Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta - Chương 03 - phần 1

Chương 3

Gặp gỡ đâu cần phải quen biết

Năm năm trước…

Ngày quốc khánh mùng một tháng mười,
sau khi về nhà thăm cha mẹ, Khinh Vãn đi tàu đến thành phố G. Năm năm trước vì
cha cô thuyên chuyển công tác nên họ đã chuyển nhà đến thành phố H liền cạnh.

Có rất nhiều học sinh lên xuống tàu, họ
đều vội vã về thăm nhà, đến ngày cuối của kỳ nghỉ sẽ quay lại trường.

Đứng giữa đám đông, nhắn tin cho cha
báo đã đến nơi bình an, Khinh Vãn kéo hành lý hòa vào dòng người chen nhau ra cửa
ga.

Đây là lần đầu tiên cô đi tàu một mình,
trước đó cho dù đi đâu cũng đều do cha đánh xe đưa đi, nhưng bây giờ đã vào đại
học, nhìn bạn bè cùng trang lứa đều đến nhập trường một mình, cô cảm thấy mình
cũng có thể làm được như vậy. Hơn nữa nhà cũng không còn ở thành phố G, tuy đường
không xa lắm nhưng cô cũng không muốn cha mình phải vất vả.

- “Này cô, có đi xe không?”.

- “Này cô, cô đi đâu đấy?”.

Nhà ga luôn luôn hỗn loạn, vừa xuống
tàu đã thấy rất nhiều người đứng giơ biển hoặc lôi kéo khách đang lượn lờ như
ong vỡ tổ.

Tống Khinh Vãn bậm môi quyết liệt kéo
hành lý của mình đi về phía bến xe buýt, cô từng được Tô Nghệ đưa đi một lần
nên vẫn còn nhớ tuyến 202 đi qua trường mình.

Trên xe đã khá đông người, Khinh Vãn
xách hành lý lên, đến khi trả tiền mới phát hiện trong túi mình không có đồng
xu nào, bỗng nhớ ra, ba đồng xu cuối cùng lúc trước ở trên tàu đã mua nước uống
mất rồi.

- “Này bạn, có định lên không? Nếu không
cho mình lên trước nhé!”.

Những sinh viên ở phía sau đang thúc giục,
Khinh Vãn mím chặt môi, khuôn mặt ửng đỏ, vội vàng kéo hành lý dịch sang một
bên để người phía sau tiến lên.

Lục tung túi xách, cuối cùng chỉ tìm thấy
tờ một trăm tệ màu đỏ, lúc đó xe sắp chuyển bánh hơn nữa cũng đã sáu giờ, đây
chính là chuyến xe cuối cùng. Trường của cô ở ngoại ô, cho nên xe buýt đến đó
cũng nghỉ rất sớm.

Cô không biết làm thế nào đành rút tờ một
trăm tệ ra, đến cạnh cửa xe.

Bác tài đã nổ máy nhưng thấy cô vẫn đứng
bên cửa, liền cất chất giọng đặc địa phương hỏi lớn: “Này, rốt cuộc cháu có lên
xe không? Xe sắp chạy rồi đấy!”.

Tiếng nói to như vậy làm cho ánh mắt của
tất cả hành khách trên xe đều đổ dồn về phía cô. Mặt Khinh Vãn đỏ bừng, cô ngẩng
đầu, khép nép nhìn lái xe: “Bác tài, cháu chỉ có một trăm tệ, có thể đi xe được
không?”.

- “…”.

- “…”.

Không gian đột nhiên im bặt, rồi sau đó
tất cả hành khách đều phá lên cười, một nam sinh không kìm được lên tiếng: “Trời
ạ… Bạn này thật ngớ ngẩn, lần đầu tiên tôi thấy một người dùng một trăm tệ để
đi xe buýt. Thật là buồn cười chết đi được...”.

Khuôn mặt Khinh Vãn đỏ bừng, cô bối rối
cúi đầu không biết nói gì.

Đột nhiên bác tài lên tiếng: “Này cô,
không phải cô định đùa đấy chứ? Đi xe buýt chỉ mất có hai tệ, cô đưa tờ một
trăm tệ bảo tôi làm thế nào đây!”.

- “Nhưng... không phải, là cháu không
có mà…”.

- “Này bạn, có định đi không, nếu không
thì mau xuống xe! Đừng làm lỡ thời gian của mọi người!”.

- “…”.

Cô cũng không muốn như thế này, Khinh
Vãn xịu khóe miệng, tủi thân mà chẳng biết làm thế nào, lần đầu tiên ra ngoài một
mình lại gặp tình huống này, cô thấy mình đang rất gay go.

Lúc đó, một chiếc bóng màu đen chắn
ngay tầm nhìn của cô: “Tôi trả thay cô ấy!”, một giọng nói trầm ấm cất lên cùng
với tiếng “loảng xoảng” của đồng hai xu rơi vào hộp đựng tiền.

Khinh Vãn ngạc nhiên ngẩng đầu nhưng cô
chỉ có thể nhìn thấy lưng người đó, một hình ảnh rất bình thường, nhưng chỉ
trong phút chốc đã khắc sâu vào tâm trí cô. Bóng tịch dương ngoài cửa sổ bao
trùm lấy anh, khiến cô cảm thấy tất cả mọi người như không hề tồn tại, chỉ có
bóng hình đó sinh động đến không ngờ.

Cô không thể nhìn thấy diện mạo của vị
ân nhân vì bị bác tài cằn nhằn khiến cô cuống cả lên, cũng chẳng nghĩ được gì
nhiều, vội vàng nhấc hành lý lên xe.

Trong xe không còn chỗ trống, Khinh Vãn
đứng dựa vào cửa không dám tùy ý quan sát xung quanh, vừa rồi đã đủ làm cô mất
mặt, hiện tại cô vẫn cảm nhận được những cái nhìn nóng như lửa của mọi người.

Cô chẳng hề biết rằng, ánh mắt của một
số người không phải vì màn kịch ban nãy, mà là cuối cùng họ cũng có thể nhìn rõ
dung mạo của cô gái đã dùng tờ một trăm tệ để đi xe buýt - đôi mắt mênh mang
như nước mùa thu, khuôn mặt trắng trẻo đầy vẻ yêu kiều kỳ lạ, tóc đuôi gà giản
dị, không hề trang điểm nhưng lại toát lên vẻ đẹp thuần khiết.

Trên thế giới này đầy rẫy những gương mặt
được bôi vẽ như yêu nữ, có thể thấy một cô gái có vẻ đẹp mộc mạc như thế này quả
thực rất hiếm có. Các chàng trai càng thêm hối hận tại sao lúc trước lại cười cợt
mà không đóng vai “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Lúc xuống xe, Khinh Vãn lại một lần nữa
nhìn thấy bóng dáng của chàng trai đó, tay nắm chặt hành lý định vượt lên trước
để cảm ơn, nhưng người đó hình như đang rất vội, vừa xuống xe là băng qua đường
luôn, vội vã đến trạm xe buýt phía đối diện.

Chàng trai vừa quay đi thì Khinh Vãn bị
một đôi bàn tay khua khua trước mặt che khuất mất tầm nhìn, quay người lại, thì
ra Tô Nghệ đã ra tận cổng trường đón cô.

Khinh Vãn cười thật tươi với cô ấy,
nhưng khi cô định ngoái đầu nhìn về phía đối diện thì đã không thấy bóng của anh
đâu nữa.

- “Này, cậu nhìn cái gì thế?”. Tô Nghệ
hiếu kỳ nhìn theo nhưng chẳng thấy gì ngoài bến xe buýt vắng teo.

- “Làm gì có gì”. Khinh Vãn quay về
phía Tô Nghệ, “Cậu đợi tớ lâu chưa?”.

- “Cũng không lâu lắm, tớ có kéo đến một
“cửu vạn” bất đắc dĩ đấy”. Tô Nghệ vỗ vỗ vào lưng một người: “Là cậu ấy tự nguyện
đến, tớ không hề ép đâu nhé!”.

Thang Bồng không biết đã đứng sau lưng
Tô Nghệ từ lúc nào.

- “Không thể nói thế được, thực ra mình
cũng đến đón bạn, tiện đường mà!”. Thang Bồng cười rạng rỡ, dáng anh cao lớn, nụ
cười ấm áp như ánh mặt trời khiến không ít thiếu nữ phải quay lại ngoái nhìn.

Thang Bồng là đại thiếu gia của trường
đại học H, bố là viện trưởng Viện Thiết kế, mẹ là chủ nhiệm phòng Giáo vụ, với
gương mặt tuấn tú, anh đã khiến nhiều cô gái ở trường H mê đắm. Nhưng từ khi gặp
Tống Khinh Vãn, anh như dính phải bùa mê của cô, ai cũng nhận ra anh rất thích
Khinh Vãn. Nhưng Thang Bồng không giống những thiếu gia đào hoa trong các bộ
phim truyền hình ngày ngày lái chiếc xe sang trọng, tặng những bó hoa hồng lớn
và tiêu những khoản tiền khổng lồ. Khi Tô Nghệ hỏi anh sao không chủ động và
tích cực thêm một chút, anh trả lời cô bằng một câu xanh rờn: “Phải tự nhiên, cậu
không biết thế nào là tự nhiên hả?”.

Vừa dứt lời, đằng sau một giọng nam vọng
tới: “Anh cả, anh đến đón em thật đấy à? Lúc nãy nhận điện thoại, em còn tưởng
hôm nay là ngày cá tháng tư đấy!”.

Ba người quay lại, một anh chàng mặt đầy
mụn trứng cá đang nhe răng cười tiến đến trước mặt Thang Bồng, anh chàng cười
ha hả và nói: “Để em kể cho anh nghe một chuyện nhé, lúc nãy khi đi xe buýt có
một cô gái quá là buồn cười, cầm tờ một trăm tệ để đi xe buýt nhé. Đúng là lần
đầu tiên gặp một chuyện nực cười như thế…”.

Câu sau đuối dần và sự phấn khích cũng
giảm đi thấy rõ, anh chàng mặt trứng cá đó nhìn Khinh Vãn đang đỏ mặt bên cạnh,
ngại ngùng nhìn Thang Bồng nói: “Anh cả, đây… đây là bạn anh à?”.

Tô Nghệ thấy hơi kỳ lạ, đánh mắt sang
Khinh Vãn đang đứng bên cạnh hỏi: “Khinh Vãn, mặt cậu sao đỏ vậy? Ốm à?”.

- “…”. Khinh Vãn bối rối cúi đầu.

Tô Nghệ chẳng kiêng nể nói luôn: “Không
lẽ, người cầm tờ một trăm tệ đi xe buýt chính là cậu à?”.

Đầu Khinh Vãn càng cúi thấp hơn, chỉ tiếc
không có cái lỗ nẻ nào để cô chui xuống.

Thang Bồng là người thông minh nên đã
nhận ra vẻ bối rối của Khinh Vãn, liền ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, lập tức đứng
lên: “Ấy, cũng chẳng còn sớm nữa, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đã rồi đưa các cậu
về sau nhé? Hôm nay mình mời!”.

Tên Mặt Mụn Trứng Cá đang đứng bên cạnh
bắt được tín hiệu liền phản ứng ngay, anh ta vừa cười vừa nói: “Đúng đấy, đúng
đấy, anh Thang đây mời cơm, chúng ta không đi sao được!”.

Khinh Vãn vốn chẳng muốn đi, ngoài Tô
Nghệ ra, hai chàng trai kia cô đều không quen, hơn nữa cô lại là người
thích yên tĩnh. Nhưng hình như Tô Nghệ
và anh bạn tên Thang Bồng có vẻ rất thân thiết, còn anh bạn kia thì vỗ vào vai
Thang Bồng cười ha hả đồng ý, Khinh Vãn chẳng thể từ chối, cô đành đi cùng bọn
họ.

Thế là bốn người bắt xe đến một nhà
hàng cao cấp nhất trên con đường phồn hoa cạnh trường học.

Nhà hàng này làm ăn rất tốt, vì ở gần
trường học, trang trí hào nhoáng nên đã trở thành điểm hẹn hò thích hợp nhất của
các đôi tình nhân. Rất nhiều sinh viên trong dịp sinh nhật cũng đều đến đây đặt
chỗ. Đặc biệt là dịp cuối tuần, các hoạt động đoàn thể của nhà trường, các lớp
học thêm, người trong và ngoài trường ra vào không ngớt. Đa số mọi người đều
không thích cuối tuần dùng cơm trong trường, đặc biệt là những đôi tình nhân, bận
rộn cả tuần cũng phải xả hơi một chút, thế là đi bộ hoặc ngồi xe buýt đến đây hẹn
hò, thanh niên mà, tinh lực dồi dào cũng chẳng biết làm gì cho hết.

Thực ra nơi này làm ăn tốt như vậy còn
vì một lý do đặc biệt, đó là nhà hàng có một phục vụ rất đẹp trai, đây là điều
mà ai cũng biết.

Bốn người chọn ngồi bên cạnh cửa sổ,
người phục vụ lịch sự đến trước mặt họ: “Xin hỏi, các vị dùng gì ạ?”.

Giọng nói này…

Khinh Vãn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, một
gương mặt anh tuấn phi phàm xuất hiện trước mắt cô.

Trên mặt anh ta vẫn còn vương nụ cười lịch
sự, từ góc độ cô ngồi có thể thấy rõ ràng khuôn mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ và
chiếc cằm xương xương của anh. Nụ cười của anh có vẻ lịch sự nhưng cảm giác thật
xa cách.

Chàng trai như thế này cũng biết giải
vây giúp người khác sao?

Trong lúc cô đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì
Thang Bồng đã đẩy thực đơn qua: “Hai người đẹp, các cậu thích gì thì gọi nhé!”.

- “… Không cần thiên vị như thế chứ!”.
Tô Nghệ với lấy một cuốn thực đơn khác: “Tớ cũng muốn gọi!”.

- “Cậu không thể dịu dàng một chút à?”.
Thang Bồng lườm cô một cái, “Còn nữa… Mình thiên vị lúc nào, chẳng phải đã nói
là hai người đẹp đấy thôi!”.

- “Hừ!”. Tô Nghệ bĩu môi rồi quay sang
cười với Khinh Vãn bên cạnh: “Này, này, xem đi, cậu thích ăn gì? Chọn toàn món
đắt vào! Anh chàng này có vẻ nhiều tiền đây, không thể không “chém” được, người
nghèo như chúng ta, suốt học kỳ được ăn uống thịnh soạn mấy lần”.

Thang Bồng nhìn cô: “Xin đừng tự coi
mình là dân tị nạn được không?”.

Tô Nghệ nhún vai, thè lưỡi làm mặt xấu.

- “Khinh Vãn, cậu gọi đi, thích ăn
gì?”.

Tâm tư của Khinh Vãn không tập trung ở
đây nên cô vội nói nhỏ: “Gì cũng được mà!”. Dù sao cô cũng không muốn ăn, việc
cô đang muốn làm là trả lại tiền cho anh chàng phục vụ đang đứng ở phía trước
kia. Nhưng hiện giờ cô chẳng có lấy một đồng tiền lẻ, đợi tí nữa vay của Tô Nghệ
cũng được.

Chẳng biết tại sao, nghĩ đến việc chút
nữa có thể nói chuyện với anh mà tim cô cứ nhảy loạn lên.

Trong khi cô đang mơ mộng thì Tô Nghệ
đã gọi ra một bàn đầy đồ ăn.

Thang Bồng hỏi vặn: “Tớ nợ cậu à? Sao
“chém” tớ thế?”.

Tô Nghệ cười khúc khích: “Cậu không nợ
tiền tớ, nhưng cậu nợ tớ một thứ khác… Dù thế nào thì “chém” cậu cũng là chuyện
đúng với đạo lý!”.

- “Thế cậu nói đi, tớ nợ cậu cái gì?”.

- “Không nói!”. Tô Nghệ đẩy trả thực
đơn tỏ vẻ rất đắc chí, cho dù Thang Bồng có hỏi thế nào, cũng không nói cho anh
biết rốt cuộc anh nợ cô điều gì.

Sau khi gọi đồ ăn xong, phục vụ thu lại
thực đơn và rời đi.

Anh chàng Mặt Trứng Cá bên cạnh Thang Bồng
lại ba hoa với vẻ thần bí: “Các cậu biết không? Bồi bàn lúc nãy là sinh viên
năm thứ hai của đại học H, hơn nữa còn rất nổi tiếng ở trường đấy!”.

- “Người nổi tiếng?”, tám chuyện thì Tô
Nghệ hăng hái nhất: “Người nổi tiếng nào? Những người nổi tiếng trong trường tớ
đều biết rất rõ, chỉ là chưa bao giờ gặp mặt thôi!”.

- “Phạm Như Sênh, nghe qua chưa? Tài
năng của khoa Y đấy, anh ta đẹp trai tài giỏi, con gái trường H theo đuổi anh
ta có thể xếp hàng dài từ trường mình ra đến phố đi bộ!”.

- “Anh ta chính là Phạm Như Sênh sao?”.
Mắt Tô Nghệ tròn xoe như thể nhặt được của báu: “Sao lúc nãy cậu không nói sớm,
tớ ngưỡng mộ anh ấy từ lâu rồi. Biết sớm như vậy lúc nãy đã ngắm anh ta kỹ hơn,
nghe nói đối với mọi người anh ta rất ân cần lịch thiệp, nhưng lại toát lên một
cảm giác xa cách. Con trai như thế là hấp dẫn nhất!”.

- “Keng” nghe thấy tiếng động, ba người
cùng lúc quay về phía phát ra âm thanh - Tống Khinh Vãn.

Tô Nghệ hỏi: “Sao vậy?”.

- “Không… không sao”. Sắc mặt Khinh Vãn
hơi nhợt nhạt: “Không cẩn thận nên làm rơi muôi múc canh ấy mà!”.

Dứt lời liền cúi xuống nhặt lên.

Cả ba người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ
lạ.

Một lúc sau, thức ăn được bê lên.

Khinh Vãn nhìn chằm chằm vào đôi bàn
tay mảnh mai cẩn thận bưng thức ăn, Phạm Như Sênh… anh thực sự là Phạm Như Sênh
ư? Đó chẳng phải cái tên vô cùng thân thuộc với cô sao?

Đúng là anh ấy không? Cậu bé trong ký ức
của cô.

Anh ấy ưu tú như thế, vì kiếm tiền đi học
mà đến đây làm thêm sao?

Nhìn những động tác thuần thục của anh,
trong lòng Khinh Vãn dậy lên những cảm xúc lạ lùng.

- “Mời quý khách dùng bữa!”, giọng nói
trầm lắng kéo dòng cảm xúc của cô trở lại.

Khi định thần trở lại, anh đã quay đi.
Chỉ kịp thấy một chiếc bóng tuyệt đẹp dưới ánh đèn ấm áp.

Có người mặc đồng phục làm việc cũng có
thể đẹp đến thế sao?

- “Này, này…”, đột nhiên một bàn tay
huơ huơ trước mặt khiến cô giật cả mình, Tô Nghệ đang nhìn cô với ánh mắt lạ
lùng.

- “Cậu sao vậy?”.

- “Tớ làm sao? Tớ mới phải hỏi cậu làm
sao đấy!”. Tô Nghệ nhíu mày: “Tớ nói này tiểu thư Tống Khinh Vãn xinh đẹp của
chúng ta, không phải cậu định gia nhập vào Đội ngũ xếp hàng đấy chứ?”.

- “Gì mà Đội ngũ xếp hàng?”.

- “Mặt Trứng Cá chẳng vừa nói đấy thôi,
các cô gái theo đuổi Phạm Như Sênh có thể xếp thành hàng dài từ trường ta ra đến
phố đi bộ!”.

Mặt Khinh Vãn bất chợt đỏ bừng, cúi đầu
làm ra vẻ như đang chú ý đến bộ đồ ăn trước mặt: “Cậu nói linh tinh gì thế,
chuyện này đâu thể đùa được!”.

- “Hi hi…”. Tô Nghệ vẫn chẳng kiêng nể
tiếp tục nói: “Khinh Vãn nhà chúng ta đúng là cô gái hay thẹn thùng, nếu như cậu
lọt vào mắt xanh của người ta thì tớ sẽ cổ vũ cho cậu! Anh chàng Phạm Như Sênh
này cũng rất được mà!”.

- “Cậu nói bớt đi một câu thì không chịu
được hả?”. Thang Bồng ngồi đối diện đang “chiếu tướng” Tô Nghệ bằng ánh mắt u
ám.

Tô Nghệ ngẩn ra, rồi lại tiếp tục cười
nói, “Có người đang ghen kìa!”.

Lúc ăn, tâm tư Khinh Vãn cũng để ở đâu
đâu, chỉ có ba người kia là cười nói không ngớt, cô thi thoảng chỉ góp vào dăm
ba câu. Phải khó khăn lắm mới ăn xong, khi bốn người đứng dậy định ra về, Khinh
Vãn vội vàng nói nhỏ vào tai Tô Nghệ: “Tiểu Nghệ, cậu có xu hai tệ không? Cho tớ
vay đi!”.

- “Xu hai tệ?”. Tô Nghệ lộn ngược túi,
đến một hào cũng chẳng có, cô cười với vẻ nịnh nọt, vỗ vỗ vào vai Thang Bồng:
“Này, cậu có xu hai tệ không? Người đẹp cần kìa!”.

Anh hất tay cô ra rồi mỉm cười đưa cho
Khinh Vãn xu hai tệ vừa lấy ra từ trong túi: “Đây này!”.

- “Cảm ơn!”. Khinh Vãn tươi cười nhận lấy:
“Mình sẽ trả lại cậu!”.

Thang Bồng cười càng tươi hơn: “Được
thôi, mình sẽ đợi!”.

Tô Nghệ chớp chớp mắt: “Có hai tệ, sao
cậu lại nhỏ mọn như vậy?”.

Thang Bồng lườm cô một cái với hàm ý “Cậu
thì hiểu cái gì?”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3