Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta - Chương 17 - phần 1
Chương
17
Anh biết
rằng, chúng ta đã không thể trở về ngày xưa được nữa!
Trải
qua một đêm ngủ li bì, ngày hôm sau Khinh Vãn vẫn tỉnh dậy, mặc quần áo, đi tàu
điện ngầm đi làm như bình thường. Giờ Như Tiêu đã trở thành biên tập viên tập sự
tại công ty, cũng chẳng biết có phải trùng hợp ngẫu nhiên hay không, tổng biên
tập phân xuống ba biên tập viên tập sự, trong đó Như Tiêu là người cô phải hướng
dẫn. Thực sự, Khinh Vãn rất mến cô gái nhỏ Như Tiêu này, trong sự yêu mến đó có
cả thương yêu, nhưng điều khiến cô cảm thấy đáng tiếc chính là cho dù vẫn yêu mến
nhưng không được thân mật như trước kia nữa, suy cho cùng thì cô ấy vẫn là người
em gái bé bỏng của người đó, nếu như hai người họ vẫn có thể thân mật như trước
thì họa chăng đầu óc cô có vấn đề.
Thế
nhưng Phạm Như Tiêu lại không cho là như vậy, cô luôn cho rằng nếu như không phải
vì mình và mẹ thì anh trai và Khinh Vãn đã không phải chia tay, cho nên khi ăn
trưa cùng nhau, cô ấy thường kể cho Khinh Vãn nghe về quá khứ của Phạm Như
Sênh.
Tống
Khinh Vãn cảm thấy mình thật mâu thuẫn, rõ ràng biết không nên tìm hiểu về quá
khứ của anh, cô cũng đã từng nói với Như Tiêu, những điều đó đối với cô đã chẳng
có ý nghĩa gì nữa, chỉ là mỗi lần nghe, trái tim lại càng đau đớn hơn.
Có
một lần, Như Tiêu nói đến mối quan hệ giữa Mạt Lạc và gia đình họ, cô nói: “Đối
với gia đình họ Mạt, anh trai em có tội với họ. Thực ra, trước đây chị Mạt Lạc
có một cô em gái, tên là Mạt Phỉ. Đại khái là khi anh em học trung học, anh và
Mạt Phỉ học chung một lớp, chị ấy là một cô gái tốt, rất năng động và vô cùng
thích anh Như Sênh, theo đuổi anh giống hệt như chị khi xưa. Lúc đó anh đối xử
với chị ấy rất lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng anh cũng rất thích, vì thành
tích cả năm cũng chỉ có mình chị ấy có thể cạnh tranh được với anh. Nhưng chị ấy
không được may mắn như chị, tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mạng của chị ấy.
Ngày hôm đó diễn ra trận thi đấu bóng rổ của toàn khối cấp ba, chị ấy vội vội
vàng vàng đến trước để cổ vũ cho anh Như Sênh… Đó là một tai nạn chẳng ai mong
đợi nhưng cũng là nỗi ân hận lớn của anh trai em, cho nên anh đối xử rất tốt với
chị Mạt Lạc, đặc biệt là cha mẹ Mạt Lạc, từ trước đến nay chưa bao giờ oán
trách anh về chuyện ấy. Lúc bấy giờ, nhà em rất nghèo, nhà họ Mạt đã giúp đỡ
chúng em rất nhiều, bởi vì ông Mạt rất quý anh Như Sênh và cảm thấy anh rất giống
ông hồi trẻ, là một tài năng hiếm có”.
-
“Em biết từ trước đến nay chưa bao giờ anh ấy giải thích với chị về mối quan hệ
với chị Mạt Lạc, trước đây em cho rằng anh ấy thích chị Mạt Lạc, sau này khi chứng
kiến anh và chị quen nhau em mới biết rằng, nếu như anh thực sự thích chị Mạt Lạc,
thì đối với chị đó là tình yêu. Chị Khinh Vãn, người chị dâu trong lòng em chỉ
có thể là chị mà thôi!”.
Trong
lòng Khinh Vãn rất khổ sở nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ hờ hững, cô nói: “Như
Tiêu, em quá xem trọng chị rồi!”. Ban đầu, cô đã quá tự tin nên mới thua một trận
đau đớn như vậy.
Thoắt
một cái đã hết một tuần, thứ bảy là ngày nghỉ hiếm hoi, hôm qua Thang Bồng đã gọi
điện hẹn đi ăn, buổi sáng cô ở nhà ngủ nướng đến tận mười giờ mới dậy.
Sau
khi dọn dẹp nhà cửa, cô đi tắm rửa, sau đó Thang Bồng gọi điện đến nói rằng
đang đợi ở dưới lầu.
Cô
vội vàng thay quần áo, mái tóc dài buộc túm đuôi gà, vội vã đi xuống, cô luôn
không muốn để người khác đợi lâu.
Ngày
nghỉ cuối tuần ở thành phố G lúc nào cũng rất náo nhiệt, từng đôi, từng đôi
tình nhân rảo bước trên đường, hầu hết đều là sinh viên ở trường đại học bên cạnh,
nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc trên khuôn mặt họ khiến những người qua đường phải
thầm ghen tỵ.
Khinh
Vãn vẫn luôn ngưỡng mộ những đôi tình nhân ấy, khi vẫn còn bên Phạm Như Sênh, đừng
nói là dạo phố, đến dạo trong vườn trường cũng chẳng có. Ngay cả khi thực sự đi
dạo cùng nhau thì e rằng đến nắm tay anh ấy cũng không thấy thoải mái? Sau này,
khi anh đã bay qua Mỹ rồi, ngày ngày cô vẫn cùng Tô Nghệ dạo quanh vườn trường,
nhìn từng đôi, từng đôi tình nhân đi qua trầm trồ ngưỡng mộ mãi không thôi. Có
lần không chịu được Tô Nghệ đã buông lời phàn nàn: “Hứ, bọn mình bây giờ chẳng
phải cũng là một đôi hay sao?”.
Lúc
đó không có tình yêu, tình bạn ở bên đã hết lòng giúp đỡ. Đến nay bên cạnh đã
có bạn khác giới, nhưng cũng đã mất đi lòng nhiệt tình của thuở ban đầu.
-
“Em muốn ăn gì?”.
Trong
lúc đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì tiếng Thang Bồng vang lên.
Cô
nói: “Nếu như em nói là đồ Mc Donald's thì anh có cho là ấu trĩ không?”.
-
“Được thôi!”. Thang Bồng vui vẻ đồng ý, trong lòng thầm mừng vì hôm nay mình ăn mặc khá thoải mái,
không ngoa nếu nói rằng anh vẫn còn dáng vẻ hoạt bát nhanh nhẹn của tuổi thanh
xuân hồi học đại học.
Hai
người bước vào nhà hàng Mc Donald’s, bên trong rất đông người, Khinh Vãn hối hận
ngay lập tức, cô đã quên rằng buổi trưa ngày thứ bảy là lúc nhà hàng Mc
Donald’s đông khách nhất.
-
“Sao mà đông người thế!”, cô lè lưỡi, “Hay là chúng mình đi chỗ khác đi!”.
-
“Cũng được!”. Thang Bồng nói, “Đi về phía trước xem thế nào!”.
Hai
người ra khỏi nhà hàng Mc Donald’s, ánh mặt trời đã hơi chói chang, cô lại đề
nghị: “Hay là bọn mình đi ăn lẩu đi?”, thời tiết không nóng cũng chẳng lạnh như
thế này có lẽ người ăn lẩu sẽ không đông, cô nghĩ vậy.
Nhưng
vừa bước vào quán lẩu, cô đã hối hận ngay.
-
“Hôm nay là ngày lễ à?”, cô buồn rầu, “Sao mà đi đến đâu, cũng đông người thế!”,
nói xong liền quay đầu định đi, tâm trạng vui vẻ ban đầu đã có chút bực bội.
-
“Đợi đã!”, Thang Bồng giữ cô lại, “Đi cùng anh!”. Anh dắt cô tiến về phía trước
mấy bước, một người phục vụ trông thấy anh liền vội vàng tiến đến, “Ngài Thang,
xin hỏi có mấy người ạ?”.
-
“Hai người!”.
-
“Mời lên lầu, mời lên lầu!”, họ phải lách qua tầng một đông nghịt người mới lên
được tầng hai.
Thật
là trái ngược, không gian trên tầng hai yên tĩnh và thoáng đãng hơn rất nhiều.
Hai người được bố trí ngồi trong một gian riêng, bọn họ đang tìm thực đơn để gọi
vài món thì người phục vụ đã lễ phép mang đến.
-
“Anh thường qua đây ăn phải không?”. Khinh Vãn quan sát căn phòng nhỏ một lượt,
“Không ngờ một quán lẩu lại có cách tiếp đãi như thế này! Trước đây em chỉ nghe
nói quán này rất nổi tiếng, mỗi lần đến đều đông nghịt người nên cho rằng đồ ở
đây chắc rất ngon!”.
-
“Hiện nay xã hội có trào lưu như thế này, mỗi khi hoàn thành một phi vụ đều kéo
nhau đi ăn ăn uống uống, có một số quan chức rất thích đến đây, anh cũng không
biết vì sao, có lẽ là vì mùi vị thức ăn ở đây thực sự rất đặc biệt chăng!”.
-
“Người như anh chắc là phải đi tiếp khách nhiều lắm nhỉ?”.
-
“Trong công việc cần giao thiệp với rất nhiều loại người, uống rượu cũng là một
phần trong đó và cũng là một việc đương nhiên!”, anh nói, “Có những lúc thật sự
là không thích như vậy, cho nên mới muốn tìm một người vợ, để sau này còn lấy
lý do bị vợ quản nghiêm quá!”.
-
“Người ta nhất định sẽ không tin!”, cô cười, “Trông anh không giống người sợ vợ
chút nào!”.
-
“Thật hả?”, anh mập mờ, “Cũng không hẳn là vậy!”.
Lúc
đó, phục vụ đã mang những thứ mà hai người gọi lên, lại còn dùng cả xe đẩy đưa
đồ nhúng lẩu đến.
Khinh
Vãn chưa ăn sáng, lại còn làm rất nhiều việc nên bụng đã réo lên ầm ầm, chỉ là
cô không tiện nói ra.
Khi
nếm miếng đầu tiên, cuối cùng cô cũng biết tại sao khách ở đây lại đông đến vậy,
mùi vị thật ngon, mọi người đều nói thức ăn có mùi vị của gia đình, nhưng ở đây
đến cả lẩu cũng có mùi vị đó.
Hai
người vừa ăn vừa nói chuyện. Khinh Vãn có thói quen ăn nhanh, bởi khi bên Như
Sênh hồi đại học, anh có thói quen ăn nhanh, cho nên cô cũng học ăn nhanh như
anh. Trước khi quen biết anh, cô ăn uống rất chậm rãi, cho nên mới nói con người
có những lúc cũng thật kỳ lạ, thói quen từ nhỏ đến lớn, khi gặp một người đặc
biệt, nói thay đổi là thay đổi ngay.
Khi
hai người ăn xong đi qua tầng một, người vẫn đông như trước, Khinh Vãn nói: “Lần
sau sẽ không chọn tầm này để đến phố đi bộ, người người chen lấn xô đẩy!”.
Thang
Bồng cười đầy mãn nguyện, “Đừng nói thế chứ, anh cảm thấy rất thú vị mà, nếu
như bình thường thì làm sao có cơ hội để chứng kiến cảnh này? Lúc trước gặp cảnh
này vẫn còn đang học đại học, cùng đi với Tô Nghệ, bây giờ nghĩ lại thật là nhớ!”.
-
“Cùng Tô Nghệ?”.
-
“Đúng, trước kia thường bị cô ấy lôi đến đây, Tô Nghệ rất thích lẩu của tiệm
này. Lúc đó vẫn là sinh viên, không được ưu đãi như bây giờ, hai đứa ngốc nghếch
đứng xếp hàng đợi. Đợi đến khi có chỗ thì đã đói đến nỗi nhìn thấy gì cũng muốn
ăn, cho nên cô ấy luôn nói rằng đồ ở đây là những thứ ngon nhất mà cô ấy từng
được ăn. Anh thì cho rằng đó là vì quá đói nên mới thấy như vậy!”.
Khinh
Vãn liếc nhìn anh, dưới ánh sáng mặt trời, nụ cười rạng rỡ nở bừng trên khuôn mặt
tuấn tú của anh. Cô vẫn luôn yêu thích tính cách của Tiểu Nghệ, bây giờ nghĩ lại,
cuối cùng Khinh Vãn cũng biết vì sao Thang Bồng và cô ấy có thể trở thành những
người bạn tốt của nhau, bọn họ có thái độ sống rất tích cực, rất lạc quan, làm
việc gì cũng đều không hối hận, không oán trách. Chỉ những người như vậy mới có
thể thực sự sống vui vẻ.
Khi
về đến nhà, trời đã khá khuya. Thực ra sau khi ăn tối xong, Thang Bồng đã đậu
xe ở khu Khinh Vãn sống, hai người chầm chậm rảo bước suốt mấy tiếng đồng hồ
trên phố đi bộ, suốt mấy tiếng đó, bàn tay cô luôn bị tay anh nắm chặt. Dưới ánh
trăng bàng bạc, bên cạnh có một người bầu bạn thật hạnh phúc biết bao. Hãy cứ
như thế này đi, cô nghĩ.
Đứng
dưới lầu, Khinh Vãn nói lời tạm biệt với anh.
Đi
được mấy bước mới phát hiện ra người phía sau im lặng, cô quay đầu lại, hơi ngạc
nhiên: “Sao anh vẫn còn chưa đi?”.
-
“Về nhanh quá, sợ rằng hôm nay chỉ là một giấc mộng!”.
-
“Anh đùa à?”, Khinh Vãn bật cười thành tiếng, “Không còn sớm nữa, anh mau về
đi! Yên tâm, hôm nay tuyệt đối không phải anh nằm mơ đâu!”.
Dưới
ánh trăng, vẻ đẹp của cô làm rung động lòng người, có lẽ vì tối nay uống một
chút rượu vang nên đôi gò má cô ửng hồng, một vẻ quyến rũ mà lúc thường không
thể thấy được.
Thang
Bồng liền kéo cô vào lòng, ánh mắt rực lửa đang chăm chú nhìn cô, Khinh Vãn
trong lúc không phòng bị gì giật nẩy mình, ngẩng đầu nhìn anh, người đang ôm cô
thật cao lớn, trên khuôn mặt góc cạnh có những vệt sáng tối đậm nhạt khác nhau.
Tất cả đều xảy ra rất tự nhiên, mối quan hệ mập mờ giữa họ cũng đã đến lúc cần
làm sáng tỏ, cô và Phạm Như Sênh đã không thể tiếp tục được nữa, bây giờ bắt đầu
một tình cảm mới chẳng phải là rất tự nhiên sao?
Vào
giờ khắc này, trong hoàn cảnh này, cô chẳng có lý do gì để từ chối anh.
Khi
đôi môi nóng bỏng của anh đặt lên làn môi lạnh giá của cô, trong lòng hình như
có gì đó đổ vỡ, tay cô vô thức chống lên khuôn ngực anh, vẫn biết rằng mình
không nên cự tuyệt, nhưng động tác đó ngay đến cả bản thân cô cũng không thể khống
chế được.
Thang
Bồng nhanh chóng giữ cô lại, áp cô vào khuôn ngực vững chãi của mình, không để
cho cô có cơ hội rút lui.
Đó
là lần đầu tiên cô cảm thấy sức mạnh của người đàn ông, vẻ bề ngoài, anh không
giống như một người ưa dùng vũ lực nhưng trong nụ hôn của anh rõ ràng mang theo
cả sự mạnh mẽ và cưỡng ép, thỏa sức nghiến ngấu, dường như muốn tranh đoạt một
thứ gì đó, hoặc là muốn cô chuyên chú vào nụ hôn. Nhưng tâm tư cô càng lúc càng
trở nên rối bời, cô đang nhớ về tuổi trẻ đó, những nụ hôn lúc ấy không hề lãng
mạn, nhàn nhạt. Trái tim đột nhiên quặn đau, đôi mắt đờ đẫn, những giọt lệ bắt
đầu chảy ra từ khóe mắt rồi lã chã tuôn rơi.
Khinh
Vãn cảm thấy buồn vì mình đã không làm được, vẫn không thể bình thản nắm tay một
người khác trên con đường đi đến tương lai.
Khi
anh buông ra, cô vẫn chưa kịp bào chữa thì nhìn thấy một bóng người cách đó
không xa, dưới ánh trăng, bộ dạng của cô ấy khiến cho người ta có cảm giác cô ấy
đã đứng ở đó rất lâu, rất lâu rồi.
-
“Tiểu Nghệ!”.
Người
đứng ở đó chẳng phải là Tô Nghệ sao? Không có vẻ mệt mỏi, có thể thấy không phải
cô ấy mới quay về hôm nay. Khinh Vãn kích động chạy tới nắm lấy tay cô ấy, “Cậu
về khi nào? Sao không báo trước với mình một tiếng?”.
-
“Về từ hôm qua, vốn định dành cho cậu một sự ngạc nhiên mà!”, cô mỉm cười,
“Nhưng, hình như điều ngạc nhiên mà hai người dành cho mình còn động trời hơn đấy
nhỉ?”. Cô ngoảnh đầu nhìn về phía Thang Bồng đang ở sau Khinh Vãn, “Bánh Bao, tốt
đấy chứ? Ngộ Không sắp thành Phật rồi chăng?”.
Thang
Bồng đang nhìn cô, cô có vẻ đen đi, nhìn mạnh mẽ hơn, vẫn mái tóc ngắn gọn gàng
như xưa, song có vẻ đã nữ tính hơn rất nhiều. Ba năm rồi không gặp, sau khi tốt
nghiệp một năm, cô rời khỏi thành phố G mà không nói nguyên nhân với bất kỳ ai.
-
“Cuối cùng cũng biết về rồi đấy, mình còn cho rằng chú và dì có khi phải đợi đến
bạc đầu thì cậu mới quay về chứ!”.
-
“Mình mà lại không có lương tâm như thế sao?”. Tô Nghệ lườm anh một cái sắc lẹm.
Khinh
Vãn không đợi được nữa vội vàng hỏi: “Tiểu Nghệ, lần này cậu về có còn định đi
nữa không?”.
-
“Chắc là không đi nữa đâu!”, Tô Nghệ nói, “Đi nữa thì mẹ mình sẽ đuổi theo mình
khắp quả đất mất. Vốn định ngày hôm nay sẽ qua đây, nhưng ai ngờ, mình vừa mới
về còn chưa kịp ngủ nướng thì đã bị mẹ lôi đi xem mặt rồi, thật là bó tay!”.
Khinh
Vãn vui vẻ nói: “Tối nay cậu có thể ngủ với mình không? Mình có rất nhiều điều
muốn nói với cậu!”.
-
“Tối nay e là không được rồi!”, Tô Nghệ nói, “Mình đã hứa với mẹ là sẽ về sớm!”.
-
“Tiểu Nghệ…”.
-
“Đừng nhìn mình bằng ánh mắt đó, dù sao mình cũng không đi nữa, muốn gặp mặt chẳng
phải là còn nhiều thời gian sao?”. Tô Nghệ cười “khà khà”, lườm Thang Bồng một
cái, “Hai người còn không mau khai báo, bắt đầu từ khi nào vậy? Đến cả mình
cũng giấu!”.
Khinh
Vãn im bặt, cô chẳng biết nên nói thế nào.
Nhưng
Thang Bồng bên cạnh lại vui vẻ nói: “Vẫn chưa thành cái gì đã bị cậu phát hiện
rồi, cậu còn muốn chúng mình khai báo cái gì? Huống hồ cậu về cũng đâu nói gì
phải không? Chúng ta nên hòa thì hơn!”.
-
“Hòa hả?”. Tô Nghệ cười, “Cậu mơ à, cả đời này cậu đừng nghĩ đến chuyện hòa với
tớ nhé!”.
Khinh
Vãn không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, trong mắt Tô Nghệ có giọt nước
trong suốt đang ứa ra. Lúc đầu cô còn cho là mình hoa mắt, nhưng đến giờ nhìn lại
thì thật sự đúng như vậy. Nhưng trên khuôn mặt của cô ấy hoàn toàn không có biểu
hiện gì bất thường cả, “Tiểu Nghệ…”.
Cô
nghi ngờ bật gọi lên thành tiếng.
Tô
Nghệ quay đầu nhìn cô, góc độ đã thay đổi, đôi mắt Tô Nghệ vẫn bình thường,
không có gì biến đổi.
Khinh
Vãn nhẹ lòng rồi tự cười bản thân, đúng là “thần hồn nát thần tính”.
-
“Không có gì!”, cô ấy lắc đầu, “Mình vừa gặp cậu nên vui mừng quá ấy mà!”.
-
“Cái con nhỏ này!”. Tô Nghệ cười, “Vì mình thấy hai cậu đang hạnh phúc bên nhau
nên mình rất vui!”.