Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta - Chương 19 - phần 1

Chương 19

Anh sẽ yêu em thật nhiều

Cuộc phỏng vấn tiến hành rất thuận lợi,
Âu Dương Liễu Như thoạt nhìn giống kiểu người cao ngạo khiến người khác không
dám lại gần, nhưng khi tiếp xúc mới biết cô không hề “cành cao”, thậm chí khi
nói đến chuyện tình yêu trong sách của mình, ánh mắt cô tựa như ánh mắt chờ đợi
của một thiếu nữ bình thường. Sách viết về một cô gái yêu và chủ động tấn công
một chàng trai trong thời trung học, nhưng chàng trai đó lại không yêu cô ấy,
cô ấy vẫn luôn luôn ở cạnh anh và chứng kiến anh ta kết hôn cùng người phụ nữ
khác. Âu Dương Liễu Như nói: “Có lúc tôi cũng cảm thấy cô gái đó rất ngu ngốc,
nhưng khi phụ nữ đối mặt với tình yêu thì họ đều trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng lại
rất kém thông minh, rốt cuộc là tự mình làm tổn thương mình và tuyệt vọng”.

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, theo
thói quen Khinh Vãn nói: “Chị Âu Dương, rất cảm ơn vì chị đã phối hợp, cuộc phỏng
vấn này rất thú vị!”.

Âu Dương Liễu Như xua xua tay nói:
“Không có gì, tôi cũng rất vui!”, rồi đứng dậy định đi nhưng đột nhiên lại hỏi
về Tô Nghệ: “Chị và cô ấy có quan hệ thế nào?”.

Khinh Vãn ngẩn ra một lúc rồi mới phản ứng
lại được: “Tiểu Nghệ hả? Chúng tôi là bạn thân!”.

- “Thật thế ư? Thế bây giờ cô ấy đã có
bạn trai chưa?”.

Khinh Vãn cảm thấy hơi ngạc nhiên về
câu hỏi này, nhưng cô vẫn lắc đầu.

Chỉ thấy cô ta thở dài một tiếng rồi
nói: “Cô ấy vẫn còn cố chấp như vậy sao? Con gái trong thiên hạ thật sự đều ngốc
nghếch như vậy hả?...”. Cô ta vừa như tự nói với bản thân mình nhưng cũng như
đang nói với Khinh Vãn, “Thôi bỏ đi, chị bảo cô ấy đừng oán trách tôi nữa, việc
đã lâu như vậy rồi mà, khi đó tất cả mọi người đều còn nhỏ tuổi, huống hồ lúc
đó Thang Bồng vì muốn giúp tôi nên mới giả vờ là đang hẹn hò. Còn nữa, chị là bạn
của cô ấy, tốt nhất hãy khuyên cô ấy nhiều vào, nếu như thực sự thích người ta
như thế thì nên nói cho đối phương biết, cứ giữ ở trong lòng cả đời thì ai mà
biết được?”.

- “…”.

- “Thế nhé, cứ như vậy đi, tôi đi
đây!”, nói xong cô ta vẫy vẫy tay chuẩn bị đi.

Khinh Vãn bần thần hồi lâu mới nói:
“Xin đợi một chút!”, cô nghi ngờ hỏi: “Chị vừa nói người Tiểu Nghệ thích là ai
vậy?”.

- “Thang Bồng chứ còn ai vào đây nữa?”.
Âu Dương Liễu Như nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, “Chị chẳng phải là bạn tốt của
cô ấy sao, sao đến người mà cô ấy thích ngay từ khi còn nhỏ lại không biết?”.

Tiễn Âu Dương Liễu Như ra về, Khinh Vãn
quay lại ngồi trên ghế, bên tai vẫn văng vẳng lời của cô ta.

- “Nếu cô ấy không thích Thang Bồng thì
tại sao lại thù ghét tôi đến vậy? Nếu như không thích… thì tại sao một cô gái
ngang tàng, ăn to nói lớn không thích mặc váy lại trang điểm thành một yểu điệu
thục nữ để đến gặp Thang Bồng!”.

Người mà Tiểu Nghệ thích thực sự là
Thang Bồng…

Từ trước đến giờ cô ấy chưa bao giờ
nói, thậm chí còn muốn tác hợp cho cô và Thang Bồng.

Khi cô ấy chứng kiến cảnh người bạn
thân nhất của mình hẹn hò cùng Thang Bồng thì trong lòng sẽ cảm thấy thế nào? Đột
nhiên Khinh Vãn nhớ đến cái đêm mà cô ấy trở về, trong khóe mắt lấp lánh ánh nước,
hóa ra lúc đó không phải cô nhìn nhầm, mà thực sự Tiểu Nghệ lúc đó rất đau khổ?

Âu Dương Liễu Như nói, con người luôn
luôn thích lừa dối chính mình, vì làm như thế dễ hơn lừa dối người khác.

Khinh Vãn nhìn trân trân vào màn hình,
vì bạn thân mà phải chịu đau lòng, Tiểu Nghệ thật là ngốc nghếch!

Buổi tối khi về nhà, Khinh Vãn nhận được
điện thoại, do Tiểu Phàm gọi tới, trong những nhân viên cùng làm thêm ở nhà
hàng năm đó, chỉ có cô ấy còn giữ liên lạc với cô. Thời đại học, tiếng Pháp của
Tiểu Phàm rất tốt nên đã giành được cơ hội đi du học tại Pháp, đã quen biết và
yêu một anh chàng người Pháp ở đó. Tiểu Phàm ít khi gọi điện về, lần này thông
báo cô đã đính hôn ở Pháp. Khinh Vãn vừa ôm con mèo trắng vừa nghe giọng nói
vui vẻ, nhỏ nhẹ của Tiểu Phàm, thỉnh thoảng còn có tiếng của anh chàng đó vọng
đến, rất cuốn hút.

Tiểu Phàm nói với anh ta bằng tiếng
Pháp, thật khiến người ta phải ngưỡng mộ. Mọi người thường nói Pháp là dân tộc
lãng mạn nhất, không biết rằng trong một đêm như thế này, họ có cùng tay trong
tay trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào và đi dạo trên một con đường nào đó
hay không?

Gác điện thoại, cô chán nản mở laptop
vào mạng QQ.

Các tác giả đang bàn tán rất xôm tụ, cô
đặt con mèo lên bàn, ôm gối nhìn chằm chằm vào máy tính.

Mọi người đang bàn đến chuyện một chàng
trai sắp đính hôn với bạn gái, nhưng cuối cùng vì yêu một người con gái khác mà
từ hôn.

Đàm nói: Tôi cảm thấy cả đời nếu không
được một người đàn ông nào yêu say đắm thì thật đáng tiếc, có thể bạn cũng sẽ bị
lừa gạt, người đàn ông đến sau nhất định sẽ càng yêu bạn hơn.

Trúc nói: Đúng vậy, anh ta từ hôn thì
anh ta sẽ chịu thiệt thòi. Có thể đây là một việc tốt, không chừng người đàn
ông đến sau sẽ càng mang cho bạn nhiều hạnh phúc hơn nữa.

Nhương nói: Nhưng lúc này đòi nợ, trả nợ
làm gì, cách tốt nhất là hãy rũ áo ra đi, từ nay hãy lòng dạ sắt đá đừng đếm xỉa
đến anh ta nữa!

Trong đó có câu nói của một người mà
Khinh Vãn thích nhất: “Người con gái cho dù có kiên cường thế nào đi chăng nữa
thì có những lúc cũng nên mềm yếu, vì mọi người trong thế gian này đều đứng về
phía kẻ yếu. Nếu muốn hạnh phúc thì nên tìm lấy một người nồng ấm để nương tựa
cả đời!”.

Cô liếc nhìn chiếc ô để trên bàn trà,
nó là của Như Sênh để lại hôm trước.

Không phải là cô cố ý đến, chẳng qua chỉ
tiện đường mà thôi. Khinh Vãn tự nhủ như vậy, nhưng lý do đó thật quá gượng ép,
công ty cô ở đầu bên kia còn bệnh viện của anh lại ở đầu bên này thành phố, thật
sự chẳng “tiện đường” chút nào, nhưng rốt cuộc cô đã đứng trong đại sảnh của bệnh
viện lớn nhất của thành phố G.

Khi đi ngang qua hành lang, có hai y tá
thực tập đang đi đến, “Hôm qua nói chuyện điện thoại cùng hội em Bảo, bọn nó
ngưỡng mộ chúng mình chết đi được ấy, nói rằng bọn mình không những được phân đến
bệnh viện lớn nhất trong thành phố G mà còn có thể thỏa thích ngắm anh chàng viện
trưởng trẻ tuổi tài cao, lại đẹp trai”.

- “Viện trưởng thật sự rất điển trai,
ngày hôm qua mình tận mắt chứng kiến anh ấy đích thân mổ cho một bệnh nhân, cái
dáng vẻ chăm chú ấy mình mê tít thò lò. Gần như chỉ biết đứng ngây bên cạnh mà
nhìn!”.

- “Mình đến đây lâu như vậy mà chưa từng
được gặp viện trưởng lần nào, cậu thật là may mắn, mau mau kể cho mình nghe xem
anh ấy đẹp như thế nào đi!”.

- “Ôi chao, điển trai cực kỳ. Nhưng… ”,
cô ta thở dài một tiếng, “Đẹp thì đẹp, rất bình dị gần gũi, nhưng có cảm giác…
giống như có một bức tường ngăn cách, chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài mà chẳng ai
dám tiến lại gần!”.

- “Quá kiêu ngạo chăng?”.

- “Cũng không hoàn toàn là như vậy… có
chút gì đó cô đơn… Nhưng mình cũng nghe nói trước đây, hồi còn đi học, viện trưởng
là một người rất nổi tiếng ở trường đại học, thế mới gọi là cao ngạo…”.

Hai y tá đi xa dần, đối thoại giữa họ
cũng không nghe được rõ nữa, chỉ có hai câu sau cùng là in đậm trong đầu Khinh
Vãn, “Quá kiêu ngạo chăng?”; “Cũng không hoàn toàn là… Có chút gì đó cô đơn…”.

Như người mất hồn, Khinh Vãn đi đến tận
cuối hành lang rồi bước lên thang máy, trong thang máy chỉ có một mình cô, bốn
mặt đều là gương đang phản chiếu hình bóng cô lúc đó. Đột nhiên, cô cảm thấy kiếp
này quá dài và kiếp sau vẫn còn rất xa, kiếp này không thể tránh khỏi những điều
mình không mong muốn. Trong lúc còn có thể ở bên nhau hãy trân trọng lẫn nhau.

Giây phút thang máy bật mở, người bên
ngoài đứng lặng, Khinh Vãn cũng đứng lặng.

- “Khinh Vãn?”, trên khuôn mặt đẹp trai
của Như Sênh hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Khinh Vãn cũng không ngờ sẽ gặp anh ở
đây, bộ não phản ứng hết sức chậm chạp khiến cô chỉ có thể ngẩng đầu và ngây ra
nhìn anh, nhất thời quên cả bước ra, đúng trong giây phút thang máy đóng lại, một
đôi bàn tay mạnh mẽ kéo cô ra ngoài.

Cửa thang máy đóng cạch lại một tiếng.

- “Em sao rồi?”. Như Sênh chau mày.

Cô nhìn anh, đột nhiên rất muốn ôm chầm
lấy người ở trước mặt, đột nhiên rất muốn anh chính là người đáng được trân trọng
ấy… Trong đầu mới nghĩ như vậy tay đã vòng qua ôm chặt eo của anh, “Như Sênh…”.

Như Sênh thấy cô đột ngột thân mật như
vậy không khỏi giật mình, giọng nói càng trở nên dịu dàng hơn: “Đã xảy ra chuyện
gì? Nói cho anh biết có được không?”.

- “Không…”, cô vùi đầu vào ngực anh,
tham lam hít mùi hương của anh và cố gắng kìm chế để không rơi nước mắt.

Bàn tay Như Sênh khẽ vuốt mái tóc dài của
cô như muốn khẳng định người trong lòng mình lúc này là thật, sau đó giữ chặt lấy
bờ vai cô, đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng người trong lòng lại
càng ôm anh chặt hơn, tựa như người sắp chết đuối vớ được cọc.

- “Khinh Vãn… ”, giọng nói của Như Sênh
đầy vẻ bất lực, anh dỗ dành, “Ngoan nào!”.

Cô ngẩng đầu ngây ngất nhìn anh, nhìn
khóe môi mềm mại đầy vẻ kiên định có một không hai của anh.

Trong nháy mắt, có một ảo giác nồng ấm
rằng dường như thời gian đang ngừng trôi.

Hoặc có lẽ phụ nữ luôn không thể chống
đỡ nổi hai từ “ngoan nào” ấy, năm năm trước, hai từ đó luôn luôn vang lên bên
tai cô, tràn đầy sự nuông chiều dịu dàng, không thể kháng cự, mỗi lần chỉ cần
anh nói như vậy thì cuối cùng người đầu hàng vẫn luôn là cô.

Đôi mắt cũng không chịu thua kém, bắt đầu
ươn ướt, cô chuẩn bị rời khỏi vòng tay anh thì đằng sau vang lên những tiếng bước
chân, những người nhìn thấy cảnh này liền ngây ra: “Viện… viện trưởng…”.

Khinh Vãn vội vàng vùi sâu vào lòng Như
Sênh, vừa nhìn cô đã giật mình, một nhóm các bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng ở
phía sau, thanh niên có, trung niên có, người già cũng có, lẽ dĩ nhiên bọn họ vừa
rời khỏi một cuộc họp.

Thế này thì thật là mất mặt.

Cũng chẳng có lỗ nẻ nào để mà chui xuống,
cô càng rúc vào lòng Như Sênh, chết thì cũng chết rồi nên cũng chẳng sợ phải chết
một lần nữa.

Ông cụ dẫn đầu rất tế nhị, vẫy vẫy cả
đám bước vào chiếc thang máy ở bên cạnh. Chuyện chung thân đại sự của viện trưởng
mới là chuyện quan trọng hơn cả.

Hành lang trong khoảnh khắc lại quay lại
vẻ im ắng vốn có.

- “Khinh Vãn… ”, cuối cùng Như Sênh
cũng phải nâng đầu cô ra khỏi lòng mình, ngắm nhìn khuôn mặt đang bừng đỏ của
cô rồi chau mày ngạc nhiên, “Em đang xấu hổ đấy à?”.

- “Đâu… làm gì có?”. Khinh Vãn trừng mắt
nhìn anh.

Như Sênh mỉm cười hỏi: “Em đến tìm anh
có việc đúng không?”.

“À...”, cô nghĩ một lát, mau chóng móc
một chiếc ô từ trong túi ra, “cái này trả anh”. Như Sênh cười buồn: “Em đến chỉ trả ô thôi sao?”.

- “Đương nhiên là không phải rồi!”. Khinh
Vãn lập tức tìm lý do để lẩn tránh, “Là em muốn đến hỏi anh, tối nay em nấu món
canh, anh có muốn đến cùng ăn không?”.

Thì ra là vậy? “Em cũng có thể gọi điện
cho anh là được mà!”.

- “Em, điện thoại của em hết pin nên
không gọi được!”.

Rõ ràng trong lòng có điều khuất tất.

Người thông minh như Như Sênh sao lại
không nhận ra cơ chứ, anh cười, xoa đầu cô và nói: “Khinh Vãn, thừa nhận là em
muốn gặp anh khó đến thế sao?”.

Khinh Vãn lảng tránh không thành, cô thừa
nhận rằng ngày hôm đó, sau khi anh ra đi cô đã vô cùng, vô cùng nhớ anh, thứ cảm
giác đó rất giống đôi lứa vừa mới yêu nhau, mỗi ngày đều mong được gặp mặt người
thương một cách mãnh liệt. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác này,
lý do đã nghĩ đâu vào đó nhưng lại bị anh gạt phăng, điều đáng ghét hơn cả là
lúc nào anh cũng có thể nhìn thấu tâm can cô một cách dễ dàng như vậy, còn cô
thì chưa bao giờ có thể đọc được trái tim anh. Nỗi bất bình trong lòng nổi lên
lấn át cả cơn xấu hổ, cô trợn mắt hét lên với anh: “Là em muốn gặp anh đấy, thế
thì sao nào?”.

Bệnh viện vốn là một nơi yên tĩnh, cô
hét to như vậy, âm thanh vang đi rất xa làm cho mấy vị bác sĩ phải ló đầu ra khỏi
phòng làm việc để xem là ai mà lại to gan đến vậy, dám giở thói “sư tử Hà Đông”
trong bệnh viện?

Như Sênh không nhịn được cười, anh nắm
lấy tay Khinh Vãn lôi tuột vào thang máy lên phòng viện trưởng ở tầng trên
cùng.

Cũng chẳng biết có phải vì thay đổi môi
trường mới hay không mà cơn giận của Khinh Vãn đã tan biến đâu hết. Nhìn Như
Sênh đóng cửa rồi đi về phía mình, hôm nay anh mặc áo bloues trắng, áo của bác
sĩ, tinh khiết không vương bụi trần, bước đi vững vàng, trông anh càng đẹp trai
đến độ khiến người ta không thể rời mắt nhìn.

- “Anh…”, cô đang định nói thì Như Sênh
đã cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, chạm thật nhẹ rồi thôi.

Trái tim cô như thắt lại, đôi mắt trợn
tròn lên nhìn anh.

- “Hôm nay không phải đi làm à?”, anh
thản nhiên hỏi.

- “Em xin nghỉ!”, cô ngoan ngoãn trả lời
như bị ma ám.

- “Thế thì tốt!”, anh dắt tay cô đến ngồi
trên chiếc ghế sofa trong phòng làm việc, “Em ngồi đây đợi anh, tan giờ làm
chúng mình sẽ cùng nhau về nhà!”.

Như có ma xui quỷ khiến, cô lại đồng ý:
“Vâng!”.

Cùng nhau về nhà, một câu nói nghe thật
là hay.

Khinh Vãn ngồi một lúc, cô đưa mắt nhìn
khắp căn phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú đang
ngồi sau bàn làm việc kia.

Như Sênh… thật là đẹp. Từ góc nhìn của
cô vừa khéo có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng với độ cong hoàn mỹ của anh. Và
anh vẫn luôn ung dung, tự tại bình thản trước bao biến cố đổi thay.

Khinh Vãn ngắm một hồi, đôi mắt bắt đầu
mỏi, cô dựa vào sofa định chợp mắt một chút, trong đầu vẫn mơ hồ nghĩ không được
ngủ quá say chỉ chợp mắt một chút, một chút thôi.

Kết quả khi tỉnh lại, chỗ ngồi sau bàn
làm việc đã trống trơn, trên mình cô đắp chiếc áo khoác của Như Sênh, cô ngây
ra một hồi rồi treo áo lên chiếc móc bên cạnh, rồi đi ra cửa, vừa mở cửa liền
nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở bên ngoài: “Lúc nãy khi vào phòng viện
trưởng, mình đã nhìn thấy viện trưởng phu nhân tương lai đấy!”.

- “Sao cậu biết đó là viện trưởng phu
nhân?”.

- “Đó là vì cậu không nhìn thấy ánh mắt
của viện trưởng nhìn cô ấy khi đó thôi, trời ơi, dịu dàng đến mức có thể tan chảy
ra thành nước ấy chứ! Đừng thấy viện trưởng ngày thường trầm lặng mà nghĩ rằng
anh ấy không dịu dàng, anh ấy dịu dàng lắm!”.

- “…”.

Khinh Vãn liền đóng cửa, quay lại ngồi
trên sofa, ôm áo khoác của Như Sênh cười ngu ngơ.

Cửa phòng làm việc đột nhiên bật mở, tiếp
đó một giọng nói vang lên: “Như Sênh, sắp hết giờ làm việc rồi, mời tôi ăn cơm
đi, tối hôm nay tôi không có cơm ăn!”.

Anh ta nói hết câu, nhìn thấy người ngồi
trên sofa, ngẩn ra một lúc, người ngồi trên sofa nhìn thấy anh ta, cũng ngẩn ra
giây lát.

Tiếp đó là một giọng nói đầy do dự,
“Khinh Vãn, Tống Khinh Vãn phải không?”.

Khinh Vãn đứng lên, cười lỏn lẻn: “Anh
Tào Châu, đã lâu không gặp!”.

- “Cái bộ óc chật hẹp của Phạm Như Sênh
cuối cùng cũng được khai thông và biết đi tìm em rồi đó hả?”. Tính cách của Tào
Châu vẫn thẳng thắn như trước, “Anh còn tưởng rằng, hắn ta định đơn thân độc mã
sống một mình cho đến hết đời cơ đấy!”,
lời nói đầy vẻ hài hước, “Thế em đã tha thứ cho Như Sênh nhà anh rồi
sao?”.

Như Sênh… đã trở thành người nhà anh ta
từ lúc nào thế nhỉ?

Khinh Vãn mỉm cười nói: “Anh cũng làm
việc ở bệnh viện này à?”.

- “Đương nhiên rồi! Nhà anh ở thành phố
G, anh cũng ở tại đây, huống hồ lại có viện trưởng là bạn học có thể che chở
cho mình!”. Anh ta nói một hồi rồi trách móc, “Em đừng có chuyển đề tài! Lẽ nào
em vẫn chưa tha thứ cho Phạm Như Sênh hả?”.

- “…”, Khinh Vãn còn chưa kịp trả lời
thì Tào Châu lại nói tiếp, “Này cô bạn, em như thế là không được đâu! Tuy năm
đó anh cũng chẳng hiểu vì sao hắn ta lại lẳng lặng ra đi mà không nói câu nào,
không cần bạn gái, đến anh em cũng không cần sao? Nhưng sau này anh mới biết hắn
ta thực sự cũng chẳng thể tự quyết định được. Chớ có nhìn dáng vẻ hào nhoáng
trong việc ra nước ngoài của hắn ta, khi trở về thân hình tong teo như que củi,
rồi khi tiếp nhận chức vụ viện trưởng thì hàng ngày lại càng bận rộn mệt chết
đi được. Vừa du học về lại làm viện trưởng ngay, lúc đó hắn ta thực sự chịu sức
ép rất lớn, trong bệnh viện có rất nhiều bác sĩ tài cán và tinh anh đều không
phục, thời gian đó có thể coi là thời kỳ áp lực nhất đối với Như Sênh. Nhưng hắn
ta tuyệt nhiên không kêu ca gì, làm việc suốt ngày suốt đêm, nếu như không có
chị Mạt Lạc quan tâm đến thì e rằng hắn đã bị chảy máu dạ dày từ lâu rồi. Em
xem, đường đường là viện trưởng của một bệnh viện lớn mà lại bị chảy máu dạ
dày, nói ra có phải là mất mặt không!”.

- “Chảy máu dạ dày?”, cô bị cụm từ đó
làm cho kinh hãi.

- Kỳ thực những người quen biết đều có
thể thấy rõ hắn ta làm việc bạt mạng như vậy một phần vì bản thân nhưng nguyên
nhân còn lại chính là em đấy, hắn ta muốn mượn sự bận rộn trong công việc để
quên em!”. Tào Châu nhớ lại nói: “Lúc đó mỗi ngày hắn đều làm việc tới khuya, đến
cơm cũng quên ăn, nhưng ngày nào cũng không quên chạy đến một nơi và đứng đó một
lúc, có một lần anh cảm thấy rất lạ nên đã bí mật bám theo sau, hắn ta đứng
ngoài, anh ở trong xe, một lúc sau anh thấy em đi ra từ khu đó, lúc bấy giờ mới
biết đó chính là nơi em sống. Anh tự hỏi tại sao hắn ta có thể chịu được việc đứng
đó mỗi ngày để dõi theo em mà nhất định không đến trước mặt em nói chuyện, anh
vẫn còn nhớ, ngày hôm đó trời mưa, rất lạnh, hắn ta đứng một mình dưới hiên
nhà!”.

Đó là lần nào? Chỉ có một lần duy nhất
cô nhìn thấy hình bóng vội vàng của anh, cô còn cho rằng mình hoa mắt, sau đó
khi về nhà thì nhận được điện thoại của Tô Nghệ, cô ấy nói với cô rằng, anh đã
quay về, mà quay về đã được một năm rồi…

Khinh Vãn ngẩn ra một lúc, cô vì câu
nói ấy sững sờ, bàn tay xiết chặt lại thành nắm đấm, móng tay cắm chặt vào da
thịt nhưng lại buốt nhói ở tận trong tim. Như Sênh, Như Sênh, tại sao lại vì em
mà làm nhiều điều như vậy, nhưng không bao giờ nói ra để cho em hiểu nhầm…

Tào Châu cảm thấy nếu cứ đứng nói như
thế này thì không được ổn lắm bèn ngồi xuống và tiếp tục nói: “Em đừng cho rằng
Như Sênh là người không biết lãng mạn, những việc mà hắn ta âm thầm làm khiến một
người đàn ông như anh cũng phải cảm động, đáng tiếc anh lại chẳng phải là con
gái, nếu không sẽ chẳng lấy ai ngoài hắn ta…”.

- “Thế thì cũng phải xem là tôi có cần
cậu không đã chứ!”.

Giọng nói trầm ấm cắt ngang lời nói của
anh ta, hai người quay lại nhìn, là Như Sênh đang từ cửa đi vào, trên tay vẫn còn
đang cầm cuốn sổ bệnh án.

- “Cậu nói gì thế hả? Tôi vừa khuyên nhủ
bạn gái giúp cậu, đúng là làm ơn mắc oán!”.

- “Thế thì xin cảm ơn lòng tốt của cậu!”.
Như Sênh liếc nhìn anh ta rồi bồi thêm một câu “… Bạn trai của đàn ông”.

Phạm Như Sênh đang đùa? Khinh Vãn không
nhịn được bật cười thành tiếng.

Trước đây rất hiếm khi thấy Như Sênh
nói với người khác như vậy, cho dù có thể nói lúc đó Tào Châu chơi rất thân với
anh anh cũng ra vẻ không quan tâm, những người không thân quen sẽ cho rằng anh
là người quá vênh vang, nhưng thực ra là vì anh không thích nói những lời sáo rỗng
và cũng chẳng có thói quen tranh cãi với người khác.

Tào Châu rất hiểu tính cách của anh, thời
đại học anh cũng đáng ghét như thế. Trên thế gian này, chỉ gặp duy nhất một người
có thể khiến Phạm Như Sênh bộc lộ cảm xúc và người đó chính là Tống Khinh Vãn.

- “Thôi rồi, xem ra tối nay chỉ có tôi
là kẻ cô đơn đáng thương một thân một mình!”. Tào Châu nhún vai từ ghế sofa đứng
lên, “Tôi về nhà ăn cơm cũng được!”.

Khinh Vãn nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tối
nay em có nấu món canh, anh trai có muốn đi cùng không?”.

Tào Châu đang định nói “Được”, song
nghĩ một hồi lại nói, “Cảm ơn tấm thịnh tình của cô em, người như anh mà lại
không tự biết ư, làm kỳ đà cản mũi thì đâu có gì là hay!”, anh ta xua xua tay,
“Tôi đi trước đây!”. Nghĩ một hồi rồi lại nói tiếp, “Như Sênh, tôi chờ được uống
rượu cưới, cậu đẩy nhanh tiến độ lên nhé!”.

Nói xong rồi vội vàng chạy đi như thể
có thú dữ đuổi theo ở đằng sau.

Như Sênh bật cười đi đến bên Khinh Vãn,
anh vuốt nhẹ lên má cô và nói: “Vẫn còn tốt, không quá lạnh!”.

Khinh Vãn nghi ngờ liếc nhìn anh:
“Nghĩa là sao cơ?”.

- “Ngồi trên sofa mà cũng ngủ được!”,
anh nói, “Công việc bận lắm sao? Mệt đến thế cơ à?”.

- “À… làm gì có!”, cô chuyển đề tài,
“Anh đã hết giờ làm chưa? Chúng ta đi được rồi chứ?”.

- “Ừ!”. Như Sênh gật đầu, đặt bệnh án
lên bàn, quay lại đã thấy áo khoác ở trước mặt, Khinh Vãn nhìn anh nói: “Để em
giúp anh mặc!”.

Như Sênh nheo nheo mắt, nhìn đẹp đến mức
hồn phách ngơ ngẩn. “Vâng”.

Mặc xong áo, Như Sênh cầm lấy chìa
khóa: “Đi nào!”.

Đi được mấy bước mới phát hiện ra cô vẫn
chưa đi theo, anh quay lại, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”.

- “Không sao cả!”. Khinh Vãn mỉm cười,
cầm lấy túi xách và vượt lên trước nắm lấy tay anh nói: “Đi thôi! Chúng mình đến
siêu thị trước để mua ít đồ ăn nhé!”.

Như Sênh đột ngột cử động, cúi xuống
nhìn gương mặt thanh tú của cô, khẽ “ừ” một tiếng, trái tim như mềm đi.

Báo cáo nội dung xấu