Nhàn thê đương gia - Chương 077 + 078

Chương 77: Hứa cho
ngươi hậu vị

Ánh đao vung lên, sát khí, lạnh thấu xương.

Mọi người nhìn chằm chằm vị nam tử áo tím trên cành cây kia,
giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vào bụng, lực chú ý hoàn toàn tập trung
đến trên người mỗ yêu nghiệt.

Mỗ yêu nghiệt vẫn cười khì khì như cũ, trong đáy mắt cũng cẩn
thận nhìn bốn phía, mang theo chút cẩn thận. Mặc dù trong miệng nói thật dễ
nghe, nhưng rốt cuộc thật muốn cùng nhiều người như vậy đánh nhau, lấy một địch
nhiều, cuối cùng cũng không chiếm được tiện nghi. Trong bụng cấp tốc chuyển
động lên phương pháp thoát thân.

Thất Nhàn hé miệng cười một tiếng. Yêu nghiệt này tới quá kịp
thời rồi, thật sự là vì chuẩn bị thời gian cho nàng chạy.

Liếc mắt nhìn Bắc Đường Tẫn, cũng đã sớm không có tinh lực cố
cạnh mình.

Thời gian tốt như vậy không chạy trốn, còn đợi đến khi nào?

Xoay người, một bước, hai bước.

Đang bước ra bước thứ ba, thình lình nghe mỗ yêu nghiệt phía
sau kinh hô một trận: “Vị này phu nhân, ngươi đi vội vã như vậy, muốn đi đâu
sao?” Ý tứ hàm xúc tràn đầy nghi ngờ.

Khóe miệng Thất Nhàn co quắp co giật, chân cứ ngừng ở giữa
không trung như vậy. Cố ý, người này tuyệt đối là cố ý.

Xoát, xoát, xoát... ánh mắt mọi người nhất tề bắn về phía
Thất Nhàn.

Thất Nhàn quay đầu, nhếch miệng: “Không có chuyện gì. Các
người cứ tiếp tục.”

Ánh mắt như hiểu rõ, chỉ thấy Bắc Đường Tẫn bỏ lại nam tử mặc
đồ tím ở trên cây, phi thân bay về phía mình.

Mọi người nhìn thấy tự nhiên cũng theo thiếu chủ xuống.

Lại thấy yêu nghiệt ở chỗ cao kia sáng sủa cười một tiếng,
cấp tốc lui về phía sau bỏ đi: “Nếu các vị có việc cần làm, vậy chúng ta sau
này còn gặp lại.” Bộ dáng đường hoàng.

Khóe mắt Thất Nhàn nhảy nhót, trơ mắt nhìn người kia phi thân
đi. Vốn muốn mượn người này hấp dẫn ánh mắt người bên cạnh, mình có cơ hội
chuồn đi. Không nghĩ tới bị phản lại một quân. Mình thật sự lại là con mồi.

Mọi người đầy bụng tức giận, cầm đao muốn đuổi theo.

“Không cần đuổi theo!” Bắc Đường Tẫn hét lớn một tiếng. Hắn
lần này vào Thiên Diễm quốc vốn là vì tìm Thất Nhàn, những người không cần
thiết cũng không cần dây dưa nhiều hơn.

Đảo mắt nhìn Thất Nhàn, một phát bắt được cánh tay của nàng: “Nàng
muốn đi?”

Thất Nhàn vốn là thành đá đặt chân của nam tử áo tím kia,
trong lòng cực kỳ không thoải mái, lúc này đối với Bắc Đường Tẫn tự nhiên không
có sắc mặt tốt: “Buông tay!”

Bắc Đường Tẫn cau chặt chân mày: “Nàng theo ta trở về, có thể
làm thái tử trắc phi của Bắc Hãn quốc ta.” Một câu hứa hẹn.

Bắc Hãn quốc? Thái tử? Trắc phi? Người này thật đúng là không
phải là người bình thường.

Thất Nhàn liếc nhìn hắn một cái: “Thái tử trắc phi? Cùng ta
có quan hệ gì đâu?”

Bắc Đường Tẫn thật chặt nhìn thẳng Thất Nhàn: “Nàng không hài
lòng vị trí thái tử trắc phi?” Trong giọng nói, có một tia chán ghét. Nữ nhân,
quả nhiên không dễ dàng thỏa mãn.

“Ngươi nghe không hiểu lời của ta sao?” Thất Nhàn hung hăng
trừng hắn: “Mặc kệ ngươi là Bắc Hãn quốc hay là Nam Hãn quốc, mặc kệ ngươi là
thái tử hay là tên khất cái, có quan hệ gì tới ta chứ?”

Vừa nói, liền muốn hất ra cánh tay của Bắc Đường Tẫn đang đặt
trên tay của mình.

Bắc Đường Tẫn trở tay một cái, không để cho Thất Nhàn chạy
trốn.

“Ngày đó ta gặp rủi ro, nàng cứu ta một mạng. Ta muốn thực
hiện hứa hẹn ngày đó. Lấy thân phận của nàng làm thái tử trắc phi đã là năng
lực lớn nhất ta có thể đạt được. Thái tử trắc phi mặc dù không bằng với thái tử
phi, nhưng ta lấy bảo đảm tất cả đãi ngộ của nàng sẽ không hề kém thái tử phi...”

“Nói xong chưa?” Thất Nhàn nghe tới trong nội tâm bốc lửa,
lạnh giọng nói, thoáng cái cắt đứt lời hắn. Hắn cho là cái vị trí thái tử trắc
phi của hắn là ân tứ với nàng sao? Thật là không rõ ràng tình huống. Nàng khi
nào nói nguyện ý đi cùng hắn? Bỗng nhiên phá hỏng kế hoạch nàng chuẩn bị hai
tháng không nói, còn mạc danh kỳ diệu, không giải thích nguyên do.

“Bắc Hãn thái tử đúng không?” Thất Nhàn có chút không nhịn
được: “Ta một lần nói rõ ràng, rất rõ ràng nói một lần, ta đối với vị trí thái
tử phi, thái tử trắc phi, thái tử sủng phi hoặc là tất cả những thân phận khác
cũng không có bất cứ hứng thú gì.”

Vừa nói liền một tay đánh rớt cánh tay đang bị hắn nắm chặt,
xoay người rời đi.

Bắc Đường Tẫn sao chịu thả cho nàng đi như vậy. Kể từ khi hắn
đi lên vị trí dưới một người trên vạn người kia, có ai không cung kính đối với
hắn, có nữ nhân nào không phải vội vàng dán lên tới, sao nữ nhân này cũng chẳng
thèm ngó tới, đối với vị trí thái tử của hắn cũng không hứng thú.

“Nàng theo ta đi! Ta hứa cho nàng hậu vị sau này như thế nào?”
Vội vàng giơ tay bắt được bả vai của Thất Nhàn.

Thất Nhàn mắt lạnh lẽo, tay phải hung không kiên nhẫn bắt lấy
bàn tay hắn bẻ quặt qua vai quát lên: “Ngươi có phiền hay không hả?”

Một cái bắt tay, đã chân chân thực thực đem một đại nam nhân
không có kịp phòng bị quặt qua vai.

Bắc Đường Tẫn cảm thấy kinh hãi, một chiêu Yến tử hồi đầu,
bay lên không trung một vòng, lúc này mới có thể vững vàng đứng lại.

Một hồi công phu, Thất Nhàn đã nhảy lên một tuấn mã, kẹp lên
bụng ngựa, vỗ một cái đuôi, chạy về phía trước.

Không lường trước được con ngựa kia là trải qua huấn luyện
chuyên nghiệp, rất hung hăng, không phải dễ khống chế như vậy. Lúc này cảm giác
được người trên lưng của mình không phải chủ nhân của mình, hí to một tiếng,
lập tức vó trước tung lên không.

Thất Nhàn không có chú ý, liền bị con ngựa này hất tung ra
ngoài. Không kịp suy nghĩ, hai cánh tay bảo vệ bụng của mình thật chặt. Trong
tiềm thức, đứa nhỏ trong bụng đã sớm quan trọng hơn cả tính mạng của mình.

Hết thảy phát sinh ở trong nháy mắt, Bắc Đường Tẫn không nghĩ
tới lại sẽ xảy ra như vậy, còn không kịp ra tay giúp đỡ, chỉ đành phải trơ mắt
nhìn Thất Nhàn lăn xuống.

Lộn mấy vòng, Thất Nhàn chỉ cảm thấy trong bụng cứng lại. Đứa
bé này, đi theo mình bị bao nhiêu khó khăn, rốt cục cảm giác mình thật không
xứng làm mẫu thân sao? Trước mắt liền tối sầm, ngất đi.

Trong bóng tối, một mảnh sương mù mịt mờ, Thất Nhàn nghi ngờ,
đây là chỗ nào. Lúc mông mông lung lung đột nhiên nghe được trẻ con cười “khanh
khách” đến hoan khoái. Theo tiếng cười nhìn lại, thấy một vòng tròn linh lợi,
thịt cuồn cuộn, đứa nhỏ phấn nộn từ từ rõ ràng hiện ra.

Trong nội tâm Thất Nhàn một trận mềm mại, dâng lên trận trận
rung động. Nếu là con của nàng, cũng sẽ khả ái hoạt bát như thế sao.

Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt cười thành hình trăng lưỡi
liềm, làm cho lòng của Thất Nhàn cũng ngứa lên. Đưa tay muốn sờ lên khuôn mặt
nhỏ nhắn của đứa nhỏ.

Đột nhiên, hình ảnh vừa chuyển, đứa nhỏ phấn nộn trắng nõn
nà, khuôn mặt nhỏ nhắn chói lọi như nở hoa trong nháy mắt biến sắc thành huyết
sắc dầm dề.

Thất Nhàn chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh tái nhợt. Con, con
của nàng.

Bỗng dưng mở mắt, vội vàng xoa bụng. Vẫn đội lên như cũ. Con
của nàng, vẫn còn

Hoàn hảo, hoàn hảo... Chỉ là mộng.

Ánh mặt trời chiếu vào, sắc trời đã sáng choang.

Đảo mắt bốn phía, phong cách cổ xưa cũng không mất đi bài
biện trang trọng, hiển thị rõ chủ nhân nơi này nghiêm túc cùng với không qua
loa.

Thất Nhàn đứng dậy, nhớ lại tất cả trước khi bất tỉnh.

Nơi này, chắc là địa bàn của Bắc Đường Tẫn đi.

Đang tự định giá, thình lình nghe bên ngoài “xôn xao” một
trận tiếng nói lạ, lại có nữ tử, trong thanh âm lộ vẻ cao ngạo ương ngạnh, hình
như xảy ra xung đột cùng thị vệ bên ngoài.

Sau đó, cũng chỉ nghe nàng kia đổi lại tiếng nói Thất Nhàn có
thể nghe hiểu, cũng là có chút ít mang theo khẩu âm đông cứng của nước ngoài: “Đi
ra ngoài! Ngươi đi ra cho ta! Đừng tưởng rằng ẩn núp ta liền không làm gì được
ngươi.”

Thất Nhàn cau mày, nàng khi nào ẩn núp chứ? Tình huống lộn
xộn này là cái gì?

Đứng dậy, xuống giường, mở cửa.

Ngoài cửa hai thủ vệ huyền y, đang ngăn một thiếu nữ mặc váy
màu phấn hoàng. Thiếu nữ kia phấn nhan kiều mỵ, cũng là một mỹ nữ. Đáng tiếc
giữa lông mày ương ngạnh, khiến cho Thất Nhàn không có hảo cảm với nàng ta.

Thủ vệ thấy Thất Nhàn đi ra ngoài, thì cung kính cúi đầu.

Thiếu nữ kia đánh giá Thất Nhàn từ trên xuống dưới rất mấy
lần, mặt tràn đầy ý khinh thường: “Ngươi chính là lý do Tẫn ca ca tới Thiên
Diễm quốc? Cũng không phải là quốc sắc thiên hương gì.” Vốn tưởng rằng Tẫn ca
ca coi trọng nữ nhân phải là chim sa cá lặn như thế nào, dung nhan tuyệt sắc
như thế nào. Không nghĩ tới cũng chỉ bình thường như thế mà thôi. Trong bụng
lập tức xem thường Thất Nhàn, ngay tiếp theo càng thêm phẫn uất bất bình.

Nữ nhân tư sắc như vậy cũng có thể được Tẫn ca ca chú ý, còn
thân tới mức nấu thuốc cho nàng ta. Nàng đi theo tới Thiên Diễm quốc, nhưng
cũng chưa từng thấy Tẫn ca ca thân mật như thế đối với nàng. Có thể nào không
ghen ghét?

Thất Nhàn cau mày: “Hời hợt mà thôi. Đẹp xấu có gì quan hệ?”
Giọng nói không nhanh không chậm, trong ý tứ nói cô gái trước mắt này là một kẻ
nông cạn.

Trong lúc nhất thời khiến cho thiếu nữ này càng thêm tức
giận, uy vũ trừng lớn cặp mắt to kia nhìn nàng: “Loại nữ nhân như ngươi ở Thiên
Diễm quốc này đừng tưởng rằng có thể bám vào Tẫn ca ca leo lên địa vị vinh hoa
phú quý. Ngươi phải biết rằng, trong vương cung Bắc Hãn còn nhiều người đẹp hơn
ngươi gấp trăm ngàn lần. Tẫn ca ca nhất định sẽ rất nhanh chán ghét ngươi”

Thất Nhàn vân đạm phong khinh như cũ: “Nữ nhân nơi đó tất cũng
đẹp hơn cô nương nghìn lần vạn lần.”

“Ngươi!” Thiếu nữ tức giận: “Lớn mật!” Nàng vốn là quận chúa
của Bắc Hãn quốc, từ nhỏ rất ngang ngược, có ai dám nói những lời vô lễ với
nàng như vậy chứ?

Trong cơn tức giận, rút ra roi bên hông, hung hăng vung, trong
đôi mắt đẹp, hận ý toát ra liên tục: “Ngươi nữ nhân này, thật là quá cuồng vọng
rồi.”

Cuồng vọng? Cuồng vọng là thiếu nữ này mà không phải mình mới
đúng. Trong mắt Thất Nhàn lạnh xuống. Đánh nàng? Người này trước khi làm nên
nghĩ kỹ phân lượng của mình mới đúng. Huống chi, nàng sao có thể cho phép đứa
nhỏ trong bụng mình có thương tổn gì chứ?

Lúc này nghĩ tới vết máu liên tục trên khuôn mặt nhỏ nhắn
trong mộng, như cũ làm tim nàng đập nhanh không dứt.

“Quận chúa! Xin dừng tay! Điện hạ tuyệt đối sẽ không cho
phép!” Hai thủ vệ vội vàng ngăn cản.

Thiếu nữ trước hết đi xuống, lập tức trên người một thủ vệ
một đạo vết máu hiện ra: “Cẩu nô tài. Các ngươi cũng muốn phản sao? Tránh ra!”

Thủ vệ cũng là rất trung thành nói: “Quận chúa, xin nghĩ lại!”

Thiếu nữ quất vài roi lên thân hắn, khẽ kêu liên tục: “Nếu
như không tránh ra thì liền cùng nhau đánh.”

Người ta rốt cuộc là quận chúa, hai thủ vệ tự nhiên không dám
hoàn thủ. Chỉ có thể sinh sôi bị đánh lánh ra.

Trước người Thất Nhàn lập tức không người nào ngăn cản, khe
hở hiện ra.

Đáy mắt thiếu nữ càng nảy sinh ác độc, trường tiên giống như
ngân xà “vụt vụt” liền nhắm thẳng về phía Thất Nhàn.

Đáy mắt Thất Nhàn sâu lạnh lẽo, thẳng tắp ngó chừng thân ảnh
ngọn roi kia tiến gần về phía mình.

Đang muốn ra tay, lại thấy thân ảnh màu tím chợt lóe trước
mắt.

“Vị tiểu cô nương xinh đẹp này, ngang ngược như thế, ngay cả
phụ nữ có thai cũng dám đánh sao? Coi chừng sẽ gặp báo ứng nha.” Trong trẻo
phát sáng, tiếng cười quen thuộc vang lên.

Thất Nhàn ngẩng đầu, nhìn thấy tóc đen dài đến eo, nụ cười
thuộc loại yêu nghiệt, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lại càng yêu dị.

Thiếu nữ ngang ngược trong lúc nhất thời bị nam tử đột nhiên
xuất hiện trước mắt mê hoặc ánh mắt, rồi lại nghe được lời châm chọc của nam
tử, trên mặt nhất thời xanh hồng nảy ra: “Ngươi là ai? Sao dám tự tiện xông vào
nơi này?”

Nơi này là sơn trang Bắc Hãn quốc bọn họ xây dựng trụ sở ở
Thiên Diễm quốc, người bình thường như thế nào xông qua được tầng tầng thủ vệ
kia đi vào đây chứ? Thiếu nữ lập tức nổi lên cảnh giác.

Nam tử áo tím như cũ “ha ha” cười đến yêu nghiệt: “Ta là ai
không trọng yếu, quan trọng là... Các ngươi thái tử Bắc Hãn quốc điện hạ không
có thông báo liền đi tới vào Thiên Diễm quốc của ta?” Xoay người đi sang một
bên khác: “Ngươi cứ nói đi, Bắc Hãn thái tử điện hạ?”

Thất Nhàn nhìn lại, cách đó không xa, Bắc Đường Tẫn một khuôn
mặt băng hàn đang tới gần.

Chương 78: Bị Người
Ghen Ghét

“Tẫn ca ca!” Thiếu nữ quận chúa hô một tiếng, chạy chậm đến
bên cạnh Bắc Đường Tẫn.

“Tới đây!” Bắc Đường Tẫn đứng lại, thật chặt nhìn thẳng Thất
Nhàn sau lưng nam tử mặc đồ màu tím, gọi một tiếng. Nhìn nàng ở phía sau người
nam nhân khác, trong lòng hắn cảm thấy không được thoải mái.

Thất Nhàn lười phản ứng đến hắn.

Nam tử áo tím nhìn Bắc Đường Tẫn một chút, lại quay đầu nhìn Thất
Nhàn một chút, sắc mặt quái dị: “Ngươi là nữ nhân của hắn?”

“Không phải.” Thất Nhàn nhanh chóng đáp.

“Phải!” Bắc Đường Tẫn khẳng định nói.

Hai tiếng đồng thời vang lên, nhưng ý tứ lại ngược nhau.

Bắc Đường Tẫn cau mày nhìn Thất Nhàn: “Bây giờ không phải,
sau này nhất định sẽ.”

Nam tử áo tím thoáng cái hiểu rõ, híp mâu cười, làm như càng
thêm vui vẻ, chuyển hướng về phía Bắc Đường Tẫn: “Bắc Hãn thái tử điện hạ, ngài
có phải lầm cái gì hay không? Chiêu quốc phu nhân do bệ hạ Thiên Diễm quốc ta
thân phong sao có thể không minh bạch là nữ nhân của Bắc Hãn thái tử ngài được?”

Thất Nhàn khiêu mi. Biết nàng là Chiêu quốc phu nhân? Yêu
nghiệt này quả nhiên không phải nhân vật bình thường.

“Các hạ rốt cuộc là vị nào?” Khuôn mặt Bắc Đường Tẫn nghiêm
nghị. Đã biết thân phận của hắn, biết hành tung của hắn rõ như lòng bàn tay,
lúc đang nói chuyện rất hiểu rõ tình huống giữa Thiên Diễm quốc và Bắc Hãn
quốc, nhất định không phải là người bình thường.

“Tiểu tử bất tài. Thừa kế Thiên Diễm bệ hạ phong hào chữ
Ninh.” Nam tử áo tím có chút du côn nói, ống tay áo vung lên, một khối kim bài
hiện ra, chữ “Ninh” thật to dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng.

Ninh? Cố Ninh vương? Thất Nhàn lập tức phản ứng ra. Yêu
nghiệt này hẳn là Cố Ninh vương ngày đó vô duyên nhìn thấy.

“Thì ra là Cố Ninh vương của Thiên Diễm, ngưỡng mộ đại danh
đã lâu.” Bắc Đường Tẫn tự nhiên cũng đã hiểu rõ. Nghe nói Cố Ninh vương đời này
là thiếu niên tuyệt diễm, là trợ thủ đắc lực của bệ hạ Thiên Diễm quốc. Tại sao
lại xuất hiện ở chỗ này? Tuy nói Thiên Diễm cùng Bắc Hãn có ý tranh hùng, nhưng
rốt cuộc bên ngoài vẫn là quan hệ hữu hảo.

Cố Thanh Ảnh giống như nhìn thấu nghi vấn của Bắc Đường Tẫn: “Thái
tử điện hạ không cần suy nghĩ nhiều, bệ hạ Thiên Diễm nước ta chỉ là không rõ
điện hạ tới Thiên Diễm quốc làm gì? Tại hạ mới có thể lại tới đây. Lúc trước
đắc tội nhiều, xin thứ lỗi.”

Bắc Đường Tẫn gật đầu: “Bổn vương chỉ là lấy thân phận cá
nhân tới tìm cố nhân mà thôi. Không nghĩ tới mang đến cho bệ hạ Thiên Diễm
phiền phức như thế. Cũng là Bổn vương không đúng.” Căn bản không đề cập tới
chuyện lúc trước bị Thất Nhàn bỏ thuốc đến nỗi đại tiểu tiện không khống chế
được, loại đề tài mẫn cảm này, tránh được thì nên tránh.

“Cố nhân?” Cố Thanh Ảnh cười khẽ: “Điện hạ nói hình như là
Chiêu quốc phu nhân?”

“Đúng vậy.” Bắc Đường Tẫn nhìn về phía Cố Thanh Ảnh, không rõ
ý tứ hàm xúc trong nụ cười này của hắn.

“Điện hạ chỉ sợ là phải đi không một chuyến này.” Cố Thanh
Ảnh nói tiếp: “Chiêu quốc phu nhân được bệ hạ thân phong, cho dù hiện tại ở
goá, nhưng mà không phải là có thể tùy tiện cho phép người ta làm gì thì làm.
Huống chi thân phận điện hạ không tầm thường, nếu muốn cùng Thiên Diễm quốc ta
làm đám hỏi, cái này sẽ liên quan tới vấn đề quan hệ giữa hai nước. Nếu như
điện hạ thật có ý, cũng nên gặp bệ hạ Thiên Diễm quốc ta cầu hôn.” Nụ cười như
cũ dạt dào.

Lông mày Thất Nhàn nhíu lại. Chuyện của nàng, sao lại nhấc
lên quan hệ của hai nước rồi? Huống chi người nên làm chủ không phải là nàng
sao, liên quan gì đến Hách Liên Vân Lam chứ?

“Ninh vương điện hạ, “ Thất Nhàn tức giận mở miệng: “Ngài
chẳng phải là bạn tốt của phu quân dân phụ sao, như thế nào lại gọi người bên
cạnh cưới của vợ của bạn mình?”

Cố Thanh Ảnh cười cười: “Phu nhân, chuyện này liên quan đến
quan hệ hai nước. Tự nhiên lấy quốc gia làm trọng.”

Thất Nhàn nhìn thẳng hắn, cố gắng từ lời của hắn đọc lên chút
ít ý nghĩa gì.

Người này xuất hiện kỳ hoặc, ý đồ cũng kỳ hoặc. Vừa lúc sáng
sớm liền theo đuôi Bắc Đường Tẫn, lại càng đã sớm biết thân phận của mình, hắn
cũng chưa từng ra tay giúp đỡ. Muốn nói giao tình giữa Chiến Sênh Ca ma quỷ kia
cùng Cố Thanh Ảnh cũng không phải là một hai giờ mới đúng. Sao hắn lại nói Bắc
Đường Tẫn đi cầu hôn?

Người này, là muốn thử dò xét mình, hay hắn còn có ý gì khác?

Bắc Đường Tẫn thật sâu nhìn Thất Nhàn một chút, lại nhìn Cố
Thanh Ảnh mấy lần: “Là bổn vương suy nghĩ không chu đáo. Vậy liền theo ý tứ của
Cố Ninh vương.”

Cố Thanh Ảnh cười lại hơi hàm thâm ý: “Điện hạ đoạn đường lần
cầu hôn này tất sẽ rất thú vị.”

Trong nội tâm Thất Nhàn bỗng nhiên nhảy lên, yêu nghiệt này,
tuyệt đối là còn có ý gì đó xấu nữa. Mặc dù tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng đủ
để nhìn ra, hắn tất nhiên là nhân vật e sợ cho thiên hạ không loạn không được.

Bắc Hãn quận chúa vẫn bị xếp ở một bên không được người quan
tâm tới không vui, một cái cuốn lấy cánh tay của Bắc Đường Tẫn: “Tẫn ca ca, nữ
nhân kia có cái gì tốt? Còn muốn Tẫn ca ca đường đường là Bắc Hãn thái tử đi
cầu hôn?”

“Na Lạp, không được càn rỡ!” Bắc Đường Tẫn mặt lạnh phủi,
quát lên.

Na Lạp quận chúa cắn môi, tay bên trong âm thầm nắm tay. Bàn
về thân phận, bàn về địa vị, bàn về tướng mạo, nàng so một chút đều không kém
cô gái trước mắt này? Thậm chí là cao hơn rất nhiều. Nhưng vì cái gì hết lần
này tới lần khác Tẫn ca ca đối với mình cùng đối với nữ nhân kia lại là hai
loại thái độ hoàn toàn bất đồng.

Thất Nhàn nhấc chân liền đi ra ngoài, nàng tự nhiên nhìn ra
được địch ý của Na Lạp quận chúa này càng ngày càng nồng hậu. Đôi mắt nồng đậm
lửa đỏ giống như muốn thiêu chết nàng.

Cho nên nói, nam nhân tuyệt đối là họa thủy. Mặc dù mình cùng
Bắc Đường Tẫn này nửa điểm quan hệ cũng không có, nhưng mà vị Na Lạp quận chúa
này như thế nào tin tưởng chứ? Không phải là nàng sợ quận chúa này, chỉ là
không cần chọc vào phiền toái liền tận lực không chọc vào.

Ghen tỵ giống như mỡ heo che mắt người ta. Na Lạp sao chịu bỏ
qua, vung roi dài lên bay thẳng về phía Thất Nhàn: “Ngươi nữ nhân này, đừng
nghĩ cứ như vậy rời đi.”

“Na Lạp!” Bắc Đường Tẫn kinh hô. Đưa tay phải bắt lấy roi,
cũng không có kịp ngờ tới sự ghen ghét lại sinh ra sức bật như vậy.

Cố Thanh Ảnh cũng không nghĩ tới nữ nhân trong lòng ghen ghét
có thể khiến cho người mất lý trí đến trình độ này, cũng ngây người.

Chỉ sau đó nghe thấy tiếng gió bén nhọn, Thất Nhàn ngưng mắt,
xoay người rút ra đại đao bên hông của thủ vệ bên cạnh.

Nhìn thẳng chiếc roi kia, né ra.”xoẹt, xoẹt” mấy cái, ngân
tiên lập tức đứt thành vài đoạn, rơi xuống mặt đất.

Bước nhanh, nghiêng thân, trong lúc Na Lạp quận chúa còn đang
kinh ngạc, một thanh đại đao đã kề trên cổ của mình. Đau đớn kích thích đến đại
não, cổ cũng chảy máu xuống.

“Không cần một lần lại một lần, tiếp tục hạ thủ với ta. Sự
chịu đựng của ta tuyệt đối không giống như ngươi tốt như vậy đâu.” Thất Nhàn
cúi người, thanh âm u ám ở bên tai Na Lạp nói.

Tựa như thanh âm tới từ địa ngục, khiến cho trong nội tâm của
Na Lạp sợ hãi.

“Dừng tay!” Bắc Đường Tẫn tiến lên mấy bước, vội vàng ngăn
lại. Đây dù sao cũng là Quận chúa của Bắc Hãn quốc hắn, mình dù không thích thế
nào, cũng không thể để nàng ở bên cạnh mình bị giết.

Thất Nhàn không có nhìn, tay trái theo bản năng vuốt ve bụng
của mình, cũng nên tích chút phúc đức cho con của mình.

Buông tay ném đại đao trong tay của mình xuống, cũng không
quay đầu lại bước đi ra ngoài.

Cố Thanh Ảnh híp mắt, nhìn bóng lưng của Thất Nhàn, nụ cười
khóe miệng càng đậm, đảo qua trường bào, đi theo.

Bắc Đường Tẫn nhìn một chút Na Lạp một cái còn đang trong
kinh ngạc sững sờ chưa lấy lại tinh thần, lạnh giọng ra lệnh: “Ngươi trở lại
Bắc Hãn đi. Không cần đi theo nữa.” Nhấc chân, đuổi theo người phía trước.

Bởi vì Thất Nhàn đang có bầu, nhóm người Cố Thanh Ảnh di
chuyển về phía kinh đô cũng không dám quá cấp tốc.

Cũng ba ngày sau trên đường gặp được khách không mời mà đến.

“A, đây không phải là Dực Vương gia sao?” Cố Thanh Ảnh như cũ
giương giọng nói ngạc nhiên của hắn nói.

Phía trước là một đội nhân mã đang di chuyển về phía bọn họ
Hách Liên Vân Lẫm, một bộ áo xanh, khuôn mặt hiền lành, khóe miệng khẽ nhếch,
bên cạnh chung quanh vây quanh một đám hộ vệ

“Thì ra là Cố Ninh vương!” Hách Liên Vân Lẫm nhìn một chút Cố
Thanh Ảnh bên cạnh xe ngựa hoa lệ, nhìn lại thấy vẻ mặt Túc Nhan của Bắc Đường
Tẫn bên cạnh: “Ninh vương có nhiệm vụ trong người sao?”

“Ha ha.” Cố Thanh Ảnh tựa hồ nhớ ra chuyện đùa gì đó, cười
cực kỳ hoan khoái: “Ta đây là đón Bắc Hãn thái tử điện hạ cùng Chiêu quốc phu
nhân hồi kinh.”

“Chiêu quốc phu nhân?” Trong thanh âm Hách Liên Vân Lẫm nổi
lên tia gợn sóng.

Thất Nhàn đẩy ra rèm, gật đầu: “Dân phụ ra mắt Dực Vương điện
hạ.”

Hách Liên Vân Lẫm liếc nhìn nàng một cái: “Chiêu quốc phu
nhân đa lễ.”

Lúc này mới quay đầu chuyển hướng về phía Bắc Đường Tẫn: “Thì
ra là thái tử điện hạ, tiểu vương thất lễ.”

Bắc Đường Tẫn tất nhiên hoàn lễ: “Dực Vương điện hạ, thất
kính thất kính.”

Một phen khách sáo.

“Dực Vương, ngươi không đợi ở đây kinh thành, sao lại chạy
tới nơi này?” Cố Thanh Ảnh quét mắt một vòng nhìn một đám sau lưng Hách Liên
Vân Lẫm: “Chẳng lẽ là mang theo một nhóm người đi tìm Chiêu quốc phu nhân?”

Thất Nhàn khiêu mi, tìm nàng? Có ý gì?

Hách Liên Vân Lẫm cũng vô cùng ôn hòa nói: “Ninh vương nói
đùa. Chiêu quốc phu nhân đã xảy ra chuyện gì sao? Huống chi Chiêu quốc phu nhân
có Ninh vương vị quý nhân này tương trợ, nói vậy bệ hạ cũng là rất yên tâm.
Ngươi cũng biết, tiểu vương văn không được, võ không phải, bình sinh thích nhất
chơi đùa. Nay ở kinh thành cũng đã một thời gian dài, đã nghĩ phải ra khỏi đi
khắp nơi du ngoạn. Bệ hạ lo lắng an toàn của tiểu vương, lúc này mới phái chút
ít hộ vệ đi theo.”

Một phen nghe ở trong tai Thất Nhàn lại là một ý tứ khác, nói
Hách Liên Vân Lam phái hộ vệ đi theo bảo vệ, chẳng bằng nói tới giám thị Hách
Liên Vân Lẫm còn chuẩn xác hơn.

“Vậy Dực Vương gia cũng nên nhanh chóng khởi hành, hơn nữa
sao lại chọn đi về biên giới phía bắc nha?” Cố Thanh Ảnh giống như trêu chọc
hỏi.

“Nghe nói trên biên giới phía bắc vào tháng tư có hoa nở rất
thịnh diễm, là một tuyệt cảnh đẹp nhất trên phương bắc. Tiểu vương vội vàng lên
đường, cũng là sợ bỏ lỡ lần hoa nở này.” Hách Liên Vân Lẫm trả lời không chút
hoang mang.

“Nga! Thì ra là như vậy.” Cố
Thanh Ảnh làm như bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, cũng nên nói cho Dực Vương
ngươi một chuyện. Lần này Bắc Hãn thái tử điện hạ tới Thiên Diễm quốc ta là
muốn cầu hôn với Chiêu quốc phu nhân. Nếu như bệ hạ đồng ý, đây sẽ là chuyện
vui mừng lớn của cả nước.” Dứt lời, cười càng thêm vui thích.

Đáy mắt Hách Liên Vân Lẫm đột
nhiên chợt lóe rồi biến mất, vẻ mặt như cũ híp mắt hòa ái nói: “Vậy sao? Vậy
đây thật là một chuyện tốt.”

“Tốt lắm, vậy chúng ta liền không
làm trễ nải thời gian Dực Vương ngươi ngắm hoa, vậy liền cáo từ.” Cố Thanh Ảnh
chắp tay.

“Ninh vương nói khách khí. Nếu có
thể gặp nhau như vậy, tức là rất hữu duyên. Chúng ta liền cùng đường cùng nhau
trở về kinh đi. Như thế, trên đường có bạn, tiểu vương cũng không cảm thấy rất
tịch mịch.” Hách Liên Vân Lẫm ôn ôn nhu nhu nói.

“Nga? Dực Vương không tới kia
biên giới phía bắc ngắm hoa nữa sao?” Cố Thanh Ảnh nghi ngờ hỏi, trong giọng
nói cũng có một tia nụ cười không dễ thấy.

“Cảnh hoa kia sang năm cũng có
thể nhìn. Nhưng Chiêu quốc phu nhân xuất giá, bỏ lỡ lần này, thì cả đời đều
không thấy được.” Giọng nói của Hách Liên Vân Lẫm vẫn như cũ hòa khí dễ thân.

“Ha ha, Dực Vương nói rất đúng.
Hoa kỳ bỏ qua một lần không cần gấp gáp, nếu như bỏ lỡ lần đại sự này, vậy thì
chắc chắn sẽ hối hận rồi.” Cố Thanh Ảnh mịt mờ nói.

Thất Nhàn tâm tư chuyển động
không ngừng giữa hai người này, lại cảm thấy chỗ nào đó có bí ẩn đây.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3