Nhàn thê đương gia - Chương 021 + 022

Chương 21: Đêm Khuya Vượt Ngục

Hoàng hôn u ám, ánh trăng treo
đầu cành, vạn vật yên tĩnh.

Nhất là hôm nay tại Chiến gia, so
với ngày xưa càng thêm yên tĩnh. Nhị Thập Tứ Phu nhân đẻ non, Nhị Thập Ngũ phu
nhân thì bị giam vào ngục, sắc mặt gia chủ so với ngày xưa càng nặng nề. Các
viện tự nhiên không dám ở phía sau làm ra chuyện khác người gì, tuy nhiên trong
nội tâm đều là mừng thầm không thôi.

Nhị Thập Tứ Phòng từ khi vào cửa
đến nay đều ỷ vào sắc đẹp của mình, suốt ngày mê hoặc Gia, quả thực là không
đem các nàng để vào mắt. Lúc này lại truyền ra tin tức có thai, một đám các
nàng có thể nào không nóng nảy sao? Chỉ nói về xuất thân của Nhị Thập Tứ Phòng
thôi, mà để cho nàng làm chủ mẫu, thì sẽ đem những tiểu thư khuê các, kim chi
ngọc bích toàn bộ đặt ở bên dưới, chẳng phải để người ta chê cười sao?

Còn Nhị Thập Ngũ phòng cũng không
phải là cái gì tốt để làm người ta yên tâm. Vốn thật cũng không để ý người này
lắm, chỉ là từ chuyện gia yến hôm đó, không biết sao lại khiến gia chú ý, không
chỉ ban cho thưởng, lại càng có được sủng ái của gia.

Hiện tại, lại có chuyện như vậy
xảy ra. Hài tử của Nhị Thập Tứ Phòng mất đi, Nhị Thập Ngũ phòng lại thành người
bị tình nghi. Lấy sự coi trọng đối với hài tử của gia, thì Ân Tứ Nương không có
hài tử tự nhiên sẽ không có tư chất làm đương gia chủ mẫu, mà Cơ Ngũ Nhiêu càng
sẽ không có sức cạnh tranh, có thể tiếp tục ở trong hậu viện hay không cũng là
chuyện chưa biết được.

Mặc kệ sự thật chân tướng như thế
nào, hỗn loạn như vậy một hồi mà có thể thoáng cái giải quyết hết hai cái
chướng ngại vật, có thể nào không khiến người ta vui mừng khôn xiết chứ?

Nhưng mà lại không thể biểu hiện
ra ngoài, nên nguyên một đám phải phối hợp với tâm tình mất con của đương gia,
làm ra một vẻ đau lòng gần chết, không để vui sướng trong lòng tiết ra ngoài.
Chỉ đành phải sáng sớm tinh mơ đóng cửa viện, nhốt mình ở bên trong, không biết
muốn cười thả cửa bao nhiêu mới có thể thổ lộ hết vui sướng tâm can.

Riêng có một chủ nhân đáng lẽ
phải bất an, thì lại ở trong viện vô cùng chật chội mà tung bay cao thấp. Một
thân ảnh xinh xắn quỷ dị, bộ pháp nhanh nhẹn uyển chuyển, thừa dịp bóng đêm mịt
mờ, tay áo tung bay giống như một tiểu yêu tinh dưới ánh trăng.

Người này không phải là Thất Nhàn
bị giam vào ngục hay sao?

Mặc dù nói là hạ ngục, nhưng rốt
cuộc Thất Nhàn cũng là một nữ nhân. Không chỉ là nữ nhân, còn là một nữ nhân
yếu đuối bất lực. Tự nhiên sẽ không phái đến nhiều người canh phòng. Thất Nhàn
lại là cao thủ phá khóa đào thoát. Là tinh anh của Bạch gia, đương nhiên lúc
còn nhỏ đã được huấn luyện qua.

Nàng tin tưởng, hành động so với
nói chuyện có ích hơn. Nếu nàng không phải là bị hại mà vẫn ngoan ngoãn, nàng
tự nhiên là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, hơn nữa nàng còn muốn chỉ có
tiến mà không có lui!

Nàng vốn định sống yên ổn, nhưng
hết lần này tới lần khác Ân tiểu thiếp kia ngại mọi người đều sống quá thoải
mái, nên đem nàng kéo vào. Nếu là Ân tiểu thiếp khơi mào trước, thì không thể
trách nàng nham hiểm.

Trong nội tâm Thất nhàn cũng thầm
oán trách Chiến Sênh Ca. Việc này căn bản chính là do hắn sai. Nếu hắn giữ mình
trong sạch chút ít, bớt đi ít tiểu lão bà, thì cũng sẽ không có chuyện phiền
toái như vậy.

Thất Nhàn nghĩ mãi mà không rõ
chính là, một người thích sạch sẽ đến mức biến thái như Chiến Sênh Ca, như thế
nào mà vấn đề tác phong thân thể lại không có thích sạch sẽ chứ? Không cảm thấy
một cái phích cắm chống lại hai mươi lăm cái ổ điện thật sự là quá mức sao?

Hơn nữa, một ngày trước hai người
còn là vợ chồng, hôm nay đã đem nàng bỏ xuống ngục giam. Ngày trước còn nói cái
gì cho dù có hài tử cũng sẽ không đã quên nàng vân vân, mặc dù đây cũng chẳng
qua là hiểu lầm, chỉ là lời này được người tích chữ như vàng hơn nữa chăm chú
cẩn thận như Chiến Sênh Ca chính miệng nói ra, hẳn là thật lòng. Hôm nay thế
nhưng hắn lại cho rằng nàng là kẻ thù “giết” con hắn.

Thất Nhàn bất giác buồn cười, thủ
đoạn rõ ràng như vậy sao có thể tồn tại ở hậu viện Chiến gia? Hơn nữa lại có
thể hãm hại nàng thành công! Chẳng lẽ là Chiến Sênh Ca nam nhân này quá ngốc?

Nếu nói là hắn ngốc, thì có thể
nào tuổi còn trẻ mà nổi lên làm phủ đình đệ nhất hoàng triều?

Người như vậy, hẳn là tâm tư vô
cùng tinh tế, nhưng hắn lại không có chút dị nghị mà tiếp nhận một giả thuyết
đầy sơ hở của Ân tiểu thiếp. Vì vậy chỉ có thể nói nam nhân này quá không tín nhiệm
nàng.

Trong bóng đêm, Thất Nhàn bĩu
môi. Nàng ở hắc đạo cũng có thể oai phong một cõi nhiều năm như vậy, hạng người
gì vật gì chưa có tiếp xúc qua, không có đấu thắng qua, thì như thế nào lại dễ
dàng thua bởi một cái nữ nhân cả ngày chỉ biết tranh thủ tình cảm chứ?

Người không xâm phạm nàng, tự
nhiên tất cả mọi người sẽ sống dễ chịu; nếu là chạm vào nàng, nàng cần phải làm
cho hắn long trời lở đất.

Nàng đánh trả tất nhiên là Ân tiểu
thiếp đầu tiên. Quan lớn đầu têu cũng sẽ phải gánh chút ít trách nhiệm liên
quan, ít nhất cũng muốn cho hắn hiểu được có nhiều tiểu thiếp là không an toàn,
sớm muộn cũng sẽ có chuyện xảy ra.

Đêm tối, trên đường phố đã vắng
ngắt, thỉnh thoảng có mấy con ma men đi qua. Nơi góc đường có vài người ăn xin
nằm cong queo.

Trong bóng đêm như thế, một nữ tử
mặc áo trắng chậm rãi đi lại giữa đường phố, có vẻ đặc biệt không thích hợp.

Nữ tử vừa đi vừa lầm bầm: “Di
viên, Di viên, rốt cuộc đi như thế nào a...”

Nữ tử này, chính là Thất Nhàn
người vừa từ Chiến gia rời đi.

Thất nhàn lại một lần nữa trách
mình ngày thường lười biếng, chưa từng tới nơi này lần nào. Đến thời điểm mấu
chốt, quả nhiên là không biết đường.

Đột nhiên, một nam tử mặc xiêm y
màu tím đi ra từ góc rẽ, quay lưng về phía Thất Nhàn, đi thẳng về phía trước.
Xem tấm lưng kia, ngược lại phong độ nhẹ nhàng. Thất nhàn cảm thấy vừa động,
chỉ cần là nam nhân, liền phải biết Di viên đi như thế nào a.

Lập tức bước nhanh đi ra phía
trước: “Đại ca...”

Một câu “Đại ca” lại bị một khắc
khi nam tử đột ngột quay đầu lại làm cho nghẹn vào.

Đây thật là một nam nhân tuyệt
sắc. Một đôi mị nhãn con mắt trong suốt không gợn sóng, môi không trang điểm mà
hồng nhạt tự nhiên, nhất là cái trán có một nốt ruồi chu sa, càng làm cho cả
người xinh đẹp không giống phàm nhân.

Nam nhân đầu đội ngọc quan, đứng
ở dưới ánh trăng, giống như trích tiên giáng trần.

Thất nhàn vốn cho rằng Tam tỷ của
nàng đã đẹp lắm rồi, Ngũ tỷ đã đủ quyến rũ, không nghĩ tới thiên hạ này còn tồn
tại người so với Tam tỷ đẹp hơn, so với Ngũ tỷ lại càng quyến rũ.

Cho dù là gặp qua hai vị mỹ nhân,
Thất Nhàn cũng không khỏi không vì người trước mắt này mà cảm thấy kinh diễm.

Nhưng mà chỉ dừng ở kinh diễm mà
thôi. Cái gọi là đẹp đến mức tận cùng chính là tai họa, huống chi còn là một
nam nhân!

Nam nhân, nên lớn lên giống Chiến
Sênh Ca vậy, nho nhã mà kiên cường cùng lúc.

“Cô nương, có chuyện gì sao?” Nam
nhân khẽ mở đôi môi nói, nho nhã lễ độ.

Cô nương? Thất nhàn đầu đầy hắc
tuyến. Bà đây lập gia đình lâu như vậy, nói không chừng lần này còn muốn ly
hôn, người này cư nhiên còn gọi mình cô nương?

Lập tức, Thất Nhàn thu hồi vẻ
thất thố: “Đại ca...” Hẳn là không có gọi sai a. Chính là gọi một người như
tiên nhân như vậy là đại ca, có phải có điểm quá thô tục không? Thất nhàn cũng
không quản nhiều như vậy, chính sự quan trọng hơn!”Xin hỏi, đi Di Viên như thế
nào?” Thất nhàn tiếp tục mở miệng.

Nam nhân có chút kinh ngạc: “Cô
nương... Muốn đi cái chỗ kia làm chi?” Giống như là có chút ngại ngùng mở
miệng.

Cắt! Dối trá như vậy làm cái gì?
Không phải là kỹ viện sao? Dám làm còn không dám nói sao?

Lập tức, Thất Nhàn bi ai mở
miệng: “Vị đại ca kia có chỗ không biết. Thiếp thân đã là người có chồng. Vốn
dĩ vợ chồng chúng ta hai người cũng là tương kính như tân, còn thêm ân ái. Nào
biết gần đây, phu quân ta lại mê đắm một hoa khôi trong Di viên. Đến nay đã có
nửa tháng không về nhà. Tiện thiếp thực là không thể làm gì được, chỉ phải tự
mình đi đến Di viên, hy vọng có thể dùng những ngày ân ái trong dĩ vãng khiến
phu quân quay đầu lại.” Vừa nói, lại còn vừa dùng bộ dáng khóc người chết, thập
phần thanh tú cầm tay áo lên xoa xoa khóe mắt. Thật sự là diễn trò diễn được
nguyên bộ!

Nam nhân chắp tay nói: “Nguyên
lai đã là phu nhân. Tại hạ mạo muội.” Sau đó giống như là có chút không đành
lòng, “Những nơi loại này dù sao cũng không phải là chốn nữ tử trong sạch nên
đến. Phu nhân đi chỉ sợ tổn hại thanh danh.”

Tuy nam nhân này là hảo tâm vì
nàng suy nghĩ, nhưng Thất Nhàn vẫn là khinh thường bĩu môi. Hiện tại ngược lại
nói cho nàng nghe, chính mình đạo đức tốt cỡ nào. Không phải là nơi nữ tử trong
sạch nên đi sao? Thế nam nhân đi lại đó làm chi? Tất cả mọi người là dựa vào
lao động chân tay kiếm tiền, chỉ có điều phương thức bất đồng thôi. Huống hồ
nếu không phải những nam nhân này có nhu cầu về phương diện đó, thì như thế nào
lại có nghề nghiệp này lại xuất hiện như vậy?

Thất nhàn thở dài, yếu ớt nói: “Thiếp
thân đã chẳng thể quan tâm nhiều như vậy, chỉ hy vọng phu quân có thể xem xét
phần ân tình ngày xưa mà theo ta về nhà. Kính xin đại ca có thể nói cho thiếp
thân Di viên là ở chỗ nào.”

Nam nhân thấy khuyên giải không
được, đành phải chỉ tay về phía ngõ hẻm đằng trước, nói: “Xuyên qua đường tắt
kia, phu nhân liền có thể tìm tới Di viên.” Dừng một chút, nam nhân còn thân
thiết mà hỏi thăm, “Phu nhân cần tại hạ cùng đi không? Phu nhân một thân nữ
nhân đi tới nơi như thế luôn là bất tiện.”

Bất tiện? Hắn mà cùng đi, nàng
mới thực sự chính là bất tiện.

Lập tức, Thất Nhàn nói: “Thiếp
thân sao dám làm phiền đại ca. Huống hồ thiếp thân không muốn phu quân hiểu
lầm...” Vừa nói, vừa khẽ che môi.

Bà đây nói rõ ràng như vậy, nam
nhân này sẽ không phải không cảm thấy được chứ?

Quả nhiên, nam nhân làm như nghĩ
tới điều gì, cúi đầu: “Là tại hạ lo lắng không thoả đáng. Mong phu nhân chớ
trách. Vậy, đến đây từ biệt, chúc phu nhân có thể tìm được phu quân, bạch đầu
giai lão.”

Thất nhàn nhẹ vái chào: “Tạ đại
ca đã chúc tốt lành.”

Lập tức, hai người sau khi từ
biệt, Nam nhân tiếp tục tản bộ, Thất Nhàn có mục tiêu chính xác, dưới chân càng
gấp gáp.

Chương 22: Đội Nón Xanh

Tường đỏ ngói xanh, xa hoa truỵ
lạc, ca múa mừng cảnh thái bình, hết sức xa hoa lãng phí.

Xuyên qua đường tắt, cả con đường
đều cho thấy một cảnh tượng phồn vinh, tiếng ca múa, tiếng cười vui, tiếng chén
rượu va chạm, hoàn toàn bộc lộ cuộc sống về đêm cực kỳ thối nát.

Trong đó, Di viên là đứng đầu.

“Vút!” một tiếng, một thân ảnh
nhỏ nhắn xinh xắn bay lên nóc nhà, tựa như giẫm trên đất bằng mà đi.

Nhấc ra một mảng mái ngói, Thất
Nhàn đưa mắt nhìn bao quát xuống dưới.

Bên trong, đang trình diễn cảnh
xuân cung sống.

Nữ tử thoát y một nửa, nam tử dục
hỏa khó nhịn. Trong lúc ỡm ờ thì đã ở trên giường lăn lộn. Chỉ nghe tiếng
giường ken két lay động cùng tiếng nữ tử “Ừ a a” ngâm khẽ. Lại nhấc thêm vài
miếng ngói, Thất Nhàn thoải mái theo nóc nhà nhảy vào phòng.

Trong phòng tình cảm mãnh liệt
tăng vọt nên hai người hoàn toàn không phát giác.

Lướt qua đống bừa bộn đầy đất,
Thất Nhàn đi đến bên giường, thưởng thức một cách tự nhiên. Tấm tắc, cái tư thế
này thật đúng là độ khó cao. Vất vả cho hai người này có thể làm ra được. Xem
bộ dạng nhắm mắt hưởng thụ vui thích của bọn họ, mình bây giờ cắt đứt bọn họ
không phải quá thất đức sao?

Nghĩ nghĩ, thất nhàn quyết định
lập tức động thủ. Dù sao chính mình cũng không phải người tốt, chuyện thiếu đạo
đức cũng không phải không có làm qua.

Lập tức một con dao đi xuống,
nhắm vào cổ của nam tử, nam tử lập tức mất đi tri giác, gục vào nữ nhân trước
ngực, không động đậy được nữa. Nữ tử ở phía dưới cảm thấy nam tử xụi lơ, bất
mãn nhíu nhíu mày, trợn mắt. Chỉ thấy một con đầu ngón tay nhanh chóng điểm
xuống trán nàng. Nàng cũng là đầu ngoẹo một cái, ngất đi.

Thất nhàn tiện tay nhặt lên một
kiện xiêm y, bao lấy thân thể nam tử. Lúc đang muốn xách lên mới phát hiện nam
tử kia còn đang ở trong cơ thể nữ tử. Thất nhàn khóe miệng co giật lợi hại,
chính mình quả nhiên là quá không có đạo đức.

Nhắc tới nam tử, Thất Nhàn đảo
qua một góc bàn trang điểm. Hương đàn ở bên trong, một đám khói xanh lan tỏa
ngào ngạt.

Thất nhàn lộ ra một tia cười quỷ
quyệt, đã làm liền làm đến cùng. Đi qua, đem mấy nén hương rơi lả tả bên cạnh
nhét vào trong ngực.

Vận khí, phi thẳng lên nóc nhà.

Thân ảnh trong bóng đêm mênh
mông, lại là một hồi vụt đi như chớp.

Ngày thứ hai ngày mới sáng, Chiến
Nhược Thủy liền đi tới chỗ Thất Nhàn ở trong lao.

Thất Nhàn đang ngủ đến vui vẻ,
một ngày trước lăn qua lăn lại đến quá nửa đêm, cảm giác tự nhiên là muốn bồi
bổ lại.

“Phu nhân!” Chiến Nhược Thủy khẽ
gọi một tiếng.

Thất nhàn không kiên nhẫn mở mắt,
nhưng vẫn là một bộ thần sắc kinh hoảng: “Đại quản gia làm sao tới rồi? Có phải
là... Gia không quan tâm ta rồi không?” Tính thời gian này, chắc hẳn là vì
chuyện vụ án đi.

Chiến Nhược Thủy tràn đầy thâm ý
nhìn nàng chằm chằm một hồi, nói: “Gia thỉnh phu nhân đến đại đường.”

Thất Nhàn nơm nớp lo sợ đứng dậy,
đi theo sau lưng Chiến Nhược Thủy.

Chiến gia đại đường.

Một đám nữ nhân chỉnh tề đứng ở
một bên, Chiến Sanh Ca ngồi ghế trên sắc mặt thâm trầm. Quỳ ở dưới, là một đôi
nam nữ xiêm y không ngay ngắn.

Không khí khẩn trương nghiêm túc.

Thất Nhàn vào cửa, nhìn thấy
chính là cảnh tượng như vậy.

Nữ chính nức nở thật lợi hại: “Gia,
thiếp thân căn bản không biết người này. Thiếp thân là oan uổng, thiếp thân là
bị người hãm hại...” Đúng là Ân Tứ Nương. Lúc này Ân Tứ Nương sớm mất bộ dạng
hăng hái lúc trước, chỉ còn một bộ dạng vợ bé yếu thế.

Thất Nhàn bĩu môi, nàng đương
nhiên là bị hãm hại. Người hãm hại không phải là chính mình sao? Oan uổng, đây
chính là nói sai rồi. Mình ở phòng nữ nhân này đốt nhiều thúc tình hương như
vậy, cho dù là thánh nhân cũng cầm giữ không được. Huống chi là nàng một cái
tiểu nữ nhân như vậy ư? Hôm qua, nàng cũng không phải là rất hưởng thụ sao?
Huống hồ, đây chính là sự thật như thép boong boong. Gian phu, chẳng phải đang
quỳ gối bên cạnh nàng sao? Người đầy dấu đỏ không phải là căn cứ chính xác của
hôm qua điên cuồng hoan ái sao?

Thất Nhàn tiến lên, làm lễ: “Gia!”

Chiến Sanh Ca gật đầu, ý bảo Thất
Nhàn đứng dậy.

“Ngươi biết nàng sao?” Chiến Sanh
Ca nhìn về phía nam tử, nặng nề mở miệng.

“Không biết...” Nam tử một thân
đầy mùi son phấn, ấp úng mở miệng, liếc liếc về phía chiến gia hộ vệ đứng ở hắn
bên cạnh như hai Đại Kim Cương, không khỏi nuốt nuốt nước miếng.

Hắn mới thật sự là rất ủy khuất,
vốn dĩ là đến Di viên mua vui. Thế nào biết, lúc tỉnh lại, lại nằm ở bên cạnh
người Ân Tứ Nương. Một đêm vui vẻ đúng là Ân Tứ Nương! Ân Tứ Nương này là tiểu
thiếp của Nhị thập tứ phòng Chiến gia mới lấy, đây là chuyện người nào cũng
biết. Cho dù hắn có lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám có ý với người của
Chiến gia.

“Không biết?” Chiến Sênh Ca hỏi.
Mặc dù vẻ mặt không có gì, trong giọng nói lại có cảm giác áp bức không thể bỏ
qua.

Nam tử toàn thân sợ run, làm như
bị Chiến Sanh Ca dọa đến. Lập tức bật ra lời khai: “Biết. Ta biết. Nàng nguyên
là hoa khôi Di viên Ân Tứ Nương. Nhưng mà, bẩm vương gia, chuyện này, thật sự
không phải tại ta. Ta bất quá chỉ đến Di viên tìm vui vẻ...” Dừng một chút, nam
tử đột nhiên đưa tay, chỉ hướng Ân Tứ Nương, nói: “Nhất định là do nữ nhân này!
Nữ nhân này lúc chưa gả vào Chiến gia, từng không chỉ một lần lấy lòng ta, muốn
ta lấy nàng vào cửa. Nhưng ta một mực không có đồng ý. Nhất định là vì nữ nhân
này tới bây giờ còn chưa từ bỏ ý định, mới đem ta bắt cóc.”

Thất Nhàn bất giác buồn cười,
không nghĩ tới nam nhân mình tiện tay chộp tới chính là khách bao cũ của Ân Tứ
Nương. Lúc này thì càng thêm hùng hồn. Nam nhân này cũng là có ý tứ, Ân Tứ
Nương đều đã đến Chiến gia, gia thế so với hắn không biết tốt hơn gấp bao nhiêu
lần, sao còn có thể đối với hắn không chết tâm? Thực là vì thoát tội, lý do gì
cũng đều nghĩ ra a.

Ân Tứ Nương trợn tròn con mắt,
nhìn về phía nam tử kia: “Ngươi... Ngươi nói bậy!” rất là khiếp sợ. Có thể nào
vào lúc này lại để gia biết rõ những chuyện quá khứ dây dưa, đây không phải là
tội càng thêm tội sao? Lập tức thê thảm bi thương nói: “Gia, nam nhân này rõ
ràng là hái hoa đạo tặc. Hôm qua lẻn vào phòng thiếp thân. Thiếp thân cho là...
cho là gia... Lời nói của loại tiểu tặc này có thể nào tin? Gia phải làm chủ
cho thiếp thân a!” Vừa nói, vừa khóc. Thân thể run rẩy, không khỏi làm cho
người ta xót thương.

Quả thực, hơn nửa đêm, có nam
nhân nào dám xông vào phòng của nữ nhân Chiến gia? Thì cũng chỉ có Chiến gia
đương gia một người đàn ông duy nhất đi.

“Ngươi nói bậy! Ân Tứ Nương,
ngươi dám thề với trời ngươi không biết ta không?” Nam tử kêu lên.

“Ngươi, cái tên hái hoa tặc này,
chớ có nói bậy!” Ân Tứ Nương cũng trợn mắt trừng trừng, không cam lòng yếu thế.

Hai người bên nào cũng cho là
mình đúng, bất phân cao thấp.

Thất Nhàn vụng trộm dò xét nam
nhân ngồi ghế trên, thần sắc thâm trầm như cũ, nhìn không ra đang suy nghĩ gì.
Thất Nhàn bĩu môi, mặt tê dại, chỉ có như thế là giỏi, vĩnh viễn làm cho người
ta có một loại cảm giác bí hiểm.

Ngược lại các nữ nhân phía dưới
nhịn không nổi, dồn dập chỉ trích.

“Thật sự là không biết liêm sỉ!”

“Thông đồng với nam nhân lại cư
nhiên thông đồng ngay trong nội viện của chúng ta, quá không đem Chiến gia để
vào mắt!”

“Thật sự là làm mất hết mặt mũi
của gia!”

...

Thất nhàn bất giác thấy buồn
cười. Những nữ nhân này thật đúng là bỏ đá xuống giếng. Hôm qua vẫn cùng Ân Tứ
Nương chung mối thù đối phó với mình, hôm nay lại như vậy đối phó với Ân Tứ
Nương.

Làm mất hết mặt mũi của gia? Nàng
chính là muốn hiệu quả như vậy! Nhị thập tứ phòng của Chiến gia, không chịu nổi
tịch mịch, nửa đêm vụng trộm gặp gỡ tình nhân cũ. Cái này nếu truyền đi, phải
là châm chọc cỡ nào a! Hoàng triều đệ nhất môn đình Chiến gia cư nhiên bị đội
ụp một cái nón xanh, sẽ phải trở thành câu chuyện hài sau bữa ăn cho người ta
thật lâu a.

Nàng chính là muốn để Chiến Sanh
a biết rõ, có nhiều tiểu lão bà tuyệt đối là sẽ xảy ra vấn đề. Nàng chính là
muốn để Chiến Sanh Ca kiểm điểm lại tác phong mà mình thiết lập nên.

Thất Nhàn xem thấy thời cơ không
sai biệt lắm, lúc này mới mở miệng: “Thì ra Ân tỷ tỷ còn có nam nhân khác kia!
Ta hôm qua còn đang thắc mắc, như thế nào mà Ân tỷ tỷ chảy ra lại là máu gà?”
Thanh âm mỏng manh nhưng cũng đủ để toàn trường tất cả mọi người nghe được rành
mạch.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3