại nhân, ngươi còn muốn tiếp tục nữa
sao?”

Cao Hùng thẳng tắp nhìn vào trong mắt của Thất Nhàn, cả người
không khỏi run lên, nữ nhân này, tất không phải là người bình thường, ánh mắt
kia, bên trong là vô tận ngoan tuyệt.

“Đừng... Thả Cao đại nhân!” Phía sau cung vệ thủ môn vẫn co
lại thành bộ dáng con rùa lúc này run lẩy bẩy bước nhỏ đi lên.

Thất Nhàn quay mắt lại.

Mấy người kia lập tức bị hoảng sợ rụt lui trở về.

“Ai? Đừng đẩy ta!”

“Ngươi là lão đại, ngươi đi tới trước đi!”

“Nhưng mà ta sợ...”

...

Mấy người vừa len lén nhìn thần sắc của Thất Nhàn, vừa nhỏ
giọng thảo luận.

“Sao vậy? Các ngươi cũng ngại sống được quá lâu sao?” Thất
Nhàn nở lên nụ cười. Tiến về phía trước mấy bước.

Những người kia nhất thời nhất tề lui về sau.

“Không không không! Ngài hiểu lầm...”

Chức trách cùng tánh mạng, bọn họ vẫn là lựa chọn tánh mạng
chứ.

“Khanh khách”, góc tường đột nhiên vang lên một trận tiếng
cười.

Thất Nhàn đảo mắt vừa nhìn, chính là con trai nhà nàng đang
cười đến vui mừng đây. Cái mông nhỏ chu lên, bàn tay mũm mĩm vỗ “bốp bốp” vang
lên. Trong mắt ánh sáng lòe lòe, trong miệng còn hưng phấn nhả ra mấy từ đơn:
“Nương, nương... Đánh... Đánh...”

Thất Nhàn chợt cảm thấy bên trán hắc tuyến liên tục. Nàng còn
lo lắng con trai còn nhỏ như vậy, phải nhìn thấy tràng diện máu tanh này, sẽ bị
hoảng sợ. Hiện tại, nhìn bộ dạng của tiểu tử này, sầu lo của mình hoàn toàn là
buồn lo vô cớ rồi.

Thật là, con của hắn sẽ không phải thấy giết người biến thái
cổ quái sao. Nếu không, sao lại cao hứng như vậy?

Đang lúc Thất Nhàn nhìn về phía con trai nhà mình tới xuất
thần, khóe mắt bỗng nhiên liếc về bóng đen nhảy lên trên mặt đất, lao thẳng tới
tiểu Ái Nhàn đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3