Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em (Tập 1) - Chương 09 - Phần 1
Chương 9: Chúng mình sống chung đi!
- Nếu đã muốn sống cùng nhau,
anh thấy thà sớm còn hơn muộn. Em nghĩ sao? - Thiệu Minh Trạch ngẩng
đầu nhìn Nhiễm Nhiễm trong gương, giọng nói vẫn bình thường như đang bàn luận
công việc.
Thang máy từ tầng hầm để xe lên
thẳng tầng thứ mười chín. Nhiễm Nhiễm xách túi lớn túi nhỏ vào nhà, mở cửa,
việc đầu tiên sau khi buông túi xách xuống là gọi điện cho Thiệu Minh Trạch. Cô
cần một người kéo mình ra khỏi mớ hỗn loạn này và Thiệu Minh Trạch là người
thích hợp nhất.
Đầu bên kia bắt máy, cô đi thẳng
vào vấn đề:
- Minh Trạch, chúng mình sống
chung đi!
Thiệu Minh Trạch hình như hơi sững
người, rồi mới đáp “ừm”. Anh ngừng giây lát, lại trầm giọng hỏi:
- Vụ giấy tờ đấu thầu xong rồi
à?
- Vâng, xong cả rồi. Những
việc còn lại em không phụ trách.
Cô kể ngắn gọn với anh vài câu về
dự án, lại bảo tối nay có bữa tiệc ăn mừng. Khi nhắc tới chuyện cô đã khiến
người phụ trách bên hợp tác bối rối, Thiệu Minh Trạch ở đầu dây bên kia nói:
- Nhiễm Nhiễm, em không nên
như vậy. Nếu đã cố nhẫn nhịn để hợp tác thì không nên làm mối quan hệ thêm căng
thẳng.
- Nhưng em ghét cô ta. – Nhiễm
Nhiễm khẽ nói. Cô biết anh có lý nhưng cô không kìm nén được cảm xúc của mình.
Thiệu Minh Trạch hơi bất ngờ, hỏi:
- Trước đây, em và cô ấy có
chuyện gì sao?
Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ, đáp:
- Có
thể nói là vậy. Cô ta đã từng là hồng nhan tri kỷ của bạn trai cũ của em, cũng
là bạn gái hiện giờ của anh ấy.
Giọng
Thiệu Minh Trạch có chút buồn chán:
- Ừm.
Anh hiểu rồi.
Rõ ràng
Nhiễm Nhiễm nghe thấy ý trêu chọc trong lời nói của anh, nhưng cô không hề thấy
phản cảm. Thần kinh bị căng thẳng đang dần dịu lại, cô không kìm nén được trêu
đùa anh:
- Không
sai. Chính vì nguyên nhân này. Anh biết em nhỏ mọn thế nào rồi đấy. Còn muốn
kết hôn với em nữa không?
Thiệu
Minh Trạch đáp:
- Cho
anh thời gian một buổi tối để suy nghĩ về vấn đề này. Anh cần suy nghĩ thật kỹ.
Nhiễm
Nhiễm không nhịn được cười, nói:
- Được
rồi. Nhớ nghỉ ngơi nhé.
- Cảm
ơn em. – Hai người lịch sự chúc nhau ngủ ngon rồi cúp máy.
Kết
quả, tối hôm sau, Thiệu Minh Trạch lái xe đến. Anh mang theo vài đồ dùng thường
ngày. Ngoài bất ngờ ra, Nhiễm Nhiễm còn cảm thấy bối rối. Cô ngây người đứng
ngoài nhà tắm nhìn anh lôi những thứ như khăn mặt, bàn chải đánh răng, dao cạo
râu,… xếp vào đó.
- Nếu
đã muốn sống cùng nhau, anh thấy thà sớm còn hơn muộn. Em nghĩ sao? – Thiệu
Minh Trạch ngẩng đầu nhìn Nhiễm Nhiễm trong gương, giọng nói vẫn bình thường
như đang bàn luận công việc.
Nhiễm
Nhiễm nuốt nước bọt một cách khó khăn, gật đầu.
Thiệu
Minh Trạch lại ngoái đầu nhìn cô, sau đó nhếch khóe môi nở nụ cười có mà như
không, khoanh tay nhìn cô, hỏi:
- Nhiễm
Nhiễm, em căng thẳng lắm đúng không?
Nhiễm
Nhiễm gật đầu, rồi lại vội lắc đầu.
Thiệu
Minh Trạch thấy cô phản ứng như vậy thì càng chắc chắn phán đoán của mình. Anh
nhướng mày hỏi:
- Đây
là lần đầu tiên em sống chung với bạn trai à?
Nhiễm
Nhiễm ngẫm nghĩ rồi cười ranh mãnh, đáp:
- Bạn
em từng nói với em, tuyệt đối không được kể tình sử bản thân với một nửa hiện
tại của mình, dù anh ta có tỏ ra phong độ hay hiểu biết đến chừng nào.
- Không
sai. Rất có lý. – Thiệu Minh Trạch gật đầu, quay người sắp xếp đồ dùng.
Nhiễm
Nhiễm bị anh khơi dậy tính tò mò, chần chừ giây lát, cô hỏi thăm dò:
- Trước
đây, anh có sống chung với bạn gái không?
Thiệu
Minh trạch cười với Nhiễm Nhiễm qua gương, dùng câu trả lời vừa rồi của cô để
trả lời:
- Vừa
có người nói với anh rằng, tuyệt đối không được kể tình sử bản thân với một nửa
hiện tại của mình.
Nhiễm
Nhiễm bị một vố gậy ông đập lưng ông, không kìm được lườm anh:
- Cũng
tốt. Ngộ nhỡ tình sử của anh quá huy hoàng, em thật sự sợ rằng mình sẽ không
chịu nổi mất.
Thiệu
Minh Trạch từ từ tắt nụ cười, quay sang nhìn cô một cách nghiêm túc rồi nói:
- Nhiễm
Nhiễm, trước đây anh từng có một người bạn gái. Bọn anh… đã chung sống một
thời gian. Sau đó, vì một số chuyện mà chia tay. Sau đó nữa, vì luôn bận việc,
anh cũng chẳng có người bạn gái chính thức cho đến khi gặp em.
Nhiễm Nhiễm nghe, mỉa mai nói:
- Chẳng có bạn gái chính thức,
vậy tức là cũng có vài người không chính thức.
Minh Trạch bị giọng nói chua lét
của cô làm cho phì cười:
- Này! Nhiễm Nhiễm, em ghen
đấy à?
Nhiễm Nhiễm lơ đãng nhún vai. Cô
không cho rằng tiếp tục bàn về chủ đề này là một chuyện vui, thế là cô xoay
người vào bếp và hỏi Thiệu Minh Trạch:
- Tối nay thích ăn gì?
Thiệu Minh Trạch vẫn ở trong nhà
tắm, đang thử nước ấm ở vòi hoa sen, nghe vậy chỉ đáp:
- Tùy em. Em cứ làm đơn giản
thôi. Anh tắm trước đã.
Nhiễm Nhiễm thật sự làm một bữa tối
đơn giản là bát mỳ ăn liền với rau cải. May mà Thiệu Minh Trạch cũng không phải
là người kén ăn nên đánh chén ngon lành mà chẳng hề oán than nửa lời. Sau đó,
anh lại chủ động mang bát đi rửa. Khi anh từ trong bếp bước ra, Nhiễm Nhiễm đã
ôm laptop ngồi trên sofa. Thấy anh đi đến, cô ngẩng đầu lên nói:
- Đó! Bàn làm việc nhường cho
anh đấy.
Thiệu Minh Trạch có mang laptop đến
nhưng bây giờ anh không muốn làm việc. Thế là anh ngồi bên Nhiễm Nhiễm, liếc
mắt vào màn hình máy tính của cô, hỏi:
- Giấy tờ đấu thầu dự án ngoại
ô phía nam à?
Nhiễm Nhiễm gật đầu, ánh mắt vẫn
không rời khỏi màn hình:
- Dịch Mỹ soạn đấy. Em muốn
xem kỹ lại một chút, xem rốt cuộc họ cao siêu ở điểm gì.
- Ừm, không tồi. Một học sinh
chăm chỉ! – Thiệu Minh Trạch vừa nói vừa vươn tay ra phía sau rồi đặt tay lên vai
cô một cách tự nhiên, dùng đầu ngón tay vuốt ve gáy cô, chầm chậm chầm chậm.
Ám thị ấm áp thế này, Nhiễm Nhiễm
có thể nhanh chóng hiểu ra. Toàn thân cô bỗng chốc cứng đờ, đầu mũi vướng vít
mùi cơ thể anh, thanh mát, chính là mùi của người vừa tắm trong nhà tắm của cô,
nhưng dường như còn có thêm chút gì đó, có một cảm giác mới mẻ trỗi dậy nơi
lồng ngực khiến tim cô đập nhanh một cách mất kiểm soát, má cô dần đỏ ửng.
Dường như Thiệu Minh Trạch không hề
cảm thấy sự bối rối của cô, ngón tay anh vẫn lướt trên da thịt cô, dần dần đi
xuống dưới, cuối cùng lưu luyến trên xương quai xanh của cô, ngón tay gõ nhẹ
như đánh đàn, không quá chậm cũng không quá nhanh, nhịp nhàng như nước chảy mây
trôi.
Nhiễm Nhiễm bỗng thấy hận sự yên
lặng và điềm tĩnh của Thiệu Minh Trạch. Cô hậm hực gập máy tính lại, quay sang
nhìn, nhưng lập tức bị rơi ngay vào đôi mắt sâu thẳm tựa biển của anh. Đôi mắt
đen, sâu nhưng có sức hấp dẫn khủng khiếp. Nhiễm Nhiễm như người bị mê hoặc, nộ
khí tràn đầy lồng ngực lập tức tan biến. Cô chỉ biết ngây người nhìn anh, nhìn
khuôn mặt anh càng lúc càng gần cho đến khi đôi mắt đó chạm vào bờ mi cô. Ngay
sau đó, đôi môi cô đã bị anh bịt chặt.
Một tay anh đỡ gáy cô, một tay kia
áp vào má cô, sau khi thử thăm dò môi cô, anh lại dùng đầu lưỡi tách hàm răng
của cô ra và nhẹ nhàng luồn vào, dịu dàng thâm nhập. Nhiễm Nhiễm ngần ngừ giây
lát nhưng dưới sức mê hoặc của anh, cô đã bắt đầu đáp lại.
Đây là nụ hôn sâu đầu tiên của họ,
thế nên cả hai đều chú ý quan sát rất kỹ phản ứng của đối phương, thận trọng
thăm dò, từ từ châm đốm lửa nhỏ để cuối cùng thổi bùng lên ngọn lửa lớn, thiêu
đốt thần trí của họ. Anh bế cô lên khỏi sofa đi về phía giường. Đó là chiếc
giường quen thuộc của cô, rất rộng, cũng rất mềm mại, đặt người xuống là lún
sâu, khiến người nằm có cảm giác vô cùng dễ chịu, chỉ muốn được nằm xuống nghỉ
ngơi. Nhưng khi anh đè lên người cô thì cơ thể cô vô thức co rúm lại, thần trí
có phần tỉnh táo hơn.
Thiệu Minh Trạch vòng một tay giữ
lấy vai cô, một tay nhẹ nhàng vân vê tai cô, thì thầm:
- Đừng căng thẳng!
Nhiễm Nhiễm chỉ khẽ “vâng” một
tiếng.
Thực ra, cô không đến nỗi quá căng
thẳng. Đây không phải là lần đầu tiên của cô. Lần đầu tiên của cô là với Lâm
Hướng An, ở trong một nhà nghỉ gần trường học. Lần đó mới thực sự căng thẳng,
lại sợ nữa, cả người cô cứng đờ như một khúc gỗ. Đó cũng là lần đầu tiên của
Lâm Hướng An, anh cũng không có kinh nghiệm, cố gắng cả buổi mà vẫn không làm
được gì. Anh ta thở hổn hển, nói bên tai cô:
- Nhiễm Nhiễm, giúp anh.
Khi ấy, đầu óc cô trống rỗng, nghe
vậy chỉ cố nâng cơ thể lên. Nhưng Lâm Hướng An vẫn bất lực. Cuối cùng, cả hai
đều vã mồ hôi. Anh nằm đè trên người cô, ảo não gọi Nhiễm Nhiễm. Cô luồn tay
vào mái tóc ngắn của anh, bật cười.
Lâm Hướng An bỗng bực bội, bế thốc
cô từ trên giường ra bàn trang điểm đối diện, kéo chân cô gập lên, cố sức lao
vào. Cô đau quá thét lên rất lớn, đầu đập vào chiếc gương phía sau. Trong nháy
mắt, cả cơ thể cô đau đớn. Mắt cô nhòa đi không thể phân biệt nổi chỗ nào đau
hơn…
Chuyện đó trôi qua rất lâu nhưng ký
ức về nó dường như vẫn còn rất rõ.
Nhiễm Nhiễm từ từ nhắm mắt, đáp lại
nụ hôn của Thiệu Minh Trạch. Nhận được sự khích lệ từ cô, tay anh từ từ đi
xuống, vuốt ve âu yếm, động tác mơn trớn khiến cơ thể cứng đờ của cô dần nóng
ran, mềm nhũn. Nhưng khi anh xâm nhập cơ thể, cô vẫn thấy đau. Không phải là
cái đau xé gan xé phổi trong ký ức nhưng nó vẫn như dao cùn cứa vào thịt, đau
tê tái.
Anh quan tâm dừng lại, dịu dàng an
ủi:
- Thả lỏng người một chút. Từ
từ sẽ ổn thôi.
Cô cố nở nụ cười, dùng giọng dịu
dàng trêu chọc:
- Có thể là lâu quá không làm
nên toàn thân bị gỉ rồi.
- Ồ? Vậy sao? – Anh hỏi, đối
mắt đen, sâu khiến người ta không thể nhìn thấu: - Cũng có thể là người trước
đây chưa đủ khả năng. – Anh nói, thân dưới lại dùng sức. Ký ức của cô bỗng chốc
hỗn loạn, ào ào đổ xuống trong tích tắc và đổ vụn thành từng mảnh.
Nhiễm Nhiễm dường như đã mơ một
giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ, cô quay trở về căn phòng của nhà nghỉ đó, thấy
lại toàn bộ sự việc từng xảy ra. Lâm Hướng An bế cô từ bàn phấn về giường. Hai
người ôm chặt lấy nhau. Anh khẽ hôn lên má cô, hôn lên môi cô, hôn mãi hôn mãi
rồi lại đè lên người cô.
Chiếc gương lắc mạnh, hồn phách
đang phiêu bạt của cô như bỗng bị hút mạnh vào cơ thể ngọt ngào ấy. Cô nhìn anh
nhấp nhô lên xuống trên cơ thể mình, nhìn những giọt mồ hôi nhỏ xuống, từng giọt
từng giọt lăn xuống bầu ngực, hòa cùng những giọt mồ hôi của cô. Cô bỗng rất
muốn khóc, không kìm chế nổi gọi:
- Lâm Hướng An, Lâm Hướng An…
Lâm Hướng An ngẩng mặt nhìn cô,
lông mày thanh tú, nụ cười dịu dàng, nhưng nhìn kỹ lại là Trần Lạc.
Nhiễm Nhiễm bừng tỉnh, mở to mắt.
Dưới ánh đèn lờ mờ ở đầu giường, Thiệu Minh Trạch nghiêng người, lặng lẽ nhìn
cô:
- Em nằm mơ à?
Cô ngồi dậy liếc nhìn đồng hồ, mới
quá nửa đêm một chút. Tim cô vẫn đập thình thịch, sợ hãi, hoảng loạn, hoang
mang, bao nhiêu cảm giác dồn từ não bộ xuống lồng ngực khiến cô không thở nổi.
Cố hít thở sâu mấy cái mà vẫn không thấy khá hơn, chỉ có thể quay đầu khẽ hỏi:
- Anh có thuốc lá không? Cho
em một điếu.
Thiệu Minh Trạch ngạc nhiên nhìn
cô. Anh dùng chiếc chăn đơn quấn nửa thân dưới bước xuống giường lấy bao thuốc
trong túi ra, đưa cho cô một điếu.
Tay cô run rẩy cầm lấy điếu thuốc
đưa lên miệng rồi quay sang anh xin lửa.
Anh lấy bật lửa bước đến giường,
ngồi xuống châm thuốc cho cô rồi hòi:
- Em biết hút thuốc sao?
Cô không nói gì, chỉ hít mấy hơi
thật sâu. Dưới tác dụng của nicotine, trái tim đang đập thình thịch của cô cuối
cùng đã bình thường trở lại. Cô tỉnh táo hơn, quay lại thổi vòng khói thuốc về
phía anh rồi cười khiêu khích, hỏi:
- Anh nói xem?
Tuy trước đây Thiệu Minh Trạch chưa
từng thấy cô hút thuốc, nhưng tư thế và động tác trước mắt có thế thấy rõ cô là
người biết hút thuốc. Anh không bận tâm, cười hỏi:
- Vừa rồi em mơ gì thế?
Nhiễm Nhiễm không đáp, cúi đầu,
không ngừng hút thuốc.
Thiệu Minh Trạch không truy hỏi
tiếp, lặng lẽ ngồi bên giường đợi cô hút xong điếu thuốc, bỗng hỏi:
- Nhiễm Nhiễm, em còn nhớ giao
hẹn trước khi chúng ta đi lại với nhau chứ?
Nhiễm Nhiễm dập điếu thuốc ngay
trên chiếc tủ đầu giường, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nhớ lại lời nói lúc đó, không
kìm được cười nhạo mình mà nói:
- Em nhớ. Bây giờ nghĩ lại mới
thấy mình thật ngốc. Thật giống như lời của những nữ sinh trong vở kịch ngôn
tình, đã đạo đức giả lại còn ngây ngô. Khi đó, chắc anh buồn cười lắm nhỉ?
Thiệu Minh Trạch không cười, chỉ
ngước lên nhìn cô:
- Trong đó có một câu rất
đúng. Chúng ta cần thẳng thắn. Nếu chúng ta đã chọn nhau làm bạn đời thì ít
nhất phải thẳng thắn. Bản thân anh cũng từng có người trong quá khứ nên anh
cũng không bận tâm về quá khứ của em. Nhưng anh không muốn những điều đó ảnh hưởng
đến cuộc sống sau này của chúng ta, càng không muốn mình trở thành vật thay thế
cho một người đàn ông khác.
- Em hiểu ý anh. – Nhiễm Nhiễm
cúi đầu, im lặng một lúc, cô nhắm mắt khẽ nói: - Em đã mơ thấy anh ấy. Em và
anh ấy làm chuyện này ở nhà nghỉ gần trường học. Đó là lần đầu tiên của bọn em.
Thiệu Minh Trạch mỉm cười, sắc mặt
có phần khó hiểu, lát sau lại mỉm cười, nói:
- Xem ra không phải là một
trải nghiệm tuyệt vời. Nếu không đã chẳng khiến người ta sợ hãi, bừng tỉnh từ
giấc mơ.
Nhiễm Nhiễm không nói gì, chỉ cảm
thấy toàn thân mệt mỏi.
Căn phòng im lặng, lúc sau Thiệu
Minh Trạch bỗng hỏi:
- Vậy anh và anh ta, kỹ thuật
của ai tốt hơn?
Nhiễm Nhiễm ngẩn người, quay lại
nhìn anh không nói. Anh cũng nhướng mày nhìn cô, đối mắt dài hẹp mang theo nụ
cười dịu dàng. Hai người nhìn nhau rất lâu, bỗng cùng phì cười. Thiệu Minh
Trạch đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói:
- Cô bé ngốc, ngủ đi.
Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn nằm xuống
mà không tài nào ngủ được, thế rồi cô kể cho anh nghe về quá khứ của mình: Kể
rằng, cô từng là cô gái xấu xa, ngỗ nghịch, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau,
thứ gì cũng từng làm; kể rằng, cô đã vì một bạn nam mà chuyển trường, chưa đầy
nửa năm sau, bạn nam đó thi vào Đại học A, thế là để theo đuổi anh ấy, cô đã
thi vào đại học A; kể rằng, cuối cùng cô trở thành bạn gái của anh ấy, nhưng
anh ấy luôn chê cô lúc nào cũng đeo bám mình, chê cô ít bạn bè, chê cô không có
cuộc sống của riêng mình.
Nhưng Lâm Hướng An không biết rằng,
trước khi quen anh, cô chỉ có đám bạn lưu manh; sau khi quen anh, trong thế
giới của cô chỉ còn lại một mình anh, đám bạn lưu manh đó cũng không còn.
Thiệu Minh Trạch im lặng, nhưng cô
không cần anh đáp lại, chỉ muốn kể hết những thứ đang dồn nén trong lòng để bản
thân dễ chịu một chút. Ý thức mông lung, cô lẩm bẩm hỏi:
- Minh Trạch, anh đã từng yêu
sâu sắc một ai đó chưa?
Thiệu Minh Trạch im lặng rất lâu
không trả lời, cô tưởng anh đã ngủ nên khẽ kề bên anh nói một cách mập mờ:
- Minh Trạch, cảm ơn anh.
Rất lâu sau, Thiệu Minh Trạch mới
từ từ mở mắt trong bóng tối, lặng lẽ nhìn lên trần nhà như kẻ mất hồn. Anh đã
từng yêu sâu sắc một ai đó chưa ư? Thế nào mới là gọi là yêu sâu sắc?
Từng coi một người là báu vật, đặt
ở trong lòng, nâng niu trên tay, hận là không thể đem tất cả những gì tốt đẹp
nhất của thế giới này tặng cho cô ấy chỉ để đổi lấy một nụ cười của cô ấy. Như
vậy có phải là yêu sâu sắc không? Từng dành trọn trái tim mình cho cô ấy, vui,
buồn, giận, khổ đau cùng cô ấy. Như vậy có phải là yêu sâu sắc không?
Nhưng cho dù yêu sâu sắc thì có thể
thế nào chứ? Cuối cùng chẳng phải vẫn thất lạc trong biển người sao? Có bao
nhiêu đôi yêu sâu sắc có thể kiên trì nắm tay nhau, không xa không rời, cùng
vinh cùng nhục đến tận lúc bạc đầu răng long, cùng nhau đi đến hết cuộc đời
chứ?
Anh cười tự giễu, quay lại nhìn cô
đang ngủ ngon lành trong bóng đêm.
Cô bé ngốc, sao anh có thể chưa
từng yêu sâu sắc một ai đó chứ? Chính vì từng yêu sâu sắc nên mới có thể hiểu
được nỗi đau khổ trong lòng cô, mới nguyện nắm tay, cùng cô bước tiếp.
Gặp Trần Lạc ở văn phòng, Nhiễm
Nhiễm khó tránh khỏi cảm giác mất tự nhiên. Trần Lạc làm như chưa có chuyện gì
xảy ra, miệng vẫn nở nụ cười:
- Cuối tuần này phải nộp hồ sơ
đấu thấu dự án ngoại ô phía nam, cô chịu khó vất vả một chút nhé. Hãy đọc kỹ
các điều khoản và con số trên hồ sơ. Nếu phát hiện ra vấn đề gì thì cứ trực
tiếp liên lạc với Tô Mạch để kịp thời chỉnh sửa.
Nhiễm Nhiễm gật đầu, ngồi xuống sắp
xếp lại giấy tờ, đối chiếu những con số. Hồ sơ Tô Mạch soạn rất kỹ, không tìm
ra lỗi sai nào. Nhưng càng như vậy, Nhiễm Nhiễm càng phải cẩn thận tỷ mẩn đối
chiếu từng con số rồi mới đưa lại cho Trần Lạc.
Thứ Sáu, Trần Lạc đem hồ sơ và tiền
đặt cọc đến nộp cho trung tâm giao dịch bất động sản thành phố Tây Bình, đơn vị
phụ trách công việc mời thầu dự án ngoại ô phía nam. Khi anh ta vừa từ bên
ngoài về, người bên phòng Hành chính đã gõ cửa nói văn phòng mới đã chuẩn bị
xong, hỏi Trần Lạc khi nào cần dùng đến?
Trần Lạc ngẩng đầu lên hỏi ý kiến
Nhiễm Nhiễm:
- Bây giờ chuyển phòng hay để
tuần sau chuyển vậy?