Không là Neverland - Chương 08 - 09
Chương VIII. Đừng nhìn nhau lần cuối...
Đôi bạn không còn trẻ
làm náo động cả một góc quán kem trong khu thương xá cao cấp bằng những trận
tranh giành “phần này của tôi phần kia của anh” xen lẫn những tiếng cười giòn
tan. Bỗng... Rượu chống cằm nhìn Sex chăm chú:
- Này! Anh chắc có nhiều
kinh nghiệm yêu đương lắm nhỉ?
- Không nhiều! - Rất
nhanh, Sex thu lại nét mặt hào hứng. - Bỗng dưng lại hỏi tôi chuyện này, có ý
gì?
- Tên anh là Sex mà!
- Sex thì liên quan gì
đến tình yêu?
Rượu lườm Sex, giọng
giảng đạo:
- Sao lại không? Tình
yêu biến sex thành sự kết nối cảm xúc tuyệt vời nhất. Sex không tình yêu khác
gì tự thủ dâm.
Chỉ kịp bật hai từ “Cái
gì?” xong Sex ôm bụng cười điên đảo. Anh véo vào má Rượu:
- Thế thiên thần cô độc
của tôi đã yêu mấy trăm lần rồi?
- Chưa lần nào!
Nếu với một đối tượng
khác, Sex sẽ nghi vấn nhưng Rượu với đôi mắt trong veo thì anh nhất định tin.
Anh thôi cười, ngẫm sâu thì câu triết lý “cùn” ấy không hẳn là vô lý...
- Từ đâu mà cô cho rằng
sex và tình yêu phải sánh đôi?
Rượu cười bẽn lẽn:
- Tôi xem phim, đọc tiểu
thuyết rồi kết hợp vào những chuyện tình đã diễn ra xung quanh cuộc sống. Không
đúng à?
Sex khoanh tay lên bàn,
dáng vẻ nghiêm trang, mắt nhìn rất sắc:
- Nếu xét trong tình yêu
thì điều cô nói là không sai. Tuy nhiên, cuộc sống này để tìm được tình yêu
nghiêm túc của đời người thì quả thật khó, những mối quan hệ từa tựa tình yêu
thì nhiều vô kể, nhất là với đàn ông. Sex trong trường hợp này sẽ trần trụi như
chính chữ “tình dục” đại diện cho nó. Hiểu chứ thiên thần đơn độc?
Thoáng suy ngẫm, Rượu
nhíu mày cắn môi:
- Anh nghĩ sao nếu một
cô gái sau hơn mười năm gặp lại người cũ vẫn cảm thấy đau? Đó là tình yêu hay
chỉ là ngộ nhận?
Hơi nhoài người về phía
trước, Sex dùng ngón tay trỏ xoa nhẹ vào vùng da giữa hai đầu chân mày của
Rượu:
- Cô làm ơn đừng nhăn
mặt, hình ảnh ấy khiến tôi cảm thấy nặng nề.
Đợi cơ mặt Rượu dãn ra,
anh chậm rãi từng câu chữ nhưng nét mặt anh lại có mấy phần nặng nề:
- Có lẽ tôi biết cô gái
và người cũ hơn mười năm trước mà cô đang nhắc đến. Tôi có thể khẳng định,
“người cũ” chưa từng và sẽ không bao giờ yêu cô gái ngày xưa ấy. Hầu hết đàn
ông chúng tôi có lập trình não bộ rất lạ, nếu đã xác định không yêu một người
thì điều đó mãi mãi khắc sâu vào tiềm thức. Cũng giống phụ nữ thường không quên
được những mối tình sâu nặng, nhất là tình phụ.
Nhìn Sex với vẻ ngưỡng
mộ, Rượu gật gù:
- Anh nói cứ như một nhà
tâm lý học...
- Bọn tôi học Y và được
huấn giảng cả tâm lý học nên có hiểu biết khái quát đôi điều.
- Bọn tôi?
- Tôi và Điên!
Rượu tròn mắt kinh ngạc:
- Anh cũng từng ở CT? Có
nằm mơ, tôi cũng chẳng dám nghĩ hai người từng học Y.
Sex nói bằng sự kiêu
hãnh ẩn giấu khéo léo:
- Tôi tốt nghiệp loại ưu
và nghiên cứu chuyên sâu vào ngành Di truyền học.
- Nhưng... theo tôi
biết, công việc của anh hiện nay không liên quan đến ngành này. - Giọng Rượu
đầy hoài nghi.
- Đúng hơn là có nhưng
không trực tiếp. Cuộc sống... đôi khi chúng ta không thể chọn lựa.
Nhìn Sex với ánh mắt
đồng cảm, Rượu cười nhẹ:
- Nếu không thể chọn lựa
thì hãy tự bằng lòng và học cách chấp nhận. Cả hai anh đều có vẻ thích hợp với
con đường đang đi.
Nét mặt Sex thoáng ngỡ
ngàng, anh nhìn Rượu lạ lẫm và tự hỏi: Ẩn sau nụ cười thiên thần kia là gì? Rồi
tỏ ý tán đồng với cách đánh giá ấy, anh bỗng nghiêm túc:
- Vẻ như cô rất quan tâm
đến quan hệ giữa Điên và người kia!
Rượu hơi chột dạ. Không
ngờ Sex nhìn thấu lí do thực sự cô muốn đi cùng anh ta nhanh đến vậy. Cố giấu
vẻ ngượng ngập bằng nụ cười, cô quyết tâm làm rõ vấn đề:
- Dù sao, Gió cũng là
bạn tôi. Anh còn nhớ gì về quãng thời gian đó không, kể tôi nghe đi!
Những ngón tay nhịp nhẹ
lên mặt bàn, Sex cố hồi tưởng:
- Không nhiều! Quả tình,
cô nàng ngày ấy không thuộc mẫu phụ nữ ưa thích của tôi, thậm chí là ác cảm. Ấn
tượng của tôi về cô ta chỉ gói gọn trong ba từ, nhạt nhẽo - ồn ào và ngu xuẩn.
Khi Điên chấm dứt mối quan hệ, tôi là người đầu tiên ủng hộ.
Rồi như nhớ về một Gió
nằm nghiêng nghiêng trên giường của mình, giọng Sex ấm áp hơn:
- Cô nàng ngày đó và cô
gái bây giờ như là hai người khác nhau! Thậm chí, trong vài khoảnh khắc, tôi
còn không tin là một người.
Nét buồn dâng lên, ánh
mắt xanh cũng trở nên thẫm hơn, Rượu nghe đắng lòng khi nghĩ đến Gió. Cô thở
dài:
- Tình cảm khi đặt nhầm
vị trí sẽ kinh khủng hơn cả chiến tranh tôn giáo. Ngược lại, như anh và Điên đã
có mối giao hảo thực sự trân quý.
Dù gương mặt không biểu
hiện nhiều nhưng đáy mắt Sex rực sáng khi nhắc đến tình cảm giữa anh và Điên:
- Mối quan hệ giữa tôi
và Điên có phần khá phức tạp. Mẹ kế tôi và mẹ kế Điên là hai chị em. Chúng tôi
cùng nhau đi du học, hết phổ thông rồi cùng nhau chọn ngành Y cho văn bằng thứ
nhất. Từ thuở thành niên cho đến tận bây giờ, tôi và hắn luôn sát cánh bên
nhau.
Câu chuyện được Sex kể
bằng vẻ vui tươi nhưng đến tai Rượu lại trở nên thê lương. Cô rũ mắt xót xa:
- Gia đình không trọn
vẹn, chắc chắn sẽ rất buồn...
- Buồn? - Sex ngạc nhiên
nhìn Rượu rồi khẽ nhún vai. - Ồ! Ý cô là vấn đề mẹ kế - con chồng? Không hề,
Điên là con duy nhất - bá vương của cả dòng tộc. Còn tôi thì sống cùng ông bà
nội từ bé, không có nhiều va chạm với ba đứa em dòng sau hay mẹ kế.
Dẫu giọng nói có bình
thản đến vô cảm nhưng Rượu vẫn cảm giác được sự cô độc nơi Sex. Một đứa bé
không có được tình thương từ bố lẫn mẹ, hạnh phúc trọn vẹn chăng? Hơn ai hết,
cô hiểu và cảm thông sâu sắc cùng anh. Thầm trao cho người đối diện ánh mắt
đồng cảm, cô vỗ về:
- Tôi thực sự khâm phục
sự chiến đấu quật cường của anh. Quả thật là không dễ dàng gì...
Một lần nữa, “ý tại ngôn
ngoại” - Sex đã hiểu sự thương cảm nơi Rượu dày công dành cho mình theo cách
hoàn toàn khác:
- Cảm ơn cô rất nhiều!
Nhưng cô đừng lo lắng, con đường của tôi rất thuận lợi. Ngoài sự nghiệp riêng,
tôi đang phải điều hành toàn bộ thương nghiệp gia tộc từ ông nội và hơn 40%
tổng gia sản từ họ ngoại. Thực sự, tôi không còn tâm trí thừa cho trò chơi “Gia
chiến” cùng ba đứa em, nếu có.
Trời ơi! Cái gì cũng
được anh ta quy đổi thành vật chất hay sao? - Rượu thương cảm nhìn Sex. Anh lại
tỏ ra rất thoải mái với hiện tại của mình. Có lẽ, hạnh phúc chẳng bao giờ có
mẫu số chung.
Rồi chuông điện thoại
đột ngột reo vang, Rượu ra ngoài nghe máy. Cô quay lại bằng vẻ hối hả:
- Anh có thể đưa tôi
sang khu Đông không?
- Sang khu Đông vào giờ
này? Đã gần mười một giờ... - Sex liếc mắt vào chiếc Rolex.
- Ừ! Nhanh lên, bạn tôi
đang đợi. - Giọng Rượu hối hả.
...
Chiếc Bugatti lao như
tên bắn xé toạc màn đêm, tiếng động cơ gầm rú vang vọng những cung đường. Hai
tay Rượu bấu chặt vào đai an toàn, gương mặt ngập tràn âu lo. Sex ý tứ đề nghị:
- Khu ấy rất phức tạp,
nếu cần tôi sẽ đi cùng cô...
Rượu vội vàng đáp nhanh:
- Không cần đâu, bọn tôi
quen với những cảnh phức tạp như thế mà. Anh đừng lo!
------*------
Đêm giữa tuần, quán
chẳng quá đông khách nhưng không khí vẫn sôi nổi như cần thiết. Rượu kiễng chân
tìm người và rất nhanh xác định nơi cần đến. Gió run run níu tay cô, giọng ráo
hoảnh:
- Chị đến rồi à? Tôi vừa
gọi Gin, uống với tôi nhé!
Rượu vỗ nhẹ vào lưng
Gió:
- Ừ! Tôi sẽ uống với cô,
nói tôi chuyện gì làm cô không vui. Được chứ?
Gió đẩy vào tay Rượu cốc
Gin đầy tràn, còn phần cô cũng là một cốc Gin tương tự và đã cạn. Khói thuốc
nhòa cả nét mặt, cô cười rất kịch:
- Chị đã yêu ai bao giờ
chưa? Yêu thật sự...
- Rồi! - Rượu ấp úng che
giấu lời nói dối.
- Anh ta có yêu chị
không?
- Tôi không biết!
- Chị nói dối! - Gió khẽ
rít lên. - Làm sao chị có thể yêu một người mà không biết họ có yêu chị hay
không?
Rượu cúi mặt che giấu
nét xót xa:
- Xin lỗi, đúng là tôi
đã nói dối. Tôi chưa từng yêu ai...
Gió phả ra làn khói
nhạt, cười nửa miệng:
- Thế thì chị sẽ không
hiểu những gì tôi nói đâu. Nên chị cứ nghe và quên đi, đừng bận tâm gì cả.
Lại cạn một cốc Gin đầy,
Gió đang nói cho chính bản thân mình nghe:
- Tình yêu cần lắm những
khoảnh khắc mất trí nhưng tuyệt đối không được mất trí dài hạn! Khi yêu, con
gái ngốc lắm, yếu đuối lắm, không như cái vỏ bọc lí trí bề ngoài. Chị biết
không? Anh ta cho cô ấy niềm tin, cho cô ấy nơi bám víu nhưng cũng chính anh ta
buộc cô ấy phải đối mặt với nỗi thất vọng ghê gớm, với đôi chân trần vượt qua
than hồng. Không phải ai cũng đủ sức quay đầu nhìn lại, cuộc sống mãi mãi không
đứng yên chờ ta trở về. Tình yêu không giết người, chỉ là người tự nguyện chết
vì tình yêu. Mặc kệ ai từng yêu ai, ai từng vong bội ai... Cuộc chơi này lớn
quá, tôi chơi không nổi. Tôi bỏ cuộc!
Không biết cõi lòng Gió
đớn đau đến dường nào, Rượu chỉ biết tim mình tứa máu theo từng câu từng chữ
kia. Tại sao vòng xoáy định mệnh không dừng lại, không cho nhân sinh tìm ra lối
thoát trước khi sa chân vào vực sâu? Dưới ánh đèn nhờ nhờ lẫn vào khói thuốc,
nước mắt Rượu lăn dài...
- Có gì để mà khóc? Tôi
còn chưa khóc cơ mà...
Gió nốc rượu và cười
khan.
Chiếc bật lửa run rẩy
trên tay. Rượu uống cạn cốc thứ hai cùng Gió trong ánh mắt van nài:
- Buông tay đi Gió, sẽ
có người khác yêu cô hơn anh ta. Chắc chắn là như thế...
Gió nghiến chặt đầu lọc
thuốc lá qua kẽ răng. Cô phẫn nộ rít lên:
- Khốn kiếp! Tôi không
tin cái gọi là tình yêu ấy. Cái tôi cần là yên thân chờ chết mà không bị anh ta
ám ảnh, không bị bão cát sa mạc đập thẳng vào mặt.
- Thế giới bao la, không
ai sẽ cô độc mãi mãi. - Rượu vòng tay qua vai Gió như người chị chở che đứa em
gái nhỏ.
- Bao la ư? Hơn mười
năm, vết thương vừa lành miệng thì anh ta xuất hiện và vận đen cũng ùn ùn kéo
đến, vết thương ấy đã vỡ toang và đang hoại tử. Không... bao... giờ có thể lành
lại lần nữa.
Đôi tay Gió bấu chặt vào
nhau tạo nên những vết hằn tím tái. Ánh mắt màu cà-phê chông chênh dưới ánh đèn
màu chớp nháy.
Rượu nhẫn nại gỡ những
ngón tay Gió ra khỏi nhau. Cô vuốt tóc Gió, giọng nói nghẹn ngào:
- Nếu không muốn gặp anh
ta thì đừng gặp nữa. Vết thương hoại tử vẫn có thể cắt bỏ.
Gió lắc đầu mệt mỏi rồi
lại gật đầu:
- Ta thà hủy diệt bản
thân mình còn hơn bị anh ta ám ảnh.
Ôm Gió vào lòng, Rượu
nói trong những rạn vỡ tột cùng:
- Chúng ta không thể
sống mãi như thế này, Gió à! Tôi có thể làm gì được cho cô đây?
Gương mặt Gió thẫn thờ
vô hồn. Rồi bất chợt, cô mỉm cười toan tính đầy nghiệt ngã:
- Chị nói đúng, tôi phải
kết thúc tất cả! Hoặc là tôi ngẩng cao đầu mà đi, hoặc là gục ngã thảm hại lần
cuối cùng. Dẫu sao tôi cũng đã thảm hại lắm rồi, thảm hại hơn cũng đến thế!
Rượu giật bắn người:
- Cô điên à? Tự đem mình
ra đánh cược khi biết chắc sẽ thua. Sau khi xong, cô sẽ quên, được không?
- Ân đền oán trả! Có gì
chị phải căng thẳng như thế?
- Nếu cô có thể đòi, tôi
không bao giờ cản ngăn cô.
Giọng Rượu bỗng nhiên
mạnh mẽ hơn bao giờ. Cô giữ đôi vai gầy của Gió bằng tất cả sức lực hiện có.
Ánh mắt cũng đớn đau hơn bao giờ.
Gió hất mặt bất cần khi
dúi vào tay Rượu tấm thẻ tín dụng:
- Đêm nay tôi mời, chị
thanh toán rồi tự về nếu muốn! Đừng ngăn tôi, chị không đủ sức đâu.
Quả thật Rượu không đủ
sức. Hơn nữa, cô lấy quyền gì để xen vào cuộc đời người khác? Hay là cái
quyền... Nực cười! Cô vừa tự xỉ vả bản thân vừa lập cập chạy theo sau khi Gió
lượn lờ ngang những đám đàn ông...
Đêm đã muộn, Gió vẫn
chưa tìm thấy “món nợ” của mình. Rượu vừa mừng vừa lo, chưa nhưng không có
nghĩa là không. Đắn đo mãi, cô quyết định gọi cho một người...
Chương IX. Người với ta... nước đôi dòng vẫn
trôi...
Những hồi chuông reo bị
át bởi tiếng nhạc vang rền. Tiếng chuông lọt thỏm vào không gian mờ mịt tạo nên
bởi nhạc, tiếng rên la, tiếng đòn roi, mùi khói hăng hắc từ Cỏ, chất kích thích
và rượu mạnh. Tâm trạng đang cực kỳ tồi tệ sau cuộc gặp ngắn ngủi kia, Điên
chốc chốc lại nốc rượu, tay vút những đường roi mạnh bạo chừng như anh nài ngựa
đang hết kiên nhẫn với bầy ngựa hoang khó thuần. Nhưng năm cô gái không mảnh
vải che thân trong tư thế nửa nằm nửa quỳ xếp thành hàng lại rất ngoan. Gương
mặt đờ đẫn cam chịu. Có lẽ, họ hiểu rằng sẽ chẳng mảy may xót thương nào còn
sót lại trong căn phòng này. Đêm nay!
- Vui không? - Điên rít
lên.
- Dạ vui!
Năm cô cùng đồng thanh
và oằn mình chịu đựng từng dòng rượu chảy dài trên mặt, trên những vết thương
đang tứa máu.
- Gào to lên... To nữa
lên...
Điên ngồi xuống chiếc
ghế bành. Chiếc roi da trong tay liên tục tạo nên những tiếng “vút vút” nhịp
nhàng. Trong mắt anh, năm cô gái kia chẳng khác gì năm chú hề vô tri. Hề mua
vui cho người, mấy ai bận tâm đến sự thật đằng sau mặt nạ son phấn kia đâu.
Điên trong căn phòng này cũng không còn là một Điên lịch lãm trong bộ âu phục
đắt tiền. Đôi mắt không tiêu cự, đôi môi vẽ những nụ cười ma trơi, đôi tay
cuồng dã. Anh trưởng thành trong nhung lụa, tiền rải đều theo từng nhịp chân
nhưng cõi hồn rỗng không.
Đầu dây bên kia, Rượu
phát cuồng vì không ai nghe máy trong khi Gió dường đã tìm thấy một rắc rối
không nhỏ. Đám trai vây quanh Gió cười nói cợt nhả còn Gió thì không còn là
Gió. Rượu vội vã gọi một số máy khác... Lại chờ đợi... May mắn thay, cuối cùng
cuộc gọi đã được trả lời...
- Sex, anh đang ở đâu?
Có cách nào liên lạc với Điên không? Kéo anh ta lên khu Đông gấp, quán C.C, lên
thì gọi cho tôi...
- Alo alo... Rượu... -
Chỉ còn lại những tiếng tút tút kéo dài. Sex hối hả rời khỏi căn phòng với cảnh
tượng chẳng khác bên Điên là mấy. Khác chăng, chỉ là Sex nhập cuộc vui muộn hơn
và đang nhấp nhô từ phía sau một trong những cô gái bị rọ miệng đứng úp mặt,
chống tay vào tường.
Sex vừa đi vừa cài lại
cúc áo. Anh quắc mắt nhìn đám vệ sĩ bên ngoài phòng Điên rồi đá mạnh vào cánh
cửa. Đến lần thứ ba thì cánh cửa bật mở, giọng Điên gầm lên:
- Chuyện chó chết gì nữa
đây?
- Rượu gặp chuyện, cậu
có sang khu Đông với tôi không? - Sex không kém phần nóng vội.
- Rượu? - Điên hơi sững
người.
- Phải! Đi thì nhanh
lên...
Chiếc SUV đen có gắn
logo hình huy hiệu nhiều màu sắc lao như bay trên đường. Đêm đã về khuya, âm
thanh của đêm vang dội tiếng động cơ và tiếng phanh xe gấp qua những khúc cua.
Đằng sau, vài chiếc SUV khác đang cố nối đuôi.
Tại khu Đông, Rượu bị
kéo sâu vào vụ rắc rối của Gió.
- Gió! Về thôi...
- Chị về đi, ở đây không
hợp với chị. Có gì xảy ra, tôi không cứu được chị đâu.
- Đi về! Không hợp với
tôi và cả với cô.
...
Rẹt!
Những gã trai hau háu
nhìn vào phần ngực áo rách toạt của Gió được gây nên bởi Rượu trong lúc giằng
co.
...
- Trông cũng ngon đấy
chứ! Hố hố...
...
- Không ngon bằng con
kia nhưng ăn được...
...
- Nhường mày trước đó
thằng chó...
...
Tràng bình phẩm sống
sượng tuôn ra kèm theo là những giọng cười thô bỉ từ đám trai. Một tên có làn
da đen xỉn kéo tay Rượu:
- Đi với anh, anh làm
cho em sướng...
- Buông cô ấy ra!
Gió thét lên, giận dữ
xông vào gạt tay tên kia ra khỏi Rượu.
Hai tên còn lại áp sát
vào Gió, giọng lè nhè:
- Kệ tụi nó đi, có hai
anh vui với em đây người đẹp...
Bốp!
Một cú đấm thẳng mặt tên
đang cố cho tay đi sâu vào trong áo từ Rượu. Cô lao nhanh đến cuộc chiến của
Gió khi Gió in dấu những móng tay sắc nhọn trên mặt một tên khác. Khu Đông vốn
đã quá quen với cảnh trai gái chơi trò “đuổi bắt” hay thậm chí là ẩu đả kiểu
này nên đám đông chỉ đứng nhìn, chỉ trỏ ở khoảng cách đủ xa và đợi có ai gục
xuống thì mới gọi cảnh sát.
Sex và Điên luân phiên
gọi Rượu liên tục nhưng đều chuyển vào hộp thư thoại. Cả hai dừng xe trước C.C,
mắt nháo nhác tìm...
- Đến kia xem sao!
Sex chỉ tay về phía đám
đông nhộn nhạo.
- Đúng là bọn họ!
Điên reo lên. Anh liếc
mắt với người thanh niên đi theo phía sau:
- Bọn tôi sẽ tự tay giải
quyết! Cậu lo phần sau là được.
Dứt lời, cả hai đồng
loạt lao nhanh vào đám đông. Cú móc hầu chuẩn xác của Điên khiến một gã chỉ kịp
kêu một tiếng nhỏ và khụy xuống. Một tên khác tấn công từ phía sau Điên bị Sex
đạp ngã dúi dụi. Tên còn lại vẻ như khỏe nhất bọn nên chống đỡ được vài đòn.
Sex cởi phăng áo ngoài:
- Cậu lo cho hai người
họ, để tôi!
Nói xong, Sex dồn toàn
lực vào tay trái thuận và nhanh như cắt chọc thẳng ngực đối phương, một cú lên
gối tiếp theo sau đó, tên còn lại loạng choạng, máu trào ra từ khóe miệng chảy
thành dòng.
Trong lúc ấy, Điên nhìn
Gió và Rượu bằng ánh mắt rực lửa:
- Ra xe! Cadillac màu
đen.
Rượu thoáng ngạc nhiên
lẫn mừng rỡ còn Điên vứt chiếc remote vào tay cô rồi cúi xuống thộp cổ một tên
đang lồm cồm đứng lên. Gió với tay nhặt lại chiếc túi xách, che phần ngực trống
của mình bước vội theo Rượu. Đi ngang qua Điên, khóe môi cô bỗng cong lên đầy
tà niệm.
Điên thả chiếc áo vest
của mình vào tay Gió rồi một tay kéo lê hắn trên mặt đường, tay còn lại xỉ vào
đám đông đang huyên náo:
- Câm mồm!
Chẹt mạnh mặt tên kia
lên ca-pô bằng cánh tay cơ bắp, giọng Điên quyền uy:
- Xin lỗi bọn họ, nhanh!
Bên này, Sex đủng đỉnh
mặc lại áo ngoài, đủng đỉnh gọi điện thoại và đủng đỉnh túm tóc tên máu me bê
bết vừa nãy. Xương hàm bạnh lớn:
- Tụi mày quả là chán
sống khi động vào đàn bà của tao!
Tiếng bộp vang lên khô
khốc, Sex ấn mạnh đầu tên ấy xuống mặt đường rồi lạnh lùng quay lưng.
Phía trước C.C, đám đông
nhộn nhạo như trẩy hội. Các thanh niên máu lửa cũng muốn tham chiến nhưng có lẽ
còn ngại dáng bộ to cao, xăm trổ cùng nét mặt kinh khủng của Điên và Sex. Từ
đằng xa, một nhóm chừng năm tên lăm lăm dao gậy đang hùng hổ kéo đến, vẻ là
người quen của ba tên kia. Điên quét mắt ngang Gió và Rượu, giọng ra lệnh:
- Chốt khóa cửa, cứ ngồi
im trong đấy, bọn tôi sẽ nói chuyện với hai cô sau!
Trong cảnh loạn này, Sex
vẫn không quên nháy mắt, cười trấn an:
- Xe có khả năng chống
đạn nên sẽ ổn thôi!
Nụ cười tắt ngóm rất
nhanh khi Sex nhoài người đến hộc đựng đồ trước ghế phụ và quay ra kịp lúc bọn
cứu binh lao vào. Đoàng! - Tiếng súng
khô khốc vang lên kèm theo sau là tiếng la hoảng loạn. Đúng lúc, lưỡi kiếm dài
mỏng được rút ra từ thắt lưng Điên lấm tấm máu. Máu nhuộm đỏ bả vai một tên
khác - những tên còn lại đứng khựng, mặt ai cũng xanh lét. Sex chĩa nòng súng
đen ngòm còn tỏa nhiệt nóng về phía chúng:
- Bé nào thích ăn kẹo,
bước ra!
Cả bọn nhìn nhau rồi lùi
lại phía sau như đầu hàng. Và rất nhanh, một tên trong bọn vút mạnh chiếc gậy
sắt vào ô kính xe nơi Rượu và Gió đang ngồi.
- Chó chết!
Sex nghiến răng. Tiếng
súng thứ hai vang lên, tên kia ngã vật xuống đất, chiếc gậy lăn lóc, máu bắn
vào kính xe thành tia dài cùng nét mặt hoảng hốt của hai cô gái. Dẫu không ngây
thơ cho rằng hai người đàn ông kia chỉ là hai thương nhân đơn thuần nhưng cũng
thật khó liên tưởng với cảnh tượng lúc này. Điên không khác gì sát thủ. Sex có
phần giống thần chết. Máu chỉ làm bọn họ thêm dồi dào năng lượng. Tuy nhiên,
ánh mắt Rượu vẫn gợn ý cảm động. Nét mặt Gió yên tĩnh.
Tiếng còi hú lúc càng
lớn báo hiệu xe cảnh sát đang đến gần nhưng một nhóm ba chiếc SUV khác càng
nhanh hơn. Thêm gần mười gã có vẻ mặt lì lợm xuất hiện, một gã bước đến gần
Sex, vừa lau vết máu trên kính xe vừa lễ phép:
- Tôi đã dàn xếp xong,
ông chủ yên tâm!
Sex gật đầu, tay vẫn lăm
lăm khẩu súng khi rẽ đám đông bước vào xe. Chiếc Cadillac ngược hướng lướt
nhanh qua đoàn xe cảnh sát.
Điên đạp hết ga, xe như
bay bổng trên mặt đường. Gió nhìn anh rồi lại nhìn sang chiếc áo vest choàng hờ
trên người mình. Thái độ, vẻ mặt của Điên lúc ấy khiến cô vừa sợ hãi vừa quyết
tâm. Quay sang Rượu, cô nhỏ giọng áy náy:
- Chị có bị thương ở đâu
không? Tôi xin lỗi!
Rượu nhỏ nhẹ:
- Chỉ vài xây xước nhẹ,
tôi ổn. Còn cô?
Gió im lặng tìm kiếm thứ
gì đó trong túi xách rồi lấy ra mấy chiếc băng cá nhân. Cô chìa về phía Rượu
hai chiếc và bóc một chiếc khác. Vết thương trên cánh tay trái của cô vẫn còn
chảy máu...
- Em định làm gì? Dùng
băng dán cá nhân khi vết thương còn chưa được làm sạch?
Qua kính chiếu hậu, Sex
đang trừng mắt nhìn Gió. Cô so bờ vai lệch dưới mái tóc nâu đỏ rối bời, ánh mắt
vẫn chông chênh mịt mù. Càng nhìn, lòng anh càng giận dữ, cơn giận như ngọn núi
lửa phun trào chẳng có nguyên cơ.
...
Xe rẽ vào một khúc cua
và dừng trước ngôi biệt thự kiểu Pháp ẩn mình sau vườn cây rậm rạp khi ánh đêm
đang dần tan loãng. Bốn người gượng gạo nhìn nhau, Điên và Sex đẩy cửa bước vào
một căn phòng có cách bài trí đoán biết là phòng sách. Bên trong, đèn bật sáng
choang từng ngóc ngách. Điên giằng lấy hộp y tế trên tay người nam giúp việc
trạc năm mươi. Môi anh không hở khi âm thanh bật lên:
- Ra ngoài!
Vết thương cuối cùng nơi
bàn chân Rượu vừa được Sex băng lại. Anh dịu dàng:
- Còn đau chỗ nào khác
không?
Rượu lắc đầu. Bên cạnh
cô, Gió đang cố lảng tránh ánh mắt giận dữ của Điên. Ngần ngừ một lúc, cô tập
tễnh đứng lên:
- Cảm ơn hai anh! Giữ
kín chuyện này hộ chúng tôi.
Đoạn, Rượu nhìn Gió chở
che:
- Mình về thôi Gió!
Điên chắn ngang trước
mặt Gió:
- Ngồi im đấy! Chúng ta
cần làm rõ chuyện đêm nay.
- Nhưng bọn tôi mệt lắm!
- Rượu kêu lên mệt mỏi.
Sex chen ngang:
- Tôi nghĩ nên giữ hai
cô nghỉ lại đây, từ nơi này về đến nhà bọn họ không gần. Hơn hết, còn chưa biết
họ có nội thương nào khác hay không.
Nhìn nét mặt ủ rũ của
hai cô gái, Điên xót xa vô tận:
- Có lẽ cậu nói đúng!
Gió vẫn ngồi im bất
động, ơ hờ đốt thuốc và đưa mắt nhàn nhạt nhìn Rượu, nhìn sang Điên và Sex.
Rượu cảm thấy mình cần phải lên tiếng:
- Thôi được, chúng ta sẽ
nói chuyện...
- Hai người họ chỉ muốn
trách tội tôi vì tôi đã kéo chị vào chuyện vừa nãy. - Đột ngột, Gió lạnh tanh
cất tiếng nói. - Vậy thì tôi sẽ nói...
Không cho Gió có cơ hội
nói tiếp, Rượu nhìn Gió như van nài và vội vã cắt lời:
- Chẳng ai có lỗi trong
chuyện này! Phụ nữ vào pub, bị quấy rối vốn quá bình thường. Về thôi!
...
Với vài lí do, vài câu
thoái thác. Rượu và Gió đã qua vòng “khảo sát” của nhóm về những vết thương.
Gió đặt cốc cà-phê vào tay Rượu:
- Nếu chị không mệt, tôi
muốn lên sân thượng tắm nắng sớm!
Rượu bước theo sau Gió.
Sân thượng tràn ngập nắng vàng đầu ngày, gió hùa theo nắng dịu dàng ve vuốt nỗi
đau. Gió chìa điếu thuốc vừa châm lửa về phía Rượu:
- Chị gọi cho anh ta?
- Ừ! Tôi đã gọi cho Sex
vì tôi nghĩ chỉ có...
Gió đưa tay ý đã hiểu ý
đối phương, cô tiếp lời:
- Chị biết người đàn ông
ấy là Điên từ trước, đúng không?
Rượu gật đầu, giọng dè
dặt:
- Tôi không muốn xen vào
chuyện riêng của cô... Nhưng tôi không thể để cô gặp thêm rắc rối nào nữa.
- Chị không cần phải áy
náy vì chị đâu có lỗi. Tôi mới là người nên xin lỗi chị.
Dứt lời, Gió nhìn sâu
vào mắt Rượu qua làn khói mơ hồ:
- Chị có nhận ra tình
cảm rất đặc biệt mà anh ta dành cho chị?
- Ai cơ? - Rượu cố tỏ ra
thản nhiên hỏi lại.
- Cả hai người họ!
Rượu nhăn mặt cười xòa:
- Cô nghĩ nhiều quá rồi!
Sao họ lại...?
- Chị không ngốc, chị
nhận ra nhưng không muốn đối mặt.
- Không thể nào!
Gió quay mặt về phía
trước, mắt chạm vào khoảng trời mông mênh nắng, giọng cô lãng đãng:
- Nếu đêm qua là tôi hay
ai khác gọi thì chắc chắn họ sẽ không bao giờ ra mặt. Chị nghĩ họ là ai? Siêu
nhân hay anh hùng trừ gian diệt bạo trong phim ảnh? Cùng lắm, họ chỉ đứng từ xa
mà can thiệp vì họ là những kẻ giấu mặt.
Thoáng cau mày, Rượu cố
tình thoái thác:
- Cô nghĩ nhiều quá rồi!
Có lẽ, họ nể tình mối quan hệ với chồng của Sa.
Gió rít một hơi thuốc.
Khóe môi trái hơi nhếch lên, ánh nhìn có phần lẩn tránh đối phương:
- Tôi quên chị suốt ngày
bận rộn nơi phòng thí nghiệm và có tham gia họp mặt cùng mọi người thì chị cũng
chỉ thu mình vào góc riêng nên không hiểu nhiều về họ. Tôi thì hiểu họ hơn chị,
họ cần có một nguyên do rất rất quan trọng để xuất đầu lộ diện như vậy. Nguyên
do ấy không thể là tôi, còn chồng Sa ư? Nếu vì giao tình thì nhà bên kia sẽ tự
ra mặt, không phải là bọn họ. Tôi tin chị hiểu, thế giới ngầm cũng có những
trật tự riêng.
Đến câu cuối, giọng Gió
càng chùng xuống, nghe đến não nề.
Rượu đưa tay vén lại mớ
tóc mái lòa xòa cho Gió rồi đanh giọng khẳng định:
- Mặc kệ ai thích ai!
Với tôi, tình cảm gì cũng có thể nhắc đến ngoại trừ tình cảm nam nữ.
Gió lại nhìn Rượu rất
lâu, nhìn như thầm đánh giá lại người phụ nữ có nụ cười tươi thắm đứng trước
mặt cô là ai. Cô cười khe khẽ, nụ cười không tươi như Rượu nhưng cũng không
đắng như khi đối diện Điên, nụ cười mang mang sự nuối tiếc. Bóng Gió dần chìm
nắng... Bóng Rượu chênh chao trong gió...