Nhàn thê đương gia - Chương 027 + 028
Chương 27: Sắc Bén Hiện Ra
Chiến Sênh Ca ngược lại không nói
thêm gì nữa.
Áp lực tiếp tục xuống thấp. Cuối
cùng thì nên có người đến đánh vỡ cái không khí ngột ngạt này đi chứ
Thất Nhàn nhếch miệng nói: “Gia,
cái mộ bia này là ai?” Vừa hỏi xong, Thất Nhàn đã nghĩ hung hăng quất tát cho
chính mình vài cái. Nếu biết bí mật của người, thì phải làm người phân ưu.
Huống hồ biết bí mật càng nhiều, thì bị chết sẽ càng nhanh. Huống chi là nam
nhân trước mắt này tuyệt đối không phải người đơn giản.
Lập tức, Thất Nhàn hoảng sợ cúi
đầu, tăng thêm một câu: “Thiếp thân chỉ là tùy tiện hỏi hỏi mà thôi. Gia, ngài
không cần nói cho thiếp thân biết đâu.”
Chiến Sênh Ca ngẩng đầu, liếc
nhìn nàng một cái thật sâu: “Người của ta, tự nhiên có thể biết rõ.”
Thất Nhàn mí mắt giật giật. Nàng không muốn biết a! Ngàn vạn đừng
nói cho nàng biết! Nếu không thật đúng là cùng hắn thoát không khỏi liên quan!
“Đây là...” Chiến Sênh Ca vừa mở miệng, nhưng còn chưa có nói
xong.
Sát khí! Sát khí bốn phương tám hướng trong nháy mắt ập tới!
Không thèm che dấu, trần trụi sát khí!
Thất Nhàn cau mày. Nam nhân này thật đúng là cái chủ nhân
phiền toái, cư nhiên bị nhiều người đuổi giết như vậy!
Chiến Sênh Ca tự bản thân là cao thủ, quét mắt một vòng bốn
phía, nói: “Ngươi đi trước đi!”
Thất Nhàn thở dài. Nếu như có thể, không cần hắn nói, nàng
cũng tuyệt đối sẽ rời đi trước. Số lượng sát thủ nhiều như vậy, cho dù là chính
thân thể đã trải qua mọi cách rèn luyện kia, cũng phải liều mạng một phen! Huống
chi là thân thể của một tiểu thư bình thường? Nhưng mà, bị hắn nói như vậy, sao
lại có cảm giác mình đặc biệt không có can đảm đặc biệt không có nghĩa khí thế,
còn chính thức thành một đại tiểu thư quyền quý cần người bảo vệ.
Sưu sưu vài tiếng vang lên, vài cây ám tiễn nhanh chóng hướng
Chiến Sênh Ca cùng Thất Nhàn bay đến. Chiến Sênh Ca giương tay áo, mũi tên nhọn
lập tức bị ngăn đi.
Thất Nhàn ôm con chó nhò, muốn chuyển đến khu vực an toàn.
Lại luôn bị mũi tên nhọn ngăn trở đường đi.
Thất Nhàn đầu đầy hắc tuyến. Những người này còn có đạo đức
nghề nghiệp hay không, muốn giết Chiến Sênh Ca thì nên chuyên nghiệp sẽ tốt
hơn. bắn tên khắp nơi làm chi vậy, không biết sẽ vô tình mà đả thương người
khác sao?
“Xoạt xoạt” vài tiếng, một đám nhân thủ quần áo nịt màu đen
mang theo lưỡi dao sắc bén, thoáng hiện đi ra.
Không cần nhiều lời nói, liền nhất tề ào lên tấn công.
Chiến Sênh Ca không chút do dự ra tay, đúng là tay không tất
sắt, nhưng lại chiêu chiêu sắc bén vô cùng. Trước sau vẫn không có rời đi bên
người Thất Nhàn, thân thủ làm như thi triển không đi.
Thất Nhàn cau mày, tình cảnh như vậy mà nam nhân này cư nhiên
còn che chở nàng! Dùng tính cách của hắn tuyệt đối không phải sẽ là làm ra
việc này! Thật đúng là đem nàng xem như người một nhà mà đối đãi sao?
Đao xẹt qua phát ra tiếng gió, một nhát đao sắc nhọn xẹt qua
trong tai Thất Nhàn. Thất nhàn phản xạ tự nhiên, đang muốn lảng tránh. Thì bên
hông lại bị một bàn tay to níu lấy, bay lên trời.
Một cái xoay người nhẹ nhàng linh hoạt, Thất Nhàn bị người
ta ôm lấy, xoay nhanh đi ra ngoài.
Thất nhàn ngẩng đầu, đập vào mi mắt, là con ngươi đen sâu
không thấy đáy của Chiến Sênh Ca.
Lập tức, nàng thấy cảm động. Kiếp trước, nàng cũng là người
sống trong tinh phong huyết vũ, có thể vì nàng cường hãn đến chưa từng có người
ý thức được là nàng cần được bảo vệ, càng thêm không có người nghĩ phải bảo vệ
nàng.
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Thất Nhàn lại kháng cự một
hồi. Nàng kỳ thật hoàn toàn có thể đủ lý giải Chiến Sênh Ca vì cái gì mà không
chấp nhận được người phản bội. Loại người này, hoặc là như người dưng nước lã,
hoặc là vạn kiếp bất phục. Nói cho cùng, nàng cùng hắn nên là người một đường
a.
Nàng đã trải qua cảm giác bị phản bội, cho nên, nàng càng
thêm không chấp nhận được có người như vậy tiến vào chiếm giữ nội tâm của nàng.
Đưa tay đẩy Chiến Sênh Ca ra, xoay người nhanh chóng tránh
đi tay của hắn, núp vào sau lưng của hắn. Đã thấy một cây ám tiễn dùng xu thế
rất mạnh mà đến, gần ngay trước mắt, không kịp né tránh.
“Phập” một tiếng, ám tiễn sắc nhọn lập tức chui vào cánh tay
trái của Thất Nhàn. Trong nháy mắt, máu đen ồ ồ thẩm thấu qua áo tơ trắng,
nhuộm dần ra.
Có độc! Thất Nhàn đã thân kinh bách chiến tự nhiên minh bạch
đã xảy ra chuyện gì.
Chiến Sênh Ca nhanh chóng đưa tay điểm ở đầu vai Thất Nhàn
vài cái huyệt vị, ánh mắt phức tạp: “Ngươi, giúp ta cản một mủi tên.”
Mẹ nó! Trên bờ vai đau đớn khiến Thất Nhàn nhịn không được
muốn mắng chửi người. Nàng hoàn toàn không có ý này, nàng cực kỳ quý trọng tánh
mạng hiện tại, mới không đi làm chuyện dùng chính thân thể mình làm ván gỗ đỡ
cho người khác ngu xuẩn như vậy. Nàng chỉ là xoay thân mà thôi, nhưng hết lần
này tới lần khác lại đúng lúc trúng mũi tên này! Quả nhiên là đầu năm nay bất
lợi mà!
Thất Nhàn tức giận ngẩng đầu, rốt cuộc là thằng nhãi con
vương bát đãng nào, nàng không thể không làm thịt hắn.
Chỉ nghe “Ngô ngô” thanh âm quen thuộc, Thất Nhàn xem xét,
cái vật đang đu trên tay tên cung nỏ cách đó không xa chẳng phải là Tiểu cẩu
nhi sao?
Tiểu Cẩu nhi ngược lại trung tâm, gặp chủ nhân mình bị người
ám toán, lập tức nhào tới tên đầu sỏ. Không có chút ngoan ngoãn nghe lời của
lúc trước, thực sự là có vài phần thú tính của sói.
Hắc y nhân Cung nỏ một cái không có để ý, đã bị hàm răng sắc
nhọn của tiểu Cẩu nhi cắn thịt tươi, kêu đau một tiếng, vung tay mạnh một cái,
đem tiểu Cẩu nhi đánh bay đi ra ngoài.
Tiểu Cẩu nhi nặng nề rơi xuống đất, “Ngô... Ngô...” Thanh âm
suy yếu vô cùng.
Thất Nhàn nhíu mày, ánh sáng che ở con mắt. Tuy nó tiểu súc
sanh, nhưng có thể vì nàng làm đến nước này, tự nhiên lập tức ở trong phạm vi
bị nàng hoạch che chở.
Lập tức, Thất Nhàn nhặt lên bả đao, vọt người. Chiến Sênh Ca
đưa tay ra, nhưng ngăn không kịp.
Chỉ thấy Thất Nhàn nhanh chóng mãnh liệt, không có động tác
dư thừa nào, không đợi cung nỏ kia phản ứng, một đao đâm vào trái tim của hắn.
Máu tươi, bắn tung toé lên áo tơ trắng của Thất Nhàn.
Một vòng kinh dị lóe lên trong mắt Chiến Sênh Ca rồi biến
mất, nhưng lại lập tức quy về bình tĩnh. Người của hắn sao có thể chỉ là con
chim tước trong lồng chứ? Như vậy mới phải!
Lập tức, Chiến Sênh Ca không có cố kỵ nữa, ra tay càng thêm
hung ác. Chỉ nghe “Khàn” một tiếng, một hắc y nhân trước mắt liền bị chém làm
hai.
Thất Nhàn chỉ cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, cảnh
vật trước mắt cũng bắt đầu đung đưa.
Bất động thì không sao, không nghĩ tới vừa động độc này lại
di chuyển nhanh như vậy. Thật sự là độc dược lợi hại a! Người giật dây phỏng
chừng thật sự là hận Chiến Sênh Ca tận xương, muốn đem tánh mạng hắn lấy đi mới
cam tâm!
Hắc y nhân xu thế đánh úp lại không giảm.
Thất Nhàn nhắm mắt, đứng nguyên tại chỗ không động đậy được
nữa. Chỉ nghe tiếng gió, tiếng đao kiếm, tiếng hít thở, tiếng bước chân.
Đưa tay, vung đao, chém giết. Một loạt động tác hoàn toàn dựa
vào bản năng để hoàn thành. Huấn luyện ở kiếp trước đã sớm cắm rễ nẩy mầm trong
lòng.
Tới một, chém một cái. Đến hai cái, giết một đôi...
Bên kia, Chiến Sênh Ca từ lâu đã giết đỏ cả mắt rồi. Vết máu
dính đầy cái áo tuyết trắng, dưới ánh chiều dần xuống, có vẻ yêu dị dị thường.
Hai người sát khí, khuếch tán ra, trong nháy mắt bao phủ khí tức
Hắc y nhân.
Số lượng Hắc y nhân nhanh chóng giảm bớt, liên tiếp lui về
phía sau, chạy trốn đều bị Chiến Sênh Ca bắt trở về. Chém giết, xé rách động
tác có vẻ cực kỳ phối hợp.
Huyết nhuộm trời chiều.
Trước bia mộ vô danh, trên đất là một đống bừa bộn. Một bạch
y bị vấy máu loang lổ, sắc trắng sớm đã thành huyết sắc, một nam một nữ tựa như
một Tu La, một La Sát đứng ở giữa trời đất.
Trong bóng tối, Thất Nhàn mở mắt không ra, hoàn toàn không
cảm giác được trọng lượng của mình, tựa hồ phiêu du ở không trung hồi lâu.
Cắt! Chẳng lẽ lại chết! Thất Nhàn bĩu môi. Cùng nam nhân kia
dính vào quan hệ quả nhiên là không có chuyện tốt mà. Cái này thì xong, thật
vất vả mới trộm tới thế giới này cứ như vậy là vuột mất.
Nhưng lần này nếu nàng thật sự chết, thì đúng là oan uổng lớn
a! Nếu nói là nàng chết trận, nàng không lời nào để nói; cho dù kiếp trước bị
Bạch Vực bán đứng, sau đó chết, nàng cũng chấp nhận. Còn có nàng như vậy sao?
Rõ rang không có chuyện gì liên quan đến nàng, nhưng hết lần này tới lần khác
chặn một tiễn cho người khác, sau đó trúng độc mà chết. Còn có ai so với nàng
bị chết lại không giá trị thế sao?
Thất Nhàn không khỏi nghĩ thở dài, thôi thì xem như đây là
báo đáp cho Chiến đại gia trước đó có ân bảo hộ cũng được
Nghĩ đến Chiến Sênh Ca, thất nhàn bên tai giống như là chân
chính truyền đến cái thanh âm quái thai kia: “Người của ta, không có mệnh lệnh
của ta sao có thể chết?” Trong giọng nói bá đạo nhưng lại chân thật đáng tin.
Thất Nhàn liền thấy buồn cười. Nam nhân này một mực nói:
“Người của ta người của ta!” Rốt cuộc là dựa vào cái gì nhận định nàng là người
của hắn? Nàng là một du hồn lại làm sao có thể có chủ sở hữu?
“Coi như là diêm vương, cũng đừng mong cùng ta cướp người!”
Như cũ vẫn là tiếng nói đạm mạc lại khẳng định của Chiến Sênh Ca.
Thất nhàn đột nhiên bình tĩnh lại. Diêm vương cũng không thể
cùng hắn cướp người sao? Thật sự là tự đại, nhưng lại làm cho lòng người an
tâm!
Chương 28: Nhị Ca Thăm
Viếng
Thất Nhàn một tay ôm tiểu Cẩu nhi, một tay bưng lấy chén hoa
quế nhưỡng. Con chó nhỏ này thật đúng là kén ăn, mọi thứ đều không thích, cứ
thích hoa quế nhưỡng đặc chế. Đơn giản nàng bây giờ là chủ mẫu, nên đi khố
phòng của Chiến gia muốn lấy bao nhiêu thì có bấy nhiêu
“Chủ mẫu, ngài còn chưa khang phục, sao có làm việc nặng
nhọc?” Vừa vào cửa, Hỉ Nhi liền kêu lên.
Nặng nhọc? Thất Nhàn khiêu mi. Nha đầu kia có biết dùng từ
hay không? Bất quá là đút tiểu Cẩu nhi uống rượu ủ mà thôi.
“Chủ mẫu, ngài hẳn phải nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.” Hỉ nhi
lại nói. lúc chủ mẫu nhà các nàng bị cô gia mang trở lại, thì người đầy máu
tươi, hôn mê bất tỉnh. Chủ mẫu nhà các nàng rốt cuộc là gặp được chuyện nguy
hiểm như thế nào rồi!
Thất Nhàn cười khẽ: “Hỉ Nhi, ngươi khẩn trương quá mức. Ngươi
xem, ta hiện tại không phải đã rất tốt sao?” Nàng nói đều là lời nói thật, chỉ
cần giải độc của ám tiễn, thì miệng vết thương của ám tiễn đối với nàng mà nói,
thật sự không coi vào đâu.”Tiểu Cẩu nhi, ngươi nói có đúng không?” Thất Nhàn
chuyển hướng phía tiểu Cẩu nhi trong ngực.
Hỉ Nhi không nói lời nào, trực tiếp từ trong tay Thất Nhàn
đoạt đi cái chén, tiểu Cẩu nhi nhìn thấy thức ăn ngon trong miệng cứ như vậy mà
bay mất, lập tức từ trong ngực Thất Nhàn nhảy đi ra ngoài, nhảy hướng rượu ủ.
“Tham ăn!” Thất Nhàn liếc trắng mắt tiểu Cẩu nhi, vì có lộc
ăn, rõ ràng biến thành kẻ đào ngũ, trực tiếp vứt bỏ người chủ nhân là nàng đây.
Thất Nhàn nhìn phong cảnh quen thuộc của Liên Nhu Uyển, bĩu
môi, trong khoảnh khắc nàng mở mắt tỉnh lại, liền biết mình không chỉ có không
chết, còn bị mang về Chiến gia. Cũng không biết nên nói mình gặp vận may tránh
được một kiếp, hay là nói mình bất hạnh lại tiếp tục chìm nổi trong vòng lẩn
quẩn này.
Cũng không biết rõ lắm Chiến Sênh Ca đang suy nghĩ gì, từ khi
nàng tỉnh lại, đã mấy ngày không thấy hắn rồi.
Nghĩ đến ngày đó trong khoảnh khắc mình nhịn không được, đã
bại lộ lực lượng của mình. Thất Nhàn tóm lại cảm thấy rất đau đầu. Hiện giờ,
xác định vững là mình không thể giả vờ nổi ở trước mặt nam nhân kia nữa. Nam
nhân kia cũng là kỳ quái, cũng không có qua đây truy hỏi mình.
“Thất muội.” Thất Nhàn đang nghĩ ngợi, thì thình lình nghe
được từ phía cửa ra vào có một thanh âm truyền đến.
Thất nhàn giương mắt, có thể ở Chiến gia này gọi nàng là thất
muội đại khái ngoại trừ lão Nhị Cơ gia đến nay còn chưa thấy mặt qua, vẫn đang
ở Chiến gia làm môn khách thì còn ai.
Chỉ thấy cửa ra vào đứng một nam tử mặc xiêm y màu xanh, với
một gương mặt trẻ con lại bởi vì một đôi mắt hoa đào mà sinh sửa lại tướng mạo,
nhưng cũng cực kỳ tuấn tú. Vui vẻ nhẹ nhàng không giống với Chiến Nhược Thủy
đầy tâm cơ kia, cũng khác hẳn vẻ ôn nhuận của lâm Duẫn Chi, còn hết lần này tới
lần khác có hương vị tràn đầy sức sống.
Hỉ Nhi kinh hỉ phúc thân: “Nhị thiếu gia!” Trên mặt nổi lên
chút xíu đỏ ửng, tại nơi địa phương này mà có thể nhìn thấy người nhà mẹ đẻ như
thế thật đúng là không dễ dàng.
“Nhị ca.” Thất Nhàn hô một tiếng, đang muốn đứng lên.
Cơ Nhị Tuyệt đến gần, ngăn lại: “Thất muội ngồi yên. Nếu như
vì ta, mà ngươi tác động đến miệng vết thương, phỏng chừng chủ nhà sẽ trực tiếp
xé xác ta.” Miệng mang đầy ý tứ trêu chọc.
“Nhị ca đừng giễu cợt tiểu muội.” Thất Nhàn nói. Người nam
nhân kia sẽ vì nàng mà cùng thuộc hạ trở mặt? Thất Nhàn rất là hoài nghi.
Cơ Nhị Tuyệt cười nói: “Nhị ca gần nhất bị chủ nhà phân công
ra ngoài kiểm toán, bởi vậy, một mực không có đến thăm tiểu muội được. Không
nghĩ tới, lúc này mới có chút ít thời gian, tiểu muội đã thành Chiến gia chủ
mẫu.”
“Gia ưu ái.” Thất Nhàn ngoan ngoãn cúi đầu. Thật muốn định
đứng lên, thật đúng là nam nhân kia “Ưu ái” tới, dù cho làm bừa đùa giỡn gian
trá, thì hắn cũng muốn sinh đem danh hiệu chủ mẫu này bỏ trên đầu nàng
Huống hồ, cái nhị ca trên danh nghĩa này sớm không tới, muộn
không tới, hết lần này tới lần khác sau khi xảy ra chuyện mới đến chỗ nàng, như
thế thì mang tâm tư gì? Nếu Cơ Nhị Tuyệt biết rõ nàng không Cơ Ngũ Nhiêu mà là
Cơ Thất Nhàn, thì Chiến Sênh Ca sao lại không hiểu được chứ?
“Chỉ là, ta càng thêm không nghĩ tới thất muội ngày bình
thường thân thể yếu ớt nhưng lại có bản lĩnh tốt như vậy.”Quả nhiên, Cơ Nhị
Tuyệt ngưng nụ cười.
Muốn thử nàng sao? “Người khi liều chết, thì cũng mạnh hơn
nhiều.” Thất nhàn nói, “Nhị ca, ngươi cũng biết, người, luôn có chút ít bí mật
của mình.”
Cơ Nhị Tuyệt nhìn nàng thật lâu, hắn vốn cùng với cái tiểu
muội này không có cảm tình thâm hậu, nếu không phải là vì Gia, hắn cũng lười
được chạy đến đây một chuyến. Thất Nhàn vốn nên đi vào nội cung lại gả vào
Chiến gia đã là chuyện rất kỳ quái, hơn nữa, tiểu muội mà nhiều năm qua nhã
nhặn, văn văn nhược nhược lại là cái cao thủ thâm tàng bất lộ, nghĩ như thế nào
đều thấy vô cùng khác lạ.
Ngày đó Gia ôm Thất Nhàn đẫm máu trở lại, mặc cho ai cũng có
thể nhìn ra lo lắng trong mắt hắn. Qua nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên
gia đối với một nữ nhân để bụng. Tuy nhiên không biết cái này có tính là chuyện
tốt không, nhưng nếu Thất Nhàn không là đơn thuần Thất Nhàn Cơ gia, vậy thì
tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
“Giữ mình chi đạo không gì đáng trách. Ta chỉ muốn đề tỉnh
một câu cho tiểu muội.” Cơ Nhị Tuyệt nói, “Ngàn vạn lần không cần phải làm ra
chuyện phản bội gia.”
A a, không cần hắn cảnh cáo, nàng cũng biết. Nàng cũng không
muốn nếm thử lửa giận nam nhân kia.
Bất quá, hắn rốt cuộc hoài nghi cái gì? Cũng không phải bởi
vì hoài nghi nàng không phải Cơ Thất Nhàn, mà giống như là hoài nghi sau lưng
nàng rốt cuộc có nhiều thân phận, là cái dạng gì thế lực. Lại liên hệ với
chuyện ám sát lần này đối Chiến Sênh Ca, Thất Nhàn khẳng định trong lúc này
tuyệt đối ẩn chứa cái gì đó. Dù cho đối phương là đương gia đệ nhất môn đình,
gia đình người thường cũng không thể có phái ra đội ngủ xác thủ ác liệt như vậy.
Lập tức, thất nhàn cúi đầu: “Tạ nhị ca nhắc nhở. Tiểu muội sẽ
ghi nhớ.”
“Bất quá, vẫn là chúc mừng tiểu muội thành chủ mẫu Chiến gia.”
Cơ Nhị Tuyệt lại nở nụ cười, quét qua tối tăm, “Chứng kiến tiểu muội vô sự, ta
cũng yên lòng. Nhị ca sẽ không quấy rầy tiểu muội ngươi nghỉ ngơi.” Nói xong
liền muốn đứng dậy.
“Nhị ca, đi thong thả.” Thất Nhàn đứng dậy đưa tiễn. Rõ ràng
không có lòng đến thăm nàng, chỉ là đến thử mà thôi, người này đối với Chiến
Sênh Ca rất là trung tâm.
Đêm đó, Chiến Sênh Ca phái người thỉnh chủ mẫu cùng tất cả
các phòng phu nhân đi Lẫm Ca Uyển dùng bữa, Thất Nhàn dùng lý di bệnh chưa khỏi
để chối từ.
Mấy ngày nay Chiến Sênh Ca chưa tới sân của nàng cũng là
chuyện tốt, hiện tại nàng cũng không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối
diện với hắn. giả dạng nhu nhược thì tuyệt đối không thành, nàng đã ở trước mặt
hắn bạo lộ bản tính.
Cũng không lâu lắm, nô bộc lại quay lại Liên Nhu uyển, mang
đến vài hộp Nhân sâm, lộc nhung, nói là gia phân phó đưa cho chủ mẫu bổ thân
thể.
Thất Nhàn khóe miệng co giật. Mặc dù không có nhìn thấy
những biểu lộ của các phu nhân, nhưng nàng tuyệt đối có thể tưởng tượng ra,
cái này thì ngày thứ hai nàng sẽ phải chịu hậu viện “Nhiệt liệt hoan nghênh”
như thế nào a.
Dùng thiện không bao lâu, thì Chiến Sênh Ca đi vào Liên Nhu
uyển, phất tay gọi Hỉ Nhi, Nhạc Nhi lui xuống.
Thất Nhàn tiếp tục đùa với tiểu Cẩu nhi, cũng không đứng dậy.
Đều đã lật ngửa bài rồi, thì nàng không cần giả trang nữa.
Chiến Sênh Ca liếc nhìn nàng một cái, cũng không trách cứ, ở
đối diện với Thất Nhàn, ngồi xuống, phối hợp bắt đầu lật xem sách.
Thất Nhàn giương mắt. Nam nhân này làm cái gì? Chạy đến chỗ
này của nàng cái gì cũng không nói không hỏi, muốn phóng áp lực thấp đến đây
sao?
“Gia, ngươi biết ta là thất nữ của Cơ gia?” Thất nhàn rốt cục
nhịn không được mở miệng.
Chiến Sênh Ca không ngẩng đầu: “Tự nhiên biết rõ.”
Thất Nhàn cau mày: “Ngươi muốn kết hôn chính là ngũ tỷ ta?”
Dừng một chút, Chiến Sênh Ca đáp: “Ừ.”
Thất Nhàn im miệng, không có lại hỏi tiếp vấn đề này. Trực
giác của nàng được cảm thấy vẫn là không nên hỏi mới tốt, đây lại là một bí mật
mà nàng không nghĩ chạm đến. Hơn nữa, không biết tại sao, nàng rất tự tin, chỉ
cần nàng hỏi, Chiến Sênh Ca nhất định sẽ trả lời. Nàng mới không cần biết rõ,
loại chuyện này rời đi càng xa càng tốt.
Lập tức, Thất Nhàn mở miệng: “Gia, ngươi vì cái gì muốn ta
làm đương gia chủ mẫu?”
Chiến Sênh Ca tiếp tục nhàn nhạt nói: “Người của ta, tự nhiên
phải xứng đôi với ta.”
Thất Nhàn hướng lên trời liếc trắng mắt, nói cho cùng, vẫn là
Hỉ Nhi gây họa cho nàng a! Sao hắn không đi tìm Hỉ Nhi phụ trách chứ? Nàng,
thật là quá oan.
Chiến Sênh Ca buông sách, mắt nhìn Thất Nhàn, nói: “Nghỉ
ngơi.”
Thất Nhàn khóe miệng co giật, hắn có ý tứ gì? Chẳng lẽ là
nghĩ ở chỗ nàng lúc này? Nam nhân này chẳng lẽ biến thái đến nỗi nàng bị thương
như vậy cũng không buông tha?