Đánh cược với yêu thương - Chương 12

12. Lời tình lơ lửng

Có đôi khi giấc mơ kết thúc, nhưng
ngọt ngào vĩnh viễn không tan.

Phong

Mọi chuyện bắt đầu từ status tưởng
như chỉ mang tính chất tự sướng của cậu trên facebook.

“Nhiều lúc ước, giá có một cô gái
dám bám càng mình lên vùng cao phương Bắc, chắc mình cũng dám bỏ hết mọi thứ để
đi ngay bây giờ. Chà, mơ thì vẫn mãi chỉ là mơ.”

Status nhận được bao nhiêu comment qua lại vô thưởng
vô phạt, nhưng chỉ có mỗi một dòng thật sự có ý nghĩa.

“Đi không?”

Phong sững người. Người hỏi là cô gái trong mộng của
cậu.

Vân

Vân vừa chia tay người yêu, lại đúng vào mùa hè, mùa
của sự rãnh rỗi và nông nổi. Cô thèm đến điên người cái cảm giác được đi đâu đó
thật xa, hướng tầm mắt mình ra khỏi những tòa nhà lạnh lùng chọc trời và giữ
sạch buồng phổi khỏi bầu không khí đặc sệt bụi bặm, hóa chất. Cô muốn sự tự do,
trong lành và kỳ diệu, những thứ xa xỉ đối với một thành phố chật ních người.

Ngay khi đọc những dòng đó của Phong, cô biết ngay
đó là thứ mình cần.

“Đi không?”

Hai từ tưởng đơn giản nhưng tay cô lại run run khi
gõ chúng. Ai cũng hiểu chuyện gì có thể xảy ra trong một chuyến hành trình chỉ
có một nam, một nữ, đặc biệt khi người con trai lại có chút tình cảm với người
con gái.

Vân biết chứ, Phong có tình cảm với Vân lâu rồi. Qua
ánh mắt Phong nhìn cô, qua sự bối rối đáng yêu mỗi khi cậu quan tâm cô, qua
những lời nói ấm áp mà cậu dành cho cô, qua cái nắm tay se sẽ khi cậu chủ động
dắt cô sang đường, những cái choàng vai siết nhẹ mỗi khi cô chớm buồn, cái xoa
đầu động viên mỗi khi cô mệt mỏi. Nhưng cô nghĩ có lẽ mình vẫn chưa chuẩn bị
tâm lý để bắt đầu tình cảm mới mẻ này.

Lời
hứa

Phong: “Cậu dám tin tưởng tớ à?”

Vân: “Ừ, tớ tin cậu chứ…”

Chỉ như vậy, một lời hứa ngầm đã được thiết lập. Lời
hứa nhẹ như gió nhưng lại nặng tựa một pháo đài kiên cố. Một cái móc tay mà
Phong biết cậu sẽ không thể nào gỡ ra được.

Lời hứa của người trưởng thành.

Vân hoàn toàn tin tưởng để mặc Phong lên kế hoạch
cho mọi thứ. Phong đã đến đây nhiều lần, kết giao với nhiều người bạn ở đây,
thông thuộc đường đi, tuy vậy lần này Phong tốn rất nhiều công sức chuẩn bị cho
chuyến đi. Những đêm nửa thức nửa ngủ hoàn thành cả đống việc, nỗi lo lắng cho
chuyến đi cứ len vào tâm trí cậu. Một cửa ải quan trọng mà cậu luôn phân vân,
có nên báo cho Vân biết rằng bọn họ có thể sẽ gặp mưa khi lên đến Hà Giang hay
không? Nhưng cuối cùng cậu quyết giấu kín. Vì có thể cô sẽ đòi hoãn lại, và rồi
chuyến đi sẽ dần trôi vào quên lãng, không bao giờ xảy ra. Cậu không muốn như vậy.

Buổi tối trước khi lên đường, Phong háo hức khác
thường. Giấc mơ được cùng cô gái mình yêu thương chu du đến một nơi thật xa giờ
đã thành hiện thực.

Chiếc
ôm lửng lơ

Đêm đầu tiên trên xe, Phong thật sự không ngủ nổi.
Phải rồi, làm sao mà ngủ được khi cô gái cậu yêu mến đang nằm sát bên. Phong
quen Vân gần hai năm, khi cô tham gia vào lớp kiếm đạo cậu đang theo học và cậu
được phân công hướng dẫn thêm cho cô. Hình ảnh cô gái cao gầy, tóc ngắn, có
chiếc răng khểnh rất duyên, ngày qua ngày giống như những nhát kiếm, phập một
cái, đâm sâu vào tim cậu và để lại những dấu vết không sao xóa nhòa. Dù biết
rằng Vân lớn hơn cậu một tuổi và đã có người yêu, nhưng vậy thì đã sao? Điều đó
không hề làm vơi đi tình cảm yêu mến mà cậu dành cho cô.

Ngắm nhìn Vân đang chợp mắt, cảm giác bình yên và
lâng lâng cứ vây kín Phong. Cậu lấy hết can đảm choàng tay ôm lấy Vân, hững hờ
thôi, như đang che chắn cho cô được yên giấc ngủ, như chỉ để tìm chút hơi ấm và
cảm nhận được cô trong vòng tay mình. Vân quay mặt đi, nhưng cô không xoay
người. Phong mỉm cười, trái tim ấm áp. Cậu tin rằng, nếu cứ như thế này thì dù
xe có chạy một mạch thêm ba ngày nữa cậu cũng vui lòng.

Mưa

Hà Giang đã thực sự chào đón bọn họ bằng cơn mưa rào
buổi sáng hôm sau. Trái với lo lắng của Phong, Vân dường như cũng chuẩn bị sẵn
tâm lý cho điều này, cô vui vẻ mặc áo mưa và cùng cậu lên đường, đúng chất “dân
chơi không sợ mưa rơi”. Cũng may là mưa ngớt dần, rồi đến đầu giờ chiều thì
tạnh hẳn. Trời lại trong xanh và rất đẹp.

Bát Đại Sơn. Rừng thông Yên Minh. Cao nguyên đá Đồng
Văn. Lũng Cú.

Những vạt nắng lung linh, hàng đá núi nối nhau đến
tận chân trời, đường đi quanh co như tranh vẽ. Cảnh đẹp ở Hà Giang, có tả mãi
cũng chẳng hết được.

“Lại đây chụp ảnh cùng tớ nào.”

Giọng Vân thật háo hức. Sống ở thời đại mà công nghệ
phát triển vượt bậc thật tốt, bằng chế độ chụp ảnh tự động, những khoảnh khắc
chung của cả hai đã được ghi lại trong các bức ảnh mà không cần ai trợ giúp.
Bọn họ tạo đủ tư thế, vừa oai hùng vừa buồn cười để vui vẻ cùng nhau.

Nắng nhảy múa trên gương mặt Vân, lấp lánh và sáng
bừng như nụ cười của cô. Phong mỉm cười vẩn vơ, hạnh phúc.

Đêm

Vân có một nhược điểm, đó là dẫu có dãi nắng dầm mưa
cực khổ thế nào cô cũng không ngại, nhưng lại nằng nặc đòi ở một khách sạn đẹp
đẽ cho bằng được. Thế là Phong phải lòng vòng trong thị trấn tìm nơi vừa ý Vân.

Lần đầu tiên bọn họ ở cùng phòng. Vân nhanh chóng
xua Phong về chỗ ngủ, rồi cô buông màn, như vạch ra ranh giới cho hai người.

Một chiếc màn để làm ranh giới, xem ra ranh giới này
thật sự rất mỏng manh.

Phong nằm ngoài màn, suy nghĩ nếu cậu phá bỏ làn
ranh giới này thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cô sẽ là của cậu? Hay cả hai không còn
lại gì cả, kết quả cho sự tín nhiệm đã bị phá vỡ, như quả cầu pha lê trong
suốt, tưởng chừng như cầm chắc trong tay là vậy mà một khi rơi, cũng sẽ nát tan
thành nghìn mảnh, vĩnh viễn không thể phục hồi.

Chợt nhớ ra chiếc thẻ điện thoại vừa mua nằm trong
ba lô của cô, cậu muốn chui vào để lấy nhưng chần chừ lại thôi, sợ cô hiểu lầm
và nghĩ linh tinh. Rồi Phong quay sang hướng khác, nhắm mắt gọi giấc ngủ tìm
về.

Con
đường mưa

Sáng hôm sau, trời lại mưa. Đường thì rõ là trơn mà
cả hai lại quyết định đi leo núi. Cả quả núi chỉ có hai người bọn họ, cảm giác
thật ngạo nghễ.

Vân vịn vào tay Phong, rón rén bước đi vì sợ ngã.
Nhìn người con trai phía trước đang cố sức che chở cho mình, cô thấy lòng ấm áp
kỳ lạ, dù lẽ ra nó phải rất lạnh lẽo mới đúng, vì chẳng phải người cô đang run
cầm cập đó sao?

Vân mỉm cười an lòng khi nhớ lại đêm hôm qua. Cô có
chút ngại ngùng nên giả vờ lăn ra ngủ, và quả nhiên Phong đã giữ lời hứa với
cô, nhưng rồi cô chợt thắc mắc, nếu cậu ấy không giữ lời thì kết quả sẽ ra sao
nhỉ?

“Cậu biết không, con đường này mang tên là Hạnh Phúc
đấy.”

Phong nói to mà không quay nhìn lại. Có lẽ mặt cậu
ấy lúc này đang biểu lộ những cảm xúc không muốn cho Vân thấy.

“Thật không? Sao lại có tên như thế nhỉ?”

“Có lẽ người đặt tên này lúc đó cũng đang trong tình
cảnh giống chúng ta chăng?”

Cô bật cười. Cô không biết đây có được gọi là hạnh
phúc không, nhưng cô biết rằng mình có cảm thấy vui vẻ và ngọt ngào. Rồi cô lại
tự hỏi chuyện giữa cô và Phong sẽ đi đến đâu, khi cô đang muốn cứng cỏi tự vượt
qua nỗi buồn cũ mà không níu lấy ai làm phao cứu thương cho mình, và khi Phong
cứ gần sát ở bên cô thế này mà vẫn không nói lời yêu cô. Cô thấy mình quá mâu
thuẫn, cuối cùng cô có muốn cậu nói yêu mình hay không?

Đến một nơi trồng rất nhiều ngô, đi giữa ruộng ngô
thênh thang, hai bên xa xa là những dãy núi xanh hùng vĩ, mưa lất phất trong
gió. Đẹp đến mê hồn.

“Cõng tớ đi!”

“Cũng được, nhưng phải trả công tớ bằng một bài hát
đấy.”

Thế là Phong cõng Vân trên lưng, Vân thì thầm bên
tai cậu bài hát Con đường mưa.

Nếu ngày xưa bước đi nhanh qua con đường mưa

Thì anh đã không gặp người.

Nếu ngày xưa em nhìn anh nhưng không mỉm cười

Thì anh đã không mộng mơ

“Tớ ghi âm nhé!”

“Sao thế?”

“Hát gì mà như trẻ con hát, vừa nũng nịu vừa vui vẻ,
vừa trong sáng vừa dễ thương, đáng yêu không thể tả. Sau này, mỗi khi buồn chán
tớ sẽ đem ra nghe, bảo đảm vui lại ngay.”

“Nghe hoài sẽ chán ngấy cho xem.”

“Nghe cả ngàn lần cũng sẽ không chán.”

Vân bật cười. Tiếng cười và lời hát theo gió thấm
đẫm yêu thương.

Đoạn
đường cuối

Bảo Lạc. Tĩnh Túc. Rừng quốc gia Pia Oắc. Đi thêm
chút là tới Bắc Kạn.

Đêm. Chẳng màn muỗi gì nữa cả. Vân nằm bên cạnh
Phong, tâm sự với cậu cả đêm cho đến khi mệt rũ và lăn ra ngủ. Phong bước ra,
nhìn trời đêm Bắc Kạn, rồi quay lại nhìn cô bạn đồng hành đang mỉm cười say
giấc.

Rõ là trước giờ bọn họ có mối quan hệ trên mức bạn
bè, tuy nhiên cũng không hẳn có điểm dừng nào đó ở vị trí ấy. Vân tâm sự với
Phong hầu hết những chuyện linh tinh, ẩm ương trong cuộc sống của cô, nhưng
Phong vẫn nhận ra cô luôn đóng kín cánh cửa của căn phòng cuối cùng, nơi chất
chứa những nỗi niềm sâu thẳm nhất. Cậu chẳng khó để nhận ra đôi mắt lúc nào
cũng như đang cười kia u tối hẳn những khi cô một mình, hoặc giả cô tưởng rằng
cô chỉ có một mình.

Đến khi nào cô mới sẵn sàng mở cửa cho cậu bước vào
đây?

Phong chợp mắt sau Vân, nhưng cậu lại là người thức
dậy trước. Cậu kéo rèm để ánh bình minh chiếu rọi lên khuôn mặt Vân. Thật đẹp.
Và chút nữa cậu đã không thể kìm nén khi nhìn thấy cô nằm ngủ ngay trước mặt
mình. Nhưng cũng chỉ có thể vuốt má thật nhẹ đánh thức cô ấy dậy, ngồi bên
giường nói chuyện cho cô tỉnh và khẽ ôm cô.

Giống như ôm tạm biệt, tạm biệt những thời khắc gần
gũi đến khó tin. Thật sự, ngay lúc đó, Phong cảm thấy vô cùng yêu Vân, quên hết
những suy nghĩ trong đầu. Cậu chỉ muốn ôm cô thật lâu, thật lâu mà thôi.

Có đôi khi những giấc mơ kết thúc, nhưng ngọt ngào
vĩnh viễn không tan.

Trên đoạn đường cuối cùng quay trở về Hà Nội, Vân cứ
ngả đầu lên vai Phong.

“Cậu có thấy ba ngày vừa qua trôi quá nhanh không?”

“Vì cậu vui vẻ, và tim cậu chứa đựng quá nhiều ký ức
đẹp nên cậu mới thấy nó trôi nhanh thế đấy.”

Trước cửa nhà Vân.

“Xem kìa, mặt cậu đỏ gay rồi.” Phong bật cười, nhìn
Vân trìu mến.

“Cảm ơn cậu vì đã tặng tớ những ngày tuyệt vời vừa
qua.”

“Tớ phải cảm ơn cậu mới đúng, người bạn đường “xịn”
nhất mà tớ từng đồng hành.”

Cậu
có chờ tớ không?

Vân cóp những tấm ảnh chụp suốt ba ngày qua vào máy
tính. Cô cũng xem lại những đoạn clip bọn họ quay ngẫu nhiên, bật cười vì những
đoạn đối thoại không đầu không cuối. Nhưng rồi cô chợt chú ý đến một đoạn video
rất lạ. Rõ ràng cô không hề quay nó.

Đó là khung cảnh trên con đường Hạnh Phúc.

“Cậu đợi chút, tớ chạy đến phía trước xem đường có
đi được không?”

Giọng của Phong vang lên, và cô nhớ lúc ấy cô nói
muốn ngồi nghỉ ngơi chốc lát trong lúc ngắm cảnh vật xung quanh đang chìm đắm
trong sương mờ. Phong cứ thế bước đi, không tắt camera. Rồi đến một chỗ mịt mờ,
chỉ có tiếng gió thổi ù ù, khi cô tưởng rằng không còn gì nữa, định tắt đi thì
cô lại nghe giọng nói ấy cất lên.

“Tớ không biết lúc nào cậu xem được đoạn video này,
và vì gió gào thét thế này, chẳng rõ cậu có nghe được lời tớ hay không nữa. Tớ
yêu cậu, yêu cậu nhiều lắm. À, chẳng phải ai cũng có thể nghe được lời tỏ tình
trên con đường Hạnh Phúc đâu đấy. Nên dù có như thế nào, chỉ mong cậu sẽ nhớ
lời tớ nói.”

Đoạn video kết thúc, Vân tròn mắt và bần thần mãi.
Sau đó cô chợt mỉm cười.

Cô cầm điện thoại, gửi cho Phong một tin nhắn.

“Cậu, người đầu tiên và có lẽ là duy nhất mang lại
cho tớ một cảm giác thật đặc biệt, không bao giờ tớ có thể quên. Cậu sẵn sàng
chờ đến khi trái tim tớ vẹn nguyên trở lại chứ? Nếu có cơ hội, chắc chắn tớ vẫn
sẽ đồng hành cùng cậu mà không hề hối tiếc.”

Cậu sẽ chờ tớ chứ, Phong?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3