Thợ Săn - Chương 04

CHƯƠNG 04

Trời lạnh căm căm, cuồng phong gào rít không ngừng, gió lạnh thấu xương
điên cuồng gào thét khắp núi rừng, tuyết phủ đầy mặt đất. Thời tiết này sinh
vật nào cũng muốn trốn thật kỹ trong tổ trong hang, trên mặt đất trắng toát
ngoại trừ tiếng gió thổi không còn có âm thanh khác.

Thế nhưng lúc chiều tà, từ xa đã chậm rãi xuất hiện một bóng ngựa màu đen
cao lớn chậm rãi đi tới, điểm đen càng tới gần càng lớn hơn, đưa mắt nhìn thấy
trên mình ngựa là một nam nhân cao lớn khôi ngôi. Một người một ngựa độc thành
trong gió tuyết.

“Đại Hắc, sắp tới nhà rồi.” Vỗ nhẹ vào cổ con ngựa, nam nhân đưa mắt nhìn
ngôi nhà gỗ sáng đèn ở trước đó không xa, khóe miệng mỉm cười, thúc giục hắc mã
nhanh chân hơn.

Cảm nhận được chủ tử vội vàng, hắc mã hí dài một tiếng rồi tăng tốc, không
muốn phụ lòng chủ tử, chỉ chốc lát đã tới trước nhà.

Nhanh chóng xoay người xuống ngựa, đưa tay dỡ bao lương thực trên lưng ngựa
để xuống bậc thang thì cánh cửa gỗ đã mở ra, ánh sáng ấm áp chiếu rọi lên một
thân ảnh áo trắng.

“Đinh đại ca, ngươi đã trở lại!” Mộ Thấm Âm nghe tiếng động bên ngoài, nghĩ
rằng Đinh Khôi đã về nên mở cửa, quả nhiên như nàng dự đoán.

“Mau vào phòng đi, gió tuyết bên ngoài rất lớn, đừng để bị nhiễm phong
hàn.” Thấy nàng không để ý sức khỏe, Đinh Khôi liền nhăn mày xua đuổi

“Không có sao đâu.” Mỉm cười, cầm lấy một ít vật dụng không nặng lắm đi
vào.

Đinh Khôi thấy thế bất đắc dĩ, đành phải vội vàng dỡ vật phẩm trên lưng
ngựa xuống, Nhanh chóng mang gói to vật nhỏ vào nhà, đóng cửa lại để gió tuyết
không thể xông vào rồi mới dắt hắc mã đi ra chuồng ngựa sau nhà.

Khi hắn chăm sóc cho ngựa xong, quay trở lại nhà gỗ thì Mộ Thấm Âm đã bên
cái bụng bầu tám tháng tiến lên chào đón.

“Đinh đại ca, uống chén trà nóng cho đỡ lạnh đi.” Đưa chén trà, tay lại
không nhàn rỗi mà giúp hắn cởi áo khoác bằng lông ra.

Nàng biết hắn thân mình cường tráng, ngoại trừ lúc ra ngoài mới mặc áo
khoác còn khi ở trong nhà thì vẫn quần áo dài đơn sơ, không giống như nàng trời
sinh sợ lạnh, khắp phòng đều để lò sưởi, còn phải thêm áo khoác da lông giữ ấm.

Lúc đầu hắn còn kiêng kị cử chỉ chăm sóc như thế này, nhưng ở chung lâu
ngày, Đinh Khôi đã bất tri bất giác xem nàng là người thân, nên thoải mái để
nàng cởi áo khoác, cầm lấy ly trà nóng, vừa bày biện mấy thứ vừa mua về ra vừa
hỏi:

“Thai nhi không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Mỉm cười trả lời, Mộ Thấm Âm giũ cho tuyết rơi hết rồi
mới treo áo khoác lên, sau đó bày đồ ăn nóng hổi ra bàn.

Hai người việc ai nấy làm nhưng lại ăn ý vô cùng, ấm áp, tự nhiên như vợ
chồng lâu năm.

“Đói bụng chưa? Mau ăn đi cho nóng.” Lên tiếng nhắc hắn dọn dồ cũng đừng
quên ăn cơm.

“Ngươi đã ăn chưa?” Đinh Khôi vẫn không quay đầu hỏi lại.

“Còn chờ ngươi a.” Nàng biết hắn nhất định sẽ nhíu mày.

Quả nhiên, Đinh Khôi liền dừng tay, quay đầu, nhíu mày nhìn nàng. “Không
phải đã nói ngươi đừng chờ ta sao?” Hắn không biết khi nào về tới, nếu hắn về
trễ hơn thì nàng cũng ôm bụng đói chờ tới lúc đó sao?

Mộ Thấm Âm ngượng ngùng nói một mình nàng dùng cơm thì quá cô đơn.

Nhìn nụ cười của nàng, Đinh Khôi biết có nói gì cũng vô dụng. Thực ra thì
hắn đã sớm thấu hiểu cá tính ngoài mềm trong cứng của nàng, một khi đã quyết
định chuyện gì thì sẽ không bao giờ thay đổi.

Tuy rằng nàng rất đau lòng nhưng vẫn kiên quyết từ bỏ chuyện tình kia. Nàng
nói sẽ không vì người nọ mà rơi lệ nữa, quả nhiên từ đó không còn nghe thấy
tiếng nàng khóc trong đêm. Hắn tự hỏi thực sự nàng đã quên mối tình kia?

Lắc đầu, buồn cười với chính suy nghĩ của mình, Đinh Khôi vội đi tới bàn
ăn, ngồi vào chỗ của hắn, nhận chén cơm từ tay nàng, thưởng thức bữa tối, không
muốn nàng lại chờ hắn.

“Đúng rồi, chu tuyết giáng thảo trong dược viên đã nở hoa vào trưa nay.” Mộ
Thấm Âm hưng phấn báo cáo phát hiện.

Dưới sự chỉ dạy của hắn, nàng đã nhận biết không ít kỳ hoa dược thảo, biết
được công dụng của từng loại, thậm chí còn bắt đầu theo hắn học y thuật. Càng
theo hắn học hỏi, nàng càng phát hiện bên trong vẻ cục cằn thô kệch là một kho
kiến thức phong phú vô tận, giống như kho tàng trong lòng núi, nếu không tự
mình thể nghiệm thì không thể biết được.

Cái này chính là nhìn người đừng nhìn tướng?

“Phải không?” Khuôn mặt cương nghị lộ ra vẻ vui sướng. “Đợi lát nữa ăn cơm
xong, ta sẽ ra hái.” Tuyết giáng thảo chỉ nở hoa trong thời tiết rét đậm, hoa
này đối với tâm mạch rất có công hiệu.

Mộ Thấm Âm cũng mỉm cười, đang định nói gì đó thì thai nhi trong bụng đã
bướng bỉnh đá mẫu thân một cái, làm cho nàng bất ngờ phải than nhẹ một tiếng.

“Làm sao vậy?” Thấy nàng cúi đầu sờ bụng, Đinh Khôi không khỏi khẩn trương.

“Không có gì! Cục cưng bướng bỉnh đá ta.” Mỉm cười, khuôn mặt tuyệt đẹp sáng
bừng.

“Đá ngươi?” Thần sắc sững lại.

“Đúng vậy! Hai, ba ngày nay không biết sao lại bướng bỉnh hơn.” Phát hiện
hắn muốn sờ bụng nàng lại không dám thì không khỏi buồn cười hỏi. “Muốn sờ thử
không? A…đứa nhỏ này đá cũng thật dùng sức nha.”

Sờ nàng? Khuôn mặt ngăm đen nháy mắt đỏ bừng, Đinh Khôi xấu hổ quay đầu đi.

“Không sao đâu.” Biết tính hắn bảo thủ, có lễ, lại thấy mặt hắn đỏ bừng, Mộ
Thấm Âm bật cười, nắm tay hắn đặt lên cái bụng tròn vo của nàng, ngữ khí ôn
nhu. “Chỉ là muốn cùng ngươi chia sẻ về một sinh mệnh mới, không liên quan tới
lễ giáo.”

Không kịp tránh lại không dám dùng lực rút tay lại, đành nghe lời mà đặt
tay lên bụng nàng. Đang lúc hắn xấu hổ đế mức cả tai và cổ đều đỏ, không biết
nên làm thế nào thì lòng bàn tay cảm giác có sự chấn động.

“A!” Hắn kinh ngạc hô nhỏ, đưa mắt nhìn Mộ Thấm Âm.

“Cục cưng đang muốn chào hỏi ngươi a.” Mộ Thấm Âm mỉm cười, nhẹ buông tay
hắn ra.

“Hảo… Hảo thần kỳ.” Chậm rãi thu tay lại, hai mắt lộ vẻ cảm động. Hắn biết
có hiện tượng máy thai nhưng tự mình thể nghiệm lại cảm thấy sinh mệnh thật kỳ
diệu… Thân hình mảnh mai như vậy lại có thể dựng dục một tiểu sinh mệnh khác.

“Đúng vậy! Hảo thần kỳ.” Ôn nhu khẽ vuốt bụng, nàng cười đến hạnh phúc.

Giật mình, ngơ ngác trước nụ cười của Mộ Thấm Âm, chỉ thoáng nháy mắt nhưng
Đinh Khôi lại cảm thấy lúc này nàng thật đẹp, đẹp tới mức làm hắn động tâm…

Động tâm? Hắn động tâm sao? Ý tưởng bất ngờ làm hắn kinh hãi, lo lắng không
yên.

“Đinh đại ca, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Đột nhiên lại xuất thần như thế.

“Không, không có gì!” Kích động đáp lại, lắp bắp tìm lý do. “Ta… ta đang
suy nghĩ nên xuống thôn tìm bà mụ, để có người chăm sóc cho ngươi.”

“Không vội, còn gần hai tháng nữa mà.” Mới có tám tháng, cũng không nhanh
như vậy.

“Chuyện này không nói trước được, có bà mụ ở bên cạnh cũng yên tâm hơn…”
Sắc mặt ửng hồng lúng ta lúng túng, trong lòng còn đang suy tư cảm xúc lúc nãy
của mình.

* * *

Đêm khuya, cuồng phong vẫn rít gào không thôi, tiếng gió gào thét len lỏi
vào từng ngóc ngách, làm thanh tỉnh người nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt
đầm đìa mồ hôi, giống như đang ẩn nhẫn đau đớn gì đó…

Chống đỡ thắt lưng, Mộ Thấm Âm hơi hơi nhíu mi, cảm thấy bất an… thắt lưng
đau nhức không ngừng, hơn nữa ngày càng kịch liệt, quả thực giống như là…

Hoảng loạn, nàng không dám nói không có việc gì, muốn đứng lên tìm Đinh
Khôi nhưng vừa mở cửa phòng ra thì toàn thân lại đau nhức kịch liệt, làm nàng
run rẩy cơ hồ đứng không vững, cảm giác dưới chân ẩm ướt…

Ôi trời, nàng vỡ ối. Vì sao lại như vậy? Thai nhi còn chưa đủ tháng, sinh
non sẽ dễ bị chết… Nghĩ tới đây nàng càng thêm hoảng loạn, lo sợ mất đi thai
nhi.

“Đinh… Đinh đại ca…” đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đi về phía phòng Đinh Khôi
cầu cứu, nước mắt tuôn trào như mưa. “Đinh đại ca… mở cửa…”

“Chuyện gì vậy? Ngươi làm sao vậy?” Dù thanh âm của Mộ Thấm Âm rất mỏng
manh nhưng Đinh Khôi vẫn cảm giác được, mở cửa phòng ra, nhìn thấy bộ dáng suy
yếu gần như sụp ngã của nàng thì hắn bất chấp nam nữ khác biệt, nhanh như chớp
đã ôm nàng vào phòng, lau mồ hôi giúp nàng, đưa tay bắt mạch. “Ngươi có chỗ nào
không khỏe? Ta giúp ngươi bắt mạch.”

“Không… không cần! Đinh... Đinh đại ca, ta… ta sắp sinh.”

“Sắp sinh?” Đinh Khôi giống như bị sét đánh mà nhảy dựng lên.

Sao lại nhanh như vậy? Chắc phải còn gần hai tháng nữa sao? Bây giờ chỉ có
một mình hắn, tuy rằng tinh thông y thuật, cũng qua y thư mà biết được nữ nhân
khi sinh sản sẽ thế nào. Nhưng… nhưng hắn chưa từng trực tiếp đỡ đẻ, mà giờ
xuống núi tìm bà mụ e rằng không kịp nữa rồi.

Tất cả suy nghĩ nháy mắt hiện lên trong óc, Đinh Khôi trong lòng biết rõ
tình hình này dù hắn không có kinh nghiệm cũng phải ra trận, không dám tỏ vẻ
kích động mà làm ra vẻ trầm ổn, tươi cười an ủi Mộ Thấm Âm như là hắn rất quen
thuộc với chuyện này, không muốn nàng bất an hơn.

“Yên tâm! Hết thảy giao cho ta, ta có kinh nghiệm!” Lời nói dối thiện ý lại
thêm ánh chân thành làm cho người ta không nhìn ra bối rối trong lòng hắn.

Mộ Thấm Âm tin cậy Đinh Khôi, mỉm cười yếu ớt nhưng cơn đau đột nhiên đánh
úp lại làm cho nàng co rút thân mình, nhịn không được mà la lớn tiếng.

“Ngô…” Sự đau đớn này y như thân thể bị xé rách, nàng cơ hồ còn ngửi được
mùi máu tươi trong miệng, có lẽ vì cắn răng nhịn đau mà nên.

“Thở sâu, điều chỉnh hơi thở, bảo tồn thể lực, đứa nhỏ còn không có nhanh
ra đâu.” Biết nàng bị cơn đau tra tấn, Đinh Khôi nhanh chóng phân phó. “Ta đi
nấu nước, chuẩn bị vải sạch, rất nhanh sẽ trở lại, cố chịu một chút.” Dứt lời,
người đã rời khỏi phòng không thấy đâu.

Nhìn thân hình hắn rời đi, Mộ Thấm Âm toàn thân đau nhức nhưng trong lòng
lại vạn phần an tâm… Có Đinh đại ca, mọi chuyện sẽ không sao, nàng và đứa nhỏ
sẽ không việc gì.

Không phát hiện bản thân nàng đã bất tri bất giác xem hắn là chỗ dựa tin
cậy nhất, khuôn mặt tái nhợt của Mộ Thấm Âm không ngừng đổ mồ hôi lạnh, cắn
răng chịu đựng cơn đau, thỉnh thoảng nhịn không được mà rên thành tiếng, giống
như làm như vậy sẽ giảm bớt cơn đau xé rách thân thể.

Không biết qua bao lâu, ngay lúc thần trí của nàng bắt đầu mơ hồ thì Đinh
Khôi đã trở lại, mang theo đầy đủ vật dụng.

Thấy nàng chảy mồ hôi lạnh, môi còn bị cắn tới chảy máu, hắn nhanh chóng
đặt đồ vật trong tay xuống, không để ý lễ nghĩa nam nữ, chăm chú nhìn vào giữa
hai đầu gối của nàng.

“Đinh… Đinh đại ca… Thai nhi…” Mộ Thấm Âm nói không nên lời.

“Cố chịu đựng thêm, còn chưa tới lúc.” Như biết nàng muốn hỏi gì, Đinh Khôi
lắc đầu an ủi, sản đạo còn chưa mở rộng, e là nàng còn phải chịu khổ thêm chút
nữa.

Không biết là thai nhi cố ý giày vò hay luyến tiếc rời khỏi cơ thể ấm áp
của mẹ mà chậm chạp không chịu xuất hiện, nháo cho tới tận sáng sớm hôm sau.
Đinh Khôi đã thay mấy chậu nước ấm, Mộ Thấm Âm lại lần nữa chịu đựng cơn đau
thấu xương, cắn răng dùng hết khí lực.

“Hảo! Nhìn thấy đầu rồi, thở sâu, dùng lực…” Nhìn cái đầu nho nhỏ bắt đầu
nhô ra, hắn lo lắng nói, khuôn mặt cũng đọng đầy mồ hôi.

“Ngộ…” Cả đêm bị tra tấn, Mộ Thấm Âm mệt đến muốn hôn mê nhưng nghe thấy
thanh âm cổ vũ của hắn, lại nghỉ tới đứa nhỏ thì nàng lại tập trung sức lực,
tiếp tục chống đỡ…

“Oa...” Tiếng khóc trẻ con vang lên

“Sinh!” Hai tay ôm tiểu oa nhi mình đầy máu, Đinh Khôi hưng phấn hét lên.

Sinh! Mộ Thấm Âm sung sướng nở nụ cười hạnh phúc.

“Hài… đứa nhỏ khỏe không?” Không hỏi nam hay nữ, nàng chỉ quan tâm đứa nhỏ
thế nào.

“Tốt lắm!” Gọn gàng cắt cuốn rốn, hiểu được lo âu của Mộ Thấm Âm, Đinh Khôi
nhìn kỹ tiểu oa nhi một lượt rồi lập tức hoan hỉ nói: “Tuy rằng ra đời hơi sớm
nhưng không có vấn đề gì, thân mình sau này có khả năng sẽ yếu một chút nhưng
chỉ cần mai này bồi dưỡng cẩn thận thì sẽ tốt hơn thôi.” Đứa nhỏ không đủ
tháng, thân mình luôn suy yếu, cũng không cách nào khác.

“Vậy ta an tâm rồi…” Tinh thần thả lỏng, Mộ Thấm Âm rốt cuộc không nhịn
được mà chậm rãi nhắm mắt

“Đinh đại ca, nam oa hay là nữ oa…” Ý thức dần dần tan rã nhưng nàng vẫn cố
gắng hỏi thêm.

“Là nữ oa nhi làm người ta yêu thích.” Lúc này Đinh Khôi mới phát hiện nàng
đã ngủ thiếp đi.

Ép buộc cả đêm, nàng cũng mệt mỏi lắm rồi.

Đáy mắt của Đinh Khôi hiện lên vẻ tiếc thương nhu hòa, tay cũng không rảnh
mà lau người cho tiểu oa nhi, rồi mặc tã lót đã được Mộ Thấm Âm may sẵn trước
đó, cuối cùng lại dùng da hồ ly trắng như tuyết bao bọc lại, chỉ để lộ khuôn
mặt nhỏ hồng hồng, da nhăn nheo, y như con khỉ con, sợ tiểu oa nhi bị gió tuyết
làm lạnh.

Đặt tiểu oa nhi đã ngủ say bên cạnh Mộ Thấm Âm, Đinh Khôi lại bận rộn thu
dọn chiến trường, khi mọi việc đã xong xuôi, hắn mới thở dài nhẹ nhõm, ngồi
phịch lên ghế, ánh mắt không rời hình ảnh đôi mẫu tử ngủ say trên giường…

Ôi trời, hắn làm được, thực sự đã làm được. Cảm giác tự tay đón một sinh
mệnh mới thật là… nên hình dung thế nào đây? Ai… hắn không nói được, nhưng thực
làm cho người ta muốn rơi lệ.

Cúi đầu nhìn hai tay run run, Đinh Khôi bỗng cảm thấy hai mắt mờ hơi nước.

Chết tiệt, hắn lại có cảm giác vui sướng và hạnh phúc của người làm cha.

* * *

Sáu tháng sau, núi rừng vào hè xanh biếc một màu, cỏ cây tươi tốt, làn gió
mát mẻ luồn qua hành lang gấp khúc đến chỗ một đôi mẹ con.

Tiểu oa nhi phấn nộn đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn chúm chím, môi hồng, phấn
điêu ngọc mài đang nằm trong lòng mẫu thân cười khanh khách, hai tay tròn xoe
vung lên, bày tỏ sự hưng phấn.

“A… Tiểu Tuyết Nhi hảo ngoan, nương thích nhất Tiểu Tuyết Nhi…” Hôn lên
khuôn mặt mềm nhẹ phấn nộn, Mộ Thấm Âm cười ôn nhu.

Nhìn nữ nhi hoạt bát, hiếu động trước mắt nàng không nghĩ đây chính là tiểu
oa nhi bị sinh thiếu tháng, thường thì trẻ sinh non sẽ ba ngày bệnh nhẹ, năm
ngày bệnh nặng, gặp chút gió cũng bị phong hàn… Nhưng nửa năm qua nhờ Đinh đại
ca điều dưỡng cẩn thận, sức khỏe của bảo bối cũng ngày một tốt hơn, cho đến hôm
nay thì chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường khác.

“A… oa…” Phát ra những âm thanh vô nghĩa, tiểu nữ oa xoay đầu nhìn tới nhìn
lui, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.

“Tiểu Tuyết Nhi, ngươi đang tìm cái gì? Đinh thúc thúc sao? Hắn xuống thôn
dưới núi mua thức ăn cho tiểu Tuyết Nhi, rất nhanh sẽ trở về, ngươi đừng mất
hứng a.” Thấy nữ nhi không an phận, đôi mắt đen tròn chuyển động liên tục như
tìm kiếm gì đó khiến Mộ Thấm Âm không khỏi nở nụ cười.

Nữ nhi mới sáu tháng nhưng rất thích Đinh đại ca, bám dính hắn như keo dán
chó, chỉ cần được Đinh đại ca ôm vào lòng liền cười đến bất diệc nhạc hồ, nếu
không nhìn thấy hắn là lập tức tìm người, cảm tình tốt đến mức khiến người làm
mẹ như nàng cũng phải ăn dấm chua.

Mà Đinh đại ca a… Hắn sủng tiểu oa nhi này lên tới tận trời, suốt ngày cùng
nàng chơi đùa, vẻ mặt yêu thương chẳng khác gì phụ thân thân sinh.

Nghĩ đến điều này, mặt nàng bỗng nhiên ửng hồng, ngực hơi nóng, thần sắc có
chút giật mình.

Cũng may nữ nhi đã a a ô ô làm nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần.

Ai nha! Nàng nghĩ đi đâu vậy? Mộ Thấm Âm không dám nghĩ xa hơn, gắt gao ôm
chặt nữ nhi để không suy nghĩ lung tung nữa.

“Tiểu Tuyết Nhi, ngươi chờ Đinh thúc thúc thật lâu đi? Hắn sẽ nhanh chóng
trở về cùng ngươi chơi đùa a…” Nữ nhi tên gọi Tuyết Giáng, nhưng nàng và Đinh
đại ca vẫn quen gọi là Tuyết nhi.

Tên này cũng do Đinh đại ca đặt. Nhớ ngày đó khi nàng tỉnh lại, cho rằng
người có tư cách đặt tên cho nữ nhi chính là Đinh đại ca, người đã cẩn thận
chiếu cố cho nàng từ lúc còn nằm trong bụng mẹ, rồi cũng chính tay hắn đỡ đẻ
cho nàng.

Đúng rồi! Nhớ rõ lúc ấy yêu cầu Đinh đại ca đặt tên cho nữ nhi, biểu tình
của hắn khi đó là…

“Muốn, muốn ta đặt tên?” Đinh Khôi ngạc nhiên ngây ngốc, chẳng phải việc
dặt tên cho con là quyền lợi của cha mẹ sao? Nhà giàu còn mời thầy tướng số tới
tìm tên tốt nữa a.

Mà hắn không phải là thầy tướng số cũng không phải là thân nhân của tiểu oa
nhi, nàng thực sự muốn hắn đặt tên cho con nàng sao?

“Ân.” Mộ Thấm Âm ôn nhu mỉm cười nói. “Đinh đại ca, ngươi mau chọn một cái
tên thật hay đi, ta đang chờ a.”

“Ách…” Lần đầu tiên trong đời đặt tên cho người khác, Đinh Khôi chần chờ
nửa ngày, nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại của tiểu oa nhi đang ngủ say ở góc
dường, bỗng dưng một đóa hoa nở trong gió tuyết hiện lên trong đầu hắn.

“Gọi là Tuyết Giáng đi.” Mỉm cười bổ sung. “Hôm qua hoa tuyết giáng nở,
giống như là nghênh đón tiểu oa nhi mà nàng cũng sinh ra trong ngày gió tuyết
nên tên này rất hợp.”

“Tuyết Giáng a… Tên thật hay, sau này Tuyết Giáng lớn lên nhất định sẽ cao
hứng vì ngươi đặt một cái tên hay như vậy cho nàng.”

Được ca ngợi, khuôn mặt chất phác của nam nhân nhanh chóng đỏ bừng, tay
chân luống cuống…

Biểu tình khi đó của Đinh đại ca thật thú vị. Một đại nam nhân mà mới nghe
người ta ca ngợi chút xíu đã đỏ mặt, đáng yêu vô cùng, thật không hợp với thân
hình cao lớn thô kệch của hắn.

Lâm vào hồi tưởng, miệng của Mộ Thấm Âm không tự chủ mà nở nụ cười tươi.

“Phốc…” Không ngừng vung hai tay, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn thổi nước
miếng phì phèo, tiểu Tuyết Nhi như đang kháng nghị mẫu thân thất thần đến nỗi
quên mất nàng.

Ai nha! Sao lòng vòng một hồi, nàng lại nhớ tới Đinh đại ca nữa rồi?

Mộ Thấm Âm đỏ mặt lắc đầu, cố loại bỏ những suy nghĩ về Đinh Khôi.

“Phốc phốc phốc…” Tiểu Tuyết Nhi lại tiếp tục chơi trò phun nước miếng.

“Nhìn ngươi kìa, nước miếng đầy mặt.” Buồn cười lau mặt cho nữ nhi, lại
tiếp tục chơi đùa với nàng cho đến khi cảm giác không thoải mái xuất hiện.

“Di?” Cảm giác nghi hoặc, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía trước, mày liễu
nhíu lại.

Thực lạ, cảm giác như đang bị ai đó nhìn trộm nhưng… nàng tiếp tục đưa mắt
nhìn chung quanh… Trước mắt hoàn toàn trống trải, không có một bóng người a. Dù
sao nơi này cũng rất hoang vắng, ngoài trừ căn nhà gỗ của Đinh đại ca thì chung
quanh cũng không có ai ở cũng chưa từng có người ghé thăm, sao lại có người
nhìn lén.

Nhưng cảm giác làm người ta chán ghét thực sự có tồn tại, trừ phi… Ánh mắt
lo lắng nhìn về cánh rừng phía trước, chẳng lẽ trong đó có thú dữ sao? vì sao
nàng cảm giác được ánh mắt của thú dữ đang rình mồi.

Nghĩ đến đây, nàng vội ôm nữ nhi đứng dậy đi vào phòng, đóng cửa lại mới
cảm thấy an tâm hơn, ai ngờ…

“Phanh!” Âm thanh đột ngột vang lên, cửa gỗ không ngừng rung động.

“Oa…” Tiểu Tuyết Nhi bị dọa, oa oa khóc lớn.

“Ngoan! Tiểu Tuyết Nhi không sợ…” Hốt hoảng an ủi nữ nhi nhưng sắc mặt
trắng bệch, kinh hoảng nhìn cánh cửa… Trời ạ, bên ngoài là cái gì? Đinh đại ca,
ngươi mau trở lại a…

“Phanh!” Tiếng nổ lại vang lên, cửa gỗ cứng rắn vỡ vụn…

“A…” Hoảng sợ thét chói tai, Mộ Thấm Âm ôm chặt nữ nhi vào lòng, hai mắt mở
lớn nhìn cánh cửa gỗ bị vỡ, cứ sợ có thú dữ xông vào nhưng mà bóng đen kia là
của một… con người.

Không! Không phải một người! Mà tới mười tráng hán dũng mãnh nhanh nhẹn.

Thật may không phải là thú dữ nhưng mà… những người này là ai? Vì sao tự
tiện xông vào nhà người khác? E là lai giả bất thiện, nhìn bọn người trước mắt,
đáy lòng Mộ Thấm Âm tràn ngập lo âu bất an.

“Ngươi, các ngươi là ai? Muốn làm cái gì?” Run rẩy lớn tiếng chất vấn, ôm
nữ nhi càng thêm chặt.

“Ha ha… Không thể tưởng được họ Đinh lại ẩn giấu một đại mỹ nhân quốc sắc
thiên hương như thế.” Bỗng dưng một tràng cười dâm đãng vang lên ngoài phòng,
sau đó một nam tử dáng vẻ thiếu gia nhà giàu, tay phe phẩu quạt lông tiêu sái
đi vào.

Nghe vậy, Mộ Thấm Âm nhịn không được nhíu mày, cảm thấy người này bộ dạng
tuy tuấn mỹ nhã nhặn nhưng ánh mắt lại gian tà, ngay cả lời nói cũng không hợp
lễ.

“Các ngươi muốn làm gì?” Những người này tựa hồ như không có ý tốt, nhẹ vỗ
về nữ nhi đang khóc không ngừng, trong lòng Mộ Thấm Âm vô cùng lo lắng.

“Muốn làm gì?” Nam tử trẻ tuổi cười lạnh lùng, vung tay lên đã thấy một đại
hán đặt kiếm lên cổ nàng. “Muốn mời ngươi tới Lý gia trang ở Giang Nam làm
khách.”

“Vì, vì sao?” Sắc mặt rắng bệch, hoảng sợ nhìn thanh kiếm trên cổ, nàng
khẩn trương đến mức không dám thở, chỉ sợ đao kiếm không có mắt.

“Vì sao? Ai biểu ngươi là nữ nhân của họ Đinh.” Một nữ nhân xinh đẹp tuyệt
trần, khí chất như vậy lại ở cùng tên quê mùa kia, thật là đáng tiếc. Càng làm
người ta thống hận là ngay cả đứa nhỏ cũng đã sinh cho hắn, nghĩ tới bàn thân
không biết tới khi nào mới lấy lại hùng phong, nam tử trẻ tuổi lại nhịn không
được mà oán giận.

“Mang người đi.” Tức giận ra lệnh, xoay người dẫn đầu rời đi.

“Cô nương, thỉnh!” Trường kiếm vẫn đặt lên cổ nàng, thanh âm lạnh lùng, hy
vọng nàng thức thời một chút, miễn cho hắn phải dùng bạo lực.

Xem ra là có liên quan tới Đinh đại ca.

Trong lòng hiểu rõ, Mộ Thấm Âm vì nể thanh kiếm vẫn đặt trên cổ nên im lặng
ôm nữ nhi phối hợp đi theo.

Những người khác cũng lần lượt đi theo, trước khi rời khỏi còn để lại một
phong thư.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3