Nhàn thê đương gia - Chương 073 + 074

Chương 73: Hai Gia Tộc
Kết Đồng Minh

Đang lúc này, thình lình bên ngoài truyền tới một loạt tiếng
thở hồng hộc cùng tiếng la lối: “Nương, nương, người ở đâu?” Kèm theo là tiếng
bước chân rầm rầm, vừa nghe cũng biết là Cơ Lục Phúc.

Hách Liên Tâm Nhụy mở mắt trừng trừng, trong mắt tràn đầy sợ
hãi, hé miệng muốn hét lên điều gì nhưng dây thanh đã bị phá hỏng, làm sao mà
ra tiếng được?

Con ngươi mụ vì quá sợ hãi mà giật giật dữ dội.

Thất Nhàn cười khanh khách như yêu quái: “Nhị nương, không
nên lao lực như vậy. Yên tâm, ta sẽ không làm gì Lục ca đâu. Mặc dù hắn là đồ
đầu heo ngốc nghếch, nhưng trên danh nghĩa vẫn là Lục ca của ta, không tin ngươi
nhìn mà xem.” Nói rồi, nàng lấy một cước đá lăng Hách Liên Tam Nhụy nằm trên
mặt đất. Hách Liên Tâm Nhụy như tấm giẻ rách bay thẳng vào sau màn trúc, thân
ảnh biến mất.

“Phụ thân, người cũng đi vào trốn đi.” Thất Nhàn lại chuyến
hướng sang nói với Cơ Nguyên.

Cơ Nguyên há miệng, cuối cùng không biết nên nói gì, gật đầu,
nhìn về phía đại nương trấn an một cái rồi tránh đi.

Cửa trúc không chốt, Cơ Lục Phúc đạp một cái đi vào. Quét mắt
một vòng bên trong phòng không thấy người mình muốn tìm, lại nhìn thấy Thất
Nhàn: “Nha đầu chết tiệt kia sao ngươi lại ở đây?”

Thất Nhàn mỉm cười: “Chỗ Lục ca có thể đến sao lại không cho
tiểu muội tới?”

Cơ Lục Phúc hừ một tiếng rồi không để ý tới nàng, xoay người
tiến về mỹ nhân đứng trước tường Phật. Hắn đến gần mấy bước, nheo lại hai tròng
mắt, mặt lộ ra vẻ háo sắc: “Mỹ nhân, mấy ngày nay không thấy lại càng có ý vị.”

Thất Nhàn lấy ngón tay sờ sờ dưới cằm, cười thầm trong lòng.
Hóa ra con heo này dùng vẻ tìm mẫu thân để ngụy trang, đến đây để đùa giỡn mẹ
cả. Bất quá, khẩu vị của con heo này cũng đặc biệt thật, tuổi của đại nương này
còn lớn hơn cả Hách Liên Tâm Nhụy, vậy mà hắn lại thích, hay là thật sự có tình
cảm luyến mẫu cấm kỵ?

Nghĩ lại cũng buồn cười, Thất Nhàn ngẩng đầu quét mắt tới sau
màn trúc, con heo này đứng trước mặt Cơ lão gia lại dám nói ra những lời càn rỡ
với người phụ nữ mà Cơ lão gia yêu thương nhất, chậc chậc. Cơ lão gia ở sau rèm
chắc đã tức sùi bọt mép rồi đây.

Đại nương cúi đầu nhắm mắt, chuyên tâm niệm Phật, không thèm
để ý đến hắn.

Cơ Lục Phúc lại tiến thêm một bước, cái tay béo ú đưa tới,
nhẹ sờ lên mặt đại nương.

Thất Nhàn nhíu mày, thật là phục hắn rồi, lại coi mình như
không khí, hay đã coi mình như người chết mà công khai đùa giỡn đàn bà con gái
trước mặt nàng.

Đại nương lập tức đứng lên tránh ra: “Lục công tử xin tự
trọng!” Nàng khẽ cau mày lại mang vẻ thành thục tế nhị.

Lời cự tuyệt của nữ nhân từ trước đến giờ đều kích thích dục
vọng của nam nhân.

Cơ Lục Phúc vô sỉ lại cười rộng hơn: “Mỹ nhân, dù sao ngươi
cũng đã gả cho lão bất tử nhà ta rồi, sao lại cứ nhất định không theo ta chứ?”

Thất Nhàn bó tay, vô sỉ, thật là vô sỉ, đúng là con trai của
Hách Liên Tâm Nhụy. Hách Liên Tâm Nhụy ngủ cùng anh trai chưa tính, ngay cả con
heo này cũng muốn chung vợ với cha. Quả nhiên không phải người một nhà thì không
vào chung một cửa*.

(*Tương tự như ‘Con nhà tông không
giống long thì cũng giống cánh.)

Cơ Lục Phúc tiến tới gần, đại nương lùi về phía sau. Thất
Nhàn ở một bên suy tính xem có nên xuất thủ hay không.

Nhưng cuối cùng thì cũng có người mất hết kiên nhẫn. Cơ
Nguyên ở bên trong lửa giận bốc lên ngùn ngụt, vén màn trúc lên, sải bước ra
ngoài: “Hỗn láo! Tên nghiệt chủng này!” Lão hung hăng vung tay tát một cái lên
cái mặt heo của Cơ Lục Phúc. Trên khuôn mặt béo mập trắng bệch trong nháy mắt
hiện lên dấu năm ngón tay đỏ thẫm.

Cơ Lục Phúc ngu ngơ một lúc: “Ngươi đánh ta?!” hoàn toàn
không ngờ được Cơ lão gia cũng ở trong phòng. Quét mắt sang lại nhìn thấy mẹ
ruột của mình phía sau màn trúc đang bò lổm ngổm trên mặt đất, đang trừng mắt
hoảng sợ nhìn về phía mình.

“Nương!” Cơ Lục Phúc chạy qua, muốn đỡ Hách Liên Tâm Nhụy dậy
nhưng cảm thấy cả người nàng mềm nhũn kỳ lạ: “Nương, người sao vậy?”

Vẻ mặt Hách Liên Tâm Nhụy sợ hãi, không ngừng nháy mắt với Cơ
Lục Phúc, ý tứ rõ ràng là muốn Cơ Lục Phúc mau chóng rời đi, đáng tiếc, Cơ Lục
Phúc làm sao hiểu được.

Cơ Lục Phúc trừng mắt với Cơ Nguyên: “Ngươi rốt cuộc đã làm
gì mẹ ta?” Hắn đứng đậy, bước đến chỗ Cơ Nguyên, một tay túm lấy cổ áo Cơ
Nguyên.

Hắn từ nhỏ đã biết thân phận đặc thù của mình, ở Cơ gia cũng
quen thói bá đạo, lại càng không đem người cha trên danh nghĩa là Cơ Nguyên để
vào mắt.

Cơ Nguyên dù sao cũng sắp già rồi, làm sao có thể chống đỡ
được sức lực trẻ tuổi cùng khí thế hung hãn như tuyển thủ đô vật của Cơ Lục
Phúc.

Loáng một cái, Cơ Lục Phúc không mất sức chút nào mà nhấc
bổng Cơ Nguyên như nhấc một chú gà con.

“Súc sinh! Thả ta xuống!” Cơ
Nguyên cố gắng đẩy tay Cơ Lục Phúc ra, gầm lên.

Đại nương cũng đi lên muốn kéo Cơ
Lục Phúc ra, lại bị Cơ Lục Phúc một tay vung ra đẩy ngã nhào xuống, đụng vào
bàn gỗ trước tượng Phật, trong nháy mắt máu nhuộm đỏ thái dương.

Cơ Nguyên sao có thể chịu được
cảnh vợ cả của mình bị đối đãi như vậy, lại hét lên: “Súc sinh! Cả nhà Hách
Liên ngươi là đồ súc sinh!”

Thất Nhàn há hốc miệng, thật là
loạn cả nhà rồi.

Nàng tiến lên, một tay đạp vào cổ
tay Cơ Lục Phúc. Cơ Nguyên lúc này mới vững vàng rơi xuống đất.

Chỉ nghe thấy “rặc” một tiếng,
sau đó liền thấy Cơ Lục Phúc đau quá kêu “A!” một tiếng.

Nhìn về phía Hách Liên Tâm Nhụy
gục trên mặt đất như đang tế bái, Thất Nhàn cao giọng nói: “Nhị nương, người
cũng thấy đấy. Là con ngươi đại nghịch bất đạo, mặc dù không phải cha ruột,
nhưng có câu nói, ‘dưỡng phụ chi ân thắng vu sinh phụ’*. Con của người muốn lấy
ân báo oán sao? Người như vậy giữ trên đời làm gì?” Vừa nói, nàng vừa tăng thêm
lực trên tay của hắn.

(*Ơn của
cha nuôi hơn cha đẻ.)

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Diệt trừ
Hách Liên Tâm Nhụy cũng không thể tùy ý mà để lại Cơ Lục Phúc, khiến cho hắn có
cơ hội làm mưa làm gió sao? Tuy hắn là một kẻ không gọt giũa nên người được
nhưng cũng không thể lại để một tí nguy cơ nào bên mình.

Tình huống xoay chuyển bây giờ
cho nàng cơ hội trừ đi kẻ chướng mắt này.

Cơ Nguyên vội vàng đỡ lấy đại
nương vừa ngã trên mặt đất, xa xăm nhìn vẻ mặt khí phách của Thất Nhàn. Tất
nhiên lão sẽ không khuyên can, phá rối bởi trong lòng cũng đang hận không thể
đem Cơ Lục Phúc đi bầm thây ra trăm mảnh. Hôm nay hắn mới nhìn thấy hành động
của súc sinh này, vậy khi hắn không có nhà, Mạt Nhi bị súc sinh này làm nhục
đến mức nào?

Hách Liên Tâm Nhụy há to mồm.

Cơ Lục Phúc lại càng không ngờ được Thất Nhàn ôn nhu yếu ớt
lại có sức mạnh như vậy. Tay phải hắn bị vặn rất đau, vẫn không biết nghe lời
mà to mồm mắng: “Tiện nha đầu!” Tay trái lại vung lên.

Thất Nhàn khom lưng tránh, bốn lạn đánh ngàn cân, lấy lực
đánh lại lực, đem sức lực của Lục Phúc toàn bộ trả về trên người hắn, khiến
thân thể béo núc ních bắn tung ra ngoài.

Chỉ nghe thấy “Oành” một tiếng thật lớn, làm bụi bặm trên mặt
đất bay mù mịt.

“Phụt”, Cơ Lục Phúc cảm thấy trong phổi như có lửa đốt, phun
ra một ngụm máu đỏ lòm.

Thất Nhàn chậm rãi đi lại gần mấy bước, nhìn xuống dưới, mắt
sáng như đuốc, khí thế như quân vương, đem kinh sợ trong đáy mắt hắn lôi ra.

Cơ Lục Phúc ngẩng đầu nhìn, nhìn vào đôi mắt đen sau không
thấy đáy của Thất Nhàn, cảm thấy trong lòng lạnh lẽo thấu xương.

“Ngươi, tốt nhất là không phản
lại ta! Nếu không...” Thất Nhàn lạnh lùng nói, đến đoạn cuối thì đột nhiên dừng
lại, năm ngón tay phải co thành móng vuốt, hướng về phía Cơ Lục Phúc. Mặt nàng
trở nên giống như Diêm la dưới Thập điện, âm trầm lạnh lùng.

Cơ Lục Phúc chỉ kịp trợn mắt nhìn
móng vuốt tới gần, một tiếng kêu sợ hãi đang ở trong họng chưa kịp thoát ra đã
lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Thất Nhàn dừng tay, mắt trầm
xuống. Cảnh giới cao nhất để hủy diệt một người là phá hủy tinh thần của hắn,
khiến hắn không dám hành động gì nữa.

Nếu không thể giết Hách Liên Tâm
Nhụy cùng Cơ Lục Phúc để diệt trừ hậu họa thì cũng phải làm như thế!

Nàng chuyển mắt cười khẽ, nhìn về
phía vợ chồng Cơ Nguyên không biết là kinh hay sợ: “Phụ thân chớ sợ chẳng qua
là xử lý mấy con kiến hôi mà thôi.” Tiện đà, nàng liếc mắt nhìn hai kẻ trên mặt
đất, “Phụ thân, người gọi người tới chăm sóc trông coi cho kĩ Lục Phúc cùng Nhị
nương đây đi.”

Cơ Nguyên tất nhiên hiểu được
tính toán trong câu nói đó, sắc mặt trầm xuống, gật đầu.

“A, đúng rồi.” Thất Nhàn như chợt
nhớ tới cái gì, “Thất Nhàn thiếu chút nữa thì quên việc chính rồi. Nghe nói phụ
thân gần đây làm ăn lớn, muốn dẹp Chiến gia của chúng ta xuống.” Sắc mặt nàng
lại nghiêm trang lại.

Cơ Nguyên ngạc nhiên, người này
là kẻ vừa rồi mới giống Tu La sao, sao có thể thay đổi nhanh vậy? Ở trong phòng
máu tanh thế này, sao nàng có thể bình thản nói tới đề tài khác, như thể từ
trước tới giờ chưa xảy ra chuyện gì.

“Nhàn nhi muốn nói gì?” Cơ Nguyên
hỏi, dè dặt từng li từng tí.

“Cũng không có gì. Chỉ là muốn
thương lượng cùng phụ thân một chút, Chiến gia cùng Cơ gia đều là nhà buôn lớn,
đều bị đế vương ghen ghét, cần gì phải tự giết lẫn nhau?” Thất Nhàn bình thản
nói xong, lời nào cũng có lý, ‘Bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp’*.
Phụ thân nói có phải không?”

Cơ Nguyên nhìn về phía Thất Nhàn,
Lập tức hiểu ý của nàng: “Nhàn nhi nói rất đúng.”

“Nếu đã như vậy, hôm nay Chiến
gia và Cơ gia kết đồng minh, phụ thân thấy thế nào?” Thất Nhàn nói, “Tuy đương
gia không có ở đây, nhưng ta đây làm chủ mẫu Chiến gia, tất nhiên có thể làm
chủ chuyện này.”

Cơ Nguyên cúi đầu không nói gì.

“Đã nói nhiều như vậy, người có
năng lực như thế, chẳng lẽ người muốn một mình đấu với hoàng gia?” Nói xong,
Thất Nhàn thuận tay đem tiểu Hổ phù trong ngực lấy ra thưởng thức.

Cái này gọi là sự uy hiếp của lời
nói cùng hành động đây.

Cơ Nguyên ngẩng đầu nhìn Thất
Nhàn nói: “Được!”

Hắn cũng không phải kẻ ngốc, đầu
óc đã trở lại, tất nhiên có thể nhìn ra đâu là lợi, đâu là hại. Kết đồng minh
cùng Chiến gia, xét về việc làm ăn, Cơ gia hắn cũng không thiệt. Hai gia đình
lớn kết hợp, tương đương với việc họ có thể lũng đoạn toàn bộ kinh tế hoàng
triều, đây là phương pháp để họ kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Về thực lực mà
nói thì như hổ thêm cánh, muốn đòi lại công bằng từ hoàng gia họ Hách Liên, nếu
có thêm tài sản Chiến gia trợ lực, tất nhiên là trợ thủ hùng mạnh.

Bất kể thế nào thì cũng là chuyện
trăm lợi chứ không có một hại.

Chuyện tốt như vậy tất nhiên là
không thể bỏ qua.

Thất Nhàn cũng có đánh giá của
riêng mình. Chiến Sênh Ca cho nàng xử lý gút mắc làm ăn giữa Chiến gia và Cơ
gia ở Phi thành, nếu giờ thành đồng minh thì tất nhiên là không còn tồn tại
tranh chấp mua bán gì nữa.

Huống chi Chiến gia đã là cái
đinh trong mắt Hách Liên Vân Lam, dù ở bất cứ lúc nào cũng có thể ở đầu sóng
ngọn gió, giờ phút này có nhiều bằng hữu so với có nhiều kẻ thù thì vẫn tốt
hơn.

Cơ gia thực chất cũng là gia đình
hùng hậu, nếu không thì sao tiên đế lại chọn trúng Cơ gia, mà ra tay với Cơ gia
tuy nói Chiến gia hiện tại vùng dậy, nhưng rốt cuộc nói về nội tình trong gia
đình mà nói thì Cơ gia cũng là loại không thể coi thường.

Còn có Cơ Y Duệ kia không rõ có
phải bằng hữu bên cạnh Hách Liên Vân Lam không. Chuyện Cơ gia kết quan hệ đồng
minh, chắc hắn không ngồi trong chỗ tối phá đám gì chứ?

Đêm đó, hai gia môn lớn nhất của
Thiên Diễm hoàng triều, ở trong một căn phòng, dưới một ngọn đèn, do Phật tổ
chứng kiến, cứ như thế mà đạt đến quan hệ đồng minh gần gũi chưa từng có trong
lịch sử.

(*) Một câu thơ trong bài thơ bảy
bước của Tào Thực, con trai Tào Tháo.

Thất bộ thi

Chử đậu trì tác canh,

Lộc thị dĩ vi trấp,

Cơ tại phủ há nhiên.

Đậu tại phủ trung khấp,

Bản tự đồng căn sinh,

Tương tiên hà thái cấp.

Thơ bảy bước

Nấu đậu để làm canh,

Hạt bỏ vào nồi nấu,

Cành ở dưới mà đun.

Đậu ở trong nồi khóc,

Sinh ra từ một gốc,

Sao nỡ đốt thiêu nhau.

Chương 74: Nợ Máu Trả
Bằng Máu

Từ Phi thành trở về, Thất Nhàn vừa tiến vào cửa Chiến gia,
liền cảm nhận được không khí có gì đó quỷ dị.

Sao lúc này cửa không mở lớn phô trương để đón nàng như trước
vậy? Thất Nhàn nghi ngờ trong lòng. Cứ như thế, bên trong viện ngay cả một
người hầu cũng không nhìn thấy... yên tĩnh kì lạ.

Đi mấy bước nữa, thì nút thắt dây thừng cài đầu chợt đứt
phựt, mái tóc đen dài đến eo tuột xuống. Thất Nhàn sờ sờ tóc trên đầu, mày cau
lại, đột nhiên có cảm giác bất an.

Hỉ nhỉ đang đứng kèm ở một bên nhặt dây cột tóc lên: “Kỳ
quái, đang tốt như vậy sao lại đứt rồi?”

Thất Nhàn bước nhanh hơn, đi về phía đại đường.

Xa xa đã nghe thấy tiếng đàn bà con gái khóc nức nở.

Một phòng đầy nữ nhân, nhuốm màu buồn thảm.

“Sao thế này?” Thất Nhàn bước vào liền thấy Chiến Nhược Thủy
đứng ở bên trong. Không còn nụ cười như hồ ly thường ngày nữa, khuôn mặt hắn
đầy vẻ đau xót, buồn rầu.

Chiến Nhược Thủy trở về rồi. Vậy Chiến Sênh Ca cũng phải trở
lại mới đúng.

Nhưng sao không khí này lại có cái gì không đúng?

Thất Nhàn quét mắt một vòng khắp tứ phía, ngoài đàn bà con
gái ra thì cũng chỉ có mấy người đàn bà con gái.

“Chủ mẫu!” Chiến Nhược Thủy tiến lên hành lễ.

“Chuyện gì xảy ra thế này? Sao lại họp hết ở đây?” Thất Nhàn
lại liếc qua một phòng toàn nước mắt ngắn nước mắt dài, tức giận hỏi. Vừa trở
về đã gặp một đống mặt đưa đám, thật là xui.

“Chủ mẫu...” Trình Tử Y giương mắt, “Gia, hắn…” lại nghẹn
ngào, không nói được nữa.

Tim Thất Nhàn như rụng xuống: “Gia làm sao?”

“Gia đã không còn!” Một câu vừa nói ra, tiếng khóc trong nháy
mắt ồ lên, như thể muốn trút ra tất cả uất ức trong lòng, lây ra cả một vòng
xung quanh.

Lập tức tiếng nức nở òa ra thành tiếng khóc buồn bã. Ngay cả
Lãnh Tiêm Vũ ngày thường kiêu căng ngạo mạn cũng vứt bỏ hết mặt mũi trong
ngoài, khóc bù lu bù loa.

Thất Nhàn gầm lên: “Câm miệng!” Mấy tiếng khóc lóc này khiến
nàng thấy rất phiền.

Giọng nói lạnh lẽo như băng giá khiến mọi người giật mình,
lập tức không dám ho he.

“Không còn là sao?” Thất Nhàn chuyển sang nhìn Chiến Nhược
Thủy đang mang vẻ mặt sầu lo nhìn nàng, “Chiến quản gia, tốt nhất là ngươi giải
thích một chút!” Trong giọng nói lạnh giá không có chút ấm áp nào.

“Chủ mẫu.” Chiến Nhược Thủy rút kinh nghiệm xương máu, rốt
cuộc cũng chống lại ánh mắt của Thất Nhàn, “Gia chết rồi!”

Chết rồi ư? Một tia sét xé rách trời xanh!

Mùi vị tanh nồng lập tức xông lên trong cổ họng Thất Nhàn, “phụt”
một tiếng, máu tươi đầm đìa, dính lên trên áo tơ trắng, trông vô cùng chói mắt.

Chóng mặt! Nàng chóng mặt quá!

Trong đầu nàng chỉ có thân ảnh áo trắng kia.

Thất Nhàn ngã rầm xuống đất!

Bên tai nàng còn vang tới giọng nói lo lắng từ xa xa, “Chủ
mẫu” “Chủ mẫu”.

Bên trong Liên Nhu uyển.

“Đại phu, chủ mẫu của chúng ta có sao không?” Không đợi đại
phu chẩn bệnh xong, Chiến Nhược Thủy liền kéo đại phu, vội hỏi. Chẳng lẽ chủ
mẫu gặp chuyện không may?

“Không có chuyện gì. Chẳng qua là đau khổ phẫn nộ mà hôn mê
thôi. Nghỉ ngơi là được.” Đại phu ngước mắt, mặt lại chuyển thành vui mừng, ôm
quyền nói, “Chúc mừng, Chiến phu nhân đã có thai.”

Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên, sao lại có thai vào lúc
này?

Hơn nữa Chiến gia nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng có trẻ
con. Hết lần này tới lần khác đều thế, lúc này lại được tin chủ mẫu có thai
không biết là nên vui hay nên buồn.

Nhạc Nhi đứng ở một bên mang vẻ mặt phức tạp.

Hỉ Nhi cũng có vẻ ngu ngơ không hiểu gì.

Chiến Nhược Thủy cực kỳ kích động, một tay tóm lấy đại phu: “Đại
phu, ngươi chắc chứ?”

Đại phu tay vuốt hàng râu bạc trắng, vẻ mặt rõ ràng: “Lão phu
làm nghề y hơn ba mươi năm, sao có thể bắt sai hỉ mạch được. Tuy nói rằng hỉ
mạch này nhịp thở có hơi yếu ớt, nhưng đã hơn ba tháng rồi. Chiến quản gia cũng
hiểu chút y thuật, không tin thì tự mình chẩn mạch.”

“Là do Nhược Thủy đường đột.” Chiến Nhược Thủy cố gắng khôi phục
lại bình tĩnh.

“Lão phu sẽ kê cho ít thuốc an thai, sau này cho phu nhân
uống vào thì không có gì đáng ngại.” Đại phu lại nói.

Chiến Nhược Thủy chắp tay: “Đa tạ đại phu” Quay đầu phân
công, “Nhạc Nhi đưa đại phu đi nhận thưởng, cùng đại phu kê thuốc.

Nhạc Nhi “Dạ” một tiếng rồi dẫn đại phu đi.

Chiến Nhược Thủy đảo mắt, lại thấy Thất Nhàn đã mở mắt, sững
sờ ngẩn người nhìn nóc giường.

Có con sao? Thất Nhàn xoa lên bụng. Con tới không đúng lúc
rồi!

Phụ thân đi thì con tới?

Ba tháng? Hẳn là đêm hôm đó ở Đường Viên trong Doanh thành
rồi!

Thảo nào lão áo tím cứ khăng khăng đòi con đầu của mình để
‘báo thù’. Thì ra lúc đó đứa bé này đã leo vào trong bụng mình rồi.

Nghĩ lại thì đứa bé này cũng thật kiên cường, trong máu có
cổ, bị rơi xuống vực, bị giam vào ngục vậy mà đứa nhỏ này vẫn ngoan ngoãn đợi ở
đây.

Chẳng lẽ đứa bé này là vận mệnh đã định sẵn? Tứ chi lạnh ngắt
của Thất Nhàn rốt cuộc cũng ấm lên.

Con ơi con, con thật sự muốn ra đời ở nơi này, trong hoàn
cảnh này sao? Thất Nhàn nhẹ than, nếu đã như vậy thì mẫu thân sẽ dùng hết tính
mạng mình, cái gì cũng không ngại để bảo vệ con.

Thất Nhàn ngồi dậy, Hỉ Nhi vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng.
Nàng lâu lắm rồi không thấy chủ mẫu tái nhợt suy yếu như vậy. Mặc dù trước lúc
xuất giá, chủ mẫu hồi còn là Thất tiểu thư của Cơ gia cũng mang vẻ ốm bệnh hoạn
như vậy. Nhưng rõ ràng sau khi đến Chiến gia, thân thể chủ mẫu đã hồi phục rất
nhiều, tính tình cũng vui vẻ hơn khiến nàng rất vui mừng. Lúc này bộ dạng chủ
mẫu lại khiến lòng nàng đau thật đau.

“Chủ mẫu, xin ngài giữ gìn thân thể! Ngài còn có tiểu chủ tử!”
Chiến Nhược Thủy tiến lên một bước, có chút không đành lòng.

Thất Nhàn ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn thẳng vào
Chiến Nhược Thủy: “Chủ tử của ngươi đã chết, ngươi trở lại làm gì?”

Chiến Nhược Thủy sững người, nhất thời không nói ra lời: “Chủ
mẫu…”

“Chàng chết như thế nào?” Thất Nhàn lại hỏi, thần sắc đã bình
tĩnh lại, không thể nhìn ra cái gì.

“Gặp phải kẻ thù.” Chiến Nhược Thủy đáp.

Thất Nhàn liếc hắn một cái, nhớ tới thích khách ngày đó trước
bia Vô Danh: “Kẻ thù là ai?”

“Nhược Thủy không biết.” Chiến Nhược Thủy cúi đầu đáp.

“Không biết?” Thất Nhàn ôn hòa nói, như thể đang đàm luận
thời tiết, “Hay là ngươi không dám nói?” Giọng nàng vẫn không khỏi lộ ra nét
lạnh lùng.

“Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể! Thi thể đâu?”
Thất Nhàn hỏi.

“Kẻ thù đặt sẵn thuốc nổ. Lúc Nhược Thủy chạy tới, chỉ thấy
mảnh vụn đầy đất, Vì vậy chỉ có thể đem về chút y quan.” Chiến Nhược Thủy như
nhớ ra điều gì, thanh âm lại thêm đau khổ.

“Đưa cho ta xem.” Thất Nhàn nhàn nhạt phân phó.

“Chủ mẫu, hiện tại thân thể ngài đang yếu ớt, sau này hãy
nhìn được không ạ?” Chiến Nhược Thủy không đành lòng nhìn Thất Nhàn bị kích
thích lần nữa.

“Làm sao? Sợ ta không chịu được sao?” Thất Nhàn hừ nhẹ, “Bảo
ngươi mang ra thì ngươi cứ mang ra.”

Chiến Nhược Thủy liếc nàng thật lâu một cái, từ trên cái bàn
phía sau lưng lấy ra một cái bao mang lên.

Thất Nhàn từ từ mở ra, thời gian dài như thể ngàn năm, bạch y
tơ tằm nát vụn, đã cháy xém hiện lên trước mắt nàng.

Chợt nàng lại thấy choáng váng.

Thất Nhàn chống tay lên giường, đưa tay vuốt lên. Bạch y này
là của tên kia, không sai. Có ai từ trước đến giờ cứ cố chấp mặc áo trắng, mà
từ trước đến nay cũng chỉ có thói quen dùng một loại?

Cái tên kia giống như con gián đánh mãi không chết, bám thật
sát phía sau mình, từng đuổi theo nàng tới tận địa ngục cũng không mất mạng.
Sao hắn có thế bị một kẻ thù không đáng nói tới cứ như vậy mà giết chết?

Thất Nhàn có cảm giác như đang nằm mơ, tất cả những thứ này
đều không phải sự thực.

Nàng nhất thời nhìn tấm áo nát vụn mà ngẩn ra.

“Chủ mẫu.” Chiến Nhược Thủy móc từ trong tay áo ra một món
đồ, cung kính đưa lên, “Đây là lệnh bài của gia chủ.”

Thất Nhàn ngước mắt. Khối ngọc bài này nàng đã nhìn qua, phía
trên có khắc biểu tượng Ngân Lang, chính là thứ Chiến Sênh Ca lấy ra hôm đó.
Lúc này trên ngọc bài lại dính chút vệt đen xám, đủ để biết nó cùng chủ nhân đã
trải qua tai ương gì.

Thất Nhàn nhận lấy, đầu óc lại trống rỗng.

“Chủ mẫu!” Chiến Nhược Thủy chắp tay, có chút nghiêm túc, “Nhược
Thủy biết chủ mẫu lúc này không thể chịu được tin tức kia. Nhưng dù gì đi nữa
cũng không thể thay đổi sự thật. Kính xin chủ mẫu ngàn vạn lần bảo trọng thân
thể! Huống chi Chiến gia không thể một ngày không có chủ, mong rằng chủ mẫu sớm
tỉnh lại.”

Thất Nhàn khoát tay: “Các ngươi ra ngoài trước.” Nàng muốn
yên tĩnh một chút.

Chiến Nhược Thủy cùng Hỉ Nhi liếc nhìn nhau, “Dạ” một tiếng
rồi lui xuống.

Mặt trời từ giữa trưa đến xuống núi, bên trong nhà đen kịt,
Thất Nhàn vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích như cũ, trong đầu không biết
đang suy nghĩ gì.

Cửa kêu ‘ken két’, Nhạc Nhi đẩy cửa đi vào, trong tay đang
cầm một chung thuốc còn nóng.

“Chủ mẫu!” Nhạc Nhi khẽ gọi một tiếng.

Thấy Thất Nhàn không đáp lời, Nhạc Nhi khẽ thở dài, khẽ thắp
đèn. Ánh lửa lập lòe phủ lên gương mặt Thất Nhàn, không có tí thần sắc nào.

Thất Nhàn vẫn trong trạng thái cũ.

“Chủ mẫu, người không ăn cơm tối thì cũng phải uống thuốc đã.”
Giọng nói dịu dàng uyển chuyển của Nhạc Nhi lại vang lên.

Thất Nhàn vẫn không đáp lại

Nhạc Nhi đổ thuốc ra, đi tới trước mặt Thất Nhàn: “Chủ mẫu,
Nhạc Nhi biết xảy ra chuyện lớn như vậy, lòng ngài rất đau đớn. Nhưng dù ngài
không để ý mình, cũng phải chú ý đến hài tử trong bụng mới phải. Chủ mẫu, đây
là đứa con duy nhất của gia mà!”

Có lẽ từ ‘hài tử’ đã khiến Thất nhàn xúc động, nàng khẽ động.

Thất Nhàn đưa mắt nhìn thẳng Nhạc Nhi: “Nhạc Nhi, ta đối đãi
ngươi thế nào?” Nhạc Nhi sửng sốt một chút, dường như không ngờ được là chủ mẫu
sẽ hỏi một câu như vây, liền đáp lại: “Chủ mẫu tất nhiên là đối xử với Nhạc Nhi
vô cùng tốt.”

Thất Nhàn tiếp tục nói: “Nhạc Nhi, ngày đó ngươi nói ngươi
hâm mộ Hỉ Nhi có chủ tử thật thương yêu nàng, ngươi còn nhớ rõ lời ta nói ngày
ấy không?”

Nhạc Nhi mang bộ dạng phục tùng cúi mắt: “Nhạc Nhi tất nhiên
là nhớ.”

“Tốt!” Thất Nhàn dời mắt đi, “Vậy thì Nhạc nhi, vì sao hôm
nay ngươi lại muốn hại con ta?”

Nhạc Nhi ngước mắt, cực kì kinh ngạc nhưng thoáng cái đã bình
tĩnh trở lại: “Chủ mẫu, Nhạc Nhi không rõ ngài đang nói gì.”

“Không rõ sao?” Ánh mắt Thất Nhàn trở nên sắc bén “Ta đã nói
rất rõ ràng rồi! Hậu viện Chiến gia sao nhiều năm qua không có con nối dõi? Bởi
vì chung thuốc trong tay ngươi đây! Nói thật thì ngươi giấu giếm rất khá. Chỉ
tiếc, ngươi không nên chần chừ không ra tay ngoan độc với ta. Thuốc của người
khác đều là thuốc vô sinh, thuốc cho ta lại chỉ là loại tạm thời. Ngược lại
điều đó lại làm ngươi bại lộ.” Nàng lại thở dài, “Nhạc Nhi, ngươi bưng chung
thuốc này là quyết định muốn giết con của ta sao?”

Một lúc lâu sâu, Nhạc Nhi chỉ cúi đầu, trong mắt lấp lóe ánh
sáng, không nói lời nào.

“Nhạc Nhi, chỉ mong chủ tử chân chính kia của ngươi có thể
đối đãi tốt với ngươi!” Nói tới đây. Giọng Thất Nhàn đã lạnh đi, “Ngươi đi đi,
trở về nói cho chủ tử nhà ngươi biết, tốt nhất là ngày ngày khấn Phật mong gia
sản Chiến gia không có việc gì. Nếu không cho dù phải dốc hết những gì ta có,
ta cũng phải bắt hắn nợ máu trả bằng máu.”

Nhạc Nhi ngẩng đầu lên, há miệng, cuối cùng không nói gì nữa,
nhẹ nhàng hành lễ, xoay người rời đi.

Ánh lửa tiếp tục chiếu lên gương mạt tái nhợt của Thất Nhàn,
lên ánh mắt kiên định của nàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3