Trong cơn gió lốc - Chương 15

Chương mười lăm

Lúc đó chị là một người mẹ hạnh phúc. Chị ngồi trong bóng râm của một cây
lim già, trong lòng chị là một người con gái trẻ và đẹp. Cô xõa mái tóc dài và
đen mượt của mình, đen mượt như mái tóc hai mươi năm về trước của chị, rồi tựa
hẳn người vào vai chị. Thỉnh thoảng cô lại ngước cái cổ trắng ngần của mình lên,
cười rúc rích và nũng nịu. Người mẹ, vừa chải mái tóc đen mượt cho cô vừa âu
yếm la rầy:

- Con gái đứa ni mà để đầu bù tóc rối vầy? Yên má chải lại cho nào. Bộ mấy
hôm rày cô không gội đầu sao? Hôi thấy mồ!

- Mấy bữa ni con đi hoài mà! Má biết hông, chủ lực mình về rồi đó. Hồi sáng
tụi con gặp cơ man nào là bộ đội. Toàn người Bắc, má à!

Người mẹ dừng tay, lắng nghe rồi hỏi:

- Mi gặp thằng Thục khi nào?

- Gặp chút xíu tối qua. Ảnh cặp kè với mấy anh chủ lực suốt. Coi bộ mê lắm
rồi sao đó? - Rồi đột nhiên cô ngồi hẳn dậy, xây người lại nói với mẹ. - Coi bộ
đánh lớn má à. Có cả xe tăng của mình nữa nghen. Tụi con đi kiếm hoài mà hổng
có thấy.

Người mẹ đặt bàn tay xanh gầy lên đầu cô gái, đôi mắt nhìn đâu đó, xa lắc. Rồi
chị chép miệng, thở dài:

- Hổng biết ba tụi bay hồi này đánh đấm nơi nào?

Cô gái cười khúc khích:

- Ý!... Bắt chụp má đang nhớ ba rồi nghen!

Người mẹ mỉm cười, phát nhẹ vào vai cô gái:

- Thôi đi cô! Ngồi dậy tôi chải đầu cho, nặng tới nửa tạ vầy mà đè lên chân
người ta.

Cô gái ngồi dậy hẳn, cười lỏn lẻn. Mắt cô sáng ngời, chứa chan hạnh phúc.

Giữa lúc đó Thục sầm sập chạy đến. Anh đứng bên kia suối, thở hổn hển. Nhìn
thấy má mình và cô gái đang ngồi bên nhau, anh hét toáng lên:

- Má ơi! Má!... Ba con về rồi!

Chị Tư An đứng vụt dậy, thảng thốt gọi với sang:

- Sao? Mày nói chi đó Thục?

Thục lại gào lên:

- Ba con về rồi! Về thiệt rồi! Con phải đi ngay đây. Đánh đến nơi rồi.

Nói được chừng ấy câu, Thục vội vã quay đầu, chạy vút đi.

- Trời ơi! Thục...

Chị Tư An hét lên như vậy. Rồi chị vùn vụt nhảy qua những tảng đá nhấp nhô
dưới lòng suối sang bờ bên kia. Chị đứng sững giây lát, thở hổn hển, tóc xổ
lung tung, mặt trắng bệch. “Ba nó về! Anh ấy đã về... Có thiệt không? Trời ơi! Có
thiệt không?”

Tia chớp hạnh phúc vừa lóe lên trên đầu chị khiến chị choáng váng. Nước mắt
chảy ròng ròng trên má. Chị nhìn theo con, hét lên:

- Thục ơi!... Chờ má với! Thục...

Rồi chị vùn vụt chạy theo nó. Chạy theo như muốn bắt lấy cái tia chớp hạnh
phúc vừa vụt lóe trên đầu để xem nó thực hay hư?

Chị chạy bươn bả, người lao về phía trước, tóc xổ tung.

Cô gái cũng bàng hoàng chẳng kém gì chị. Như một cái máy, cô vội vã nhảy
qua những tảng đá nhấp nhô dưới lòng suối sang bờ bên kia rồi hối hả chạy theo
người mẹ. Mái tóc đen mượt của cô cũng xổ tung, bay lất phất.

- Thục ơi!... Chờ má với! Thục...

Người mẹ lại hét lên. Nhưng Thục đã chạy xa rồi.

Vượt lên đỉnh đồi, nơi con đường mòn vắt qua, nhìn thấy bóng Thục vừa khuất
vào vạt rừng xanh dưới thung lũng, chị đành bất lực, ngồi thụp xuống.

Tiếng nấc của chị bật lên, nghẹn ngào. Đôi vai chị rung lên. Mái tóc của
chị, tuy đã hoa râm nhưng vẫn dày, xòa kín cả lưng.

Người con gái cũng đã chạy tới nơi. Cô ngồi xuống bên chị, nhẹ nhàng luồn
bàn tay thon thả của mình vào mái tóc chị rồi thoăn thoắt bới lại sau ót. Xong
xuôi, cô vừa bới tóc mình, vừa dịu dàng an ủi:

- Má ơi! Đừng khóc nữa má!...

Người mẹ ngập ngừng nói trong tiếc nấc:

- Nó... vội chi... mà đến nỗi không dừng lại nói với má được vài lời. Làm
sao mà nó... gặp ba nó hở trời? Cái thằng... con với cái!

- Chắc ảnh vội quá đó má. Má không thấy ảnh chạy thí xác đó sao? Nhưng chắc
ảnh gặp được ba thiệt rồi.

Chị lặng yên, không nói một lời nào nữa. Chị dồn nén nỗi vui sướng, hạnh
phúc của mình. Nó đến đột ngột quá. Bao nhiêu năm chị mong ngóng, chị tưởng
tượng, hình dung ra cái phút ấy nhưng đâu có ngờ nó lại đến như thế này?

... Anh ơi! Anh về thiệt rồi sao? Anh đã gặp con của chúng mình rồi, phải
không. Con của chúng mình đó anh. Em có quyền kiêu hãnh khi nhắc tới nó, phải
không anh. Anh đã gặp con, đã thấy nó khỏe mạnh, cường tráng, đã biết nó sống
và chiến đấu ra sao, vậy là em hả lòng. Em đã làm tròn bổn phận của một người
mẹ, làm tròn lời hữa với anh buổi anh ra đi. Buổi ấy, cho đến tận lúc chia tay
nhau anh mới ghé tai em nói nhỏ: “Nếu có con em ráng nuôi. Hai năm anh về.” Vậy
mà đằng đẵng hơn hai mươi năm đã trôi qua. Có ai ngờ như vậy đâu anh!

Anh đã về... Anh đã về thiệt rồi sao?

- Má ơi!...

Chị ngẩng đầu lên nhìn và bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của cô gái.

- Má ơi! Con thương má, thương ba quá!

Chị đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc mai đang xòa bên má cô.

- Đừng khóc... con. Ba của các con đã về rồi đó. Khi mô giải phóng xong, má
bắt ổng tổ chức cho hai con rồi ổng đi đâu hãy đi.

Cô gái mắc cỡ, mặt đỏ bừng bừng, giụi giụi đầu vào lòng người mẹ:

- Má! Còn lâu chúng con mới...

Rồi đột nhiên cô cười vang:

- Khi mô gặp ba, má không được khóc đâu nghen.

... Làm sao em không khóc được cho được, phải không anh. Nỗi nhớ thương, buồn
tủi dồn nén bao nhiêu năm nay rồi. Ít nhất em cũng được khóc một lần, trước mặt
anh để được anh an ủi, vỗ về. Rồi em sẽ kể cho anh nghe về hai mươi năm qua má
con em và bà con cô bác ở quê hương ta đã sống và tranh đấu ra sao, để anh biết
rằng những người ở lại luôn giữ vững lời thề độc lập, vẫn thủy chung như nhất...

- Thôi, về đi má, anh Thục vội vàng thế hẳn có chuyện. Không chừng ta đánh Củng
Sơn ngay bữa nay đó má.

Người mẹ như sực tỉnh, chị vụt đứng dậy, lau nước mắt:

- Phải đó, Thảo ạ. Má con ta về thôi. Có khi mấy anh trong ban quân quản
đang kiếm má cũng nên.

Hai má con dắt tay nhau lặng lẽ trở về cứ. Trời đã về trưa. Nắng trải vàng
trên những sườn đồi. Những bông hoa sim, hoa mua tím ngắt, rung rinh trong gió
nắng như chưa bao giờ đẹp vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3