Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em (Tập 1) - Chương 06 - Phần 1
Chương 6: Lễ đính hôn
Nhiễm
Nhiễm đã luyện cách cười trước gương. Dù là khóe mép nhếch lớn cỡ nào thì vẫn
lộ ra những chiếc răng một cách vừa mắt. Bởi thế, trai anh tuấn rắn rỏi, nữ yểu
điệu xinh đẹp, đúng là một đôi tuyệt vời, đi tới đâu cũng nhận được ánh mắt
ngưỡng mộ của mọi người.
Ra khỏi
bệnh viện, Thiệu Minh Trạch hỏi Nhiễm Nhiễm khi nào anh đến ra mắt bố mẹ cô thì
thích hợp. Câu hỏi này khiến cho Nhiễm Nhiễm vô cùng khó xử.
Chỗ bà
Hàn còn dễ nói, muốn đến ra mắt chỉ cần gọi điện là được ngay. Nhưng chỗ ông Hạ
Hồng Viễn thì phải làm thế nào? Từ khi biết Hạ Thần không phải là con ruột của
mình, tuy không nói trắng ra với bà Bành Tinh nhưng ông cũng rất ít khi về nhà.
Đến công ty gặp mặt tất nhiên là không thích hợp rồi. Nhưng đến chỗ bồ nhí nào
đó của ông Hạ Hồng Viễn để gặp mặt thì càng không thích hợp.
Nhiễm
Nhiễm cắn môi, vô cùng khó xử.
Thiệu
Minh Trạch liếc mắt nhìn cô một cách khó hiểu:
- Sao
thế?
Nhiễm
Nhiễm có chút bối rối trả lời anh:
- Anh
cũng biết, bố mẹ em đã sớm ly hôn… - Nửa câu sau cô không biết nên nói với anh
thế nào. Nói thế nào đây? Nói tuy bố đã tái hôn nhưng bây giờ không sống chung
với người vợ ấy mà chung sống với mấy cô bồ nhí của ông ấy sao?
Thiệu
Minh Trạch sắc mặt lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi như thể khéo hiểu lòng người:
- Là
cần phải ra mắt ở hai nơi ư? Không sao, em cứ sắp xếp thời gian là được rồi.
Nhiễm
Nhiễm chần chừ giây lát rồi gật đầu.
Nhưng
thời gian gặp mặt lần này quá khó sắp xếp. Trước đây, cô sợ ông Hạ Hồng Viễn
tìm đến nhắc chuyện Lâm Hướng An nên luôn cố tránh mặt, ngay cả công ty, cô
cũng không dám tới, chỉ hận là ông Hạ Hồng Viễn không thể quên cô con gái này
một lần nữa. Thấy không còn cách nào khác, cô đành mặt dày đến tìm ông Hạ Hồng
Viễn.
Khi
nghe Nhiễm Nhiễm tuyền đạt tin Thiệu Minh Trạch muốn đính hôn, ông Hạ Hồng Viễn
tán thành ngay:
- Hai
đứa đều không còn nhỏ nữa. Chuyện này đúng là cần làm sớm.
Nhiễm
Nhiễm thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi ông xem gặp mặt ở đâu thì tiện. Lần này đến
lượt ông Hạ Hồng Viễn khó xử. Ông ậm ừ mãi mà không thể nói được điều gì. Nhiễm
Nhiễm nghĩ ra chủ ý, hay là hẹn ra ngoài ăn cơm, hai bên gặp nhau sẽ tiện hơn.
Ai ngờ
ông Hạ Hồng Viễn không đồng ý. Tuy ông đã gặp Thiệu Minh Trạch vài lần nhưng
lần này không giống với những lần trước đây. Thiệu Minh Trạch đến ra mắt ông
với tư cách là con rể tương lai, phải đến nhà ra mắt chính thức chứ. Ông nghĩ
ngợi rồi hỏi Nhiễm Nhiễm:
- Mẹ
con đang sống ở đâu? Con bàn với bà ấy xem có thể bảo Thiệu Minh Trạch đến chỗ
bà ấy không? Bố cũng đến. Mọi người cùng gặp mặt.
Bà Hàn
sống ở khu phố cổ. Căn nhà cũ của Hàn gia đã qua tay nhiều người, cuối cùng thì
bà Hàn cũng mua lại được. Một mình bà sống ở ngôi nhà khá rộng rãi ấy.
Nhiễm
Nhiễm ngẫm nghĩ, cảm thấy cách này quả là không tồi. Ít nhất, có thể giả vờ cho
người ta thấy quan hệ giữa ông Hạ Hồng Viễn và bà Hàn rất tốt. Cô dồng ý với ý
kiến của ông Hạ Hồng Viễn và đi tìm bà Hàn để bàn bạc. Bà Hàn nghe xong im lặng
hồi lâu rồi chấp nhận lời đề nghị đó, chỉ có điều Nhiễm Nhiễm cần báo trước
thời gian hẹn để bà chuẩn bị. Nếu đã đến nhà thì kiểu gì cũng phải giữ Thiệu
Minh Trạch ở lại ăn cơm mới được.
Vì lý
do này, Nhiễm Nhiễm sắp xếp vào cuối tuần để mọi người đều có thể tranh thủ
thời gian gặp mặt. Khi cô dẫn Thiệu Minh Trạch tới thì thấy xe của ông Hạ Hồng
Viễn cũng đỗ ở bên ngoài. Bà Hàn ra mở cửa đón, mỉm cười gật đầu với Thiệu Minh
Trạch rồi quay sang bảo Nhiễm Nhiễm:
- Mẹ
đang nấu dở mấy món trong bếp. Hai đứa vào phòng khách ngồi chơi. Bố con cũng
đang ở đó đấy.
Nói
xong, bà vội quay vào bếp tất tả với việc nội trợ.
Mùi
thức ăn thơm nức bay ra từ trong bếp, quấn quanh đầu mũi khiến Nhiễm Nhiễm bất
giác có chút ngẩn ngơ. Cô như được quay lại mười mấy năm trước, tan học về nhà,
vừa bước vào cửa là có thể ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn. Hồi ấy, bà Hàn thường
ở trong bếp, thò đầu ra hỏi cô tình hình ở trường thế nào, rồi lại giục cô đi
rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Thiệu
Minh Trạch thấy Nhiễm Nhiễm có vẻ thất thần, lay lay cô, khẽ gọi:
- Nhiễm
Nhiễm?
Nhiễm
Nhiễm sực tỉnh, mỉm cười, dẫn anh đi vào phòng khách.
Ông Hạ
Hồng Viễn đang ngồi trong phòng đọc sách báo, thấy Nhiễm Nhiễm dẫn Thiệu Minh
Trạch vào thì chỉ chào hỏi thân mật chứ không khách sáo như mấy lần gặp trước
đây, ngầm tỏ thân phận nhạc phụ tương lai với anh. Nhiễm Nhiễm nhìn mà chỉ thấy
buồn cười, không kìm được lén quan sát phản ứng của Thiệu Minh Trạch, thấy anh
ăn nói lễ phép, rất ra dáng con rể lần đầu tiên ra mặt nhạc phụ.
Ông Hạ
Hồng Viễn vốn cực kỳ hài lòng với người con rể này, bây giờ lại càng ưng ý hơn.
Ông nói chuyện với Thiệu Minh Trạch từ tình hình kinh tế hiện nay tới chuyện
quy hoạch địa chính của thành phố. Khi bà Hàn gọi điện đi ăn cơm thì hai người
đang nói chuyện với nhau vô cùng thân thiết.
Trên
bàn ăn, bà Hàn cực kỳ kiệm lời, ánh mắt bà trở nên dịu dàng hơn ngày thường rất
nhiều. Bà cũng chẳng hề để ý đến những chuyện vặt vãnh, trên môi luôn mỉm cười
nghe ông Hạ Hồng Viễn nói về ý nghĩ quan trọng của việc khai thác vùng ngập
nước ngoại ô phía nam với việc phát triển kinh tế của thành phố Tây Bình.
Ông Hạ
Hồng Viễn vờ như vô tư hỏi Thiệu Minh Trạch:
- Không
biết cậu có quan tâm đến mấy hạng mục quy hoạch ngoại ô phía nam đó không?
Thiệu
Minh Trạch từ tốn nuốt miếng thức ăn trong miệng rồi mới ngẩng lên nhìn ông Hạ
Hồng Viễn, mỉm cười đáp:
-
Chuyện bên đó đều do bác cả nhà cháu xử lý. Cháu rất ít khi tham dự. Gần đây
cháu mới về công ty, còn rất nhiều việc vừa chuyện giao nên vẫn chưa quen lắm.
Ông Hạ
Hồng Viễn gật đầu, chỉ bảo anh:
- Nên
quan tâm một chút. Chú thấy các hạng mục bên đó rất có triển vọng. Nếu được thì
cháu muốn thử. Hãy tìm cơ hội nói chuyện với ông nội cháu. Nếu hai chúng ta có
thể hợp tác thì thành phố Tây Bình sẽ không có địch thủ đâu.
Thiệu
Minh Trạch nở nụ cười hòa nhã, gật đầu.
Bà Hàn
ngồi bên luôn im lặng, vì không muốn ông Hạ Hồng Viễn nói nhiều về chuyện này
nên bà liền quay sang hỏi tình hình của mẹ Thiệu Minh Trạch, hỏi dạo này bà ấy
còn bị đau chân nữa không. Bà có quen một bác sĩ Đông y chữa trị đau lưng, đau
chân rất giỏi. Thiệu Minh Trạch chẳng hề từ chối ý tốt của bà, anh cẩn thận ghi
lại địa chỉ và số điện thoại liên lạc của bác sĩ Đông y đó, nói nhất định sẽ
đưa mẹ mình đến đấy khám thử.
Bà Hàn
mượn việc này gợi lại chuyện về quê lên núi năm xưa mà không kìm được, nói:
- Trong
mấy người bạn học cũ, mẹ cháu là người có sức khỏe kém nhất. May mà về thành
phố sớm, nếu không thì chắc không thể chịu nổi. Nhưng mà bệnh tật thì vẫn chưa
khỏi được.
Chủ đề
câu chuyện bỗng chuyển sang hướng khác. Ông Hạ Hồng Viễn chớp chớp mắt, rốt
cuộc là không nhắc gì đến chuyện mấy mảnh đất ở ngoại ô phía nam nữa. Bữa cơm
kéo dài đến tận lúc trời tối. Ông Hạ Hồng Viễn dẫn Thiệu Minh Trạch ra phòng
khách, Nhiễm Nhiễm thì theo bà Hàn vào bếp nói chuyện.
Bà Hàn
lén liếc vào phòng khách, rồi quay sang khẽ dặn dò Nhiễm Nhiễm:
- Mau
định ngày đi, như thế mọi chuyện mới tốt đẹp.
Bà luôn
như vậy. Dù nói gì thì đều dùng câu trần thuật, rất hiếm khi dùng câu hỏi.
Dường như bà chưa bao giờ biết hỏi ý kiến người khác. Nhiễm Nhiễm đã sớm quen
với điều này. Cô nghe nhưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Tuy bà Hàn không hài
lòng với thái độ này của cô nhưng vẫn có thể cố gắng nhẫn nhịn. Lúc này, hai
người đều không nói gì, ai làm việc của người nấy.
Trong
phòng khách vọng lại tiếng nói chuyện của ông Hạ Hồng Viễn và Thiệu Minh Trạch.
Tuy nghe không rõ nội dung nhưng có thể nhận ra giọng nói của hai người khác
nhau, một cao một thấp, thỉnh thoảng còn có tiếng cười sảng khoái của ông Hạ
Hồng Viễn. Thiệu Minh Trạch cũng cười phụ theo, có điều nụ cười của anh rất
nhẹ, như thế chỉ khẽ nhếch miệng cười cho xong chuyện vậy.
Nhiễm
Nhiễm cúi đầu cần mẫn rửa hoa quả trong bồn. Dòng nước nhỏ từ vòi dịu dàng chảy
xuống mu bàn tay cô. Dường như dòng nước ấy có thể chạm đến trái tim con người,
làm cho cả trái tim đều ngập tràn hơi ấm, xóa đi tất cả những mệt mỏi và bất
an.
Dù tất
cả chỉ là giả tưởng, cũng mong điều này sẽ tiếp tục mãi. Nhiễm Nhiễm nghĩ, có
một gia đình đầm ấm, có bố mẹ, có chồng, tương lai còn có cả con cái nữa…
Chỉ
tiếc là giả tưởng trước mắt này nhanh chóng bị người ta đập tan.
Thực ra
bà Bành Tinh biết rõ chuyện ông Hạ Hồng Viễn mấy năm nay đều không hề cắt đứt
với những người đàn bà khác ở bên ngoài, nhưng bà đang là người vợ danh chính
ngôn thuận của ông nên không thèm chấp đám đàn bà hạ lưu đó. Đàn ông nào chẳng
có lòng tham, được mấy ai không lăng nhăng này nọ chứ. Dù chơi bời trăng hoa
thế nào, chỉ cần họ biết kín đáo và nghĩ đến vợ là được rồi.
Nhưng
một khi đàn ông bắt đầu to gan đến mức ban đêm cũng chẳng về nhà, chẳng thèm để
ý đến vợ thì vấn đề đã trở nên vô cùng nghiêm trọng. Bà ta đã từng là “kẻ thứ
ba”. Năm đó, bà ta tuổi trẻ xuân sắc, thế mà điều bà ta lo sợ nhất cũng chính
là lo có người phụ nữ tuổi trẻ xuân sắc hơn thay thế vị trí của mình.
Đã lâu
lắm rồi ông Hạ Hồng Viễn không về nhà. Ban đầu, bà ta nhẫn nhịn mong ông động
lòng, rồi bà ta đến công ty làm loạn vài lần mà cũng chẳng thấy hiệu quả gì,
nên cũng bắt đầu lo sợ. Nghe nói có người nhìn thấy xe của ông Hạ Hồng Viễn ở
khu phố cổ, bà ta chẳng nghĩ ngợi gì liền tìm đến.
Bà Bành
Tinh định cho cô “bồ nhí” đó biết mặt, không ngờ lại gặp phải bà “vợ cũ”.
Thù mới
hận cũ nhất tề dồn lên não, bà Bành Tinh chẳng nói lời nào đã lao thẳng vào nhà
gây rối, chỉ vào mặt bà Hàn mà chửi mắng. Bảo bà Hàn là người không biết liêm
sỉ, đàn ông đầy phố không tìm, lại dụ dỗ chồng người khác. Tuy bà Hàn cư xử rất
đàng hoàng, từ nhỏ đã được giáo dục đầy đủ, chưa to tiếng với ai bao giờ, chỉ
giận đến mức tái mặt, toàn thân run rẩy. Nhiễm Nhiễm ở trong bếp gọt hoa quả,
tức quá cầm dao định xông ra thì bị Thiệu Minh Trạch giữ lại từ phía sau. Dù có
cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể vùng ra được khỏi tay anh.
Sự việc
trở nên hết sức tồi tệ, ông Hạ Hồng Viễn cảm thấy mất thể diện vô cùng, ông tối
sầm mặt kéo bà Bành Tinh ra, đẩy vào trong xe rồi chẳng nói lời nào, lập tức
lái xe rời đi.
Nhiễm
Nhiễm bị Thiệu Minh Trạch ngăn lại ở phòng khách. Anh ngoái nhìn ra cửa chỉ
thấy bà Hàn gầy gò, toàn thân đờ đẫn.
Thiệu
Minh Trạch dần buông lỏng tay, khẽ thì thầm bên tai cô:
- Em đi an ủi mẹ một chút đi.
Nhiễm Nhiễm đứng sững người, cô
không biết nên đi an ủi mẹ mình thế nào. Lồng ngực cô như bị thứ gì đó lấp đầy.
Nó dồn lên, ứ nơi vòm họng khiến cô chẳng thể thốt nổi một câu. Nó khiến cô cảm
thấy cô cùng khó chịu, nhưng không thể nào đẩy ra ngoài được. Cô hận là mình
không thể òa khóc một trận.
Bà Hàn là người bình tĩnh lại đầu
tiên. Khi xoay người bước vào nhà thì sắc mặt bà đã trở lại như bình thường,
như thể chưa có chuyện gì xảy ra, thần thái bà vô cùng bình tĩnh.
- Không còn sớm nữa, mai hai đứa
đều còn phải đi làm. Hai đứa về nghỉ sớm đi.
Thiệu Minh Trạch nhìn về phía Nhiễm
Nhiễm ánh mắt như muốn thăm dò ý kiến. Không đợi Nhiễm Nhiễm nói, bà Hàn đã lên
tiếng trước:
- Hôm nay mẹ hơi mệt, muốn được yên
tĩnh một mình. Tiểu Thiệu, con cũng đưa Nhiễm Nhiễm về nhà đi.
Lúc này, Thiệu Minh Trạch mới gật
đầu, lịch sự chào bà Hàn, dẫn Nhiễm Nhiễm đang ngây người đi ra ngoài.
Đường sá ở khu phố cổ không tốt
lắm, Thiệu Minh Trạch lái xe chầm chậm, thong thả đi qua con phố dưới ánh đèn
mờ tối. Thời gian còn sớm, trên phố vẫn đông người đi lại, họ túm năm tụm ba,
có già có trẻ, cười nói vui vẻ. Nhiễm Nhiễm im lặng nhìn ra ngoài xe, bỗng cô
nói vu vơ:
- Nếu sau này có con, có bị đánh
chết em cũng không bao giờ ly hôn. Cho dù chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, em
cũng muốn cho con mình một gia đình toàn vẹn.
Nét mặt cô tỏ vẻ bướng bỉnh, giọng
nói có chút mạnh mẽ, như là đang nói cho anh nghe, lại giống như nói với chính
mình. Đã lâu lắm rồi, Thiệu Minh Trạch không thấy dáng điệu như trẻ con ấy của
cô, anh không chỉ bất ngờ mà tâm trạng cũng có phần phức tạp.
Về phương diện tình cảm, anh có thể
hiểu tại sao bỗng nhiên cô lại nói như vậy. Nhưng về mặt lý trí, anh lại muốn
nói với cô, gia đình toàn vẹn không nhất định là sẽ hạnh phúc. Một cuộc hôn
nhân đau khổ càng không thể mang lại hạnh phúc cho con cái. Đau khổ sống với
nhau, chi bằng hãy chia tay để mỗi người tìm đến con đường hạnh phúc của riêng
mình.
Anh còn muốn nói với Nhiễm Nhiễm
rằng, hạnh phúc vốn nằm trong tay của chính cô. Cô không có quyền yêu cầu người
khác có trách nhiệm mang lại hạnh phúc cho mình, nhất là bố mẹ cô. Cô đã từng
là trách nhiệm, nhưng không phải là cuộc sống của họ. Họ có thể lựa chọn hy
sinh vì cô, đồng thời, họ cũng có quyền đi tìm hạnh phúc của riêng mình.
Nhưng bây giờ không phải lúc tranh
luận, anh khẽ thở dài, nói:
- Đừng quá ích kỷ, cũng đừng quá vô
tâm.
Đúng vậy. Đừng quá ích kỷ, cũng
đừng quá vô tâm.
Đừng làm người con quá ích kỷ, cũng
đừng làm người bố người mẹ quá vô tâm. Mỗi người đều có sự độc lập của riêng
mình, nếu không muốn sống vì người khác thì cũng đừng đem cuộc sống và hạnh
phúc của mình ký thác lên thân kẻ khác.
Nhiễm Nhiễm không kìm được quay đầu
nhìn anh. Lông mày anh vẫn đậm, đường nét trên gương mặt vẫn rắn rỏi như trước.
Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy nét dịu dàng và cảm thông trên khuôn mặt
anh.
Là cô nhầm ư?
Thấy cô nhìn mình vẻ hoang mang như
vậy, Thiệu Minh Trạch không khỏi mềm lòng. Anh mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô,
khẽ nói:
- Cô bé ngốc!
Dù vẻ bề ngoài, Nhiễm Nhiễm đã khéo
léo tạo lớp ngụy trang là người chính chắn, nhưng suy nghĩ của cô vẫn như một
cô bé ngốc nghếch chưa trưởng thành, sơ ý để lộ bản chất bên trong. Giống như
cô trong đêm khuya của rất nhiều năm trước, dù có đanh đá chua ngoa đến mấy
cũng không che giấu nổi sự yếu đuối bất lực của bản thân. Cô chỉ có thể quay
lại, òa khóc trong lòng bạn mình.
Nhiễm Nhiễm không ngờ anh sẽ nói
như thế, nhất thời có chút sửng sốt, mãi sau mới khẽ nói:
- Nếu không có vấn đề gì khác,
chúng ta nên sớm đính hôn đi.
Thiệu Minh Trạch nhếch môi, trả lời
rất ngắn gọn:
- Ừ.
Gặp mặt trưởng bối hai bên xong,
việc còn lại vô cùng thuận lợi. Mấy ngày sau, Nhiễm Nhiễm chìa thiệp mời dự
tiệc đính hôn ra trước mặt Mục Thanh. Mục Thanh há hốc miệng, tròn xoe mắt ngạc
nhiên. Cô ấy lật đi lật lại tấm thiệp, đọc đến mấy lần mà vẫn kinh ngạc hỏi
Nhiễm Nhiễm:
- Có thật cậu muốn kết hôn với anh
ấy không? Sao nhanh thế?
- Là đính hôn, không phải kết hôn.
– Nhiễm Nhiễm vặn lại.
Dù là đính hôn thì cũng có phần quá
nhanh. Quen nhau chưa đến ba tháng, tính tình cũng chưa hiểu hết, sao có thể
định chuyện hôn nhân được chứ? Mục Thanh nhìn Nhiễm Nhiễm, nghiêm túc hỏi:
- Cậu thật sự quyết định rồi sao?
Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?
Nhiễm Nhiễm ngần ngừ một lát rồi
gật đầu:
- Hôm khác, tớ sẽ giới thiệu hai
người với nhau. Về tổng thể mà nói, con người anh ấy không tồi, khá chín chắn
và có vẻ có trách nhiệm.
Mục Thanh chưa từng gặp Thiệu Minh
Trạch, không biết rốt cuộc anh chín chắn đến mức nào. Cô ấy cũng không quan tâm
đến điều này, chỉ là không kiềm chế được lại hỏi Nhiễm Nhiễm một câu nữa:
- Cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi
chứ? Không phải là do bị bà Hàn uy hiếp đấy chứ? Tớ nói cho cậu biết, hôn nhân
là đại sự cả đời. Người ta không kết hôn cho người khác xem, để rồi cuối cùng
lại rơi vao chữ “hôn” thứ hai. Thế nên, thà không có cả hai còn hơn[1].
[1] Chữ “hôn” thứ nhất là “kết
hôn”, chữ “hôn” thứ hai là “ly hôn”.
Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười, gõ vào
đầu cô ấy, cười mắng:
- Thôi thôi. Cậu bớt trù ẻo tớ đi.
Tớ còn chưa đính hôn mà cậu đã trù tớ gặp chữ “hôn” thứ hai rồi. Nếu tớ thật sự
bị như cái miệng quạ cậu trù ẻo thì tớ sẽ quay lại cắn cậu đấy.
Mục Thanh vội quay đầu, phì phì hai
cái rồi tự tát vào miệng mình, lẩm bẩm:
- Lời trẻ không nghĩ, gió lớn thổi
đi.
Nhiễm Nhiễm không tha cho bạn mà
nhoài người nhìn lá thư đặt trên mặt bàn của cô ấy, hỏi:
- Cậu lại viết thư cho hai người
bạn nhỏ đó ư?
Mục Thanh gật đầu, cẩn thận gắp lá
thư bỏ vào phong bì rồi dán lại. Từ khi đi làm, cô ấy bắt đầu giúp đỡ hai cô bé
miền núi chuyện học hành. Dù là cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng cô ấy chưa
lần nào quên gửi tiền về giúp chúng. Mỗi học kỳ, bọn trẻ luôn gửi thư kể tình
hình học tập của mình cho cô ấy biết.