Điệu slow trong thang máy - Chương 12 - Phần 1

Chương 12: Điệu Slow trong thang máy

66.

Khi hai chúng tôi về đến nhà thì đã
rất muộn, Bạch Lâm mắng Bạch Lộ, nói ngày mai đã nhập học rồi mà hôm nay còn
chơi đến tối khuya thế này. Tôi nói đỡ em vài câu, Bạch Lâm mới cho qua.

Sáng hôm sau tôi tiễn Bach Lộ về
Thượng Hải, lúc chia tay khó tránh khỏi lưu luyến bồi hồi. Nhưng về chuyện này,
Bạch Lộ rất sợ Bạch Lâm, nên tuy không muốn đi em vẫn phải về trường đúng ngày.

Bạch Lộ đi rồi, thế giới lại thuộc
về tôi và Bạch Lâm. Thực ra tối qua Bạch Lộ vừa nhắc tới lễ Tình nhân, ngay lập
tức tôi nghĩ đến Bạch Lâm. Bạch Lộ nói em muốn đón lễ tình nhân với tôi, nhưng
lòng tôi lại chỉ một mực nghĩ chuyện làm thế nào mới có thể đón lễ tình nhân
cùng Bach Lâm. Giờ Bạch Lộ đi rồi, chướng ngại lớn nhất đã giải quyết xong. Tôi
quả thực nên suy nghĩ phải làm thế nào để hẹn Bạch Lâm ra ngoài vào lễ Tình
nhân…

Buổi tối tôi và Bạch Lâm thường ở nhà không đi đâu,
ăn xong bữa tối, chúng tôi ai về phòng người nấy. Tuy tôi ở trong phòng mình
nhưng con tim lại đã chạy tót sang bên Bạch Lâm. Ngày mai là lễ Tình nhân rồi,
tôi nên hẹn Bạch Lâm thế nào đây?

Hẹn Bạch Lâm là chuyện không hề đơn giản, càng phức
tạp hơn là tôi còn định hẹn nàng vào đúng lễ Tình nhân. Tuy thời gian này Bạch
Lâm đối với tôi khá tốt, nhưng quan hệ giữa chúng tôi vẫn nửa xa nửa gần như
trước. Tôi hẹn nàng thế này, liệu nàng có nể mặt tôi không? (Nếu như đổi lại là
Bạch Lộ, nhất định em sẽ chủ động hẹn tôi. Ngay cả nếu có là
Tưởng Nam thì chắc hẳn chị cũng sẽ không làm tôi thất vọng. Chỉ một
mình Bạch Lâm khiến tôi rối bời nhường này!)

Suy nghĩ cân nhắc hồi lâu mới xem như có chút kế
hoạch. Tôi lập tức cầm lấy điện thoại, gọi vào số Bạch Lâm. Mãi sau, đầu dây
bên kia mới vang lên tiếng Bạch Lâm ngạc nhiên: “Tiểu Triệu? Không phải cậu
đang ở nhà à?”

“Ừ. Tôi đang ở nhà!”

“Thế sao còn gọi điện thoại cho tôi?”

Tôi không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi: “Tối mai
chị có bận gì không?”

“Sao cơ?” Có vẻ nàng sững người, chắc đã bị lời đề
nghị đột ngột của tôi làm cho rối trí, mãi lâu sau, nàng mới nói: “Không
bận gì.”

Hỏi Bạch Lâm tối mai có bận gì không mà tôi căng
thẳng thót tim, chỉ sợ nàng sẽ nói bận. Rồi khoảnh khắc nàng nói không bận gì,
tim tôi càng đập dữ dội hơn. Nhưng đó là vì kích động. Giọng Bạch Lâm vô cùng
bình thường, nàng không hề nhớ ra mai là ngày gì, cũng có thể nàng hoàn toàn
không biết tôi hỏi nàng như vậy là bởi muốn hẹn hò với nàng. Nhưng dù có vì lý
do gì đi nữa, trái tim nhỏ bé của tôi vẫn bị ba từ đơn giản đó treo lên chín
tầng mây.

Tôi cố lấy lại bình tĩnh rồi nói, giọng hết sức
nghiêm túc: “Là thế này, Bạch Lâm, lâu nay tôi đều ăn cơm nhà chị, tuy mỗi
tháng chị đều thu của tôi năm mươi tệ, nhưng tôi biết số tiền đó chắc chắn
không đủ được! Vì thế… vì thế... tối mai tôi muốn mời chị một bữa cơm… coi như…
như là cảm ơn...”

Tôi nói, trống ngực đánh thình thình. Đầu bên kia,
Bạch Lâm chắc sẽ không nghe thấy tiếng tim tôi đập chứ? Đột nhiên tôi cảm thấy
bản thân quá vô dụng, ngay đến hẹn người mình thích đi ăn một bữa mà cũng căng
thẳng quá thế này.

“Không cần đâu!” Bạch Lâm nói: “Tôi đã lấy tiền của
cậu rồi! Hơn nữa, lần trước nếu không có cậu thì Bạch Lộ đã... Không đáng gì
đâu, cậu đừng khách sáo thế…”

Trời! Tôi thật không hiểu Bạch Lâm đang giả ngây giả
ngô gì, lẽ nào nàng không biết mai là ngày gì? Chẳng lẽ nàng không nghe ra ẩn ý
trong lời nói của tôi? Hừ hừ, nàng biết giả ngốc thì tôi đây cũng biết. Hai
chúng ta cứ cùng nhau giả ngốc đến cùng đi!

“Sao có thể nói thế được!” tôi nói, “Chuyện nào ra
chuyện ấy! Chuyện Tiểu Lộ lần đó tôi nghĩ có là ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ, chị
không cần phải bận lòng thế đâu. Giờ ngày nào tôi cũng ở nhà chị ăn nhà chị,
quả thật cũng thấy hơi ngại… Ngày mai chị đã không bận gì thì cùng tôi ăn một
bữa cơm đi!” Nói xong rồi tôi mới thấy quá đỗi buồn cười, bà nó chứ, cuộc điện
thoại hò hẹn lễ tình nhân của tôi thật chẳng có chút tình ý gì cả!

Tôi không dám nghĩ đến thái độ của Bạch Lâm lúc này.
Nếu như nàng thực sự không biết tôi đang muốn hẹn hò nàng trong ngày lễ tình
nhân, thì chắc mấy lời ngốc nghếch của tôi ban nãy, đến một vạn phần trăm là
không thể khiến nàng rung động.

Đầu dây bên kia, Bạch Lâm im lặng, tôi thấy nàng
không nói gì bèn tiếp tục: “Chị không nói gì coi như là đồng ý đấy nhé, vậy thì
tối mai tan làm xong chúng ta gặp nhau, đi đâu ăn do chị quyết định, được
không?” Nói xong tôi đợi mãi lúc lâu nữa mới nghe Bạch Lâm ở đầu dây bên kia
khe khẽ ừ một tiếng.

Thấy Bạch Lâm nhận lời, tôi như trút được bao nhiêu
gánh nặng. Thực ra hành động hẹn hò Bạch Lâm lần này đã tốn của tôi khá nhiều
nơ ron thần kinh.

Đầu tiên, lý do tôi chọn gọi điện chứ không phải nói
trực tiếp vói nàng là vì suy xét từ hai phương diện: thứ nhất, sợ ngượng. Nếu nói
trực tiếp rất có thể Bạch Lâm sẽ thấy ngại, mà tôi cũng ngại. Thứ hai, cảm giác
khác lạ. Chúng tôi đều đang ở nhà, nếu muốn nói chuyện thì vốn chẳng cần dùng
đến điện thoại. Nhưng tôi lại ở trong nhà gọi sang phòng nàng, đây là một chiêu
bài đặc biệt, làm vậy có thể làm rối loạn tinh thần Bạch Lâm. Và tôi có thể
nhân lúc nàng rối loạn giành thắng lợi... thừa nước đục thả câu rồi...

Tiếp đó chính là cái cớ tôi lấy ra để hẹn Bạch Lâm.
Thận phận Bạch Lâm quả thực quá mờ ám. Có lẽ vì thân phận quả phụ của nàng, gần
như nàng sẽ vĩnh viễn không chấp nhận hẹn hò cùng bất kỳ ai. Ngay đến trước kia
khi nàng còn ở bên tay Hình, hai người hình như cũng phải lấy cớ lên lớp
gì đó. Nếu tôi nói toạc ra ngày mai là lễ Tình nhân nên muốn hẹn hò với chị,
nàng tuyệt đối sẽ nói NO. Vậy nên tôi mới viện lấy một cái cớ ngớ ngẩn như thế
để hẹn nàng. Nói thực khi đó đến một chút tự tin tôi cũng không có, vì cuộc
điện thoại của tôi quá tầm thường, còn tầm thường hơn cả lời rao của mấy bà bán
rau. Thế nhưng Bạch Lâm nhận lời, quả là ngốc cũng có cái phúc của ngốc!

Trong tôi thấp thoáng một cảm giác, tôi cảm thấy
Bạch Lâm cũng muốn cùng tôi ăn bữa cơm này. Có thể thời gian này thái độ điềm
đạm tôi thể hiện đã hấp dẫn nàng, cũng có thể cách tôi muốn hàn gắn nàng và tay
Hình khiến nàng nghĩ tôi là một người tốt, hoặc có khi nàng phòng thủ trước tôi
lâu như vậy giờ đã không đợi nổi muốn làm chuyện ấy với tôi rồi… (Trời, mày
nghĩ tầm bậy cái gì thế!)

Tóm lại, nàng đã nhận lời tôi.

Ngày mai là lễ Tình nhân, tôi sẽ tranh thủ một lần
tóm gọn nàng luôn.

67.

Người phương Tây gọi lễ Tình nhân là Valentine’s
Day, nghe nói ngày lễ này được đặt ra để kỉ niệm một tu sĩ tên là Valentine.
Cũng có người nói trước kia ở nước Anh, tất cả các loài chim đều làm chuyện ấy
vào ngày 14 tháng Hai, vì vậy người ta bắt chước loài chim làm chuyện quan hệ
nam nữ vào ngày này.

Chắc là do địa điểm khác nhau, tôi ở Trung Quốc chưa
từng thấy cảnh chim chóc làm chuyện ấy vào ngày lễ Tinh nhân bao giờ. Tuy chim
Trung Quốc không làm chuyện ấy vào ngày 14 tháng Hai, nhưng nam nữ Trung Quốc
hiện nay cũng bắt đầu lãng mạn vào ngày đó rồi.

Kể từ giờ phút Bạch Lâm nhận lời hẹn, trong lòng tôi
luôn suy tính mình nên hành động ra sao trong lễ Tình nhân, phải thế nào mới
chiếm được trái tim Bạch Lâm. Hoa tươi, chocolate, bữa tối dưới ánh nến, âm
nhạc, tôi đã vẽ nên một kế hoạch hoàn mỹ vô cùng cho cuộc hẹn đầu tiên của mình
và Bạch Lâm. Nhưng không hiểu vì sao, tôi cứ dai dẳng một cảm giác không ổn,
cảm giác ấy cứ bám rịt lấy tôi. Cho đến buổi sáng đi làm gặp Tưởng Nam,
tôi mới biết mình đang sợ điều gì.

Tôi sợ Tưởng Nam sẽ bất ngờ đâm ngang một
nhát... Tôi sợ Tưởng Nam sẽ hẹn tôi ra ngoài buổi
tối...

Nhung đến tận khi gần hết giờ làm, Tưởng
Nam vẫn không gọi điện cho tôi, không gửi tin nhắn, cũng không gọi tôi vào
phòng làm việc. Tôi hất được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng nhưng đồng
thời cũng cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Tôi nghĩ chắc vì chuyện tối hôm tết Nguyên
tiêu mới dẫn đến việc Tưởng Nam lạnh nhạt với tôi thế này!

Trước khi tan làm, Bạch Lâm nhắn cho tôi một tin,
nói nàng sẽ về trước sau đó gặp tôi ở cổng công viên. Tôi đọc đoạn tin nhắn vừa
buồn cười lại vừa thấy ngọt ngào. Buồn cười ở chỗ Bạch Lâm quả thực quá thận
trọng, sợ người khác thấy nàng đi cùng tôi. Ngọt ngào ở chỗ, nàng thận trọng
như vậy, rõ ràng đã biết hôm nay là lễ Tình nhân.

Đợi Bạch Lâm về rồi, tôi lởn vởn một hồi mới rời
công ty. Ngoài trời rất âm u, cơn gió bắc sắc lẹm như dao thổi đến tím ngắt da.
Nhiệt độ hôm nay chắc trên dưới 0 độ. Nhưng lòng tôi vẫn nóng hôi hổi, hoàn
toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ thời tiết. Lúc đến điểm hẹn đã hơn sáu
giờ, bóng tối đã buông xuống, tôi vừa đi về phía cổng công viên vừa nhìn quanh
tìm Bạch Làm.

Nhớ lần trước Bạch Lâm nhờ tôi chuyển đồ cho Bạch
Lộ, hai chúng tôi cũng gặp nhau ở đây, thoắt cái đã nửa năm trôi qua, giữa tôi
và Bạch Lâm vẫn chưa hề có chút tiến triển thực chất nào (Thật là hổ thẹn với
anh em bạn bè! Hôm nay tôi nhất định sẽ cố gắng, dù không làm gì được thì ít
nhất cũng phải thơm nàng một cái...)

Đang ngơ ngác tìm Bạch Lâm, chợt nghe sau lưng có
tiếng gọi: “Tiểu Triệu!” Giọng nói này quá quen thuộc rồi, không phải Bạch Lâm
thì còn ai vào đây nữa? Tôi lập tức quay người, quả nhiên Bạch Lâm đang đứng
sau lưng tôi vô cùng kiều diễm, nàng nhìn tôi, mặt ửng hồng.

Một tiếng nổ rền vang trong đầu tôi, tôi cảm thấy
Bạch Lâm chắc chắn đã bắt đầu thích tôi rồi. Đó là một dạng trực giác thuần
túy, một dạng trực giác không thể nói rõ nổi. Chắc bao lâu nay, tình cảm giữa
tôi và Bạch Lâm đã được tích lũy từng chút một đến giờ sự thay đổi về lượng
cũng đã dẫn đến biến đổi về chất rồi.

Bạch Lâm vẫn mặc quần áo đi làm, trang điểm rất bình
thường. Nhưng trong lòng tôi nàng mãi mãi hoàn mỹ, dù cho có mặc gì chăng nữa.
về phía tôi, sáng sớm nay tôi đã chuẩn bị bộ cánh thời trang nhất của mình, chỉ
có điều hơi đáng khinh, bộ cánh này do Tưởng Nam mua cho tôi ở Thượng
Hải lần trước...

Nghe Bạch Lâm gọi khi ấy tôi thực sự muốn điềm tĩnh
nói với nàng câu “Chị đến rồi à?” hoặc cũng gọi tên nàng “Bạch Lâm” một cách tự
nhiên, nhưng tôi không làm nổi. Thật vậy, trong giây phút đó, ngoài trái tim
đang đập thình thịch, tôi không làm nổi bất cứ điều gì khác.

Đến tận khi cùng nàng đi bộ trên vỉa hè, trái tim
tôi vẫn không thể hồi phục về trạng thái bình thường. Màn đêm buông xuống xung
quanh, bọc chúng tôi bên trong. Ánh đèn bốn bề điểm xuyết vẻ mờ ám vào sắc đêm.
Trên đường người qua lại rất đông, nam thì comple giày da bóng lộn, nữ thì
trang điểm lung linh kiều diễm, dường như trong bầu không khí được tưới đẫm
hương vị ái tình dành riêng cho hôm nay, cái lạnh chẳng thể nào khiến người ta
chùn bước cho nổi.

“Tiểu Triệu!” Vừa đi, Bạch Lâm vừa nói: “Thực ra cậu
không cần khách sáo thế này đâu…”

Trời! Nghe nàng nói vậy mà tôi suýt té nhào! Nàng
còn giả vờ giả vịt gì nữa chứ! Tôi hẹn nàng ra ngoài định làm gì chẳng lẽ nàng
không rõ?

Đúng lúc ấy, có một giọng nói non nớt truyền lại:
“Anh ơi, anh mua tặng cô bông hoa đi!” Nhìn về phía phát ra tiếng nói, tôi thấy
đó là một bé gái chừng năm sáu tuổi, trên tay đang xách một làn hoa.

Tuy cô bé này trông rất dễ thương, nhưng tôi vẫn
muốn đá cho một cú bay đi luôn. Hừ, cái gì mà “anh mua tặng cô bông hoa đi”, nhóc con xưng
hô sai bét nhè rồi đấy có biết không hả?

Tôi thực sự rất sợ Bạch Lâm nghe thấy lời cô bé kia
sẽ không vui, nếu như vậy kế hoạch buổi tối ngày hôm nay của tôi coi như đổ
xuống sông xuống bể cả. Thế nhưng nàng chẳng hề có vẻ gì bực tức. Nàng cúi
người xuống, gần sát cô bé bán hoa, nói: “Cô bé ơi, cô không thích hoa đâu, con
đi bán cho người khác đi!”

Cô bé con tròn mắt nhìn Bạch Lâm, mãi lâu sau mới
nói: “Cô ơi cô đẹp quá! Con tặng cô một bông hoa nhé!” Nói rồi rút một bông
bách hợp đưa cho Bạch Lâm.

“Con tặng cô thật à?” Bạch Lâm cười hỏi. Cô bé con
gật đầu: “Vâng!” Nói đoạn dúi bông hoa vào tay Bạch Lâm, vẫy vẫy tay rồi chạy
biến. Bạch Lâm đưa bông hoa lên mũi hít hà, mắt nhắm lại như thể đang cảm nhận
hương hoa. Tôi thấy thái độ nàng như vậy mới an tâm, mẹ kiếp, vừa rồi suýt chút
nữa thì bị nhóc kia phá chuyện tốt.

Chúng tôi đi tiếp, tôi nửa hữu ý nửa vô tình dẫn
đường, đưa nàng đến một nhà hàng Âu. Tuy tối qua tôi nói Bạch Lâm chọn chỗ
nhưng bản thân vẫn đặt sẵn bàn ở nhà hàng Âu. Hơn nữa còn âm thầm mua chuộc bồi
bàn, chuẩn bị một bó hoa tươi thật lớn cùng chocolate hình trái tim, cả một cây
guitar nữa. Tóm lại, một món quà siêu lớn đang đợi Bạch Lâm. Mãi mới cùng Bạch
Lâm tới được cửa nhà hàng, tôi đang định nói câu “Nghe nói đồ ăn ở đây khá
ngon, hay chúng ta vào đây dùng bữa luôn”, không ngờ Bạch Lâm đã lên tiếng
trước: “Tiểu Triệu! Tôi nhớ gần đây có một quán mì nồi đất ngon lắm, chúng ta
tới đó ăn mì đi!”

Tôi ăn mì cùng Bạch Lâm mà lòng buồn rười rượi: Mẹ
kiếp, tôi đã ném vào nhà hàng Âu vừa nãy ít nhất cả tháng lương, cứ ngờ có thể
lừa được Bạch Lâm đến đấy.

Không ngờ nàng lại muốn tôi đưa nàng đi ăn mì! Lại
còn ở cái quán cóc này nữa. Nhìn xung quanh xem, làm gì có đôi tình nhân nào ăn
ở cái chốn này?

Nhưng Bạch Lâm có vẻ ăn rất đã, tối thấy nàng vui
vậy lòng ít nhiều cũng lấy lại được cân bằng. Cứ mỗi một miếng lại tự nhủ với
mình một câu: Đừng vội, vẫn còn cơ hội mà, đợi lát nữa Bạch Lâm chơi mệt rồi,
vẫn có tới chỗ kia ăn bữa nữa! Nhưng điều khiến tôi hoàn toàn không ngờ tới là
Bạch Lâm ăn xong mì, nhìn đồng hồ liền nói: “Tiểu Triệu! Chứng ta về đi!”

Cái gì? Đến nước này thì tôi ngây đơ thật rồi. Bạch
Lâm nói: “Mì đã ăn rồi, chúng ta về thôi!”

“Còn sớm thế này đã về à?” Tôi buột miệng nói.

Bạch Lâm nói: “Về thôi! Trời lạnh thế này, hơn nữa
tối nay còn có phim Nàng
De Jang Geum
nữa, tập lần trước tôi đã không xem được…”

Sặc! Suýt chút nữa tôi ngất luôn ra đất: De Jang
Geum, ta hận ngươi…

Tôi ôm tâm trạng vô cùng bất mãn cùng Bạch Lâm ra
khỏi quán mì, trên đường đi qua nhà hàng Âu, tôi cảm thấy lòng mình như rỉ máu:
Một tháng lương của tôi! Còn nữa, món quà lớn của tôi… lần hẹn đầu tiên của tôi
và Bạch Lâm, đã kết thúc thế này đây...

Ngồi xe về đến khu nhà, lòng tôi vẫn còn ủ ê, cùng
Bạch Lam bước vào thang máy, ấn số tầng, thang máy ro ro đi lên. Bạch Lâm đứng
bên cạnh tôi, khe khẽ ngâm nga nhạc phim De Jang Geum. Điệu nhạc ấy
như cái roi da quất thẳng vào người tôi, nhìn những con số ỉần lượt nhích dần
lên mà tôi suýt òa khóc. Đúng lúc tôi đang buồn đến cực độ thang máy đột nhiên
lắc lư, tiếp đó là một tiếng rầm. Sau đó nữa, thang máy dừng khựng lại.

Trong khoảnh khắc thang máy khựng lại tôi còn ngỡ đã
đến tầng Bạch Lâm ở rồi, nhưng ngay sau đó tôi lập tức gạt bỏ ngay suy nghĩ ấy.
Bà nó chứ, thang máy lại lần nữa tối đen như mực, xem ra lại xảy ra sự cố, hoặc
là ngắt điện rồi. Nói thực lòng, lần nào chỉ có mình tôi và Bạch Lâm trong
thang máy, tôi cũng cầu khẩn thang máy có thể chập chờn cho tôi lần nữa. Giờ
đây, ước mơ của tôi cuối cùng đã thành hiện thực.

Về phía Bạch Lâm, nàng đương nhiên không thể điềm
tĩnh như tôi. “Tiểu Triệu!” Nàng gào to tên tôi, như thể sợ tôi đã biến mất
luôn trong bóng tối. (Trời! Gào gì mà gào chứ? Chẳng phải tôi đang đứng ngay
đây còn gì?)

“Tôi ở đây.” Tôi đáp lại nàng. Bấy giờ nàng mới hơi
bình tĩnh lại, xem ra lúc này nàng đã sớm quăng Nàng De Jang Geum kia lên
tận chín tầng mây rồi. Trông thái độ của nàng, tôi không khỏi nhớ tới tình cảnh
lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Khi đó bị kẹt trong thang máy, nàng cũng cuống
cuồng không biết làm gì như thế này.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Bạch Lâm hỏi, giọng hoảng
hốt.

Ngốc thế! Tôi rủa thầm trong bụng, rồi nói đầy ý tứ:
“Thang máy lại hỏng rồi! Chúng ta lại bị kẹt trong thang máy lần nữa rồi...”

68.

Bạch Lâm nghe tôi nói xong liền im lặng, trong bóng
tối tôi cảm thấy nàng đang xích lại phía mình. Hai chúng tôi vốn đã đứng cách
nhau không xa, nàng xích về phía tôi càng khiến cả hai gần như dựa sát vào
nhau. Trong tình cảnh không nhìn thấy gì, các giác quan khác dường như đều
nhanh nhay lạ thường, bên tai tôi là tiếng nàng thở nhè nhẹ, trên mũi tôi là
hương thơm dịu dàng, vừa là hương phụ nữ trên mình nàng, vừa là hương hoa bách
hợp nàng đang cầm trên tay. Tóm lại, tất cả đều quá quyến rũ. Đầu óc tôi hết
lần này đến lần khác sản sinh những cơn xúc động muốn ôm hôn nàng, rồi lại hết
lần này đến lần khác bị tôi cưỡng ép kiềm chế lại.

Nói ra cũng thật kỳ la, lần trước chúng tôi cũng bị
nhốt trong thang máy, nàng cấp thiết bắt tôi ấn chuông, bắt tôi đem điện thoại
ra chiếu sáng, vậy mà lần này tuy nàng cũng rất sợ bóng tối, nhưng lại không hề
kịch liệt như lần trước mà chỉ lặng lẽ kề sát vào tôi. Có lẽ trải qua nửa năm
trời, tình cảm nàng dành cho tôi đã không giống như ban đầu nữa. Có lẽ trước
kia nàng rất dè chừng cảnh giác với tôi...

Một lần nữa, tôi nhớ lại lần đầu hai chúng tôi gặp
nhau: Tôi đã bị ánh mắt nàng xuyên thấu thế nào, thang máy gặp sự cố thế nào,
chúng tôi chuyện trò như thế nào, tôi dọa nàng như thế nào, nàng ngủ quên bên
tôi thế nào, cả sau khi có điện chúng tôi ngẩn nhìn nhau thế nào... từng cảnh
tượng chạy qua đầu tôi như một cuốn phim, mỗi tình tiết đều rõ ràng là vậy,
chân thực là vậy, như thể tất cả chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Còn chuyện Bạch
Lâm vừa nãy ngâm nga nhạc phim De Jang Geum bên tai tôi dường
như xa xôi kỳ lạ, như thể đã bị tôi đày tới tận thời cổ xưa.

Thực ra tình cảm của tôi đối với Bạch Lâm cũng đã
không giống thuở ban đầu nữa. Mới đầu tôi chỉ có những suy nghĩ linh tinh
tầm bậy về nàng, nhưng giờ tình yêu đã chiếm thế áp đảo (Xem ra mọi tình yêu
đều bắt đầu từ ý nghĩ phóng đãng cả).

Tôi đứng hồi tưởng về quá khứ, Bạch Lâm bên cạnh
cũng không ho he tiếng gì. Thời gian chậm chạp trôi đi trong tĩnh lặng, đột
nhiên tôi nghĩ: Bạch Lâm im lìm như thế, lẽ nào nàng cũng đang nhớ lại lần gặp đầu
tiên của chúng tôi? Nghĩ tới đây, tôi không thể khống chế nổi tình cảm trong
lòng nữa, buột miệng nói: “Bạch Lâm, hôm nay là lễ Tình nhân, chị biết chứ?”

Câu hỏi vừa thốt ra miệng tôi đã bắt đầu hồi hộp
căng thẳng: Bạch Lâm sẽ trả lời thế nào?

Bạch Lâm không trả lời mà chọn cách giữ im lặng. Tôi
đã có kinh nghiệm với vô số lần Bạch Lâm im lặng, có lẽ “im lặng là vàng” chính
là tín điều của đời nàng chăng! Nhưng lần này sự im lặng của nàng lại có ý
nghĩa gì đây? Là mặc nhận chăng? Nhất định rồi! Nhất định nàng đang dùng cách
này để nói với tôi rằng nàng biết hôm nay là lễ Tình nhân! Nhất định nàng đang
dùng cách này để ngầm ra hiệu cho tôi: thực ra tấm lòng cậu tôi hiểu rõ cả...

Thái độ của Bạch Lâm đã khích lệ tôi, khiến tôi cảm
thấy hưng phấn chưa từng có. Xem ra chỉ trong hoàn cảnh cách biệt với thế giới
bên ngoài này, trái tim Bạch Lâm mới không chịu trói buộc của cõi bụi trần,
hoặc cũng chỉ trong hoàn cảnh này, Bạch Lâm mới không che giấu tình cảm trong
lòng nàng.

Tôi cố bình tĩnh lại, nói tiếp: “Thực ra hôm nay tôi
còn chuẩn bị rất nhiều tiết mục nữa, cho buổi hẹn đầu tiên của tôi và chị.” Tôi
chậm rãi nói, cũng không hiểu vì sao mình bỗng nhiên trở nên dũng cảm thế này,
có lẽ sự im lặng của Bạch Lâm đã tiếp cho tôi dũng khí, có thể hoàn cảnh này giúp
tôi quên đi cái thế giới chết giẫm bên ngoài. “Lúc chị nói muốn đi về tôi thực
sự rất buồn. Tôi nghĩ lễ tình nhân của chúng ta không nên kết thúc như vậy, tôi
vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với chị.”

Bạch Lâm im lặng nghe, trong bóng tối tôi không thể
nhìn thấy vẻ mặt nàng. Như thế cũng tốt, cứ để chúng tôi bày tỏ hết mọi chuyện
trong tình cảnh chẳng ai thấy ai thế này đi!

“Bạch Lâm, chị biết không? Vừa rồi khi thang máy
dừng lại tôi đã có cảm giác, tôi nghĩ đây chắc chắn là cơ hội ông trời ban cho chúng ta.
Chắn chắn ông ấy cũng không muốn lễ Tình nhân này của chúng ta kết thúc như thế
này. Ha ha, chị còn nhớ buổi đêm hôm nhà có chuột không? Đêm đó tôi đã đánh một
bài hát, đó là bài ‘Nàng trong giấc mơ’ của Phác Thụ. Bài hát đó tôi hát vì
chị! Lúc hát bài đó, tôi đã nghĩ, nếu như tôi có thể ôm chị, cùng chị khiêu vũ
trong tiếng nhạc ấy, hẳn sẽ hạnh phúc biết bao!” Nói đến đây tôi dừng lại,
trong không gian tĩnh mịch dường như tôi có thể nghe được cả tiếng thở và tiếng
tim đập của Bạch Lâm, tôi nhớ lại dáng vẻ nàng đứng trước cửa nhìn tôi hát đêm
đó, khi đó trăm phần trăm là nàng đã cảm động vì tôi. Lòng tôi lại dậy lên dũng
khí, tôi nghiến răng, bước về trước một bước, quay người lại đối diện với Bạch
Lâm, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em, có thể nhảy cùng tôi một điệu không?”

Lại là một quãng thời gian đợi chờ dài đằng đẵng.
Bạch Lâm vẫn không hề lên tiếng trả lời. Tôi không kìm được lại hỏi: “Chị
có thể nhảy cùng tôi một điệu không?”

“Ở đây sao?” Cuối cùng Bạch Làm cùng đã lên tiếng.
Trời ạ, tim tôi lại nhảy nhót điên cuồng chẳng ra thể thống gì cả, Bach Lâm đã
lên tiếng, trời, giọng nàng, là đồng ý! Giờ tôi lại hơi có cảm giác không sao
chống đỡ nổi. Bạch Lâm nhất định là thích tôi rồi, nhất định là vậy!

“Ừm, ở ngay đây!” Mãi lúc sau, tôi mới thốt nổi ra
lời. Dù có cố gắng bình tĩnh thế nào, giọng tôi vẫn run run.

“Thế... không có nhạc thì nhảy thế nào?” Bach Lâm lí
nhí hỏi.

“Có, có.” Tôi nói, lòng thầm nghĩ: tôi đã chuẩn bị
cho giây phút này từ lâu rồi. Tôi rút điện thoại trong áo ra, mở máy, tìm bài
“Nàng trong giấc mơ”, ấn phát, trong thang máy lập tức vang lên tiếng nhạc.
Trong không gian tĩnh mịch, tiếng nhạc vang lên êm tai lạ thường. Lúc này trong
thang máy cũng đã có chút ánh sáng yếu ớt từ điện thoại, tôi len lén nhìn Bạch
Lâm. Nàng hơi cúi đầu, môi mím hờ, như đang xấu hổ, lại dường như hơi do dự.

Tiếng guitar đệm dạo đầu đã hết, giọng tôi hát vang
lên từ điện thoại. Bạch Lâm thoáng sững người, ngẩng đầu nhìn tôi. Dưới ánh
sáng tỏa ra từ màn hình điện thoại, khuôn mặt nàng hiện lên vô cùng thẹn thùng,
tôi dường như không dám tin vào mắt mình. Mẹ ơi, đây là thật ư? Đây là thật ư?
Vẻ mặt này của Bạch Lâm, rõ ràng nàng thích tôi rồi! Nàng nhất định đang nhớ
đến đêm hôm đó, tôi hát tặng nàng!

“Từ sau cái đêm tôi hát tặng chị, tôi vẫn luôn có
một giấc mơ chính là được cùng chị khiêu vũ trong tiếng hát của chính mình.“
Tôi thu hết can đảm nói, giọng ngượng ngùng hệt như chàng trai mới bắt đầu yêu:
“Chị có thể cùng tôi thực hiện giấc mơ ấy không?”

“Giai điệu này là nhịp Slow phải không?” Bạch Lâm
không trả lời câu hỏi của tôi mà hơi nói lảng sang chuyện khác.

“Ừ.” Tôi đáp.

‘‘Tôi không giỏi nhảy điệu này.”

“Không sao, tôi dẫn chị!” (Sặc! Điệu Slow mà không
biết? Chị nghĩ tôi là nhóc bán hoa kia chắc?)

Có điều, he he, tôi nói để tôi dẫn Bạch Lâm
nhảy, nàng cũng không hề nói không, ha ha, không phản đối chính là đồng ý rồi.
Nghĩ đến đây, tôi vững dạ bước về phía Bạch Lâm một bước nhỏ. Chúng tôi đã ở
rất gần, giờ tôi lại tiến thêm một bước nữa, nên cả hai gần như đã mặt kề mặt,
dường như hơi thở của nàng còn có thể trực tiếp xộc thẳng vào khoang mũi tôi
vậy. Đầu óc tôi choáng váng, cảm giác này thật khó hình dung nổi. Tới giờ phút
này, tôi có thể khẳng định chắc chắn, người tôi thích không phải Bạch Lộ chẳng
phải Tưởng Nam, mà là Bạch Lâm! Bởi khi đối diện với Bạch Lộ và Tưởng Nam,
tôi chưa hề có cảm giác như thế này. Căng thẳng, ngượng ngùng, sợ hãi, phấn
khích, hạnh phúc, hồi hộp, tất cả những cảm giác này trước nay tôi chưa từng
có!

Bạch Lâm không lùi lại, đúng là ông trời có mắt rồi!
Xem ra Bạch Lâm đã thực sự bị tôi làm cảm động. Tôi hít sâu lần nữa, rồi nhẹ
nhàng chia tay ra (không, là nâng tay lên, giờ đã chẳng còn không gian nào mà
chìa tay nữa rồi), nói: May I…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3