Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta - Chương 21 - phần 1

Chương 21

Vận mệnh thật trớ trêu

Mấy ngày tiếp theo, dường như Khinh Vãn
đếm từng ngày qua đi. Năm đó khi cô thất vọng, là Tô Nghệ luôn bên cạnh cô; khi
học đại học, cô ấy giống như một người chị lớn, quan tâm đến cô về mọi mặt. Tuy
Tô Nghệ từng nói rằng đó là do Thang Bồng yêu cầu, ban đầu có mục đích nhưng
sau đó đã dần chuyển qua tình bạn chân chính, tất cả những gì cô ấy làm cho cô
đều chân thành biết bao.

Trong lòng Khinh Vãn luôn cảm thấy mình
còn thiếu sót rất nhiều với người bạn tốt này, từ trước tới nay chưa bao giờ cô
làm một việc gì đó cho Tô Nghệ, vì cô ấy lúc nào cũng mạnh mẽ, gió thổi không
ngã, mưa không đến mình. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội, sao cô lại không cố
gắng thể hiện thật tốt tấm lòng của mình?

Cô xin nghỉ một ngày, ra phố mua một bộ
váy rất đẹp đúng số đo của Tô Nghệ. Sau đó lại đến tiệm tóc giả, mua một bộ tóc
dài thật đẹp, trước đây cô rất sợ thứ đồ này, vì đã từng xem một bộ phim kinh dị
cùng tên, nhưng bây giờ cầm chơi lật qua lật lại trên tay, nhìn thế nào cũng thấy
sao mà đẹp đến thế, lại tưởng tượng khi Tô Nghệ mang trên đầu, nhất định sẽ trở
thành một cô gái quyến rũ.

Khi Như Sênh tan tầm trở về nhà thì
nhìn thấy một cô gái kinh dị đang ngồi trên sofa chải mái tóc giả kinh dị và nở
một nụ cười kinh dị.

- “Em đang làm gì thế?”. Như Sênh ngồi
xuống cạnh cô, anh ngồi ngược ánh sáng, vầng sáng của buổi hoàng hôn dát một lớp
vàng lên khuôn mặt nghiêng nghiêng khiến cho toàn thân anh như đang tỏa hào
quang.

- “Có đẹp không?”. Khinh Vãn vui vẻ đưa
thành quả lao động cả một ngày của mình cho anh xem, đầu tiên là tóc giả, sau
đó là chiếc váy màu trắng sữa thêm thắt lưng màu đen, cô nói: “Tô Nghệ mà mặc
thế này đi hẹn hò thì nhất định Thang Bồng sẽ chết mê chết mệt cô ấy ấy chứ!”.

Như Sênh dang tay về phía cô, cô ngoan
ngoãn ngồi vào lòng anh: “Hôm nay nghỉ một ngày để làm việc này sao? Thật lãng
phí thời gian!”.

Khinh Vãn không cho là vậy: “Đây là niềm
đam mê của phái nữ, hơn nữa Tiểu Nghệ là bạn tốt nhất của em, em hy vọng cô ấy
hạnh phúc, cho nên hạ quyết tâm phải giúp cô ấy!”.

- “Nếu như một người đàn ông thực sự
thích một cô gái thì cho dù cô ấy có ăn mặc như một kẻ ăn xin thì cũng không vì
thế mà ghét bỏ người ta!”.

- “Nhưng nếu như có điều kiện trang điểm
cho đẹp hơn thì chẳng phải là càng tốt hay sao?”. Khinh Vãn nắn nắn lên khuôn mặt
anh, hạ giọng nói: “Con gái lúc nào cũng hy vọng mình có thể giữ được hình ảnh
hoàn mỹ nhất trước mặt người đàn ông mà mình thích!”.

Như Sênh nhíu mày: “Em cũng thế chứ?”.

- “Đương nhiên!”. Cô chớp chớp mắt đầy
vẻ tinh nghịch: “Lẽ nào em vẫn chưa đủ đẹp hay sao?”.

- “Suýt chút nữa anh quên mất, da mặt
em lúc nào cũng rất dày!”.

- “Em… em chỉ nói sự thật thôi mà!”. Quả
nhiên một lúc sau khuôn mặt cô dần dần ửng hồng, nhưng trong mắt những người
yêu nhau, chẳng phải cả hai bên đều hoàn mỹ nhất sao? Dù là khuyết điểm cũng có
thể cho là hoàn mỹ, lẽ nào anh không cho là như vậy?

Dường như hiểu được những điều cô suy
nghĩ, Như Sênh ngoảnh đầu lại, khóe miệng cong lên một đường cong hết sức tao
nhã, trong chớp mắt, làn môi mềm mại của anh đã ngậm lấy vành tai cô, nhẹ nhàng
nói: “Ngốc ạ, vào năm lên năm tuổi đó, em đã trở thành nàng công chúa hoàn mỹ
và thuần khiết nhất trong lòng anh rồi!”.

Dường như điều bí mật nhỏ duy nhất tận
đáy lòng đã được nói ra, trống ngực rộn ràng, cô tròn mắt nhìn Như Sênh, giọng
lộ vẻ run rẩy: “Như Sênh, anh… anh nhớ ra rồi à?”.

- “Ừ!”, anh gật đầu, “Nếu như không phải
Như Tiêu nhắc chắc anh vẫn không biết lại có một kẻ ngốc đã thích anh bao năm
như vậy!”.

- “Hình như lúc đó anh chẳng thích em một
chút nào thì phải?”, cô nhăn nhăn mũi, làm ra vẻ tủi thân.

- “Ha ha…”. Như Sênh bật cười, nói, “Em
cho rằng ai cũng lớn nhanh như em à, mới có năm tuổi đầu đã biết thế nào gọi là
“thích” rồi!”.

- “Anh dám cười nhạo em!”. Khinh Vãn
làm ra vẻ giận dỗi, bàn tay nhỏ cù loạn trên mình anh, Như Sênh giữ tay cô lại,
thân thể vẫn còn rung rung, hành động đó của anh khiến cô phát hiện ra một vấn
đề mới.

- “Anh có máu buồn?”, đôi mắt cô hấp
háy phát ra tia sáng dị thường, gồng mình dậy, bàn tay nhỏ không ngừng lùa vào
lưng anh.

Anh lẩn tránh sự tấn công của cô rồi vội
vàng giữ chặt cô lại: “Này, này! Đừng làm loạn - anh không...”.

Vui đùa, sự tiếp xúc thân thể ngày càng
nhiều, ngày càng trở nên nóng bỏng, cuối cùng đến lúc dừng lại Khinh Vãn cảm thấy
phần dưới bị ép xuống rất khó chịu, trong lúc hốt hoảng, một loạt những hình ảnh
xuất hiện trong đầu khiến cô không khỏi đỏ mặt xấu hổ.

Khi hai người đều thở hổn hển vì đùa
nghịch thì thế giới lại trở nên yên tĩnh.

Cô cụp mắt, dụi đầu vào ngực anh rồi hỏi:
“Như Sênh, anh có máu buồn thật à?”.

Như Sênh chau mày, không biết tại sao
cô lại quan tâm đến vấn đề này như vậy: “Điều này rất quan trọng à?”.

- “Không… ”. Cô lắc lắc đầu, ngừng một
lúc rồi mới nói, “Trước đây bà ngoại em từng nói với mẹ, sau này nên tìm một
người chồng có máu buồn vì người như thế sẽ rất yêu chiều vợ. Cha em cũng có
máu buồn, quả nhiên rất chiều vợ. Cho nên từ hồi nhỏ, em cũng muốn tìm một người
có máu buồn, để trở thành người chồng biết chiều vợ của em!”.

- “Ừ, đúng vậy!”, Như Sênh mỉm cười,
anh hào phóng thừa nhận, “Anh có máu buồn!”.

- “Không được như thế, bây giờ thừa nhận
nhanh vậy, đúng là giả vờ mà!”, cô trừng mắt nhìn anh.

- “Không quan trọng!”, anh hôn lên trán
cô, dịu dàng nói: “Chỉ cần bã xã vui lòng thì được rồi!”.

“Bà xã”, bình thường nghe người khác
nói như vậy thì rợn cả tóc gáy, nhưng từ miệng người mình yêu nói ra thì lại cảm
thấy vô cùng chân thành. Không kìm được, Khinh Vãn đưa tay khẽ vuốt mặt anh -
Thế này mới tốt, cho dù một ngày nào đó cô trở thành bà lão thì cũng có anh
theo sát bên mình.

Sáng sớm ngày thứ bảy, Khinh Vãn mang
theo một chiếc túi lớn đến gõ cửa nhà Tô Nghệ, tuy mọi việc đã được thông báo
trước qua điện thoại nhưng khi Tô Nghệ nhìn thấy cô cùng với túi lớn túi nhỏ đứng
trước cửa thì vẫn giật nẩy cả người.

- “Không nên khoa trương như thế này chứ?”.
Tô Nghệ tròn mắt nhìn những đồ hóa trang nằm la liệt trên bàn, “Đâu phải đi dự
yến tiệc của hoàng gia Anh, làm gì mà phải trang trọng như vậy?”.

- “Cần chứ, cần chứ!”. Khinh Vãn vừa sắp
từng thứ mang tới vừa nói, “Mình đã hẹn anh ấy gặp nhau lúc mười giờ! Chúng
mình phải tranh thủ thời gian trang điểm cho đẹp! Hôm nay, tất cả mọi việc cậu
đều phải nghe theo mình rõ chưa!”.

Cô lôi Tô Nghệ đứng dậy, sau khi cẩn thận
quan sát cô ấy một lượt rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Một giờ sau đó…

Khinh Vãn một tay cầm chì kẻ mắt, một
tay cầm son môi, mãn nguyện nhìn kiệt tác của mình, đắc ý nói: “Tiểu Nghệ, cậu
xem này, thật là đẹp!”.

Tô Nghệ mở mắt, khó chịu chớp chớp mắt
vài cái, khi vừa nhìn thấy người trong gương, cô lặng im kinh ngạc.

Cô lắc lắc đầu, người trong gương cũng
lắc lắc đầu theo, trên mặt là vẻ bàng hoàng khó tin.

Đó là cô ư? Tô Nghệ là cô gái như thế
sao? Thật là khiến cô cũng chẳng nhận ra bản thân mình nữa.

Khinh Vãn mỉm cười, mang mái tóc giả cẩn
thận đội lên giúp cô, tóc giả rất dài, có đôi chỗ uốn cong nhẹ nhàng, khiến người
ta nhìn vào thấy vô cùng mềm mại mà không mất đi vẻ đài các cao sang.

- “Để mẹ Tô nhìn thấy nhất định sẽ kêu
lên, a… đây là khuê nữ nhà chúng ta sao? Trang điểm vào trông như tiên nữ vậy!”.
Khinh Vãn rướn mày, trong ánh mắt chứa đầy sự tự mãn và tán thưởng, sau đó dường
như nhớ ra điều gì, lại mở một cái túi to ra, “Này, đây là bộ váy mà mình đã chọn
riêng cho cậu, kiểu dáng rất Tây này hợp với người đẹp chân dài, eo thon, dáng
chuẩn như cậu, phối hợp với chiếc thắt lưng vừa tinh tế vừa trang nhã, nhất định
sẽ rất đẹp, nhanh nhanh đi thử đi!”. Cô đẩy bộ váy đến trước mặt Tô Nghệ, cười
híp cả mắt.

Tô Nghệ ngẩn ra một lúc, khóe miệng
cong cong nói: “Khinh Vãn, cảm ơn cậu!”.

- “Lại còn nói cảm ơn mình cơ đấy!”.
Khinh Vãn trừng mắt nhìn cô, đẩy cô vào phòng thay đồ: “Mau thử đi, mình đợi
bên ngoài!”.

Đợi khi Tô Nghệ thay đồ ra, mắt Khinh
Vãn sáng lấp lánh, vội lôi cô ấy đến trước gương, tì cằm lên vai cô ấy nói, “Tiểu
Nghệ, cậu thật là xinh đẹp. Thang Bồng mà trông thấy, nhất định sẽ buồn rầu vì
tại sao mình lại có thể không nhận ra một người đẹp như thế này ở ngay trước mắt.
Cho dù là thế nào, cậu cũng phải cố gắng lên một chút, Tô Nghệ mà mình biết là
một cô gái không sợ trời, không sợ đất, cậu không nên đầu hàng chính mình, đối
mặt với tình yêu, cậu càng phải dũng cảm, như thế mới có thể có được hạnh
phúc!”.

Nghe những lời như vậy của bạn thân, Tô
Nghệ vô cùng cảm kích, trong cuộc đời ngắn ngủi này, có thể gặp được một người
bạn như vậy đáng quý biết bao. Cô không quen giả bộ, chỉ có thể cười an ủi
Khinh Vãn: “Trang điểm như thế này, thật sự rất đẹp, mắt to, tóc dài, đúng là
kiểu dáng mà Thang Bồng thích!”.

- “Tốt rồi!”. Khinh Vãn đẩy chiếc xắc
tay quý phái đã chuẩn bị trước vào tay cô, “Một chút nữa là có thể xuất phát,
đi mang điều kinh ngạc đến cho người cậu yêu đi!”.

Nghe cô nói vậy, Tô Nghệ chau mày, vẫn
còn hơi do dự: “Thế này có ổn không? Từ trước tới nay mình chưa bao giờ ăn mặc
như thế này để đi ra đường cả!”.

- “Rất đẹp mà! Tin mình đi! Thực sự là
rất rất đẹp!”. Sợ cô ấy sẽ không tin, Khinh Vãn còn chắc nịch bồi thêm một câu:
“Đẹp đến mức hai trăm phần trăm!”.

Tô Nghệ sắp quay người đi, Khinh Vãn dường
như chợt nhớ ra điều gì đó, từ phía sau kéo Tô Nghệ lại: “Cậu đợi đã!”. Cô lục
lọi trong túi một hồi, khó khăn lắm mới tìm thấy chiếc điện thoại, cầm lên đưa
ra trước mặt mình: “Lại đây đi, để mình chụp một kiểu với người đẹp Tô Nghệ,
dành cho mình lần đầu tiên của cậu rồi hãy đi!”.

Tô Nghệ bật cười, bị lôi lại chụp hai
kiểu ảnh chung, sau đó còn chụp một kiểu một mình rồi mới được ra cửa.

Đích thân đưa Tô Nghệ lên xe taxi,
Khinh Vãn còn thò đầu vào nháy nháy mắt: “Thể hiện tốt vào nhé, bạn yêu ạ! Mình
quay lại nhà cậu thu dọn đồ đạc một chút rồi về đợi tin của cậu!”.

Mắt dõi theo chiếc taxi đang dần dần
xa, Khinh Vãn vui vẻ quay một vòng tại chỗ, phấn khởi chạy lên tầng, cũng chẳng
biết có phải vì quá vui mừng hay không mà cô bị trượt chân một cái, cũng may
nhanh tay nhanh mắt bám được vào lan can bên cạnh mới không bị ngã, nhưng vẫn bị
xước một mảnh da, chẳng mấy chốc máu thấm ướt cả vải quần.

Cô nhíu mày, chịu đau bám cột đứng lên,
ông bà Tô không có nhà, cô dọn dẹp qua căn phòng của Tô Nghệ rồi tập tễnh ra về.
Vốn tâm trạng đang vui vẻ nhưng bị cú ngã làm hỏng hết.

Khi về đến nhà, đúng lúc Như Sênh từ
trong phòng sách ra lấy nước, nhìn thấy cô đang khó nhọc cúi xuống cởi giày,
trên đầu gối rõ ràng có chút máu thấm ra, anh vội vàng chạy lại, thoắt một cái
bế ngang người cô, chau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

Khinh Vãn tặc lưỡi nói: “Lúc nãy không
cẩn thận bị ngã một cái!”.

Như Sênh đặt cô lên sofa rồi cởi giày
ra, cẩn thận kéo ống quần lên, nghe thấy rõ ràng tiếng xuýt xoa của cô, đôi mắt
đen lộ vẻ giận dữ và xót xa: “Lớn thế này rồi, đi kiểu gì mà để bị ngã!”.

- “Em cũng đâu muốn!”, cô buồn rầu đáp.

Như Sênh nhìn cô, nhanh nhẹn đứng dậy
vào nhà tắm lấy nước nóng, rồi lại vào phòng sách lấy thuốc, bông và băng mang
tới.

- “Khăn rịt vào sẽ hơi đau đấy, em cố
chịu nhé!”, anh dặn dò trước, những ngón tay dài vắt khô chiếc khăn, nhẹ nhàng
lau quanh miệng vết thương.

- “Á!”. Khinh Vãn kêu lên đau đớn ngoài
ý muốn, đó đâu phải là hơi đau, rõ ràng là đau chết đi được ấy chứ!

Như Sênh ngước mắt, thấy cô đang gồng
người lên rất đáng thương, động tác có nhẹ nhàng hơn một chút.

Thế nhưng anh vẫn rất nghiêm nghị.

- “Hồi đại học có vô tâm một chút cũng
chẳng nói làm gì, sao lớn thế này rồi mà
vẫn chẳng hơn tẹo nào!”. Ngoài miệng thì anh nói như vậy, nhưng hành động lại
càng nhẹ nhàng hơn.

Băng bó đơn giản xong, Như Sênh dặn dò:
“Khi tắm rửa phải cẩn thận một chút, tốt nhất là không nên để dính nước, không
thì rất dễ bị viêm nhiễm!”.

Thật lòng mà nói, khi Như Sênh mang
dáng dấp của bác sĩ nhìn thật hấp dẫn, lời nói và động tác băng bó chuyên nghiệp
của anh khiến cho người khác tin tưởng anh một cách vô điều kiện.

Đợi anh xử lý xong vết thương, Khinh
Vãn chống vào vai anh đứng lên: “Em không sợ bị viêm, bởi vì đã có viện trưởng
Phạm ở đây rồi!”.

- “Mời viện trưởng khám bệnh rất đắt đấy!”.
Như Sênh rướn rướn lông mày.

- “Đó là người khác, em là ngoại lệ!”,
cô vui vẻ nép vào ngực anh giống như một chú mèo đang nũng nịu.

Như Sênh cũng không đáp lại, anh
nghiêng nhìn cô mỉm cười đầy nuông chiều.

Khi nấu cơm trưa, Khinh Vãn đòi vào giúp đỡ, không biết làm sao mà mắt cô cứ máy liên tục, trong lòng bồn chồn mãi, muốn làm việc gì đó để quên đi cảm giác bất an đó. Khi đang thái rau, đột nhiên chuông điện thoại đổ dồn làm cô giật nẩy mình, suýt chút nữa thì cắt vào tay. Cô vội vàng buông dao đến nhận điện thoại, thực ra cả hai điện thoại đều đổ chuông, một của Như Sênh, một của cô. Họ đưa mắt nhìn nhau và nhận điện cùng một lúc.

Trên màn hình điện thoại của Khinh Vãn hiện lên một số điện thoại xa lạ, trước đây cũng đã từng nhận điện thoại như thế này, đa số đều là gọi nhầm máy, nhưng cô vẫn ấn nút nghe.

- “A lô, xin hỏi đây có phải là điện thoại của cô Tống Khinh Vãn không?”, từ đầu dây bên kia một giọng đàn ông xa lạ vang lên.

Trái tim Khinh Vãn như bị xé ra: “Vâng, tôi đây, xin hỏi anh là?”.

- “Chào chị, đây là phòng cấp cứu của bệnh viện lớn nhất của thành phố G, người bị nạn tên là Tô Nghệ vừa được đưa đến cấp cứu, xin hỏi chị là người nhà hay là bạn của cô ấy?”.

- “Cô ấy làm sao vậy?”.

- “Một tai nạn rất nghiêm trọng, số điện thoại của chị là số được gọi sau cùng trong danh sách cuộc gọi của cô ấy, nếu không phiền mong chị thông báo cho người nhà của cô ấy hãy nhanh chóng đến phòng cấp cứu của bệnh viện!”.

Đầu Khinh Vãn trở nên ong ong, những câu sau đều không nghe được rõ ràng, cầm chặt điện thoại vội chạy ra ngoài, hoàn toàn quên hẳn vết thương trên đầu gối, ngã dúi dụi xuống sàn nhà.

- “Khinh Vãn!”.

Như Sênh chạy đến, đỡ cô dậy.

Cô như vớ được chiếc phao cứu mạng, run lên cầm cập nói: “Bệnh viện, Như Sênh… em phải đến bệnh viện!”.

Như Sênh không nói gì, ôm chặt lấy cô và đi ra ngoài.

Ngồi trên chiếc BMW màu đen của Như Sênh, đầu Khinh Vãn dường như trống rỗng.

Như Sênh quan sát cô qua gương chiếu hậu, hạ thấp giọng nói: “Gọi điện thoại cho người nhà Tô Nghệ đi!”.

Cô run bắn người, lúc đó mới nghĩ đến phải gọi điện cho ông bà Tô, nhưng khi gọi điện thoại lại không thể nói lên lời, để mặc cho ông bà Tô “a lô, a lô” suốt một hồi, cuối cùng vẫn là Như Sênh cầm lấy điện thoại trên tay cô, bình tĩnh thuật lại sự tình.

Khi đến cửa bệnh viện, Khinh Vãn chạy như bay vào trong, đến vết thương trên chân mình cũng chẳng để ý đến. Như Sênh gửi xe xong cũng vội vàng chạy theo cô.

Chạy một mạch đến cửa phòng cấp cứu, đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn đang sáng, mấy anh cảnh sát đang đứng ở cửa, Khinh Vãn nhào đến hỏi: “Tiểu Nghệ, Tiểu Nghệ có ở trong đó không?”.

Một trong những người phụ trách ở đó bước lên trước, nhìn cô một lúc rồi hỏi: “Xin hỏi, chị là…”.

- “Tôi là Tống Khinh Vãn, là bạn thân nhất của Tô Nghệ, rốt cuộc cô ấy làm sao rồi? Xin anh mau nói với tôi có được không?”.

Báo cáo nội dung xấu