Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 264

Chương 264: Ai nói tiên tử không giết người?

Ninh tiên tử lạnh nhạt nói:

- Võ học chi thuật chỉ là một cái
tên đơn giản, tâm chính thì hình sẽ chính, cùng với chuyện thông minh láu cá
chẳng có can hệ gì. Với tâm kế như sư muội đây, lại luyện được một thân công
phu lợi hại, toàn thân trên dưới đều là ám khí, khiến ngu tỷ không khỏi cảm
thấy bội phục.

Tiên tử nói ở đây là muốn châm
chọc việc An Bích Như lợi dụng ám khí để hại người, An tỷ tỷ làm gì mà chẳng
nghe ra, nàng cười khanh khách:

- Sư tỷ quả nhiên tâm thuật cao
siêu, tiểu muội bội phục. Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại, sư tỷ cầm bảo
kiếm giết người so với chuyện muội dùng độc giết người có gì khác biệt? Cùng là
lấy mạng người ta, lẽ nào tỷ giết là cao thượng, ta giết thì là bỉ ổi xấu xa
sao? Ta không như tỷ, thân phận cao quý, diễm lệ như tiên, chỗ nào cũng đều có
vô số người điên cuồng ngưỡng vọng. Ta là một Miêu nữ đê tiện, một mình hành
tẩu giang hồ, ở giữa rất nhiều nam nhân xung quanh, nếu không có một thân bản
sự độc đáo đặc biệt, e là sớm đã chẳng còn lại được nỗi một khúc xương rồi.
Những cái này, tỷ có thể lý giải nổi không?

Hai nữ nhân tuyệt mỹ này đều đeo
khinh sa che mặt, nói chuyện thì tựa như người trong nhà nói chuyện với nhau,
chỉ là dưới tay chẳng hề nhún nhường nhau chút nào. Trong nháy mắt song kiếm đã
giao nhau, hoa lửa bắn ra tung tóe, đánh được hơn hai mươi chiêu, chiêu sau
nhanh hơn chiêu trước, chiêu sau ngoan độc hơn chiêu trước. Hai người vốn là sư
tỷ muội quá rõ về nhau, lại tranh đấu đã nhiều năm, hôm nay một người vì giết
người, một người vì cứu người, đều dùng đến tất cả chiêu số của mình, chẳng ai
làm gì được ai.

Tiêu gia đại viện vốn vô cùng
rộng rãi, trừ Lâm Vãn Vinh ra, nam đinh cực ít, hai nữ nhân này đánh với nhau,
chẳng ai dám tiến vào ngăn cản. Đại tiểu thư căng mắt ra mà nhìn chăm chăm vào
An Bích Như cả nửa ngày, đột nhiên kỳ quái nói:

- Thảo nào nhìn thấy quen mắt,
thì ra là cô ta. Cái đồ chết bầm chàng, vừa rồi còn dùng mấy lời đường mật đó
lừa gạt ta, thì ra là vốn đã thông đồng với cô ta trước rồi mà diễn trò. Khổ thân
ta còn vì chàng mà lo lắng, vậy mà chàng lại thông đồng với người ngoài tới lừa
ta…

Lâm Vãn Vinh vội vã che miệng
nàng lại, thì thầm:

- Chuyện này không đơn giản như
nàng tưởng tượng đâu, dù sao nàng cũng chỉ cần tin ta là được. Nam nhân làm
việc luôn có lý do…Nàng hãy xem xét tỉ mỉ lại coi, ta là người xấu ư?

Đại tiểu thư giãy ra, lườm hắn
một cái, sẵng giọng nói:

- Nếu chàng không phải là người
xấu, trên thế giới này đã toàn là người tốt rồi.

Nhìn thấy mặt nàng hơi ửng hồng
lên, trời mới biết nàng lại nghĩ đi đâu rồi. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc một
tiếng, ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của nàng nói:

- Đã vậy, ta chỉ xấu với nàng
thôi.

Hai người trong viện đã đấu với
nhau được hơn trăm chiêu, nhưng vẫn khó phân thắng phụ. An Bích Như thấy đánh
lâu mà không hạ nổi, chuyển ánh mắt, đột lên cười lên khanh khách, lách mình
tránh khỏi kiếm của tiên tử, bàn chân khẽ xoay một cái, liền hệt như một làn
khói trong nháy mắt đã đến trước mặt Lâm Vãn Vinh. Nắm lấy cánh tay hắn, một
tay nắm trên mạch môn.

Lâm Vãn Vinh còn đang đong đưa
với đại tiểu thư, đột nhiên cảm thấy một làn u hương ập vào mũi, thân thể căng
ra, nửa người đã bị An Bích Như khống chế. Trong mắt An Bích Như ánh lên nét
cười, thân thể phong mãn khẽ nép lên người hắn, kiều mị nói:

- Ta bắt được ngươi rồi.

- Ấy, tỷ tỷ, tỷ làm gì thế, nam
nữ thụ thụ bất thân, ta hét lên đó nha…

Lâm Vãn Vinh kinh hãi nói. Động
tác của Ninh Tiên Tử cũng không chậm, nhìn thấy An Bích Như cử động, chân nàng
cũng điểm xuống một cái, chỉ chớp mắt đã đến trước mặt Lâm Vãn Vinh, cũng nắm
lấy cánh tay còn lại của hắn. Hai người lấy hắn làm giới tuyến, hình thành lên
thế giằng co, không nhường nhau chút nào.

An Bích Như khẽ hừ một tiếng, đơn
chưởng nhanh chóng vung ra mang theo cả một làn khói trắng mờ mịt, lạnh thấu
tận xương, ấn thẳng xuống cánh tay hắn. Lâm Vãn Vinh toàn thân run rẩy, cảm
giác như bị rơi xuống một cái hố băng, rét cóng không nói nên lời. Bên kia Ninh
tiên tử cũng không nhiều lời, tú chưởng áp lên cánh tay còn lại của hắn, lập
tức có một luồng nhiệt ấm áp truyền qua cánh tay vào trong thân thể hắn, nóng
vô cùng. Hai luồng ám lưu một nóng một lạnh không ngừng tranh đấu trong cơ thể
hắn, cuồn cuồn chuyển động.

- Này, tỷ tỷ, cho ta xin, các vị
biến ta thành băng hỏa cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ, đại gia ta cũng
phải vung tiền chọn chuông mà.

Lâm Vãn Vinh lớn tiếng kêu lên,
cảm giác này hệt như đang trốn trong một cái bếp lò trong hố băng vậy, một bên
người thì lạnh run cầm cập, một bên thì nóng đổ mồ hôi, khó chịu đến cực cùng.
“Mẹ kiếp, lẽ nào đây chính là băng hỏa lưỡng trùng thiên trong truyền thuyết?
Hay là hai vị tỷ tỷ xinh đẹp như thần tiên này biến ta thành băng hỏa, nếu là
nằm trên giường mà làm chuyện này, một bên là băng sơn, một bên là hỏa diệm, tư
vị đó chắc phải thú vị lắm a!”

An Bích Như cười khúc khích:

- Sư tỷ, tỷ thiêu đốt tên tiểu tử này như vậy, lẽ nào là đã động phàm tâm,
nhìn trúng hắn rồi?

Thần tiên tỷ tỷ mặt lạnh như băng, chẳng lộ ra chút phản ứng nào.

An tỷ tỷ khẽ quát một tiếng, bàn chân dụng lực nhún xuống, mang theo Lâm
Vãn Vinh như một con hồng nhạn vỗ cánh bay lên. Ninh tiên tử giữ lấy một bên
cánh tay Lâm Vãn Vinh, nhưng lại không dám dụng lực, chỉ đành lao theo An Bích
Như, thân hình đằng không phóng lên, hai người hệt như tiên tử bay qua trần thế
vậy, bay thẳng ra bên ngoài tường.

- Lâm Tam, Lâm Tam…

Đại tiểu thư kinh hãi kêu lên hai tiếng, vội vã đuổi theo ra bên ngoài.

An Bích Như và Ninh tiên tử tốc độ nhanh đến mức nào chứ, một nữ tử yếu
đuối như Tiêu Ngọc Nhược làm sao có thể đuổi kịp, đợi đến lúc nàng chạy ra
ngoài cửa thì đã chẳng còn thấy bóng dáng ba người kia đâu.

- Đồ chết bầm!

Đại tiểu thư hung hăng đạp đạp xuống đất, bực bội kêu lên. Lâm Tam tuy bị
bắt đi, có điều dù nhìn như thế nào thì cũng cứ thấy có vẻ như hắn và người họ
An kia đã cấu kết từ trước. Hai người này vốn vẫn luôn thông đồng với nhau,
chẳng hề minh bạch, ả hồ li tinh họ An kia xinh đẹp lẳng lơ, đối với Lâm Tam
vẫn không tồi, tuyệt đối sẽ không làm hại đến hắn. Còn vị tiên tử kia là đến
cứu trợ người của mình, Lâm Tam lần này chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì. Chỉ
là không biết tên gia hỏa này sẽ ở bên ngoài đến lúc nào mới trở về, trên lưng
hắn vẫn còn vết thương nữa.

- Thả ta ra, thả ta ra, ta không thể ngồi máy bay, ta có chứng sợ độ cao…

Bị hai nữ tử kẹp trên không trung, Lâm Vãn Vinh cố gắng giãy dụa, mượn lực
dựa vào người An tỷ tỷ, ép lên ngọc nhũ cao vút của nàng ta, chẳng hề sợ hãi cọ
cọ mấy cái, quả là láng mịn mượt mà, thập phần đàn tính.

An Bích Như lại chẳng hề để ý đến việc bị hắn chiếm tiện nghi, hai nữ tử
hai bên kẹp lấy Lâm Vãn Vinh, ngón chân điểm nhanh xuống, hệt như một con hồng
nhạn đậu xuống nhành cây, cánh tay còn lại cũng không nhàn rỗi, đang kịch đấu
trước mặt Lâm Vãn Vinh, tiếng gió lướt qua mặt hắn, tạo ra một loại mùi vị
không thể diễn tả: “Mẹ kiếp, hai người đánh nhau thì cứ đánh, nhưng đừng có làm
tổn thương đến bộ mặt anh tuấn của ta, lão tử còn phải dựa vào cái này để ăn
cơm đó.” Đầu mũi Lâm tướng quân đầy mồ hôi, trong lòng lo lắng không yên.

Hai chiếc ngọc thủ thon nhỏ mịn mang đang không ngừng dao động trước mặt
hắn, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi u hương nhàn nhạt trên những đầu ngón
tay ấy, Lâm Vãn Vinh cảm thấy cực kỳ vi diệu. Được hai nữ tử kiệt xuất nhất
trên thiên hạ này lôi lên không trung lái máy bay, còn có thể thuận tiện chiếm
tiện nghi, ăn đậu hũ, cái mùi vì này, thực sự là kích thích con mẹ nó quá đi
mất.

Hai nữ tử này đều là cao thủ hiếm có trong thiên hạ, kịch liệt đấu với nhau
một hồi, động tác trên tay biến hóa vô cùng, hệt như những cánh hoa lan bay
loạn trước mắt người ta vậy, nhưng lại chẳng làm thương tổn đến khuôn mặt hắn
chút nào. Lâm Vãn Vinh lo lắng một chút liền an tâm trở lại, nhìn thấy một tiên
một hồ mỗi bên giữ một cánh tay mình mà kịch đấu, hương thơm thoang thoảng, bộ
ngực mềm mại thì không ngừng rung lên, quả là thích mắt.

Nghĩ đến chuyện hai nữ tử này đều là kiệt xuất nhất trong thiên hạ, hôm nay
có thể cùng các nàng nóng bỏng thế này thực sự là cơ hội tốt trời ban. Nếu
không làm được chút gì, quả thực là có lỗi với bản thân.

Hắn vốn là một người trời không sợ đất không sợ, nhìn thấy bộ ngực mềm mại
của An tỷ tỷ đang rung động, hùng vĩ cao ngất đến khó nói nên lời. Lòng hắn mềm
đi, thừa lúc hai người không để ý đến, cánh tay khẽ di động, tựa như cố ý mà
lại vô tình, quệt mấy cái vào trước ngực An tỷ tỷ.

Mị nhãn An Bích Như ánh lên vẻ mơ hồ, trong lúc vội vàng lườm hắn một cái,
vẻ mặt như đang trách cứ.

Phải rồi, phải rồi, An tỷ tỷ nhất định là trách ta chỉ chiếm tiện nghi của
nàng mà không đi chiếm tiện nghi của sư tỷ nàng. Một bát nước phải thăng bằng,
không thể bên nhiều bên ít, hắn bừng bừng đại nghĩa nghĩ, cánh tay còn lại quét
về phía ngực thần tiên tỷ tỷ.

Trong mắt tiên tử lóe lên thần quang, hừ một tiếng, tay vận thêm lực, một
cảm giác nóng bỏng đau đớn từ cánh tay truyền tới.

Lâm Vãn Vinh “ai da” một tiếng thật lớn, tức giận nói:

- Này, tỷ thiêu đốt ta làm gì? Sẽ lưu lại sẹo đó! Có thể phát nhiệt đã là
hay lắm sao? Nhưng ta cũng còn biết bắn súng nước đó!

Tiên tử khẽ hừ một tiếng, không có nói gì. An Bích Như cười khanh khách:

- Thân thể sư tỷ ta băng thanh ngọc khiết, đâu có thể để hạng nhân vật thô
tục như ngươi làm vấy bẩn, sư tỷ, tên tiểu tử này chiếm tiện nghi của ngươi,
ngươi để ta giết hắn nhé!

- Hắn đáng chết, nhưng không thể chết trong tay ngươi.

Ninh tiên tử yêu kiều nói, ngữ khí nhẹ nhàng vô cùng, tựa như chẳng có
chuyện gì có thể làm ảnh hưởng tới tâm cảnh của nàng vậy.

Lão tử ghét nhất là cái loại thái độ tự cho mình là thanh cao, tựa như vận
mệnh của tất cả mọi người đều nắm trong tay của ngươi, Lâm Vãn Vinh hét lớn một
tiếng:

- Ta có nên chết hay không, không phải tỷ nói là được. Nói chuyện với loại
người như tỷ, thực sự là chẳng có gì thú vị. Vị tỷ tỷ mặc hắc y này, hay là tỷ
giết ta đi.

Sắc mặt Ninh tiên tử không biến đổi, đột nhiên buông cánh tay hắn ra,
trường kiếm trong tay trái vung lên, đâm thẳng vào người An Bích Như.

Thần sắc An tỷ tỷ trở nên khuẩn thiết, cố gắng hết sức đỡ một kiếm này của
nàng ta, thân hình run rẩy, tay trái chẳng thể giữ Lâm Vãn Vinh được nữa. Ba
người vốn đứng trên một ngọn cây cao vút, mất đi chỗ dựa, Lâm Vãn Vinh kêu lớn
một tiếng, như một khối đá nặng rơi thẳng xuống.

Trong lòng An Bích Như cực kỳ lo lắng, nhìn thấy thế rơi gấp gáp của Lâm
Vãn Vinh, nếu không cứu hắn thì sợ rằng hắn toi mạng mất. Nàng nghiến chặt
răng, khẽ xoay một cái liền hệt như một chiếc lá xanh lao theo.

Nàng đã nhanh nhưng lại có người còn nhanh hơn nàng, Ninh tiên tử đánh ra
một kiếm, bức An Bích Như phải chống đỡ, rồi lao thẳng xuống dưới gốc cây nhanh
như một viên đạn, chỉ nháy mắt đã ở dưới mặt đất rồi. Phượng nhãn ngước lên
lên, nhìn thấy tên Lâm Tam đã từng muốn chiến tiện nghi của mình đang rơi, mắt
thấy đã sắp va vào người mình rồi.

“Tỷ phải cứu ta đó, hãy mở rộng vòng tay của tỷ ra đi, ta bảo đảm sẽ không
làm ngã tỷ đâu.” Trên mặt Lâm Tam nở một nụ cười dâm đãng, hắn thật sự thích
thú sự “thiện lương” của vị tỷ tỷ này

Tựa hồ như đã nhìn thấu được ý nghĩ xấu xa trong lòng Lâm Vãn Vinh, khuôn
mặt được che sau lớp khinh sa của Ninh tiên tử tựa như nổi lên một tia cười
lạnh.

“Tiên tử, ta tới rồi.” Thấy tiên
tử đã gần ngay trước mắt, Lâm Vãn Vinh đưa tay ra muốn lao tới ôm chặt lấy. Nào
ngờ hai tay còn chưa chạm được vào bờ eo thon của nàng thì cảm thấy một vật gì
đó dài dài lành lạnh đang đỡ lấy người mình, từ phần trước ngực tới giữa hông
chẳng thể động đậy được chút nào. Tiên tử nhãn lực cực cao, thủ pháp chuẩn xác,
không nghiêng không lệch một chút ngăn thế rơi của hắn lại, quả là không nhiều
hơn một phân, cũng chẳng dư một phân nào.

“Trời đất, thần tiên tỷ tỷ lấy
cái gì đỡ ta thế?” Lâm Vãn Vinh tức giận hừ một tiếng, nhìn xuống phía dưới
thân liền thấy một cái vỏ kiếm mỏng mỏng đang đỡ dưới thân thể mình.

Hắn hầm hực nhảy xuống, vỗ tay
cười nói:

- Thủ đoạn tỷ tỷ hay lắm, đỡ
chuẩn xác thế này, có phải là trong lúc nhàn rỗi cũng đem cái thứ này ra tự đỡ
chính mình không?

An Bích Như thầm thở phào một
hơi, hạ xuống cách hai người không xa, nàng cười nói:

- Kế mưu của sư tỷ hay thật, thì
ra là chiêu “vây Ngụy cứu Triệu”, quả nhiên không hổ danh là truyền nhân của
“Ngọc Đức Tiên Phường”.

Tiên tử thản nhiên:

- Sư muội, hôm nay hai người
chúng ta đấu với nhau khá nhiều rồi, ngươi không thắng nổi ta, ta cũng chẳng
làm gì được ngươi. Người này tuy là thô tục nhưng lại không thể để ngươi sát
hại, những việc mà ngươi làm đều vì ‘Ngọc Đức Tiên Phường’ mà ra, cái ngươi
muốn hại thì ta lại muốn bảo vệ.

Lâm Vãn Vinh thầm hừ một tiếng:
“Ngày đó ngươi còn muốn giết ta mà. Nếu chiếu theo lời ngươi nói, há chẳng phải
là An tỷ tỷ nên bảo hộ ta mới phải ư?”

An Bích Như gắt một tiếng rồi
nói:

- Hôm nay không giết nổi hắn thì
còn có ngày khác, ta không tin ngươi có thể ở bên cạnh hắn cả đời?

- Bảo hộ hắn cả đời thì chưa
chắc, nhưng bảo hộ hắn nhất thời thì không có vấn đề gì.

Ninh tiên tử thản nhiên nói,
trong mắt hiện lên vẻ tự tin chắc chắn.

- Vậy ư? Chẳng lẽ là sư tỷ đã
chấm tên tiểu tử này rồi? Khách khách… Lâm Tam, ngươi gặp vận may rồi…

An Bích Như phóng đãng cười nói,
thân hình đầy đặn rung lên, lộ ra những đường cong mỹ diệu. Nàng đột nhiên
ngưng cười, lạnh giọng nói:

- Có điều ngươi đừng có cao hứng
quá sớm. Vị sư tỷ này của ta chơi đùa nam nhân còn hay hơn cả ta cả trăm lần.
Đợi đến ngày nào đó ngươi trúng kế của cô ta, lúc đó thì ngươi muốn sống không
được, muốn chết chẳng xong…hay là ngươi cứ để ta giết ngươi đi, so với chuyện
đi theo cô ta còn thống khoái hơn nhiều.

- Thật sao?

Lâm Vãn Vinh kinh hãi né Ninh
tiên tử vài bước, khuôn mặt lộ vẻ không tin nhìn nàng.

- Lâm Tam, ngươi hãy tự lo cho
mình đi.

Vừa mới dứt lời, An Bích Như nhìn
Lâm Vãn Vinh một cái thật sâu sắc, rồi xoay người đi, loáng cái đã hệt như một
con chim hồng nhẹ nhàng tung cánh bay vào trong rừng rậm mịt mờ.

Ninh tiên tử cũng không nói gì,
nhìn theo bóng lưng An Bích Như đang dần dần xa, nàng khẽ thở dài một hơi,
trong mắt ánh lên vẻ xa xăm mơ hồ, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Lâm Vãn Vinh vô cùng lưu luyến
nhìn theo thân hình tuyệt mỹ của An tỷ tỷ. Khác hẳn với vị tiên tử băng lãnh
này, An tỷ tỷ nhiệt tình như lửa, mị hoặc vô cùng, cùng với nàng ta nói chuyện
có thể thoải mái phóng đãng, thực sự rất vui vẻ. Nếu có thể đem nữ nhân vừa
lẳng lơ vừa thành thục này lên giường, bảo nàng hát cho một một bài “nhất giang
xuân thủy”, hắc hắc, lúc đó sẽ có tư vị gì nhỉ?

Trong rừng chỉ còn lại hai người,
nhất thời vô cùng tĩnh lặng. Ninh tiên tử cảm khái vạn phần, quay đầu lại chỉ
thấy Lâm Tam đang nhìn chăm chăm về phía xa, mặt ánh lên dâm quang, nước bọt
như muốn chảy xuống ròng ròng, thực là dâm tiện đến cực điểm. Nàng không nén
nổi hơi nhíu mày lại, người mà Thanh Tuyền chọn lại là nhân vật này sao? Ngày
đó muốn giết hắn, xem ra quả là một quyết định anh minh vô cùng.

Nhìn thấy thần tiên tỷ tỷ chẳng
nói lời nào mà mà đã đi thẳng về phía mình, Lâm Vãn Vinh vội vã kêu lên:

- Tỷ đừng qua đây a, ta không
phải là người tùy tiện.

Ninh tiên tử dừng chân lại, giọng
lạnh nhạt:

- Ngươi tin ta hay là tin cô ta?

- Cô ta? Cô ta là ai?

Lâm Vãn Vinh trước thì kinh ngạc,
sau liền lập tức giật mình hiểu ra:

- Tỷ tỷ nói người mặc áo đen kia
ư, cô ta không phải sư muội của tỷ sao? Nếu muốn kêu ta lựa chọn, có lẽ ta vẫn
chọn tin lệnh sư muội.

- Tại sao? Lẽ nào ngươi không
biết nó muốn giết ngươi?

Ánh mắt Ninh tiên tử vẫn bình
tĩnh như thường, miệng hỏi.

- Hình như cô ta muốn giết ta, có
điều ta cũng không phải là nhân vật đơn giản gì, sao có thể để cô ta nói giết
là giết.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Ta lựa chọn tin cô ta, là bởi
vì dáng người cô ta khá đẹp.

Tiên tử cũng chẳng hề tức giận,
đi lên phía trước vài bước, nói:

- Ngươi chẳng phải là nhân vật
đơn giản gì? Cái này đúng thật, ngươi võ nghệ tầm thường, nhưng nếu luận về âm
mưu quỷ kế thì trên thế giới này chẳng có được mấy người bằng ngươi. Ngày đó
chút nữa khiến ta táng mạng đương trường chính là minh chứng.

Lâm Vãn Vinh giả bộ hồ đồ:

- Táng mạng đương trường? Là do
ta làm ư? Thần tiên tỷ tỷ, tỷ nhầm lẫn rồi chăng, một người đẹp tựa thiên tiên
như tỷ thế này, có ai nỡ hạ thủ với tỷ chứ? Ài, loại chuyện này ta tuyệt đối
không làm ra đâu, ta nếu làm thì chỉ làm những việc cao thượng hơn thế một
chút.

Thần tiên tỷ tỷ nghe hắn giảo
biện liền hừ một tiếng:

- Sao, chẳng lẽ ngươi không nhận
ra ta?

Lâm Vãn Vinh cẩn thận đánh giá
nàng một hồi, sau một lúc lâu mới lắc đầu nói:

- Tỷ tỷ phong tư trác tuyệt, thân
hình nhất đẳng, hệt như hằng nga trên cung trăng vậy, đẹp đến không thể dùng
lời nào mà miêu tả. Chỉ là, tỷ đeo mạng che mặt, ta tuy gặp qua tỷ nhưng cũng
không nhận ra được a.

- Vậy ngươi có nhận ra cái này
không?

Trong ngọc thủ nhỏ xinh của tiên
tử cầm chắc một chiếc phong châm bé xíu, le lói ngân quang.

- Ý, chiếc tú hoa châm này là từ
đâu ra thế? Thần tiên tỷ tỷ, tay của tỷ thật mịn màng a! Việc nặng nhọc như thế
này tỷ đụng vào làm chi, mau đưa chiếc châm này cho ta, ta giúp tỷ ném đi nhé.

Lâm Tam không đổi sắc mặt, đưa
tay ra muốn lấy chiếc phong châm.

Bàn tay nhỏ nhắn của tiên tử liền
xoay chuyển, động tác cực nhanh, “tích” một tiếng, chiếc phong châm đó đã đâm
mạnh lên tay Lâm Vãn Vinh.

- A…

Lâm tướng quân kêu lớn một tiếng,
sắc mặt kịch biến, phảng phất như cảm giác thấy tim phổi mình đang bị bóp nghẹt
vậy: “Đây chính là độc châm mà Tiên Nhi lão bà chính tay phối chế a! Nếu lão tử
chết như thế này thì mới thật là oan uổng.”

Hắn đem phong châm đi đâm người
ta, nhưng trước nay chưa từng nghĩ đến có ngày nó lại đâm ngược lại vào người
mình, lập tức chẳng dám giả bộ nữa, thò tay vào trong ngực lấy giải dược ra.

Thần tiên tỷ tỷ nhìn thấy động
tác của hắn, tủm tỉm cười:

- Ngươi tìm gì vậy?

- Tìm giải dược…a… à à… lời trẻ
con không tính, ta tìm kẹo đường, tỷ tỷ ăn không, cho tỷ một viên.

Lâm Vãn Vinh tìm được giải dược,
chẳng hề suy nghĩ gì mà vội vã nuốt luôn vào bụng. Đợi một hồi, chỉ cảm thấy
bụng hơi đau, tiếp đó cơn đau tan biến, một luồng nhiệt lưu từ dạ dày phát tán,
toàn thân hắn tựa như đã thoải mái hơn rất nhiều.

Ninh tiên tử cũng không ngăn trở
hắn, lặng lẽ nhìn hắn nuốt dược hoàn vào, mỉm cười gật đầu nói:

- Giải dược này mùi vị thế nào?
Có phải là ban đầu là đau bụng, tiếp đó là toàn thân có một luồng nhiệt lưu
chạy qua không?

- Ồ, vậy sao?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói,
nhưng trong lòng thì lại run rẩy, thần tiên tỷ tỷ nói về dược tính của cái này
chẳng sai chút nào, xem ra kịch độc đó nàng ta đích xác có thể giải.

Ninh tiên tử giơ cây phong châm
trong tay lên, cười nói:

- Độc của chiếc phong châm này,
người điều phối chắc chắn đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, lấy về bảy loại
kịch độc mà điều phối thành, kẻ trúng chết chắc. Ngày đó nếu không phải là ta
công lực thâm hậu, sợ rằng sớm đã táng mạng trong tay ngươi rồi.

“Mẹ kiếp, nàng đánh lộn đánh bậy
lên một hồi, nếu không phải trên người lão tử có mang theo hai khẩu súng và một
chiếc châm, sợ là sớm đã bị một kiếm của nàng tiễn đi rồi.” Lâm Vãn Vinh cười
hắc hắc:

- Thần tiên tỷ tỷ, ta đoán tỷ
nhận nhầm người rồi, tiểu đệ ta sao có thể dùng thứ ám khí xấu xa thế chứ. Ài,
không ngờ lại có người dám đội lốt ta mà hành hung, với dung mạo anh tuấn vạn
phần của ta, không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ vô tội bị tổn thương rồi. Ta
nhất định phải đi đến quan phủ báo quan, lôi hắn ra trước pháp luật, bảo hộ sự
an nguy của các thiếu nữ. Còn về các thiếu nữ đã bị hắn làm hại, ài, ta nhất
định sẽ chịu trách nhiệm!

Thần tiên tỷ tỷ thấy hắn làm bộ
làm tịch, tiếu ý trong mắt càng thêm nồng đậm, nàng nhẹ nhàng đi tới vài bước,
cười nói:

- Có phải ngươi hay không, bây giờ
cũng không quá quan trọng nữa rồi. Giải dược để giải kịch độc trên chiếc phong
châm này cực kỳ kỳ lạ đặc biệt, cũng là do bảy loại kịch độc ‘kiến huyết phong
hầu’ pha chế mà thành…”

- Bảy... loại… kịch… độc? Kiến…
huyết…phong…hầu…

Lâm Vãn Vinh nhẩm lại từng chữ
một, thanh âm run rẩy.

- Chính là như vậy. Trời sinh vật
này để khắc vật kia, bảy loại kịch độc được điều phối này lại là tương khắc với
bảy loại kịch độc khác, người phối độc này thật sự là có suy nghĩ độc đáo, nếu
không phải là ta đối với y thuật, độc thuật đều có chút hiểu biết, sợ là hôm
nay đã hóa thành một đống xương khô rồi.

Thần tiên tỷ tỷ lạnh nhạt gật đầu
nói.

Lâm Vãn Vinh nghe mà rùng mình
kinh hãi, cái đạo lý lấy độc trị độc này hắn cũng hiểu rõ. Những loại huyết
thanh để giải độc mà trong bệnh viện ở tiền thế vẫn hay dùng, có rất nhiều loại
là được chế thành từ rắn độc. Nha đầu Tiên Nhi này, nghịch cái gì không nghịch
lại đi nghịch kịch độc, còn làm một loạt tới cả hai mươi loại, thế này chẳng
phải là muốn dọa chết người ta sao? Sau này chẳng may nàng thấy ai không thuận
mắt, hạ chút độc vào nồi của người đó, như vậy chẳng phải là xong rồi sao?

Tiên tử bình tĩnh nói tiếp:

- Những vật kịch độc có thể hại
người, cũng có thể cứu người. Nhưng mà nếu người không trúng độc, uống giải
dược của kịch độc vào, ngươi nghĩ xem, sẽ có kết quả như thế nào đây?

- Đương nhiên là trúng độc mà
chết rồi.

Lâm Vãn Vinh cười nói. May mà lão
tử là trúng độc xong mới uống giải dược, nếu không cái mạng này thật sự đã ô hô
ai tai rồi.

- Nhìn bộ dạng của ngươi tựa hồ
như không phải là quá ngốc.

Tiên tử mỉm cười:

- Chỉ là có lúc làm việc lại cứ
thích giả vờ hồ đồ. Ngươi không nhận ra ta cũng chẳng phải lo, nhưng mà không
nhận ra chiếc phong châm này thì thực sự là việc rất không nên đó.

Ninh tiên tử vân vê chiếc phong
châm trong tay, cười lạnh nói.

- Thần tiên tỷ tỷ nói gì mà thâm
ảo quá thế, tiểu đệ đệ ta nghe không hiểu a!

Lâm Vãn Vinh nói.

Tiên tử bật cười thành tiếng, đưa
chiếc phong châm đó cho Lâm Vãn Vinh:

- Độc trong thiên hạ, gặp bạc thì
biến sắc. Nếu chiếc phong châm đó nhiễm kịch độc thì sẽ là màu sắc gì?

- Màu lam đậm, hoặc là màu đen…

Lâm Tam vừa nói vừa cảm thấy có
chút không đúng, nhìn về chiếc phong châm đang lấp lóe ngân quang trong tay, nụ
cười trên khuôn mặt hắn mau chóng trở nên cứng ngắc gượng gạo.

- Ngươi hiểu chưa?

Thần tiên tỷ tỷ dịu dàng nói.

“Mẹ nó chứ, trúng kế rồi!” Lâm
Vãn Vinh nộ hỏa bừng bừng, lớn tiếng nói:

- Tỷ tỷ là tiên tử danh chấn
thiên hạ, sao có thể động thủ giết người?

- Ai nói tiên tử thì không được
giết người?

Thần tiên tỷ tỷ cười khúc khích
làm cả thân hình yêu kiều rung lên, mái tóc mượt mà phất phơ bên tai, loại
phong tình đó không ngờ so với An tỷ tỷ còn mê hoặc hơn vài phần.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3