Umi - Chương 38 - 39 - 40 - 41 - 42

38.

Kanade nói với tôi rằng nhà xuất bản Momogaoka nơi mẹ
cô ấy làm việc đang thảo luận và đưa ra đề nghị xuất bản cuốn “Nhật
ký bằng tranh của Mizuki” mà tôi đã viết. Tin vui này nối tiếp tin vui
khác một cách dồn dập đến nỗi tôi chẳng biết mình nên phải nghĩ như
thế nào cả, chỉ biết rằng mình cần phải chạy đến gặp Mizuki, trực
tiếp nói với cô ấy những chuyện vừa xảy đến.

Đây là lần đầu tiên tôi đến gặp Mizuki mà chẳng hề
báo trước cho cô ấy biết. Tôi không về nhà dù thời gian hôm nay quá dư
dả còn tôi thì đã buồn ngủ lắm rồi, thay vào đó, tôi đi bộ thẳng
đến ga tàu điện ngầm, vừa đi vừa tưởng tượng xem mình nên bắt đầu
kể với Mizuki như thế nào về chuyện xuất bản sách, về cuộc phỏng
vấn với Todai mà tôi có được nhờ cô ấy. Khi tôi bấm chuông cửa nhà
Naitou thì mới chỉ gần ba giờ chiều, vẫn là mẹ Mizuki ra mở cửa. Đôi
khi tôi vẫn thắc mắc tại sao cứ mỗi khi tôi xuất hiện là lại không
thấy bố của Mizuki đâu cả.

“Mizuki có nhà chứ ạ?” Tôi vội vội vàng vàng hỏi
quên cả câu chào hỏi xã giao thông thường.

“Con bé đang ở trong phòng đấy.” Mẹ Mizuki mở rộng
cửa để tôi vào trong nhà, “Con cứ lên trước đi rồi cô sẽ mang bánh và
trà lên cho hai đứa.”

Tôi leo lên những bậc cầu thang trải thảm êm ru nhà
Naitou để đến phòng Mizuki.

“Tớ vào đây và tớ không kịp gõ cửa đâu!” Tôi nói
trong khi tự xoay tay nắm cánh cửa phòng màu vàng của Mizuki mà bước
vào phòng.

“Umi?” Mizuki ngồi dậy từ trên giường dụi mắt nhìn
tôi.

“Cậu đang ngủ trưa hả?”

“Vừa mới một lúc thôi.” Mizuki đáp: “Tớ vừa ở bệnh
viện về, kiểm tra định kỳ ấy mà.”

Tôi định hỏi xem chuyện khám sức khoẻ của cô ấy kết
quả có tốt không rồi cuối cùng lại thôi. Nếu đó là một câu trả lời
với tin không tốt, vẻ mặt bối rối của tôi sẽ khiến cả hai không
thoải mái mất.

“Cậu nhận được tin nhắn sáng nay của tớ chứ?” Tôi
hỏi.

“Tớ đọc rồi.” Mizuki lại nằm xuống giường trùm chăn
đến tận cằm. “Ước gì câu chuyện cậu viết cứ kéo dài mãi mãi chẳng
bao giờ kết thúc nhỉ?”

“Ngày hôm nay nhờ có câu chuyện đã hoàn thành đó mà
tớ mang đến cho cậu một tin tốt lành đấy.”

“Tin gì thế?” Mizuki cố gắng thoát khỏi cơn mơ màng
để nghe tôi nói.

“Cậu có nhớ Kanade không?”

“Tất nhiên là có rồi.” Mizuki gật đầu.

“Mẹ của bạn ấy là biên tập của nhà xuất bản
Momogaoka, Kanade đã kể với tớ rằng họ đang xem xét đưa ra đề nghị
xuất bản ‘Nhật ký bằng tranh của Mizuki’ đấy!”

“Thật sao?” Mizuki lại ngồi bật dậy mở tròn mắt thốt
lên: “Đợi đã… Thật sao? Xuất bản sách?”

“Ừ.” Tôi đáp chắc nịch.

“Ôi…” Mizuki đưa hai tay lên giữ lấy khuôn mặt của chính
mình. “Vậy cậu sẽ đồng ý chứ?”

“Tớ muốn hỏi ý kiến của cậu vì đây là câu chuyện
nói về cậu, cậu biết đấy.”

“Đó là vận may cho cả hai chúng ta, Umi ạ. Tất nhiên
nếu nó thực sự có thể thực hiện được thì tớ nói câu đồng ý một
lần cũng chẳng đủ. Tớ cảm thấy quá sức tự hào!”

“Còn tớ nói cảm ơn tới cậu cả trăm nghìn lần cũng
vẫn còn thấy thiếu đấy Mizuki ạ. Thầy Sakamoto đã liên lạc với một
vị giáo sư chuyên khoa Văn học ở đại học Tokyo và sắp xếp cho tớ một
buổi phỏng vấn tuyển sinh. Mới chỉ cách đây vài tháng việc tớ đỗ
vào Todai đối với cả tớ lẫn bố tớ vẫn còn như một câu chuyện đùa.”

“Chúc mừng cậu Umi.” Mizuki nói sau một cái ngáp dài:
“Xin lỗi nhưng bây giờ tớ buồn ngủ quá rồi. Chắc tại một mớ thuốc
người ta bắt tớ uống lúc ở bệnh viện.”

Ngáp là một hiện tượng lây chuyền nhau, vậy lên tôi
cũng ngáp theo một cái dài sau Mizuki và nói:

“Tớ cũng buồn ngủ quá.”

“Thế thì nằm đây cạnh tớ.”

Mizuki nằm lùi vào trong nhường chỗ cho tôi nằm bên
cạnh. Cô ấy đưa cho tôi một chiếc gối vuông in hình Ninja Rùa và phủ
tấm chăn màu xanh lá cây lên người tôi khi tôi nằm xuống.

“Tự nhiên tớ thấy vui quá.” Mizuki nói với tôi: “Cứ
như là tổ chức tiệc ngủ ấy.”

“Bữa tiệc chỉ có hai người sao hả?” Tôi cười hỏi.

“Ừ.” Mizuki đáp: “Đối với tớ chỉ cần thế là đủ
rồi.”

39.

Mizuki sống một cuộc đời lạc quan và vui vẻ, tôi nhìn
Mizuki và tôi nhớ lại những tháng ngày khi tôi vẫn còn đang phân vân
không biết có nên cho bản thân một cơ hội để thay đổi chính mình hay
không. Mùa đông khác với mùa hè và mùa xuân rất nhiều, cái lạnh mỗi
buổi sáng không mang vẻ buồn dịu dàng mà tôi yêu thích như những ngày
xuân ẩm ướt hay những sớm mùa hè dưới bầu trời xanh thẫm nữa. Mỗi
sáng mùa đông khi đến trường tôi đều cảm thấy rất thoải mái, tôi không
ghét cái lạnh dù tôi không chịu nổi nó, còn Mizuki thì yêu mùa đông
vô cùng.

“Mùa này ở Hokkaido
chắc khắc nghiệt lắm nhỉ?” Mizuki hỏi, cô ấy đang bắt đầu công việc
đan khăn len của mình.

“Tớ chưa đến Hokkaido
vào mùa đông bao giờ.” Tôi đáp: “Nhưng mùa hè ở đó đầy ắp những kỷ
niệm đẹp.”

Tôi biết con người tôi kể từ sau kỳ nghỉ đã thay đổi
rất nhiều. Nhưng đôi khi tôi cũng nhớ những ngày buồn lặng khi ngồi
bên Makoto trên bức tường cũ, nhớ cơn gió cuối xuân ẩm ướt và cả bài
hát cậu ấy vẫn thường hát cho tôi nghe. Đã lâu rồi tôi không được nghe
lại bài hát ấy.

“Tớ muốn làm điều gì đấy điên rồ quá…” Tôi thở dài,
úp cuốn sách đang đọc dở xuống bệ cửa sổ rồi mới sực nhớ ra mình
không nên úp sách xuống như vậy.

“Này Umi.” Mizuki bỏ chiếc khăn đang đan dở vào chiếc
giỏ mây bên cạnh. “Cậu đã liên lạc với thầy Sakamoto chưa?”

“Tớ có gọi điện cho thầy rồi, thầy ấy bảo sẽ trao
đổi trực tiếp.”

“Thầy Sakamoto ấy là một người đàn ông tốt.” Mizuki
gật gù nói: “Còn cậu thì nên chấp nhận đối diện với một vài sự
thật đi thôi.”

“Sự thật nào?”

“Thầy Sakamoto đặc biệt quan tâm đến cậu đấy Umi ạ.”

“Và…”

“Cậu hiểu mà.” Mizuki lắc đầu, “Đừng cố gắng chối bỏ
điều đó nữa.”

Tôi chẳng biết nên phải nói gì cả, tôi không giả ngây
giả ngốc được vì đó là điều mà tôi không thể. Ước gì bản thân tôi
kém tinh tế đi một chút.

“Hoặc cũng có thể chúng ta chỉ đang tưởng tượng hơi
quá đà.” Mizuki nhún vai kết lại đề tài này và chuyển sang đề tài
khác: “Chà, từ tuần sau tớ sẽ có một y tá riêng đến theo dõi tình
hình mỗi ngày. Tớ vẫn chẳng hiểu sao bố mẹ lại phải làm thế nữa
khi quyết định cuối cùng đã là không tiếp tục chữa trị rồi.”

“Vì muốn được ở bên cậu lâu thêm chút nữa đấy.” Tôi
đáp.

Tôi đã có thể nói về những điều liên quan đến cái
chết của Mizuki trong tương lai không xa mà không còn cảm thấy khó xử
hay muốn lảng tránh nó nữa. Mizuki chưa bao giờ lảng tránh sự thật
này, cô ấy nói về cái chết của mình như nói về một chuyến đi xa nơi
những người ở lại sẽ không ai phải đau khổ cả. Mizuki không bồn chồn
cũng không quá vội vàng, cô ấy chỉ đơn giản tận hưởng những gì mà
mình đang có, tận hưởng cả những cuộc vui lẫn những phút dài đứng
chờ tàu điện.

“Sang tháng là Giáng sinh rồi đấy.” Mizuki nhìn ra
ngoài cửa sổ nói.

“Đúng rồi nhỉ. Giáng sinh mọi năm của tớ cũng chỉ có
hai bố con và Makoto ghé qua thôi. Năm nay còn có thêm Mizuki nữa.”

“Tớ sẽ tổ chức Giáng sinh tại nhà.” Mizuki mơ màng:
“Chúng ta sẽ cùng trang trí cây thông và làm bánh. Ôi, dạo này tớ hay
bị buồn ngủ quá…”

“Vậy thì ngủ đi.”

Tôi không muốn khi Mizuki tỉnh dậy sẽ được mẹ cô ấy
thông báo rằng tôi đã ra về trong khi cô ấy đang ngủ. Thế nên tôi viết cho cô ấy một mẩu giấy
nhắn, vẽ thêm vài hình hoa lá xung quanh rồi gấp lại và để trên mặt
bàn, chèn lại bằng cây bút cho khỏi bay mất. Xong xuôi tôi mới rời
khỏi nhà của Mizuki, không quên gọi điện báo cáo tình hình trong ngày
cho bố biết.

Khi tàu điện đến ga bên kia thì đã là tám giờ tối,
Makoto chờ tôi sẵn ở ga tàu để đón tôi về. Cậu ấy không hẹn trước
với tôi chuyện này, chỉ là tôi vừa bước xuống khỏi chuyến tàu đã
liền thấy Makoto đứng đợi ngay phía trước.

“Sao cậu biết tớ về giờ này mà đến vậy?” Tôi thắc
mắc.

“Bố cậu gọi cho tớ.” Makoto trả lời: “Bác ấy bảo để
cậu đi bộ về một mình trời tối bác ấy không yên tâm.”

“Làm phiền cậu rồi.” Tôi cười rồi khoác tay Makoto để
cùng đi bộ về nhà. “Đi thôi nào.” Tôi nói.

“Ừ…” Makoto bỗng dưng khựng lại vài giây rồi mới đáp:
“Được rồi, về thôi.”

Tôi khoác tay Makoto, đó vốn là một hành động hết
sức bình thường, cũng giống như việc trước đây chúng tôi vẫn thường
nắm cổ tay nhau mà chạy hay việc tôi hay bá cổ cậu ấy mỗi buổi sáng
gặp nhau nếu như tâm trạng của tôi tốt. Vậy nên tôi không rõ lý do mà
Makoto tự dưng khựng lại vài giây như không quen với điều này như thế,
mà tôi thì lại là một kẻ thường hay để ý tới những điều nhỏ nhặt.

“Cậu ăn tối chưa Makoto?” Tôi hỏi.

“Tớ ăn ở nhà rồi.” Makoto gật đầu. “Còn cậu thì
sao?”

“Tớ ăn ở nhà Mizuki rồi. Bố tớ chưa đi công tác về
nên tớ ngại nấu ăn một mình lắm.”

“Cũng đúng mà.”

Chúng tôi cùng đi bộ qua hết khu phố đông đúc rồi đến
dọc bờ sông, nơi này vào ban đêm bớt ồn ào hơn một chút.

“Này, khi nào rảnh hai đứa lại ra chỗ bức tường chơi
như hồi trước nhé?” Tôi nói với Makoto: “Lâu lắm rồi cậu không hát
lại bài hát hồi trước. Hồi đó mỗi lần cậu hát đều có một chị
đang đi trên đường dừng lại đứng nghe, hồi mùa xuân ấy.”

“Lần cuối cùng tớ hát nó cậu chẳng quyết định nghỉ
chơi với tớ còn gì?”

“Đâu có nghỉ chơi đâu.” Tôi đấm nhẹ vào vai cậu ta:
“Tớ chỉ chaỵ về nhà thôi mà, sau đấy còn bị ốm suốt hai ngày nữa.”

“Còn tớ thì cứ phải suy nghĩ từ đó đến tận kỳ
nghỉ hè đấy.”

“Makoto đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.” Tôi bật
cười vui vẻ.

“Này.” Makoto quay sang tôi hỏi: “Dạo gần đây cậu có
liên lạc với anh Sakata không?”

“Yuu hả?” Tôi hơi nhíu mày, “Không, sao tự dưng cậu lại
hỏi vậy?"

“Hôm trước tớ có liên lạc nói chuyện đôi chút với
James,” Kamoto kể: “James bảo anh Yuu đang gặp vài vấn đề khó xử nào
đó.”

“Vấn đề khó xử?”

“Ừ, nhưng James nói không được phép kể thêm nên tớ
cũng không gặng hỏi.”

“Vậy à…”

Những điều mà Makoto kể khiến tôi nhớ lại cuộc điện
thoại mà Yuu gọi cho tôi vào buổi tối khi có thầy Sakamoto đến. Rõ
ràng anh ấy đã bảo với tôi rằng có chuyện cần phải nói nhưng đến
cuối cùng lại bảo rằng anh đã quên mất. Tôi cũng không quên việc
giọng điệu của Yuu nghe chừng rất khó xử nhưng tôi đã chẳng đặt nó
vào trong tâm trí khi ấy. Kể từ đó đã năm ngày rồi nhưng Yuu vẫn chưa
liên lạc lại với tôi. hoặc là do Yuu vẫn chưa nhớ ra những điều mà
anh định nói, hoặc là anh ấy luôn nhớ nhưng chẳng tìm được cơ hội để
nói ra. Bất giác, tôi đưa những ngón tay lên ngực, lần tìm thỏi pha lê
nhỏ màu tím của sợi dây chuyền mà Yuu đã tặng tôi. Tôi vẫn luôn đeo
nó trên cổ mình như luôn mang theo một vật may mắn vậy.

“Quan hệ giữa cậu và anh ấy là thế nào vậy Umi?”
Makoto hỏi, cậu ấy chẳng nhìn vào tôi khi nhắc đến điều này.

“Tớ cũng không rõ nữa.” Tôi cười trừ: “Bạn thưở nhỏ
chăng?”

“Kể từ sau mùa hè với anh ấy tâm trạng của cậu đã
tốt lên rất nhiều. Ngay cả tính cách cũng dễ chịu hơn nữa.”

“Yuu là một người gây ảnh hưởng tốt đến người khác
mà.”

“Trong khi cậu lại cảm thấy cuộc sống của mình nhàm
chán khi cứ chơi mãi với tớ.”

“Makoto.”

“Không sao đâu. Xin lỗi vì đã nhắc lại chuyện đó.”

Những cơn gió mạnh tạt vào người chúng tôi từ phía
con sông mang theo những làn hơi lạnh buốt của những ngày giữa tháng
mười một. Makoto kéo tôi nép sát vào cậu ấy, hứng trọn những cơn
gió và che chắn cho tôi khỏi bị lạnh.

“Cậu mà lại ốm nữa thì phiền lắm.” Cậu ta nói với
tôi như vậy.

Đêm hôm đó khi về được đến nhà và thả mình lên chiếc
giường quen thuộc, tôi vẫn còn cảm thấy mùi thơm toả ra từ áo của
Makoto khi ấy cứ xoay vòng vòng trong trí óc.

40.

Tôi lại được mời xuống phòng giáo viên một lần nữa,
chẳng phải qua một mẩu giấy nhắn tế nhị nào cả mà được gọi trực
tiếp ngay sau tiết sinh hoạt đầu giờ bởi thầy chủ nhiệm Sakamoto.
Ngày hôm nay chẳng có hoa mộc tê hay chanh mật ong nào hết, thầy
Sakamoto chẳng hỏi nửa lời đã đặt xuống bàn trước mặt tôi một tách
trà hương sen thơm ngát mà thầy vẫn thường dùng.

“Tôi định hỏi xem em đã suy nghĩ kỹ về cuộc phỏng
vấn chưa nhưng lại nhận ra là em chẳng biết gì đủ nhiều để mà suy
nghĩ cả.” Thầy Sakamoto ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi và nói.

“Thầy bảo khi nào gặp thầy sẽ giải thích cho em và
chúng ta nên nói chuyện trực tiếp.”

“Vậy chính là bây giờ rồi.” Thầy Sakamoto cười: “Sự
thật là giáo sư Keiko Shinobu đã rất thích truyện mà em viết, cô ấy
đã gửi nó cho hội đồng xét tuyển của trường đại học Tokyo và họ
đã có một cuộc họp để đưa ra quyết định cho em một cơ hội được
tuyển thẳng vào trường.”

“Tuyển thẳng ạ?” Tôi hỏi, cảm giác lớp da rần rần
hết cả lên vì phấn khích.

“Hơn thế nữa còn được tài trợ học bổng nữa, nhưng
tất cả những điều đó đều có một điều kiện đó là em phải vượt qua
vòng phỏng vấn của hội đồng xét tuyển đã.”

“Họ sẽ hỏi gì em trong cuộc phỏng vấn vậy ạ?”

“Về chính em thôi.” Thầy đáp: “Và về chính những gì
em đã viết.”

“Thầy có thể cho em một cái hẹn chính xác không?”

“Tất nhiên là tôi có thể.” Nói rồi thầy Sakamoto mở
ngăn kéo bàn làm việc rồi lấy ra một phong thư đưa cho tôi: “Đây là
giấy hẹn phỏng vấn của em, tôi nghe nói là được xắp xếp đặc biệt
vào ngày 28, tức là còn chừng hai tuần nữa. Trong thời gian này tôi
nghĩ em nên tiếp xúc nói chuyện với Mizuki nhiều hơn để có thể hiểu
một cách rõ nhất về chính con người mà mình viết về.”

“Thầy đã trực tiếp can thiệp, liên lạc với giáo sư
Keiko để giúp em việc này phải không ạ?” Tôi hỏi, đây chính là điều
đã khiến tôi phải băn khoăn rất nhiều.

“Không.” Thầy lắc đầu: “Tôi chỉ đưa cho người đó xem
câu chuyện mà em viết thôi, phần còn lại tất cả đều là những thứ
mà em tự đoạt được đấy.”

Cung cách mà thầy Sakamoto nói chuyện với tôi ngày hôm
nay dường như lại trở về như buổi đầu tiên tôi đến phòng giáo viên
gặp thầy, như thể chưa từng có lúc tôi và thầy cùng ngồi dưới một
băng ghế trên công viên, và như thể giữa chúng tôi chưa từng có bữa
tối khi cả hai cùng đứng bếp vậy. Hoặc tất cả những cảm giác cách
biệt rõ ràng này đều do tách trà hương hoa sen gây nên, mùi hương gợi
nhớ đến khoảng thời gian đầu xa cách ấy. Mặc dù vậy nó lại khiến
tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Chiều hôm ấy tan học về tôi rủ Makoto theo mình đi
giúp xách đồ, chúng tôi ghé vào khu chợ chiều mua thức ăn. Chiều tối
nay bố tôi sẽ về đến nhà sau năm ngày đi Việt Nam công tác.

“Vậy chuyện Todai là thế nào vậy Umi?”

Bố tôi hỏi khi cả ba chúng tôi cùng ngồi vào bàn ăn
tối. Tôi đẩy đống quà mà bố mua về ra phía sau rồi mới từ tốn đáp:
“Hai tuần nữa con có hẹn phỏng vấn ở Todai, thầy Sakamoto đã đưa cho
con giấy hẹn của hội đồng phỏng vấn xét tuyển rồi.”

“Hai tuần nữa sao? Vậy là con được bỏ qua kỳ thi
tuyển chung của trường đại học sao?”

“Nếu thành công thì con sẽ được tuyển thẳng mà không
cần tham gia vào các đợt thi đầu vào như mọi người.”

“Thế còn trường Waseda?” Bố lại hỏi.

“Thực ra con cũng không muốn học ở Waseda cho lắm” Tôi
đáp: “Con đang có ý định bỏ thi nốt đợt cuối sắp tới.”

“Con là một đứa trẻ may mắn đấy Umi ạ.” Ông lắc đầu.
“Nhưng cũng thật không hay khi bản thân con cứ coi mọi chuyện chỉ nhẹ
nhàng như thế.”

“Con đã nghĩ tới việc tìm việc làm khi đó. Bố biết
mà, khi con nộp hồ sơ vào Waseda, lúc ấy con thậm chí còn chưa đi ôn
thi hay có sự chuẩn bị cho bất cứ một môn nào để thi cả.”

“Thôi được rồi.” Ông gật đầu. “Dù sao bây giờ con cũng
đã có một cơ hội để được vào Todai, giờ là bữa tối mà. Ăn nhiều
vào nhé Umi và Makoto, chúc cả nhà ngon miệng!”

Bố mua cho chúng tôi rất nhiều những món đặc sản của
Việt Nam về làm quà, những gói bánh kẹo được đóng gói trông rất
bình thường, không hề được bọc trong những chiếc hộp hay nhiều lớp
giấy như bánh kẹo Nhật Bản nhưng khi ăn vào thấy cũng rất khá. Bố
tôi chia ra làm vài phần để mang biếu hàng xóm, còn có cả phần cho
gia đình Makoto và cho Mizuki nữa. Bố cũng mang về cho tôi một bộ đồ
truyền thống của phụ nữ Việt Nam gọi là Áo dài. Đó là một chiếc
váy hay áo gì đó tôi chưa xác định được có màu trắng, cổ áo cao
dựng thẳng, xẻ tà cao đến tận eo, có hai tà áo ở hai phía trước và
sau dài chạm đất. Bộ đồ may bằng chất lụa mềm mại mặc cùng với
với chiếc quần lụa dài màu đen ống suông. Chẳng cầu kỳ như Kimono
nhưng bộ trang phục này trông vẫn vô cùng đẹp mắt và thanh nhã.

“Chắc cũng chẳng có dịp nào để mặc cả nhưng bố
nghĩ con sẽ thích nó.” Bố nói.

“Con thích mà.” Tôi đáp: “Thích lắm!”

Dù cho có lớn lên bao nhiêu đi chăng nữa nhưng cái cảm
giác vui vẻ và hồi hộp khi nhận được một bức thư hay một món quà
dường như là thứ cảm giác vĩnh
viễn chẳng bao giờ thay đổi trong tôi.

41.

Mizuki bị chảy máu cam.

Buổi sáng chủ nhật hôm đó tôi sang nhà Mizuki chơi và
cùng dùng bữa sáng với nhà Naitou thì Mizuki bắt đầu chảy máu ngay
trong bữa ăn. Nó không chỉ nhỏ giọt như máu cam bình thường mà ộc ra
nhuộm đỏ hết phần ngực áo cùng tấm khăn trải bàn trắng tinh trước
mặt cô ấy.

“Khăn bông. Lấy cho con khăn bông mau lên!” Mizuki đứng
dậy khỏi bản ăn quay đầu ra chỗ khác tránh để máu chảy trên mặt
bàn.

Trong lúc bố mẹ Mizuki hốt hoảng chạy đi tìm khăn bông
thì tôi lục tủ bếp lấy tạm khăn giấy đưa cho cô ấy thấm chỗ máu đó
lại.

“Chết tiệt!” Mizuki làu bàu, chỗ giấy ăn thấm ướt
hết sạch mà vẫn không đủ.

“Tớ phải gọi cứu thương đã, cố gắng giữ tỉnh táo
nhé Mizuki.”

Tôi nhấc điện thoại và bấm số gọi xe cứu thương đến,
tôi không hiểu bản thân mình lấy đâu ra sự bình tĩnh này khi chỉ mới
cách đây vài tháng tôi vẫn còn run bần bật lúc nhìn thấy cô ấy bị
ngất trên hành lang trường trung học.

“Chết tiệt!” Mizuki lại cáu gắt: “Lúc cần thì cô y
tá đó biến đi đâu vậy không biết?”

Mẹ Mizuki mang một chiếc khăn bông trắng rất dày cho cô
ấy còn bố cô ấy thì gọi điện cho xe cứu thương một lần nữa. Máu từ
mũi của Mizuki không còn ộc ra nhiều nữa nhưng nó vẫn chưa ngừng
chảy.

“Xe đến rồi!”

Bố Mizuki gọi và các bác sĩ giúp đưa cô ấy lên xe.
Bố mẹ của Mizuki đi cùng còn tôi thì phải ở lại. Bà Naitou nói rằng
tôi nên trở về nhà.

Tôi đứng ngây ra trước cổng nhà Naitou chừng mười phút
rồi mới bắt đầu cuốc bộ trở về. Cố gắng tập trung bước từng bước
trên một đường thẳng vạch sẵn trong đầu.

Tôi hiểu những điều vừa xảy đến với Mizuki. Bệnh
tình của cậu ấy rõ ràng là đang xấu đi.

Trên đường trở về nhà tôi đếm được tổng cộng mười hai chiếc ô
tô màu xanh dương và nhặt được một đồng xu hai mươi yên nhưng cuối cùng
tôi không mang nó đi mà đặt lại ở nguyên chỗ cũ. Sẽ có những đứa
trẻ vui hơn tôi khi nhặt được đồng xu nhỏ bé ấy.

Chỉ còn ba ngày nữa là đến buổi phỏng vấn nhưng
những ý nghĩ của tôi về bệnh tình của Mizuki đã kéo tuột tôi về
tận đẩu tận đâu. Vì là sáng chủ nhật nên bố tôi thậm chí còn chưa
ngủ dậy khi tôi trở về nhà vào lúc chín rưỡi sáng. Thế nên tôi
chẳng biết chia sẻ những điều bận tâm này của mình với ai cả. Nghĩ
đi nghĩ lại rốt cục lại bấm điện thoại gọi cho Makoto. Tôi muốn nghe
giọng cậu ấy.

“Gọi sớm quá đó Umi!” Makoto nói với tôi thay cho câu a
lô thông thường.

“Tớ vừa mới ở nhà Mizuki về.” Tôi đáp.

“Thế sao lại về sớm vậy?” Makoto hỏi giọng ngái ngủ.

“Cậu ấy bệnh, máu chảy nhiều lắm nên bố mẹ cậu ấy
đưa cậu ấy đi bệnh viện.”

“Mizuki bị chảy máu mũi à?” Giọng Makoto lúc này
hoàn toàn chẳng còn chút buồn ngủ gì nữa.

“Ừ.” Tôi xác nhận.

“Chà…” Cậu ta thở dài. “Cậu có muốn tớ qua chỗ cậu
không?”

“Không, không cần phiền vậy đâu!” Tôi vội nói: “Chỉ là
tớ cần có người để nói chuyện một lúc thôi mà. Bây giờ thì ổn
rồi, giờ tớ phải chuẩn bị cho bài phỏng vấn vào Todai ba ngày tới.”

“Cậu chắc chứ?” Makoto hỏi lại một lần nữa bằng âm
giọng có chút hồ nghi.

“Ồ thôi nào.” Tôi đáp: “Tớ cúp máy đây, thế nhé.”

Ngay sau khi tắt điện thoại tôi liền đưa hai tay ôm đầu
và có cảm giác như bản thân vừa làm một việc gì đó hơi ngớ ngẩn.
Kể từ sau lần nép mình vào Makoto ấy tôi lại bắt đầu chú ý đến
cậu ta nhiều hơn, mùi thơm nhè nhẹ dịu dàng trên người cậu ấy vẫn
cứ xoay mòng mòng trong tôi dù đôi lúc nó khiến tôi thấy muốn cười
chính mình nhưng là theo một cách vui vẻ chứ không phải theo kiểu
thấy mình thật nực cười như mọi lần.

Một con kiến lạc đàn bò loanh quanh dưới sàn gạch
trong phòng. Nó cứ chạy vòng quanh vòng quanh, đôi lúc ngừng lại vài
giây thăm dò xung quanh rồi lại chạy vòng tiếp. Tôi bỗng dưng thấy
mình giống con côn trùng nhỏ bé này ghê gớm: cứ đi vòng vòng mải
miết. Một con kiến lạc đường.

Phải. Tôi như một con kiến tí hon lạc đường đến nỗi
chẳng nhận ra là mình đang đi vòng quanh mãi mãi vậy.

42.

Mizuki bị giữ lại bệnh viện vài ngày còn tôi thì
một mình đi đến Todai tham dự buổi phỏng vấn dành cho riêng mình.

Ban đầu tôi đã nghĩ rằng giáo sư Keiko hẳn phải là
một nữ giáo sư đã luống tuổi và dày dặn. Nhưng không hề như tôi
tưởng tượng một chút nào cả, giáo sư Keiko Shinobu là một phụ nữ ba
mươi vẫn còn trẻ trung và có một gương mặt hết sức đẹp. Mái tóc
của cô ấy búi cao gọn gàng, có đuôi mắt dài vếch lên và một nụ
cười tươi tắn. Ngồi bên cạnh cô ấy còn có hai vị giảng viên khác
nữa, họ gợi chuyện để cho tôi nói một cách hết sức tự nhiên và thân
thiện, chẳng có gì là khó khăn quá như tôi nghĩ ngoài một vài câu
hỏi về trích dẫn câu nói trong cuốn sách mà tôi viết hay chuyện bàn
luận về vấn đề trào lưu văn học đô thị rập khuôn của một số nước
châu Á hiện giờ. Trong suốt buổi phỏng vấn giáo sư Keiko không làm
khó tôi bất cứ một câu nào về cuốn “Nhật ký bằng tranh của Mizuki”
mà tôi đã hoàn thành xong. Cô ấy thường lắng nghe tôi nói hơn, thỉnh
thoảng ghi chép lại vào một tờ giấy rồi lại nhìn tôi chăm chú và
mỉm cười.

“Câu hỏi cuối cùng nhé em Akiyama?” Giáo sư Keiko hỏi:
“Cô gái tên là Mizuki trong cuốn truyện mà em viết ấy, giờ cô ấy hiện
đang thế nào rồi?”

“Cô ấy đã từ bỏ hoá trị được hơn hai tháng rồi ạ.”
Tôi đáp: “Mizuki chấp nhận được sống một cuộc đời thực sự trước khi
đến với cái chết đã được định sẵn. Cô ấy là một cô gái dũng cảm
tuyệt vời.”

“Vậy à.” Giáo sư Keiko gật
đầu rồi đưa tay lên chỉnh lại cặp kính đang dần tuột xuống trên sống
mũi. “Nhưng đó vẫn sẽ là một cái kết đẹp nếu như sau cùng Mizuki
vẫn đoạt được niềm hạnh phúc mà cô ấy mong muốn.”

“Nếu như niềm hạnh phúc mà
bạn ấy mong muốn là được thoát khỏi bệnh tật và có một cuộc đời
dài như chúng ta thì sao?” Tôi bật hỏi.

“Điều quan trọng không phải
là Mizuki muốn một điều xa vời nào đấy đối với cô ấy có được thành
hiện thực hay không. Điều quan trọng là hiện tại trong mỗi giây mà
mình đang sống Mizuki đang cảm thấy hài lòng với nó.” Giáo sư Keiko
đáp lại câu hỏi của
tôi và mỉm cười.

Tôi không xác định được liệu
buổi phỏng vấn đó có được cho là đã kết thúc tốt đẹp hay không
nhưng những lời cuối đó của giáo sư Keiko Shinobu vẫn mãi còn trở đi
trở lại trong đầu tôi. Điều quan trọng là Mizuki cảm thấy hài lòng
với mỗi giây mà cô ấy sống. Tôi lại nghĩ về tôi. Liệu tôi có đang
hài lòng với mỗi giây mà mình đang sống?

Tôi đã từng đọc một bộ
truyện tranh tên là Aria, cô bé nhân vật chính trong truyện luôn tận
hưởng với thái độ hài lòng trước mọi điều ngay cả việc đứng chờ
bạn gần cả một ngày dài mà chẳn hề cảm thấy phí hoài thời gian
hay bực bội chút nào. Vậy tôi có đang cảm thấy thế nào qua mỗi giây trôi qua mình
như bây giờ? Tôi có cảm thấy tốt không trong mỗi phút khi ngồi trên
tàu điện ngầm đến nhà Mizuki sau một ngày học tập mệt mỏi? Tôi có
cảm thấy tốt không mỗi khi hồ nghi về cách đối xử lạ lùng với mình
của thầy Sakamoto. Còn Yuu thì sao? Nghĩ đến đây tôi chợt trùng xuống. Mỗi
quan hệ giữa chúng tôi là như thế nào vậy? Tôi có quá nhiều câu hỏi,
quá nhiều thắc mắc mỗi khi nghĩ đến điều này.

Có lẽ khi con người ta ở
cách xa nhau thì sự quan tâm đến nhau cũng phai nhạt dần theo ngày
tháng. Chẳng có một lời tỏ tình, một câu nói thành thật thổ lộ về
tình cảm nào của cả hai người dành cho nhau cả. Chúng tôi khi ấy đều
hiểu đối phương đang có cảm xúc gì dành cho mình, không nói mà thể
hiện bằng hành động. Người ta vẫn bảo: “Lời nói gió bay.” nhưng đến
bây giờ khi ngẫm lại thì chỉ một lời nói cũng có thể trở thành
một điểm tựa để ràng buộc hai con người lại với nhau. Cứ lửng lơ
thế này thật chẳng khiến ai hạnh phúc cả.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3