Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta - Chương 04 - phần 1

Chương 4

Con gái theo đuổi con trai như cách núi Thái Sơn

Tâm trạng vừa bình thường trở lại đã tụt
xuống đáy vực, cô chào Thang Bồng và Mặt Trứng Cá rồi quay người ủ rũ.

Tô Nghệ chứng kiến tất cả mọi chuyện
nhưng không biểu hiện gì, chỉ giúp Khinh Vãn khiêng va li lên phòng.

- “Khinh Vãn, Phạm Như Sênh chưa có bạn
gái đâu!”.

Khi hai người đang khiêng chiếc va li
to, Tô Nghệ đột nhiên mở miệng nói.

Giọng của Khinh Vãn nghe có vẻ buồn buồn:
“Thực sự từ trước đến giờ mình chưa từng thích một ai, nhưng chỉ cần nhìn thấy
anh ấy là tim lại nhảy loạn xạ lên, còn anh ấy đến nhìn mình một cái cũng chẳng
thèm!”.

- “Thế thì hắn ta đúng là đồ có mắt
không tròng rồi!”. Tô Nghệ bực tức: “Con trai đều như thế cả, càng đẹp trai thì
càng làm cao, Khinh Vãn, nếu cậu đã thích hắn ta như vậy thì nên chủ động hơn,
vui vẻ hơn dũng cảm hơn, thấy theo đuổi được thì theo, không được thì cũng đừng
lấy đó mà buồn rầu, đừng như Lâm Đại Ngọc suốt ngày rầu rĩ u uất”.

- “Theo đuổi anh ấy, nói thì dễ, nhưng
bằng cách nào mới được chứ?”.

- “Cái này thì cậu yên tâm đi, ngày mai
mình sẽ điều tra ra thời gian biểu của Phạm Như Sênh!”.

-
“Thời gian biểu?”.

-
“Đúng vậy! Trước khi “chấm” anh chàng này, chẳng phải là cậu nên tìm hiểu một
chút về cuộc sống và tính cách của đối phương sao? Trước đây mình có một người
bạn học, bao năm thầm thương trộm nhớ chàng trai nhà đối diện, vẫn chưa có gì
nhưng đã muốn thề nguyền bên nhau, sau này được bạn bè giới thiệu, mới phát hiện
tính cách của người ta thuộc loại mà cô cực kỳ dị ứng, càng tiếp xúc nhiều thì
càng thêm chán ghét, cuối cùng đến làm bạn cũng chẳng thành. Cho nên, cậu á, phải
nghĩ thoáng một chút, thế giới này cực kỳ phức tạp, không thể đánh giá con người
chỉ qua vẻ bề ngoài, “Biết người biết mặt chẳng biết lòng” mà!”.

Khinh
Vãn im lặng, tuy cô không phản bác, nhưng trực giác cho cô biết rằng: Phạm Như
Sênh tuyệt đối không phải là loại con trai mà cô ghét.

Ngày
hôm sau, với tốc độ siêu phàm Tô Nghệ đã lấy được thời gian biểu của Phạm Như
Sênh.

Đám
fan của Phạm Như Sênh đúng là không phải hạng tầm thường, một tuần anh ta lên lớp
mấy buổi, đi gia sư mấy lần, làm bao nhiêu việc, đều điều tra rõ ràng. Dựa vào
các mối quan hệ của Tô Nghệ trong trường học, cô đã lấy được những thông tin đó
rất dễ dàng.

-
“Phù, phù… Cậu xem này, cậu xem này! Phạm Như Sênh, hắn có phải là con người nữa
không? Trừ lên lớp mỗi ngày, tối thứ hai, thứ ba, thứ tư đi gia sư; tối thứ
năm, thứ sáu làm trợ giảng; hai ngày nghỉ đều làm thêm tại nhà hàng, mà còn làm
đến tận mười giờ tối. Hèn gì hôm qua đã muộn thế rồi mà vẫn gặp hắn ta. Nghe
nói hoàn cảnh nhà hắn không được tốt lắm, một mình bà mẹ nuôi hai anh em hắn
khôn lớn. Học phí đều do làm thêm kiếm được, còn học bổng hàng năm của hắn đều
để dành cho em gái học cấp ba!”.

Ngồi
trong phòng học, Tô Nghệ cầm một tờ giấy, kể lể không biết mệt mỏi.

Khinh
Vãn vừa nghe, vừa cảm thấy trong lòng buồn rười rượi, đột nhiên ánh mắt của cô
bị hai từ trên bản báo cáo thu hút: “nhận nuôi…”. Cô chỉ vào hai từ đó, ngẩng
lên cắt ngang lời Tô Nghệ: “Tiểu Nghệ, ở đây viết Phạm Như Sênh là con nuôi?”.

-
“Đúng rồi!”, trái với sự kinh ngạc của Khinh Vãn, Tô Nghệ có phần trấn tĩnh
hơn: “Phạm Như Sênh và em gái đều được một người phụ nữ nhặt rác nhận về nuôi,
xã hội bây giờ, người càng nghèo càng có lòng nhân ái, bà Phạm nhặt rác để nuôi
anh em Phạm Như Sênh khôn lớn, Phạm Như Sênh thật hiếu thuận, thành tích học tập
từ tiểu học đã rất cao, khi vào cấp hai đã đi làm thuê, nhưng lúc đó anh ta mới
là một đứa trẻ thì có thể làm được gì nhỉ? Ngoại trừ việc lau bàn, quét dọn thì
mỗi tháng cũng chỉ kiếm được hơn một trăm tệ, em gái vì nhường anh trai học đại
học nên mười tuổi mới bắt đầu học tiểu học, lớn hơn những đứa trẻ bình thường
khác rất nhiều nên cũng hay bị trêu ghẹo... ”. Nói xong, Tô Nghệ còn buông một
câu cảm thán: “Những điều này đều nghe người ta nói, giờ mới hiểu tại sao mấy
cô gái đó lại cuồng si đến vậy, Phạm Như Sênh quả đúng là một đại thần tượng, một
con gián đánh cũng không chết, trong hoàn cảnh ấy mà có thể trưởng thành như thế,
nếu như đổi lại là tớ, thì tớ đã chết vùi dưới đất rồi!”.

Nghe
Tô Nghệ pha trò nhưng Khinh Vãn không cảm thấy buồn cười, thảo nào từ nhỏ đến lớn,
anh đều đem đến cho mọi người cảm giác thật xa cách, trưởng thành trong hoàn cảnh
khó khăn nhường ấy thì đến một người ngay từ tấm bé chưa từng phải lo lắng về
cái ăn cái mặc như cô cũng có thể tưởng tượng ra phải cần biết bao nhiêu nghị lực,
khi cô đang nũng nịu bên cha mẹ thì Phạm Như Sênh đang làm gì?


Nghệ chống cằm liếc nhìn Khinh Vãn, cô biết ngay rằng bạn mình đang đau lòng
thay cho Phạm Như Sênh, cũng phải thôi, thân thế của Phạm Như Sênh còn thảm
thương hơn cả các trang anh hùng liệt sĩ. Nhưng đó chẳng phải là thứ mà người
ta vẫn thường nói “con nhà nghèo thì sớm thành tài” hay sao? Nếu không thì e rằng
bây giờ trường đại học H đã không có Phạm Như Sênh rồi!

-
“Nếu như…”, Khinh Vãn mím chặt môi: “Nếu như mình cũng đi làm thêm trong nhà
hàng, Tiểu Nghệ, cậu nói xem, liệu anh ấy có đồng ý kết bạn với mình không?”.


Nghệ đang chống cằm bỗng “khậc” một tiếng, tay trượt ra khỏi cằm.

Không
phải chứ? Cô gái ngoan ngoãn này lại đi làm thêm vì một tên con trai? Sức hấp dẫn
của cái tên Phạm Như Sênh này đúng là kinh người!

-
“Thế cậu không để ý gì à?”.

-
“Để ý cái gì?”.

-
“Gia cảnh nhà Phạm Như Sênh không được tốt, cho dù hắn ta có trở thành bạn trai
cũng không thể cả ngày hai mươi tư trên hai mươi tư giờ đưa đón cậu được, theo
số liệu trên bản báo cáo thì hắn chẳng thể dành cho cậu nổi mười phút, bạn trai
như thế… cậu vẫn muốn hả?”. Con gái thời nay đều rất thực tế, ai chẳng mong tìm
được một người bạn trai giàu có để ngày ngày cung phụng.

-
“Tiểu Nghệ, cậu nghĩ đi đâu vậy? Mình chỉ muốn làm bạn với anh ấy thôi!”.

Nhìn
gương mặt đang ửng hồng của bạn, Tô Nghệ mân mê cằm nói: “Có thật chỉ là bạn
thôi không?”.

-
“…”.

-
“Mình thấy đâu có đơn giản như thế!”.

Khinh
Vãn lườm cô một cái: “Thôi được, mình thích anh ấy, không sai! Nhưng trước khi
anh ấy thích mình, mình nghĩ… đầu tiên làm bạn thì cũng đã tốt lắm rồi!”. Nói
xong, cô liền nhớ lại lúc ở nhà hàng tối hôm trước, cũng câu nói đó của Phạm
Như Sênh: “Sau khi là bạn thì sao? Chẳng phải là muốn làm bạn trai à?”. Anh ấy
tiên đoán sự việc sao mà chính xác đến vậy? Điều này có thể tính là sở trường
không nhỉ?

Nhưng
những điều anh nói không hề sai, cô thừa nhận mình có ý với anh, từ nhỏ đến lớn
những gì cô muốn cha cô đều đáp ứng hết. Bắt đầu từ bây giờ, Như Sênh, cô muốn
dùng khả năng của chính mình để có được anh.

Nhiều
khi nghĩ chỉ là nghĩ vậy thôi, còn muốn hành động thực tế còn cần phải có chút
dũng khí.

Từ
lúc Tô Nghệ nắm được thời gian biểu của Phạm Như Sênh, Khinh Vãn đã chắc chắn
cô ấy là một người thuộc trường phái hành động, chưa đầy một tuần, Tô Nghệ đã
mang về một tin vô cùng bất ngờ. Cô ấy đã nhờ Thang Bồng liên hệ với chủ nhà
hàng, cuối tuần này hai người có thể cùng nhau đến đó làm việc.

Khinh
Vãn hỏi tại sao Tô Nghệ cũng muốn đi làm thêm, cô ấy vỗ vỗ ngực đáp rằng: Chặng
đường tình cảm của người bạn thân thiết mà không có cô tham dự thì sao có thể gọi
là bạn bè được chứ? Thực ra cô ấy sợ một mình ở trường học sẽ rất vô vị, nên đi
theo để cổ vũ tinh thần.


Nghệ vốn không phải là kiểu người có thể ngồi yên một chỗ, Khinh Vãn mỉm cười,
cuối tuần này chính là thời khắc mà cô vô cùng mong chờ.

-
“Anh Phạm, xin chào! Từ bây giờ em bắt đầu là đồng nghiệp mới của anh, mong anh
quan tâm nhiều hơn nha!”. Khinh Vãn đứng trước gương tự lẩm bẩm một mình rồi bật
cười. Không được, thêm từ “nha” vào có vẻ hơi nũng nịu, giống như một cô gái mơ
mộng trong phim thần tượng Đài Loan, cô vừa đánh răng, vừa soi gương để tập các
điệu cười khác nhau để xem kiểu nào phù hợp nhất.

Hay
nghiêng nghiêng đầu, cười híp mắt? Vẫn không được, so với lúc nãy còn có vẻ ướt
át hơn, cô nhìn mà nổi cả da gà.

-
“Khinh Vãn cậu ở trong đó làm gì đấy, mau ra đi, mình không chịu được nữa rồi!”.
Tô Nghệ đập cửa.

-
“Cậu mau ra đi!”. Trần Kiều Kiều ngoác miệng cười: “Cậu không ra ngay thì Tô
Nghệ bĩnh ra quần bây giờ!”.

Cuối
tuần, theo thói quen, Phạm Như Sênh dậy rất sớm, không khí se se lạnh, anh phải
tranh thủ thời gian đi mua cho em gái vài bộ quần áo mới, Như Tiêu luôn mặc đồng
phục, giặt nhiều đến mức bạc phếch. Không phải là anh không mua quần áo cho cô,
nhưng cứ mua về là cô đều trân trọng như giữ gìn châu báu, chỉ mặc vài lần. Ngoảnh
đi ngoảnh lại, người đã lớn hơn, không thể mặc vừa được nữa, nhưng cô không bỏ
những bộ quần áo đó đi mà vẫn treo gọn gàng.

Như
Tiêu rất gầy, lại có đôi mắt to trong sáng như biết nói.


lẽ do ảnh hưởng của hoàn cảnh gia đình nên ngoài anh trai ra cô không nói chuyện
với những người khác, tuy thành tích học tập lúc nào cũng đứng đầu lớp nhưng
quan hệ với bạn bè thì lại không được tốt lắm.

Hiện
tại, cô đang trong giai đoạn phát triển chiều cao nên mỗi tuần anh đều mua thêm
ít thực phẩm bổ dưỡng mang về để mẹ nấu cho cô. Vì mẹ không biết dùng thẻ ngân
hàng, nên hàng tháng anh đều đưa tiền cho Như Tiêu cầm, vả lại trí nhớ của bà
cũng ngày càng giảm sút, luôn không nhớ mình đã để tiền ở đâu.

Hôm
qua anh đã xin ông chủ, buổi chiều có thể nghỉ sớm một chút, đầu anh đang rối
như tơ vò vì không biết nên mua thứ gì. Anh cũng đã bảo Như Tiêu tự đi mua đồ,
tuy nói đến mỏi cả miệng, cô cũng gật đầu đồng ý, nhưng chẳng bao giờ tự đi mua
cả. Như Tiêu là một cô gái rất hiểu chuyện, biết hoàn cảnh gia đình nên không
bao giờ tiêu xài hoang phí.

Vừa
đi vừa nghĩ, ngẩng đầu lên đã thấy có hai bóng người đang đứng trước cửa nhà
hàng.

Người
con gái đó cũng có đôi mắt to thuần khiết giống như Như Tiêu.

Khinh
Vãn và Tô Nghệ đã đợi ở đó từ rất lâu, do Khinh Vãn quá căng thẳng, kiên quyết
lôi Tô Nghệ đang ngủ ngon lành ra khỏi giường, đến sớm nửa tiếng đứng đợi ở
đây.

Trong
lúc Tô Nghệ đang càu nhàu, Khinh Vãn phóng tầm mắt ra xa và bắt gặp hình bóng
khiến tim cô loạn nhịp. Trong khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy sự ngạc
nhiên đang hiện rõ trong ánh mắt anh, cuối cùng, cô đã nhìn thấy một cảm xúc
khác ngoài sự lạnh lùng dửng dưng trên mặt anh.

Khinh
Vãn cười thật rạng rỡ, nụ cười mà cô đã cùng Tô Nghệ tập không biết bao nhiêu lần
trước gương: “Chào buổi sáng!”.

Thực
sự là còn rất sớm.

Sau
phút ngạc nhiên, ngay lập tức khuôn mặt Như Sênh lại trở về vẻ lãnh đạm thường
ngày: “Sao các cô lại ở đây?”.

-
“Bọn em cũng làm thêm ở đây”. Cô trả lời rất tự nhiên.

-
“Nghĩa là sao?”.

-
“Nghĩa là… em và Tô Nghệ bắt đầu làm thêm tại đây từ hôm nay!”. Cô mỉm cười:
“Cho nên từ hôm nay trở đi chúng ta không những là bạn học mà còn là đồng nghiệp
nữa!”.

Như
Sênh nhìn cô với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh, anh mím chặt môi, lẳng
lặng móc chìa khóa từ trong túi ra mở cửa. Dường như với anh, hai người phía
sau chẳng khác nào không khí.

-
“Này, này… Phạm Như Sênh!”. Khinh Vãn vội vàng đuổi theo anh: “Hôm qua ông chủ
có nói với em rằng: Em và Tô Nghệ đến sớm một chút để anh hướng dẫn cho quen dần
với môi trường làm việc!”.

Như
Sênh đang thay đồng phục làm việc, không
thèm đếm xỉa đến cô.

Khinh
Vãn vẫn không nản lòng mà còn lượn đến trước mặt anh: “Sao anh không chú ý đến
em? Đợi lát nữa nếu ông chủ đến mà em chưa nắm được nội quy ở đây, bị mắng thì
làm thế nào?”.

-
“Không liên quan đến tôi!”.

Đúng là núi băng mà!

Khinh Vãn thầm rủa nhưng nụ cười vẫn ngọt
ngào: “Anh không hướng dẫn em cũng được, đợi chút nữa ông chủ hỏi, em sẽ nói rằng
anh cố ý không để ý đến chúng em!”.

Đùa gì đây!

Như Sênh trừng mắt nhìn cô: “Cô...”.

- “Em là Tống Khinh Vãn!”. Cô vội vàng
khai báo tên tuổi.

- “Cô Tống”, Như Sênh hít một hơi thật
sâu, nói: “Cô ăn no nên rửng mỡ đấy à, định mang tôi ra làm trò đùa hả”.

- “Em không có!”. Khinh Vãn nhìn anh bằng
ánh mắt vô tội: “Em chỉ muốn kết bạn cùng anh nhưng anh lại không đồng ý nên em
chỉ có thể làm cách này thôi!”.

Theo thói quen, Như Sênh lại mím chặt
môi im lặng, vòng qua trước mặt cô đi làm việc.

Khinh Vãn vội vàng đi theo.

Đồng phạm Tô Nghệ đứng bên cạnh trợn
tròn mắt: Đó là Khinh Vãn mà cô từng quen biết sao? Không thể ngờ được, cô bạn
học Khinh Vãn vẻ ngoài vốn yểu điệu thục nữ, nhưng nội tâm lại… mãnh liệt thế!

Như Sênh bị bám riết, không biết làm thế
nào đột nhiên quay người lại, Khinh Vãn không lường được đã đâm sầm vào ngực
anh.

- “Á!” Như Sênh không kêu thì thôi mà
cô lại kêu lên trước: “Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý!”. Ánh mắt đầy vẻ hối lỗi.

Ngẩng đầu thấy Như Sênh đang trừng mắt
nhìn, Khinh Vãn vội khép nép cúi đầu chẳng dám hé lời. Sao cô lại ngốc thế cơ
chứ, chắc chắn là lại làm anh không vui rồi, vốn dĩ anh đã không ưa cô, bây giờ
một chút thiện cảm ắt cũng chẳng còn!

Trong khi cô đang buồn bã một mình thì
một âm thanh từ ngoài cửa vọng đến, ba người cùng quay đầu nhìn ra, ông chủ
đang từ cửa đi vào, nhìn thấy họ, mắt chớp chớp có chút ngạc nhiên rồi cười
nói: “Như Sênh, hôm nào cũng đến sớm vậy! Tôi quên không nói với cậu, đây là
hai nhân viên mới, cũng là sinh viên trường cậu, tôi bảo họ hôm nay đến sớm hơn
một chút để cậu giới thiệu cho quen dần với công việc!”.

Ông chủ chừng hơn ba mươi tuổi, dáng
người mập mạp, nhìn vẻ ngoài rất có cảm tình, gặp ai cũng cười híp mí cho nên
còn có biệt danh là Phật Di Lặc.

Như Sênh do dự một hồi rồi nói: “Không
thể để Tào Châu hướng dẫn họ sao?”.

- “Cậu ta lúc nào cũng lười chảy thây,
việc của mình còn chẳng xong, sao có thể hướng dẫn các cô ấy được!”. Phật Di Lặc
vừa nói vừa cười ha hả.

- “Ở đây, cậu là người chăm chỉ nhất,
cho nên mới phải nhờ đến cậu, mọi việc trong cửa hàng có cậu là tôi yên tâm nhất
đấy!”.

- “Vâng, em biết!”. Như Sênh gật đầu,
không nói gì thêm rồi quay lại làm việc.

Khinh Vãn ngẩn ra một lúc rồi vội vàng
bám theo.

Tô Nghệ tự giác né vào cạnh ông chủ mà
không đi cùng, cô không muốn làm kỳ đà cản mũi.

Đi đến hành lang đại sảnh, Như Sênh đột
ngột quay người lại lần nữa, Khinh Vãn vội vàng dừng bước mới không đâm sầm vào
anh, trong lòng thầm than: May mà có chuẩn bị trước! Nhưng anh ấy vẫn luôn
không báo trước quay người lại khi người khác không có chút phòng bị nào sao?

Cô muốn cười với anh nhưng ngẩng đầu
lên liền bắt gặp một khuôn mặt lạnh tanh, muốn cười cũng chẳng thể cười nổi.

- “Rốt cuộc cô muốn làm gì hả?”. Như
Sênh mắm môi mắm lợi, gằn lên từng tiếng một.

- “Em đã nói rồi mà, em muốn kết bạn với
anh!”. Cô trả lời đến là thành thực.

- “Nhưng... tôi không muốn kết bạn với
cô!”.

Lời nói thẳng dù không ác ý nhưng cũng
khiến người ta đau lòng.

Hai tay Khinh Vãn nắm chặt lấy nhau,
trong lòng đã bị tổn thương, nhưng nụ cười vẫn ngọt ngào: “Lý do? Lý do vì sao
không muốn kết bạn cùng em?”.

… Không muốn là không muốn, lại còn cần
có lý do ư?

- “Anh không trả lời, tức là không có
lý do… Anh không phải trừng mắt lên với em như thế, em không có ác ý, thực sự
là chỉ muốn làm bạn với anh thôi…”. Nếu có thể, làm bạn trai cũng được! Nhưng
câu đó chỉ có thể nói thầm trong lòng: “Em hứa sẽ không làm lãng phí thời gian
cũng như quấy rầy công việc của anh, như thế vẫn còn không được sao?”.

Lo lắng quan sát sắc mặt của anh, trong
lòng không ngừng than thở: Ôi… Núi băng vẫn là núi băng, cô đã thành khẩn như vậy
mà anh vẫn chẳng có chút biểu cảm nào cả!

Khinh Vãn nghiến chặt răng, nói liều:
“Vả lại người cũng đã ở đây rồi, anh cũng chẳng thể bắt em đi được? Còn nữa, em
chẳng làm việc gì xấu xa đến mức không thể bỏ qua phải không? Hơn nữa… hơn nữa,
cũng không có ai quy định rằng: Anh đi làm được còn em thì không…”.

Anh còn có thể nói gì được nữa?

Như Sênh lực bất tòng tâm, tiếp tục im
lặng rồi quay người bỏ đi, chẳng thèm để ý đến cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3