Có con chó nhỏ tên Du Hoan Hoan - Chương 08 - 09 - 10
Chương 8
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện trùng hợp, ví dụ
như mỗi khi tôi gặp được Nhược Thần, đều ở những thời khắc rất kỳ diệu. Thành
thật mà nói, tôi không thích như vậy lắm. Thử nghĩ mà xem, một người đột nhiên
xuất hiện trong cuộc sống bình thường của bạn, quấy rầy mọi thứ, làm xáo trộn
cả lên, làm cho bạn động lòng, bạn có cảm thấy dễ chịu không?
Nhưng nói như vậy cũng có nghĩa là… có lẽ là… thật sự thì
tôi cũng cảm thấy bản thân mình không có chút chí khí nào, nhưng mà… hình như…
tôi có chút để ý đến Nhược Thần.
A a a a, thật không muốn thừa nhận không muốn thừa nhận,
không muốn thừa nhận!
Nhưng bằng chứng thì chất cao như núi đấy nhé. Tôi nhìn
thấy cậu ta, trong lòng vừa vui sướng vừa cảm động, giống như… giống như… một
con cún nhìn thấy chủ nhân thì vui mừng vẫy vẫy đuôi chạy đến vậy…
Còn nữa, khi ông anh đang phát bệnh điên vô cùng nguy
hiểm thì, tôi chỉ nghĩ làm sao để giải thích với cậu ta. Chẳng lẽ… chẳng lẽ tôi
sợ Nhược Thần hiểu lầm?
Không phải! Đúng là tôi thích ngắm mỹ nam thật, chẳng lẽ
có người không thích ngắm mỹ nam sao?
Nhưng mà mỹ nam chỉ để ngắm nhìn từ xa thôi a.
Còn tôi, bây giờ phải làm sao đây!
Hic hic…
Hình như tôi đang ngắm một mỹ nam mà không chớp mắt một
cái, ngắm tròng mắt của cậu ta này, bờ môi của cậu ta này, cằm của cậu ta này…
Sao cái gì cũng hoàn mỹ vậy chứ, làm cho tôi vừa ngắm, vừa có thể nghe tiếng
tim đập rộn ràng của mình...
Ánh mắt di dời xuống cái cổ thon dài, bên dưới lớp áo
T-shirt là bờ vai rộng ấm áp, là thân hình cường tráng. Oa, xương cốt hiện lên
cũng rất rõ nha, ngón tay thon dài đang cầm chặt lấy cổ tay của tôi.
Khoan… khoan đã?! Nắm cổ tay của tôi á?
A a a a, tôi đột
nhiên hoàn hồn. “Bặt” một cái, hất nó ra.
Ông trời ơi, tôi
cũng háo sắc quá đi! Còn quên mất mình đang ở tình cảnh gì! Hu hu hu, tôi đúng
là kẻ ngu ngốc mà!
Bất quá, tôi lại
phát hiện được, gương mặt Nhược Thần đang ửng đỏ nha, lại còn lấy tay hung hăng
vuốt tóc nữa chứ, giọng điệu của cậu ta cũng sa sút nhiều hơn ban nãy.
“Du Hoan Hoan,
cậu thật sự là làm tôi giật chết mình!”
Tôi? Đang nói tôi
sao? Nghi ngờ chỉ vào mũi của mình, kỳ thật nha, hình như tôi đâu có làm nên
chuyện gì kinh khủng đâu?
Haiz, đột nhiên,
trong lòng tôi cảm thấy thất bại sâu sắc. Tôi vừa nháy mắt một cái, cánh tay
của thiếu gia đã mạnh mẽ kéo tôi vào trong sảnh.
“Cậu… cậu… Tôi…
tôi…” Trong nháy mắt, tôi như trở thành người ngoài hành tinh khác, lời nói
cũng không chút mạch lạc, cứ “Cậu cậu tôi tôi”.
Đầu của cậu ta
đột nhiên rúc vào trong cổ của tôi. Tóc gáy của tôi nhất thời dựng ngược cả
lên, cánh tay cứng đờ muốn đẩy đầu của cậu ta ra. Mới động đậy thôi, lập tức bị
cậu ta kìm chặt lại.
“Ngoan ngoãn,
đừng động đậy.”
Hơi thở ấm áp
xuyên qua lọn tóc mềm mại khoan khoái, truyền đến cổ của tôi, ngứa thật đấy,
tôi nhè nhẹ gãi cổ. Không khí giữa hai chúng tôi dần trở nên mờ ám, giống như
đôi tình nhân đang giận hờn nhau vậy. Còn tôi, dưới một đêm như vầy, lại hoàn
toàn say lòng. Không biết qua bao lâu, ở cổ lại truyền đến một hơi thở nóng
bỏng, làm cho mặt tôi đỏ còn hơn con tôm luộc chín nữa. Thiếu gia thỏa mãn
ngẩng đầu lên, cánh tay siết chặt lưng tôi, không hề có ý định buông ra. Cậu ta
cứ như vậy mà nhìn tôi, trong mắt đều là ngỗ nghịch và ương bướng:
“Cậu, chỉ có thể
là cún ngoan của một mình tôi.”
Cái này... là
đang ra lệnh cho tôi sao? Nhưng mà… tại sao… tôi lại… cam tâm tình nguyện gật
đầu chứ?!
Du Hoan Hoan à Du
Hoan Hoan, mày tự bán rẻ mình rồi! Trong lòng, một âm thanh yếu ớt gọi tôi lại,
nhưng có vẻ như mỹ nam đã chiếm được phần thắng áp đảo rồi. Cậu ta nhếch nhẹ
môi nhìn tôi, sau đó, nhắc đến như vô ý:
“Đúng rồi, cậu
nhận được thư báo trúng tuyển đại học chưa?”
Gật đầu.
“Đại học T đúng
không?”
Lại gật đầu.
“Khoa công nghệ
kỹ thuật?”
Lại gật đầu lần
nữa.
“Sao cái gì cậu
cũng biết vậy?” Rốt cuộc, tôi mới nhớ là nên hỏi cậu ta.
Thiếu gia nháy
mắt vài cái với tôi, cười mà không nói.
Còn thừa nước đục
thả câu?! Giận nha.
Tôi nhíu chặt
lông mày, tỏ vẻ bực mình, cậu ta vẫn còn cười vui vẻ cho được. Sau đó cậu ta
buông tôi ra, chỉ về sau lưng tôi.
“Anh của cậu ngồi
như vậy hẳn là mệt lắm.”
Tôi quay đầu lại,
mặt mày xụ xuống. Cái tên lén la lén lút ngồi bên cạnh bồn hoa đang thò đầu ra
nhìn lén đó, còn không phải đầu heo thì là ai chứ?! Còn dám trốn nữa! Đừng có
né, kính mắt của anh có phản quang đó! Tôi đã nói rồi, nho nhã cái gì chứ,
toàn là giả tạo thôi!
Nhược Thần buồn
cười nhìn tôi chạy về phía hắn, còn vẫy tay chào tạm biệt với tôi, sau đó xoay
người đi lên lầu, cậu ta đột nhiên dừng lại.
“Quên nói cho cậu
biết, tôi cũng nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi.”
Tôi chợt dừng
lại, yên lặng nghe!
Cậu ta không quay
đầu lại, nhưng lời cậu ta vừa nói, làm cho tôi thật lâu sau đó cũng không quên
được.
“Đại học T, khoa
Điện tử thông tin, cùng ngành với cậu đấy.”
Chương 9
Mãi cho đến nửa
năm sau của năm nhất Đại học, tôi vẫn không hiểu nổi, với thực lực của Nhược
Thần, sao lại có thể vào đại học T chứ. Dĩ nhiên, đại học T cũng không thiếu
nhân tài kiệt xuất. ^_^
Aiz, làm như vậy,
tôi cảm thấy như nhân tài không được trọng dụng vậy…
Bất quá, giấc
mộng mỹ nam của tôi cũng từ lúc Nhược Thần vào trường mà hoàn toàn tan vỡ!
Không biết là mắt
thẩm mỹ của mẹ tôi biết giảm xuống, hay là trường học cố ý điều mỹ nam đi hết
rồi, tóm lại, trong lòng tôi chỉ có một cảm xúc duy nhất: tôi lại bị lừa gạt!
Đại học T đúng là
có rất nhiều nam sinh, tỷ lệ nam nữ là 9:2. Vào trường không bao lâu, tôi mới
cảm giác được cái gì là nam sinh đầy đường. Tập thể dục buổi sáng, đi học, tan
lớp, ăn cơm, đi dạo… Chỉ cần ở trong trường học, đâu đâu cũng thấy được một
loài sinh vật quen thuộc: nam sinh.
Nhưng mà, nhiều
nam sinh như vậy, lại không thể tìm ra được một tên mỹ nam chứ. Bề ngoài không
được đẹp thì thôi đi, còn lôi thôi lếch thếch, suốt ngày lôi tha lôi thôi. Một
tên mọt sách với cái tổ quạ trên đầu, cùng một mãnh nam vạm vỡ, hoàn toàn là
hai phong cảnh trái ngược nhau a!
Thử nhìn sang đại
học F đi, người ta đều là nam sinh có tri thức, hiểu lễ nghĩa, cử chỉ khéo léo
lịch sự thanh tú. Còn chúng ta thì sao? Cho dù là mùa đông lạnh lẽo cũng không
chịu mặc một cái áo, suốt ngày chảy đầy mồ hôi, trên đầu thì như có khí nóng
bốc lên, ngay cả cái bánh bao trên tay cũng nóng hôi hổi để tăng thêm “nhiệt
huyết”. Thật sự là trái ngược hoàn toàn mà. Chẳng trách sao mỗi lần đi qua cửa
đại học F, tôi đều yên lặng rơi lệ…
Tôi đã biết tôi
sẽ không tốt số như vậy mà, lý tưởng của tôi, giấc mơ của tôi, tất cả đều tan
thanh mây khói rồi. Cũng chính vì như vậy, Nhược Thần trở thành thứ để điều
tiết cơn giận duy nhất của tôi. Khi nào không chịu nổi nữa, tôi lại len lén
nhìn cậu ta, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Aiz, ai bảo cùng các khoa
cùng ngành thì có thể học chung chứ. Thiếu gia thường ngồi cùng bàn với tôi,
đây là sắc đẹp đưa đến tận cửa nha, không nhìn thì đúng là lãng phí.
Nhìn thử xem,
đúng là đàn ông trưởng thành thì thay da đổi thịt mà. Trước kia cậu ta cao gầy,
bây giờ thân hình càng lúc càng cường tráng, kỳ lạ là một chút mỡ cũng không có
nha, vóc dáng mạnh mẽ cao ngất, không giống những người khác, lúc nào trên
người cũng đầy mồ hôi. Dáng vẻ khi cậu ta cười lên quả thật là hại dân hại nước
mà, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên, lơ đãng mà bắn tia điện khắp bốn phía, chẳng
trách sao đám nữ sinh trong khoa cứ gọi là thần hồn điên đảo, suốt ngày chạy
theo cậu ta.
A, mỹ nam quay
đầu lại kìa, hử? Đang cười với tôi sao? Nhưng mà, sao ánh mắt của mọi người
nhìn tôi có vẻ khó chịu quá vậy chứ?!
“Du Hoan Hoan,
nước miếng của cậu chảy xuống sách rồi kìa.”
Tôi lúng túng
quay đầu sang chỗ khác lau miệng, trong lòng thầm giết cậu ta một ngàn lần. Đây
chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của loài người thôi mà, có cần phải vạch
trần rõ ràng vậy không, hu hu...
Lúc này, giáo sư
anh minh thần võ của chúng tôi bắt đầu lên tiếng:
“Đến giờ lên giải
đề hôm qua tôi đã giao, ừm...”
Ông ta lật lật tờ
danh sách.
“Loại ABB đi.”
Haiz, giáo sư của
chúng tôi tên Ứng Minh, ông ta cũng không tệ, chỉ là mỗi ngày đi học đều kêu
vài học sinh lên chửi bới cho đã nghiền, hôm nay không biết là ai xui xẻo nữa.
Khoan đã, sao mọi người đều xoay lại thương cảm nhìn tôi chứ, thiếu gia bên
cạnh lại càng thương xót hơn nhìn tôi. “Loại ABB, loại ABB...” A a a a! Không
phải là tôi sao?!
Quả nhiên, ngẩng
đầu lên đã nghe thấy ông ta gọi tên tôi:
“Du Hoan Hoan.”
Tôi thoáng cái
luống cuống tay chân, giật lấy bút và sách của Nhược Thần, lật vài trang, sau
đó nhanh chóng ghi chép lại với tốc độ thần tốc. Đứng dậy, tôi vẫn không chịu
ngừng lại,viết thêm vài chữ nữa. Ứng Minh bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Du Hoan Hoan, em
nhanh lên đi.”
“Vâng!” Tôi không
yên lòng đáp lại, chậm rãi từ từ đi, giỡn à, không thừa cơ hội này viết thêm
vài chữ, để cho bị ông bắt sống sao?!
Được rồi được
rồi, chỉ cần nhớ kỹ công thức tính toán, viết lên bảng đen là được. Đứng trước
tấm bảng đen, tôi đưa tay lên…
“Cạch cạch cạch”
Vài âm thanh khó chịu vang lên, Ứng Minh chống tay lên cái bàn bên cạnh, vẻ mặt
đen kịt. Sao vậy? Tôi khó hiểu nhìn Nhược Thần, vai của cậu ta co rúm lại, che
miệng, chỉ chỉ vào tay của tôi. Tôi từ từ nhìn xuống, a a a! Tôi là ngu ngốc
mà, đúng là ngu ngốc mà!
Tôi lại dùng bút
bi viết lên bảng…
Chương 10
Đúng là mất mặt
mà, càng chết tiệt hơn là, đã tan lớp rồi mà cái tên đáng chết bên cạnh tôi vẫn
còn cười mãi không chịu ngừng.
“Này, tôi bảo,
cậu đừng có cười nữa!” Hừ, thật là, nhẽ ra là một cực phẩm mỹ nam, lại cười mất
hết cả hình tượng như vậy.
“Cún ngoan tức
giận sao?!” Nhược Thần ngừng cười, nhẹ nhàng nắm cái mũi của tôi. Mặt tôi đỏ
bừng, quay đầu sang chỗ khác lờ cậu ta đi. Cậu ta nhún nhún nhún vai, bàn tay
ôn hòa lại bắt đầu vỗ về chơi đùa với tóc của tôi. Tôi nghe được tiếng nhịp tim
đập xốn xang loạn nhịp của tôi, nhất định phải đi khám bác sĩ để xem có vấn đề
gì không mới được.
Aiz, khi bắt đầu
vào học, tôi đã phát hiện Nhược Thần hình như đặc biệt thích chạm vào tôi. Có
khi vô tình có khi cố ý, cậu ta lại véo mặt tôi, hoặc vỗ vỗ đầu tôi, có khi còn
tựa sát mặt vào để nói chuyện, hơi thở nóng ấm cứ phả vào mặt, làm cho trái tim
tôi càng loạn nhịp hơn. Có nhiều lần đi qua đường, cậu ta còn nắm tay dẫn tôi
qua. Xin nhờ, tôi đâu phải con nít ba tuổi, mặc dù bây giờ xe cộ đông đúc, mặc
dù tính tôi hay mơ mơ màng màng, mặc dù…
Nhưng mà cảm giác
không tệ. Lúc bị cậu ta nắm tay kéo đi, gò má của cậu ta, từng đường viền góc
cạnh trên gương mặt đều khắc sau vào trong óc của tôi, giống như một bức họa rõ
ràng. Ngón tay của cậu ta thon dài xinh đẹp, khi nó lướt qua tay tôi, trong
lòng tôi thấy thích thú vô cùng. Ở trong mơ, tôi cũng có thể cảm nhận được cảm
giác ấm áp mà cậu ta truyền đền, dịu dàng vây lấy tôi.
Bất quá, tôi rốt
cuộc là cái gì của cậu ta chứ? Nghĩ đến vấn đề này, trong lòng tôi lại thấy ảm
đạm không thôi. Cậu ta từng nói thích tôi, nhưng là vì tôi giống như con cún
nhà cậu ta vậy. -_____-
Cậu ta cũng từng
ôm tôi, nhưng đó là vì bị anh tôi kích thích thôi. Nhưng mà, cậu ta còn vùi đầu
vào cổ của tôi nữa nhé, nhẹ nhàng sờ mặt của tôi nữa nhé, kéo tay tôi nữa nhé…
Những chuyện này thì làm sao mà giải thích đây? Còn không phải là vì cậu ta xem
tôi như Hoan Hoan nhà cậu ta, mà tôi thì… hình như là không nghĩ như vậy?
Những vấn đề này
luôn quấy nhiễu tôi, nhưng tên Nhược Thần đó, cứ như âm hồn không tan, cứ xuất
hiện bên cạnh tôi mãi, đã mưa tuyết còn thêm sương giông, làm cho đầu tôi đau
chết đi được, mệt quá mệt quá!
Nói cũng kỳ,
Nhược Thần tính ra cũng là mỹ nam số một trong trường, rất nhiều ánh mắt ngưỡng
mộ đều nhìn vào cậu ta. Nhưng không hiểu sao, tôi chưa từng bị đứa con gái nào
khiêu khích cả, thậm chí cả thư tình tặng cho cậu ta tôi cũng chưa từng thấy…
Tiểu thuyết gì
đó, ngôn tình gì đó, đều là lừa gạt thôi…
Nhiều lần, tôi
chủ động muốn giới thiệu Nhược Thần cho đám chị em, nhưng bọn họ đều đồng thanh
bảo không cần. Hừ, chẳng lẽ bây giờ chẳng ai cần mỹ nam nữa? Hay là đàn ông xấu
xí trong đại học T này quá nhiều, làm cho mắt thẩm mỹ của tất cả đều thoái hóa
một cách nghiêm trọng đây?
Thấy tôi bênh vực
cho Nhược Thần hết lời, đám chị em nghiêm trọng vỗ vai của tôi, thở dài một
hơi:
“Haiz, mày còn
nhỏ, từ từ sẽ hiểu thôi.”
Tôi thì sao chứ!
Nhưng ít ra, tôi cũng có thể nhân cơ hội này mà ở bên cạnh Nhược Thần lâu thêm
một chút, đúng không? Một chút thôi cũng được rồi…
Đang xuất thần,
hoàn toàn không để ý đến tay của người nào đó đang vòng qua bên hông tôi, mắt
thấy đã sắp đạt được rồi, bỗng nhiên, Đậu Bản vẻ mặt bi phẫn từ góc khỉ nào đó
xông đến. Cô ta thấy Nhược Thần đang lặng lẽ tiến hành âm mưu, áy náy cười một
cái, sau đó cắm đầu ngã vào lòng tôi khóc lóc.
Tôi định hỏi la
có chuyện gì, bỗng nhiên cảm thấy eo như bị nắm chặt lại, tên này, lại dám thừa
cơ ăn đậu hũ của tôi! Tôi tức giận trợn mắt nhìn Nhược Thần, cậu ta hoàn toàn
chẳng quan tâm, cũng dùng ánh mắt căm giận, nhìn Đậu Bản vùi mặt vào ngực tôi
khóc lóc kể lể.
Rốt cục, Đậu Bản
không chịu nổi nữa, bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên nói:
“Hoan Hoan à, cậu
nói xem, mình đã tạo nên cái nghiệt gì vậy!” Nhìn vẻ mặt đau khổ của cô ta,
tôi biết ngay, chắc chắn là liên quan đến Tần Sinh – oan gia của cô ta đây mà.
Đậu Bản cũng
thuận lợi thi vào đại học T, cứ nghĩ là sẽ thoát khỏi vận mệnh bị tôi hành
hung, thanh thản mà sống với con chuột bạch thí nghiệm của cô ta, đợi cỡ một
hai năm sau, có thể thực tập trên thi thể người, hoàn thành tâm nguyện biến
thái của cô ta. Ai ngờ, lúc thiên hạ đang thái bình, lại xuất hiện ra một tên
Trình Giảo Kim[1], nói đúng hơn là một nam sinh lúc trước từng bị cô ta hành
hung, bây giờ nhìn thấy liền nhận ra. Thế cũng tốt lắm, cái gọi là quân tử báo
thù mười năm không muộn, đúng là chân lý ngàn đời mà!
[1] Tham khảo
về Trình Giảo Kim ở đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C3%ACnh_Gi%E1%BA%A3o_Kim
Bây giờ, chúng
tôi khó khăn lắm mới được gặp nhau một lần, nhưng phân nửa thời gian là nghe cô
ta kể lể, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Ai bảo Đậu Bản âm thầm biến mất
một tuần, chỉ vì đến xem concert của F4, khó trách sao oan gia tìm đến tận cửa,
đúng là báo ứng mà.
Đậu Bản vẫn còn
đang thao thao bất tuyệt, Tần Sinh cao 1,88 mét bước chậm đến. Đậu Bản hét lên
một tiếng, ôm tôi một cái thật mạnh, sau đó liền biến mất. Tần Sinh cười cười
với chúng tôi, nhìn thoáng qua tay của Nhược Thần rồi sải bước đuổi theo.
Tôi ngơ ngác nhìn
bọn họ như mèo vờn chuột, cuối cùng mới nghĩ đến điều gì đó. Nghiêm túc hỏi Nhược
Thần: “Vị công tử này, tay của huynh có để nhầm chỗ không vậy?”
Cậu ta nhướng
mày. “Có sao?” Cánh tay vẫn không nhúc nhích.
Cậu... cậu… Tôi
không còn lời nào để nói, hoàn toàn rơi vào tay giặc…