Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta - Chương 06 - phần 1

Chương 6

Anh lạnh lùng hơn cả Lệnh Hồ Xung

Sau khi trở về phòng, Khinh Vãn kể lại
chuyện gặp Thang Bồng ở thư viện cho Tô Nghệ nghe.

Tô Nghệ “lang thang” trên QQ nên một
lúc sau mới trả lời: “Lần này Thang Bánh Bao không nói ngoa đâu, lúc cậu ấy học
lớp mười một tiếng Anh đã đạt cấp tám đấy”.

Sau này, mỗi lần Khinh Vãn đến thư viện
đều gặp Thang Bồng ở đó, những lúc cô đến muộn đã thấy Thang Bồng giữ chỗ cho
cô.

Anh có tình cảm với cô không phải là cô
không biết, cô cũng đã từng nói rõ suy nghĩ của mình, nhưng Thang Bồng chỉ cười:
“Nếu không thể thành người yêu thì có thể làm bạn bè! Huống hồ cậu là bạn của
Tô Nghệ thì cũng là bạn của mình, giữ chỗ hộ bạn là điều nên làm mà!”.

Thế là họ trở thành bạn bè của nhau. Trở
thành bạn bè còn tốt hơn nhiều quan hệ mập mờ như lúc đầu, Khinh Vãn có chỗ nào
không hiểu đều hỏi anh. Trình độ tiếng Anh của Thang Bồng thực sự rất xuất sắc,
từ trước đến giờ Khinh Vãn chưa từng gặp một người con trai nào lại đam mê tiếng
Anh như vậy, cho dù là khẩu ngữ hay bất kỳ khía cạnh nào anh ta đều nắm rất chắc,
Thang Bồng nói, mong sau này có thể trở thành một phiên dịch viên cự phách, cả
cha mẹ anh đều rất ủng hộ con trai mình. Khinh Vãn tất nhiên cũng ủng hộ, dựa
vào những điều kiện hoàn hảo của Thang Bồng thì việc làm phiên dịch viên không
thành vấn đề.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một năm
đã qua đi, công việc làm thêm trong nhà hàng của Khinh Vãn ngày càng suôn sẻ,
hơn nữa cô vừa tốt bụng vừa xinh đẹp nên mọi người ở đây đều coi cô là “em gái
nhỏ”, đương nhiên “mọi người” không bao gồm Như Sênh. Thái độ của anh đối với
cô vẫn lạnh lùng, nếu như không có việc cần phải trao đổi thì anh cũng chẳng
bao giờ lãng phí thời gian.

Mỗi lần nghĩ đến điều đó, trong lòng
Khinh Vãn lại thầm than thở. Lúc nhỏ chẳng phải thầy giáo đã từng dạy “Có công
mài sắt có ngày nên kim” đấy sao? Không biết thanh sắt này cô phải mài bao lâu
nữa thì mới có thể thành kim?

- “Khinh Vãn… Khinh Vãn?”, một cái lắc
nhẹ kéo cô trở về thực tại. Cô quay đầu lại, thì ra là Tào Châu đang cầm mấy cuốn
sách đứng ở trước quầy.

- “Anh trai, có việc gì vậy?”.

- “Đây là sách của Như Sênh để quên,
hôm nay cậu ấy về sớm, muộn như thế này rồi xem ra sẽ không quay lại lấy nữa”.
Tào Châu nhìn cô hấp háy mắt: “Thế nào, trời ban cho cơ hội đấy, em mang mấy cuốn
sách này đến cho cậu ấy đi, không chừng mối quan hệ giữa hai người sẽ cải thiện
được ít nhiều đấy?”.

Khinh Vãn mím chặt môi nhìn hai cuốn sách
trên tay Tào Châu, toàn sách chuyên ngành y học, Như Sênh từ trước tới giờ
không phải là người hay quăng đồ bừa bãi, lần này đi gấp như vậy chắc hẳn có việc
gì đó cấp bách. Nếu như cô cầm sách đến cho anh, không biết anh có cầm chổi đuổi
cô ra khỏi nhà không?

Khinh Vãn do dự mãi, dáng vẻ nửa muốn nửa
không của cô đã bị Tào Châu nhìn thấu tim đen: “Em còn chần chừ cái gì nữa? Cơ
hội tốt như thế này, đừng trách anh trai không giúp em đấy nhé! Bỏ qua lần này,
đảm bảo sẽ khó có cơ hội thứ hai!”.

Khinh Vãn thấy ánh mắt Tào Châu có điều
gì là lạ, cô cười híp mí hỏi: “Vậy thì anh trai, sao anh không tự mình mang
sách cho anh ấy, anh thừa biết anh ấy đâu có thích em!”.

- “Đây chẳng phải là anh tạo cơ hội cho
hai người sao, đúng thật là, cái thời đại này có lòng tốt lại chẳng được báo
đáp”. Tào Châu làm ra vẻ giận dữ muốn mang sách cất đi, Khinh Vãn vội vàng giằng
lại.

- “Được rồi, em đi, em đi. Anh trai,
anh thật là biết cách ăn nói, thực ra anh muốn nhanh chóng đi hẹn hò với bạn
gái chứ gì?”.

Tào Châu ngoác miệng cười: “Em gái nhỏ,
chắc không phải chỉ mình em mới được phép theo đuổi Như Sênh còn anh thì không
được phép theo đuổi các cô gái khác đấy chứ! Nếu không anh lúc nào cũng ở cạnh
Như Sênh, anh yêu cậu ấy thì làm thế nào? Em không biết hiện nay đang “mốt” yêu
đương đồng tính à?”.

Khinh Vãn gật gật đầu: “Nói cũng phải,
Như Sênh ưu tú như vậy, con trai thích cũng là bình thường, vậy anh trai, anh
nhanh nhanh đi hẹn hò đi, gặp gỡ thật nhiều bạn gái, thì mới không chú ý đến
Như Sênh”.

- “Tào Châu phì cười, “Cái cô nhóc này,
lúc mới quen cứ nghĩ em hiền lành, sao càng ngày càng không biết lớn bé gì cả?”.

Khinh Vãn làm mặt xấu với anh, sau đó
chỉ đồng hồ trên tường: “Anh trai, bây giờ đã sáu giờ rồi, anh còn không mau đi
hẹn hò đi, muộn thì đừng trách em đấy!”.

Cô vừa dứt lời liền nghe Tào Châu kêu
trời một tiếng, cũng chẳng thèm chào tạm biệt mà ba chân bốn cẳng phóng đi.

Nhìn bộ dạng vội vàng của anh ta Khinh
Vãn phá lên cười, cô cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên mấy cuốn sách, nụ cười
nhanh chóng tiêu tan. Không kìm được, cô đưa tay xoa lên bìa cứng của một cuốn
sách, cẩn thận lật từng trang một, nét chữ cứng cáp hiện ra trước mắt: “Phạm
Như Sênh, lớp II, khoa Y học”. Chữ của anh cũng đẹp như con người anh vậy.
Khinh Vãn mỉm cười, chạm mũi vào hàng chữ đó, trong đầu không ngừng liên tưởng
đến hình ảnh bàn tay của Như Sênh đang cầm bút và chăm chú viết tên của chính
mình, cự ly gần như vậy khiến cô dường như có thể ngửi thấy mùi hương của chủ
nhân cuốn sách.

Xuống xe buýt, Khinh Vãn nhìn dòng địa
chỉ ghi trên giấy, cô quay người rẽ vào một ngõ nhỏ. Sự giản dị và cũ kỹ của
con hẻm đã “tố cáo” với cô rằng những tòa nhà này đã tồn tại từ nhiều năm nay,
trên tường của những công trình già cỗi quanh đó còn viết chữ “Dỡ bỏ” màu đỏ rất
lớn. Có lẽ cũng do thời tiết, trời mùa đông tối rất nhanh, trong ngõ đã không
có người đi lại.

Khinh Vãn tay cầm sách vừa đi vừa ngó
xung quanh. Khó khăn lắm tìm được căn nhà mang số 17. Đó là một ngôi nhà kiểu
cũ thấp lè tè, cửa đang mở, qua lớp rèm mỏng, Khinh Vãn có thể nhìn thấy không
gian chật hẹp bên trong tối đen.

Đây chính là nhà của Phạm Như Sênh sao?
Khinh Vãn tò mò đánh giá nhưng không mảy may chán ghét vì gia cảnh nhà anh bần
hàn mà ngược lại trong sâu thẳm cõi lòng cô lại có gì đó đang xao động, nhà của
Phạm Như Sênh! Hiện tại cô đang đứng trước cửa nhà anh, thật là kì lạ.

Sau khi chỉnh trang lại đầu tóc, Khinh
Vãn cẩn thận đưa tay gõ cửa, bất giác bàn tay phải run lên không ngừng, cô đang
rất hồi hộp, lòng tự nhủ phải cố gắng trấn tĩnh trở lại.

Trong phút chốc, cửa bật mở, khuôn mặt
tươi cười của Như Sênh hiện ra trước mắt, nhưng vừa thấy cô, ánh mắt chuyển
sang ngạc nhiên, nụ cười cũng biến mất: “Sao cô lại ở đây?”, giọng điệu gắt gỏng,
không có vẻ gì là đang chào đón cô, cho dù họ đã có một năm trời làm đồng nghiệp.

Anh ấy ghét cô đến mức đó sao? Tâm trạng
Khinh Vãn vốn đang vui vẻ nhưng trong phút chốc niềm vui đã biến mất. Cô ngẩng
đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, trong giây lát không biết bắt đầu như thế
nào.

- “Như Sênh, là ai đến đấy!”. Đúng lúc
đó, một giọng nữ ngọt ngào vọng ra phá tan sự lúng túng giữa hai người.

Khinh Vãn đưa mắt nhìn, một vóc dáng
dong dỏng cao xuất hiện trước mặt. Cô gái đó mặc bộ đồng phục thể thao màu trắng,
tóc buộc vểnh đuôi gà cao cao, cho dù đang là buổi chiều mùa đông nhưng Khinh
Vãn dường như vẫn thấy ánh mặt trời chói lọi.

Cô gái đó ngạc nhiên nhìn Khinh Vãn, rồi
mỉm cười hỏi Như Sênh: “Như Sênh, đây là bạn cậu à? Một cô gái thật là xinh đẹp!”.

Khinh Vãn cẩn trọng liếc nhìn Như Sênh,
rõ ràng vẫn là vẻ lạnh lùng đó, nhưng khi nhìn cô gái ấy lại trở nên dịu dàng đến
lạ: “Cô ấy và tôi cùng làm việc ở nhà hàng!”.

- “À, thì ra là vậy!”, cô gái cười híp
mí và kéo tay Khinh Vãn, nhiệt tình mời: “Nhanh vào nhà ngồi đi, ở ngoài trời lạnh
lắm. Như Sênh rất hiếm khi đưa bạn về nhà đấy!”. Cô ấy nhìn thấy mấy cuốn sách
trên tay Khinh Vãn, hỏi rất tự nhiên: “Cô đến đưa sách cho Như Sênh à?”, cũng
chẳng đợi Khinh Vãn trả lời, cô đã quay sang trách móc Như Sênh: “Như Sênh cũng
thật là, sao lại cứ để bạn đứng ngoài vậy, chẳng lịch sự chút nào!”, giọng điệu
giống như một người chị gái.

Khinh Vãn ngẩn ngơ nhìn, Như Sênh rất
hiếm khi bị mắng mà không phản ứng lại. Không biết tại sao cô lại thấy khó chịu
trong lòng, không thể hiểu được đó là cảm giác gì. Cô tự tay đưa sách cho cô
gái kia, nói nhỏ một câu: “Cám ơn, tôi không vào đâu. Muộn thế này rồi, tôi phải
về thôi”, rồi quay mình rời đi. Cô biết rằng mình làm như vậy không được lịch sự
lắm, nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ có cảm giác mình thừa thãi đến thế.

Có lẽ ngay từ khi bắt đầu cô đã sai, Phạm
Như Sênh không thích cô, cả khi cô muối mặt bám theo thì anh vẫn chẳng thích
cô.

Khinh Vãn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm
đen thẫm, đến cả ánh trăng cũng biết cô đang rất thảm thương nên chẳng xuất hiện
để soi sáng cho cô.

Không ngờ bên cạnh Phạm Như Sênh lại có
cô gái xinh đẹp như vậy, so với cô thì cô ấy lấp lánh như vì sao trên trời cao,
rất hợp với anh! Cả hai người họ đều rực rỡ như vậy, không chừng đó chính là bạn
gái của anh ấy. Chẳng trách vào đại học rồi mà anh chẳng thèm để mắt đến bất cứ
cô gái nào, hóa ra đã có người trong mộng từ trước rồi! Khinh Vãn buồn bã đá
viên sỏi dưới chân, uổng công cô si mê theo đuổi cả một năm trời, kết quả đến
tay cũng chưa từng được nắm, trừ lần bị bỏng canh anh chủ động chữa trị cho cô.
Không chừng đó cũng chỉ là trách nhiệm của người học nghề y đối với bệnh nhân
mà thôi. Thật là mất mặt, nếu chẳng phải lần này vô tình đến nhà anh thì không
biết cô còn để mất mặt đến bao giờ nữa.

Kiên trì theo đuổi, “Có công mài sắt,
có ngày nên kim”, khi cô dần dần hiểu ra thì đã trở thành lố bịch mất rồi. E rằng
cả năm nay, Như Sênh đều cười khểnh sau lưng và cho rằng cô đúng là một con ngốc,
còn cô vẫn khăng khăng chờ đợi, chờ đến một ngày có thể sánh bước bên anh.

- “Này…”.

Đột nhiên từ đằng sau có tiếng gọi làm
cô dừng chân lại, Khinh Vãn cắn môi không dám quay lại, sợ rằng có thể mình
đang nghĩ ngợi lung tung mà nghe nhầm.

- “Này… Tống Khinh Vãn”.

Hình như… hình như không phải cô nhầm?
Giọng nói đó, giọng nói quen thuộc khiến cô nghĩ đến hàng trăm lần mỗi ngày thực
sự đang vang lên phía sau cô. Cô vội quay người lại, khuôn mặt Phạm Như Sênh đã
hiện ra trước mắt.

- “Phạm Như Sênh!”. Vẻ vui mừng hoan hỉ
nhanh chóng trở lại trên khuôn mặt Khinh Vãn, nét u buồn lúc trước đã ra đi
không còn một dấu tích.

Như Sênh nhìn cô, trong ánh mắt có chút
bất lực: “Muộn thế này rồi, để tôi đưa cô về”.

- “Gì cơ?”, Khinh Vãn vô cùng ngạc
nhiên trước thái độ đó, theo phản xạ cô xua xua tay: “Không cần, không cần
đâu”. Nhìn thấy đôi lông mày đẹp của Như Sênh nhíu lại, cô vội vàng giải thích:
“Em, em không có ý đó, em có thể tự về được, không muốn lại làm mất thời giờ của
anh”.

Thần sắc của Như Sênh đã trở lại bình
thường: “Cô mang sách đến giúp, tôi đưa cô về cũng là lẽ đương nhiên. Đi
thôi!”. Anh không nói gì nữa mà đi lên trước mặt cô.

Cô ngẩn người nhìn theo dáng anh mà
quên cả đi theo. Trong đầu cô là một mớ hỗn độn, trống rỗng, nhất thời không
nghĩ ra được điều gì.

Như Sênh đi đằng trước cảm thấy người
sau lưng mình không có động tĩnh gì, thấy lạ liền quay lại, hóa ra cô vẫn ngẩn
ngơ đứng chôn chân tại chỗ. Cái cô gái này, thật là quái lạ! Như Sênh cau mày
đi đến cạnh cô: “Không phải cô thích đứng ì ở đây không thèm về nữa đấy chứ?”.

- “Không phải… ”, cô phản ứng ngay, vội
vàng rảo bước tiến lên, cô không hề phát hiện ra anh đã đứng ngay trước mặt,
“binh”, mũi cô va vào người anh, đau quá!

Sao lại có người ngốc đến thế?

Trên gương mặt tuấn tú của Như Sênh cuối
cùng cũng hiện lên một nụ cười hiếm thấy, giọng nói ôn hòa hiếm có: “Cô không
sao chứ?”.

- “Không, không sao”. Khinh Vãn ôm mũi,
tuy đau đến chảy nước mắt, nhưng cô vẫn kiên cường chịu đựng. Trời ơi, không phải
bị va mà mắt cô bị hoa chứ? Cô đang nhìn thấy khóe miệng của Như Sênh cong lên,
anh ấy đang cười sao? Cười cô sao? Khinh Vãn không hề thấy buồn mà trái lại còn
rất vui, nếu được nhìn thấy nụ cười đẹp đẽ của anh thêm nữa thì cô cũng cam tâm
bị đụng mũi thêm vài lần. U Vương từng
vì một nụ cười của Bao Tự mà phóng hỏa đốt phong đài, vậy thì cô cũng tình nguyện
bị va mũi để đổi lấy nụ cười của Như Sênh.

- “Phạm Như Sênh, anh đang cười đấy
à?”. Có lẽ bị nụ cười của anh mê hoặc nên cô không kìm được cất tiếng hỏi anh.

Phạm Như Sênh ngẩn ra một lúc, nụ cười
vụt tắt, đã sớm biết đầu cô gái này hơi có vấn đề, anh trợn mắt nhìn cô rồi
quay đầu định bước đi.

Khinh Vãn tự biết mình đã nói sai, vội
vàng đuổi theo: “Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý hỏi như vậy, anh đừng giận
nhé!”.

Như Sênh không thèm để ý đến cô, chân rảo
bước nhanh hơn, chỉ mong có thể đưa cô đi thật mau. Khó khăn lắm Mạt Lạc mới đến
chơi một chuyến, Như Tiêu lại đi cùng mẹ đến nhà thờ làm lễ, anh không muốn để
cô ấy ở nhà một mình.

Khinh Vãn không biết trong lòng Như
Sênh đang nghĩ gì, nhanh chân theo bước, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười tự nhiên
hết mức có thể: “Anh đừng giận, em kể truyện cười cho anh nghe nhé?”.

Thấy anh không nói gì, cô cho rằng Như
Sênh đã đồng ý. Trong lòng thầm mừng rỡ vì trước đây mình đã từng nghe rất nhiều
truyện cười, mở miệng là có thể kể liền một tràng: “Một con voi hỏi lạc đà: Sao
đôi gò bồng đảo của cô em lại mọc ở trên lưng? Lạc đà gắt: Anh chết quách đi
cho rồi! Tôi không thèm nói chuyện với cái đồ có “cái ấy” mọc trên mặt! Con rắn
ở cạnh nghe được cuộc đối thoại giữa voi và lạc đà thì lăn ra cười hềnh hệch.
Voi quay sang mắng rắn: Cười cái con khỉ! Mặt của mày còn dài hơn cả “cái ấy”,
đồ không có tư chất!”.

Câu chuyện cười của cô vừa kết thúc,
Như Sênh đột nhiên dừng chân, lần này cô không hề phòng bị gì, đụng một cái thật mạnh và chiếc mũi lại lãnh tội, đau đến mức đổ
cả máu, cô vừa ôm mũi vừa liếc mắt nhìn, nhưng chẳng hề thấy nụ cười thứ hai xuất
hiện trên gương mặt Như Sênh. Vẻ mặt anh vô cùng khó chịu: “Tống Khinh Vãn, rốt
cuộc cô có phải là con gái không, truyện cười như thế mà cũng có thể kể được!”.

Cô ngẩn ra nhìn anh, chẳng biết là mình
đã làm sai điều gì.

Như Sênh mím chặt môi không nói gì nữa,
Khinh Vãn cũng chẳng còn có tâm trạng nào nữa, chỉ biết cúi đầu cun cút theo
sau anh. Trước mặt anh, cô nói gì, làm gì cũng sai cả.

Hai người im lặng đi được một đoạn thì
đến trạm xe buýt.

Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu, buồn buồn
nói: “Anh đưa em đến đây là tốt rồi, em có thể tự về… cảm ơn anh đã tiễn!”.

Phạm Như Sênh nhìn cô một cái, không
nói gì. Trạm xe này vừa là bến cuối cũng vừa là bến đầu, chỉ cần ngồi lên xe là
về đến nhà, anh lách lên xe trước, Khinh Vãn vốn cho rằng anh muốn tiếp tục tiễn
cô, không ngờ anh chỉ lên để trả hai tệ tiền xe, sau đó liền xuống ngay.

Cô nhìn anh, cũng chẳng biết phải nói
gì, theo kinh nghiệm xương máu thì cứ im miệng lại tốt hơn.

- “Cảm ơn anh, em về nhé…”, cô cười với
anh rồi quay mình lên xe. Xe vắng khách, cô tìm một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ,
khi nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, thấy mênh mênh mang mang, dường như hình bóng
đó đã biến mất hoàn toàn như thể chưa bao giờ đứng ở đó.

Xe buýt bắt đầu lăn bánh, cô nhìn thấy
Phạm Như Sênh đang chạy những bước nhỏ trên đường, chiếc áo trắng của anh hiện
rất rõ trong màn đêm đen kịt, gió đêm vẫn thổi làm những sợi tóc trên trán anh
rối bung, mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng hơi cong cong. Đây
là lần thứ hai cô nhìn thấy anh cười, dường như ở phía trước có điều gì đó mà
anh mong đợi. Chỉ là xe buýt không cho cô nhiều thời gian, cảnh vật càng lúc
càng lùi xa và hình bóng anh càng ngày càng nhỏ lại.

Cảnh vật trước mắt Khinh Vãn trở nên mờ
mờ vì tấm kính cửa bị hoen nước, nó cũng giống như sự kiên trì mông lung không
điểm đến của cô, muốn kiên trì không phải dễ, nhưng nghĩ đến việc từ bỏ hình
như lại càng khó hơn.

Khi Khinh Vãn về đến ký túc, trong
phòng chỉ có hai người, Tô Nghệ và Từ Phân đang mỗi người một máy tính, Trần Kiều
Kiều hẹn hò với bạn trai còn chưa về.

Cô cúi đầu thất thần đi vào, suốt đường
về tâm trạng của cô luôn u uất buồn bã.

Tô Nghệ đang xem Tiếu ngạo giang hồ
đúng đoạn mùi mẫn, thấy cô đi vào liền gọi đến cùng xem. Khinh Vãn biết cô ấy
thích nhất là nhân vật Lệnh Hồ Xung và thường vui vẻ nhận xét trước mặt cô về
những nét đáng yêu trong tính cách của Lệnh Hồ Xung, đó là nhân vật đỉnh nhất
dưới ngòi bút của Kim Dung, anh ta phóng túng hơn Dương Quá, phong thái hơn Vi
Tiểu Bảo và khoáng đạt hơn Kiều Phong.

Cảm tình của Khinh Vãn với nhân vật Lệnh
Hồ Xung rất bình thường, nếu so ra cô thích Dương Quá hơn rất nhiều.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3